CHƯƠNG 140 NGƯƠI TỚI TA ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 140 NGƯƠI TỚI TA ĐI

Edit: Ruby

Một tiếng đồng la vang lên, nửa hiệp sau của trận đấu bắt đầu.

Đội Thiên Sơn phát bóng trước, Khổng Thiên Lâm nhẹ nhàng đá một cước, quả cầu bay thẳng về phía góc chết bên trái.

Tiểu Lương Tử lách người xuất hiện ở góc trái đỡ lấy quả cầu.

Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ một trước một sau đứng vững, nhưng ngoài dự kiến của hai người họ chính là, Tiểu Lương Tử không hề tung người lên đá cầu bay thẳng qua lưới, mà lại chuyền sang cho Thẩm Nguyên Thần ở phía trước.

Thẩm Nguyên Thần nhìn thoáng qua vị trí ở giữa hai người kia.

Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ một người lui ra sau, một người tiến tới trước một chút, canh chừng vị trí trung gian.

Thẩm Nguyên Thần vung chân, nhưng không đá quả cầu qua, mà lại đá lên giữa không trung.

Đường Lạc Mai nhảy lên.

Hai người đối diện theo bản năng lui ra sau một bước, vì cả hai đều đã biết lực chân của Đường Lạc Mai rất lớn, dựa trên phương hướng hẳn là một cú đá mạnh nhắm thẳng vào trung lộ, nhưng ai ngờ Tiểu Mai Tử khi mũi chân vừa chạm vào cầu thì lại giảm lực, nhẹ nhàng treo quả cầu phía trước lưới.

Khổng Thiên Lâm ngay khi cổ chân của Tiểu Mai Tử giảm lực liền phát hiện ra điểm kỳ quái, lập tức vọt tới trước lưới, đỡ được.

Tiểu Mai Tử "Chậc" một tiếng, cảm thấy động tác vừa rồi mà bí mật thêm chút xíu nữa là ngon rồi.

Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ lại là thở "phù" một thơi —— Ai nha, nguy hiểm thật!

Thẩm Nguyên Thần và Đường Lạc Mai đều quay đầu lại nhìn Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử gật đầu —— hữu hiệu!

Thẩm Nguyên Thần và Đường Lạc Mai liền vững dạ, dựa theo chiến thuật đã thương lượng trước đó mà đá.

. . .

Đá vài đường bóng, rõ ràng Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ phải chạy nhiều hơn không ít so với nửa hiệp đầu, hơn nữa cảm giác động tác so với nửa hiệp đầu "chậm chạp" hơn một chút.

"Bởi vì phải bỏ đi thứ mà mình am hiểu, chuyển sang dùng thứ không am hiểu, cho nên động tác của đối thủ cũng bắt đầu chần chừ theo." Triển Chiêu đã nhìn ra được chiến thuật mới của đội Lương Thần Mỹ Cảnh.

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Tuy đá có hơi mất tự nhiên nhưng đối phương lại càng mất tự nhiên hơn, bởi vì xuất hiện nhiều khả năng hơn nên bọn họ sẽ chần chừ."

Cứ đá qua đá lại như vậy tiết tấu của Lương Thần Mỹ Cảnh càng lúc càng chậm, có nhiều lần phải trực tiếp chuyền ngược trở về, nhưng cũng chính vì vậy mà mỗi lần xử lý đường bóng đều vượt ngoài dự kiến của hai người Khổng, Hứa. Cũng may kỹ thuật cơ bản của hai người rất vững chắc, nhất là Khổng Thiên Lâm, tốc độ di chuyển mặc dù không quá nhanh nhưng mỗi lần đều có thể chạy tới nơi đón kịp trước khi quả cầu rơi xuống, cảm giác phòng thủ gần như không chút kẽ hở.

"Vì sao lần nào tiểu hài nhi này cũng đều có thể đuổi tới kịp?" Công Tôn xem mà có chút không hiểu, "So về khinh công và tốc độ, rõ ràng Tiểu Lương Tử nhanh hơn, nhưng cảm giác khi Tiểu Lương Tử chạy theo quả cầu còn lao lực hơn đứa nhỏ kia nhiều."

Triệu Phổ vươn tay nhẹ nhàng xoa cằm, "Bởi vì mỗi lần tiểu hài nhi kia di chuyển, đều chọn cự ly ngắn nhất."

"Cự ly ngắn nhất?" Công Tôn không hiểu.

"Nói cho chính xác là bước chân hợp lý nhất." Triển Chiêu đã nhìn ra được "bí quyết" của Khổng Thiên Lâm, "Mỗi lần chạy, tiểu hài nhi kia đều có thể dùng số bước chân ngắn nhất để chạy tới vị trí rơi của quả cầu."

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua Phương Thiên Duyệt đang xem tới thích thú bên cạnh, "Cảm giác chỉ là khinh công phổ thông. . . đứa nhỏ kia đã làm như thế nào?"

Phương Thiên Duyệt mỉm cười, hai mắt vẫn chăm chú nhìn về phía sân bóng, vừa vươn tay chỉ chỉ vào đầu mình, "Trí nhớ của Tiểu Lâm cực kỳ tốt, hắn có thể nhớ rõ vị trí của mỗi cây mai hoa thung. Tuy nói mỗi sân thi đấu Mai hoa cúc đều tương tự nhau, nhưng mỗi sân mai hoa thung đều sẽ có một chút khác nhau, cũng là mấy cây cọc gỗ cắm xuống đất, không thể có khả năng cái sân nào cũng có cùng một độ cao và một khoảng cách được, dù khinh công có tốt tới đâu thì khi hành động vẫn phải liếc mắt quan sát một chút đúng không? Dù chỉ là nhìn thoáng qua thì cũng phải mất thời gian để liếc nhìn."

Triển Chiêu gật đầu.

"Nhưng Tiểu Lâm không cần, hắn chỉ cần đi lên nhìn một cái thì đã có thể nhớ kỹ vị trí của mỗi cây mai hoa thung, căn cứ vào khoảng cách quả cầu bay tới rồi phán đoán vị trí đỡ tốt nhất, sau đó căn bản không cần nhìn, trực tiếp chạy qua đỡ cầu." Phương Thiên Duyệt quơ quơ ngón tay, "Loại năng lực này không thể phá giải, dù cho khinh công của Tiểu Lâm không phải là cao nhất thì chắc chắn hắn vẫn là người đầu tiên đón được quả cầu."

"Hơn nữa lực sát thương của loại năng lực này cũng rất lớn." Rốt cuộc Triển Chiêu cũng hiểu ra, "Ta đã nói sao tiểu hài nhi này chỉ đá nhẹ quả cầu về mà Tiểu Lương Tử bọn họ lại đỡ một cách mất tự nhiên như vậy, quả cầu kia rơi xuống vị trí mà hai bước chạy thì chưa tới còn ba bước chạy thì lại vượt quá, hai quả bị thua trước đó cũng chính là vì nguyên nhân này."

Ngũ gia cũng gật đầu.

"Vậy phải làm thế nào đây?" Công Tôn thấy nửa hiệp sau đã qua được hơn nửa thời gian, vội nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ, "Lương Thần Mỹ Cảnh vẫn chưa gỡ lại được quả nào, tuy đối phương vẫn không thắng thêm quả nào nhưng cứ tiếp tục như thế này vẫn sẽ thua cuộc."

Triệu Trinh cũng chọc chọc hoàng thúc nhà mình, "Mỗi trận đấu đều có thể tạm dừng một lần! Có cần chỉ đạo vài câu cho bọn nhỏ không?"

Triệu Phổ khoát tay, "Ba đánh hai, đối phương cũng không có ai chỉ đạo, gọi tạm dừng trận đấu như vậy mất mặt lắm, thắng không được thì thua cho có khí phách một chút. Hơn nữa. . . cũng chưa chắc sẽ thua cuộc."

Triệu Trinh và Công Tôn đều nhìn Triệu Phổ —— còn có cơ hội xoay chuyển?

Triệu Phổ mỉm cười, không trả lời, ý bảo hai người đừng nóng vội, tiếp tục quan sát.

Trận đấu có vẻ càng lúc càng căng thẳng, mỗi một lần Lương Thần Mỹ Cảnh đều chỉ kém một chút là đã ghi điểm, nhóm tiểu cầu thủ vây xem cũng sốt ruột giùm.

. . .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy Khổng Thiên Lâm đúng là thoạt nhìn thì bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng thật sự quá mạnh, tiểu hài nhi này phòng thủ hoàn toàn không có cách phá giải.

(*) Bất hiển sơn bất lộ thủy: ý nói những người không bộc lộ tài năng thực lực

Lúc này, lại nghe Phương Thiên Duyệt ở bên cạnh "Ừm~" một tiếng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cúi đầu xuống nhìn Phương Thiên Duyệt.

Tiểu Phương dùng ngón tay gãi gãi cằm, "Hình như Thiên Lâm trúng kế rồi."

"Trúng kế?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều khó hiểu mà nhìn Phương Thiên Duyệt.

"Ta biết vì sao nửa trận sau tất cả đều là Tiểu Lương Tử đỡ cầu rồi." Phương Thiên Duyệt bất đắc dĩ cười cười, "Tiểu tử này từ nửa hiệp đầu đã nhìn ra được bản lĩnh của Tiểu Lâm, cho nên nửa hiệp sau đá lâu như vậy mà chỉ thủ chứ không công, hắn đang muốn gài bẫy Tiểu Lâm."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— gài bẫy?

"Tiểu Lương Tử kia trông lóng nga lóng ngóng như vậy, cảm giác lần nào cũng thiếu nửa bước mới đuổi tới chỗ quả cầu, hẳn là giả vờ." Khóe miệng Phương Thiên Duyệt hơi cong lên mấy phần, "Cũng đã gần đến lúc rồi, chơi thêm một lát nữa, Thiên Lâm sẽ phát hiện ra không đúng. . ."

Phương Thiên Duyệt vừa dứt lời, chợt nghe đám người vây xem kinh hô một tiếng.

Chỉ thấy quả cầu được Khổng Thiên Lâm đá sang, Tiểu Lương Tử đột nhiên dễ dàng xuất hiện bên cạnh nó.

Động tác này của Tiểu Lương Tử khiến cho Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ đều sửng sốt.

Khổng Thiên Lâm cau mày, "Tiêu. . ."

Đợi lời này ra khỏi miệng Khổng Thiên Lâm, Tiểu Lương Tử đã một cước đá quả cầu bay lên trời.

Khổng Thiên Lâm hơi nheo mắt, nhìn quả cầu bay về hướng góc sân.

Hứa Thiên Kỳ lui ra sau một bước, lại phát hiện Khổng Thiên Lâm đứng yên bất động.

Sau đó chợt nghe "bịch" một tiếng, quả cầu nện lên trên một cây mai hoa thung bên phía đội Thiên Sơn.

Tất cả các cầu thủ vây xem đều tỏ ra khó hiểu, mọi người đều bàn tán, vì sao Khổng Thiên Lâm không đi đỡ quả cầu đó?

Lúc này, trên sân bóng truyền tới tiếng vỗ tay.

Mọi người nhìn lại, nhận ra có ba người đang vỗ tay, là Tiểu Tứ Tử và Phương Thiên Duyệt ở dưới sân, cùng với Khổng Thiên Lâm đứng trên mai hoa thung.

"Lợi hại, lợi hại." Khổng Thiên Lâm khen ngợi mà nhìn ba tiểu bằng hữu đối diện.

Triển Chiêu nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường, "Dường như Tiểu Thần Tử và Tiểu Đường không bất ngờ gì cả."

"Ba người bọn họ là cùng liên thủ gài bẫy." Phương Thiên Duyệt gật đầu, nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh đang đập tay với nhau, "Quả nhiên là đồ đệ của Triệu Phổ."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu —— quả thật phong thái rất giống.

Công Tôn và Triệu Trinh đều nhìn Triệu Phổ.

Cửu vương gia bĩu môi —— Hừ! Coi như cũng giống được một chút.

"Không chỉ là ở chuyện gài bẫy Tiểu Lâm." Phương Thiên Duyệt nhìn ba người Lương Thần Mỹ phối hợp ăn ý, còn có cả Tiểu Tứ Tử ở dưới sân nhảy nhót hô to cổ vũ cho ba người đến mức cổ họng gần như khàn đặc.

"Tiểu Lương Tử không phải là người lớn tuổi nhất ở đây, càng không phải là người có kinh nghiệm phong phú nhất, nhưng hai người còn lại vẫn tin tưởng một cách vô điều kiện. Ta chưa từng giao thủ với Đường Lạc Mai, nhưng tiểu tử Thẩm Nguyên Thần kia không giống kiểu người chịu nghe lời người khác, đây là một loại năng lực bẩm sinh." Phương Thiên Duyệt lắc đầu, "Ai nha, bị nhóm tiểu bằng hữu này chiếm hết nổi bật rồi."

Nói xong, chỉ thấy Phương Thiên Duyệt vươn tay búng ngón tay gọi hai đồng đội nhà mình.

Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ đều quay sang nhìn Phương Thiên Duyệt.

Tiểu Phương bắt tay làm loa đặt bên miệng hô to với trên sân, "Giữ vững tinh thần đi, sư tôn đang xem đó!"

Tất cả mọi người sửng sốt, đồng loạt xoay mặt nhìn Thiên Tôn đang đứng xem trận đấu ở một bên sân.

Thiên Tôn chớp chớp mắt mấy cái, Yêu Vương và Ân Hậu đều liếc nhìn Phương Thiên Duyệt —— tiểu tử này giỏi thật, biết đánh rắn phải đánh giập đầu.

Quả nhiên, hai thiếu niên đội Thiên Sơn nháy mắt liền "bùng cháy".

Khổng Thiên Lâm ném cầu cho Hứa Thiên Kỳ.

Hứa Thiên Kỳ cầm quả cầu lui liên tục ra sau, cho đến khi tới cuối sân, vung tay ném quả cầu lên không trung.

Ngoài sân, Thần Toàn và Cổ Dạ Tinh vẫn luôn quan sát trận đấu đều thấp giọng kêu lên, "Cẩn thận!"

Thẩm Nguyên Thần cũng lui về phía sau một bước, định dặn Tiểu Lương Tử và Đường Lạc Mai cẩn thận. Nhưng không đợi Thẩm Nguyên Thần mở miệng, Hứa Thiên Kỳ đã tung người nhảy lên trên không trung, tung cước đá thẳng vào quả cầu trong khoảnh khắc nó dừng lại ở trên cao.

Một cú đá đầy mạnh mẽ mang theo một luồng kình phong bay thẳng tới chính giữa phần sân đối diện.

Tiểu Lương Tử muốn chạy tới cứu bóng, nhưng Đường Lạc Mai ở phía trước đá xông tới, hô một tiếng, "Để ta!"

Tiểu Lương Tử nhanh chóng dừng lại, chỉ thấy Đường Lạc Mai nhảy tới, một tay chống trên mai hoa thung, xoay người đá lên một cước, ngay sau đó nghe thấy một tiếng "ầm" vang lên, bàn tay Đường Lạc Mai chống trên mai hoa thung thiếu chút nữa trượt xuống.

Quả cầu kia bị Tiểu Đường một cước cản được, nhưng quả cầu vẫn không thể dừng lại hoàn toàn mà văng ra phía sau.

Đám đông "Ồ" lên một tiếng.

Tiểu Tứ Tử kinh hãi giậm chân, "Ai nha nguy hiểm quá!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng phải kinh ngạc —— cú đá thật mạnh!

Tiểu Lương Tử vọt tới cuối sân, đón được quả cầu.

Mặc dù đã bị Đường Lạc Mai cản lại một lần rồi bản thân mới tiếp bóng, Tiểu Lương Tử vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của cú đá vừa rồi truyền tới từ quả cầu.

. . .

Phương Thiên Duyệt nhịn không được mà huýt sáo, "Thế mà lại có thể đỡ được!"

"Lực chân thật mạnh!" Triển Chiêu nhịn không được tán thưởng, "May mà Tiểu Mai Tử là người đỡ bóng!"

Công Tôn có chút lo lắng cho Đường Lạc Mai, cú đá mạnh như vậy có thể khiến cho đứa nhỏ này bị thương không? Liền thấy Tiểu Mai Tử bật người đứng dậy, vẫn sinh long hoạt hổ như trước.

Phương Thiên Duyệt "Chậc chậc" hai tiếng, lắc đầu, "Ai nha, thiên phú dị bẩm!"

Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ cũng liếc mắt nhìn nhau, đều có chút giật mình.

"Hẳn là Hứa Thiên Kỳ chưa tung hết toàn lực." Bạch Ngọc Đường nhận xét, "Một cước kia chính là cú đá bình thường trong công phu cơ bản của phái Thiên Sơn, nhưng tiểu hài nhi này đã luyện rất tốt!"

"Bình thường Tiểu Kỳ phát bóng đều có thể trực tiếp ăn điểm, nhưng hắn đều chỉ nhắm vào chỗ trống mới đá hơn nữa dựa theo đối thủ mà điều chỉnh lực đá. Bất quá một cước vừa rồi gần như dùng đủ lực, nếu không phải tiểu hài nhi mắt hí kia trời sinh thần lực thì cả người lẫn cầu đều cùng nhau bay mất rồi." Phương Thiên Duyệt nhìn đội Lương Thần Mỹ Cảnh, càng lúc càng cảm thấy hứng thú, "Đội này thật không tồi. . . nếu được huấn luyện kỹ càng hẳn là thực lực rất mạnh."

Triệu Trinh phía trước quay đầu lại liếc mắt một cái —— huấn luyện kỹ càng à. . .

Sau khi Tiểu Lương Tử cứu bóng xong thì chuyền sang cho Thẩm Nguyên Thần, Thẩm Nguyên Thần tung một cước nhắm về phía góc sân bên kia, nhưng Khổng Thiên Lâm đã nhanh chóng điều chỉnh bước chân của mình, đuổi theo.

Hai người đội Thiên Sơn đã chỉnh lại đấu pháp chỉ thủ không công vừa rồi, bắt đầu cùng đội Lương Thần Mỹ Cảnh thay phiên tấn công.

Tiết tấu trận đấu nháy mắt liền nhanh hơn, quả cầu bay tới bay lui qua lưới, mọi người vây xem xoay đầu qua lại, gần như sắp không bắt kịp tốc độ bay của quả cầu.

Tiểu Tứ Tử thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cây nhang cắm trong lư hương bên cạnh, sắp sửa đốt hết rồi, không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Lúc này, Đường Lạc Mai một cước đá cầu đi có hơi cao, Hứa Thiên Kỳ nhảy tới trước lưới, lại bay lên đá một cước. . .

Cú đá này so với cú đá khi nãy còn mạnh hơn, hơn nữa lại còn đá ngay trước lưới, khoảng cách ngắn hơn, Đường Lạc Mai lao tới đã không còn kịp. . . may mà cú đá này của Hứa Thiên Kỳ hơi trật một chút, bay sát cọc mai hoa thung rồi ra ngoài biên, nện xuống đất —— ra ngoài.

Đám đông thở "phù" một tiếng, Tiểu Tứ Tử vỗ ngực —— dọa chết mất!

Tiểu Lương Tử chạy tới nhặt cầu về, nhìn thoáng qua lư hương —— trận đấu sắp sửa hết giờ.

Ném quả cầu cho Đường Lạc Mai, Tiểu Lương Tử ra hiệu bảo Đường Lạc Mai phát bóng.

Khi đón lấy quả cầu, Tiểu Lương Tử ném cho Đường Lạc Mai một ánh mắt ra hiệu.

Đường Lạc Mai ngầm hiểu, khoát tay, cũng đá cầu lên cao.

Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ ở đối diện đều sửng sốt —— đây chính là tư thế phát bóng của Hứa Thiên Kỳ khi nãy.

Sau đó liền thấy Đường Lạc Mai bắt chước tư thế phát bóng của Hứa Thiên Kỳ, nhảy vọt lên, khi bay lên trên cao liền tung một cước.

Khổng Thiên Lâm vội quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Thiên Kỳ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, quả cầu bay xẹt qua bên tai Hứa Thiên Kỳ, "bịch" một tiếng, quả cầu nện lên mai hoa thung. Cùng với âm thanh, cây cọc mai hoa thung bị đóng sâu xuống, giống như cây đinh bị búa đóng xuống đất, chỉ còn lộ ra một đoạn nhỏ ở ngoài.

Quả cầu bay đi thật xa, rơi xuống bên ngoài sân thi đấu.

"Keng" một tiếng, tiếng đồng la vang lên, trận đấu chấm dứt.

Trong tài tuyên bố trận đấu luyện này hai bên hòa hai đều.

Nhóm cầu thủ vây xem đều vỗ tay, cảm thấy trận đấu này thật xuất sắc.

Tiểu Tứ Tử mang theo ba đứa nhỏ Ma Cung vừa nhảy nhót vừa vỗ tay —— gỡ hòa rồi!

Tiểu Lương Tử, Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai đập tay, cả ba người đều có chút bất đắc dĩ —— tuy đã gỡ hòa, nhưng là ba đánh hai, hơn nữa rõ ràng người ta còn chưa dùng hết sức.

Nhìn lại đội Thiên Sơn đối diện, chỉ thấy Khổng Thiên Lâm đang túm cổ áo Hứa Thiên Kỳ như lắc xúc xắc mà lay tới lay lui.

"Quả cầu cuối cùng đó mắc gì không đỡ?"

"Quả cầu kia lao thẳng tới mặt, giơ chân lên có kịp đâu!"

"Vậy sao không đưa cái mặt ra mà đỡ?"

"Ngươi ghen tỵ ta đẹp trai hơn ngươi có phải không!"

"Ngươi đẹp cái quỷ ấy!"

"Đập trúng mặt đau lắm đó có biết không?!"

"Để sư tôn nhìn thấy bị gỡ hòa rồi đó!"

"Còn đỡ hơn để sư tôn nhìn thấy bị đập bẹp mặt!"

. . .

Ba người Lương Thần Mỹ nhảy xuống khỏi mai hoa thung, nhận lấy túi nước Tiểu Tứ Tử đưa tới, vừa quay đầu lại nhìn hai tiểu soái ca phái Thiên Sơn đang túm cổ áo đối phương mà cãi nhau trên mai hoa thung.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia gật đầu —— Cái khí chất ngây ngây ngô ngô này quả thật đúng là tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn rồi!

Phương Thiên Duyệt đỡ trán, nhảy xuống khỏi cái ghế xếp.

Tiểu Lương Tử bọn họ đều quay đầu lại nhìn Phương Thiên Duyệt —— chỉ là hai người của đội Thiên Sơn đã khó đối phó như vậy, át chủ bài của người ta còn chưa ra sân đấu. . . phải thi đấu thế nào bây giờ?

Không chỉ có Lương Thần Mỹ Cảnh có cảm giác này, tất cả các cầu thủ đang vây xem cũng có cùng suy nghĩ.

"Chậc."

Thần Toàn lắc đầu, "Tiểu tử Phương Thiên Duyệt kia, vừa giúp sư tổ sư tôn dạy dỗ hài tử, đồng thời ra oai phủ đầu với tất cả cầu thủ bên này."

Chung Lộc gật đầu, "Cảm giác năm nay càng mạnh hơn năm ngoái."

Hà Kiêu lại lầm bầm, "Vừa rồi nếu quả cầu kia đập trúng mặt chắc chắn bẹp mặt luôn, sau này không còn là đội Hà Minh nữa mà là đội Hà Bính! Đổi tên đội cũng không thể gọi là đội Cá Chép nữa mà chỉ có thể gọi là đội Cá Đa Bảo. . ."

(*) Bính: cái bánh

Cá đa bảo: là một loại cá mình dẹt có nguồn gốc từ Bắc Đại Tây Dương, biển Baltic, Địa Trung Hải

Thần Toàn và Chung Lộc đều vớ lấy quả cầu chọi Hà Kiêu.

. . .

Triển Chiêu xem một trận cầu hay, tâm trạng rất không tồi, hơn nữa người của Ma Cung cũng đến nên hắn định hẹn Tu La Vương bọn họ cùng đi ăn cơm.

Đang muốn đi tìm chỗ ăn, Ngũ gia ở bên cạnh đột nhiên kéo hắn lại.

Triển Chiêu quay đầu lại.

Bạch Ngọc Đường nhắc nhở hắn. "Miêu Nhi, hai ta có phải quên mất chuyện gì không?"

Triển Chiêu sửng sốt, sau đó vỗ đùi, "Nguy rồi! Hẹn Phương Tĩnh Tiếu và Lư Nguyệt Lam gặp nhau ở nha môn!"

Nói xong, Triển Chiêu liền kéo Bạch Ngọc Đường như một cơn gió chạy ra ngoài.

Ân Hậu và Thiên Tôn nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh vèo một cái đã chạy mất, đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Triệu Trinh rất nhiệt tình hỏi thăm đội Thiên Sơn đang trọ ở đâu, đều là người trong nhà, có muốn đến trang viên của Bạch gia ở cùng với sư tôn nhà mình không.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Trinh —— ngươi muốn gạt đứa nhỏ nhà người ta tới ở chung, thuận tiện luyện tập với Lương Thần Mỹ Cảnh thì cứ nói đại cho rồi, còn lợi dụng cả Thiên Tôn!

Đám tiểu hài nhi đội Thiên Sơn vừa nghe thấy có thể ở cùng một căn nhà với Thiên Tôn, mặc kệ tòa nhà đó lớn hay bé, dù sao chỉ cần ở cùng một mái hiên là được, liền lập tức đồng ý!

Phương Thiên Duyệt không chỉ có tự mình đồng ý, ngay cả ba vị sư tỷ còn chưa tới cũng đồng ý giúp luôn, thuận tiện cầm hai quả cầu, ném hai đồng môn còn đang đứng cãi nhau trên mai hoa thung, bảo cả hai đừng cãi nhau nữa mau đi xuống!

. . .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem cầu đến quên thời gian, đến khi chạy tới nha môn thì đã muộn hơn thời gian hẹn gần nửa canh giờ.

Hai người đều rất xấu hổ, định tạ lỗi với Phương Tĩnh Tiếu và Lư Nguyệt Lam, nhưng vừa tới cửa nha môn, hai người liền ngây ngẩn cả người —— đây là xảy ra chuyện gì?

-------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Về vấn đề sư phụ của tiểu bằng hữu Phương Thiên Duyệt, để tui tiết lộ một chút.

Thiên Tôn thật sự sẽ giới thiệu cho Tiểu Phương một vị sư phụ, nhưng không phải Triển, Bạch, Lâm, cũng không phải người của phái Thiên Sơn, nhưng vị này trước kia đã từng xuất hiện rồi, tính cách của Tiểu Phương rất thích hợp học công phu của người này, mọi người đoán thử xem người này là ai đi ~^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro