Q18-Chương 615: Phương Tây Bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dùng bữa sáng xong, mọi người chạy tới Tô Châu phủ, lần này mục đích rất đơn giản —— tìm nội gián.

Mà về phần cụ thể muốn làm như thế nào, chưa ai nghĩ ra, trước tiên xem tình huống như thế nào rồi tính tiếp.

Nhóm người này tuy nói phải đi tra án, bất quá nhìn như là đi dạo.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đi ở phía trước. Hỏa Phượng có vẻ vội vã, nhìn một trang giấy hẹn trong tay, ra vẻ hôm nay có thể lấy vài bộ quần áo trước hắn đã đặt làm. Cho nên nói vị Đường chủ này đến tột cùng là đến Tô Châu phủ giúp tra án hay là may quần áo, cũng không dễ nói.

Công Tôn cùng Triệu Phổ mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi ở bên trong.

Không có Âu Dương cùng Long Kiều Quảng hai cái kẻ nói nhiều đi theo, Triệu Phổ thoải mái không ít. Công Tôn dắt tay Tiểu Tứ Tử, phụ tử chậm rãi đi bộ, Tiểu Lương Tử tương đối hoạt bát, đi theo Tiểu Ngũ trong chốc lát chạy trước lại chạy đằng sau, quơ được sâu gì thú vị đều cầm lại đưa Tiểu Tứ Tử nhìn.

Phía sau là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm Vân Trung Đao đi ở phía trước, Yêu Yêu ở trên trời dang cánh bay, cũng không quá cao.

Triển Chiêu còn nhớ rõ giấc mộng tối hôm qua, nhìn Yêu Yêu thở dài.

Bạch Ngọc Đường nghe được Triển Chiêu thở dài một lần lại một lần, vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn, "Nó một ngày nào đó sẽ đẻ trứng, đừng có gấp."

Triển Chiêu lại nhớ một chút về cảnh đang cầm quả trứng kia, cảm giác rất chân thực, "Cảm giác thật sự không giống nằm mơ..."

"Ngươi không phải ngẫu nhiên sẽ nằm mơ đặc biệt sao, không chừng là biết trước tương lai." Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu lại ngẩng đầu nhìn Yêu Yêu linh hoạt mà đang xuyên qua trong rừng, hơi hơi cười cười, "Cũng không chừng a..."

"Không chừng cái gì?"

Triển Chiêu cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đến bên cạnh hắn, ngẩng mặt nhìn hắn, vươn bàn tay nhỏ bé ra.

Triển Chiêu kéo tay bé, theo bé cùng đi, vừa nói, "Tiểu Tứ Tử, con gần đây có hay nhìn thấy cảnh tượng đi theo rồng hoặc quả trứng nào không?"

Tiểu Tứ Tử mở to đôi mắt nhìn Triển Chiêu, lắc lắc đầu.

Triển Chiêu nén thất vọng mà thở dài.

"Bất quá con gần đây có mơ thấy Nhạc Nhạc." Tiểu Tứ Tử nói.

"Nhạc Nhạc?" Triển Chiêu không hiểu, "Ai a?"

Tiểu Tứ Tử chỉ tay về phía trước hướng Trâu Lương.

Triển Chiêu không hiểu được.

Công Tôn quay đầu lại nói, "Phải nói là Tắc Lặc."

"A..." Triển Chiêu nghĩ tới, "Là bạch lang xinh đẹp kia a!"

"Con nằm mơ mơ thấy Tắc Lặc?" Trâu Lương quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.

"Mơ thấy nó đang làm gì?" Trâu Lương không hiểu.

"Tức phụ của Tắc Lặc sinh tiểu bảo bảo." Tiểu Tứ Tử trả lời.

Trâu Lương ngược lại nở nụ cười, "Tính ngày, đích thực không sai biệt lắm sẽ có tiểu lang sinh ra."

"Chúng ta khi nào thì đi Hắc Phong Thành?" Lâm Dạ Hỏa có chút sốt ruột, "Ta muốn nhìn tiểu lang a."

Trâu Lương kéo cổ áo Tiểu Lương Tử từ bên người chạy qua, nhấc tới trước mắt Lâm Dạ Hỏa, "Xem đi."

Lâm Dạ Hỏa ghét bỏ nhìn Tiêu Lương, Tiểu Lương Tử cũng ghét bỏ nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Nếu những suy đoán kia đều chính xác, làm thế nào thử xem người nào có vấn đề?"

Bạch Ngọc Đường cũng không có ý tưởng gì, đối phương ẩn nấp lâu như vậy rồi, sẽ không dễ dàng bại lộ mới đúng.

"Con có biện pháp!" Tiểu Tứ Tử giơ tay.

Triển Chiêu vươn tay đem bé ôm lấy, híp mắt nhìn nắm bột trước mắt, "Con có cách?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu cười hỏi bé, "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ bao nhỏ bên hông mình.

Triển Chiêu không hiểu.

"Tìm con nhện!" Phía trước, Công Tôn thay Tiểu Tứ Tử nói.

Mọi người bị Công Tôn nhắc tỉnh, ngược lại cảm thấy đích xác đây là diệu kế! Đương nhiên, mọi người là trừ Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhịn không được nhíu mày, cảm thấy có chút ngao ngán.

"Chính là tìm bằng cách nào?" Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử liền từ trong túi lấy ra một cái bình.

Vừa thấy bình kia, Bạch Ngọc Đường liền thức thời mà hướng bên cạnh dịch vài bước, kia là bình Công Tôn dùng để dưỡng mấy cổ trùng kỳ kỳ quái quái.

"Con dẫn theo cái gì vậy?" Triển Chiêu tò mò.

"Tức phụ của A Đại." Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói.

Triển Chiêu ngược lại biết, Tiểu Tứ Tử nuôi "A Đại" là một Đế Vương cổ, chuyên môn ăn cổ trùng, hơn nữa nhận chủ nhân. Như thế nào sâu còn có tức phụ nhi?

Tiểu Tứ Tử mở ra cho Triển Chiêu nhìn.

Triển Chiêu hướng trong bình nhìn, chỉ thấy một đoàn nhuyễn nhuyễn bát bát màu trắng ngà, khá giống nắm bột.

Triển Chiêu muốn cười, sâu này ngược lại đi theo Tiểu Tứ Tử cũng xứng, hơn nữa rất khả ái, không ghê tởm cũng không dọa người.

Đang muốn kêu Bạch Ngọc Đường lại đây nhìn một cái, chỉ thấy cái nắm kia đột nhiên động, sau đó nứt ra một lỗ hổng, hình như đang há miệng, màu đỏ tươi sắc, bên trong có hai sợi râu vươn ra.

Triển Chiêu vội vàng bịt miệng bình, vừa cảnh giác mà nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường xa xa.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, căn bản không có ý định nhìn nó.

Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử, ánh mắt rõ ràng —— ngàn vạn giấu đi, không cần hù dọa Chuột! Lần trước đám nhện kia xém chút đã đem hắn dọa chạy mất.

Tiểu Tứ Tử ngầm hiểu gật đầu, vừa nói, "Tức phụ của A Đại kêu Đô Đô."

"Cái quái danh gì vậy?" Lâm Dạ Hỏa dẫn theo Tiểu Lương Tử lại đây nhìn.

"Đô Đô sẽ giúp tìm sâu." Tiểu Tứ Tử nói, "Cho nó nhìn con sâu muốn tìm, nó liền có thể tìm tới. Lúc ra cửa, phụ thân đã cho nó xem qua con nhện."

"Tìm được nó sẽ làm sao?" Triển Chiêu nghi hoặc.

"Tìm được nó sẽ kêu." Tiểu Tứ Tử nói, "Tiếng kêu có chút giống đánh cách."

"Cắn người sao?" Triển Chiêu cảm thấy nhìn một đoàn vừa rồi ngược lại rất đáng yêu, bất quá mở ra là cái gì? Là cái miệng sao? Còn vươn ra hai sợi râu? Bộ dáng thực là có chút dọa người.

Tiểu Tứ Tử vuốt cằm nghĩ nghĩ, nói, "Cắn hay không cắn người thì phải xem tình huống rồi, Đô Đô tính tình rất xấu, không cần chọc nó, A Đại còn phải sợ nó."

Mọi người lập tức hít ngụm lãnh khí —— ý tứ chính là cắn người!

Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa nhẹ nhàng đỡ trán, hắn thế nhưng lại cùng con sâu này cùng sống dưới một mái hiên...

"Ngươi không phải có hai biện pháp sao?" Triệu Phổ hỏi Công Tôn, "Trừ bỏ tìm con nhện, còn có biện pháp gì?"

Công Tôn nói, "Không phải bọn họ dự định thực hiện kế hoạch vào năm ngày sau sao? Hiện tại ít nhất cũng đang chuẩn bị đi?" Công Tôn hỏi, "Hơn nữa bốn vị chưởng môn sau khi trở về hẳn là sẽ hạ lệnh môn hạ không được ẩu đả gây chuyện, mà nếu như không gây chuyện, như thế nào để khơi mào sự tình?"

Tất cả mọi người gật đầu, đích thực là có đạo lý. Nhưng dù sao thời gian chỉ còn có vài ngày, Tô Châu phủ cũng không nhỏ, bọn họ đi dạo như vậy, có thể tìm thấy manh mối sao?

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa ngẩng mặt, nhìn Yêu Yêu càng bay càng cao, tựa hồ là có tâm sự gì.

Đem Tiểu Tứ Tử giao cho Triệu Phổ, Triển Chiêu lui ra phía sau vài bước, theo Bạch Ngọc Đường song song cùng đi.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn.

Triển Chiêu hỏi, "Đang suy nghĩ cái gì?"

Bạch Ngọc Đường nói, "Ta suy nghĩ, A Đô La đã chết."

Triển Chiêu gật gật đầu.

"Ẩn núp tại Trung Nguyên võ lâm, phần lớn lại là người trẻ tuổi." Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, "Thiên hạ này coi như là đã miễn cưỡng yên ổn một trăm năm."

Triển Chiêu hơi hơi sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường, "Ngươi cảm thấy, thật sự sắp xảy ra chuyện lớn?"

"Cũng không chừng a."

Đang nói chuyện, chợt nghe phía trước có người tới một câu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử bước đi cách bọn họ không xa.

Công Tôn không hiểu mà nhìn hắn, "Không chừng?"

Triệu Phổ chỉ chỉ chính mình, "Hoàng thất Trung Nguyên không phải có một kim nhãn quỷ yêu sao, năm đó thuật sĩ tiên đoán nước ta nhất định sẽ có chiến loạn không dưới trăm ngàn người."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày.

Công Tôn kéo kéo Triệu Phổ, "Uy! Căn bản không phải yêu quỷ, chỉ là màu mắt bất đồng mà thôi."

Triệu Phổ lại chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử, "Bao nhiêu năm mới xuất một tiểu ngân hồ?"

Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn.

Công Tôn không nói.

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay đi ở phía trước, ngẩng mặt, nhìn Yêu Yêu trên bầu trời giương cánh bay cao, mở miệng, "Tây Vực sách cổ có ghi lại, long là loài tượng trưng tai hoạ chiến tranh, người Trung Nguyên thích long, cảm thấy tượng trưng cho hoàng tộc. Nhưng dị tộc Tây Vực thà rằng dùng yêu quỷ làm huy hiệu, biểu tượng là hổ lang, cũng không có ai dám dùng rồng. Bọn họ sợ Triệu Phổ, cũng là vì nguyên nhân như vậy."

Công Tôn nhìn những người bên cạnh có thể xưng là đương kim võ lâm Trung Nguyên, võ công cao nhất lại trẻ tuổi nhất, nhịn không được hỏi, "Sẽ xảy ra chuyện gì đây?"

Mọi người nhìn lẫn nhau một cái, tựa hồ đều có chung một ý tưởng.

"Nếu như là cừu hận, rất ít khi có thể truyền quá một trăm năm." Bạch Ngọc Đường thanh âm lạnh lùng nói.

Triển Chiêu cũng gật đầu, "Đối với giang hồ mà nói, có một dạng đồ vật, so cừu hận càng có tính hủy diệt, cũng càng có thể nhấc lên tinh phong huyết vũ."

"Thiên hạ bất cứ chuyện gì cũng đều như thế." Triệu Phổ gật đầu, "Cừu hận tính là cái gì? Cừu hận là có mục tiêu, xét đến cùng là một người đối một người, nhiều nhất một đám người đối một đám người."

Công Tôn hỏi, "Thứ có thể hủy diệt võ lâm Trung Nguyên, cũng không phải bởi vì cừu hận?"

"Mạnh Tư Phong cùng Ngụy Hanh Thông có thể là bởi vì ân oán cá nhân, là muốn báo thù." Trâu Lương nói, "Nhưng thủ phạm thật phía sau màn lại chưa chắc giống vậy."

"Đến tột cùng là vì cái gì?" Công Tôn nghi hoặc.

"Bởi vì dã tâm." Mọi người cơ hồ là trăm miệng một lời.

Công Tôn nhíu mày, "Bởi vì dã tâm mà muốn hủy diệt Trung Nguyên võ lâm?"

"Giang hồ cũng đến lúc đổi mới." Bạch Ngọc Đường nói, "Thế hệ trước đều qua trăm tuổi, người mới tại Trung Nguyên võ lâm tựa hồ chưa nhiều người nổi bật..."

"Cũng trách không được Trung Nguyên võ lâm mấy năm nay dần dần suy nhược." Triệu Phổ nói, "Đại Tống trọng văn khinh võ, hơn nữa thái bình thịnh thế vốn sẽ không xuất hiện hào kiệt."

"Hơn nữa những cao thủ chúng ta hoài nghi trong tứ đại môn phái, đều là người Trung Nguyên." Triển Chiêu nói, "Ta chưa thấy bất cứ ai trong bọn họ người nào lớn lên giống ngoại tộc."

Triệu Phổ cũng cười, "Bọn họ còn không giống ngoại tộc bằng ta."

"Là người của chính võ lâm Trung Nguyên sao?" Công Tôn nhíu mày, "Vì cái gì lại muốn tiêu diệt sạch người mình?"

"Bọn họ không phải muốn tiêu diệt người mình, chỉ là muốn xuất đầu mà thôi." Bạch Ngọc Đường nói, "Hiện tại võ lâm rất cứng nhắc, người trẻ tuổi muốn xuất đầu hẳn là vô cùng khó khăn? Từng môn phái đều là phân biệt đối xử."

"Có cái gọi là không phá thì không xây được. So với bị một đám người bảo thủ đè nặng cả đời, không bằng đơn giản hủy diệt cái giang hồ xơ cứng này, một lần nữa xuất thế một tân võ lâm mới." Triển Chiêu nói, "Trăm năm trước, ngoại công ta ở thời điểm mới lập Ma Cung, trăm đại môn phái Trung Nguyên võ lâm liên thủ bao vây tiễn trừ, chính là sợ Ma Cung hủy mất trật tự giang hồ bọn họ thật vất vả kiến tạo lên."

"Giang sơn cũng như thế." Lâm Dạ Hỏa cũng cười, "Tây Vực thái bình thật, gần mười năm chỉ có Liêu Quốc, Tây Hạ ngẫu nhiên đánh nhau một chút, còn lại bộ lạc dị tộc hơn một ngàn, phân bố các nơi, nghỉ ngơi lấy lại sức vài thập niên. Trăm năm trước kia đại hỗn chiến hủy diệt bộ tộc, không chừng cũng sinh khí đến tận lúc này."

Công Tôn nghe xong, có chút lo lắng, hỏi, "Kẻ kia mang dã tâm, là sẽ khiến cho giang hồ loạn đấu hay sẽ dẫn đến chiến tranh?"

Triệu Phổ cười nhạt, "Liêu Quốc cùng Tây Hạ dù muốn nhưng đã không thể, biết vì cái gì chứ?"

Công Tôn nghĩ nghĩ, "Không người nối nghiệp?"

Triệu Phổ gật đầu, tựa hồ có chút cảm khái, "Trên cái thế giới này, cho tới bây giờ chỉ sợ người trẻ tuổi có tài, bởi vì bọn họ bất chấp hậu quả. Người sống đủ lâu, sẽ muốn sống an nhàn, không quá nhiều thay đổi. Tuổi trẻ thì không như thế, nóng nảy bốc đồng!"

Công Tôn nhìn Triệu Phổ, "Ngươi năm đó thời điểm mang binh xuất chinh mới chỉ có mười sáu tuổi."

"Đích xác, lão tử quả thực không sợ trời không sợ đất." Triệu Phổ nói xong, chỉ chỉ Trâu Lương phía trước, "Hắn thời điểm mang theo ba nghìn thiết kỵ cùng bầy sói đánh bất ngờ trọng binh gác Quật Khôi thành ở Liêu quốc, chỉ có mười bốn tuổi."

Tất cả mọi người đều biết chiến dịch kia, danh hiệu "Ách lang" Trâu Lương chính là từ chiến dịch kia mà thành, cũng là thành danh chi chiến của hắn.

Quật Khôi thành là kho lúa của quân Liêu Quốc, trọng binh gác dày đặc. Theo truyền thuyết là bị bầy sói tập kích, cả tòa thành đều bị hủy, Liêu Quốc quân còn chưa có xuất chinh, hơn vạn chiến mã đều bị bầy sói cắn chết. Lúc ấy thế nhân đều cho rằng trời giúp quân Tống, lại không biết bầy sói kỳ thật là nghe Trâu Lương chỉ huy. Năm đó Triệu Phổ cánh tả binh mã là đao, hữu quân là tiễn, hậu phương là lá chắn, xông vào đầu tiên là Hỏa Kỳ Lân tay cầm trường mâu, hơn nữa chính giữa tọa trấn Tu La. Năm chiến tướng tuổi không đến hai mươi, quét ngang toàn bộ Tây Bắc, bách chiến bách thắng!

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, "Năm đó thời điểm Bạch Quỷ Vương Xả Kỳ tạo phản chỉ có mười bảy tuổi."

Triển Chiêu cũng có đồng cảm, "U Liên thành danh chỉ mới mười bảy tuổi, Thiên Tôn mười sáu tuổi thành đệ nhất thiên hạ, ngoại công mười sáu tuổi trùng kiến Ưng Vương Thành."

"Ở thời điểm họ bằng tuổi chúng ta, toàn người trong thiên hạ, một là truy theo bọn họ, bằng không chính là cùng bọn họ đối đầu." Triệu Phổ nói, "Hiện tại Trung Nguyên võ lâm tình huống cũng tương tự, nếu dung hoà không được với người tuổi trẻ dưới trướng mình, như vậy cũng chỉ có thể trở thành địch. Đến lúc đó chính là vấn đề hao tổn mạng người!"

Công Tôn hỏi, "Có thể hay không là chúng ta đã nghĩ quá nghiêm trọng?"

Lâm Dạ Hỏa buông tay, "Hy vọng là như thế, bất quá bình thường đều là nói chuyện tốt không thấy, chuyện xấu có thừa sao?"

Triệu Phổ nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên cánh tay mình, một tay đặt ở trên bả vai hắn, ngẩng mặt nhìn bầu trời có rồng bay.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này cũng nhìn biểu tình Tiểu Tứ Tử, tuy rằng bề ngoài Tiểu Tứ Tử đáng yêu, làm cái gì cũng đều mang theo một cỗ tính trẻ con, nhưng ánh mắt bé ngẫu nhiên sẽ cho người khác một loại ảo giác, giống như ánh mắt này không thuộc về bé, thanh thấu an tĩnh, mang theo một loại có thể nhìn thấu thế sự sâu xa.

Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử ngẩn người, cảm giác có chút giống Thiên Tôn. Như là xuyên thấu qua ánh mắt Tiểu Tứ Tử, nhìn thấy bóng dáng một người khác.

Công Tôn vươn tay, chọt chọt nhi tử còn đang ngẩn người.

Tiểu Tứ Tử xoa mông, cúi đầu nhìn cha của bé.

Công Tôn hỏi, "Tiểu Tứ Tử, thiên hạ sẽ đại loạn sao?"

Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn.

Tất cả mọi người cảm thấy Công Tôn hỏi vấn đề này có chút ý tứ. Tuy rằng biết thực xằng bậy, nhưng đều nhìn chằm chằm vào tiểu oa nhi, phảng phất từ trong miệng bé nói ra, chính là đáp án chính xác.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, sẽ không loạn sao?!

Nhưng đúng lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn tay, chỉ vào một phương hướng.

Tất cả mọi người có chút không hiểu, theo phương hướng ngón tay Tiểu Tứ Tử nhìn qua, một mảnh rừng cây nhỏ, cũng không có cái gì đặc biệt...

"Nơi đó có cái gì?" Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Tứ Tử nói, "Muốn đi chỗ đó!"

Công Tôn dừng chân nhìn hồi lâu, mọi người là đi phía trước, Tiểu Tứ Tử tự nhiên cũng theo đi phía trước. Nhưng tay bé cũng không động, vì thế, vừa rồi chỉ rừng cây nhỏ so với hướng chỉ hiện tại thì không cùng một chỗ.

Công Tôn buồn bực, vươn tay sờ sờ bụng bé, "Đừng làm rộn."

"Tiểu Tứ Tử không có nháo." Triệu Phổ cũng mỉm cười, nói, "Hướng đó chính là Tây Bắc."

Mọi người so phương hướng một chút, đích xác, Tiểu Tứ Tử một tay chĩa thẳng vào hướng Tây Bắc.

Lúc này, cửa thành Tô Châu phủ ngay ở phía trước. Mọi người mơ hồ cảm thấy, nhiễu loạn tại Tô Châu phủ, bất quá chỉ mới là lời dẫn mà thôi. Vở tuồng chân chính, sẽ được mở màn ở Tây Bắc đại mạc... Đến tột cùng thiên hạ sẽ tiếp tục mưa thuận gió hoà hay là đại loạn. Nếu muốn biết đáp án, chính là tại nơi bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tứ Tử chỉ vào, phương Tây Bắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro