Quyển thượng - Chương 27: Trở về...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian xung quanh Thoại Mỹ dường như dừng lại, nhưng với người khác nó đang trôi đi vội vã. Trước nay nàng vẫn không biết, thì ra một đứa trẻ lại lớn nhanh như vậy. Dường như mới ngày hôm qua Vọng nhi vẫn còn là một đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Bây giờ đã ra dáng là một nam tử hán đại trượng phu rồi.

Cung nhân ở cung Thiên An đều nhận ra rằng đại hoàng tử càng lớn càng giống hoàng thượng. Nhất là đôi mắt đen kia, khi chăm chú nhìn ai đó, có thể dọa đến họ, còn tưởng rằng đó là hoàng thượng.

Không chỉ là vẻ ngoài, ngay cả tính cách của cậu cũng giống hoàng thượng như đúc.

Thoại Mỹ chống cằm, nhìn thằng bé đang múa kiếm loạn xạ ở không xa, ánh mắt có chút phức tạp.

Có lẽ vì đã rời xa nhau lâu rồi, hay do mỗi ngày trên núi đều dài hơn, cho nên ấn tượng của nàng với người ấy cũng bị phai nhạt. Nàng không còn nhớ rõ những tình nồng mật ý mà trước đây hắn dành cho nàng, tất nhiên cũng quên mất hắn đã tàn nhẫn với nàng như thế nào.

Nàng cảm thấy chính mình chẳng qua chỉ ra ngoài mấy năm nhưng lại như đã sống lại một đời, cả người đều có rực rỡ hẳn lên.

Thật ra mấy năm nay, nàng và hắn không phải không gặp nhau. Nàng không phải bị đuổi ra khỏi cung, mà là giống trống khua chiêng ra ngoài cung dưỡng bệnh, đương nhiên hoàng thượng cũng không thể không hỏi thăm đến nàng.

Thái độ của hắn với nàng mang ý vị sâu xa, vừa không thiên vị quá phận, cũng không quá lạnh nhạt, gây khó dễ, rất chừng mực. Mỗi dịp lễ đều sẽ ban thưởng đến, nếu những quốc gia Tây Vực tiến cống gì quý giá cũng sẽ chọn phần tốt nhất cho nàng. Thế nhưng những ban thưởng này khống chế rất hợp lý, không khiến người khác cảm thấy hắn đối với nàng khác biệt, mà như một vị hoàng đế bình thường đối xử với vị hoàng hậu mình cũng khá thích.

Nàng biết hắn làm vậy là vì muốn bảo vệ nàng. Nếu bây giờ nàng ở ngoài cung mà vẫn lung lay được hoàng đế, thì những thế lực ngầm sẽ rục rịch, nhưng nếu hắn bỏ mặc nàng, thì nàng cũng gặp nguy hiểm.

Tất cả mọi việc, đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Thoại Mỹ xuất cung bốn năm, Kim Tử Long đến thăm nàng ba lần, lần đầu tiên là vào trung thu hai năm sau khi nàng đi, hai lần sau là đều vào tháng ba giữa mùa xuân. Mấy lần gặp mặt ngắn ngủi hai người cũng không nói nhiều lời với nhau, trái lại Vọng nhi thì rất thân thiết với hắn.

[...]

Tháng tám năm đó, khi Vệ gia cùng Từ gia lại dâng tấu. Kim Tử Long cuối cùng cũng hạ chỉ, triệu hoàng hậu dưỡng bệnh tại hành cung đã nhiều năm cùng Đại hoàng tử hồi cung.

Bốn năm sau khi Thoại Mỹ rời cung, đã đến lúc nàng cùng con trai trở về.

Phi tần lục cung đứng ở cửa cung nghênh đón, xe phượng chậm rãi dừng lại, cửa xe mạ vàng chạm phượng mở ra.

Thoại Mỹ dẫm lên ghế đỡ bước xuống xe ngựa, sau đó xoay người, cẩn thận dắt tay Vọng nhi.

Mọi người đứng dậy, nhìn gương mặt quen thuộc của Thoại Mỹ, trong lòng không khỏi cảm khái.

Xa cách đã bốn năm, hậu cung vẫn như vậy, không có thêm những gương mặt mới.

Người khiến nàng giật mình lại là Vệ Tố Nga. Khi nàng rời cung, nàng ta vẫn là một Thục nghi nho nhỏ, nhưng giờ khi nàng trở về, nàng ta đã là chính nhị phẩm Thục phi, chuyển sang Chiêu Dương điện, ngoại trừ Vị Ương cung của Hoàng hậu cùng Từ An cung của Thái hậu thì điện Chiêu Dương chính là gần với Càn Khôn cung của hoàng đế nhất.

Gió nhẹ thổi làm bộ diêu cài trên đầu nàng ta khẽ rung động, giống như tâm tình phức tạp của nàng ta hiện giờ vậy. Cầm tay Thoại Mỹ, mắt nàng ta rưng rưng, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, tỷ cuối cùng đã trở về."

[...]

Trong Vị Ương cung, Thoại Mỹ nhìn Vệ Tố Nga cười nói: "Mau nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện là thế nào? Mấy năm nay ta ở hành cung nghe nói muội như diều gặp gió, ta luôn thấy rất tò mò."

Vệ Tố Nga có chút ngượng ngùng nói: "Thần thiếp có được ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ phúc của tỷ tỷ. Không có bất cứ nguyên nhân gì khác."

Sau khi Vệ Tố Nga rời đi, Vụ Châu đứng bên cạnh Thoại Mỹ do dự một lúc, muốn nói lại thôi.

Nàng liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: "Có gì muốn nói cứ nói.

"Dạ..." Vụ Châu chậm rãi nói: "Nương nương, người thực sự tin tưởng Thục phi nương nương sao?"

Thoại Mỹ nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"

"Sau khi trở về nô tỳ có nghe được chút tin tức. Mấy năm nương nương không ở đây, Vệ Thục phi luôn được sủng ái nhất hậu cung."

Thoại Mỹ nhìn nàng ấy, chờ đợi những lời tiếp theo.

"Hoàng thượng bận quốc sự, rất ít khi đến hậu cung. Nhưng dù số lần đến chỉ đếm trên đầu ngón tay, cứ mười lần thì hết tám lần là đến điện Chiêu Dương của Thục phi nương nương. Các nương nương khác thực sự là cả năm cũng khó thấy được bóng dáng hoàng thượng."

"Vậy trừ Thực phi ra, hoàng thượng còn đến chỗ nương nương nào?" Do dự một thoáng, nàng vẫn quyết định hỏi cho tường tận.

"Còn có Quý phi nương nương." Vụ Châu nói: "Chẳng qua Quý phi nương nương nuôi Nhị hoàng tử, hoàng thượng đến thăm nàng ấy phần lớn là vì thăm con."

"Vậy hoàng thượng đến thăm Thục phi cũng có thể là muốn an ủi nàng ấy. Dù sao thì nàng ấy cũng đã không thể..." Thoại Mỹ khẽ nói.

"Nương nương!" Vụ Châu nhìn nàng vẻ bất đắc dĩ. "Người cần gì phải nói những lời đến chính mình còn chả tin nổi? Nếu đúng là như vậy, sao số lần lại cách nhau quá lớn? Em còn nghe nói hiện giờ những lúc ở bên bệ hạ, Thục phi nương nương rất tự nhiên thoải mái, chẳng còn câu nệ như xưa. Hai người vừa nói vừa cười rất hợp ý! Sinh nhật Thục phi nương nương năm nay, bệ hạ thậm chí còn viết một bức tranh chữ tặng nàng ấy, lục cung đều chưa từng có cái phúc này!"

Đúng vậy, quân vương tự mình ban tranh chữ là vinh sủng hiếm có. Nếu đã viết mấy chữ cho Thục phi, ắt hẳn hắn thực sự thích nàng ấy.

"Được rồi, có lẽ sau khi ta rời đi, hoàng thượng vì một điều gì đó mà thích Thục phi, nhưng vậy thì có sao? Nàng ấy là tỷ muội tốt của ta, nàng được sủng ái, ta còn mừng nữa kìa."

"Tiểu thư, người hiểu ý em mà." Vụ Châu nhìn Thoại Mỹ.

Ý cười trên mặt Thoại Mỹ nhạt dần, cụp mắt nhìn hoa văn trên váy, không nói gì.

Thực ra từ khi Vụ Châu nói hoàng thượng rất sủng ái Thục phi, nàng đã rõ nàng ấy đang ám chỉ điều gì.

Lần này hắn đón nàng cùng Vọng nhi từ núi Mậu về chính thức như vậy, đương nhiên không chỉ vì nhớ họ, nguyên nhân quan trọng hơn là năm đó Vọng nhi đang học với thái phó. Nàng dự định sau khi nàng ra đi, chiếu thư sẽ để lại Vọng nhi làm con thừa tự của Vệ Tố Nga. Mà nàng ta đã chẳng thể sinh nở được nữa. Cho nên Vệ gia cùng Từ gia chắc chắn sẽ hộ tống Vọng nhi thành công vào Đông Cung. Còn nàng ta, chỉ có trở thành Thái hậu, đến sống trong cung Từ An mới có thể thực sự trường nhạc vô ưu.

Vệ Tố Nga, năm ấy tiếc là vồ hụt. Sau từng ấy năm, nàng ấy chẳng lẽ vẫn còn mong chờ ngày này sao?

Môi mím chặt, Thoại Mỹ rời mắt, bỗng nhìn đến quyển sách trên bàn. Ngón tay trắng nõn cầm sách, vừa mở ra đã thấy là tập thơ trước đây nàng ra sức học theo Từ Yên Vân đã ngày đêm học tập.

"Ai để mấy thứ này ở đây?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

"Hẳn là Thục phi nương nương." Bạch Chỉ vẫn luôn không nói gì đáp lời: "Nô tỳ nghe nói khi Thục phi nương nương biết người sắp về đã sai người quét dọn Vị Ương cung trước nửa tháng, cũng tự mình đến đây bố trí hết thảy. Mấy thứ này hẳn cũng là nương nương để lại."

Thoại Mỹ nhìn quyển tập thơ trong tay, một lúc lâu sau lại buông một tiếng thở dài.

"Nương nương?" Vụ Châu do dự gọi.

Thoại Mỹ bình tĩnh nhìn nàng, nói bâng quơ: "Vụ Châu, ta tin tưởng Thục phi."

"Chỉ vì cái này thôi ư? Nhưng có khi Thục phi chỉ đang làm bộ thôi..."

Thoại Mỹ vỗ tay nàng trấn an: "Em yên tâm, những gì em đang nghĩ đến ta đều đã nghĩ rồi. Lời em nói không phải không có lí, nếu là người khác thì ta sẽ thật sự chuẩn bị kĩ càng. Nhưng Tố Tố thì khác. Ta nguyện ý tin tưởng nàng ấy."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy