CHƯƠNG 726: MỘT KHẮC KINH HỒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 726: MỘT KHẮC KINH HỒN

EDITOR: ROSALINE

BETA: TƯỜNG0707


Trong sơn trang, một đám người trốn trong phòng bị bóng người sau cửa sổ dọa sợ đến nhảy dựng lên, Lâm Dạ Hỏa vừa ném cái mõ ra ngoài, cánh cửa sau lưng liền mở ra.

Theo tiếng "ầm" khi cửa mở ra, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, quay đầu lại...

Nhắc tới cũng vừa khéo, trên bầu trời ánh sáng xanh lóe lên, một tiếng sấm "đùng đùng" vang lên, gió lớn gào thét.

Ngay cửa lớn, một người đang đứng đó, tóc bị gió thổi tung nhìn giống như bóng cây đang giương nanh múa vuốt bên suối nước nóng, giữa đống tóc rối bay tứ tung có một khuôn mặt to trắng nhợt nhạt, hóa ra chính là chiếc mặt nạ vừa nãy treo ở bên hồ.

"A a á a a á..."

Trong phòng vang lên một trận tiếng thét, thậm chí không biết là người nào hét lên...

...

Trong tiệm quan tài, Triệu Phổ kéo Công Tôn lui về phía sau, Cửu Vương gia cảm thấy có điểm gì là lạ, tiếng gió thật kỳ quái!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới vừa rồi nhìn thấy phía sau cửa "vù" một tiếng, một bóng đen bay qua, hai người cũng sửng sốt một chút... Lại nói hai người này cũng không sợ quỷ, đó là bởi vì nhiều năm hành tẩu giang hồ khắp nơi nhặt thi thể, cho tới bây giờ cũng không gặp qua quỷ thật. Chẳng qua hôm nay việc này thật sự có chút bất ngờ, nhận không ra là người hay quỷ... Làm sao có thể lặng yên không một tiếng động bay qua được?

"Có phải là một cái bóng hay không?" Triển Chiêu liếc nhìn xung quanh, muốn nhìn một chút có vật gì đung đưa hay mảnh vải nào không ...

Thế nhưng cứ như vậy vừa quay đầu, đột nhiên liếc thấy bên ngoài tường viện ở hậu viện "vèo" một tiếng... Một thứ gì đó màu trắng hình như mới nhảy vào.

Nhanh đến Triển Chiêu cũng không thấy rõ, dụi dụi mắt kéo Bạch Ngọc Đường, "Mới vừa rồi..."

"Có một thứ màu trắng..." Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ buông tay —— một chút thanh âm cũng không nghe được, nơi này chỉ có bốn người chúng ta không có khí tức của những người khác...

Đang ở trong phòng nghi thần nghi quỷ, đột nhiên gió liền nổi lên, trên đỉnh đầu mây đen che trời, đồng thời bắt đầu vang lên tiếng sấm sét.

Mới vừa nhảy vào viện, Thiên Tôn quay đầu lại hỏi Bạch Long Vương đang kéo đai lưng mình đi theo sau lưng, "Ngươi làm sao?"

Bạch Long Vương lắc đầu, nhìn khắp nơi, "Tiểu Du ngươi có nghe được tiếng bước chân hay không?"

Thiên Tôn ý bảo hắn "xuỵt" —— đừng lên tiếng sẽ bị lão quỷ phát hiện!

Bạch Long Vương muốn "rầm rì rầm rì" đôi câu, Thiên Tôn liền đưa tay nắm lấy tay hắn tự ấn lên miệng—— không cho ồn ào!

Bạch Long Vương một tay che miệng mình, một tay kéo đai lưng Thiên Tôn, vừa nhìn hai bên... Nơi này dù sao cũng là tiệm quan tài, hơn nữa còn là vu quán.

Trong sân vài sợi dây thừng được cột lên, treo rất nhiều mặt nạ vu nữ, còn có một số quần áo để thay, trong gió lớn bay tới bay lui, Bạch Long Vương luôn cảm thấy gần đó có khí tức, giống như có những người khác ... Cảm giác không phải cung chủ, cung chủ rốt cuộc ở nơi nào?

Thiên Tôn nghiêng lỗ tai muốn nghe xem Ân Hậu ở phương vị nào, chẳng qua không nghe rõ ràng lắm, bởi vì bên tai hổn hển hổn hển tiếng thở, tựa như có con chó nhỏ đang ngồi bên cạnh. Quay đầu nhìn lại, Bạch Long Vương che miệng đang tiến gần đến bên tai hắn cùng nhau nghe đấy.

Thiên Tôn "chậc" một tiếng, đưa tay đẩy Bạch Long Vương về sau.

Bạch Long Vương lùi một bước, dưới chân đạp phải thứ đồ gì mềm mềm, cúi đầu nhìn một cái...

"Oa a a a a a..."

Thiên Tôn liền nghe sau lưng một trận tiếng "mèo kêu", liếc mắt nhìn trời, quay đầu muốn liếc mắt trừng Bạch Long Vương một cái, kết quả là thấy trước mắt một đoàn màu trắng nhào tới từ hướng đối diện...

"Mèo kêu sao?"

Triển Chiêu có chút không phân biệt được, mới vừa rồi tiếng "Oa a" ka, nghe giống như một con mèo con bị đạp phải đuôi.

Triệu Phổ yên lặng kéo Công Tôn lui ra bên ngoài... Thanh âm từ đâu tới? Gần đây cũng không có mèo, Thư Ngốc ngươi cũng đừng tự xông lên trước!

Mới vừa lui không đến mấy bước, bỗng nhiên lại có một tia sấm sét, trong sân chợt lóe lên... Mọi người liền thấy cửa viện phía trước xuất hiện một "quái vật".

Quái vật kia màu trắng, đặc biệt đặc biệt cao, có bốn cái tay...

"Oa a a!"

Vào lúc này Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường ngược lại là sửng sốt, Cửu Vương gia dĩ nhiên muốn nhìn một chút đây là thứ đồ chơi gì, Bạch Ngọc Đường sững sờ lại cảm thấy —— giày của quái vật này làm sao quen mắt như vậy, có chút giống đôi giày mà mấy ngày trước hắn mới vừa mua cho sư phụ...

Chính là hai người còn không có nhìn rõ ràng, Công Tôn và Triển Chiêu đã nhảy dựng cả lên, vừa quay đầu chạy vừa kéo theo hai người bọn họ chạy ra ngoài.

Đồng thời, trên bầu trời sấm chớp rền vang, xa xa mưa to như trút nước, màn mưa kèm theo mây đen dần dần di động về phía bên này.

Bốn người vừa xông tới cửa, lại có tiếng sấm, cửa phòng xuất hiện một bóng đen.

"A!"

Triển Chiêu ngẩng đầu bị dọa sợ run run, bản năng phất tay một quang cầu liền đập ra ngoài.

...

Trong căn phòng ở sơn trang, đốm lửa nhỏ bắn ra, mấy quả cầu lửa liền hướng về phía "quỷ" ngoài cửa bay qua.

Trâu Lương và Tắc Tiếu đứng đó không nhúc nhích, cũng không biết hai huynh đệ là sợ ngây người, hay là bởi vì bị đám tiểu tài tử Thái Học bám vào người cho nên không thể nhúc nhích.

Trên giường, Tiểu Tứ Tử lùi vào sâu trong ổ chăn, Lương Thần Mỹ Phương bốn đứa nhảy lên giường, ôm chăn, "A a a a..."

Khi đốm lửa nhỏ của Hỏa Phượng bay tới cửa, con quỷ kia nghiêng đầu một cái, tránh thoát.

Lâm Dạ Hỏa phất tay, thiếu chút nữa dùng một chiêu Hỏa Phượng Liệt Thiên đốt nhà, liền nghe "quỷ" ngoài cửa mở miệng nói chuyện, "Các ngươi đang làm gì vậy chứ?"

Tất cả mọi người đang "A a a " liền ngừng lại, nghiêng đầu —— thanh âm quen tai...

Lâm Dạ Hỏa đang cầm vài đốm lửa nhỏ cũng ngây dại.

Lúc này, chỉ thấy "quỷ" ngoài cửa lấy mặt nạ trên mặt xuống, vươn tay vuốt tóc, "Bên ngoài gió thật là lớn..."

Trong phòng mọi người nhìn chằm chằm hồi lâu, trăm miệng một lời, "Yêu Vương?"

Đứng ở cửa chính là Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương cầm mặt nạ sửa sang lại tóc, "Ngâm nước xong rồi? Trời tối làm sao lại không thắp đèn?"

...

Trong tiệm quan tài.

Triển Chiêu ném ra ngoài mấy quang cầu, đều bị bóng đen ngoài cửa "tịch thu".

Chờ thời điểm thấy rõ ràng người đứng ở cửa là ai, Triển Chiêu đột nhiên dừng lại đột ngột, vấp phải bậc thang liền ngã nhào qua.

Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cũng đều kéo Công Tôn chạy về phía trước, "Ân Hậu?"

Ở cửa, Ân Hậu bị Triển Chiêu "bốp" một tiếng đụng vào ngực không nói nên lời mà vươn tay, một tay che đầu ngoại tôn, một tay sờ ngực, "Làm gì cả kinh như vậy?"

Triển Chiêu che đầu, vừa buồn bực ngoại công mình tại sao lại xuất hiện nơi này? Vừa suy nghĩ lúc nãy thật giống như thấy quái vật bốn tay, liền xoay tay lại chỉ một cái, "Có quái vật!"

Bạch Ngọc Đường thấy Ân Hậu, liền đoán chừng mới vừa rồi đúng là không nhận sai giày, có chút nghi ngờ quay đầu nhìn —— sư phụ hắn làm sao có bốn cái tay?

Triệu Phổ và Công Tôn cũng quay đầu, chỉ thấy ở cửa hậu viện, Thiên Tôn đang kéo Bạch Long Vương đang ôm đầu mình đấy.

Bạch Long Vương trong miệng rầm rì rầm rì chỉ phía sau, cả người đều treo trên người Thiên Tôn, y như một con gấu túi.

Thiên Tôn mới vừa rồi quay đầu liếc mắt một cái nhìn Bạch Long Vương cứ như con thiêu thân nhào vào mặt mình, vào lúc này đang cố gắng kéo tên này ra, lão gia tử cũng sắp không thở nổi, bên tai ong ong ong, cũng không nghe rõ, loáng thoáng có thể nghe được vài tiếng la, "Có quỷ nha!"

Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ muốn đi qua hỗ trợ, kết quả Bạch Long Vương còn đạp hai người bọn họ...

Cuối cùng Ân Hậu đi qua, xách lấy cổ áo phía sau lôi Bạch Long Vương xuống dưới.

Thiên Tôn cũng xem như là lấy lại được hơi thở, dùng tay vén ống tay áo lên, để cho Ân Hậu ném tên Tiểu Bạch Long kia qua đây, bổn tọa muốn dẫm bẹp hắn!

Bạch Long Vương tránh ở sau lưng Ân Hậu, rầm rà rầm rì tố cáo nói hắn mới vừa rồi đạp phải quỷ!

Ân Hậu cảm thấy cạn lời mà nói, "Đây không phải là quỷ, là người chết."

Bạch Long Vương nháy nháy mắt, Triển Chiêu bọn họ chính là quay đầu —— người chết?

"Người chết... ý chính là thi thể sao?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Long Vương chỉ vào phía hậu viện nói, "Cái kia rất kinh khủng, màu trắng!"

Mọi người yên lặng mà nhìn về phía hắn —— so với ngươi còn trắng hơn?

Thiên Tôn ngoắc tay với hắn —— tới! lại đây chỉ đường!

Bạch Long Vương nào dám đi qua, trốn ở phía sau lưng Ân Hậu.

Ân Hậu đột nhiên chỉ sau lưng hắn, "Quỷ!"

"A a a a..." Bạch Long Vương nhảy dựng lên, liền nhào vào Ân Hậu giống như vừa rồi nhào vào Thiên Tôn.

Chẳng qua Ân Hậu tựa hồ sớm có chuẩn bị, vừa nghiêng người tránh ra, còn đẩy Bạch Long Vương một cái, liền trực tiếp đẩy người đến trước mặt Thiên Tôn.

Thiên Tôn bắt lấy Bạch Long Vương xoay người muốn chạy, tựa như đang nắm một con mèo nhỏ mà lắc qua lắc lại, "Lại dám ám toán ta, ngươi lại ríu ra ríu rít nữa đi!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lần lượt xông lên đi cứu Bạch Long Vương, Triệu Phổ và Công Tôn chính là nhìn sau lưng Ân Hậu, cũng không có quỷ a...

Ân Hậu chắp tay sau lưng đi bộ lại đây, đứng một bên xem náo nhiệt.

Công Tôn và Triệu Phổ đều lắc đầu —— nhóm Tương Du quả nhiên là nhóm ác bá, khi dễ người đều là hợp tác tiến hành.

Triển Chiêu hộ tống Bạch Long Vương đang ôm đầu đến một bên, Bạch Ngọc Đường ngăn sư phụ hắn lại—— người tại sao như vậy?!

Thiên Tôn lắc đầu —— vốn dĩ là muốn đi vào dọa lão quỷ kia, kết quả thất bại trong gang tấc...

Nói xong, lại trợn mắt liếc nhìn Bạch Long Vương một cái —— đều tại ngươi con thỏ vô dụng này!

Bạch Long Vương bĩu môi, "Tiểu Du đáng ghét! Ta không bao giờ để ý ngươi nữa!"

Nói xong vừa quay người lại, lão gia tử muốn bỏ nhà ra đi, kết quả mới vừa quay đầu lại, lại một tia sấm sét vang lên, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai bóng người.

"Oa!" Bạch Long Vương "vèo" một tiếng, trốn đến sau lưng Thiên Tôn.

Thiên Tôn và Ân Hậu đều nhìn về phía cửa, ngoài cửa đúng là đứng hai người, Yểu Trường Thiên đang ôm cánh tay, với Lục Thiên Hàn bên người hắn đang mơ màng buồn ngủ.

Thiên Tôn liếc Bạch Long Vương nắm đai lưng mình một cái... Buông tay!

Bạch Long Vương còn than thở thì thầm oán giận ở đằng kia, "Hơn nửa đêm đều không ngủ chạy tới tiệm quan tài... Nói là hù dọa cung chủ kết quả chỉ có ta bị hù dọa!"

Ân Hậu liếc mắt nhìn Thiên Tôn một cái.

Thiên Tôn lườm nguýt Ân Hậu một cái ——lão quỷ, nhìn cái gì!

Ân Hậu mỉm cười lắc lắc đầu —— mang theo hắn, còn muốn hù dọa ta? Lá gan của hắn cũng chỉ lớn hơn Tiểu Tứ Tử một chút xíu.

Thiên Tôn khó chịu —— tính sai rồi...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút đồng tình mà nhìn con thỏ trắng ủy ủy khuất khuất... Bạch Long Vương, khi còn bé nhất định không ít lần bị nhóm Tương Du khi dễ.

Bạch Quỷ Vương và Lục Thiên Hàn như thế nào cũng xuống núi đến đây chứ?

Đó không phải là do trong miếu không còn phòng dư sao, phân phát trái cây cho bọn nhỏ xong, Lục Thiên Hàn mệt nhọc, Bạch Quỷ Vương liền mang hắn xuống núi, chuẩn bị trở về sơn trang đi ngủ.

Kết quả đi tới nửa đường đột nhiên trời mưa, vốn là hai lão gia tử không che dù cũng không sao cả, dùng nội lực cũng sẽ không bị ướt.

Chính là đi như vậy trên đường, nhìn rất quỷ dị, đặc biệt mấy ngày nay trên đường Lâm An phủ còn có chuyện ma quỷ, rất nhiều người đi đường cũng nhìn hai người bọn họ, chỉ chỉ chỏ chỏ.

Dựa theo nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Bạch Quỷ Vương liền lôi muội phu đang buồn ngủ, mệt rã rời đi mua cây dù.

Nhưng lúc này cửa hàng đều đóng cửa, không chỗ nào bán, cũng chỉ tận lực đi vào đường nhỏ không người.

Mới vừa đi tới gần bên này, liền nghe được tiếng hét của Bạch Long Vương.

Bạch Quỷ Vương ngược lại không lưu ý, ngược lại Lục Thiên Hàn trong cơn buồn ngủ lại thanh tỉnh, nhìn trái nhìn phải, "Tiểu Bạch Long đang gọi..."

Yểu Trường Thiên còn suy nghĩ, Ân Hậu vẫn là không tìm được hai tên bạch mao kia đi, nếu không làm sao còn không có trở về trang viên?

Hai người liền tìm tới đây.

Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều thở dài —— đã chạy tới tiệm quan tài, cũng chạy không thoát gia trưởng đi theo... Tùy thời tùy chỗ đều kéo theo cả nhà! Lúc nào đến phiên hai người bọn họ giống như đôi Lang Phượng kia, được ăn chút ít chứ?

"A? Đây không phải là những 'vu nữ' của vu quán lúc chiều sao?"

Lúc này, trong hậu viện truyền đến thanh âm của Công Tôn và Triển Chiêu, hai người đã tìm được thi thể mới vừa rồi bị Bạch Long Vương đạp phải... Còn không chỉ có một cỗ.

Cũng khó trách hù đến Bạch Long Vương, những người này đều biến thành màu trắng.

Này cũng không phải là loại thuần trắng giống Bạch Long Vương, mà là một loại xám trắng, tướng mạo người chết cũng thực đáng sợ.

Công Tôn nhắc nhở Triển Chiêu đừng đụng thi thể, "Bọn họ trúng độc chết, ăn phải bạch phượng."

Tất cả mọi người buồn bực —— bạch phượng là cái gì? Thân thích của Hỏa Phượng sao?

"Bạch phượng là một loại tảo biển kịch độc, một cây rất lớn, ở trong nước là màu tím nhạt, vừa mập lại vô cùng mềm mại. Thứ này khi rời khỏi nước biển, sẽ bị mất nước biến thành màu trắng, hình dạng biến thành dẹp lép, sau khi hoàn toàn phơi khô sẽ giống như một cọng lông chim phượng hoàng. Bạch phượng gặp rượu sẽ thành kịch độc, người uống vào sẽ biến thành màu trắng, sau đó nghẹt thở mà chết."

Công Tôn nói xong, chỉ chỉ mấy vò rượu rỗng bên cạnh thi thể.

Triển Chiêu cũng xem như đã hiểu rõ tại sao công cụ đều bày trên đường đi trong cửa hàng, hóa ra là đang làm việc một nửa, bị người ta cầm rượu độc hại chết.

...

Bên trong trang viên, Yêu Vương cầm mặt nạ đi vào phòng.

Lâm Dạ Hỏa chỉ mặt nạ hỏi hắn, "Cái này ... lão gia tử lấy từ đâu ra?"

Ngân Yêu Vương quơ quơ mặt nạ, nói, "Lấy từ trên cây, vật này treo trên cây là làm chi? Trừ tà sao?"

Vào lúc này Bao Duyên thắp ngọn đèn dầu trên bàn lên, bóng đen sau cửa sổ cũng không thấy.

Bao Duyên chạy đi đẩy cửa sổ ra nhìn một cái, vươn tay từ góc bên cạnh cửa sổ tháo lá bùa làm bằng người giấy xuống.

Mọi người không nói gì... Làm nửa ngày, chính mình tự dọa mình.

Trên giường, Tiểu Tứ Tử cũng từ trong ổ chăn chui ra, nhìn thấy Yêu Vương, nghĩ nghĩ, nghiêng đầu —— cho nên bóng trắng bay vào, là Yêu Yêu sao?

Nhìn một phòng người đều ngơ ngác, Yêu Vương đột nhiên che miệng cười xấu xa, "Ai nha lá gan thật là nhỏ..."

Hỏa Phượng liền hỏi Yêu Vương, "Lão gia tử người lấy mặt nạ từ trên cây nào xuống?"

Yêu Vương quơ mặt nạ, "Ở bên cạnh suối nước nóng mà các ngươi ngâm lúc nãy..."

Mọi người sửng sốt, cùng nhau nhìn về Yêu Vương —— khó trách vừa mới nhìn thấy bóng trắng bay qua, còn im hơi lặng tiếng, vậy mà lại là ngài!

"Sớm như vậy đã tới rồi?" Dạ Minh trên đỉnh đầu Tắc Tiếu liền kêu lên quang quác —— vậy ngươi chờ lâu như vậy mới ra ngoài? Ngươi cố ý hù dọa người có phải hay không!

Yêu Vương cười tủm tỉm nói, "Mới vừa rồi đi quan sát tòa nhà này, không hổ là tòa nhà để ngắm trăng, phong cảnh rất đẹp... Ai nha "

Lời nói còn chưa dứt, đối diện vù một tiếng... Bị một cái gối đầu bay tới đánh trúng.

Tất cả mọi người quay đầu —— ai ném? Làm tốt lắm!

Trên giường, Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tay, nhận lấy cái gối thứ hai Tiểu Lương Tử đưa cho bé, hướng về phía Yêu Vương, ném!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro