CHƯƠNG 759: MANH MỐI DẤU VẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 759: MANH MỐI DẤU VẾT

EDITOR: ROSALINE

BETA: TƯỜNG0707, LILLY


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử đi thăm dò nhà cũ của cô nãi nãi Trần gia, kết quả trùng hợp phát hiện có "kẻ gian đột nhập".

Hai người ôm đoàn tử trốn phía sau bình phong, chỉ thấy ngoài cửa sổ có người nhảy vào.

Người này nhìn cũng không cao, bộ dạng vụng trộm lấm la lấm lét.

Triển Chiêu đã bắt rất nhiều bắt kẻ gian, vừa nhìn đã cảm thấy tiểu tử này là một kẻ trộm chuyên nghiệp.

Tiểu tặc kia sau khi vào phòng liền bắt đầu lục tung tìm đồ, hộp trang sức đầu giường, trên bàn chai chai lọ lọ, không buông tha bất kỳ thứ gì.

Nhưng có mấy món đáng tiền hắn lại không cầm, thoạt nhìn mục tiêu rõ ràng là đi vào tìm đồ.

Tìm một lúc lâu, cái gì cũng không tìm được, tiểu tặc kia lẩm bẩm một câu, "Nó ở đâu được đây..."

Nghe được câu này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Khẩu âm này sao nghe là lạ, nghe ở đâu rồi nhỉ...

Tiểu Tứ Tử nháy nháy đôi mắt to, giơ ra số ba về phía hai người, sau đó lại khoa tay múa chân chỉ cây trụ lớn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, lập tức nhớ ra rồi... Hôm đó ở đảo Rồng trước trụ Thiên Vũ, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử gặp ba cao thủ Tây Nam, mấy người kia cũng có khẩu âm tương tự.

Triển Chiêu chân mày liền nhíu lại —— đám cao thủ Tây Nam kia đều là tay sai cho Cao gia Đại Lý, trộm đao Hải Thần sau đó không phải chạy về Tây Nam rồi sao, sao còn có ở lại? Tiểu tử này lén lén lút lút tìm cái gì?

Sự chú ý của Bạch Ngọc Đường thì đặt trên cuộn giấy mới vừa rồi được giấu trong ám cách.

Trên giấy vẽ một bức tranh, hình một vòng tròn giống cái khiên, khóa ba cây đao, chính là Phong Linh trận lần trước Tiểu Tứ Tử nằm mơ thấy.

Cái khiên trên pho tượng Hải Thần, cũng có cấu tạo tương tự, hết lần này tới lần khác trong bảy thanh đao lại mất một cái... Chẳng lẽ có mối liên hệ gì?

Tiểu tặc kia lật tới lật lui, rốt cục lật tới dưới ghế nệm bên bàn đọc sách, lục lọi một hồi, thật sự có đồ để hắn móc ra, vật kia nhìn giống như là một tấm bùa bình an.

Bạch Ngọc Đường lần nữa cau mày —— bùa bình an này nhìn hơi quen mắt, trong trang viên Bạch gia cũng tìm được mấy tấm bùa bình an tương tự, có một cái bên trong hình như còn có một bức họa.

Tiểu tặc kia rõ ràng đang tìm cái này, giấu bùa bình an đi rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Hắn không biết, tất cả cử động của hắn, toàn bộ hành trình đều ở dưới sự theo dõi của Giao Giao.

Tiểu tặc kia ra sân, liền chui vào tiền viện nhiều người.

Trần phủ hôm nay tổ chức tang sự, dù sao cũng là đại hộ nhân gia, quy mô tang lễ không như bình thường, khách tới không ít, vì vậy nha hoàn tiểu tư tới làm việc cũng rất nhiều.

Tiểu tặc này mặc y phục tiểu tư, rất dễ dàng lẫn vào đám người, sau khi thấy không có ai gần đó, liền chạy trốn từ cửa nhỏ.

Giao Giao cũng không vội bắt hắn, liên tục đi theo, xem xem hắn muốn đi đâu.

...

Trên đường chính Lâm An phủ, U Liên và Ân Hi đứng ở một ngã tư đường.

Vừa rồi hai người dọc theo đường lớn đi tới đây, ai cũng không nói lời nào, b bầu không khí cực lúng túng.

Đến giao lộ, hai vị mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau đó nên đi về phương hướng nào, ai cũng không mở miệng trước, cứ đứng đó như cây gậy.

Phía sau hai người bọn họ, Hồng Cửu Nương và Đinh Ảo cũng cùng đi tới.

Đinh Ảo tuổi lớn hơn Cửu Nương không ít, Cửu Nương mặc dù là người Ma Cung, nhưng thật ra cũng chưa từng theo Ân Hậu chinh chiến, vì vậy cũng không rõ mâu thuẫn giữa Ma Cung và Xuân Viên lắm.

Đinh Ảo chỉ biết nàng là thê tử của U Liên, cảm thấy tướng mạo này đúng là xứng đôi, nhìn dáng dấp của nha đầu này, nghiêng nước nghiêng thành, công phu cũng không tệ, không biết tính khí thế nào, nhìn thì chắc không phải người hiền lành, có chút thú vị.

Cửu Nương tò mò về tướng công nhà nàng và Ân Hi, cũng sợ hai người bọn họ cãi vã, âm thầm quan sát suốt đường đi.

Thấy hai người như khúc gỗ bất động không nói chuyện mà cứ đứng như vậy, Cửu Nương cũng không nói lời nào, nhìn hai bên đường, một con phố toàn là quán cơm tửu lầu, một con phố khác toàn là cửa hàng may đồ, đối diện là đường lớn chạy thẳng ra bến tàu, hai bên không có buôn bán gì.

Cửu Nương định ngoắc ngoắc tay với U Liên, kêu hắn đi hướng quán cơm, không bằng cứ đi ăn một bữa cơm với Ân Hi tiền bối đi.

Đinh Ảo nhìn Cửu Nương vẫy tay, tay áo trên không trung bay tới bay lui, ống tay hình như giấu không ít lân phấn, sao không có lửa cháy chứ? Đưa tay nắm ống tay áo nàng nhìn một lúc, tựa hồ tò mò là chất liệu vải gì.

Cửu Nương lập tức hỏi nàng, "Tiền bối muốn mua y phục à?"

Đinh Ảo nháy mắt mấy cái, nhìn người mình một chút —— ừm...

"Sang con phố kia đi dạo đi!" Cửu Nương mới vừa ghé cửa hàng bán quần áo với Hắc Thủy Bà Bà, liền kéo cánh tay Đinh Ảo đi về phía cửa hàng may đồ, vừa lúc nàng giữ rất nhiều tiền đồ đệ biếu cho xài vặt! Thuận đường đi mua đôi giày.

U Liên đương nhiên biết Cửu Nương đi theo mình suốt quãng đường, thấy hai nàng tới cửa hàng may đồ, quay đầu nhìn sang.

Cửu Nương vừa đi vừa chắp tay sau lưng chỉ con phố ngược lại, cái tay lắc qua lắc lại, ý là —— đừng có chống đối, đi ăn một bữa cơm đi!

U Liên cũng bất đắc dĩ, quay đầu, lại nghe Ân Hi hỏi hắn, "Thành hôn lúc nào?"

U Liên ôm tay nói, "Cũng ba năm rồi."

"Nghe nói còn nhận đồ đệ?"

"Ừ." U Liên nhìn quán cơm trước mặt, hỏi, "Ăn cơm không?"

Ân Hi gật đầu, rồi cùng hắn tới tửu lầu.

Thật ra thì vốn quan hệ của Ân Hi và U Liên vẫn đủ tốt, dù sao cùng nhau đánh giặc, quan hệ hai người có chút giống Hạ Nhất Hàng và Âu Dương Thiếu Chinh. Dĩ nhiên, tuổi của U Liên nhỏ hơn Ân Hi, hơn nữa hồi đó lúc đánh giặc, U Liên so với bây giờ khó đối phó hơn nhiều, nhưng Ân Hi trừ Ân Hậu thì nghe lời U Liên nhất, cái này ngược lại cũng rất giống Âu Dương.

Hai người tùy tiện tìm tiệm cơm, chuẩn bị đi vào ăn một bữa.

Kết quả đối diện đụng phải hai tiểu lão đầu.

Người tới là Thiên Thi và Đinh Cốt.

Hai người này vốn đều cao lớn, nhưng những lúc tinh thần và tâm tình bình thường đều có thói quen co rúm người lại, vậy là từ hai soái ca cao ráo biến thành hai tiểu lão đầu, nhìn có vẻ nhăn nheo già nua.

Bốn vị cao thủ chạm mặt ở cửa quán cơm, rất lúng túng nhìn nhau.

Bốn người đều sờ đầu, cũng mặc kệ, ăn cơm trước, bốn người vừa lúc gom lại thành một bàn, hai hai còn có thể trò chuyện cả ngày.

Vào quán cơm, lên lầu hai chọn một nhã gian.

Thiên Thi đi lên lầu, nhìn một góc đường dưới lầu mấy lần, dường như có chút nghi ngờ.

Đinh Cốt không nhanh không chậm nói, "Thời gian này người như vậy không ít, cũng tụ năm tụ ba lang thang khắp nơi."

U Liên và Ân hi cũng nhìn hướng sang, nơi đó có hai bàn, khách ăn ngồi đó coi bộ đều không phải người bản xứ, cũng biết võ công, có chút khẩu âm Tây Nam.

Xuân Viên không quá "ngăn cách với đời" như Ma Cung, dù sao gần Lâm An phủ có sản nghiệp, vì vậy bọn họ cũng tương đối hiểu biết chỗ này.

"Mấy năm nay." Ân Hi vừa tìm bàn ngồi xuống dựa vào cửa sổ, vừa nói, "Luôn có một số người giang hồ tới từ Tây Nam, đến Lâm An phủ hoạt động, cũng không thấy bọn họ làm ăn hay mở võ quán, nhưng ít nhiều có chút lui tới với thương hội và vài môn phái."

"Mấy năm gần đây?" U Liên hỏi, "Cụ thể bắt đầu từ khi nào?"

"Sau năm thuyền chìm." Đinh Cốt trả lời.

"Đó không phải là chuyện mười năm trước sao?" U Liên và Thiên Thi đều cảm thấy thật sớm...

"Không phải lần thuyền vu nữ chìm lần." Đinh Cốt lắc đầu, "Ba năm trước còn xảy ra một lần thuyền gặp nạn."

U Liên ngược lại đã nhớ ra, lần trước ăn cơm ở Thanh Manh đảo, nghe Ngọc Đường và Chiêu Chiêu nói chuyện trời đất nhắc tới, lần đó sau khi thuyền chìm, có lời đồn nói rằng vong hồn vu nữ đem thuyền đi ngang qua kéo xuống biển.

"Chiếc thuyền kia, có chỗ gì đặc biệt à?"

Lúc này, sau lưng mọi người có một thanh âm truyền tới.

Bốn người quay đầu lại nhìn qua, phát hiện Hắc Thủy Bà Bà không biết lúc nào trôi nổi tới, đứng cạnh họ, cứ như một hồn ma đeo bám sau lưng.

U Liên phán đoán thử, hình như là nam, cũng không phải là vị bà bà nào —— Thánh Linh Vương?

Không Minh cũng trôi nổi, lôi ghế ra ngồi xuống, khoanh tay lẩm bẩm, chắc là bị Hắc Thủy Bà Bà chê, sau đó còn bị Dạ Hậu mắng, cuối cùng đổi thành Thánh Linh Vương, mới cho hắn sắc mặt tốt.

Ân Hi liếc mắt nhìn Không Minh, rót cho hắn ly rượu.

Thánh Linh Vương lôi ghế ra, ngồi giữa U Liên và Thiên Thi, gọi món ngó sen mật đường.

Tất cả mọi người nhìn Thánh Linh Vương —— ngươi đến tột cùng là Thánh Linh Vương hay là vị bà bà nào? Thích ăn ngó sen mật đường còn không phải là nhóm bà bà à?

Thánh Linh Vương cũng mặt đầy vẻ không nói nên lời —— mấy người gây gổ liên quan gì đến ta, ta gọi cho lão bà và khuê nữ không được hả!

"Nghe nói chỉ là một chiếc thuyền thông thường, nhưng có một tin đồn." Đinh Cốt ở Lâm An phủ giao hữu tương đối rộng, biết không ít tin tức, "Có lời đồn nói, lúc ấy có một mệnh quan triều đình ở trên chiếc thuyền này, cũng không rõ tung tích, là thật hay giả thì không người biết."

"Quan lớn gì?" U Liên suy nghĩ một chút, ba năm cũng không lâu, nếu như xảy ra án mạng mà Chiêu Chiêu không biết, Bao Đại Nhân chắc chắn biết, nhưng không nghe nhắc qua.

"Ý là, bởi vì giết chết quan viên kia, mới làm chìm cả chiếc thuyền?" Thánh Linh Vương cảm thấy cần phải hưng sư động chúng vậy sao? Chẳng lẽ là nhân vật lớn nào? Nhân vật lớn tại sao phải ngồi thuyền dân thông thường?"

Đinh Cốt bày tỏ vậy hắn cũng không biết, nhưng mà từ đó về sau, Lâm An Phủ liền bắt đầu xuất hiện cao thủ Tây Nam.

Vừa nói chuyện, thức ăn đã lên.

Mọi người vây quanh bàn ăn cơm, ai cũng không nói lời nào, trên lầu an tĩnh đến mức rớt cây kim cũng có thể nghe thấy tiếng.

Ăn gần no, mọi người nhìn nhau, sự lúng túng viết rõ trên mặt.

Thánh Linh Vương tự ăn ngó sen mật đường, thật là mất hứng, chỉ có thể tự mình trò chuyện giết thì giờ...

"Tiểu Lương Tử thật không tệ ha."

"Đúng vậy, Lão Yểu đúng là vận cứt chó."

"Đọc sách cũng rất ngoan."

"Mấy đứa nhỏ cũng rất ngoan, so với nhóm Tương Du khi còn bé lanh hơn nhều."

"Nghĩa mẫu, một hồi người có muốn đi mua mứt bí không ạ?"

"Gần đây đây có Mãn Ký không? Muốn ăn mứt bí Mãn Ký."

"Ta muốn ăn cao quế hoa."

"Mang về cho Tương Tương hộp bánh hạch đào đi."

"Một hồi bọn họ trở lại hả? Không phải đi bắt quỷ rồi sao?"

Mấy lão đầu lặng lẽ nhìn Thánh Linh Vương lầm bầm lầu bầu nói chuyện trời đất —— ngươi có mấy cái miệng vậy!

Lúc này, Không Minh lão gia tử đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nội lực của yêu phi ..."

Mấy lão gia tử còn hỏi hắn, "Yêu phi nào?"

Không Minh có chút không nói nên lời, "Đương nhiên là nhà thiếu chủ..."

Chúng lão Ma Cung nghiêng đầu, "Tiểu Bạch Đường?"

Xuân Viên chúng lão đều bĩu môi —— yêu phi có tên đáng yêu vậy sao?

"Đúng vậy, chính là hữu hình nội lực nhà hắn!" Không Minh chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Có một đạo hàn khí vừa vụt qua... Có hơi giống Tiểu Du."

Chúng lão nhân gia cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy được nội lực, nhưng nhìn thấy có một nam nhân mặc y phục tiểu tư, da đen thui, đi dọc theo chân tường tiến về phía trước, đến bên ngoài quán cơm, ra dấu với bên trong.

Mới vừa rồi mấy người giang hồ ăn cơm trong góc dưới lầu nhìn thấy cũng chạy ra ngoài, một nhóm người chui vào trong ngõ hẻm.

"Có chút khả nghi."

Đinh Cốt và Thiên Thi cầm đao lên, "vèo" một tiếng đuổi theo.

U Liên và Ân Hi nhìn nhau —— nói là ai tìm được đầu mối trước coi như thắng mà đúng không...

Hai người suy nghĩ một chút, đúng vậy! Không thể để cho hai cây trúc kia giành trước, cũng vội vàng đi theo.

Trong quán cơm chỉ còn lại Hắc Thủy Bà Bà và Không Minh lão gia tử.

Không Minh khoanh tay, nhìn Hắc Thủy ăn đồ ngọt, ý muốn nói—— chúng ta có đuổi theo không?

Thánh Linh Vương nhìn hắn—— để ta hỏi xem có ai rảnh phản ứng với ngươi không ha, lão bà ta đi ngủ trưa rồi, khuê nữ và Dạ Hậu nói muốn đánh mã điếu...

Không Minh im lặng nhìn trời —— mọi người hợp tác rõ ràng đều là một người, dựa vào cái gì chỗ ta có một đám chớ...

===---0o0o0o0---===

*ngó sen mật đường là một món rau ra đời ở Tô Châu, tương truyền lịch sử của nó có liên quan đến điển cố nhà thơ Bạch Cư Dị trị nạn lụt. Tương truyền, Bạch Cư Dị từng nói "khắp ngó sen chỗ nào cũng là bảo vật", cũng dạy người dân nhồi gạo nếp vào lỗ của ngó sen, sau đó ngao mật ong, hoa quế và đường phèn thành nước, nấu chung với ngó sen. Món ăn này mềm dẻo, hương vị ngọt ngào, vị ngọt lưu lại đến tận kẽ răng.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro