Phần dẫn thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Giá Rai, Bạc Liêu, năm 1949

  Giữa đêm thanh vắng, một vật như chìm trong giấy ngủ say,bỗng dưng tiếng chó sủa huyên náo làm nhiều người giật mình tĩnh giấc.

  Ông Thuận nghe tiếng chó sủa đằng xa, rồi gần dần và cả con mực nhà nuôi cũng gầm gừ thì lấy làm lạ.
  - Giờ mà còn ai tới tìm, chất cũng không phải chuyện gì lành, không phường trộm cướp cũng kiếm chuyện sanh sự.

  Ông quay qua bà vợ đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh.

  - Thiệt cái thứ đàn bà vô tâm, có cháy nhà đến nơi cũng chẵng biết.

  Tiếng chó sủa ngày một rối rít hơn, rồi lộc cộc, tiếng ai đó gõ vào cánh cửa gỗ, vẳng xa như vọng về từ cõi hư vô. Ông Thuận nuốt nước miếng đánh ực, miệng lầm thầm đọc câu " nam mô a di đà phật" tự trấn an mình. Ông lay vợ:

  - Bà... dậy coi. Có ai gõ cửa kìa.

  Bà Hồng mắt nhắm mắt mở, giọng cấm cẳn vì bị bị đánh thức khi đang say giấc, quay qua cảm nhàm ông chồng:

  - Ai đâu mà gõ cửa giờ này. Đàn ông gì mà nhát dữ ta.

  Rồi tiếng chó sủa lại rền vang, lọt thỏm trong đó là tiếng của gỗ kiêu lộc cộc, lẫn tiếng người nghe mơ hồ lắm.

  -Có...có người kiêu cửa nè ông. Tui vừa nghe tức thời. Ông ra coi sao đi ông...

  Mặc dầu vẫn còn hoảng sợ, nhưng cái câu "đàn ông nhát giữ" của vợ lại thúc ông xuống giường, lọ mọ ra khỏi phòng rồi bước xuống phòng khách.

  Con Mực nghe tiếng chân chủ, vội quay đầu lại, chạy tới gần bên ông, vừa sủa, vừa hướng về phía cửa nhà như báo hiệu có người ngoài đấy.

  - Mực! Im coi, để tao nghe có ai gọi không.

  Ông căng tai ra nghe tiếng ngóng, con Mực vô tri vẫn cứ sủa rền, kiểu mừng rỡ vì vừa lập công, báo tin cho chủ biết có kẻ lại đến nhà.

  Có tiếng đàn bà đang kiêu, nhỏ nhưng ma mị.

  - Làm ơn... mở cửa cho toi... làm ơn.

  Đúng là có người ngoài đấy, dù sợ, ông Thuận vẫn ráng lại cửa, lộc cộc mở khóa, kéo cây gỗ chấn nghan để ghé mắt ra ngoài. Trong ánh sáng nhờ nhợt của trăng soi, một người đàn bà tóc tai rủ rượi, sũng nước đang dựa vào cửa, thần sắt ra chiều mệt mỏi, thảm thương.

  -Ông... làm ơn mở cửa cho tôi vào, tôi bị cướp...

  Nói được nhiêu đó thì người đàn bà ngất xỉu, nằm sõng soài trước thềm cửa nhà ông.

  Những năm binh biến, nạn cướp bóc hoành hành, không ít người đi đường trở thành nạng nhân của chúng. Vài năm trước vợ trồng ông cũng gặp trường hợp tương tự, nên biết mình chẳng phải gặp ma quỷ gì, ông Thận gọi với lên lầu kiêu vợ xuống phụ, phụ một tay dìu người đàn bà bất hạnh vào nhà chăng sóc.

  Ngoài đường, ánh trăng soi thứ ánh sáng vằng vặc xuống cả con đường mòn đầy sỏi đá. Tiếng chó sủa đã dừng, thay bằng tiếng tru kéo dài trong đêm thê lương.
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro