6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Hân bên này đang cùng Tuyết Nhi ngồi trên ghế sofa ở nhà riêng xem TV và ăn cherry mua được lúc chiều khi đi siêu thị. Nhưng nàng không tập trung xem được, đầu óc cứ luẩn quẩn ở lần gặp gỡ Tiểu Đường lúc chiều.


- Thư Hân...

- ...

- Ngu Thư Hân!

- DẠ?

- Dạ con mắt cậu, cậu sao vậy? Mình gọi mà không trả lời.

- Có... có sao đâu, mình đang xem phim tập trung quá nên không nghe cậu gọi thôi.

- Lạ thật, dạo này mình thấy cậu hay thẫn thờ lắm nha.

- Vậy... vậy sao?

- Cậu xem, người đó có phải là quá giống cậu hay không? Thông minh, xinh đẹp nhưng quá lạnh lùng gai mắt.

- Ý cậu nói mình gai mắt sao Khổng đại nhân? Cậu là đang ở nhà mình.

- À không, cậu không gai mắt, chỉ lạnh lùng thôi. Ả ta trong TV mới gai mắt.

Điện thoại đặt trên bàn của Thư Hân phát sáng.

Nàng cầm điện thoại mở lên, là có tin nhắn gửi đến. Mà số này... là của Tiểu Đường. Thầm nghĩ con người này nhắn tin cho nàng là có mục đích gì? Trước kia khi vứt được đoạn tình cảm đó nàng sống cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, bây giờ hà cớ gì lại gặp lại, còn phải đối mặt hình như là thường xuyên, nàng đã lao lực suy nghĩ cách đối phó lắm rồi. Bây giờ tới ở nhà cũng không được thoải mái, phải toan tính cách ứng xử nữa.

Xin chào sao? Nếu như bây giờ nàng chào lại thì chẳng khác nào tự khui cho người ta biết là mình đã biết số liên lạc của người ta, đành làm nai vàng ngơ ngác vậy.

Nàng soạn một tin nhắn gửi đi, nhưng là một câu hỏi "Cho hỏi là ai?". Nàng chỉ mong khi nhận được tin nhắn này người nào đó tự động hiểu không làm phiền nàng nữa, ai ngờ không lâu sau lại có thêm một tin nhắn gửi đến.

Ha. Khỏi cần nói tôi đây cũng biết em là Triệu Tiểu Đường nhé. Đồ Triệu Tiểu Đường chết bầm. Đọc xong tin nhắn của Tiểu Đường nàng cũng không thèm trả lời lại mà quăng điện thoại qua một bên tiếp tục xem TV với Tuyết Nhi nhưng vẻ mặt có phần bất mãn.

Tuyết Nhi đang xem phim cũng tò mò liếc mắt qua nhìn biểu hiện của Thư Hân, cảm thấy cô bạn của mình hôm nay thật là kỳ lạ.

- Cậu sao vậy? Ai nhắn tin đó?

- Chỉ là chút chuyện công ty cần tớ giải quyết thôi.

- Lạ nha, từ trước giờ chuyện công ty của cậu mặc dù mình không am tường lắm nhưng chưa bao giờ thấy cậu phải biến sắc như vậy nha, công ty sắp phá sản sao?

- Đúng rồi đó Khổng đại nhân, tại hạ đây sắp sửa phá sản rồi, khốn khổ quá đi mất.

Thư Hân bắt đầu mè nheo hùa theo câu chuyện của Tuyết Nhi.

- Haha tiểu Hân, không cần lo, Khổng đại nhân đây sẽ rộng lượng bao nuôi cậu, dù sao nuôi cậu cũng chỉ tốn hơn gấp 5 lần người bình thường. Ta đủ sức nuôi a.

- Gấp 5 cái đầu cậu, mình đây rất dễ sống, dù có phá sản thật cũng không cần tới đồ ngốc như cậu đưa phao.

Quả thật đùa giỡn với Tuyết Nhi một chút cũng khiến tâm trạng nàng tốt lên không ít. Dù tính tình nàng có lúc nóng lúc lạnh nhưng Tuyết Nhi luôn biết cách làm nàng cảm thấy phấn chấn hơn, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng phải công nhận một phần cảm xúc của nàng là phụ thuộc vào Khổng Tuyết Nhi. Nàng không dám suy nghĩ đến một ngày sống mà không có Tuyết Nhi bên cạnh, khi ấy sẽ rất buồn chán.

Đảo mắt nhìn đồng hồ, cũng đã quá 9h tối, quay qua thấy Tuyết Nhi vẫn còn nằm ăn cherry xem phim tình cảm sướt mướt nàng nhướng mày hỏi.

- Cậu không tính về nhà ngủ sao? Đã tối rồi đó.

- Không về, hôm nay ngủ lại nhà cậu.

Mắt vẫn dán lên màn hình TV, rất nhanh gọn trả lời câu hỏi của Thư Hân.

- Được rồi, mình đi ngủ trước, ăn xong nhớ dọn dẹp tắt đèn. Vào phòng đừng làm ồn để mình ngủ.

Thư Hân nói xong đứng dậy đi lên phòng. Nàng đã quá hiểu cô bạn của mình, cho dù có chuẩn bị chăn gối cho ngủ hoặc kêu ra sofa thì nửa đêm cũng lẻn vào phòng nàng ngủ. Chi bằng cứ để vậy đỡ tốn nước bọt.

Tuyết Nhi liếc theo bóng lưng mệt mỏi của Thư Hân khẽ mỉm cười. Đừng tưởng cô như vậy là không biết khi nãy người nhắn tin với Thư Hân là Tiểu Đường, nhưng muốn tâm trạng Thư Hân tốt hơn một chút nên đã cố ý đùa giỡn. Người ta còn phải đi làm, mà tâm trạng âm u như thế thì làm việc ra ngô gì? Dù sao tiểu Hân này còn phải bao ăn cô dài dài ăn mà, làm tâm trạng người ta tốt hơn một chút xem ra được thưởng đãi ngộ.

Còn có một người vì chờ đợi tin nhắn của ai đó mà ngủ quên lúc nào không hay nhưng nụ cười vẫn chưa dứt trên môi.

.

.

.

.

Tiểu Đường hôm nay đi làm với tâm trạng cực kỳ tốt, từ lúc bước vào quán đến giờ cứ mỉm cười tủm tỉm suốt khiến cho nhân viên trong quán cũng thấy làm lạ. Bình thường Tiểu Đường không phải không cười nhưng là người cười đúng chỗ, cười những lúc thích hợp, còn trường hợp cười xuyên suốt như vậy là chưa từng thấy qua. Các nhân viên nữ lẫn nam được một phen ngắm ké vẻ đẹp nụ cười thiên thần của Tiểu Đường.

- Tiểu Đường hôm nay trông vui vẻ quá ha, có chuyện gì vui sao ?

- À... không có gì.

- Sao nhìn biểu hiện giống với có người yêu vậy ta? Hay là em nhìn nhầm.

- Haha sao được, em nhầm rồi đó.

Duy chỉ có một người là thấy khó chịu với nụ cười hạnh phúc của Tiểu Đường.

- Tiểu Đường!

- Dạ?

- Em lo tập trung làm việc đi, cứ cười như người mất hồn mãi thế.

- Dạ.

Thật ra Arin không thích cách Tiểu Đường cười vì người khác mà không phải là cô. Arin là quản lí của BLACKPINK cafe, cô lớn hơn Tiểu Đường 2 tuổi. Ban đầu khi Tiểu Đường vào làm chiếm không ít cảm tình của những người ở đây kể cả cô. Dần dần sự cảm mến dành cho Tiểu Đường càng nhiều hơn mà cô cho rằng là tình cảm đồng nghiệp mà mọi người hay nói. Nhưng kể từ 5 tháng trở lại đây, cô mới nhận ra cô đã thích Tiểu Đường mất rồi, thích ở đây theo kiểu tình cảm trai gái. Nhưng cô không vội nói ra tình cảm của mình. Cô là một người tự tin, cô cho rằng với điều kiện của cô đang có hiện giờ thì không ai có thể dành Tiểu Đường với cô. Cô xinh đẹp, có tiền, dịu dàng. Nên chỉ cần cô nói ra thì Tiểu Đường sẽ về bên cô sớm thôi.

Nhưng... cô bắt đầu thấy suy nghĩ đó của cô bắt đầu sai lầm. Không thể thả như vậy mãi, phải thổ lộ sớm thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro