Q19-Chương 633: (PN) Trao đổi phiền não sau giờ Ngọ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối xuân đầu hạ, thời tiết nóng lên cùng với việc đã vài ngày trời không có mưa, Khai Phong liền có một loại cảm giác khô nóng, ánh nắng cũng càng ngày càng hăng, mặt đất bị phơi nắng đến trắng bệch.

Không biết là có phải do nguyên nhân thời tiết không, cư dân Khai Phong gần đây tính tình cũng có chút nóng, ví dụ như, buổi trưa lúc ăn cơm, đã có ba nhóm người bởi vì một lời không hợp liền đánh nhau, kết quả bị đưa đến Khai Phong Phủ.

Thời điểm Bao đại nhân từ hoàng cung trở về, sắc mặt cũng không hề tốt.

Bao Duyên giúp đỡ cha của hắn tiếp mũ quan, phát hiện vành nón đều ướt, lại thấy Bao đại nhân không vui, liền hỏi, "Phụ thân, thượng triều lại cùng Thái Sư cãi nhau sao?"

Bao đại nhân thở dài, lắc đầu, nói, "Miễn bàn tới mập mạp kia, phiền!"

Hai người trò chuyện, không chú ý tới trong tay Tiểu Tứ Tử đang cầm một cái ấm sắc thuốc đi qua hai người bọn họ.

Bưng ấm chạy tới tiền viện, Tiểu Tứ Tử thấy Thiên Tôn đang bức xúc giận chó mắng mèo, "Tiểu hài tử một chút cũng không đáng yêu!"

Ân Hậu ở một bên thở dài, "Ngươi không nói mình gặp sao chiếu hoạ đi!"

Thiên Tôn liếc hắn một cái.

Ân Hậu cũng thở dài, tựa hồ là có tâm sự gì, lắc đầu trở về phòng.

Tiểu Tứ Tử bưng ấm thuốc tiếp tục đi, lại qua một cái sân, chỉ thấy Triển Chiêu nâng cằm, ngồi ở một cái bàn trong viện, ngón tay đang chọc một con mèo nhỏ, tiểu miêu kia bị hắn chọt đến bất mãn kêu meo meo, bên cạnh bàn, Tiểu Ngũ ngáp, Bạch Ngọc Đường cùng Yêu Yêu không thấy đâu.

Tiểu Tứ Tử từ bên cạnh bàn bước qua, chỉ thấy Triển Chiêu "ai ~" một tiếng thật dài, buồn bã ỉu xìu.

Vẫn cứ bưng ấm tiếp tục đi, lại qua cửa Miêu Miêu lâu, chỉ thấy Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi hai người đang cầm hai bộ chăn nệm giường thì thầm nói chuyện.

Tiểu Tứ Tử đi qua bên người hai nàng, nghe được vài câu...

"Thiếu gia vừa rồi sắc mặt hảo khó coi a!"

"Bộ dáng thật không vui vẻ."

...

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu —— ân?

Lại tiếp tục đi, qua cửa viện của Bao Duyên chỉ thấy Bàng Dục nâng cằm tựa vào một bên bàn trà, đang thở dài.

Tiểu Tứ Tử tiếp tục nghiêng đầu... Cuối cùng đi tới phía sau thiện đường.

Mới vừa tới cửa, chỉ thấy "vèo" một tiếng, Triệu Phổ đột nhiên vọt ra, phía sau một cái bình bay theo .

Triệu Phổ chợt nghiêng đầu, bình đập vào tường vỡ nát.

Triệu Phổ tại cửa ra vào há hốc miệng, "Ngươi cái con mọt sách bạo lực!"

Bên trong thiện đường, liền truyền đến tiếng Công Tôn hét, "Không được quấy rầy ta xem bệnh!"

Triệu Phổ bĩu môi, lầm lì đi, người tại cửa xếp hàng xem bệnh đều nhỏ giọng nghị luận.

"Ai nha, như thế nào lại cãi nhau rồi?"

"Không biết a, thời tiết nóng bức liền có chút phiền đi?"

Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, đang cầm ấm sắc thuốc đi tới cửa, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa đột nhiên xông tới, đối với phía sau rống một tiếng, "Ách tử!"

Trâu Lương mặt đen thui rẽ đi hướng khác, con chó săn lớn ở giữa hết nhìn Lâm Dạ Hỏa lại nhìn Trâu Lương, ăng ẳng khe khẽ.

Tiểu Tứ Tử lại tới chuồng ngựa, muốn đi xem Tiểu Mã...

Đi vào sân, chỉ thấy trước cửa chuồng có sẵn cái chậu rửa mặt, Long Kiều Quảng ngồi ở bên trên, miệng huyên thuyên không biết đang nói cái gì đó, phía sau một đám ngựa bị hắn làm phiền tới đau đầu, Hắc Kiêu đá Long Ban, ý tứ —— ngươi quản chủ ngươi a, nói nhiều tới phiền chết ngựa!

Long Ban thẳng chân đạp tới một cước, chính lúc này, chợt nghe "bang" một tiếng.

"Ai nha." Long Kiều Quảng che đầu, một chén rượu đập vào ót hắn lăn lóc ở trên mặt đất, ngẩng mặt lên, chỉ thấy trên đỉnh chuồng ngựa Âu Dương Thiếu Chinh cầm bình rượu ồn ào, "Nói nhiều chết! Phiền quá!"

...

Tiểu Tứ Tử tại Khai Phong Phủ dạo qua một vòng, phát hiện ngay cả hai con mèo Triển Chiêu hay cho ăn cũng đang ở trên tường viện cãi nhau.

...

Trong thiện đường, Công Tôn còn đang xem bệnh, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đi đảo dược rốt cục đang cầm ấm sắc thuốc cũng đã trở lại.

Đem ấm bỏ trên bàn, Tiểu Tứ Tử đi đến bên cạnh bàn, rút một tờ giấy Tuyên Thành lớn, cầm dụng cụ viết, lại đi ra cửa tìm tấm ván gỗ, sau đó rời đi.

Công Tôn cùng một đám bệnh nhân nhìn theo Tiểu Tứ Tử lắc lư lắc lư rời đi, buồn bực —— tình huống gì a?

"Cận nhi?"

Trước cửa viện, Tiểu Lương Tử khiêng một bó cây gậy trúc vừa lúc chạy qua, nhìn thấy Tiểu Tứ Tử lập tức mặt mày hớn hở.

Tiểu Tứ Tử cũng cười tủm tỉm hỏi, "Tiểu Lương Tử, ngươi không có gì phiền nha?"

Tiểu Lương Tử sửng sốt, "Ha? Phiền cái gì?"

"Ngô..." Tiểu Tứ Tử vừa lòng mà gật gật đầu, hỏi Tiêu Lương, "Gậy trúc đó dùng để làm gì?"

"Một chút nữa ta luyện khinh công thì cần dùng." Tiểu Lương Tử trả lời.

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, "Tiểu Lương Tử, ngươi đi tìm sàng đan hoặc là khăn trải bàn đến, chúng ta làm mặt lá cờ được không?"

Tiêu Lương gật đầu đáp ứng, vừa định chạy, nhưng tưởng tượng một chút lại cảm thấy nghi hoặc, lui về vài bước hỏi Tiểu Tứ Tử, "Cận nhi, làm cái lá cờ gì?"

Tiểu Tứ Tử ghé bên tai Tiêu Lương nói hai câu, Tiêu Lương gật đầu, "Được! Ta đây liền đi làm liền!"

Nói xong, Tiểu Lương Tử chạy đi.

...

Cuối buổi trưa, Bàng thái sư ngồi cỗ kiệu từ hoàng cung đi ra.

Thái Sư hôm nay tâm tình không tốt lắm, Hương Hương hai ngày này có chút cảm mạo, Bàng phi cũng lười biếng, Triệu Trinh còn đang bốc hoả, sáng sớm tên đen thui kia còn tìm hắn phiền toái.

Dựa vào bên cửa sổ cỗ kiệu đón gió, Thái Sư nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ giờ nên lập tức hồi Thái Sư phủ, hay là đi Khai Phong Phủ...

Đang nghĩ, Thái Sư liền nhìn thấy trên Miêu Miêu lâu, đột nhiên xuất hiện một lá cờ màu trắng.

Thái Sư xoa xoa mắt, tâm nói này là tình huống nào? Mái nhà Miêu Miêu lâu như thế nào lại có lá cờ trắng?

Nhìn kỹ, chỉ thấy trên lá cờ kia còn viết vài chữ —— trao đổi phiền não.

Thái Sư nhướn mày, "Hoắc!" Nhanh chóng kêu người khiêng kiệu, "Đi Khai Phong Phủ!"

Nhóm kiệu phu rẽ hướng khác, chạy tới Khai Phong Phủ, dù sao cũng là đường quen thuộc.

...

Trên Miêu Miêu lâu treo lá cờ ở ngoài, trước cửa Miêu Miêu lâu, Triển Chiêu bọn họ ở trong viện, dưới một gốc cây đại hương có một bàn đá, Tiểu Tứ Tử đang ngồi, trước mắt có một tấm ván gỗ bọc một tầng giấy Tuyên Thành, bên trên cũng viết bốn chữ —— trao đổi phiền não.

Mà ở bên cạnh bàn, con mèo béo Hoa Ly Ly đang nằm dài trên ghế, bộ dáng lười biếng còn có chút giống như một cái gối đầu.

Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên bàn, chờ...

Lúc này, sân bên ngoài Lâm Dạ Hỏa đi bộ qua, thấy được tấm ván gỗ, vẻ buồn bực, "Tiểu Tứ Tử, con đang làm gì vậy?"

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ tấm bảng gỗ, lại chỉ chỉ cái ghế dài, nói, "Có cái gì phiền não có thể ngồi nói cho Tiểu Tứ Tử."

Hỏa Phượng nhẹ nhàng sờ cằm, trước tiên nhìn trái nhìn phải, phát hiện xung quanh không có người, vì thế liền tới ghế kia nằm xuống thở dài.

Tiểu Tứ Tử nâng cằm hỏi, "Tiểu lâm tử, thúc có gì phiền não?"

Lâm Dạ Hỏa "Hừ" một tiếng, nói, "Ách tử làm ta giận!"

Tiểu Tứ Tử đơn giản ghé vào trên bàn, nâng cằm nhìn Lâm Dạ Hỏa, "Nhưng không phải thúc thích nhất là ách tử sao?"

Lâm Dạ Hỏa một bên lông mày nhướn lên, "Vấn đề là một ách tử thì thực đáng yêu còn một ách tử lại thật đáng ghét!"

Tiểu Tứ Tử khoé môi khẽ cong lên cười cười, "Nhưng hai ách tử đều rất thích thúc!"

Lâm Dạ Hỏa sửng sốt, ôm cánh tay nhìn Tiểu Tứ Tử, "Có sao?"

"Ân." Tiểu Tứ Tử gật đầu, hỏi, "Tiểu Lâm tử thúc có phải rất thích chó con hay không?"

Lâm Dạ Hỏa nhướng mày, "Phải!"

"Vậy có phải thích đại cẩu còn hơn con chó nhỏ hay không?" Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp.

"Ân, tổng thể là chó đều thực đáng yêu, bất quá đương nhiên là càng lớn càng đáng yêu!" Lâm Dạ Hỏa đem Hoa Ly Ly đẩy lên một ít, gối cho êm đầu, "Tốt nhất là như Tắc Lặc vậy!"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Thúc xem bầy sói thực ra hung hãn, gặp ai nếu thích là liền cắn!"

Lâm Dạ Hỏa ngây người một cái, mở mắt ra, "Ách..."

"Thúc xem Trâu Trâu cũng không hay khi dễ người khác." Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu hướng mặt nhìn qua một bên, "Vậy mà không ngừng khi dễ thúc!"

Lâm Dạ Hỏa sờ sờ cằm, "Ân..."

"Tiểu Lâm tử, vẻ ngoài thúc tốt như vậy!" Tiểu Tứ Tử mặt nghiêm túc.

Lâm Dạ Hỏa khóe miệng liền cong lên.

"Dáng người làn da cũng đều tốt như vậy!" Tiểu Tứ Tử nói tiếp.

Lâm Dạ Hỏa ý cười đều từ khóe mắt tuôn ra, "Đích thực là không có gì đáng phiền não a? Ta tổng thể rất mỹ mạo!"

"Dạ!" Tiểu Tứ Tử gật đầu

Lâm Dạ Hỏa đứng dậy, vỗ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử, cảm thấy mỹ mãn rồi, chuẩn bị chạy tới quân doanh tìm Ách tử cùng đi ăn thịt nướng.

...

Tiểu Tứ Tử đứng lên hoạt động gân cốt một chút, lúc này, mông bị ai đó vỗ một cái.

Xoa mông quay đầu lại, liền thấy Thiên Tôn đang đứng phía sau bé, "Tiểu Tứ Tử, làm chi đấy?"

Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ bảng gỗ dán giấy trước mắt.

Thiên Tôn đến trước bàn vừa thấy, nhướng mày, "Trao đổi phiền não?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Thiên Tôn nghĩ nghĩ, hướng ghế nằm xuống.

Tiểu Tứ Tử ngồi vào bên cạnh bàn, quơ chân hỏi, "Tôn Tôn cũng có phiền não sao? Phụ thân nói hơn một trăm tuổi sẽ không có phiền não đâu."

Thiên Tôn khóe miệng hơi hơi co giật, "Ai nói? Ta phiền não không nhiều lắm nhưng chắc chắn là có!"

Tiểu Tứ Tử nhíu mày, "Tôn Tôn thử nói xem."

Thiên Tôn nhăn mũi, vẻ mặt bất mãn mà vung cánh tay, "Cái tên tiểu tử kia so với ta nhỏ hơn một trăm tuổi! Thế nhưng quản ta như thể ta ba bốn tuổi vậy!"

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, "Tiểu hài tử này là ai cơ?"

"Còn có thể là ai?" Thiên Tôn xoay mặt, "Chính là thằng nhóc không thú vị kia!"

Tiểu Tứ Tử hỏi, "Bạch Bạch?"

Thiên Tôn hừ một tiếng, khó chịu.

"Bạch Bạch tốt như vậy." Tiểu Tứ Tử quệt miệng.

Thiên Tôn hí mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, "Ngươi ở phe bên kia?"

"Bạch Bạch đích xác tốt lắm, giống như Tôn Tôn." Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay nghiêm túc nói.

Thiên Tôn vẻ mặt không tin, "Giống ta sao?"

"Đúng vậy, Tôn Tôn nhất định là thần tượng của Bạch Bạch!" Tiểu Tứ Tử nói tiếp, "Bạch Bạch thích nhất Tôn Tôn."

Thiên Tôn mở to hai mắt, "Thật không?"

"Tôn Tôn cảm thấy Bạch Bạch vì cái gì suốt ngày mặc đồ trắng?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

Thiên Tôn vẻ mặt ghét bỏ, "Bởi vì sợ bẩn a..."

"Mới không phải!" Tiểu Tứ Tử mặt nghiêm túc, "Bởi vì Tôn Tôn cũng suốt ngày mặc toàn là đồ trắng."

Thiên Tôn nhìn nhìn y phục của mình, "Ân..."

"Tóc Tôn Tôn cũng là màu trắng."

Thiên Tôn sắc mặt dịu đi chút.

"Trên đỉnh Thiên Sơn không phải hàng năm tuyết trắng bao trùm sao?" Tiểu Tứ Tử nói tiếp, "Bạch Bạch còn thích hoa mai màu trắng a, Tôn Tôn không phải thường xuyên ngồi ở trên cây hoa mai sao! Còn có a, nhìn từ bóng dáng đến tư thế, Bạch Bạch đều là học Tôn Tôn a!"

Thiên Tôn tận lực nghiêm túc một chút, nhịn xuống khoé miệng đang muốn cong lên, "Như vậy a... Tiểu hài tử đáng ghét kia thế nhưng lấy ta làm thần tượng, ai nha..."

"Không phải Tôn Tôn có rất nhiều người thần tượng sao!" Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.

"Thật không?" Âm điệu Thiên Tôn cao hơn vài phần.

"Ân!" Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Tiểu Thanh Thanh cũng rất thích Tôn Tôn, chẳng phải Tôn Tôn chính là tốt lắm sao! Tiểu Tứ Tử cũng thích, Bạch Bạch quản người chặt như vậy, nhất định là sợ ngươi bị người ta cướp đi..."

...

"Hắt xì..."

Phía ngoài Khai Phong Phủ, Bạch Ngọc Đường vừa mới từ Bạch phủ tính toán sổ sách xong đã trở về thì đột nhiên nhảy mũi ... Cảm thấy bên tai nóng lên, cái mũi ngứa, sau gáy còn lạnh lẽo.

...

"A ha ha..." Thiên Tôn vẻ mặt hưởng thụ, "Ai nha, vậy a, Ngọc Đường vẫn là rất ngoan, thực hiếu thuận."

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Thiên Tôn đứng lên, làm biếng duỗi cái thắt lưng, quyết định đi tìm lão quỷ Ân Hậu chơi cờ, tâm tình không tồi.

...

Thiên Tôn vừa đi, sau lưng, Bàng Dục ủ rũ cúi đầu lắc lư bước vào.

"Tiểu Tiểu Bàng." Tiểu Tứ Tử thấy Bàng Dục không nhìn thấy mình, liền vươn tay kéo hắn một phen.

Bàng Dục sửng sốt, lấy lại tinh thần, vừa lúc nhìn thấy bên chân Tiểu Tứ Tử có tấm bảng —— trao đổi phiền não.

"A!" Tiểu Hầu gia một trận kinh hỉ, ngẩng đầu, đối diện Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ chỉ ghế nằm.

Bàng Dục lập tức tới chỗ ngồi, ôm lấy Hoa Ly Ly vuốt lông, thở dài một tiếng, "Ai..."

Tiểu Tứ Tử ngồi xếp bằng, rót cho mình chén trà, lại đối Bàng Dục rót chén trà, "Tiểu Tiểu Bàng, có chuyện gì rồi?"

"Phiền..." Bàng Dục lại một lần nữa thở dài, nhìn Tiểu Tứ Tử, sau đó vươn tay chọt chọt đôi hài nhỏ trên chân bé, "Làm tiểu hài tử thật tốt a, vô ưu vô lự."

Tiểu Tứ Tử hỏi, "Tiểu Tiểu Bàng có cái gì không vui a?"

Bàng Dục ôm cánh tay, lắc đầu, "Ta trước kia lúc còn bất lương rất vui vẻ, cho dù người khác đều ghét bỏ ta, ta cũng hiểu được chính mình, vẫn còn cảm giác rất tốt. Chính là đến Khai Phong Phủ hoàn lương xong, nhất là từ sau khi vào trường Thái học, ta như thế nào cũng bắt đầu thấy ghét bỏ chính mình rồi?"

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt hỏi, "Tiểu Tiểu Bàng giải vì sao lại muốn ghét bỏ chính mình?"

Bàng Dục thay đổi tư thế, một tay nâng đầu cùng Tiểu Tứ Tử tán gẫu, "Con nói Khai Phong Phủ đều là những người gì a?!"

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu —— người gì cơ?

Bàng Dục vươn cái tay nhàn rỗi kia ra, xoè ngón tay cho Tiểu Tứ Tử nhìn, "Con xem Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa mấy người bọn họ, trên đời này như thế nào nhiều kẻ văn võ song toàn như vậy a?!"

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, "Ân..."

"Lại nhìn Công Tôn cùng Bao Duyên!" Bàng Dục bĩu môi, "Hai người đó lấy chân viết chữ so với ta viết tay vẫn là tốt a! Những bài khoá ở trường Thái học, Tiểu Màn Thầu nhìn một lần có thể học thuộc xong đi ra, ta nghiêm túc ngồi học cũng cái bài như vậy nhưng mất một hai ngày!"

Tiểu Tứ Tử tiếp tục gật đầu, "Ân..."

"Con lại nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, Long Kiều Quảng, Trâu Lương bọn họ!" Bàng Dục thở dài, "Người ta cũng giống ta dường như không thích văn, nhưng người ta có tuyệt học võ công a! Lại có khí phách, chỉ so với ta lớn hơn vài tuổi, người ta cũng không phải hoàng thân quốc thích, đều lên làm Đại tướng quân, Thống soái thiên quân vạn mã, còn ta ở đâu? Ngay cả trong phủ thị vệ cũng giỏi võ hơn ta!"

Tiểu Tứ Tử vẫn là gật đầu, "Ân..."

"Con nhìn lại Thiên Tôn Ân Hậu bọn họ... Chậc chậc!" Bàng Dục đầu lắc liên tục như trống bỏi, "Đừng nói ta sống không đến một trăm hai mươi tuổi, cho dù có sống đến đó, cũng không thể nào được một phần như bọn họ a... Con nói ta có phải hảo thất bại hay không! Khai Phong Phủ đều là thiên tài, chỉ có ta là một phế sài! Con nói ta có nên phiền hay không?"

Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nghe xong, gật đầu, "Ân... Đúng thật là nhiều phiền não."

"Đúng không?" Bàng Dục thở dài, "Ta văn không thành võ cũng không xong!"

"Chỉ là, Tiểu Tiểu Bàng." Tiểu Tứ Tử nói, "Tiểu Đỗ Tử cũng là văn không thành võ cũng không thành a."

Bàng Dục bĩu môi, "Cha ta so với ta thì có điểm nào giống a..."

"Giống a!" Tiểu Tứ Tử nói, "Đại đa số người đều là văn không giỏi mà võ cũng không thành! Nên cảm giác hâm mộ thiên tài ư, cái này con cũng hiểu."

"Con cũng hiểu?" Bàng Dục kinh ngạc, "Con như thế nào sẽ hiểu? Con cũng là thiên tài a!"

"Nào có!" Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm hai cái, nói với Bàng Dục, "Tiểu Tiểu Bàng xem Hoàng Hoàng cũng không phải tuyệt đỉnh văn võ gì, nói cách khác cũng là văn không thành võ cũng không giỏi a."

Bàng Dục bị bé chọc cười, "Lời này con có thể nói ở nhà, chạy ra chốn đông người nếu nói liền thành đại nghịch bất đạo rồi!"

Tiểu Tứ Tử xoè bàn tay nhỏ bé ra, bộ dáng còn rất chắc chắn, "Tiểu Tiểu Bàng thế nhưng thông minh rồi!"

Bàng Dục gãi gãi đầu, "Thật không?"

"Ân! Tiểu Màn Thầu nói vậy!" Tiểu Tứ Tử nói.

Bàng Dục cảm thấy không thể tin được "Tiểu Màn Thầu hay nói ta ngu! Thế nhưng khen ta thông minh? Chẳng lẽ thời điểm uống rượu say xong nói bậy bạ?"

"Không chỉ mình Tiểu Màn Thầu!" Tiểu Tứ Tử nói tiếp, "Tiểu Bao Tử cũng khen Tiểu Tiểu Bàng thông minh a!"

Bàng Dục há to miệng, "Bao đại nhân cũng nói ta thông minh?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, vươn tay vỗ vỗ bả vai Bàng Dục, "Tiểu Tiểu Bàng phải biết, thúc mà biến mất thì tất cả mọi người trong Khai Phong Phủ sẽ không thành bổn sự a!"

Bàng Dục khiếp sợ, "Chuyện này ta như thế nào lại không biết?"

"Có a!" Tiểu Tứ Tử nói, "Khai Phong Phủ văn võ toàn tài, văn tài, võ tài cũng có, thế nhưng không có được một loại, nhưng thúc lại có a!"

Bàng Dục nuốt nước miếng, hỏi, "... Là loại gì...?"

"Là người thường nha." Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái.

"... Người thường?" Bàng Dục không hiểu, hỏi, "Cái này cũng xem như ưu điểm?"

"Ân!" Tiểu Tứ Tử dịch tới phía trước một chút, vươn ra một ngón tay nho nhỏ nói, "Trên đời này thiên tài nhiều hay là người thường nhiều?"

"Người thường..." Bàng Dục trả lời.

"Bạch Bạch có thể giả thành người thường sao?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

"Ách..." Bàng Dục ngẩng mặt nghĩ tới.

"Tiểu Màn Thầu cùng phụ thân vừa mở miệng chính là đại tài tử!" Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói, "Miêu Miêu cùng Tiểu Lâm tử vẻ ngoài đặc biệt tuấn mỹ như vậy, liếc mắt một cái liền lập tức nhận ra! Cửu Cửu bọn họ? Cảm giác tồn tại quá cường đại! Tôn Tôn cùng Ân Ân liền càng không cần phải nói, người ta đã là thần tiên nha!"

Bàng Dục như có điều suy nghĩ, "Ân... Cái này sao..."

"Nhưng Tiểu Tiểu Bàng không giống a!" Tiểu Tứ Tử ánh mắt lấp lánh sáng, "Thúc cùng đại đa số người không phải là thiên tài, nhưng nếu so sánh với người thường thì thúc rất thông minh."

"Thật không?" Bàng Dục nhướng mày.

"Ân!" Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Giống như Tiểu Đỗ Tử so với Tiểu Bao tử không thể gọi đại tài tử?"

Bàng Dục gật đầu.

"Nhưng có thể làm cho Tiểu Bao Tử tức giận chỉ có phụ thân của thúc?!" Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ bả vai Bàng Dục, "Thêm nữa thúc so Tiểu Đỗ Tử còn thon thả hơn."

Bàng Dục ôm cánh tay ngồi thẳng dậy mà nghĩ, "Cũng đúng, cẩn thận ngẫm lại, ta cũng không phải không có ưu điểm ha..."

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Mỗi người đều có ưu điểm! Không phải thiên tài cũng không có vấn đề gì!"

Tiểu Hầu gia ưỡn ngực đứng lên, gật đầu, "Có đạo lý!"

Nói xong, Tiểu Hầu gia vỗ nhẹ đầu Tiểu Tứ Tử, vui vẻ đi bộ ra ngoài.

Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, lúc này, Tiểu Lương Tử luyện công xong rồi, chạy tới trù phòng một chuyến cầm hai chén ngân nhĩ thang tới, cùng Tiểu Tứ Tử mỗi người một chén ăn, ăn xong Tiểu Lương Tử liền đi ngủ trưa.

Tiểu Tứ Tử dựa vào bàn ngáp một cái, chỉ thấy ngoài cửa bước vào một người.

Tiểu Tứ Tử giương mắt, nhìn thấy cái bụng tròn vo.

"Tiểu Đỗ Tử!" Tiểu Tứ Tử ngoắc tay.

Bàng Thái sư nhìn trái nhìn phải, chốc lát đã chạy tới, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Nốt ruồi đen kia đâu?"

"Dạ Tiểu Bao Tử cùng Tiểu Màn Thầu đi Long Đồ Các rồi." Tiểu Tứ Tử trả lời.

"A..." Thái Sư gật gật đầu, ngồi xuống, hướng ghế nằm dài ra, chợt nghe đến "Méooo!" một tiếng.

Thái Sư cả kinh nhanh chóng ngồi dậy, Hoa Ly Ly từ phía sau Thái Sư chạy ra, nhảy tới bên cạnh Tiểu Tứ Tử, liếm móng vuốt.

"Khụ khụ." Thái Sư ho khan một tiếng, dựa vào ghế nằm yên.

Tiểu Tứ Tử hỏi, "Tiểu Đỗ Tử cũng có phiền não a?"

"Ai." Thái Sư thở dài, "Cũng không phải hoàn toàn là phiền não của ta."

Tiểu Tứ Tử ôm lấy Hoa Ly Ly, nghe Thái Sư nói chuyện.

Thái Sư nói, "Gần đây Dục nhi đã ngoan hơn nhiều, ta cùng mẫu thân hắn cũng thực yên tâm, nhưng giờ lại lo lắng cho khuê nữ."

"Di di là làm sao vậy?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

"Tuy rằng Hương Hương hoạt bát đáng yêu, nhưng dù sao cũng là một tiểu công chúa." Thái Sư thở dài, "Gần đây Thái Hậu lại thu xếp cho tuyển phi cho Hoàng Thượng linh tinh. Ta nói này Tiểu Tứ Tử, nếu Hoàng Thượng thay lòng đổi dạ, hoặc là ngày nào đó chợt có phi tử sinh con trai cho hắn, vậy phải làm như thế nào a? Khuê nữ của ta có thể bị cô đơn vắng vẻ hay không?"

Tiểu Tứ Tử đỡ quai hàm, "Hoàng Hoàng vì cái gì muốn quên Bàng di di a? Thay lòng đổi dạ... Ý tứ chính là không cần di di nữa sao?"

"Ta chính là lo lắng như vậy..." Thái Sư thở dài.

"Vậy thì để di di đi tìm người khác!" Tiểu Tứ Tử tức giận, "Sợ cái gì, di di vẻ ngoài xinh đẹp như vậy!"

"Phốc... Ha ha ha." Thái Sư cười đến nghiêng ngả.

"Bất quá Hoàng Hoàng sẽ không thể không cần di di a!" Tiểu Tứ Tử nói, "Hoàng Hoàng không phải loại người như vậy!"

"Ân, cũng phải, chỉ sợ là gặp được người mới sẽ ham thích của lạ." Thái Sư phiền não.

"Tiểu Đỗ Tử có mấy tức phụ?" Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi.

"Khụ khụ." Thái Sư nhìn trời, "Cái gì, chín a..."

Tiểu Tứ Tử hí mắt, lại liếc cái bụng tròn vo của Thái Sư một cái.

"Khụ khụ." Thái Sư tiếp tục ho khan, "Lão phu vẫn tương đối có duyên với nữ nhân."

"Hoàng Hoàng có nhân duyên với nữ không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

"Ách, cái này sao..."

"Bây giờ Hoàng Hoàng có bao nhiêu phi tần?" Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp.

"Cái này sao... So với lão phu chắc là ít hơn đi." Thái Sư sờ chòm râu.

"Hoàng Hoàng so với Tiểu Đỗ Tử có duyên với nữ nhân, mà tức phụ lại ít hơn a!" Tiểu Tứ Tử nói, "Ở phương diện này nhân phẩm của Hoàng Hoàng có phải so với Tiểu Đỗ Tử cao hơn hay không?"

"Ách... Cũng có thể nói như thế."

Tiểu Tứ Tử nhìn Bàng Thái sư, "Sau đó người có nhiều tức phụ như vậy, ai là thanh mai trúc mã của người?"

"Ách... Mẫu thân của Dục nhi a." Thái Sư nói xong, nghiêm mặt nói, "Lão phu tuy rằng phong lưu, bất quá thương yêu nhất vẫn là Đại phu nhân!"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Người sẽ có lúc thấy không cần nàng sao?"

"Đương nhiên sẽ không!" Thái Sư lắc đầu liên tục.

"Thế nếu có vị phu nhân sinh cho người hai đứa con trai, người có thể không cần Đại phu nhân nữa không?"

Thái Sư híp mắt lắc đầu.

"Tiểu Đỗ Tử, người xem!" Tiểu Tứ Tử nói, "Người cũng công nhận phương diện này Hoàng Hoàng so với người thì nhân phẩm còn tốt hơn! Người còn lo lắng gì?"

Thái Sư sờ sờ cằm, lại xoa xoa cái bụng, nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, "Cũng phải!"

Tiểu Tứ Tử vươn tới phía trước, vươn tay vỗ vỗ Thái Sư, "Tiểu Đỗ Tử, cha ta thường nói, con cháu đều có phúc của con cháu, người nuôi dưỡng bọn họ đến lớn như vậy, quản không được nhiều chuyện tới thế đâu! Tùy vào bọn họ nữa a!"

Thái Sư bị bé chọc cười, "Con ngược lại rất có lý a!"

"Có một số việc dù quan tâm mấy cũng đều là vô dụng. Người xem Tiểu Tiểu Bàng, trước kia vô luận thỉnh bao nhiêu phu tử đến dạy thì cũng không học giỏi đâu." Tiểu Tứ Tử nói, "Sau không cần người tác động lại hoàn lương xong, thậm chí còn tới trường Thái học, kết quả lại đột nhiên chuyển biến tốt, đúng không?"

Thái Sư mỉm cười, gật gật đầu, "Có lý."

Nói xong, Thái Sư đứng lên hoạt động gân cốt một chút, "Lão phu cũng là quá quan tâm rồi, về nhà tìm vợ uống trà đi."

Tiểu Tứ Tử vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé cáo biệt Thái Sư.

Thái Sư chân trước mới vừa bước khỏi cửa viện, Triệu Phổ liền đi bộ vào.

"Nhi tử a!" Triệu Phổ vào cửa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử liền chạy tới, "Ăn cơm không?"

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn, "Giờ cơm đã qua, thời gian cơm chiều còn lâu mới tới!"

Triệu Phổ than thở một câu, "Quá nguyên tắc a."

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ khối bảng gỗ kia.

Triệu Phổ đi qua nhìn thoáng một cái, khóe miệng co giật, "Trao đổi phiền não?"

Tiểu Tứ Tử lại chỉ chỉ cái ghế dài.

Triệu Phổ bĩu môi, đi qua ngồi xuống.

"Cửu Cửu có cái gì phiền não?" Tiểu Tứ Tử đại khái là mệt, đơn giản từ trên bàn đi xuống dưới, đi đến trước bụng Triệu Phổ, hai tay nâng cằm dựa vào ngực hắn mà hỏi.

Triệu Phổ vẻ mặt bất mãn, "Còn không phải tại cha con!"

Tiểu Tứ Tử mân mê miệng, "Cửu Cửu đã nói bậy với phụ thân?"

"Ta chỗ nào có nói bậy với hắn?" Triệu Phổ đã nắm Hoa Ly Ly ở một bên thành gối đầu, đẩy đẩy ra sau cho êm, hỏi Tiểu Tứ Tử trên bụng, "Cha con lấy bình ném ta!"

Tiểu Tứ Tử nhướng mày, "Cửu Cửu làm gì để cha muốn ném người?"

"Ta khiến cho hắn khỏi bị bệnh nhân phiền nhiễu một lát thôi!"

"Chỉ có đơn giản như vậy?"

"Phương pháp có chút hơi thô bạo."

"Phương pháp gì?" Tiểu Tứ Tử nhìn Triệu Phổ.

"Khụ khụ." Triệu Phổ ho khan một tiếng, nói, "Ta liền nói câu 'Nếu một chốc không chết được thì ngày mai lại đến!' "

Tiểu Tứ Tử vẻ mặt ghét bỏ, "Cửu Cửu hảo phiền rồi! Nói như vậy tuyệt đối sẽ bị đánh."

"Ta là vì cha con mà suy nghĩ!" Triệu Phổ bất mãn, "Vài ngày nay hắn vẫn luôn tập trung giúp người khác xem bệnh, cũng không rảnh rỗi, không cần quá cố sức như vậy a? Người bệnh nhiều như vậy, cũng không phải trong vòng một ngày có thể xem cho hết."

Tiểu Tứ Tử nói, "Phụ thân là cố ý tập trung mọi người đến đồng thời xem bệnh!"

Triệu Phổ hơi hơi sửng sốt, hỏi, "Vì cái gì?"

"Mấy ngày nữa Cửu Cửu phải trở về Hắc Phong Thành nha!" Tiểu Tứ Tử nói.

Triệu Phổ gãi gãi đầu, "Đúng vậy, ta muốn hồi Hắc Phong Thành một chuyến, cha con có thấy việc đó không a, lúc này còn hướng ta mà phát giận."

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, "Phụ thân muốn cùng với Cửu Cửu đi Hắc Phong Thành."

"Ha?!" Triệu Phổ cả kinh, "Thật sao a?"

"Ân! Cho nên phụ thân mấy ngày nay đặc biệt vội, bởi vì muốn trước khi sinh nhật Cửu Cửu đem các việc bận bịu làm cho xong!" Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, "Phụ thân ngày đó còn để con chuẩn bị một chút, chúng ta cùng đi Hắc Phong Thành."

Triệu Phổ sờ sờ cằm, "Nói như vậy, thư ngốc kia đi sớm về khuya vội vàng, là vì chuẩn bị cùng ta về Hắc Phong Thành?"

"Ân!" Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Hôm trước vào buổi tối phụ thân nói với con."

"A..." Triệu Phổ khóe miệng cong lên, vừa gãi đầu, "Theo ta đi Hắc Phong Thành cứ nói thẳng có sao đâu, hoắc hoắc hoắc, thư ngốc kia thật sự là không thẳng thắn."

Tiểu Tứ Tử gật đầu, tự động xem nhẹ chuyện buổi tối hôm trước Công Tôn nói muốn đi Tây Vực tìm dược liệu.

Triệu Phổ đứng lên, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, tâm tình tốt hẳn lên, "Con tiếp tục ha, ta đi giúp đỡ thư ngốc kia."

Nói xong, Cửu vương gia ngâm nga một điệu hát dân gian, đi mất.

Tiểu Tứ Tử tựa vào ghế nằm, gối đầu lên Hoa Ly Ly, có chút mệt rã rời.

Đang chuẩn bị làm một giấc, cảm giác có người ôm bé lên, mở to mắt thì thấy đôi mắt mèo to long lanh của Triển Chiêu xuất hiện trước mắt, miệng còn cong cong, hình dáng càng giống con mèo.

"Miêu Miêu..." Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, duỗi người.

Triển Chiêu vươn tay tay chỉ tấm bảng bên bàn.

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, "Ân!"

Triển Chiêu nghiêng người ngồi xuống, gác chân, một tay nâng cằm hỏi, "Tiểu Tứ Tử, ta cũng có phiền não!"

Tiểu Tứ Tử có buồn ngủ cũng tỉnh, ngồi xuống hỏi, "Cái gì phiền não a?"

"Con nói ta như thế nào liền ăn mãi mà không mập!" Triển Chiêu lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy trong mắt Tiểu Tứ Tử có sát khí chợt lóe, "Loại này tính là phiền não cái gì?!"

Triển Chiêu cả kinh, ôm Hoa Ly Ly chạy tới cọ bé, "Rõ ràng là có, con đừng làm phức tạp..."

"Đổi cái khác!" Tiểu Tứ Tử bất mãn, ăn không mập dám gọi là phiền não, ghét nhất mấy người thế a!

"Ách..." Triển Chiêu thay đổi một bàn tay nâng cằm, "Vì cái gì ta thường xuyên cảm thấy đói?"

Tiểu Tứ Tử quai hàm bạnh ra, phồng má ngắm Triển Chiêu —— thúc chỉ có đổi chuyện cũng không xong a!

Triển Chiêu vươn tay chọt quai hàm bé một chút, "Vì cái gì Ngọc Đường nhà ta suất như vậy... Ai nha."

Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Tứ Tử thuận tay ném một cái bánh bao lại, đập trúng ót Triển Chiêu.

Triển Chiêu xoa ót tiếp được bánh bao đưa lại cho Tiểu Tứ Tử, còn buồn bực, "Bánh bao ở chỗ nào?"

Tiểu Tứ Tử lấy ra bọc giấy dầu trong hà bao, "Điểm tâm còn lại."

Triển Chiêu đi qua nhìn, "Trừ bỏ bánh bao còn gì khác không? Có cái gì ăn ngon?"

Tiểu Tứ Tử lấy ra một bao đậu phộng, Triển Chiêu cùng bé chia nhau ăn, hai người vừa thảo luận về mấy cửa hàng ăn vặt trong thành Khai Phong, nhà ai bán đậu phộng ngon nhất.

Đang trò chuyện, Bạch Ngọc Đường bước nhanh tới.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử còn có Hoa Ly Ly đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn cảnh tượng trước mắt có chút cảm giác phức tạp, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đang ngồi cạnh một tấm bảng "Trao đổi phiền não" ăn đậu phộng, ở giữa còn có thêm một con mèo béo đang nằm dài.

"Bạch Bạch." Tiểu Tứ Tử nhớ rõ sáng nay nghe Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi có nói Bạch Ngọc Đường có phiền não gì đó, liền đối với hắn ngoắc tay, "Thúc có tâm sự phiền lòng sao?"

Ngũ gia nhìn tấm biển, nghĩ nghĩ, "Bạc quá nhiều tính mãi không xong có gọi là phiền não không?"

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đồng thời phát ra một tiếng "răng rắc", cả hai cắn vỡ cả viên đậu phộng.

"Còn gì khác không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

Bạch Ngọc Đường lại nghĩ nghĩ, "Khai Phong Phủ nghèo quá còn cứng đầu to miệng, muốn đổi bộ gia cụ cũng không được..."

Bạch Ngọc Đường nói còn chưa nói xong, Triển Chiêu vươn tay cho Tiểu Tứ Tử ý muốn lấy cái bánh bao.

"Sau đó chính là..." Ngũ gia sờ sờ cằm, "Phiền lòng ngược lại không có, bất quá vừa rồi có việc rất khác thường."

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau, đều nhìn Bạch Ngọc Đường, "Cái gì khác thường?"

"Ta vừa rồi tại cửa gặp được sư phụ!" Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hoang mang, "Cảm giác người rất kỳ quái."

Triển Chiêu tò mò, "Cảm giác Thiên Tôn kì quái thế nào?"

Bạch Ngọc Đường đi đến bên người Triển Chiêu, học bộ dáng Thiên Tôn vừa rồi, vươn tay xoa xoa đầu Triển Chiêu, nói, "Ngọc Đường a, không cần miễn cưỡng, ngươi cũng biết vi sư không phải quá siêu việt mà... Ha ha ha ha..."

Triển Chiêu há hốc miệng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt lo lắng —— ngươi nói có phải Thiên Tôn vừa phá hủy cái gì hay không, hoặc là điềm báo đại họa nào đó?

Triển Chiêu cũng nâng cằm nghiên cứu.

Tiểu Tứ Tử tiếp tục ở một bên "rồm rộp rồm rộp" nhai đậu phộng.

Chia đậu phộng cùng Tiểu Tứ Tử xong, Triển Chiêu liền cùng Bạch Ngọc Đường chạy tới Bạch phủ.

Sau đó, Tiểu Tứ Tử tiếp tục làm việc.

Âu Dương Thiếu Chinh đến chỗ Tiểu Tứ Tử hàn huyên một chút chuyện gần đây tóc dài ra, hình như không mang sắc đỏ đẹp bằng trước kia.

Bao Duyên đến hàn huyên một chút vấn đề về việc gần đây không có gì hắn đọc mà không hiểu... bất quá mới vừa mở miệng đã trúng một cái bánh bao của Tiểu Tứ Tử.

Bao đại nhân đến nói một chút chuyện vấn đề trong thư phòng đang có nhiều văn thư bị ẩm.

Lâm Tiêu phu tử đến nói chuyện một chút về vấn đề gần đây học sinh trường Thái học không đoàn kết.

Lâm Nguyệt Y đến nói một chút vấn đề Lâm Dạ Hỏa không cho nàng cắt tóc.

Ân Hậu đến tham khảo một chút vấn đề vì cái gì mà cả Ma cung cùng hắn đều dưỡng Triển Chiêu mà lại không thành tiểu ma đầu...

Thời điểm chạng vạng, rốt cục Công Tôn cũng đã xem bệnh cho cả hàng người ở thiện đường xong, xách thùng thuốc đi tìm Tiểu Tứ Tử. Hắn có chút buồn bực, cả một buổi chiều không gặp Tiểu Tứ Tử, chạy đi đâu rồi?

Nhưng vừa tới cửa Khai Phong Phủ, Công Tôn hoảng sợ... Chỉ thấy trước đại môn, bọn nha dịch dùng cây gậy trúc thật dài ngăn ra vài khu, dân chúng Khai Phong đang xếp hàng, nơi này trong ngoài ít nhất có vài trăm người.

Công Tôn còn buồn bực —— Khai Phong Phủ là đang mở đợt bán đồ hay là Bạch Ngọc Đường phát bạc miễn phí thế?

"Thư ngốc!"

Công Tôn mới vừa vào cửa, chỉ thấy một hắc y nhân nhào lại, sợ tới mức nhảy dựng lên, sau đó bị Triệu Phổ một lần ôm gọn vào lòng.

Công Tôn há to miệng nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ cười buông tay, lại vỗ vỗ bả vai hắn, "Hắc Phong Thành cũng có nhiều người bệnh, cứ yên tâm! Ha ha..."

Nói xong, Cửu vương gia đi bộ đi mất.

Công Tôn trừng mắt nhìn, quay đầu lại nhìn Triệu Phổ tâm tình đang rất tốt, chuyện gì vậy?

Công Tôn hướng bên trong tiếp tục đi, chợt nghe đến Triển Chiêu thét to, "Tiểu Lương Tử! Đi đem lá cờ kia kéo xuống dưới!"

Một chỗ khác, ảnh vệ đều chạy ra bên ngoài đuổi người, "Hôm nay dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục..."

Công Tôn nghi hoặc, chỉ thấy một mảnh vải màu trắng vừa rơi xuống bên chân, bên trên viết bốn chữ to —— trao đổi phiền não.

Nhìn nét chữ tròn trịa, là Tiểu Tứ Tử viết.

Công Tôn tiếp tục đi, gặp phải Hoàng công công phụ trách truyền chỉ đang đi ra ngoài, nhìn thấy Công Tôn lập tức cười tủm tỉm chào hỏi.

Công Tôn buồn bực —— Triệu Trinh đây là mới truyền thánh chỉ gì thế?

Vừa đi vào trong, Công Tôn đã bị tình cảnh trong viện làm hoảng sợ, chỉ thấy đầy đất toàn thùng cùng bao tải, vàng bạc tài bảo tơ lụa, còn có hai con chó nhỏ mập mạp cùng một tiểu hải mã.

Công Tôn nghi hoặc, hỏi Triển Chiêu, "Này là cái gì? Bạch phủ nhập hàng?"

Triển Chiêu nói, "A, này là tạ lễ của người tới trao đổi cho Tiểu Tứ Tử, nghe nói là cùng Tiểu Tứ Tử trao đổi xong, tìm được dũng khí sống sót cùng tin tưởng một lần nữa."

"Hả?!" Công Tôn há hốc miệng.

"Đúng rồi!" Triển Chiêu vươn tay chỉ vào bàn đá dưới gốc cây kia, "Nhìn một cái."

Công Tôn ngẩng mặt lên thì thấy, trên bàn đá kia là tán cây, trên nhánh cây treo một khối bảng hiệu, Triệu Trinh tự tay đề bốn chữ to "Trao đổi phiền não".

Dưới tàng cây, Tiểu Tứ Tử đứng ở trên bàn duỗi người, bên chân, hai con chó nhỏ không biết tại sao lại rất hoà hảo với mèo, dựa vào Hoa Ly Ly đang liếm mao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro