Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy, là một ngày trời đông, tuyết rơi lả tả. Thời gian lúc chạng vạng, hiu quạnh vô cùng. Hơi lạnh phả vào người, buốt giá.

Vương triều biến động. Tể tướng mưu phản, tru di tam tộc.

Thoại Mỹ đi chân trần, đứng lặng im trong tuyết, bạch y tung bay, chờ đợi người đến đưa nàng vào thiên lao. Cây hoa trắng trơ trọi lá, chỉ có tuyết rơi ướt đẫm mái tóc dài.

Kim Tử Long dùng áo choàng phủ lên người nàng, cười nhẹ:

- Vào nhà thôi!

Nàng không bước đi, bàn chân lạnh buốt. Hắn cúi xuống, để nàng ngồi lên lưng.

- Chàng có buồn không?

Hắn trầm ngâm, cõng nàng xuyên qua khoảng sân đình đầy tuyết. Những bước chân nặng nề in lên nền tuyết trắng tinh khiết.

- Vậy để ta đi cùng nàng, có được không?

Thoại Mỹ lắc đầu, cười. Ngẩng lên nhìn, trên cây chỉ còn lại những cành nâu xù xì xám ngắt. Sống nhiều năm như vậy, nhưng nàng chưa một lần được nhìn thời khắc cánh hoa hé nở. Một năm, lại một năm, cứ mãi bỏ lỡ. Cuối cùng, sẽ chẳng bao giờ nhìn được nữa.

- Chàng ở lại ngắm hoa nở, sau này xuống hoàng tuyền, nhớ mang theo một nhành hoa trắng.

- Vậy nàng tự mình nhìn đi.

Nàng vòng tay ôm cổ hắn, nhắm mắt lại, để tận hưởng hơi ấm phả vào tận sâu đáy lòng.

Nhân gian rộng lớn, nơi đâu là nhà của nàng?

Chợt cười. Nhà của nàng, chẳng phải là ở bên cạnh hắn sao?

- Thật muốn có thể ở lại ngắm hoa cùng chàng…

Kim Tử Long cười cười, đặt nàng xuống giường, rồi dùng chăn phủ lên người nàng. Định nói gì đó, đột nhiên có tiếng bẩm báo ngoài cửa. Hai người nhìn nhau, bình thản. Hắn vuốt nhẹ lên mặt nàng, xoay người bước đi.

- Nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài một chút!

Ra ngoài một chút, rồi hắn đi, đi mãi chẳng về…

[...]

Tuyết, vẫn rơi không ngừng.

Thoại Mỹ quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng đã nhiều canh giờ. Quỳ đến khi bàn tay cóng lạnh, không còn chút cảm giác. Hai chân tê cứng, dường như đã thành một loại thói quen. Bạch y mơ hồ như ảo ảnh. Tuyết rơi rơi, cả mái tóc đã trở thành màu trắng.

Ngày hôm đó, toàn bộ hơn hai trăm người nhà Tể tướng đều bị chém đầu. Máu đỏ rực trên nền tuyết trắng.

Sắc trắng khi nhiễm đỏ, sẽ sắc nét hơn rất nhiều.

Tì nữ bên cạnh vừa khóc vừa giương dù, nhưng chỉ một lúc sau, đã không thể chịu nổi cái lạnh đâm thẳng vào da thịt. Thoại Mỹ vẫn bất động. Ánh mắt bình thản nhìn chăm chú vào cánh cửa ngự thư phòng vẫn đóng chặt. Cho dù lâu hơn nữa, nàng nhất định vẫn sẽ quỳ, đến khi cánh cửa ấy mở ra.

- Ngươi là vương phi của Nhị vương gia?

Tiếng nói thanh thúy vang lên. Nàng ngẩng đầu. Giữa tuyết trắng, nữ tử ấy một vẻ thoát tục, hồng y tung bay. Chiếc dù trắng như phảng phất ký ức. Lại hạ tầm mắt xuống, đơn giản buông một câu:

- Ta là thê tử của chàng.

Nữ tử im lặng nhìn lên. Tuyết năm nay, rơi thật nhiều.

- Ta không bằng ngươi. Thật sự… không thể bằng ngươi…

Nữ tử thì thầm nói. Người quỳ dưới đất vẫn im lặng. Không gian tĩnh lặng, tuyết buông nhẹ nhàng.

Cánh cửa ngự thư phòng kẽo kẹt mở ra. Hoàng thượng bước ra ngoài, ánh mắt thâm trầm nhìn nữ tử đang quỳ. Người ta đã không thể nhận ra nàng là người, hay thật sự chỉ là một bức tượng đắp bằng tuyết. Y thở dài, khẽ phất tay:

- Đưa nàng đi chăm sóc. Sau đó để nàng đến gặp trẫm!

Khoảnh khắc nghe thấy câu nói ấy, tầm mắt Thoại Mỹ bỗng tối sầm lại. Chao đảo, nghiêng ngả. Cuối cùng, nàng cũng đã đợi được…

Hoàng thượng nhìn theo hướng nàng được đưa đi, ánh mắt chứa đầy bi thương. Thân làm đế vương, thật sự có những việc thân bất do kỷ, muốn tránh không được, muốn thoát không xong.

Hoàng đệ…. Hoàng đệ…. Tại sao lại ép ta?

Y thở dài, hơi khói mỏng manh, tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ.

- Hoàng thượng, trời tuyết lạnh, xin hãy vào trong!

Một chiếc dù che trên đỉnh đầu. Hoàng thượng nhìn xuống, hồng y phất phơ, nụ cười ấy nhẹ nhàng nhưng buồn bã. Đưa tay lên, muốn chạm vào rồi lại đột ngột buông lơi. Y tránh đi mấy bước, nàng hơi khựng lại, để cây dù chơi vơi giữa khoảng không.

- Hoàng hậu, nàng cũng đến đó đi.

Giọng hoàng thượng vang lên lặng thinh. Hoàng hậu hạ tầm mắt, thu lại cán dù. Nàng khẽ cúi mình, rồi xoay người rời đi. Bóng áo hồng tung bay trong gió xa dần, dù trắng lay động.

Ở giữa màu trắng xóa không có điểm dừng ấy, chỉ có vị đế vương lặng lẽ nhìn theo, khoảng cách cứ xa mãi, xa mãi, cho đến khi bóng nàng biến mất khỏi tầm mắt. Chân trời hư ảo, chỉ toàn một màu trắng xóa. Quay đầu nhìn lại, chỉ còn một mình y. Trơ trọi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmy