CHƯƠNG 740: NHẬN THÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 740: NHẬN THÂN

EDITOR: ROSALINE

BETA: TƯỜNG0707


Trong bất tri bất giác, vụ án tiến vào một lĩnh vực mà mọi người không biết —— Bán Quỷ.

Triển Chiêu cảm thấy muốn ở giang hồ lăn lộn ra một chút thành tựu, đặt tên vẫn rất quan trọng, thí dụ như Bán Quỷ vừa nghe liền cảm thấy rất lợi hại, mà gọi là Bán Nhân, cảm giác còn kém một chút... Thế nhưng suy nghĩ kỹ hơn, Bán Quỷ và Bán Nhân, dường như cũng không khác nhau nhiều lắm.

Nghe đồn, Bán Quỷ Môn nghe đồn rất lợi hại, dù sao có thể nổi danh cùng Thiên Sơn, Bách Hoa Cốc, Ma Cung, Thánh Điện Sơn, nhưng rõ ràng, những thân thích đang khóc lóc ở trong biệt viện kia, cũng không phải cao thủ gì.

Dĩ nhiên cũng có thể hiểu, Ma Cung cũng có rất nhiều thân thích không biết võ công, Thánh Điện Sơn đồng dạng cũng có nhiều tiểu hòa thượng chỉ biết một chút công phu. Trên đời này nơi tuyệt đối đại hung, dường như chỉ có Thiên Sơn Bách Hoa Cốc.

Mọi người lúc này có rất nhiều nghi vấn, nhưng còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, chỉ thấy Bao Duyên Bàng Dục chạy vào, vừa đi vào, vừa nháy mắt.

Sát theo hai người bọn họ, chạy vào hai người trung niên, vào cửa liền hành lễ với Bao đại nhân.

Bao Chửng cũng biết, là hai vị công tử của Trần Tử Quý, cũng chính là...

Hai vị công tử Trần gia vừa vào cửa, hai người đã nhìn chằm chằm vào Hoa phu nhân.

Mới rồi Lâm Tiêu chạy về nhà tìm hai người bọn họ nói chuyện, bọn họ còn không tin, vào cửa vừa nhìn, hai huynh đệ đều ngẩn ra.

Dù sao huyết mạch chí thân, hơn nữa tiểu muội muội cũng chỉ kém hơn bọn hắn mấy tuổi, hai huynh đệ từ nhỏ cùng lớn lên với muội muội, liếc mắt môt cái, hai người bọn họ liền nhận ra.

"Tiểu muội..." Đại ca Trần gia so với nhị ca hốc mắt cạn hơn, nước mắt liền không khống chế được.

Nhị công tử Trần gia cố nén cảm xúc, chạy tới bên người Hoa phu nhân nhìn trái nhìn phải.

Thân muội tử mà, nơi nào có nốt ruồi nơi nào có sẹo làm ca ca tự nhiên là rõ ràng.

Trần nhị công tử liếc mắt nhìn góc trái trên trán Hoa phu nhân xem xét, phát hiện ở dưới tóc che giấu một vết sẹo mờ nhạt, liền một tay túm lấy đại ca hắn kéo kéo, "Thật sự là tiểu muội! Không sai a đại ca! Đây là lúc đầy tháng muội muội, khi đó ngươi không ôm ổn, té ngã xuống đất ra vết sẹo! Ngươi còn nhớ rõ không? Hai ta lúc ấy đều bị cha đánh!"

Trần đại công tử vào lúc này mặt cũng ướt, liên tục gật đầu.

Mọi người đều có chút không biết nói gì, Hoa phu nhân mất trí nhớ có lẽ không chừng không phải do tai nạn trên biển...

Hoa phu nhân nhìn hai vị ca ca đột nhiên xuất hiện, cũng ngây dại.

Nếu như nói nàng có nhớ hay không, thật sự là không nhớ rõ, nhưng không biết tại sao, thời điểm nhìn thấy họ cũng giống như lúc thấy Lâm Tiêu vậy, có một loại cảm giác quen thuộc không nói ra được.

Hoa phu nhân một câu "Đại ca nhị ca" thốt ra.

Hai huynh đệ nơi nào chịu được cái này, ôm muội tử lớn tiếng khóc.

"Ai! Muội tử đáng thương của ta!"

"Nghe nói ngươi ngã xuống sông mất trí nhớ?!"

"Còn nói bị người xấu bắt đi làm áp trại phu nhân!"

"Ông trời bất công!"

"Bao đại nhân ngài phải làm chủ cho chúng ta!"

"Muội tử của ta! Từ nhỏ chính là tâm can bảo bối trong nhà!"

"Nâng trong tay chỉ sợ ngã!"

Mọi người không nhịn được phun tào —— đây không phải là mới vừa đầy tháng liền té ngã sao...

Bao đại nhân nghi ngờ nhìn Bao Duyên và Bàng Dục một chút —— Các ngươi nói với bọn họ như thế nào thế?

Bàng Dục sờ sờ gáy, Bao Duyên cũng gãi đầu —— mới vừa nãy hai người đã uyển chuyển nói một lần, là hai huynh đệ tự bổ não ra đi...

Mọi người đứng một bên lắc đầu, cũng thay Thái sư lau mồ hôi.

Tần đại nhân còn thật cảm động, ở một bên lau nước mắt, bày tỏ tìm trở về liền tốt! Cuối cùng đã có thể một nhà đoàn tụ.

Đang nói chuyện, bên ngoài Tạ Viêm chạy vào.

Lâm Tiêu phụng bồi Trần Tử Quý đi vào cửa nha môn, còn chưa nói chuyện của tỷ tỷ với cha nuôi, Tạ Viêm nhanh chóng chạy vào trước xem tình hình hai vị ca ca nhận thân.

Kết quả đi vào nhìn thấy tình cảnh này một cái, hai huynh đệ vừa khóc vừa chỉ tay lên trời thề muốn lăng trì Sơn Đại Vương đây.

Tạ Viêm mặt đầy lơ mơ, phất tay về phía mọi người —— ai nha, Trần phu tử tới! Không phải tìm hai huynh đệ này tới giúp sao, hai người bọn họ đây là tình huống gì?

Nhóm lão gia tử sờ cằm, cảm thấy quá trình nhận thân khá phấn khích.

Rất nhanh, ngoài cửa viện truyền đến tiếng bước chân, Trần Tử Quý vừa vào cửa liền liếc mắt nhìn thấy Bao đại nhân.

Bao đại nhân cũng nhanh chóng đi ra ngoài nghênh lão đầu, mặt khác, đại nhân vĩnh viễn đều "nổi bật" như vậy, trong đám người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

"Ai nha, Tướng gia, đã lâu không gặp phong thái vẫn như xưa." Trần Tử Quý cười chào hỏi với Bao đại nhân.

Bao đại nhân trước kia ở Thái Học viện đọc sách, Trần đại học sĩ cũng từng dạy cho hắn, vì vậy liền tiến lên thi lễ gọi phu tử.

Trần Tử Quý nhìn Bao Chửng, cùng nhóm phu tử Thái Học viện nhìn Bao Duyên không sai biệt lắm, đó là môn sinh đắc ý, vô cùng hài lòng.

Lão Trần mấy ngày nay kỳ thật thì tâm tình không tốt lắm, bản thân Trần gia lại đang làm tang sự, tuy nói có hiềm khích với cô mẫu, nhưng đó cũng là thân cô mẫu, hơn nữa lại nghĩ tới khuê nữ, cảm thấy sống không có gì luyến tiếc, cả ngày than ngắn thở dài.

Lâm Tiêu trở về Lâm An phủ, luôn luôn tới làm bạn với hắn, tâm tình lão gia tử mới đỡ hơn một chút, hôm nay nghe nói Bao Tướng tới đây, cũng liền đi ra chào hỏi một chút.

Chẳng qua sau khi vào nha môn, lão gia tử cảm thấy hơi vi diệu, có chút không đúng lắm... Trong viện này làm sao nhiều người như vậy? Hơn nữa tất cả mọi người đều nhìn hắn.

"Cha."

Lúc này, nhị công tử Trần gia lại đây, cùng với Lâm Tiêu cùng nhau đỡ cha hắn.

Trần Tử Quý rất buồn bực, tuy nói hắn lớn tuổi, nhưng cũng không phải không nhúc nhích được, đến mức cần hai huynh đệ tới đỡ sao?

Trần đại công tử cũng tới đây.

Lão gia tử nghi ngờ nhìn chằm chằm mắt con trai sưng lên —— mắt ngươi làm sao vậy?

"Cha... Ô..."

Trần đại công tử vừa mở miệng, còn chưa nói ra được câu nào liền bắt đầu khóc.

Trần Nhị và Lâm Tiêu cũng không nói nên lời mà nhìn đại ca vô dụng nhà mình.

Lâm Tiêu tỏ ý với nhị ca —— Nhị ca ngươi nói!

Nhị ca há miệng cũng không nhịn được mà khóc, mọi người Khai Phong gấp nha, hai huynh đệ này tức chết người mà!

Trần Tử Quý cũng bị phản ứng của hai huynh đệ dọa sợ hết hồn, nhìn Lâm Tiêu một chút.

"Phu tử."

Cũng may, Bao đại nhân đã nói giúp.

"Có chuyện muốn nói với người." Bao đại nhân vừa nói, vừa ra hiệu về phía sau một chút.

Bao phu nhân liền kéo Hoa phu nhân tới.

Hoa phu nhân đi về phía trước, mắt nhìn chằm chằm Trần Tử Quý phía trước, cảm thấy lỗ mũi tự nhiên chua xót, không biết sao lại có một cỗ cảm xúc dâng trào.

Lão Trần nhìn chằm chằm vị thiếu phụ đang đi tới trước mặt mình, vươn tay ra, dụi dụi mắt, cảm thấy mình có phải là mờ mắt hay không, hay là do mấy ngày nay nhớ nữ nhi quá nghiêm trọng, làm sao sinh ra huyễn giác...

"Phu tử." Bao đại nhân nhìn tình huống không sai biệt lắm, liền thấp giọng nói với lão Trần, "Năm đó tai nạn trên biển, có người sống sót."

Trong lòng Trần phu tử động một cái, nhìn chằm chằm nữ tử đi đến gần —— người sống sót?

Hai đứa con trai của lão đầu khóc đến càng lợi hại hơn.

Lâm Tiêu vừa kéo hai người bọn họ, vừa nhỏ giọng nói với Trần phu tử, "Cha nuôi, tỷ tỷ còn sống!"

Mọi người chỉ thấy lão Trần miệng mở hơi to, trong cổ họng giống như là muốn phát ra thanh âm gì đó, nhưng há miệng nửa ngày, chỉ phát ra một tiếng anh ách, "A..."

Hoa phu nhân đi tới gần, đột nhiên quỳ xuống ôm lấy chân lão Trần, khóc lớn, "Phụ thân!"

Khác biệt với khi nãy do dự kêu đại ca nhị ca vậy, Hoa phu nhân rõ ràng cho thấy nhận biết được lão Trần, tiếng phụ thân này, giống như Tiểu Tứ Tử ngày thường kêu Công Tôn vậy, cùng kêu thúc thúc di di là hoàn toàn khác nhau.

"Lê Nhi!" Trần lão gia tử gào khan một lúc thật lâu, rốt cuộc kêu thành tiếng, ôm khuê nữ lên tiếng khóc rống.

Hoa phu nhân tên gọi vốn dĩ là Trần Huyền Lê, "Huyền Lê" chính là dạ minh châu, ý tứ rất rõ ràng, hòn ngọc quý trên tay.

Hai huynh đệ Trần gia ôm nhau khóc, mấy thân thích có người chết trong viện bên cạnh cũng khóc, nhất thời trong nha môn một mảnh tiếng khóc.

Nhiều người đứng xem cũng khóc theo, nhất là Bàng Dục, còn cảm thấy vui vẻ thay mẹ nhỏ, thật muốn... báo tin cho phụ thân, tỷ tỷ và tám người mẫu thân.

Bao Duyên bất đắc dĩ hướng về phía hắn lắc đầu —— vẫn là chờ qua mấy ngày lại nói cho Trần lão phu tử đi.

Bàng Dục hít mũi —— ta không thể đi lên gọi một tiếng ngoại công sao? Đây là cửu ngoại công của ta!

Bao Duyên bọn họ cũng đỡ trán, Bàng Dục chống nạnh —— làm sao thế? Bàng gia ta nơi nào không tốt?! Lão Trần bây giờ chính là Hoàng thân! Hoàng thân quốc thích!

Triệu Phổ khoanh tay lầm bầm lầu bầu, "Ta có phải hay không cũng bị kém bối phận?"

Công Tôn gật đầu, tính toán cho hắn, "Lão Trần xem như là cha vợ của cha vợ của cháu trai ngươi, ngươi và Lâm Tiêu bây giờ là cùng bối phận!"

Cửu Vương Gia "chậc" một tiếng —— quan hệ thật loạn.

Tần đại nhân chuẩn bị một gian phòng, Bao đại nhân và Bao phu nhân phụng bồi người Trần gia cùng nhau ngồi nghỉ một lát, đã nhiều năm không gặp, ngồi xuống từ từ trò chuyện.

Mọi người nhìn cũng cảm thấy thần kỳ, lão Trần lúc mới vừa tiến vào vẻ mặt ảm đạm, nhưng lúc này mặc dù sưng cả hai mắt, nhưng trong nháy mắt toàn thân phát sáng, tựa như trẻ hơn mấy tuổi, ánh mắt cũng có sinh khí, ngay cả đi đứng cũng trôi chảy lưu loát.

Hoa phu nhân đỡ cha nàng đi vào trong phòng, vừa đi vừa quay đầu nhìn Bàng Dục một chút, tựa hồ là hỏi hắn —— ngươi làm sao không đến nhận ngoại công?

Bàng Dục nháy nháy mắt, mới vừa rồi hắn còn chí khí hùng hồn, vào lúc này không hiểu sao cũng có chút nhụt chí... Chuyện này làm sao có thể nói với lão Trần?

Đang lúc này, chung quanh tường viện đột nhiên có chút động tĩnh.

Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn lên, mấy ảnh vệ rơi xuống tường viện, đều là nữ.

Phía bên ngoài viện cũng tới mấy đại nội cao thủ, Vương gia trong lòng liền động một cái, nói với Công Tôn đang bận tâm, "Thuyết khách tới rồi."

Công Tôn hơi sửng sốt, "Thuyết khách?"

Triệu Phổ hỏi hắn, "Loại náo nhiệt này nếu là ở Khai Phong Phủ, ai sẽ là người đầu tiên sáp tới cùng lão Trần nhận thân thích?"

Công Tôn suy nghĩ một chút, dở khóc dở cười, "Hoàng thượng?"

Triệu Phổ cười gật gật đầu.

Công Tôn cảm thấy nếu như Hoàng thượng tới đây nhận thân, chuyện này đích xác là dễ xử lý hơn một ít, nhưng không phải là nước xa không cứu được lửa gần sao.

Cánh tay Triệu Phổ đụng hắn, nhỏ giọng nói, "Ca ca không có nhưng muội muội lại có, thích tham gia náo nhiệt chính là truyền thống của Triệu gia."

Vừa dứt lời, chỉ thấy bên ngoài có vị công công đi vào truyền lời, "Công chúa giá lâm."

Tần tri phủ vội vàng sửa sang lại áo mũ, đi ra ngoài đón tiếp.

Mọi người nhìn nhau một chút, cũng nhớ ra —— đúng rồi, chuyến này Triệu Lan cũng đi theo! Nhóm tài nữ Thái Học viện cũng cùng đi Hãm Không đảo, đều ở trên cùng một chiếc thuyền, chỉ có điều Triệu Lan bị quản tương đối chặt, dù sao cũng là cành vàng lá ngọc, ra vào vẫn là phải chú ý.

Bao đại nhân cũng cảm thấy, ý kiến hay, liền nhìn phu nhân.

Bao phu nhân mỉm cười, trước khi đi, Bàng phi có mời nàng vào cung uống trà, đặc biệt đề cập tới một chuyện, nếu mẹ nhỏ nàng gặp chuyện không dễ giải quyết, có thể để cho công chúa ra mặt.

Bàng phi vẫn rất tinh tế, chuyến này mẹ nhỏ nàng đi Giang Nam điều tra thân thế, khả năng lớn có thể tìm được thân nhân. Lỡ như mà tìm được thật, vậy người trong nhà nhất định sẽ có ý kiến, ví dụ như hoài nghi cha nàng thừa dịp người ta gặp khó khăn mà lừa gạt mẹ nhỏ.

Triệu Lan đặc biệt thân thiết với Bàng phi, có rất nhiều chuyện trong nhà Bàng phi cũng sẽ ngầm nói với nàng.

Thái sư mặc dù nhìn thì thê thiếp thành đoàn, ngày thường cũng đi khắp nơi khoác lác thổi phồng mình có duyên với rất nhiều nữ nhân, thỉnh thoảng cũng diễn cảnh ghen tuông gì đó, nhưng đều là diễn. Người sáng suốt cũng hiểu được, chân chính có con nối dõi, ở cùng một gian phòng, ngủ cùng một giường với Thái sư, chỉ có chính thất, chính là đại phu nhân Hồ Duyên.

Đừng nhìn Thái sư bây giờ có quyền có thế, con gái là hoàng phi, nhưng hồi trẻ làm giàu đều dựa vào lão bà.

Cái tính cách kia của đại phu nhân Hồ Duyên, tại sao đồng ý Thái sư nạp nhiều thiếp như vậy? Hơn nữa quan hệ giữa thê thiếp còn tốt như vậy?

Bàng phi mịt mờ mà nói qua với Triệu Lan, mấy mẹ nhỏ của nàng, thật ra thì càng giống như là ở tạm Thái sư phủ tiếp nhận Thái sư che chở.

Cha nạp nhiều thiếp như vậy, lúc bắt đầu có không ít nguyên nhân là vì khuê nữ của hắn - Bàng phi.

Đại nãi nãi Hồ Duyên xuất thân võ tướng, Bàng phi nếu là học theo mẹ ruột, vậy không phải mỗi ngày xem Triệu Trinh thành bao cát mà đấm sao? Coi như Triệu Trinh thích, cả triều văn võ cũng phải nói thị phi sau lưng nàng, bản thân nàng coi như là xuất thân bình dân, muốn vào hậu cung khó như lên trời. Mà nàng một thân cầm kỳ thư họa kia, đám hoàng thân cho dù xoi mói cũng không chê được dung nhan khi chất của nàng, trên thực tế đều là mấy mẹ nhỏ dạy cho nàng.

Quan hệ giữa Thái sư và nhóm tiểu lão bà tương tự theo như nhu cầu, đôi bên cùng có lợi, nhiều năm ăn ý sống chung như vậy, quan hệ với nhau càng giống như là người nhà, giữa hai bên vô cùng tín nhiệm, các phu nhân tiếp nhận Thái sư che chở đồng thời cũng là hậu thuẫn của Thái sư, đó là một khối thiết bản!

Các phu nhân ở Thái sư phủ là đi lại tự do, giống như Hoa phu nhân. Khi còn là tiểu thiếp của Thái sư thì là Hoa phu nhân, không muốn làm nữa hoàn toàn có thể về nhà làm tiểu thư Trần gia, Thái sư đều có biện pháp giải quyết, nếu không cũng sẽ không phí sức lớn vậy để Bao đại nhân mang nàng đến Giang Nam tra thân thế.

Mặt khác, Bàng phi cũng thay cha nhà mình nói mấy câu lời hay, người không thể xem bề ngoài, cha nàng thức thời lại thông minh có khả năng, không phải như trong mấy lời đồn đãi!

Triệu Lan hấp tấp chạy vào nha môn, nàng thật ra thì sớm đã tới, mới vừa ở gần đó uống trà, để cho Qua Thanh tới xem tình huống nhận thân một chút.

Qua Thanh sau khi xem xong nói với nàng một chút, Triệu Lan cảm thấy mình nên ra mặt.

Triệu Lan vào cửa cũng không có lộ mặt, do Qua Thanh che chở vào thiên viện, Hoa phu nhân kéo phụ thân, lại kéo Bàng Dục lên, cùng đi thiên viện.

Qua Thanh mang đại nội thị vệ phòng thủ ở cửa viện, gật đầu một cái với Triển Chiêu bọn họ, ý bảo —— bên này liền giao cho công chúa đi.

Bao đại nhân cũng yên tâm, lão Bàng đoán chừng là né được lần kiện cáo này rồi...

Bên này nhận thân kết thúc, nhưng Hoa phu nhân chẳng qua là tra được thân thế, nàng năm đó gặp tai nạn trên biển còn khó bề phân biệt, nhất là trong sân còn có ba quan tài của Viên gia.

Ngoài ra, dưới nền đất cửa hàng quan tài là bốn cỗ quan tài, trừ ba cái là của người Viên gia ra, còn có một cỗ thi thể vu nữ rất trẻ tuổi.

Mới rồi người Viên gia nhận qua, không người nào biết người này là ai.

Mọi người ở đây cũng nhìn mấy lão đầu thương hội kia.

Các lão đầu dồn hết can đảm nhìn hồi lâu, cũng không nhận ra cô nương kia là ai.

Lâm Dạ Hỏa ngược lại cung cấp một ít ý tưởng, Hỏa Phượng gần đây không phải nghiên cứu trang phục vu nữ sao, kiểu dáng y phục thì hắn thạo nhất.

Cầm quyển sách tùy thân kia ra lật lật, Hỏa Phượng đưa cho Triển Chiêu nhìn, "Nhìn y phục vu nữ trẻ tuổi đó mặc, nàng là chủ tế phụ trách triệu hoán."

"Triệu hoán?"

Triển Chiêu có chút không hiểu, "Vu tế không phải là trừ tà sao? Nàng triệu hoán cái gì? Phúc báu sao?"

Hỏa Phượng ôm tay cười lạnh một tiếng, lật quyển sách kia tới một trang, chỉ thấy phía trên đại khái ghi chép phân công của mấy vị chủ tế.

Chủ tế phụ trách triệu hoán, là chỉ có tình huống đặc biệt mới có thể theo những vu nữ khác cùng cúng tế. Mà nếu có các nàng tham gia vu tế, căn bản cũng không phải là vì cầu mưa thuận gió hòa, càng không phải là vì xua đuổi tà ma, các nàng xuất hiện bình thường chỉ có một mục đích —— chiêu hồn!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro