CHƯƠNG 715: KHÚC CA TRONG GIÓ - PHONG TRUNG CHI KHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 715: KHÚC CA TRONG GIÓ - PHONG TRUNG CHI KHÚC

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Mọi người lên đảo, sau khi tới đảo Rồng thì có niềm vui bất ngờ, Tiểu Lương Tử khai ngộ nội lực lại lấy thêm được một thanh đao, thu hoạch tràn đầy.

Mấy người Triển Chiêu bắt được ba cao thủ tới từ Đại Lý, manh mối vụ án cũng sáng tỏ.

Kéo ba cao thủ bị bắt được kia đến bên bờ biển, nhưng sương mù trong rừng vẫn còn có chưa tan đi, đám chim to "nhiệt tình" vẫn còn đang vây trong sương mù xem mọi người kia, thuận đường mang mọi người đi ra ngoài.

Bên bến tàu, đám người cảm nhận được nội lực của Tiểu Lương Tử cũng đều xuống thuyền.

Yêu Vương vuốt cằm gật đầu, "Đây lại là thu hoạch ngoài ý muốn."

Mấy người Bạch Long Vương và đại sư Vô Sa đều rất ghen tỵ, ôm cánh tay cự nự, "Lão Yêu đúng thật là vận cứt chó!"

Bên này đang thảo luận, mọi người cưỡi chim đi từ trong rừng ra.

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương ở dưới chân núi nhìn thấy hết, Hỏa Phượng liền cười nghiêng ngả đến không đứng thẳng lưng được.

Đại khái là trước lạ sau quen, lúc đám Triển Chiêu cưỡi chim lần đầu tiên còn có chút chưa thích ứng được, lần thứ hai ngồi lên đã tốt hơn nhiều, thậm chí cảm thấy chơi khá vui.

Đồng thời mọi người cũng phát hiện quy luật nhất định... Lúc trong rừng sương mù dày đặc, chỉ có những con chim to này là có thể nhận biết đường, thế mà lại rất thuận tiện...

Sau khi tiễn mọi người, đàn chim lớn cũng không rời đi, tụ lại kêu quạc quạc với mọi người, tiếng kêu như tiếng vịt, là kiểu tiếng kêu khàn khàn, có chút đáng yêu.

Lúc này, con chim lớn cõng Bạch Ngọc Đường suốt chặng đường đột nhiên cúi đầu, dùng đầu thúc nhẹ vào bên hông hắn.

Ngũ Gia cúi đầu nhìn thử, phát hiện con chim kia đang dụi đầu vào túi tiền treo bên hông mình.

Triển Chiêu chớp chớp mắt, chọt chọt Bạch Ngọc Đường, hỏi, "Có phải là muốn lộ phí hay không?"

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, lộ phí? Đây là chim mà...

Vừa nghĩ, Ngũ Gia vừa tháo túi tiền xuống, mở ra...

Vốn Ngũ Gia cũng chỉ muốn trêu chọc con chim một chút, không ngờ con chim to kia thật tiến tới ngậm đi một thỏi bạc trong túi tiền.

Phía sau chú chim to, cả đàn chim đều xếp hàng, từng con đi lên ngậm đi một thỏi bạc vụn, nhưng lại không hề có hứng thú với ngân phiếu.

Tất cả mọi người bối rối, đàn chim này vậy mà tới kiếm tiền?

Sau khi phát tiền xong, Ngũ Gia bị gợi lên lòng hiếu kỳ, liền đi theo đám chim kia, muốn nhìn thử xem chúng nó tha tiền đi làm gì.

Đoàn người theo bầy chim đi tới gần một khe suối, phát hiện nơi này có rất nhiều tổ, trong mỗi một ụ đất nhỏ đều chứa những quả trứng màu trắng bạc, to hơn trứng ngỗng, xung quanh tổ có một vòng những thứ sáng bóng, tiến lại gần nhìn một chút, được lắm... Vàng bạc đá quý, vỏ sò, trân châu, san hô mã não, đều được bày từng vòng từng vòng, tựa như đồ dùng để trang trí tổ chim.

Ngũ Gia nhìn tổ chim một chút, lại quay đầu nhìn sư phụ nhà mình một chút, những người khác cũng đều nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn vuốt cằm đi lên quan sát ổ chim, còn khen đàn chim có phẩm vị, xây tổ rất đẹp.

Còn có một đàn chim nhỏ mới vừa ấp ra, đừng nhìn khi lớn lên có đôi chân dài nhưng khi còn nhỏ lại giống như gà con vậy, từng nhóm cùng Thiên Tôn chạy tới chạy lui, cũng không sợ người lạ.

Ân Hậu càng nhìn càng cảm thấy nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Trước giờ sư phụ ngươi chưa từng tới hòn đảo này sao?"

Ngũ Gia lắc đầu, cũng cảm thấy có lẽ bầy chim này có quan hệ huyết thống nào đó với sư phụ nhà mình... Ngay cả hình dạng quả trứng vỡ ra cũng có chút tương tự, chỉ là nhỏ hơn một chút!

Đi thăm tổ chim xong, vẫn còn có rất nhiều "việc chân tay" phải làm, Thiên Tôn liền lôi Ân Hậu lên thuyền đi đảo khác tiếp tục tìm tượng hải thần và quỷ đao.

Đám Triển Chiêu thẩm vấn ba cao thủ Đại Lý kia.

Ba người này đều là người giang hồ vùng Tây Nam, làm thuê cho Cao gia của Đại Lý, dựa theo bản đồ Cao Gia cho, tới khu vực Giang Nam tìm bảo vật.

Thứ bọn họ chủ yếu muốn tìm là thuyền Hải Thần, rồi căn cứ theo địa điểm đánh dấu trên bản đồ, đi tìm bảo vật trên đảo.

Nhưng về phần bảo vật cụ thể là cái gì, trên bản vẽ cũng không viết rõ ràng.

Cao gia ra không ít tiền mời người, những cao thủ Tây Nam này cầm tiền đến Giang Nam, lại thuê không ít người địa phương, lần trước những người giang hồ ở đảo Hải Thần gây họa, bao gồm Hải Thần chết oan uổng kia cũng là bị bọn họ thuê. Nhưng bọn họ phát hiện bản đồ này có một chút vấn đề, có nhiều chỗ hình như có bí ẩn gì đó, rất nhiều người đi mà không về, còn có một số người đi vào trúng thi độc thành hải mị, ở trên biển tự chém giết lẫn nhau, ngoài ra càng kỳ quái hơn chính là gặp rất nhiều kiểu thời tiết khắc nghiệt, thuyền đánh cá cũng bị gió lốc tháo thành từng mảnh nhỏ.

Triển Chiêu nắm được hai manh mối hữu dụng từ trong tin tức hỗn loạn do mấy người nơi này cung cấp.

Đầu tiên là Cao gia của Đại Lý có lui tới với mấy gia tộc vùng Giang Nam cùng một ít bang phái duyên hải, thậm chí có cả hải tặc.

Triệu Phổ cảm thấy cánh tay này cũng vươn ra quá dài rồi, từ Tây Nam thẳng đến Đông Nam!

Thứ hai là, cái gọi là một tộc Hải Thần, thật ra vốn là từ khu vực Tây Nam mà ra, bởi vì nguyên nhân nào đó mà toàn tộc bọn họ đã dời đến duyên hải Đông Nam.

Mọi người cảm thấy, nếu nói như vậy cũng có thể giải thích rõ ràng tại sao khí linh là một đàn voi lớn.

Chẳng qua là, cư dân đảo Hải Thần là hậu duệ của tộc Hải Thần, nếu là do chính bọn họ lựa chọn dời lên đảo, vậy người khác cũng không can thiệp được.

Bạch Ngọc Đường khá hiếu kỳ tộc Hải Thần và tộc Thiên Vũ có quan hệ gì hay không, luôn cảm thấy mọi thứ từ phong cảnh đến chim chóc trên đảo Rồng đều hòa hợp với sư phụ!

Triển Chiêu bỏ tâm tình thả lỏng nghỉ ngơi qua một bên trước, cảm thấy đám người Đại Lý này có chút vấn đề, cần phải điều tra.

Triệu Phổ càng để ý hơn, duyên hải Đông Nam còn có trại thủy quân lớn, cảm giác Đại Lý đổi đương gia không phải tự truyền ngôi mà là soán vị, cũng không biết xảy ra tai vạ gì.

Hai người một người đi nha môn Lâm An phủ, tìm Tần tri phủ phái bộ khoái nha dịch toàn Lâm An phủ đi bắt người, một người đi thủy trại, điều tra có gian tế lẻn vào hay không.

Bận đến chạng vạng, tất cả cao thủ Tây Nam vốn đang tụ tập ở Lâm An phủ đều nhận được tin tức mà chạy trốn sạch!

Ngược lại mọi thứ trong quân trại đều bình thường, không phát hiện gian tế.

Bạch Ngọc Đường vốn chuẩn bị dẫn người về Hãm Không Đảo trước, nhưng phát hiện thuyền Hải gia đã đến bến tàu chờ bọn họ.

Hải gia vẫy vẫy tay với mọi người, nói đã đi đảo Hải Thần, đồ cũng đã tìm đủ, đã ghép tượng Hải Thần lại.

"Nhanh như vậy?!" Mọi người giật mình.

Hải gia dở khóc dở cười nói, "Hình như nhóm Tương Du hóa bi phẫn thành sức mạnh..."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, nhìn Tiểu Lương Tử khiến cho hai lão đầu kia phát thèm.

Ngồi thuyền tới đảo Hải Thần, cư dân trên đảo đều vui sướng tràn trề, tù trưởng và mấy vị trưởng lão đều đi ra, Tam gia và Tứ gia Hãm Không Đảo còn mang tới không ít người, hỗ trợ tu bổ con thuyền sụp đổ kia.

Phải nói nhóm lão gia tử thật sự có khả năng, tìm được toàn bộ pho tượng quỷ đao không nói, còn cứu về rất nhiều người giang hồ, ngoài ra dọc đường lại gặp hai cao thủ Tây Nam, cũng bắt về.

Từ trong miệng mấy người đó lại được biết một manh mối, bọn họ đã đến đảo Hải Thần trộm đi một cái rương từ trước, cái rương kia bị cao thủ Tây Nam khác mang về Đại Lý rồi.

"Vậy chẳng phải pho tượng không còn đầy đủ?" Triển Chiêu có chút lo lắng, đám người này đã chạy từ bao lâu rồi? Không đến mức phải đi Đại Lý một chuyến để đuổi theo chứ!...

"Mất một thanh đao." Bạch Long Vương ôm một con hải cẩu nhỏ chạy tới, "Pho tượng Hải Thần bị đập thành mấy tảng lớn, sau đó có tìm được cái khiên rất lớn, trên cái khiên có thể cắm bảy thanh đao, nhưng chỉ tìm được sáu thanh."

"Đều là quỷ đao sao?" Triển Chiêu có chút lo lắng, "Nhiều quỷ đao như vậy đặt chung một chỗ có thể xảy ra vấn đề gì hay không?"

"Cái khiên kia." Bạch Long Vương dẫn mọi người đi cấm địa của đảo Hải Thần, "Hình như là chuyên dùng để thu nạp quỷ đao... Sau khi quỷ đao cắm vào cái khiên, cũng không có gì dị thường, hiệu quả không khác lắm so với khi chứa trong bao cốt."

"Vậy kiếm Hải Thần thật tìm được rồi sao?"

Bạch Long Vương gật đầu, "Tìm được rồi, một thanh kiếm rất nặng, Lão Yêu cũng không có cách nào sử dụng."

"Lớn như vậy?" Triệu Phổ cảm thấy hứng thú.

Tới cấm địa đảo Hải Thần, quả nhiên thấy trong sơn cốc đang thi công.

Kinh nghiệm của đội sửa thuyền Hãm Không Đảo rất phong phú, thuyền Hải Thần đổ nát đã được đặt lại đúng chỗ, pho tượng cũng sắp ghép xong, thoạt nhìn đồ sộ nguy nga, quả nhiên là một kỳ cảnh.

Kiếm Hải Thần được đặt trên sườn núi, một đám nhỏ đang vây quanh tò mò nghiên cứu.

Bạch Ngọc Đường nhìn về thuyền đá màu đen tuyền phía trước đang từ từ khôi phục nguyên dạng, hỏi Hải gia, "Thuyền này... Có thể đi trong nước sao?"

Hải gia cũng bị Ngũ Gia chọc cười, nói dĩ nhiên không được rồi!

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy vậy, thuyền đá kia, có lẽ là không thể nào chạy trên nước, vậy bay trên trời thì sao nhỉ? Chắc là càng không thể đâu ha!...

Bạch Ngọc Đường đang ngẩn người, thì nghe có người hỏi, "Làm sao thế? Rất để ý à?"

Bạch Ngọc Đường quay đầu, thấy Yêu Vương chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh hắn.

Ngũ Gia nhìn thấy sư công, theo bản năng quay đầu lại nhìn một chút... Lúc này, Triển Chiêu đang cùng bọn nhỏ vây xem kiếm Hải Thần trên sườn núi, sư phụ hắn và Ân Hậu đứng dưới pho tượng cãi nhau.

Bạch Ngọc Đường nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương đưa tay vỗ vai hắn, cười nói, "Không cần lo lắng."

Ngũ Gia lại nhìn Thiên Tôn phía xa xa đang chia hoa quả với Ân Hậu sau khi cãi vã, hỏi Yêu Vương, "Thật sự không cần lo lắng sao?"

Yêu Vương lắc lắc đầu, "Cứ giống như con nuôi con Hải Long Tích kia."

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu —— Hải Long Tích?

"Nó được con tìm thấy, nuôi lớn, nhưng vậy thì thế nào chứ?" Yêu Vương hỏi, "Nó tồn tại, không ảnh hưởng tới cái gì, nó không tồn tại, cũng không thay đổi gì, vật độc nhất vô nhị, là thứ không cần lo lắng nhất. Đối với người đời mà nói, tất cả những gì họ có, cuối cùng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, một truyền thuyết có tồn tại hay không, cũng không quan trọng."

Bạch Ngọc Đường như có điều suy nghĩ một hồi, gật gật đầu.

Yêu Vương còn rất bất ngờ, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Hiểu sao?"

"Vâng."

Yêu Vương ôm cánh tay nhìn chằm chằm vào đồ tôn, "Hiểu được cái gì rồi?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Yêu Vương, "Chính là... Không có gì lo lắng thì yên tâm nghỉ phép thôi..."

Yêu Vương cũng bị chọc cười, gật đầu khen ngợi, "Tính cách nghe lời này, cũng giống Tiểu Du."

Bạch Ngọc Đường cười cười, lúc này, trên sườn núi hô hào một trận, thì ra là hai người Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa hợp lực nâng Kiếm Hải Thần lên, bọn nhỏ hò reo cổ vũ.

Hai người nâng kiếm chạy tới để vào trong tay Hải Thần, kết quả là bức tượng đầu nặng chân nhẹ lập tức đổ xuống, thân thuyền mới vừa được sửa thẳng lại đổ "ầm" xuống một tiếng.

"Oa!"

Bọn nhỏ kinh hô chim muông bay tán loạn, Nhị ca Tam ca đang lắp ráp pho tượng dẫn theo người gào la với Triển Chiêu và Hỏa Phượng quấy rối, Thiên Tôn Ân Hậu chỉ bãi cỏ ven đường để cho hai người bọn họ và một đám nhỏ đều đi chịu phạt đứng.

Đêm đến, đảo Hải Thần đốt lửa trại, những ngọn đuốc cao chiếu sáng toàn bộ bồn địa.

Dưới sự chung sức hợp tác của mọi người, cuối cùng, chiếc thuyền lớn đổ nát kia khôi phục được hình dạng ban đầu, pho tượng Hải Thần cũng được ghép lại hoàn chỉnh, giơ Hải Thần Kiếm, chỉ về hướng trăng sáng.

Thứ thiếu sót duy nhất là, trên cái khiên trong cánh tay Hải Thần, thiếu mất một thanh đao hoặc là thanh kiếm, nhưng cũng không ảnh hưởng vẻ ngoài chỉnh thể, đã tốt lắm rồi.

Tất cả dân đảo Hải Thần đều tương đối hài lòng, bắt đầu cử hành nghi thức chúc mừng long trọng.

Mấy người Triển Chiêu cảm thấy những dân đảo này khá ham chơi, tốt xấu gì đều muốn tổ chức tiệc lửa trại để uống rượu khiêu vũ, thật ra chỉ là vì muốn uống rượu khiêu vũ mà thôi... Còn có ăn thịt nướng nữa!

Nhiệm vụ này mặc dù về cơ bản đã hoàn thành, suy cho cùng còn có một thanh quỷ đao chưa tìm được, lưu lạc bên ngoài cũng là một tai họa ngầm, nhưng phải đi đâu tìm về chứ? Thật sự phải đi Đại Lý một chuyến sao?

Triệu Phổ nói chuyện này phải hỏi Triệu Trinh, bọn họ là đội ngũ Khai Phong Phủ ra ngoài đi tuần, cho dù Đại Lý và Đại Tống có quan hệ tốt, thì đó cũng vẫn là hai nước...

Chỉ là muốn nói chuyện này rõ ràng cho Triệu Trinh cũng rất phiền toái, Triệu Phổ liền giao nhiệm vụ nặng nề này cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cầm một xấp giấy viết thư ghi lại việc quan trọng, viết bắt đầu từ khi rời khỏi bến thuyền Khai Phong Phủ, toàn bộ quá trình tìm pho tượng Hải Thần, quá trình cao thủ Tây Nam tới Đông Nam tìm bảo vật, chuyện Cửu Cửu lo lắng Đại Lý có biến cố, tất cả đều được viết ra hết. Tất nhiên còn miêu tả Tiểu Lương Tử nhà bé dũng cảm biết bao lợi hại biết bao xuất sắc biết bao tìm được bảo đao. Còn có đảo Rồng chơi vui bao nhiêu, hải cẩu khả ái biết bao, đảo Mèo có bao nhiêu mèo, gấu lớn ở đảo Lá lớn dường nào, cưỡi chim to chạy đi có bao nhiêu thú vị, đám chim này còn mê tiền biết thu tiền vận chuyển vân vân, lưu loát viết ra hơn một trăm trang giấy viết thư, còn vẽ một bức thuyền Hải Thần đã được tu sửa, nhét tất cả vào trong phong thư, giao cho ảnh vệ đi truyền tin về.

Nhóm ảnh vệ cầm xấp thư dày như quyển sách, nhìn lạc khoản nhiều lần, xác định đúng thật là Tiểu Tứ Tử chứ không phải Long Kiều Quảng...

Đêm đó, mọi người ngủ lại đảo Hải Thần, chuẩn bị ngày hôm sau trời sáng sẽ thưởng thức con thuyền sau khi được ráp lại. Ngoại trừ Tiểu Tứ Tử cầm nến soi đuốc viết thư cho Triệu Trinh ra, thì Bạch Ngọc Đường cũng đốt đèn dầu lên, suốt đêm viết viết vẽ vẽ.

Triển Chiêu nâng cằm dựa vào trên bàn, giúp mài mực.

Ngũ Gia bận rộn gì đây? Đương nhiên không liên quan gì với vụ án, Tiểu Tứ Tử viết thư đưa đi cho Triệu Trinh rồi đợi hồi âm, sẽ phải mất mấy ngày. Nói cách khác, mấy ngày nay bọn họ không làm chuyện đứng đắn gì, chỉ có nghỉ ngơi.

Bạch Ngọc Đường muốn tận dụng thời gian rảnh rỗi này để vẽ các bản vẽ trên đảo Rồng và đảo Lá, sau đó có thể an bài việc thi công.

Ngũ Gia nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn dĩ nhiên là muốn lấy hết, có hết cả đảo Mèo, đảo Lá với đảo Rồng càng tốt, dứt khoát đều xây nhà hết, sau này luân phiên ở.

"Ha a ~" Có lẽ Triển Chiêu mệt lắm rồi, ngáp một cái dài.

Ngũ Gia thấy mí mắt trên dưới của Triển Chiêu đã dính lại với nhau, liền nói hắn đi ngủ trước đi.

Triển Chiêu nằm trên bàn mơ màng, vốn định ngủ một giấc, bỗng nhiên ngẩng mạnh đầu lên ngồi thẳng, nhìn trái nhìn phải.

Bạch Ngọc Đường nhìn cặp mắt mèo mới vừa rồi còn buồn ngủ mông lung, lúc này đột nhiên sáng như đuốc, không hiểu —— Làm sao vậy?

"Có nghe được không..." Triển Chiêu giữ bàn tay đang vẽ của Bạch Ngọc Đường lại, ý bảo hắn nghe cẩn thận.

Bạch Ngọc Đường ngừng động tác trên tay, nghiêng tai lắng nghe theo Triển Chiêu... Dường như có tiếng hát mơ hồ truyền tới.

Ban đầu, hai người còn tưởng rằng đó là tiếng côn ngâm, hoặc là tiếng gió, nhưng mà nghe kĩ một hồi, phát hiện ra là tiếng hát tương tự với ngâm xướng, nghe ra được một bản nhạc.

Chỉ một lát sau, căn phòng sát vách truyền tới tiếng mở cửa sổ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, ý là không chỉ bọn họ có thể nghe được sao?

Bọn họ ở trong căn nhà gỗ nhỏ xây trên vách núi tại đảo Hải Thần, mở cửa sổ ra có thể thấy biển khơi, chỉ là biển rộng vào ban đêm đen như mực... Công Tôn và Triệu Phổ ở cách vách mở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, hai người cũng nghe được tiếng hát.

"Là ai đang ca hát?" Cửa sổ bên kia mở ra, Lâm Dạ Hỏa cũng thò đầu ra nhìn.

"Có thể là có hòn đảo nào đó đang làm nghi thức trừ tà, mời vu nữ ca xướng." Bạch Ngọc Đường tỏ ý mọi người không cần để ý.

"Nghi thức trừ tà?" Triển Chiêu suy nghĩ một chút, "Vu nữ, có phải là những lão thái thái mặc đồ trắng và đeo mặt nạ trắng không? Lần trước ta gặp được vài người ở bến tàu."

Ngũ Gia gật đầu, "Trong ấn tượng của ta đã nhiều năm rồi không gặp chuyện này, có thể là bởi vì gần đây thuyền ra khơi gặp khó khăn, có thi thể trôi đến bến tàu, còn có người gặp phải hải mị, cho nên đều nhớ tới chuyện năm đó."

"Chuyện gì?" Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường.

"Mấy năm trước có một vụ đắm thuyền." Ngũ Gia xua tay, bày tỏ chi tiết hắn cũng không biết rõ lắm, hình như có một chiếc thuyền mất tích, nghe nói là ở trên biển bị vong hồn kéo xuống biển sâu...

Triển Chiêu và mọi người trợn to mắt, vong hồn?

"Cũng có người nói là gặp hải tặc, cũng có người nói là hải yêu... Còn có người nói là do bạch tuộc khổng lồ... Con bạch tuộc kia có năm cái miệng." Ngũ Gia buông tay —— Mọi lời đồn đãi trên biển đều làm quá như vậy.

Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một hồi, rồi đóng cửa sổ lại, bày tỏ —— Không có hứng thú!

Triển Chiêu cũng đóng cửa sổ, chỉ là tiếng hát kia vẫn còn, tựa như càng ngày càng xa...

...

Cùng lúc đó, bên trong trang viên Hãm Không đảo.

Bao phu nhân cũng đi tới trước cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe bên ngoài, theo gió đêm, tựa hồ có tiếng hát truyền tới.

Bao phu nhân liền hỏi Hoa phu nhân cùng ở với mình có nghe thấy hay không.

Hỏi một tiếng không nghe thấy lời đáp lại, Bao phu nhân có chút không hiểu quay đầu nhìn nàng.

Mấy ngày nay hai người cùng ăn cùng ở, mặc dù chênh lệch chút tuổi, nhưng ở chung rất tốt.

Bao phu nhân là người đọc sách, khá văn tĩnh, mà Hoa phu nhân là người luyện võ, tính cách hoạt bát, ngoài ý muốn lại vô cùng hợp nhau.

Trước khi ra cửa, Thái sư đặc biệt giao phó Hoa phu nhân cho Bao đại nhân, nói là dẫn tới Giang Nam để giải sầu một chút, nhưng trên thực tế thì Thái sư đã âm thầm thông báo, Hoa phu nhân có một số việc muốn điều tra.

Vốn Bao đại nhân cho là chuyện này có liên quan tới án Hải Thần, vì vậy những ngày qua đều vô tình hay cố ý nói tiến triển vụ án với Bao phu nhân.

Bao phu nhân cũng sẽ nói cho Hoa phu nhân, thế nhưng trôi qua mấy ngày, có vẻ Hoa phu nhân cũng không quá để ý, cảm giác chuyện mọi người Khai Phong đang điều tra, không liên quan gì với chuyện nàng muốn điều tra.

Đoạn đường này tâm tình Hoa phu nhân rất tốt, cũng không có gì khác thường, vì vậy Bao phu nhân dần dần quên mất việc cần điều tra.

Nhưng hôm nay kêu vài tiếng, Hoa phu nhân không đáp lại... Bao phu nhân cảm thấy bầu không khí có chút quái dị, quay đầu nhìn lại, liền kinh hãi.

Chỉ thấy Hoa phu nhân trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ, trong miệng tự lẩm bẩm, không biết đang nói thầm cái gì.

Bao phu nhân đi tới bên người nàng cẩn thận nghe kỹ, Hoa phu nhân đang khẽ khàng ngâm xướng một đoạn ca từ, nghe ra lại giống y hệt với tiếng hát bên ngoài truyền tới...

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro