Q19-Chương 630: Mãn Ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng ở môn khẩu Mãn Ký Đường, nhìn chằm chằm một bức họa thật lớn trong điếm đối diện đại môn.

Chính giữa bức họa là 18 vị La Hán, chu vi xung quanh là một vòng hoa văn gợn như sóng nước, ở giữa lại tách ra... Không hiểu sao nhìn quen mắt, như là hai đoạn đuôi cá.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái xong liền nhìn chằm chằm bức họa, không hiểu sao liền nghĩ tới cái đuôi cá chẩm, cảm giác cái vật kia như là đem bức họa này tinh giản một chút, sau đó cuốn lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở môn khẩu Mãn Ký Đường, nhìn chằm chằm vách tường đại sảnh của người ta ngẩn người, mà trùng hợp như thế, Mãn Ký thiếu gia Mãn Mộ Hoa ngay tại trong cửa hàng vừa ra khỏi cửa, còn nhìn thấy Tiểu Tứ Tử.

Mãn Mộ Hoa vui vẻ, đối với Tiểu Tứ Tử ngoắc tay chào hỏi.

Tiểu Tứ Tử phản ứng bản năng nhìn thấy người khác chào mình thì cũng muốn chào... Vì thế, liền duỗi bàn tay nhỏ bé đối với Mãn Mộ Hoa quơ quơ .

Mãn Mộ Hoa càng vui vẻ, chính là một bên chưởng quầy nhẹ nhàng giật nhẹ áo thiếu gia nhà mình, ý bảo —— môn khẩu không chỉ có Tiểu Tứ Tử, còn có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, hai người bọn họ không giống như là sẽ đến mua đường.

Mãn Mộ Hoa cũng phục hồi lại tinh thần, hướng Triển Chiêu liền cười, hơi chắp tay, "Đây không phải là Triển đại nhân sao? Ngài đi ngang qua hay là đi tra án? Hay là mua đường cao?"

Triển Chiêu đánh giá Mãn Mộ Hoa một chút, không chỉ Triển Chiêu, lúc này, Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn cũng đều hiểu được điều Bàng Dục nói, vị Mãn Mộ Hoa này "Không phải nhị thế tổ truyền thống nhưng cũng không phải phi truyền thống", những lời này là có ý tứ gì.

Mãn Mộ Hoa thoạt nhìn thập phần khôn khéo, có điểm giống người làm ăn, nhưng cũng lại có vẻ tùy tính lười nhác, giống như không có gì đứng đắn. Mặt khác, phong cách ăn mặc cùng Bạch Ngọc Đường là hoàn toàn bất đồng, nhưng nhìn kĩ lại một chút, toàn bộ chi tiết đều phi thường chú ý, tóm lại theo Triển Chiêu giám định một chút, đây là một người có tiền có phẩm vị lại tương đối có khả năng nhị thế tổ.

Mãn Mộ Hoa hỏi vấn đề cũng khá thẳng thắn, Triển Chiêu xuất hiện tại môn khẩu có lẽ chỉ có ba nguyên nhân: đi ngang qua, tra án, mua đường... Hai cái khả năng trước sau không lớn, cái trung gian thì tương đối có thể.

Bất quá Mãn Mộ Hoa ngược lại nghĩ không ra gần đây án tử cùng Mãn Ký Đường bọn họ có quan hệ gì, chẳng lẽ là có người ăn đường nghẹn chết?

Triển Chiêu còn đang suy nghĩ trả lời như thế nào, phía sau Thiên Tôn vang lên tiếng nói, "Tiểu Tứ Tử đến mua đường."

"A!" Mãn Mộ Hoa trên mặt lập tức xuất hiện nét tươi cười, "Tiểu Tứ Tử còn phải đến mua? Muốn ăn cái gì tùy tiện lấy! Tiểu Tứ Tử là khách quý của Mãn Ký mà!" Nói xong, tự mình hướng vào trong.

Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau liếc mắt một cái, lại nhìn qua hai người đang đờ ra như khúc gỗ tại môn khẩu là Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, rồi đi vào cửa hàng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo phía sau, hai mắt lại nhìn chằm chằm bức họa trên tường kia.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngươi có phát hiện bức họa này thực quỷ dị không?"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, hỏi, "Mỗi cửa hàng Mãn Ký đều có sao?"

Triển Chiêu lắc đầu, "Ta mới chỉ thấy tại đây mà thôi."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Như thế nào?" Triển Chiêu hỏi hắn, "Có ý kiến gì không?"

Ngũ gia trầm mặc thật lâu sau, nói, "Tranh này quá xấu!"

Triển Chiêu thuận tay chọt chọt hắn, ý tứ —— đang ở đại môn nhà người ta, cảm thấy xấu cũng không thể nói thẳng tuột ra như vậy!

...

Mọi người vào bên trong, Mãn Mộ Hoa thập phần ân cần tiếp đón Tiểu Tứ Tử, để chưởng quầy đem ra món ngon nhất trong tiệm mời Tiểu Tứ Tử ăn thử.

Thiên Tôn nhắc nhở Tiểu Tứ Tử, "Cha con có nói qua rồi, không thể ăn quá nhiều đâu nha."

Tiểu Tứ Tử tuy nói là tới mua đường, bất quá bé đối với món ngọt bày trên bàn không phải cảm thấy rất hứng thú, mà nhỏ giọng than thở một câu, "Đường Bất Súy ở nơi nào?"

Thiên Tôn thiếu chút nữa quên mất điều này, liền nói cho Mãn Ký gia mau tìm "chứng cứ phạm tội" đến đây.

Mãn Mộ Hoa lỗ tai còn rất tốt, để chưởng quầy đem Đường Bất Súy trong điếm lấy ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút ngạc nhiên, Đường Bất Súy trong truyền thuyết dựa theo bộ dáng Tiểu Tứ Tử làm thành rốt cuộc là trông thế nào?

Tiểu nhị mới vừa đem vài cái hộp gấm ra, Triển Chiêu thiếu chút nữa muốn hét lên một tiếng thích thú, hộp giấy màu sắc rực rỡ thập phần tinh xảo, căn cứ theo nguyên liệu mà phân biệt, bao giấy màu sắc cũng không trùng, bánh đậu là màu hồng, lòng đỏ trứng là màu vàng, cây ngô màu cam, chi ma* màu đen... Nhưng tóm lại mặc kệ màu sắc thế nào, bên trên đều vẽ một con thỏ mập mạp trông thực đáng yêu.

* cây vừng hay còn gọi là mè

Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm con thỏ kia, quai hàm bắt đầu muốn cứng lại.

Thiên Tôn chọt chọt bé, để bé trước đừng tức giận, mở ra nhìn xem bên trong thế nào.

Triển Chiêu vuốt cằm, cảm thấy có thể gợi ý Bàng Dục đưa món Đường Bất Súy vào thọ yến, hẳn là sẽ rất nhiều người thích...

Bạch Ngọc Đường đã muốn để Bạch Phúc lặng lẽ đặt một ngàn phần, lần lượt đưa đi Ma Cung, Ánh Tuyết Cung, Hồng Anh Trại cùng Hãm Không Đảo.

Thiên Tôn vươn tay mở ra, vừa thấy bên trong liền nhịn không được, "Phốc" một tiếng.

Tiểu Tứ Tử nghe được Thiên Tôn cười, ngẩng mặt lên, u oán mà nhìn hắn một cái.

"Khụ khụ." Thiên Tôn nhanh chóng đổi mặt nghiêm túc, đối Tiểu Tứ Tử lắc đầu, ý tứ —— không giống! Một chút cũng không giống!

Mãn Mộ Hoa dùng tăm lấy một viên, để Tiểu Tứ Tử nếm thử một chút.

Tiểu Tứ Tử vươn tay tiếp nhận, cắn một cái, xong lại chép chép miệng, cảm thấy hương vị cũng tốt, rất ngon.

"Cái này bán bao nhiêu tiền một hộp?" Tiểu Tứ Tử ăn xong rồi hỏi.

"Một hạp năm văn tiền, một bộ là tứ hạp, gộp lại hai mươi văn tiền một bộ, đưa một hộp đường." Mãn Mộ Hoa trả lời.

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn hắn, "Không tiện nghi a, một cân thịt heo cũng chỉ hai mươi văn."

Mãn Mộ Hoa cười hì hì, "Mãn Ký ta bán đều là tinh phẩm."

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng sờ cằm.

Triển Chiêu nhìn hắn —— thiếu gia ngươi có biết thịt heo bao nhiêu tiền một cân sao?

Bạch Ngọc Đường làm bộ không phát hiện, tiếp tục thưởng thức bức hoạ trên tường, lại một lần nữa cảm khái —— phi thường xấu!

Tiểu Tứ Tử tìm ghế dựa, bò lên ngồi xong, đem hòm đặt lên, ngẩng đầu nhìn Mãn Mộ Hoa vẻ mặt tươi cười, hỏi, "Đường Bất Súy là dựa theo bộ dáng của con phải không? Thời điểm bán là lấy con làm mánh lới quảng cáo đúng không?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái —— ái chà? Tiểu Tứ Tử là đang chuẩn bị lý luận một chút?

Mãn Mộ Hoa bật cười, "Đó là, con cũng biết trong Khai Phong Thành người người đều thích con."

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, cầm tờ giấy, lại cầm thân bút, rất nhanh nhẹn viết lại, vừa viết vừa hỏi, "Thúc một năm có thể bán bao nhiêu hạp Đường Bất Súy như vậy?"

Mãn Mộ Hoa nghĩ nghĩ, "Ân..."

"Dùng trí nhớ hồi tưởng không hữu dụng, con muốn xem sổ sách." Tiểu Tứ Tử còn rất nghiêm túc.

Mãn Mộ Hoa bị bé chọc cười, để chưởng quầy lấy sổ sách đến, năm trước tổng cộng bán ra hơn hai mươi vạn hạp Đường Bất Súy, năm nay người mua càng nhiều, vừa hết tháng tư mà cũng đã bán mười vạn hạp.

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, vươn ra tay bàn nhỏ bé, "Thúc bán điểm tâm có liên quan tới con kiếm được tiền thì phải trả tiền vay mượn hình ảnh cho con. Ba phần."

Mãn Mộ Hoa sửng sốt.

Triển Chiêu cùng Thiên Tôn trừng mắt nhìn, Bạch Ngọc Đường lại gật đầu, "Công đạo."

Mãn Mộ Hoa pha trò cùng Tiểu Tứ Tử, để bé về sau muốn ăn cái gì cứ việc tới lấy thoải mái.

Tiểu Tứ Tử đem tờ giấy vừa rồi kia trải ra bàn, chỉ thấy bên trên là bút kí của bé ghi lại đối thoại với Mãn Mộ Hoa.

Tiểu Tứ Tử ở phía trên tờ giất viết chữ "Trạng*" bằng Hán tự, nhìn Mãn Mộ Hoa, "Vậy chúng ta lên công đường."

*Cáo trạng/đơn tố cáo

Mãn Mộ Hoa há to miệng.

Triển Chiêu nhẫn cười, Tiểu Tứ Tử chính là nhi tử của chủ bộ Khai Phong Phủ, Khai Phong Phủ lại là nơi không ai dám khinh nhờn, câu thông không được thì ta liền lên công đường!

Mãn Mộ Hoa dở khóc dở cười, ngồi xuống thương lượng với Tiểu Tứ Tử, nói, "Ba phần là nhiều lắm rồi..."

"Ba trên mười một chút cũng không nhiều!" Tiểu Tứ Tử lắc đầu "Về sau thúc muốn bán đồ vật có liên quan tới con, đều phải chia ba phần cho con."

Mãn Mộ Hoa hít một ngụm lãnh khí, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu buông tay, tỏ vẻ —— Ý muốn của Tiểu Tứ Tử là tuyệt đối, hắn sẽ không can dự.

Mãn Mộ Hoa nheo mắt, đùa Tiểu Tứ Tử, "Này không có bằng chứng, lên công đường con cũng chưa chắc thắng nha."

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, "Vậy chúng ta cứ thử xem."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc —— hoắc! Hảo nghiêm túc!

Mãn Mộ Hoa lại hít một hơi lãnh khí —— này không phải siêu cấp trung thực trong truyền thuyết sao? Giờ thành ra thế này?

Chưởng quầy kéo kéo tay áo Mãn Mộ Hoa, đối hắn lắc đầu —— thiếu gia nghĩ lại a, đi theo Tiểu Tứ Tử lên công đường không sáng suốt!

Mãn Mộ Hoa kéo một cái ghế, ngồi xuống chuẩn bịcùng Tiểu Tứ Tử lý luận một phen, "Chúng ta bán đường có làm thành bộ dáng mười hai con giáp, ta chẳng lẽ là phải chia ba phần cho cả mười hai động vật kia sao?"

Tiểu Tứ Tử không nhanh không chậm, "Người cùng động vật như thế nào mà giống nhau được? Mỗi ngày ăn gà đều không vấn đề, nhưng mà nếu thúc mỗi ngày ăn thịt người thử xem?"

"Phốc..." Triển Chiêu cùng Thiên Tôn nhịn không được.

Bạch Ngọc Đường gật đầu —— không hổ là người nhà Công Tôn, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh a!

Mãn Mộ Hoa bị nghẹn đến một câu cũng không thể nói rõ, cuối cùng theo Tiểu Tứ Tử cò kè mặc cả, "Không bằng như vậy, chia hai phần, về sau con giới thiệu người tới mua đồ ta sẽ đều giảm giá!"

Tiểu Tứ Tử tựa hồ lo lắng một chút, ngắm hạp Đường Bất Súy bắt đầu ngẩn người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử duỗi cánh tay nhỏ bé sờ sờ cái cằm mập mạp, "Ba phần hình như vẫn bị thiệt, bằng không hai ta mỗi người một nửa đi!"

Mãn Mộ Hoa há hốc miệng —— hoắc! Tiểu tử tròn vo đây là muốn đoạt cả nửa phần gia sản của hắn sao!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu —— Tiểu Tứ Tử người nhỏ nhưng đầu óc tuyệt đối không nhỏ nha, không hề đơn giản.

Mãn Mộ Hoa trao đổi với Tiểu Tứ Tử đã lâu, chờ mãi mà Triển Chiêu đại nhân cũng không hỗ trợ, đều ở một bên nhìn Tiểu Tứ Tử thu thập đại thiếu gia, cuối cùng Mãn Mộ Hoa rốt cục vẫn là chịu phần bại trận.

"Hảo!"

Cắn răng dậm chân, Mãn Mộ Hoa ký tên vào khế ước, ký hoàn một nét bút, xong phải dựa vào bàn đau lòng mà tiếc bạc, còn chọt chọt Tiểu Tứ Tử, "Tiểu Tứ Tử về sau muốn làm thương nhân a, đang muốn mua bán cái gì sao?"

Tiểu Tứ Tử nhún vai, "Không buôn bán đâu, con muốn làm lang trung."

Nói xong, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử trên giấy thoăn thoắt viết ba địa chỉ, giao cho tiên sinh phụ trách chi bạc, "Về sau bạc thu được đều chia làm ba phần, đưa đến ba địa phương này."

Mãn Mộ Hoa nhìn tờ giấy kia, Tiểu Tứ Tử tổng cộng viết ba cái địa chỉ, trong đó có một cái là thiện đường phía sau một con phố tại Khai Phong Phủ, một cái là hàng cháo lớn nhất ở cửa thành.

Tiên sinh phòng thu chi nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, con đường phía sau thiện đường của Khai Phong Phủ là nơi thu dưỡng cô nhi, có hiệu thuốc bắc cùng thiện đường của Công Tôn. Về phần hàng cháo lớn nhất ở cửa thành, ai cũng biết, là địa phương cấp cháo cho dân lưu lạc và tiểu khất cái, cũng cấp chút đồ ăn cùng quần áo chống lạnh.

Vị tiên sinh này cũng đã luống tuổi, cười vuốt vuốt chòm râu, gật đầu cảm thấy Tiểu Tứ Tử thiện tâm. Lại nhìn thoáng qua đến hàng chữ cuối cùng, chính là sửng sốt.

Một hàng chữ cuối, Tiểu Tứ Tử viết một cái địa chỉ ngã tư đường.

Mãn Mộ Hoa có chút không hiểu, hỏi, "Cái này... là địa phương nào?"

Triển Chiêu cũng đi qua nhìn, vừa thấy cũng cả kinh, đây là địa chỉ ngôi nhà nhỏ của cung nữ thắt cổ tự vẫn tên Lương Xảo Ngọc kia.

Tiểu Tứ Tử nói, "Chỗ này, người trong tất cả các nhà đều phải phân đến một phần."

Mãn Mộ Hoa vẻ mặt mờ mịt, "Địa phương nào?"

Chưởng quầy cùng phòng thu chi tiên sinh lúc này mặt mũi trắng bệch, thấp giọng nói thiếu gia nhà mình vài câu.

Dựa theo tuổi của Mãn Mộ Hoa, hơn ba mươi năm trước khi án tử phát sinh, hắn còn chưa có sinh ra. Nhưng dù sao cũng là mặt hàng nhà mình mua bán, không có khả năng chưa từng nghe nói qua.

Mãn Mộ Hoa gật gật đầu, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Con là đang nói đến vụ án Từ Ký năm đó hại gia đình những người này?"

"Ân." Tiểu Tứ Tử gật đầu.

"Mà năm đó hạ độc chính là Từ Ký." Mãn Mộ Hoa nói, "Mãn Ký cũng đã bị tổn thất trầm trọng! Chúng ta dù sao cũng là người làm ăn, cho dù dân chúng Khai Phong cũng biết hạ độc chính là Từ Ký, nhưng một đoạn thời gian rất dài tất cả mọi người đều không dám ăn đồ ở Mãn Ký. Sau là do tổ phụ ta ăn một cái bán một cái, đem sinh ý làm lại từ đầu."

Chưởng quầy cũng gật đầu, nói với Tiểu Tứ Tử, "Chuyện này thật sự cùn Mãn Ký không có quan hệ gì, quan phủ cũng không phán chúng ta bồi bạc cho bọn hắn a."

"Không phải thúc bồi cho bọn họ a." Tiểu Tứ Tử lắc đầu, "Là con đưa cho bọn họ, chỗ bạc của con mà."

Mãn Mộ Hoa nhìn Tiểu Tứ Tử, thật lâu sau, đột nhiên vươn tay ôm lấy, "Cho ta thu nhận con làm con nuôi đi!"

Triển Chiêu nhanh chóng đi đem Tiểu Tứ Tử cướp về, tâm nói, lúc ấy nhận Triệu Phổ làm cha nuôi Công Tôn còn không được tự nhiên đâu, lúc này lại đến thêm một cha nuôi nữa, Công Tôn phỏng chừng sẽ muốn điên.

Mãn Mộ Hoa tựa hồ tâm tình không tồi, đối tiên sinh phòng thu chi cùng chưởng quầy khoát tay chặn lại, ý bảo bọn họ dựa theo lời nói Tiểu Tứ Tử mà làm, vừa hỏi Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, "Muốn mời không bằng vô tình gặp được, cùng đi ăn cơm đi? Bàng Dục không có tới sao? Ta thực sự muốn gặp mặt hắn, nghe nói năm nay thọ yến do Bàng phi tiếp nhận, ta đang muốn theo hắn thương lượng về khoản đường cao năm nay."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, chuyện này hôm qua mới xác định, bọn họ cũng là sáng sớm mới biết, Mãn Mộ Hoa này tin tức rất nhanh a.

Triển Chiêu cảm thấy trực tiếp hỏi Mãn Mộ Hoa hẳn là cũng không vấn đề gì, vì thế vươn tay chỉ bức họa trên tường kia, hỏi, "Bức họa kia..."

"Rất khó xem đi!" Mãn Mộ Hoa đột nhiên kích động lên.

Bạch Ngọc Đường yên lặng gật đầu, cửa hàng này đồ vật trang trí đều là có phẩm vị rất ổn, chung chỗ với bức hoạ này quả thực là không hợp nhau.

"Đây là đồ gia truyền của Mãn Ký, về phần là ở chỗ nào ai cũng không biết, chỉ biết là ông ta nói, cho dù cửa hàng bên trong có núi vàng núi bạc, nếu mà bị cháy, yêu cầu duy nhất là đoạt ra bức họa này! Còn quy định bức họa này là vật truyền qua nhiều thế hệ, đều bắt treo tại trên tường cửa hàng chính của Mãn Ký, đối diện đại môn!" Mãn Mộ Hoa lại nói tiếp, cũng là một bụng oán khí, "Ta nhiều lần muốn hạ nó xuống, cha ta nói làm thế ông ta sẽ từ trong mộ phần bò ra, cho nên đành phải giữ lại."

Triển Chiêu nhíu mày, "Nhà ngươi có lão nhân biết lai lịch bức họa đó sao?"

Mãn Mộ Hoa ôm cánh tay lắc đầu, "Từ ông ta trở lên mọi người đều đã qua đời, cha ta bình thường cũng suốt ngày say khướt chả mấy khi tỉnh táo, ta cũng đã có hỏi qua, cha nói không biết."

Triển Chiêu nhìn hai người: phòng thu chi tiên sinh cùng chưởng quầy đều đã lớn tuổi kia thăm dò một chút.

Phòng thu chi tiên sinh lắc đầu, chưởng quầy ngược lại cân nhắc một chút, nói, "Là thái lão gia một ngày đột nhiên cầm đến."

Mãn Mộ Hoa cũng là lần đầu tiên nghe nói, "Nói kỹ càng tỉ mỉ chút."

Chưởng quầy nói, "Ta nhớ rõ vào một ngày mùa hạ mưa to, khắp trời toàn là tiếng sấm, thái lão gia đột nhiên cầm một cái bọc giấy dầu thật dài ôm chạy trở về, bản thân ướt đẫm, ô cùng áo tơi lại đang che chở cái bọc giấy kia."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được nhíu mày —— hành vi có chút khác thường.

"Thái lão gia sau khi trở về, trốn ở trong phòng không đi ra, phỏng chừng thái lão gia phải ngồi bất động một lúc." Chưởng quầy nói, "Ta khi đó còn nhỏ, là một học việc, còn phụ trách việc sinh hoạt của lão gia, ta lấy quần áo để tắm rửa đi gõ cửa, lão gia bảo ta để đó chớ vào, sáng sớm ngày hôm sau, lão gia mới thay quần áo."

"Kì quái như vậy?" Mãn Mộ Hoa cũng hiểu được mà sinh ra nghi hoặc.

"Ngày hôm sau, lão gia thay đổi một bộ quần áo xong, đem bức họa bắt treo trên tường đối diện đại môn, còn đặc biệt dâng hương tế bái, sau đó định ra gia huấn này!" Chưởng quầy nói, "Ta biết đến cũng chỉ có chừng đó, bất quá bức họa này thực may mắn! Từ khi treo xong, sinh ý Mãn Ký càng ngày càng tốt."

"Đó là chuyện khi nào?" Triển Chiêu hỏi.

"A u, vậy cũng lâu." Chưởng quầy nghĩ nghĩ, "Năm ấy ta mới mười hai mười ba tuổi... Chắc là phải đến sáu mươi năm."

Mãn Mộ Hoa thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đối bức họa này cảm thấy hứng thú, liền hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Triển Chiêu hơi hơi cười cười, cũng không nói thêm cái gì, sau khi cùng Tiểu Tứ Tử mua hai hộp đường, liền chuẩn bị ly khai.

Mãn Mộ Hoa khuyên can mãi muốn mời Tiểu Tứ Tử ăn cơm, bất quá Tiểu Tứ Tử còn có chuyện, Thiên Tôn tựa hồ rất sốt ruột, ôm bé bỏ chạy.

Triển Chiêu ra cửa chỉ thấy Bạch Ngọc Đường không tự chủ mà nhìn theo phương hướng Thiên Tôn chạy đi, liền hỏi, "Tò mò?"

"Không phải là rất kỳ quái sao? Thần thần bí bí." Bạch Ngọc Đường tính tính ngày, "Gần đây cũng không hội không lễ, tháng tư trước kia sẽ có chuyện gì a."

"Chúng ta theo sau nhìn xem không phải sẽ biết được sao!" Triển Chiêu đề xuất với Bạch Ngọc Đường, cùng nhau theo dõi.

Tiểu Tứ Tử ghé vào trên vai Thiên Tôn, tự nhiên thấy được phía sau Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đi theo.

Triển Chiêu đối bé khoát tay áo ý bảo bé đừng nói.

Tiểu Tứ Tử gật đầu, chợt nghe Thiên Tôn cũng không quay đầu lại mà nói, "Hai người bọn nó đi theo nếu ta cũng không biết, ta đây còn có thể lăn lộn giang hồ sao?"

Tiểu Tứ Tử nhìn Thiên Tôn, "Tôn Tôn người có chuyện gì không tốt không muốn để Miêu Miêu Bạch Bạch biết? Ngay cả Ân Ân cũng không thể đi theo?"

"Chuyện nhỏ, nhiều người phiền toái." Thiên Tôn nói xong, nhìn Tiểu Tứ Tử, "Ngược lại, có chuyện muốn hỏi con."

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái.

"Con đem bạc cho tiệm cháo cùng thiện đường kia thì cũng dễ hiểu, nhưng vì cái gì còn chia một phần cho những hộ gia đình đó?" Thiên Tôn hỏi.

Tiểu Tứ Tử nói, "Tối hôm qua phụ thân luôn miệng nhắc lại chuyện này."

Thiên Tôn tò mò, "Công Tôn nói con đem bạc cho họ à?"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, "Cái này thì không có."

"Là tự con nghĩ đến mà làm vậy?" Thiên Tôn thở dài, "Con là tiểu hài nhi, tâm địa tốt là một chuyện, bất quá đôi khi có một số việc không phải đơn giản dùng tiền bạc là có thể giải quyết."

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.

"Phán quyết dành cho Từ Ký năm đó chính là tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội, ý là nhà hắn ngay cả oa nhi mới sinh cũng không lưu lại." Thiên Tôn nói, "Đem bán gia sản của Từ Ký để bồi thường, nhưng mạng người không phải có bạc là có thể đổi trở về. Tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội nói trắng ra là chính là mạng người đổi mạng người, cho nên án tử đã chấm dứt."

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Thiên Tôn biết tiểu hài nhi này đôi khi có chút ngốc, cũng không biết bé hiểu được không, liền nói tiếp, "Càng lớn lên con sẽ phát hiện trên đời này chuyện không công bằng càng ngày càng nhiều. Có đôi khi hảo tâm nhưng kết quả trả về không phải tất cả đều tốt."

Tiểu Tứ Tử lại gật đầu.

"Đặc biệt nơi này liên quan đến một đám người rất lớn, người với người tình huống bất đồng, đối đãi một người cùng đối đãi một đám người không đồng dạng như vậy." Thiên Tôn nói, "Một người có thể bảo trì thanh tỉnh, nhưng một đám người ngược lại dễ dàng mất đi lý trí, một người xấu dễ đối phó, nhưng một đám người tốt có đôi khi làm được chuyện xấu sẽ làm ngươi không thể tưởng tượng nổi."

Tiểu Tứ Tử lần nữa gật đầu.

Thiên Tôn cũng vô lực, xoa xoa má bé, "Con rốt cuộc có hiểu hay không?"

Tiểu Tứ Tử vẫn là gật đầu.

Thiên Tôn dở khóc dở cười, nghĩ khả năng bé nghe không hiểu đi, Tiểu Tứ Tử lại hỏi, "Tôn Tôn, Bạch Bạch khi còn bé người cũng giảng đạo lý như vậy sao?"

Thiên Tôn bĩu môi, "Hắn với con như thế nào mà so sánh chứ, con lắng nghe thực ngoan, hắn có chủ ý nhưng hẳn là sẽ còn cãi lại!"

Phía sau Bạch Ngọc Đường đang theo dõi đột nhiên vươn tay xoa mũi, Triển Chiêu nhanh chóng kéo hắn trốn vào trong ngõ hẻm, buồn bực, "Thiên Tôn với Tiểu Tứ Tử tán gẫu cái gì đây?"

Bạch Ngọc Đường xoa xoa cái mũi, nói, "Phỏng chừng là kinh nghiệm người tích lũy hơn một trăm năm."

"Về phương nào?" Triển Chiêu nghi hoặc.

"Ngươi không thấy vừa rồi Tiểu Tứ Tử nói muốn đem tiền cho láng giềng Lương Xảo Ngọc, sư phụ ta thoáng nhíu mày sao."

Triển Chiêu vẻ mặt biểu tình "thì ra là thế" nhìn Bạch Ngọc Đường, ý tứ —— ngươi còn rất cẩn thận, Thiên Tôn nhăn mày ngươi cũng biết?

Bạch Ngọc Đường nói thầm một câu —— trùng hợp nhìn thấy.

Triển Chiêu cân nhắc một chút, hỏi, "Thiên Tôn là sợ Tiểu Tứ Tử ngày sau quá tốt, kết quả sẽ giống Ngân Yêu Vương sao?"

Bạch Ngọc Đường thở dài "Lão nhân gia chỉ dạy tiểu hài tử làm người như thế nào thực bình thường, mấu chốt là có thể dạy cả một đám người hay không."

"Làm người nếu như ai cũng có thể răm rắp nghe theo lời nói..." Triển Chiêu buông tay, "Sao còn gọi là người? Toàn bộ người trong thiên hạ đều giống nhau, không phải sẽ nhàm chán sao?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nở nụ cười, gật đầu.

...

Phía trước Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đang đi bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai cái bóng người đang "theo dõi" quang minh chính đại đứng ở đường cái.

Thiên Tôn lắc đầu, hai đứa nhóc kia lúc này rất kỳ cục.

Chính là khi quay đầu lại nhìn, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hỏi hắn, "Tôn Tôn người có cừu gia hay không a?"

Thiên Tôn bị bé chọc cười, "Ngươi cho là Ngọc Đường vì sao công phu tốt như vậy? Công lao cừu gia của ta so với ta còn lớn hơn..."

Tiểu Tứ Tử bị Thiên Tôn chọc cho bật cười thực vui vẻ.

Phía sau, Bạch Ngọc Đường thật sự là nhịn không được, liền nhảy mũi .

Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn —— ngươi theo dõi tốt xấu cũng nên chuyên tâm!

Bạch Ngọc Đường không nói gì —— ngươi quả thực nghĩ là hắn không phát hiện a?

...

"Có kẻ nào đối người đã làm chuyện thực xấu, sau đó xin lỗi người?" Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp.

Thiên Tôn hơi sửng sốt, thản nhiên cười cười.

"Nếu có người nào đó đã làm ra sự tình mà người vĩnh viễn sẽ không tha thứ." Tiểu Tứ Tử nghiêm túc hỏi, "Nhưng rồi kẻ kia mỗi ngày đều giải thích với người, làm hết thảy các biện pháp muốn bồi thường người... Như vậy một thời gian lâu sau, người liệu có tha thứ hắn hay không?"

Thiên Tôn tựa hồ thất thần, thật lâu sau, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Nếu có một ngày, có người hại chết cha con, con lại không thể giết hắn để báo thù, sau đó người kia mỗi ngày đều giải thích, tìm cách bồi thường cho con, con có tha thứ cho hắn hay không?"

Tiểu Tứ Tử lắc lắc đầu.

"Sẽ không sao?"

Tiểu Tứ Tử tiếp tục lắc đầu, "Là không biết ạ."

Thiên Tôn sửng sốt.

"Người đó phải làm, mới biết con sẽ tha thứ hắn hay không." Tiểu Tứ Tử nói, "Con cho dù không tha thứ hắn, hắn cũng có thể giải thích a! Không tha thứ cùng không thèm để tâm là hai việc khác nhau."

Thiên Tôn mặt ngốc nhìn về phía trước.

Tiểu Tứ Tử hỏi Thiên Tôn, "Trong những kẻ thực lòng xin lỗi người, có người giải thích quá nhiều không?"

Thiên Tôn dừng bước lại.

Phía sau, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng ngừng lại, có chút không hiểu... Tuy rằng cách rất xa, nhưng hình như là có chỗ nào không đúng lắm.

Thiên Tôn đứng im thật lâu sau, khẽ lắc đầu.

Tiểu Tứ Tử đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc hắn, tìm cách an ủi.

Thiên Tôn đột nhiên nở nụ cười, gật đầu, "Nếu đột nhiên có một ngày, hậu nhân những người đó đến nói lời xin lỗi, đích thực cảm giác sẽ đỡ." Nói xong, hắn nhìn Tiểu Tứ Tử, "Con đem bạc đưa qua, là muốn cho bọn họ có cảm giác đỡ hơn... Có phải hay không là loại đạo lý này?"

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu, "Ân."

"Nếu không hảo báo thì sao?" Thiên Tôn hỏi bé.

Tiểu Tứ Tử nhìn Thiên Tôn cười.

Thiên Tôn nhìn cục bột đối diện, hí mắt.

Tiểu Tứ Tử nhéo nhéo má Thiên Tôn, "Tôn Tôn hảo suất nga!"

Thiên Tôn nhướn mày, "Đương nhiên!"

Nói xong, ôm Tiểu Tứ Tử thật vui vẻ tiếp tục đi bộ.

Triển Chiêu muốn đi theo nữa, Bạch Ngọc Đường vươn tay nhẹ nhàng lôi kéo cổ tay áo hắn.

Triển Chiêu quay đầu lại.

Bạch Ngọc Đường khoát tay áo, ý bảo —— đừng đi cùng.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường xoay người trở về, liền theo sau, "Ngươi hết hiếu kỳ rồi?"

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu.

"Không lo lắng sẽ gặp chuyện không may?" Triển Chiêu hỏi.

Ngũ gia ảm đạm cười, "Có người theo rồi, sẽ không xảy ra chuyện."

Triển Chiêu gật đầu, đối với nóc nhà nói, "Ngoại công ngươi cũng không theo a?"

Trên nóc nhà, Ân Hậu nâng cằm thở dài, lắc đầu, xoay người đi.

...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại tiếp tục tra án... Bất quá nên tra từ đâu đây?

Mới vừa tới đại môn Khai Phong Phủ, nhìn thấy một cỗ kiệu, kiểu dáng thực xa hoa, còn có đội xe ngựa... Toàn bộ đều thông nhất gia huy, là một vòng tròn bên trong có một đôi sừng hươu, chính giữa là một đóa hoa mai.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Hình như ta đã gặp qua cái gia huy này ở đâu."

Trong mắt Triển Chiêu cũng lộ ra tia nghi hoặc, "Đây là nhân mã Lộc vương Mai Liệt."

"Mai Liệt..." Bạch Ngọc Đường ngược lại nghĩ tới, "Luận bối phận, hắn là biểu huynh của Triệu Phổ đi?"

Triển Chiêu gật đầu, "Đại khái là tới tham gia thọ yến cho nên thuận đường đến xem Triệu Phổ cùng Bao đại nhân?"

Hai người đang nói chuyện tại môn khẩu, chợt nghe phía sau có người lên tiếng, "Triển huynh."

Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa có người đi tới.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thoáng qua, người tới tuổi tác cùng bọn họ không sai biệt lắm, một thân hắc y, bề ngoài đẹp đẽ quý giá, hắn dắt ngựa, phía sau là tùy tùng, trên lưng ngựa còn có con mồi, nhìn như là săn thú mới vừa trở về.

Triển Chiêu mỉm cười, "Tiểu vương gia."

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc —— tiểu vương gia?

Triển Chiêu đối với Bạch Ngọc Đường giới thiệu, "Mai Thiên Vân."

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, họ Mai, lại gọi tiểu vương gia, phỏng chừng là nhi tử của Mai Liệt đi.

Mai Thiên Vân được giới thiệu cũng cười, "Là Mai Thiên Phi, Triển huynh có chút nhầm lẫn ta với Nhị ca ta rồi."

Triển Chiêu có chút có lỗi mà cười cười, "A... Thất lễ."

Mai Thiên Phi ngược lại không hề gì mà khoát tay chặn lại, hướng Bạch Ngọc Đường hành lễ, "Vị này nhất định là Bạch thiếu hiệp, ngưỡng mộ đã lâu."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn Triển Chiêu.

"Ta cùng Nhị ca là song sinh, bộ dạng giống hệt nhau, hắn gọi Mai Thiên Vân ta là Mai Thiên Phi, ngay cả cha ta cũng có lúc nhầm lẫn, trên đời này chỉ có đại ca của ta cùng mẹ ta sẽ không nhận lầm hai chúng ta." Mai Thiên Phi tựa hồ tính cách cũng hoạt bát sáng sủa, vui vẻ giới thiệu.

Triển Chiêu hỏi hắn, "Tiểu vương gia cùng Lộc vương đến tham gia thọ yến?"

Mai Thiên Phi sờ sờ cằm, "Ân... Đương nhiên là sẽ tham gia thọ yến, bất quá còn có một chuyện khác."

Triển Chiêu liền gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng không liên quan đến hắn, quản ngươi là tới để làm chi.

Tuy Triển Chiêu không có hỏi, Mai Thiên Phi cũng chủ động nói, "Đến Khai Phong Phủ, đương nhiên chỉ có một chuyện này."

Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn hắn.

Mai Thiên Phi buông tay, "Là tới báo án!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro