Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag: boylove, giam cầm, chiếm hữu, tam quan lệch lạc, rape, nặng đô, chỉ ngược tâm không ngược thân, top chung tình, song khiết, 1vs1.

Ngôi thứ nhất - dưới vai trò đứa con của bot và top.

.......

Ngày một - Nhật ký của Kin Kin.

Sáng nay, bố lớn lại đi làm. Tôi được bố nhỏ thả ra và cho ngồi trên sofa xem tivi. Thông tin mà bản thân biết được đều nhờ cái tivi này, tôi học hỏi từ đó chứ chưa từng được phép bước qua khỏi cánh cửa có khóa điện tử kia.

Tôi là đứa con trai duy nhất còn sống trong gia đình ba người. Hai bố đều nghĩ rằng tôi có vấn đề về não bộ nên họ hầu như chẳng bao giờ giấu giếm thứ gì.

Nhìn người đàn ông đang được chiếu trên tivi với đôi đồng tử đen láy và cố tỏ ra thân thiện kia. Đó là bố lớn của tôi. Hiện nay ông đang làm việc tại viện nghiên cứu sinh học và công nghệ cấp quốc gia. Bố lớn có tiền tài, địa vị, nhà riêng và xe hơi xịn, ngoại hình vô cùng xuất chúng toát lên khí chất của bậc thiên tài tri thức. Ông có được tình yêu của bố nhỏ. Nhưng trên đời này làm gì được mấy ai hoàn hảo, bởi lẽ vậy nên bố lớn không hề có nhân tính.

Trái ngược với bố lớn kiệt xuất như thánh nhân kia, bố nhỏ của tôi là một người đàn ông gầy yếu, xấu xí, xuất thân từ một gia đình đầy rẫy tệ nạn xã hội. Ông ngoại hút chích cờ bạc, bà ngoại là gái điếm chuyên đứng chào hàng ở đầu hẻm phố đỏ. Ông bà ngoại đã bạo hành về thể xác lẫn tinh thần bố nhỏ rất nhiều nên bố nhỏ bị tổn thương tâm lý và không thể tự bảo vệ được bản thân.

Trong đầu bố nhỏ chưa bao giờ nhen nhóm cái ý nghĩ sẽ phản kháng, vì lần nào phản kháng thì bản thân cũng chỉ bị đánh nhiều hơn mà thôi. Vậy là bố nhỏ luôn cam chịu và nhẫn nhịn những điều xấu rơi xuống đời mình, chấp nhận trở thành kẻ hèn mọn và nhu nhược khiến ai nhìn vào cũng thấy ghét bỏ chứ không phải xót thương.

Bố nhỏ đã kể rằng mình bị ông bà ngoại bán cho bố lớn. Còn mục đích để làm gì thì ngay cả bố nhỏ cũng chưa rõ.

Âm thanh tít tít của ổ khóa điện tử reo lên. Tôi đang ngồi trên sofa phải nhanh chóng chui vào cái lồng sắt dành cho thú nuôi được đặt ở trong góc. Bố nhỏ đeo tạp dề từ dưới bếp gấp gáp chạy ra cửa rồi quỳ xuống đó đợi. Khi cánh cửa bật ra, bố lớn cùng bộ vest đen thắt cà vạt chỉnh tề tiến vào. Tôi không dám nhìn khuôn mặt ông vì nó rất đáng sợ. Bố nhỏ gục đầu như người hầu, đôi bàn tay gầy gò đến mức nổi đầy gân xanh ấy cẩn thận lột từng chiếc giày của bố lớn ra. Sau khi đã cầm được đôi giày bằng hai tay thật cung kính, bố nhỏ mới vừa quỳ vừa nhích người đến chỗ kệ tủ để cất giày. Bố lớn yên lặng đi vào phòng ngủ. Tôi thở phào dõi theo qua song sắt trước mặt mình. Hôm nay xem như không có chuyện gì xảy ra.

Bố nhỏ lại tiếp tục chạy đến nhà bếp để chuẩn bị bữa tối cho bố lớn. Tôi buồn chán nằm nhũn ra dưới nền sàn lạnh lẽo, còn có tấm lưới thép từ lồng sắt thế nên sẽ hơi đau một chút. Tôi dùng ngón trỏ vẽ vời trên miếng gạch lát đá hoa cương sáng bóng. Tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên đó. Một gương mặt xanh lè, mắt mũi loạn xạ hết cả lên, tóc thì lỏm chỏm vài chùm. Tôi biết bản thân mang vẻ ngoài khác biệt, không giống bố lớn cũng không giống bố nhỏ. Dẫu vậy tôi vẫn nghĩ rằng bản thân xinh đẹp vì bố nhỏ lúc nào cũng nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, miệng liên tục lẩm bẩm: "Con là đứa trẻ ngoan. Là đứa trẻ xinh đẹp nhất trên đời này." Bố nhỏ rất dịu dàng và yêu thương tôi nên dĩ nhiên, tôi sẽ tin tưởng những gì bố nhỏ nói.

Bố lớn đã trở về phòng ngủ, hình như hai người họ đã dùng bữa xong. Bấy giờ bố nhỏ mới hí hoáy bưng tô thức ăn đặt đến trước mặt tôi. Bố nhỏ phải quỳ xuống do lồng sắt quá thấp. Tôi nhìn tô thức ăn lợn cợn nước đủ màu sắc, một ít xương và thịt vụn.

Ánh mắt buồn bã của bố nhỏ với biểu hiện nín nhịn đó làm tôi nhớ về lần đầu tiên bố nhỏ cố tình mang đến cho mình một cái sườn heo còn nguyên. Trong nhà chỗ nào cũng gắn đầy camera giám sát, vậy mà bố nhỏ lén lút làm thế. Khi bố lớn về đã thẳng tay túm tóc bố nhỏ kéo vào nhà vệ sinh. Lúc họ đi ra thì bố nhỏ nước mắt, nước mũi đầm đìa cầm theo một đĩa phân kèm nước tiểu rồi đặt trước lồng sắt. Tôi hiểu ý bố lớn muốn trừng phạt bố nhỏ, để không khiến bố nhỏ khó xử thêm. Tôi đành nhợn ói dùng hai tay bốc thứ chất thải đó bỏ vào trong miệng. Nó dính khắp tay và quanh mặt tôi. Một ít bị rơi xuống sàn, tôi ngẩng đầu nhìn bố lớn đang nắm tóc bố nhỏ. Ông trừng mắt hệt như quỷ ngục đóng thẳng lên người khiến tâm trí tôi run rẩy cùng mình. Tôi vội cúi xuống liếm hết tất cả số phân bị rơi vãi kia và không còn dám ngẩng đầu nữa.

Hôm ấy bố nhỏ khóc rất to và cắn chặt môi tới bật máu. Bố lớn giật tóc bố nhỏ ra phía sau rồi nhìn đăm đăm cánh môi đang rỉ máu của bố nhỏ. Ẩn dưới ánh mắt giận dữ từ bố lớn là sự đau lòng. Ông ấy không muốn bố nhỏ bị thương dù chỉ là một vết xước cỏn con. Vậy nên nếu bố nhỏ tự làm hại bản thân thì ông ấy nhất định sẽ vô cùng tức giận rồi trừng trị bố nhỏ một trận to. Bố nhỏ của tôi bị hành hạ đến mức đầu óc có chút ngốc nghếch nên dĩ nhiên không thể nhận ra được điều đó, nhưng tôi thì có.

Đã phát hiện ra bản thân làm sai, bố nhỏ vội vã chắp tay lại lắc đầu kêu ư ử vì không thể nói chuyện được.

Sau màn van xin thảm thiết nhưng vô bổ đó, bố lớn tức tối kéo bố nhỏ vào phòng ngủ. Tôi mệt quá, đã thiếp đi lúc nào chẳng hay nhưng âm thanh đóng sầm cửa vẫn đủ sức để tôi biết rằng cơn thịnh nộ của bố lớn đang giày vò bố nhỏ đằng sau cánh cửa gỗ sang trọng kia. Trong nhà này, chỉ có bố nhỏ và bố lớn mới được phép ăn thức ăn còn nguyên trên bàn.                

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro