CHƯƠNG 731: THẤY NÚI THẤY BIỂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 731: THẤY NÚI THẤY BIỂN

EDITOR: ROSALINE

BETA: MINH ANH ANH


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến vào cảnh mộng, vốn là muốn tìm Hồng Minh hỏi về những bí ẩn quanh Thanh Trủng Lân, như sự ra đời của Thiên Tôn, còn có những chuyện chân thực về Thiên Vũ Tộc thần bí kia.

Thế nhưng kết quả vừa vào trong giấc mơ, hai đoàn tử lại đi tới một mảnh rừng hoang vu không một bóng người.

Men theo tiếng động đột nhiên xuất hiện ở chỗ sâu trong rừng cây, bất thình lình liền thấy phía trước "vèo" một tiếng, một thứ màu đen to lớn nhào tới.

Hai đoàn tử theo bản năng lôi đối phương ra bảo hộ sau lưng mình, kết quả lại đụng vào nhau.

"Ai nha" một tiếng, hai tiểu đoàn tử liền bị một con thú lớn màu đen đụng ngã.

Trong nháy mắt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị nhào tới, cảm thấy con thú đen lông rậm không phải mèo mà cũng chẳng phải chó này có chút quen mắt, đây không phải là Tân Đình Hầu sao?

Tân Đình Hầu rất nhiệt tình, cứ như con chó lớn bắt lấy hai đoàn tử đòi liếm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vội vàng vàng nâng cằm nó đẩy ra ngoài.

Lúc này, trong rừng truyền đến tiếng bước chân, còn cả tiếng huýt sáo... Tân Đình Hầu liền bỏ qua hai người, lui về phía sau mấy bước.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường suy nghĩ có phải Triệu Phổ cũng tới hay không? Ngồi dậy vừa nhìn một cái, liền thấy phía trước có một thiếu niên vận hắc y đang đứng, nhưng người đó không phải Triệu Phổ.

Thiếu niên này nhìn qua thì khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đeo một chiếc mặt nạ màu trắng hơi nghiêng, mặc quần áo màu đen, nhìn kiểu ăn mặc không giống người Hán.

Lại nhìn diện mạo, làn da vô cùng trắng, cũng không phải cái loại trắng như tuyết mà là có chút xám trắng, chung quanh hốc mắt có chút đỏ, con ngươi cũng đỏ sậm, có vẻ vô cùng yêu dị. Mũi cao mắt sâu, tóc ngắn, nhìn thì là tóc đen, nhưng mơ hồ mang theo màu đỏ tươi, bộ dạng không khó nhìn, xác thực mà nói, còn rất ngầu, cao gầy cường tráng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm thiếu niên kia hồi lâu, trăm miệng một lời, "Cữu công?"

Đứng ở trước mắt hai người, không phải là Yểu Trường Thiên lúc còn trẻ sao... Hồi đó phải gọi là Phong Thiên Trường mới đúng.

Chẳng qua hiển nhiên, Yểu Trường Thiên ở hiện thực bị Triển Chiêu "mang" tới đây.

Bạch Quỷ Vương ôm cánh tay thở dài, nói với Triển Chiêu, "Ngươi đứa nhỏ này thật là, đã không có cảm giác phương hướng rồi, sao ngay cả khái niệm thời gian cũng không có vậy hả? Ta lúc ở trong rừng mưa còn chưa gặp Hạ Vãn Phong đâu, sao lại có Tân Đình Hầu được?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng theo bản năng nhìn Tân Đình Hầu, khó hiểu cảm thấy có chút không đúng... Tân Đình Hầu sao lại nũng nịu như vậy?

Lần trước hai người bọn họ thấy Tân Đình Hầu, mặc dù kỳ lân thú rất thân thiết với người, nhưng nhìn có vẻ lười biếng, tướng mạo cũng có chút hung ác, dĩ nhiên, coi ra rất thích Triệu Phổ. Chẳng qua vào lúc này nhìn thế nào cũng giống một con chó lớn... Ngồi xổm bên cạnh Bạch Quỷ Vương Tân Đình Hầu lại còn ngoắc đuôi, liên tục nghiêng người về phía Yểu Trường Thiên, còn cọ cọ hắn vài cái.

Bạch Ngọc Đường yên lặng gật đầu —— Tất nhiên là giấc mơ của Miêu Nhi!

Bạch Quỷ Vương tiếp tục thở dài, đưa tay vỗ kỳ lân ngốc nhà mình.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhạy bén mà bắt được trọng điểm —— rừng mưa!

"Nơi này là rừng mưa Tây Nam sao?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tò mò hỏi.

Bạch Quỷ Vương nhìn trời nghĩ nghĩ, "Cũng không hẳn ..."

Hai đoàn tử nghiêng đầu nhìn nhau—— Có ý gì?

Bạch Quỷ Vương đưa tay chỉ bốn phía xung quanh, "Cánh rừng này đúng là lãnh địa Bạch Quỷ Tộc gần rừng mưa, nhưng bên kia..."

Bạch Quỷ Vương lại chỉ núi rừng xa xa, "Mấy ngọn núi kia không phải... Ngọn núi trước mặt kia nhìn có chút giống như núi Mang Nãng, vị trí này vốn hẳn phải là một khu đầm lầy mới đúng!"

"Bên kia là núi Mang Nãng?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa từng đi qua bên kia, cũng ngước mặt nhìn.

"Chỉ có phía trước là núi Mang Nãng, phía sau không biết là núi nào, núi Mang Nãng theo lý cũng không cao tới vậy." Yểu Trường Thiên nhìn nhìn Triển Chiêu, lắc đầu... Nhóc mèo nhà Ân Hậu này may là không cần phải mang binh đánh giặc, nếu không có thể lạc đường đến Thiên Trúc luôn...

"Nói đi nói lại..." Bạch Quỷ Vương đẩy cái đầu lớn đang xáp tới của Tân Đình Hầu ra, hỏi hai đoàn tử, "Hai ngươi lại muốn làm cái gì nữa? Mang ta đi xa như vậy."

"Ừm..." Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thiếu chút nữa quên mất chính sự, liền nói, "Chúng ta muốn hỏi thăm một chút về chuyện của Thiên Tôn, Thiên Vũ Tộc với Thanh Trủng Lân."

Yểu Trường Thiên không hiểu mà nhìn hai người —— nói hợp lý đó, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến ta? Hai ngươi dẫn ta tới làm gì?

Triển Chiêu cũng gãi đầu —— đúng vậy, tại sao Bạch Quỷ Vương lại ở nơi này chứ? Chẳng lẽ, Bạch Quỷ Vương có thể giao lưu trao đổi với Thanh Trủng Lân?

"Ta rõ ràng đến tìm Hồng Minh mà..." Triển Chiêu nói nhỏ, "Trước khi đi ngủ cũng gọi tên Hồng Minh, không gọi Tân Đình Hầu."

Yểu Trường Thiên ôm cánh tay, Bạch Ngọc Đường thì tò mò chỉ chỉ mặt nạ màu trắng đeo nghiêng trên mặt, "Cữu công, đây là cái gì vậy?"

Bạch Quỷ Vương nhìn thoáng qua, "À, lúc này lão đại rừng mưa Tây Nam còn không phải ta, là Bách Quỷ Vương, trước không phải đã nói với các ngươi sao, chính là cái tên sau này bị ta đánh chết."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, cữu công dưới sự giúp đỡ của Hạ Vãn Phong lấy được Tân Đình Hầu trở lại liền làm thịt Bách Quỷ Vương, sau đó thống trị toàn bộ rừng mưa Tây Nam.

"Địa bàn này là khu vực do Bách Quỷ Vương khống chế, là cấm địa tế tự, người đi tới nơi này đều phải mang một cái mặt nạ, nếu không may bị phát hiện, sẽ giả trang thành quỷ bà hoặc tế tự chạy trốn, nếu không sẽ có phiền toái..." Bạch Quỷ Vương vừa nói, vừa cầm mặt nạ lên nhìn, tựa hồ còn có chút nghi hoặc, "Ta nhớ rõ ta chưa từng đeo loại mặt nạ này, sau đó Hạ Vãn Phong muốn đi vào quan sát quỷ tộc tế tự, ta mới làm cho hắn một cái để mang..."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cộng thêm Bạch Quỷ Vương vào lúc này lại thấy rất hồ đồ.

Bạch Ngọc Đường và cữu công hắn đều nhìn Triển Chiêu —— cho nên, Thanh Trủng Lân đâu? Hồng Minh đâu?

Triển Chiêu phồng má vò đầu —— chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là cách vào không đúng không?

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường lên, "Đi ra ngoài trước đã..."

Nói xong, Bạch Ngọc Đường cũng cảm giác trước mắt tối sầm, mở mắt ra... Hắn vẫn nằm trên giường trong Miêu Miêu Lâu, xoay mặt muốn nhìn Triển Chiêu một chút... Một đôi mắt to lông mi trắng dài thật dài đang nháy nháy mắt với hắn.

Ngũ Gia sửng sốt một chút, mắt mèo này lại lớn hơn rồi? Cẩn thận nhìn lại mới phát hiện là Tiểu Long bảo đang ngủ giữa hai người bọn họ.

Triển Chiêu nhét Long bảo vào trong chăn, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Thử lại lần nữa xem sao?"

Ngũ Gia gật gật đầu...

Hai người liền ngủ mất, Triển Chiêu miệng lải nhải một chút, kêu gọi Thanh Trủng Lân và Hồng Minh.

Chờ mở mắt ra, vẫn là trong khu rừng ban nãy.

Bạch Quỷ Vương khoanh chân ngồi ở trên một cái cọc, đang ném nhánh cây chơi đùa với Tân Đình Hầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tay cầm tay đứng đối diện hắn.

Bạch Quỷ Vương thở dài —— nếu không hai ngươi đổi chỗ ngủ xem sao?

Ngũ Gia lại trước mắt tối sầm, Triển Chiêu ngồi dậy kéo hắn, "Đổi chỗ thử ha?!"

Bạch Ngọc Đường liền cầm gối đổi vị trí với Triển Chiêu, Tiểu Long bảo ngại hai người bọn họ làm ầm ĩ, phất cánh đạp chân bay trở về trong ổ của mình đi ngủ.

Trên xà ngang, Yêu Yêu ngáp một cái, liếc mắt nhìn hai người trên giường đang di chuyển.

Hai người đổi vị trí xong rồi lại nằm xuống, Triển Chiêu đổi tới đổi lui, đang nghĩ xem tư thế nằm thế nào cho thoải mái nhất.

Ngũ Gia vươn tay từ giữa cổ hắn xuyên qua gối đầu, ôm hắn lại ngủ thiếp đi.

...

Lại mở mắt, trước mắt xuất hiện một thác nước còn có một đầm nước.

Triển Chiêu vỗ tay một cái, khẳng định cách làm của mình đúng rồi, trước mắt xác thực "rầm" một tiếng, một con kỳ lân lớn màu đen từ trong nước chui ra, còn văng nước tung tóe lên người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Yểu Trường Thiên ôm cánh tay ngồi ở trên một cây cọc, bất đắc dĩ mà nhìn hai người bị tạt nước ướt sũng cả người, chỉ chỉ cánh rừng phía sau, "Cách xa chỗ vừa rồi đại khái chừng hai trượng."

Triển Chiêu nghiêng đầu, "A?"

Bạch Ngọc Đường lại mở mắt ra, chỉ thấy Triển Chiêu ôm cánh tay ngồi ở trên giường vận khí, "Tà môn!"

Ngũ Gia vốn là muốn nói —— bằng không quên đi, ngày mai hỏi Yêu Vương thử?

Thế nhưng Triển Chiêu cương quyết, tự nhủ với lòng mình phải thấy Hồng Minh cho bằng được!

Cầm gối lên thả vào cuối giường, Triển Chiêu vỗ giường với Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, chuyển hướng thử xem?"

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đành phải chuyển đầu ngủ.

Hai người lại mở mắt ra... Vẫn là bên thác nước vừa rồi, một nhánh cây bay qua, Tân Đình Hầu hồng hộc hổn hển đuổi theo, nhặt lên, ngậm lấy chạy về đưa cho Bạch Quỷ Vương đang nâng cằm ngồi trên cây cọc.

Bạch Quỷ Vương cầm nhánh cây lại ném ra ngoài, vừa nhướng mí mắt lên thoáng nhìn qua hai đoàn tử đang sững sờ đứng ở đối diện —— ta có nên đánh hai ngươi một trận không!

Bạch Ngọc Đường muốn dỗ cữu công hắn đôi câu, kết quả trước mắt bất ngờ không kịp đề phòng lại tối sầm lại.

Ngũ Gia cảm giác có tiếng sột soạt, mở mắt ra, chỉ thấy Triển Chiêu một tay ôm gối đầu, một tay lôi chăn, xoay mình xuống giường, nghiêng đầu với Bạch Ngọc Đường, "Đi!"

Ngũ Gia cầm gối đi theo hắn xuống giường, "Đi chỗ nào?"

Triển Chiêu nhíu mắt lại, "Đi đổi chỗ ngủ!"

...

Trong viện cách vách, Lục Thiên Hàn đang ngủ mơ màng, chợt nghe Bạch Quỷ Vương gian ngoài thở dài không ngớt, giống như còn nói thêm câu, "Có để cho người ta ngủ nữa hay không vậy?!"

Lục Thiên Hàn trở mình, ôm đầu ngủ tiếp.

...

Trong phòng Yêu Vương, Thiên Tôn ngủ ở gian ngoài đột nhiên mở mắt ra, nhìn nhìn giường đối diện.

Ân Hậu cũng tỉnh, hai lão đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng giương mắt, nhìn về phía nóc nhà.

Chợt nghe thấy trên nóc nhà hình như có chuột đang quậy phá, động tĩnh còn không nhỏ.

Thiên Tôn có chút khó hiểu nhìn Ân Hậu —— này là làm sao vậy?

Ân Hậu nghĩ nghĩ, "Nghe động tĩnh hình như là Chiêu Nhi và Ngọc Đường đi lên..."

"Ta cũng thấy vậy." Thiên Tôn ngồi dậy rồi nghiêng tai cẩn thận mà lắng nghe, không sai, là Ngọc Đường nhà hắn và nhóc mèo kia, hơn nửa đêm không ngủ, lên mái nhà làm gì?

Hai vị lão gia tử không hiểu gì đi xuống giường, đẩy cửa ra ngoài, ngước lên nhìn mái nhà.

Chỉ thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nằm ngủ cạnh nhau, trên nóc nhà còn có tấm trải giường màu trắng, hai cái gối... Còn đắp chăn nữa.

Thiên Tôn và Ân Hậu nuôi trẻ con nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy tình huống này, có chút luống cuống nhìn hai người —— hai ngươi, làm gì vậy? Mộng du à?

Triển Chiêu xua xua tay với hai người —— hai người vào ngủ tiếp đi! Hai ta có chính sự muốn làm!

Thiên Tôn và Ân Hậu không khỏi nghi ngờ —— hai ngươi có chuyện gì không đứng đắn đến nỗi phải lên chỗ này ngủ? Đừng có làm chuyện kỳ quái! Nóc nhà không vững, rất dễ sập!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng xua tay —— không có gì đâu mà!

Thiên Tôn vốn còn đang muốn nói hai người mấy câu, nhưng Ân Hậu kéo hắn một cái —— thôi đi, tùy hai đứa nó, giờ mà không ngủ tiếp chắc trời cũng sáng hẳn!

Hai lão đầu liền quay người, trở về phòng ngủ tiếp.

Thiên Tôn nằm trên giường, chốc chốc lại liếc lên nóc nhà một cái, Ân Hậu nói hắn đừng tò mò mau đi ngủ đi.

Thiên Tôn híp mắt nhìn Ân Hậu —— lão quỷ có phải ngươi biết hai đứa nó đang mưu tính chuyện gì đúng không?

Ân Hậu nghiêng người, làm bộ ngủ, chẳng qua trong lòng cũng đại khái đoán được, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn làm gì.

...

Hai người nằm trên nóc nhà, rất nhanh lại ngủ mất.

Lại mở mắt ra nữa, lại trở lại vị trí khu rừng lần đầu tiên hai người bọn họ đến.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang buồn bực, sau đó cần cổ bị người xách lên, rồi hai chân cách mặt đất, bị nhấc lên.

Hai người quay đầu lại, không có gì ngoài dự liệu, Yểu Trường Thiên lại xuất hiện, hơn nữa sắc mặt còn không quá tốt.

Lão gia tử... Chính xác hơn là lão gia tử dưới hình dạng thiếu niên hết sức khó chịu, xách lấy hai người bọn họ lắc qua lắc lại —— hai ngươi có chịu yên hay không?!

"Thật kỳ quái!" Triển Chiêu trực tiếp vò đầu, "Ta lúc ngủ rõ ràng nghĩ đến Hồng Minh và Thanh Trủng Lân! Làm sao lại"

Còn đang nghi hoặc, lại truyền đến một tiếng kình ngâm linh hoạt mà kỳ ảo.

Ba người cũng ngẩng đầu, chỉ thấy ở đỉnh núi phía xa trong mây mù, một con côn lớn, đang chậm rãi bơi qua bơi lại.

"Đó là Tiểu Hải sao?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, ngoại trừ Tiểu Hải thì không còn loài Côn nào có thể bay trên trời.

"Vậy chúng ta vẫn không đến đúng chỗ sao?" Triển Chiêu không hiểu lắm, "Ta rõ ràng là tìm Hồng Minh, sao lại thấy Sơn Hải Kiếm?"

Hai người đều nhìn Yểu Trường Thiên, Bạch Quỷ Vương nhìn trời —— làm sao ta biết được?! Người lớn nhà các ngươi không quản sao? Nếu không ta thay hai tên Tương Du kia đánh các ngươi một trận ha?

Bạch Ngọc Đường nhìn Yểu Trường Thiên —— cữu công muốn đánh ai?

Bạch Quỷ Vương nhìn Tiểu Bạch Ngọc Đường cũng không có cách nào, đành phải lắc lắc hai tiểu đoàn tử không để cho hắn ngủ này.

Bên này đang không có biện pháp, chợt nghe phía sau có một thanh âm truyền tới, "Sơn Hải và Hồng Minh đi cùng nhau, thấy núi thấy biển chứng tỏ đã thành công, về phần hai người chúng nó ở chỗ nào..."

Phía sau ba người, có một bàn tay duỗi lên, chỉ con côn lớn đang quanh quẩn trên đỉnh núi xa xa, "Tiểu Hải không phải đang chỉ đường cho các ngươi à."

Ba người quay đầu lại, nhìn thấy Ân Hậu đang đứng ở phía sau bọn họ.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro