Q18-Chương 608: Mộc ngẫu tai họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãn Thạch Hổ mang người đến trước cửa Ngũ trang gọi Hỏa Phượng Đường, không thể không nói hành động lần này của hắn thật không sáng suốt. Mọi người đã biết Mãn Thạch Hổ không phải ngốc tử, xem ra là bị bức nóng nảy.

Lâm Dạ Hỏa cư nhiên cũng không đem hắn để vào mắt, cũng vui vẻ đến cửa nói hắn dừng lại, bất quá vẫn là câu nói kia, Lâm Dạ Hỏa ngày thường là thực nhị hoá nhưng hắn cũng không ngốc, ngốc tử thì không thể làm được chức đường chủ Hỏa Phượng Đường.

Chúng người Hỏa Phượng Đường tới ngoài cửa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhảy lên một bên nóc nhà, ngồi xem cuộc chiến.

Bên cạnh, Trâu Lương cũng mới hạ xuống, còn có Tiểu Lương Tử phụ trách nhìn hắn. Tiểu Lương Tử hạ xuống sau liền không chút câu nệ lớn nhỏ vỗ bả vai Triển Chiêu, "Triển đại ca, các ngươi trong chốc lát nhớ trông kĩ y."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu mà nhìn lại, thấy Tiểu Lương Tử chỉ vào Trâu Lương.

Trâu Lương nhìn trời.

Bên cạnh, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh rơi xuống.

Giả Ảnh nói, "Vương gia phân phó, chúng ta phụ trách trông chừng Trâu tướng quân, không cho hắn cuốn theo giang hồ phân tranh."

Nói xong, Tử Ảnh chọt chọt Tiểu Lương Tử, "Ngươi thật không đáng tin cậy! Ngươi vừa rồi rõ ràng nói đến hỗ trợ kéo tiểu tử này không cho hắn đi xuống đánh nhau."

"Con không phải là sợ Cận nhi lo lắng sao!" Tiểu Lương Tử vuốt ống tay áo, "Cái kẻ không thuận mắt nào dám khi dễ Hoả Kê? Con gà đó chỉ có con có thể khi dễ!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, thiếu chút nữa quên oa nhi này cũng là một dạng e sợ thiên hạ bất loạn điển hình.

Triển Chiêu đem Tiểu Lương Tử ôm lại, cùng dạng ngày thường ôm Tiểu Tứ Tử dường như có chút quen tay.

Tiểu Lương Tử giãy dụa, "Để làm chi vậy!"

Triển Chiêu gõ nhẹ đầu bé, "Ngươi ngồi im cho ta, đừng đi thêm phiền! Đây là việc của người lớn."

Tiểu Lương Tử ôm cánh tay sinh hờn dỗi, "Con ban đầu cho rằng Trung Nguyên võ lâm giang hồ toàn phái hào kiệt! Không nghĩ tới chỉ chút chuyện cỏn con cũng đấu tranh nội bộ, không một chút uy phong! Thiên Tôn Ân Hậu bọn họ chân chính có thể đánh toàn bộ các môn phái khác dẹp loạn thì lại đều rời khỏi giang hồ rồi, Ma Cung chư thần cũng ẩn cư, đại môn phái cũng không quản sự tình, các thúc cao thủ đẳng cấp cũng không xông vào chốn giang hồ, liền còn lại đám yếu ớt kia, môn phái nào đây? Kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng chỉ là tiểu lưu manh mà thôi."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái —— u a! Trung Nguyên võ lâm để Tiểu Lương Tử thất vọng rồi a! Tội lỗi quá, tội lỗi quá.

...

"Lâm Dạ Hỏa, ngươi tự tiện xông vào Thạch Hổ Đường của ta, giết chết môn hạ của ta còn trộm đi vật chứng trọng yếu, còn không mau trả lại!" Mãn Thạch Hổ gọi Lâm Dạ Hỏa, nói đúng lý hợp tình, "Ngươi mới vào Trung Nguyên võ lâm liền gây sóng gió, có cái bí mật gì không thể cho ai biết!"

Mọi người Hỏa Phượng Đường đem lời hắn nói lúc này kết hợp chuyện Giao Giao vừa rồi nghe tới kia, cảm thấy vừa hoang đường lại vừa buồn cười, đều nói đúng là thiên hạ vô địch không biết xấu hổ, Mãn Thạch Hổ này chính mình không yên lòng, ai biết lần này là thành tâm hay là bị trúng chiêu? Thế nhưng đến nơi này vừa ăn cướp vừa la làng!

Lâm Dạ Hỏa mỉm cười, hắn cũng không theo lẽ thường xuất chiêu, mà ôm cánh tay đối phía sau vẫy vẫy tay.

La Tử Mục cũng không biết từ chỗ nào đưa đến cho hắn một ghế bành lớn, phỏng chừng là từ trong phòng Thái Sư tới.

Hỏa Phượng Đường thong thả ngồi xuống, chân vắt chữ ngũ, một tay nâng cằm nhìn mọi người.

Thạch Hổ Đường không ít người hít một hơi lãnh khí, đều nói Lâm Dạ Hỏa là Tây Vực dị tộc, đây không phải dị tộc mà là yêu tộc đi? Diện mạo quả thực âm dương khó phân biệt, nhưng là đẹp đến yêu mị hoặc chúng.

Trên nóc nhà, Trâu Lương hí mắt —— tên Hoả Kê kia cũng biết điệu bộ phong tao thanh nhã này a!

"Ác nha!" Tiểu Lương Tử ôm cánh tay hưng phấn hẳn lên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, tò mò Lâm Dạ Hỏa chuẩn bị đối phó hắn như thế nào, hai người bọn họ cảm thấy hoàng kim mộc ngẫu này có thể là một cái kế sách, không biết Lâm Dạ Hỏa nghĩ như thế nào.

Hỏa Phượng chỉnh lại tư thế xong, ngáp một cái, mỉm cười, "Lại nói tiếp, ta gần đây có nhặt được một món đồ chơi thực tốt."

Mãn Thạch Hổ nhíu mày, thủ hạ dưới trướng hắn cũng là buồn bực, như thế nào đề cập đến món đồ chơi đây?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn —— cái này xem như một phát thay đổi đề tài sao?

Lâm Dạ Hỏa cười xấu xa, nói, "Chỉ tiếc đồ chơi Trung Nguyên chất lượng không phải quá tốt, dùng sức một chút đã làm đầu đứt rời!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hơi hơi mà cười cười —— quả nhiên Lâm Dạ Hỏa cũng không phải hồ đồ, nhị chính là mặt ngoài mà thôi.

Lại nhìn đến Mãn Thạch Hổ, sắc mặt đều thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không rõ là cái gì vậy mà cũng có thể lấy làm món đồ chơi, Lâm Đường chủ lẽ ra trước đó nên tìm hiểu rõ ràng, lỡ đâu sau này hối tiếc không kịp..."

"Ai! Cho nên nói ta chuẩn bị tặng người!" Lâm Dạ Hỏa vỗ đầu gối, vươn tay đặc biệt toát ra khí chất đại gia mà xoa xoa lỗ tai.

Mọi người thấy khóe miệng không ngừng co rút kịch liệt, bộ dạng vị này dường như tương đồng với thiên tiên, mà động tác dường như cũng rất giống lưu manh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quan sát Mãn Thạch Hổ.

Quả nhiên, Mãn Thạch Hổ khẩn trương hẳn lên, hiển nhiên Lâm Dạ Hỏa hoàn toàn không biểu lộ chút sốt ruột gì.

"Ta đối với đồ chơi có hứng thú, không bằng Đường chủ đem đồ vật cho ta?" Mãn Thạch Hổ lạnh lùng nói, "Giá tiền tuỳ ý ngươi!"

"A... Như vậy a." Lâm Dạ Hỏa ngẩng mặt lên nghĩ nghĩ, hỏi Gia Cát Âm phía sau, "Can nương, chúng ta thiếu tiền sao?"

Gia Cát Âm lắc lắc đầu, vươn tay giúp Lâm Dạ Hỏa chỉnh lý mấy lọn tóc lộn xộn, chậm rì rì nói, "Hỏa Phượng Đường làm sao có thể thiếu tiền, tiền so với hạt cát còn nhiều."

"Chúng ta đây thiếu cái gì?" Lâm Dạ Hỏa lại nhìn Liễu Hàn Tinh.

Lão gia tử nhìn trời nghĩ nghĩ, "Ra vẻ cái gì cũng không thiếu."

Lâm Dạ Hỏa đối Mãn Thạch Hổ buông tay, ý tứ —— không bằng ngươi khai cái giá ngươi dám đánh đổi a, nhìn xem cái gì có thể đánh đụng đến ta?

Mãn Thạch Hổ mặt xanh mét, cắn răng hỏi, "Không biết Lâm Đường chủ có cái gì muốn sở hữu?"

"Ân..." Lâm Dạ Hỏa sờ sờ cằm, hỏi, "Ngươi có tiên đan giúp dung nhan vĩnh trú sao?"

Mãn Thạch Hổ khóe miệng lẫn mí mắt lập tức run rẩy.

"Có thần dược trường sinh bất lão sao?" Lâm Dạ Hỏa tiếp tục hỏi, biểu tình càng ngày càng tràn ngập tiếu ý.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên đều nghĩ tới cái tên thợ săn thiết kế bẫy muốn giết Ngai Ngai năm đó, bị Lâm Dạ Hỏa sau khi bắt được tra tấn đến ngay cả nhân dạng đều không nhận ra, Lâm Dạ Hỏa tựa hồ am hiểu nhất chính là đối phó loại bại hoại không biết xấu hổ này.

Mãn Thạch Hổ giận tái mặt, "Lâm Đường chủ, đây là cố tình làm khó xử tại hạ!"

Lâm Dạ Hỏa mỉm cười, nói, "Không bằng như vậy đi, chúng ta tìm biện pháp đôi bên đều có lợi, ngươi đưa ta bằng cớ Hỏa Phượng Đường trong sạch, ta liền đem món đồ chơi cho ngươi, như thế nào?"

Mãn Thạch Hổ nhíu mày nghĩ nghĩ, gật đầu, "Có thể."

"Vậy ta chờ tin tức tốt của ngươi." Lâm Dạ Hỏa cười, đứng dậy, phía sau Túc Thanh đem ghế lập tức cất đi.

"A đúng rồi..." Lâm Dạ Hỏa xoay người vừa muốn đi, như là nghĩ tới điều gì, lại quay đầu lại nói, "Ngươi cũng biết, ta đây trong nhà tiểu bằng hữu rất nhiều, món đồ chơi kia ta trước sẽ đưa bọn nhỏ chơi vài ngày."

"Trăm triệu lần không thể!" Mãn Thạch Hổ nóng nảy, "Vật ấy phải dùng cách thật cẩn trọng mà đối đãi..."

"Sao lại rắc rối như vậy a, người Trung Nguyên các ngươi tạo ra đồ vật thật sự là khó dùng." Lâm Dạ Hỏa chắp tay sau lưng, "Ta đây đã từng đem nó tay chân đầu đều tách rời ra thử."

"Bảo trì nguyên dạng, không cần động vào nó!" Mãn Thạch Hổ vẻ mặt khẩn trương, "Nhớ tuyệt đối không nên đụng thêm nữa!"

Lâm Dạ Hỏa như có điều suy nghĩ gật gật đầu, "Như vậy a..."

Sau đó hắn khoát tay chặn lại, xoay người đi bộ đi trở về.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái —— cái này gọi là bốn lạng thắng ngàn cân! Lâm Dạ Hỏa chiêu này cao, không ngừng đem vấn đề làm rõ ràng, xoay chuyển cục diện bất lợi của Hỏa Phượng đường, thuận tiện tát Mãn Thạch Hổ một bạt tai, chiếm thế thượng phong. Đừng nhìn hắn ngày thường tính tình nhị đến có thể so sánh với Thiên Tôn, thời điểm mấu chốt còn rất thông minh, đầu óc xoay chuyển cũng mau, thật là không hổ danh Đường chủ a.

Tiểu Lương Tử nhướn mày, "Thiết! Còn tưởng rằng muốn đánh người, tên đầu đất kia gặp may mắn!"

Nói xong, liền đứng lên nhảy xuống sân, chạy đến bên người Lâm Dạ Hỏa, song song đi theo hắn, "Hoả Kê!"

Lâm Dạ Hỏa đá mông hắn, "Ngươi không cần kêu theo cái cách giống gọi tiểu nhị như vậy, nhóc con không biết lớn nhỏ!"

Trâu Lương đứng ở đỉnh thượng, nhìn Lâm Dạ Hỏa mang theo một chúng cao thủ Hỏa Phượng Đường đi vào trong, âm thầm gật đầu, một đám cao thủ thế kia lại cam tâm tình nguyện nghe tên nhị hóa này, quả nhiên là có lý do. Hỏa Phượng Đường trong khoảng thời gian ngắn thu thập nhiều bang phái như vậy, trở thành Tây Vực đệ nhất đại môn phái, cũng là có đạo lý.

Trâu Lương đang ngẩn người, chợt nghe phía sau có người nói, "Nhìn thấy không! Người ta chính là đã thành cáo tinh, còn mỗi ngày bị ngươi khi dễ!"

Trâu Lương khóe miệng co rút, quay đầu lại, chỉ thấy Long Kiều Quảng đứng ở bên trái.

"Hắn cam tâm tình nguyện như thế là vì đã để ngươi vào lòng a!" Bên kia, Âu Dương Thiếu Chinh từ bên phải đi lên, chọt chọt bả vai Trâu Lương chỗ bị Lâm Dạ Hỏa để lại dấu ấn, "Ngươi chính là người của người ta, phải có tự giác!"

"Đúng vậy đúng vậy!" Long Kiều Quảng cũng gật đầu, "Đây chính là chủ nhân ngươi! Ngươi phải biết trân trọng."

Trâu Lương nhìn trời, trắng mắt liếc hai cái huynh đệ một cái, nhảy xuống khỏi nóc nhà, đi bộ về phía sau viện.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn binh mã tuần thành đã trở lại, liền hỏi Long Kiều Quảng cùng Âu Dương tình huống trên đường thế nào.

Hỏa Kỳ Lân cùng Hữu tướng quân đem hoài nghi của chính mình đối với tri phủ nói một chút, ngược lại lại có liên hệ với lo lắng của Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.

"Ân..." Triển Chiêu ôm cánh tay, đối Bạch Ngọc Đường bĩu môi, ý bảo theo dõi người Mãn Thạch Hổ.

Bạch Ngọc Đường đối Giao Giao khoát tay chặn lại, ý tứ —— đi theo hắn!

Giao Giao chợt lóe, đi theo sau lưng như u linh, theo Mãn Thạch Hổ bước đi. Mọi người đột nhiên có chút đồng tình với Mãn Thạch Hổ, này mới là chân chính sau lưng có u linh, không biết hắn có thể cảm thấy sau gáy phát lạnh hay không.

"Ta nghĩ đến một biện pháp."

Lúc này, Triệu Phổ vừa ở bên trong nhìn Công Tôn nghiên cứu mộc ngẫu đi ra, nhảy đến trên nóc nhà.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn, biện pháp gì?

Triệu Phổ nói, "Mộc ngẫu kia cũng không phải quá khó khăn để làm ra!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, nháy mắt hiểu được ý tứ của Triệu Phổ.

Ma Cung người tài ba đặc biệt nhiều, chú kim sư phụ tự nhiên không ít, Triển Chiêu tìm được hai vị lão gia tử, nói bọn họ dựa theo bộ dáng nhân mộc ngẫu kia đúc vài cái giống hệt, các lão gia tử liền đi làm việc.

Mà quay về đến trong viện, mọi người đều sửng sốt.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên bàn, trước mắt là hoàng kim mộc ngẫu, bất quá vấn đề là... Mộc ngẫu tứ phân ngũ liệt mà đặt tại trước mắt Tiểu Tứ Tử, như là đã bị mở ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn cha của Tiểu Tứ Tử ở một bên, chỉ thấy, Công Tôn cầm trong tay vài cái cửu liên hoàn bận rộn nghiên cứu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, đành phải nhìn người phụ trách Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử —— Triệu Phổ.

Triệu Phổ buông tay thở hắt một cái.

Nguyên lai, thời điểm vừa rồi mọi người nghiên cứu mộc ngẫu, Tiểu Tứ Tử không biết như thế nào liền bò lên cái bàn, cầm mộc ngẫu nhìn trong chốc lát, sau đó mà bắt đầu xoay, sau vài cái đem tay tháo xuống trước, lại xoay thêm vài cái đầu cũng tháo xuống, mọi người vì thế cũng không lật sách nữa, ngẩng đầu nhìn bé "giải phẫu" mộc ngẫu.

Không trong chốc lát, Tiểu Tứ Tử đem phụ kiện có thể dỡ xuống của nhân mộc ngẫu đều đem tháo rời, đặt ở trước mắt, ôm cánh tay nói, "Cũng không phải là quá khó!"

Công Tôn thử ghép lại, nhưng sau đó lại tháo không ra.

Tiểu Tứ Tử lấy lại mộc ngẫu, đối mọi người làm biểu cảm tỏ vẻ —— không thể dùng khí lực mà tháo rời, muốn tháo bí quyết là phải dùng cách xoay!

Tiểu Tứ Tử còn chạy tới trong phòng cầm đến một cái rương nhỏ, lấy ra để trên bàn dốc xuống, rầm một tiếng, đều là các loại đồ chơi. Tiểu Tứ Tử ngày thường không thích vũ đao lộng thương, đồ chơi cùng nam hài tử trạc tuổi cũng không quá giống, đương nhiên bé cũng sẽ không chơi búp bê giống nữ hài nhi làm gì, món đồ chơi nhiều nhất của bé chính là đủ loại cửu liên hoàn, rất nhiều thứ đều là Bạch Ngọc Đường mua cho bé.

Bạch Ngọc Đường vươn tay cầm lấy mộc ngẫu kia nghiên cứu một chút, cũng đem lắp trở về, sau đó bắt đầu tháo... Quả nhiên, xoay vài cái xong, tháo xuống.

Sau, Ngũ gia đẩy đầu mộc ngẫu đi lên, sau đó nắm chặt cái thân mộc ngẫu, nhẹ nhàng mà lung lay hai cái...

"Lạch cạch" một tiếng, phần đầu liền rớt.

Sau, Ngũ gia lại nhặt lên, giao cho Triển Chiêu để hắn thử.

Triển Chiêu lung lay vài cái, đầu mộc ngẫu cũng không có rụng.

Bạch Ngọc Đường lấy lại đây, dựa theo thủ thế nhất định nhẹ nhàng đẩy lên một cái, đầu mộc ngẫu lập tức rớt.

Tất cả mọi người nhướn mày.

Triệu Phổ để Giả Ảnh cùng Tử Ảnh xuất môn đi tìm hiểu một vòng, nhìn xem trên đường ra sao, kết quả án chết người không có.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh thực mau trở lại, nói, người ngược lại không chết, chính là trên đường lộn xộn thu thập tàn cục, dân chúng Tô Châu phủ đối với tứ đại môn phái quả thực tiếng oán than dậy đất, thật nhiều người đều muốn đội ngũ đi tuần của Bao đại nhân lại đây diệt môn phái.

Khi nói chuyện, Thanh Ảnh chạy tiến vào, nói cho mọi người, "Tô Châu tri phủ xuất môn, bất quá hắn không có trực tiếp đến Ngũ trang, mà là đi một chỗ."

Tất cả mọi người hỏi, "Địa phương nào?"

"Ách..." Thanh Ảnh có chút do dự, nhìn nhìn Công Tôn.

Công Tôn khẽ nhíu mày, tựa hồ là hiểu được cái gì, hỏi, "Hắn có phải đi tìm Mạnh Tư Phong hay không?"

Thanh Ảnh gật đầu.

Lúc này, Túc Thanh từ ngoài vào, hướng Lâm Dạ Hỏa thì thầm vài câu.

Lâm Dạ Hỏa nhướng mày, "Tính hắn thức thời!"

"Tình huống như thế nào?" Triển Chiêu hỏi.

Túc Thanh nói, "Mãn Thạch Hổ bảo người truyền đi, giết huynh đệ hắn không phải Đường chủ, hung thủ là kẻ khác, lẻn vào Thạch Hổ Đường cũng không phải người Hỏa Phượng Đường, việc này cùng Hỏa Phượng Đường không quan hệ, là một hồi hiểu lầm."

Tất cả mọi người gật đầu, Hỏa Phượng Đường có bao nhiêu hiềm nghi xem như rửa sạch.

"Các ngươi thấy thế nào?" Triển Chiêu hỏi mọi người.

Triệu Phổ nói, "Ta cảm thấy, tất yếu nên triệu tập chưởng môn của tứ đại môn phái đến tâm sự một chút, bọn họ khả năng là bị người tính kế! Tứ gia đều bị đại họa gõ cửa rồi."

Triển Chiêu gật đầu cũng tỏ vẻ đồng ý.

"Chính là cho dù chúng ta gọi, bọn họ cũng chưa chắc sẽ đến a." Bạch Ngọc Đường nói.

"Trừ phi..." Mọi người nói xong, đều quay sang nhìn Thiên Tôn.

Dù sao cũng là võ lâm chí tôn, Thiên Tôn nếu lên tiếng thỉnh tứ đại môn phái, bọn họ vô luận như thế nào đều sẽ nể tình.

Thiên Tôn thể hiện khí khái minh chủ võ lâm mà vung tay áo, "Cứ đi nói bổn tọa gọi bọn họ tới!"

Triệu Phổ để ảnh vệ môn đi truyền lời.

Một canh giờ sau, tứ đại môn phái chưởng môn trong tay đều nhận được một phong thiệp mời —— ngày mai chính ngọ, Thiên Tôn thỉnh chưởng môn tứ đại môn phái đến Ngũ trang uống trà.

Bốn vị chưởng môn nhận được thiệp mời xong, đều làm cùng một hành động, trước hết để cho thủ hạ đem thiệp mời lập tức lồng khung trang trọng treo trên tường, cừ thật! Thiên Tôn đã đến một trăm năm nay không thỉnh người uống trà đi? Quả thực là vô cùng nở mặt nở mũi! Có bò trên đường nhất định cũng phải đi!

Về phương diện khác, Giao Giao tiếp tục đi theo Mãn Thạch Hổ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại là đi tới nhà vị đồng môn Công Tôn ở Tô Châu phủ, hai người chuẩn bị hỏi thăm một chút, vị lang trung này cùng Tô Châu tri phủ, đến tột cùng là đang làm cái quỷ gì?

Lúc này, mọi người cảm thấy án tử tựa hồ đã có một ít manh mối, nhưng ân oán giữa tứ đại môn phái bên này chưa giải quyết xong, cái chết của Lưỡng chiết lộ Chuyển vận sứ Hoàng Thông vẫn đang khó bề giải quyết!

Đến tột cùng là mọi thứ đang phát triển theo hướng nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro