Q19-Chương 635: Ngư Vĩ Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạng vạng, đầu đường Khai Phong Phủ, đi tới ba người. Ba người này ngoại hình thật sự đều rất thu hút ánh mắt người xung quanh, hình thành một tổng thể "phong cảnh" rất kỳ quái, dẫn đến không ít ánh mắt của người qua đường.

Là ba người nào?

Đi ở phía trước chính là Thiên Tôn một đầu tóc dài màu bạc, phía sau đi theo hai người, một lớn một nhỏ, một người cao to tên Hi Cổ Lục, ngồi trên vai Hi Cổ Lục là Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử bây giờ phi thường vui vẻ, bởi vì bả vai Hi Cổ Lục ngồi tốt lắm, hơn nữa tầm nhìn siêu cấp tuyệt vời, bé không chỉ có thể ngồi còn có thể đứng lên, thật giống như đang ở trên một tòa giả sơn di động.

Hi Cổ Lục vung cánh tay đi phía trước, lấy thể trạng hắn mà nói, sức nặng Tiểu Tứ Tử cơ hồ có thể xem như không có, hơn nữa cũng tiện, quay đầu một cái là có thể nhìn thấy Tiểu Tứ Tử. Mới đi chung với nhau trong chốc lát, hai người bọn họ đã muốn thành bằng hữu phi thường tốt, hơn nữa... Hai người bọn họ có được kỹ xảo đặc biệt mà giao lưu.

Thiên Tôn ở phía trước vừa đi, sau nghe được một lớn một nhỏ đang nói chuyện với nhau.

Hi Cổ Lục: "Tiểu thị chỉ, Đại Oa ta cùng cha con ân là mị?"

"Ân là tích." Tiểu Tứ Tử gật đầu.

*Có thể hiểu Hi Cổ Lục hỏi Triệu Phổ và Công Tôn rất thân phải không?

Tiểu Tứ Tử gật đầu đồng ý

"Đại Oa vẫn luôn chán ghét thư ngốc, thế nhưng sẽ gả cho một thư sinh." Hi Cổ Lục vẻ mặt bất khả tư nghị.

"Phụ thân không phải là thư sinh bình thường!" Tiểu Tứ Tử kể với Hi Cổ Lục về chuyện Công Tôn chữa khỏi các loại bệnh nan y phức tạp.

Hi Cổ Lục nghe được mở to hai mắt, thường hỏi lại vài câu, người qua đường đi ngang qua hai người bọn họ đều buồn bực —— hai người này nói ngôn ngữ Trung Nguyên hay thổ ngữ của tộc nào?

Trên nóc nhà, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một đường theo dõi đều cảm thấy cái lỗ tai muốn điếc, này là cái khẩu âm gì mà không được tự nhiên như vậy.

Triển Chiêu quay đầu lại hỏi người cũng đi theo, hơn nữa còn đang mang vẻ mặt khó chịu Triệu Phổ, "Tiếng Hán này là ngươi dạy cho hắn?"

Triệu Phổ đang rối rắm đề tài "Đại Oa lập gia đình", nghe Triển Chiêu hỏi, tức khí, "Không! Lý do hắn nói như vậy bên trong còn có điển cố."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều rất tò mò —— điển cố?

Triệu Phổ mỉm cười, nói, "Đừng nhìn Cuồng Thạch Thành nam nhân đều sợ nữ nhân, bất quá đều là một đám sức mạnh kinh người, kéo ra ngoài đánh giặc vẫn là thập phần hữu dụng. Tiêu Thống Hải cùng Cổ Liệt Thanh nguyên bản cũng có thể cũng coi là một chi của Liêu hoàng tộc, sau lại bị xa lánh, vì bảo toàn tính mệnh mới lôi ra nhân mã thành lập một phiên vương. Liêu Vương tự nhiên sẽ không bỏ qua bọn họ, vì thế liền phái binh bao vây tiễu trừ."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, "Cho nên ngươi xuất binh hỗ trợ?"

"Ta đích thực là phái Âu Dương đi qua, bất quá Lang Vương Bảo cùng Cuồng Thạch Thành cũng không phải địa phương tiến công dễ dàng gì. Lang Vương Bảo các ngươi cũng đi qua rồi, chỗ kia dễ thủ khó công, một đường thiên rạch trời, đừng nói Liêu Vương, là ta cũng không chọn tiến công vào." Triệu Phổ nói tiếp đi, "Cuồng Thạch Thành sở dĩ kêu tên vậy, là bởi vì có rất nhiều đá lớn san sát bên trong, địa thế cực kỳ hung hiểm. Hơn nữa Lang Vương cùng dì ta cũng không phải dễ chọc... Liêu Vương phái binh tiến công bất quá là làm dáng, tìm cách đối nội lúc dân chúng đang oán than mới là điều nên làm... Phải biết, hai cái gai trong mắt kia đi rồi, Liêu Vương so với ai khác đều vui vẻ hơn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Nếu đã đánh không lại, ta cũng không cần xuất động đại binh, cho nên chỉ phái Âu Dương đi Cuồng Thạch Thành, Trâu Lương đi Lang Vương Bảo..." Triệu Phổ nói, "Lang Vương Bảo bên kia tương đối dễ đối phó, Trâu Lương dẫn theo bầy sói đi qua, Liêu quân vừa thấy quân kỳ Trâu Lương liền sợ hãi, trong đại mạc ai cũng không dám cợt nhả bầy sói có phải không? Lang Vương Bảo liền xứng đáng cái tên Lang Vương Bảo, lời đồn đãi nói Tiêu Thống Hải bên ngoài đại mạc nuôi bầy sói lớn nhất, từ đó về sau người Tây Vực đều đi đường vòng."

"Còn Cuồng Thạch Thành đâu?" Triển Chiêu hỏi.

Triệu Phổ dở khóc dở cười, chỉ chỉ đầu, nói, "Phải biết, hồng mao kia cấu tạo nơi này cùng Trâu Lương hoàn toàn không giống nhau."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tò mò —— không giống như thế nào?

"Nói đơn giản một chút hồng mao kia là một kẻ thích đùa a!" Triệu Phổ bĩu môi, "Trâu Lương sẽ làm việc mai lẹ giải quyết chuẩn chỉnh, hồng mao lại là vừa giải quyết sự tình đồng thời lại tìm việc vui hoặc là đùa giỡn cho đỡ buồn chán."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhẫn cười —— đích thực là phong cách Âu Dương Thiếu Chinh.

"Âu Dương chạy tới Cuồng Thạch Thành, vừa lúc Liêu quân tới đánh trận... Liêu Vương cũng khôn khéo, phái Gia Luật Thác Thuần qua."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tuy rằng không đánh giặc, bất quá có nghe qua tên này.

"Chiến thần toàn thắng Liêu quốc tướng quân?" Triển Chiêu hỏi.

"Ân, hừ, bất quá đó là bởi vì hắn không đánh trận như thông thường." Triệu Phổ rất khinh thường, "Tiểu tử này cũng rất khôn khéo, có lợi dễ dàng mới đánh, lợi dụng sơ hở, nếu trận đánh không có hy vọng hắn liền trốn tránh với mỹ danh lui để bảo tồn quân lực... Bất quá có thể lên làm toàn thắng tướng quân ít nhiều cũng có chút lợi hại, tuy rằng phương pháp hơi ti tiện một chút, đánh trận cũng khó nhìn chút."

"Gia Luật Thác Thuần là đánh tại Cuồng Thạch Thành đi?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Nghe nói chết trận."

"Hắn chính là chết ở trong tay Hi Cổ Lục năm đó mười lăm tuổi." Triệu Phổ hơi hơi nhướng mày, "Dùng biện pháp Âu Dương dạy hắn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều giật mình.

"Gia Luật Thác Thuần khi chết, Liêu quân sĩ khí bị đả kích lớn, Liêu Vương ra vẻ cũng là đau lòng một chút, sau đó không bao lâu té ngựa mà chết, thư ngốc nói, có thể là hắn đột nhiên tim đau thắt." Triệu Phổ nói, "Ta cảm thấy Gia Luật Thác Thuần chết đối hắn ảnh hưởng cũng không nhỏ."

"Gia Luật Thác Thuần không phải nói võ nghệ cao cường sao?" Triển Chiêu tò mò, "Huynh đệ của ngươi năm đó mới mười lăm tuổi, thắng như thế nào?"

Bạch Ngọc Đường cũng hỏi, "Có quan hệ với khẩu âm của hắn?"

Triệu Phổ gật đầu, "Huynh đệ của ta một chút cũng không ngốc, chỉ là thoáng có chút lăng* mà thôi."

*Ngơ ngẩn

"Ngốc cùng lăng có khác nhau lớn như vậy sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Khác biệt rất lớn!" Triệu Phổ nói, "Trâu Lương ngốc không?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu.

"Nhưng ở vài phương diện nào đó, hắn cũng có chút lăng." Triệu Phổ nói, "Nói là lăng, nhưng kỳ thật là một loại biểu hiện của suy nghĩ đơn giản."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, Trâu Lương dù sao cũng được lang tộc nuôi lớn, bản tính của hắn đích thực là cùng người thường bất đồng, có thể nói hắn giống như động vật đơn thuần, nhưng lại có sự giảo hoạt đặc biệt của bầy sói.

"Có đôi khi người đơn giản chính là tâm tư thanh minh!" Triệu Phổ nói, "Ngốc tử gạt người một lần, như thế nào khiến ngươi cảm thấy ngươi ngốc?"

"Giả ngu?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời hỏi.

Triệu Phổ ảm đạm cười, "Giả ngu cũng không phải là chuyện dễ dàng, giả ngu cũng phải do trời ban! Trong quân doanh ta, đệ nhất giả ngu chính là hồng mao kia."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhướng mày.

"Trâu Lương ngoan lệ, Kiều Quảng linh hoạt, Nhất Hàng kín đáo, mà hồng mao kia liền sẽ đùa giỡn tiện chiêu." Triệu Phổ lắc đầu, "Hắn giáo huấn Hi Cổ Lục giả ngu ngơ ngẩn chạy ra đánh với Gia Luật Thác Thuần. Gia Luật Thác Thuần có thể đem kẻ lỗ mãng kia để vào mắt sao? Thật đúng là coi hắn như là ngốc tử, muốn đem đầu của nhi tử Cổ Liệt Thanh trở về báo cáo công trạng, ai biết trúng kế của tiểu tử kia, ngay cả mệnh đều không còn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu sao liền nghĩ tới lúc trước Hi Cổ Lục trêu chọc Hà Thông... Đích xác, thực dễ dàng khiến người phớt lờ, cái khẩu âm kia cũng có tính lừa bịp.

"Nhưng hình như là Tiểu Tứ Tử có thể hiểu được hắn a..." Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử cùng Hi Cổ Lục phía trước ngươi một lời ta một ngữ giao lưu không hề có chướng ngại.

Triệu Phổ vui vẻ, vươn tay vỗ ngực, nói, "Chỉ cần nơi này đủ đơn giản đủ thông minh mà trong sáng, có thể dễ dàng mà nghe hiểu lời hắn nói, Tiểu Tứ Tử đương nhiên là có thể giao lưu với hắn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiểu rõ —— có chút ý tứ...

Tiểu Tứ Tử cùng Hi Cổ Lục cùng tán gẫu đến vui vẻ, bất đồng với Thiên Tôn đang chậm rì rì đi ở phía trước. Hắn cảm giác phía sau Bạch Ngọc Đường bọn họ đang theo dõi.

Thiên Tôn liếc mắt ra phía sau một cái, đã cảm thấy vài tiểu tử xác định là đám hài tử này đang tra án gì đó, còn bát quái, phải chú ý a!

Đang nghĩ tới, chợt nghe Tiểu Tứ Tử đột nhiên hô một tiếng, "Ân Ân!"

Thiên Tôn vừa ngẩng đầu, chỉ thấy đối diện, Ân Hậu đã đi tới.

Ân Hậu nhìn thấy mọi người tựa hồ còn rất kinh ngạc, liền chuẩn bị quay đầu trốn.

Trên nóc nhà, Triển Chiêu buồn bực, "Ngoại công như thế nào lại đến đây?"

Bạch Ngọc Đường nói, "Vừa rồi đi đâu vậy?"

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, "Hôm nay không cần quản Thiên Tôn, bản thân chạy đi ngoạn đi?"

Mọi người lại nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, đích xác, so sánh với Thiên Tôn mỗi ngày đều chạy ra ngoài đi dạo đây đó, Ân Hậu thì khá thần bí... Có đôi khi không thấy người đâu, có đôi khi lại đột nhiên xuất hiện.

Triệu Phổ cảm thấy thực hứng thú hỏi Triển Chiêu, "Ngoại công ngươi bình thường có hoạt động giải trí gì sao? Hay là đi tìm chuyện thân mật?"

Triển Chiêu trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, "Ngươi muốn bị đập một trận sao! Để hắn nghe được liền xong rồi!"

Triệu Phổ nhìn trời, "Không phải sao."

Triển Chiêu hí mắt quan sát một chút, nhướn mày, "Đi uống rượu."

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều kinh ngạc, "Này cũng có thể nhìn ra?"

Triển Chiêu còn chưa nói, liền thấy Thiên Tôn giơ chân, "Lão quỷ! Ngươi có phải đi uống rượu hay không!"

Ân Hậu nhìn một bên, giả vờ ngắm phong cảnh không có nghe thấy.

"Một mình ngươi chạy tới trang viên đem cái bình Quý Phi Nhưỡng kia uống có phải hay không!" Thiên Tôn tức giận.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái —— Quý Phi Nhưỡng?

Triệu Phổ nói, "Đi Thẩm ký rượu trang đi... Quý Phi Nhưỡng đều là rượu quý hơn trăm năm, Thẩm ký hàng năm chỉ bán một vò."

Triển Chiêu há to miệng, "Ngoại công uống rồi?!"

"Một năm trước sư phụ ta nói đặt một vò..." Bạch Ngọc Đường bật cười, "Hắn hôm nay gạt Ân Hậu không biết thần bí cái gì, cái này tính là bị người trả thù đi..."

Triển Chiêu gật đầu, "Chắc là vậy..."

Ân Hậu bị Thiên Tôn bắt tại trận, nhanh chóng đổi đề tài, "Ngươi đang đi đến chỗ nào?"

Thiên Tôn không trúng chiêu, kéo tay áo hắn, "Ngươi đem nửa vò kia bồi thường cho ta!"

"Không biết ngươi nói cái gì." Ân Hậu tiếp tục giả bộ không có nghe thấy, nhìn nhìn nóc nhà xa xa, lại nhìn một người vóc dáng cao lớn cùng Tiểu Tứ Tử đi theo phía sau, có chút không hiểu.

"Ân Ân ăn cơm chiều không?" Tiểu Tứ Tử hướng Ân Hậu chào hỏi.

Ân Hậu lắc đầu.

"Tôn Tôn đi mua ngọc, Ân Ân đi cùng sao?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

"Mua ngọc?" Ân Hậu không hiểu.

Thiên Tôn kéo hắn, "Cùng đi! Lần này ngươi xuất tiền! Coi như bồi rượu của ta!"

Ân Hậu bị Thiên Tôn kéo về phía trước, không hiểu ra sao.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngoại công cũng cùng đi a?"

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Nếu chỉ có sư phụ ta đi, dễ dàng đánh bậy đánh bạ, Ân Hậu cũng đi, không chừng còn có thể phát hiện manh mối khác."

Triệu Phổ gật đầu, "Hạt miêu bính tử chuột* sao."

*Mèo mù vớ phải chuột chết

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhướng mi nhìn hắn —— ngươi thật đúng là gì cũng dám nói a.

Triệu Phổ cười xấu xa.

...

Mà lúc này, trong hoàng cung.

Triệu Trinh cùng Hương Hương ở trong sân luyện cầm... Hôm trước Thái Sư đem một cây tiểu dao cầm Bàng phi khi còn bé đã dùng qua, đưa cho ngoại tôn nhi nữ. Quả nhiên là khuê nữ giống nương, Hương Hương không bao lâu đã biết dùng, vì thế Triệu Trinh mỗi ngày đều mặt mày hớn hở mà nghe khuê nữ đánh đàn.

Đang vừa nghe đàn vừa xem cầm phổ, Nam Cung từ bên ngoài tiến vào, thấp giọng nói với Triệu Trinh hai câu.

Triệu Trinh hơi sửng sốt, ngẩng đầu, "Có chuyện này?"

Nam Cung gật đầu.

"Có mất thêm gì nữa hay không?" Triệu Trinh hỏi.

Nam Cung lắc đầu, "Còn chưa rõ ràng lắm, khố phòng đang thẩm tra đối chiếu, nhưng mấy thứ đáng giá cũng chưa mất."

Triệu Trinh gật đầu, đối Nam Cung nói, "Thay trẫm gọi Bao khanh tới."

Nam Cung liền xuất môn đi tìm Bao Chửng.

Triệu Trinh để Hương Hương đi đến đánh đàn cho Thái Hậu nghe, bản thân liền mang theo Trần công công cùng vài thị vệ ra hoa viên, đi tới khố phòng nơi cất cống phẩm.

Trong hoàng cung có không ít khố phòng, tiền khố, cống phẩm khố, ngọc - tranh vẽ - thơ mỗi chỗ một cái khố phòng, những chỗ này Thiên Tôn đều đi thăm qua, ngược lại Triệu Trinh ngày thường rất ít đến.

Vừa rồi Nam Cung nói với hắn cái gì?

Sáng nay ảnh vệ phát hiện mái ngói trên một gian khố phòng bị người động qua, hoài nghi có kẻ trộm.

Triệu Trinh nghe thật mới mẻ, chung quanh khố phòng này thủ vệ sâm nghiêm, có người có thể thần không biết quỷ không hay mà tiến vào trộm đồ vật? Kia hẳn là công phu rất tốt?

Đến trước cửa khố phòng bị mất trộm, chỉ thấy cửa phòng mở rộng ra, vài quản sự cầm một trang danh lục cẩn thận thẩm tra đối chiếu, thị vệ cùng thái giám hỗ trợ đem cống phẩm đã thẩm tra đối chiếu qua lấy ra phân loại.

Triệu Trinh đến trước mặt, trên nóc nhà, Qua Thanh nhảy xuống, hành lễ với hắn.

Triệu Trinh đối hắn vẫy tay, hỏi Qua Thanh, "Xác định có kẻ trộm?"

Qua Thanh chỉ chỉ nóc nhà, nói, "Ngày hôm qua mái ngói còn hoàn hảo, sáng nay lại cảm thấy không ổn, rõ ràng đã bị người động tới, không có khả năng là gió hoặc là động vật tạo thành."

"Này có thể nhìn ra được?" Triệu Trinh ngược lại rất ngoài ý muốn.

Qua Thanh gật đầu, "Nóc nhà Hoàng cung có mái ngói đều là song sắc thuỷ hoa văn, từ bên trên nhìn xuống vừa xem hiểu ngay, mỗi ngày đều phải kiểm tra."

"A..." Triệu Trinh gật đầu.

Lúc này, quản sự thái giám lại đáp lời —— cái khố phòng này là nơi gửi ngọc khí, phần lớn là cống phẩm tiến cống, trữ hàng rất nhiều, đã đạt mấy ngàn kiện. Từ tiểu kiện ngọc bội đến đại kiện là chạm ngọc, cái gì cần có đều có, hiện nay kiểm tra sơ còn chưa phát hiện là mất cái gì, hiện đang thẩm tra đối chiếu, khả năng mất vài canh giờ.

"Đến bây giờ còn không có phát hiện mất cái gì, tỏ vẻ không phải đại kiện cũng không phải vài kiện đáng giá, đúng không?" Triệu Trinh hỏi.

Quản sự gật đầu.

Triệu Trinh lại hỏi Qua Thanh, "Muốn thần không biết quỷ không hay mà tiến vào khó khăn rất lớn đi?"

Qua Thanh gật đầu, "Công phu phải cỡ Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường mới được."

"Mạo hiểm lớn như vậy, lại không lấy thứ đáng giá... Ý là có mục đích mà đến?" Triệu Trinh chắp tay sau lưng, đi vào khố phòng "thăm quan" một chút.

Khố phòng ngọc khí được bảo tồn hoàn hảo, phần lớn có đều để trong hộp gấm.

Triệu Trinh đột nhiên có chút cảm khái, "Nguyên lai có nhiều như vậy a..."

Qua Thanh không có tâm nhãn với mấy thứ này lắm, gật gật đầu.

Triệu Trinh mỉm cười, đối Qua Thanh nói, "Lấy mấy thứ trẫm nhìn một cái."

Qua Thanh cầm vài cái hòm theo tay Triệu Trinh chỉ.

Triệu Trinh tiếp nhận một cái hộp, mở ra, bên trong là một đôi vòng tay bạch ngọc, điêu khắc tinh mỹ.

Lại mở ra một cái khác, bên trong là một đôi Mặc Ngọc tì hưu... Lại lần nữa mở ra một cái hộp, là một chuỗi vòng hoàng ngọc.

Triệu Trinh hỏi quản sự, "Này, trên hòm đều có ký hiệu sao?"

Quản sự gật đầu, đem hòm lật lên, chỉ thấy cái đáy hòm có đánh số.

"Mỗi dạng cống phẩm đều được đánh số." Quản sự đem một quyển hồ sơ thật dày giao cho Triệu Trinh, "Bên này là minh tế."

Triệu Trinh hỏi, "Tập này có mấy quyển? Ngày thường gửi ở đâu?"

"Long Đồ Các cùng hoàng cung quản sự các mỗi chỗ một phần, mặt khác Hộ bộ có lưu trữ."

Triệu Trinh gật đầu, "Nếu không có bản tập này, chạy vào tìm đồ vật thì như biển rộng tìm kim đi?"

Quản sự hơi hơi sửng sốt, gật đầu, "Hoàng Thượng anh minh."

Qua Thanh cũng hiểu được, "Trộm muốn tiến vào trước đó hẳn là đã điều tra qua, biết rõ thứ muốn trộm là cái hòm gì... Cho nên khẳng định hắn đã xem qua hồ sơ trước."

Triệu Trinh nhìn thị vệ cùng thái giám đang bận rộn ngoài cửa, thản nhiên nói, "Trên đời này người có võ công như Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường thì không hẳn làm chuyện này... Khả năng người trông coi tự đi trộm ngược lại lớn hơn."

Qua Thanh muốn đi điều tra, Triệu Trinh ngăn hắn lại, "Giao cho Bao Chửng đi, các ngươi coi như cái gì cũng không biết."

Qua Thanh gật đầu.

Triệu Trinh đầy hưng trí mà tiếp tục đi thăm quan, nói những người khác không cần cố kỵ mình, cứ tiếp tục đối chiếu.

Triệu Trinh ngừng lại trước một viên ngọc được chạm khắc như bắp cải trắng, nghiêng đầu nhìn.

Qua Thanh cũng nghiêng đầu nhìn.

Triệu Trinh đột nhiên vui vẻ, "Cái này so với bắp cải trắng rất giống."

Qua Thanh liếc một cái, mặt ghét bỏ.

Triệu Trinh mỉm cười hỏi hắn, "Làm sao vậy? Cảm thấy không hài lòng?"

Qua Thanh mím môi, cũng không dám nói, cha hắn đã dạy, không nên nói lung tung, nhất là trước mặt hoàng thượng.

Triệu Trinh khoát tay, ý bảo —— nói.

Qua Thanh liền thành thật trả lời, hỏi, "Cái này thực quý sao?"

Triệu Trinh hỏi quản sự, "Cái bắp cải trắng này bao nhiêu tiền?"

Quản sự tra xét một chút, nói, "Giá trị ba nghìn tám trăm hai."

Triệu Trinh nhìn Qua Thanh.

Qua Thanh lắc đầu, "Cùng một gốc cải trắng đông lạnh hoàn toàn không khác biệt, vẫn không thể ăn, thế nhưng đáng giá như vậy!"

Quản sự khóe miệng lập tức co rút kịch liệt, Triệu Trinh lại bị Qua Thanh chọc cho cười ha ha, "Trẫm cũng nghĩ như vậy, ngọc cải trắng này có thể đổi bao nhiêu đồ ăn? Phỏng chừng đủ cho người Khai Phong Thành ăn vài năm miễn phí."

Qua Thanh gật đầu, đang muốn đi tiếp phía trước, đột nhiên duỗi tay, ngăn Triệu Trinh lại.

Triệu Trinh hơi sửng sốt.

Qua Thanh cau mày, nhìn chằm chằm một cái giá, sau đó đi tới.

Triệu Trinh đi đến bên cạnh hắn.

Qua Thanh tay chỉ, "Nơi này!"

Triệu Trinh nhìn theo phương hướng ngón tay Qua Thanh, chỉ thấy trên một cái giá, có một tiểu khu, ấn ký hình vuông... Xung quanh có một tầng bụi mỏng, duy độc ở giữa cái hình vuông này, không có tích bụi.

Triệu Trinh nhíu mày, "Đây là nơi cất thứ bị cầm đi sao?"

"Nơi này vốn là hẳn là có cái hòm!" Qua Thanh nói xong, cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất nhìn kỹ, lại ngẩng mặt lên coi chính giữa, cuối cùng, ở dưới nền đất cái giá bên cạnh tìm được nửa dấu chân in trên lớp bụi.

"Có người đã từ nơi này cầm đi một cái cái hộp nhỏ." Qua Thanh chỉ vào hài ấn, "Nữ nhân!"

Triệu Trinh nhìn hắn, "Xác định?"

"Ân! Nam nhân nào có chân nhỏ như vậy, nhìn dấu chân, như là cung nữ." Qua Thanh nhíu mày, "Quả nhiên là trộm trong nhà."

Triệu Trinh vỗ vỗ Qua Thanh, tỏ vẻ tán thưởng, "Trong chốc lát Bao khanh đến đây, ngươi nói với hắn."

Qua Thanh gật đầu.

Triệu Trinh căn cứ thứ tự sắp xếp hòm suy tính một chút, đại khái đã xác định được mất trộm là cái gì —— một cái nhẫn bằng ngọc bích.

Triệu Trinh nhìn thoáng qua tên nhẫn, khẽ nhíu mày —— Ngư Vĩ Giới...

"Lại là đuôi cá sao." Triệu Trinh nghĩ nghĩ, đột nhiên đối Trần công công nói, "Đêm nay để Ngự Thiện phòng chế biến cái đuôi cá ăn." Nói xong, đi bộ trở về tiếp tục nghe Hương Hương đánh đàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro