Hẹn hò cùng thần tượng (tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Hẹn hò cùng thần tượng.

- Này! Đến rồi, đến rồi….- Nhỏ Hwa vui mừng hớn hở cầm trên tay một

tờ báo ầm ầm chạy vào lớp như vũ bão.

- Đến gì…đến tháng rồi à – Jiyeon  cố  tình trả đũa trêu chọc nhỏ

Hwa lại, nhìn lại tướng chạy dậm chân thật mạnh nói thêm – Coi chừng

lũng đất.

- Lũng cái đầu của bà thì có. Tui khinh bỉ đứa bạn đầu óc chứa sạn

không như bà – Nhỏ Hwa bĩu môi mắng rồi quăng cái phạch tờ báo

trên tay nhỏ xuống .

- Gì vậy – Jiyeon cầm tờ báo lên xem lật thật nhanh hỏi.

Nhỏ Hwa  ngồi xuống hít thở sâu lấy lại hơi sức nói:

- Nhìn nè…..tèng teng …

Nhỏ nhìn theo tay lật của nhỏ Hwa  thấy một hàng chữ đập vào mắt

nhỏ:” Hẹn hò cùng thần tượng ”. Nhỏ vừa nhìn vào tờ báo 

 thì không khỏi tròn mắt há hốc miệng nhảy dựng lên:

- Không phải chứ, thật sự sẽ hẹn hò cùng thần tượng nổi tiếng sao. Ôi

trời ơi, Bigbang,

DBSK…..ai…ai…chừng nào chừng nào.

Nhỏ kích động nắm lấy cổ áo của nhỏ Hwa siết mạnh hỏi, quên mất

việc mình đang rơi vào hành động giết người khiến sắc mặt nhỏ Hwa

đột nhiên tái lại, nhỏ Hwa bị siết cổ hai tay vơ vào không nói được một

câu trợn mắt nhìn nhỏ.

- Hì hì …..tui nhất thời lỡ tay – Nhỏ vội buông nhỏ Hwa  ra chớp chớp

mắt cười hối lỗi.

Nhỏ Hwa sau một cơn ho khù khụ thì bắt đầu động tay chân đập cho

+nhỏ một cái đau điếng:

- Con quỷ, bà định ám sát tui vì trai đẹp à. Còn ở đó mà cười, đẻ tui

nhất thời lỡ tay bóp cổ bà chết xem thế nào nha.

- Còn thế nào nữa, tù đày chờ bà chứ sao – Nhỏ làm như vô tội đáp.

Nhỏ Hwa hứ nhỏ một cái giận dỗi. Giật lấy tờ  báo không cho nhỏ xem

nữa.

- Được rồi, tui xin lỗi bà vậy được chưa. Nhanh nói xem nào – Nhỏ cười

nịnh nọt nhỏ Hwa.

Thấy vẻ mặt nham nhở của nhỏ, Nhỏ Hwa cũng đành thở dài cho số

kiếp lỡ làm bạn thân của nhỏ, lòng  tự nhủ kiếp sau thấy Jiyeon  thì

tránh xa.

-Vậy là mình được hẹn hò cùng thần tượng mình yêu thích hả-Boram

thắc mắc hỏi

-Um nhưng mà nghe nói chỉ được 7hay 8 ngày thôi àh mà tui củng hk

chắc nữa-Hwa giải thích

- Gì chỉ có 7,8 ngày thôi hả– Jiyeon mở to mắt hỏi lại.

- Ừhm…- Nhỏ Hwa gật đầu xác nhận.

- Vậy thì có gì hay đâu, chỉ quen được vài ngày, hổng hứng

– JIyeon thất vọng đáp.

- Nhưng mà, có  TOP đẹp trai, nụ cười dễ thương mà

bà thích và nhiều ngôi sao nổi tiếng tham dự với tư cách khách mời ấy –

Nhỏ Hwacười dụ dỗ.

Jiyeon nghe có chút chút để tâm. Nhỏ dỏng tai gnhe nhỏ Hwanói tiếp.

- Tụi mình thử đăng ký đi. Không được bốc thăm chọn thì cũng được

tặng vé vào xem chương trình cuối cùng của buổi hẹn hò mà – Nhỏ

Hwa  ra sức dụ dỗ.

- Bà đăng ký một mình đi. Tui không đăng ký đâu

- Đi mà, bà đi chung với tui cho vui đi mà – Nhỏ Hwa năn nỉ cực lực

rồi dung chiêu đe dọa – Bà có phải bạn tui không, không đi tui nghỉ chơi

bà.

Jiyeon thờ dài, sao cái số của nhỏ đi đến đâu cũng bị đe dọa đến đó

không biết nữa. Cuối cùng nhỏ cũng đầu hang, chấp nhận tham dự trò

chơi

  Buổi ghi danh tham dự cuộc hẹn hò cùng thần tượng nhìn thôi đã thấy

chóng cả mặt, toàn người với người. Jiyeon vừa nhìn thấy cảnh chen

lấn xô đẩy như hàng tôm chợ cá, nhỏ quay đầu 180 độ định bỏ của chạy

lấy người thì bị nhỏ Hwa và nhỏ Ram nắm cổ lôi lại.

- Bà định bỏ chạy hả?- Nhỏ Hwa lườm mắt nhìn nhỏ.

- Chứ bà nhìn xem, người đông như kiến thế này, thò được một chân

vào cũng mất hết 1 ký thịt. Nhìn tui coi, gầy như vầy, thịt đâu có mà để

mất chứ - Nhỏ bèn mếu máo phân trần.

- Ai mượn bà chen lấn chi – Nhỏ Hwa trợn mắt nhìn nhỏ nói.

- Không chen chẳng lẽ bà định chờ cho hết người rồi mới đến đăng ký à.

Lấy được giấy đăng ký rồi mới có thể vào cổng mà – Nhỏ ngơ ngác hỏi.

- Hehe…xem đây – Nhỏ Hwa cười gian móc trong túi xách ra 3 tờ đăng

ký mới tinh, đá chân mày với Jiyeon  vẻ mặt đầy đắc ý.

- Ở đâu mà bà có vậy – Jiyeon mở to hai con mắt của nhỏ nhìn hai tờ

giấy đăng ký trên tay của nhỏ Hwa, lắc đầu không tin được vào mắt

mình.

- Tui là ai hả, tui luôn có cách của mình mà - Nhỏ Hwa ưỡng ngực vênh mặt.

Jiyeon bèn giật lấy hai tờ đăng ký trên tay của nhỏ Hwa nhìn thật kỹ

để xác minh. Trên tời giấy ghi rõ hàng chữ:” Phiếu đăng ký chương trình

Hẹn hò cùng thần tượng”

Jiyeon há hốc miệng nắm hai tờ phiếu trên tay mình, không lẫn vào

đâu được. Ước mơ được hẹn hò cùng với anh TOP đẹp

trai của nó đang dần dần được thực hiện, mặc dù xác xuất chỉ là 0.00…

1 phần trăm mà thôi. Nhưng dù sao cũng là một cơ hợi mà. Hehe…ngu

gì mà không nắm lấy cơ hội này chứ. ( lúc đầu định nói đại tên nào đó,

nhưng vì mình cũng thích TOP nên hehe…mạo phép đem vào)

- Khép cái mồm của bà lại đi, nước miếng của bà chảy rồi kìa, biết vậy

tui không rũ bà, rủ đứa khác đi sẽ đỡ mất mặt hơn – Nhỏ Hwa  giật lại

hai tờ giấy lại nhìn gương mặt thèm thuồng phấn khích của nhỏ mà khinh

miệt, là ai không chịu đi giờ lại có biểu hiện đáng khinh thế này.

- Hwa  yêu dấu, mặt Hwa  như con gấu – Nhỏ bèn cười nịnh nói –

Chúng ta mau vào đăng ký thôi.

Nói xong nhỏ bèn kéo nhỏ Hwa,và nhỏ Ram đi về phía cổng, cả hai

trình ra giấy đăng ký, nhanh chóng được bảo vệ cho vào, không cần

phải chen lấn chờ đợi lấy giấy đăng ký. Thật là sảng khoái quá đi mất,

ba đứa ngang nhiên bước vào trong đôi mất ngưỡng mộ của đám con

gái kia.

Jiyeon đi vào, quay đầu nhìn lại hàng dài người, toàn là những cô bé

tầm tầm tuổi cô, mặc quần áo xinh tươi đứng xếp hàng đầy hồ hởi mà

không khỏi rùng mình. Thật may mắn là nhỏ bạn của nhỏ đã nhanh

chóng tìm được 3 tấm phiếu đăng ký.

Vừa vô trong, Jiyeon đã thấy một dàn sao, nói chính xác hơn là một

dàn hình của sao bằng giấy dựng trước mấy quầy ghi danh. Có rất nhiều

ca sĩ nổi tiếng đã nhận lời tham gia chương trình này. Mà ai cũng có số

lượng fan hâm mộ khá đông. Nhưng ca sĩ có hàng fan hâm mộ đông

nhất lại chính là tên sao chổi.

Haiz! Nhìn tấm hình hắn ta đứng cườ toe toét mà nhỏ muốn cuối xuống

tháo giày ra đập vỡ mặt của hắn ta ra, nhưng nhìn số lượng fan nhỏ chỉ

có thể đập bằng niềm tin thôi.

Đột nhiên nhỏ nhìn tấm hình xong rồi cười gian, ý nghĩ trong  đầu nhỏ

hiện nay là khi nào kết thúc, xin tấm hình này về nhà đặng phóng phi tiêu

chơi. Hehe.

Sau một loạt thông tin diền vào, chỉ còn mỗi việc là nộp giấy vào cái

hộp của ca sĩ mà mình yêu thích là kết thúc phần đăng ký.

Nhưng nhìn lại thì hàng fan của TOP  cũng khá là dài. Mà nhỏ bẩm

sinh là lười xếp hàng, nên thở dài ngao ngán. Nhỏ Hwa  thấy vậy bèn

nói:

- Đưa tui. Tui bỏ giùm bà cho.

Jiyeon mừng còn không kịp nữa là….nhỏ bèn thảy ngay tờ giấy trên tay

mình vào tay nhỏ Hwa sau đó phủi mông đứng dậy thảnh thơi đi dạo

vòng vòng xung quanh.

Nhỏ càng nhìn gương mặt tên sao chổi càng thấy đáng ghét, khó ưa đến

chết đi được. Siết chặt tay rủa thầm trong lòng, nhỏ chợt thấy cái gì

cứng cứng dài dài trong tay mình, nhìn lại hoá ra là cây viết. Vấn đề là

tại sao cây viết lại ở trong tay nhỏ. Đáp án chỉ có một, nhỏ đã cầm theo

mà không biết, cái này có được xem là ăn cắp không ta.

- Chị ơi, cho em cây viết khác đi chị. Ai lấy mất cây viết ở bàn đăng ký  

rồi – Tiếng một cô bạn nào đó nghe nghẹn ngào đầy tức giận la ó sau

lưng.

Jiyeon thấy toàn thân lạnh toát, quay người muốn đem cây viết trả lại

nhưng lại nghe têm một câu:

- Đúng là thứ  lưu manh trộm cắp mà, có cây viết mà cũng chôm

cho được.

Oặc! Lỡ tay có tí xíu mà bị rủa thảm thương, bây giờ mà vác mặt qua

đó trả viết, sẽ bị người ta nhìn bằng nửa con mắt luôn quá.

Cho nên nhỏ đành phải lỡ tay dắt dê rồi thì dắt đi luôn, chứ ngu gì mà

trả lại.

Khi khổng khi không lại bị mang tiếng thế này, đúng là xui xảo mà. Chắc

chắn là do cái tên EunJung kia mang lại xui xẻo cho nhỏ chứ không ai

khác. 

Ngay cả cái hình của hắn ta cũng mang đến xui xẻo cho nhỏ, nhỏ muốn

bay đến đá một phát cho gãy luôn tấm hình cho rồi. Nhìn cây viết trong

tay lần nữa, Jiyeon cười haha đầy gian manh, đá lông mày với hình của

EunJung 

Lát sau nhỏ cùng nhỏ Hằng ra về, người ta phát hiện gương mặt trên tấm

hình của EunJung có rất nhiều mụn bự tổ chảng. miệng thêm răng nanh,

mắt như mắt mèo, bọn con gái dáo dát nhìn nhau mắng:” Kẻ nào, kẻ nào

lợi dụng lúc mọi người tập trung chú ý đăng ký mà dám vẽ bậy vẽ bạ lên

hình thần tượng của họ như vậy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên:

- Xin chào! Em có phải là Park Jiyeon  hay không – Một giọng nói kì lạ

ngọt ngào vang lên bên tai của nhỏ khiến nhỏ ngây người ngơ ngác.

Ngoài mấy cái giọng oang oang của mấy nhỏ bạn và nhỏ em Dani

ra, nhỏ chưa từng nghe thấy giọng nói ngọt đến thế này.

Theo kinh nghiệm nhiều năm thu thập được của bản thân thì những

trường hợp thế này thường là quảng cáo. Nhỏ đằng hắng, chuẩn bị lấy

sức để từ chối lời giới thiệu sản phẩm.

- Thưa chị, bây giờ em rất bận, không có thời gian nghe chị giới thiệu

sản phẩm đâu ạ. Hẹn chị khi khác nha.

Nhỏ nói một hơi rồi toang tắt máy, phía bên kia bèn lên tiếng giải thích:

- Chị không phải muốn giới thiệu sản phẩm đâu em à.

- Vậy chị định tư vấn bảo hiểm hả. Xin lỗi, tiền ăn hàng ngày em còn

không đủ xài lấy đâu tiền mua bảo hiểm – Nhỏ bèn thẳng thừng trả lời.

- Chị cũng không phải người của công ty bảo hiểm – Bên kia vẫn nhẹ

nhàng giải thích.

- Vậy chị là người của công ty nào?- Nhỏ thấy bà chị này phiền phức

quá nên bực mình cáu gắt.

- Chị là người của đài truyền hình.

Jiyeon  xém chút cắn đứt lưỡi của nhỏ. Người của đài truyền hình.Hèn

chi lời nói lưu loát và nhỏ nhẹ đến thế. Mặc dù không có chị ấy ở đây

nhưng nhỏ cũng không khỏi xấu hổ, đúng là tâm hơ tâm hớt nên mới bẻ

mặt như thế.

- Dạ, em chào chị, em xin lỗi – Nhỏ bèn chữa thẹn nhanh chóng.

- Không có gì – Chị gái kia cười nói.

Thấy chưa, người lớn không bao giờ chấp kẻ nhỏ mà, nhỏ thầm nói với

mình rồi hỏi:

- Dạ, chị tìm em có chuyện gì không chị?

- À, chị là người bên thực hiện chương trình Hẹn hò cùng thần tượng.

Jiyeon  vừa nghe xong thì tim nhỏ đập mạnh vô cùng, chẳng lẻ ….ngôi

sao may mắn rớt trúng người nhỏ.

Cho nên trong mấy ngàn người tham dự, nhỏ may mắn được chọn, cho

nên người của đài truyền hình mới gọi điện cho nhỏ. Chẳng lẽ giấc mơ

được gặp gỡ anh TOP đã trở thành sự thật rồi sao.

- Dạ em biết rồi, chị gọi em có chuyện gì không chị - Lòng vui như mở

cờ trong bụng, nhỏ cố gắng kiềm chế hỏi.

- Chúc mừng em, em may mắn là người được chọn tham dự chương

trình.

- Thật sao chị - Lời xác nhận của chị gái bên đài truyền hình đã làm

bùng nổ sự vui mừng của Ji, nhỏ không thèm kiềm chế kiềm chiết gì

nữa, reo lên vui mừng.

- Đúng vậy. Buổi ghi hình sẽ được thực hiện vào chủ nhật tuần sau. Sẽ

có người của đài đến tận nhà em để đón và giúp em tạo hình….

Chị ấy còn căn dặn khá nhiều điều, nhưng Jiyeon đã không còn nghe

thấy, nhỏ đang chìm đắm trong mộng đẹp. Trong đầu Jiyeon xuất

hiện viễn cảnh nhỏ được trang điêm xinh đẹp như một công chúa, vừa

bước ra liền gặp ngay nụ cười tươi rói của anhTOP, anh còn khen nhỏ

đẹp gái khiến nhỏ không khỏi thẹn thùng.

- Kết thúc buổi hẹn hò, em sẽ được tham gia ghi hình trong buổi trò

chuyện của đài truyền hình vớiEunJung.

“EUNJUNG”….hai tiếng này vọng vào tai nhỏ cắt đứt viễn tưởng của

nhỏ. Khiến nhỏ cảm thấy như mình vừa bị sét đánh trúng. Nhỏ lập cập

hỏi lại:

- Chị vừa nói EunJung là sao ạ.

- Thì lần này thần tượng đầu tiên của chương trình là ca sĩ tuổi teen nổi

tiếng nhất hiện nay, EunJung. Em và cậu ấy sẽ cùng hẹn hò với nhau.

Jiyeon  hóa đóa ngay tại chỗ, sau đó ngã vật xuống như người mất thăng

bằng, cũng may là nhỏ đang ngồi trên giường nệm của mình, nếu không

thì chắc chắn phải u đầu mẻ trán rồi.

Sau đó chị gái kia cúp máy, Jiyeon nhìn chằm chằm cái điện thoại

trong tay mình rất muốn ném nó đi cho hả giận nhưng lại không dám.

Cho nên ngửa mặt lên trời hét một câu:

- Như vậy là sao?

- Là ăn đòn chứ sao! – Tiếng mẹ nhỏ hét đáp trả cho âm thanh huyên

náo cả nhà mà nhỏ vừa gây ra.

Jiyeon hết hồn lăn mèo xuống giường, lần này sứt đầu mẻ trán là điều

không tránh khỏi. Thê thảm vô cùng.

Nhỏ vừa vào tớp lớp là lao tới trước mặt nhỏ Hwa ngay lập tức, đưa hai

tay bóp cổ nhỏ Hwa , miệng gằn từng tiếng một nói:

- Giải thích mau….giải thích mau….tại sao lại như vậy….

- Giả thích chuyện gì ? – Nhỏ Hwa bị bóp cổ, cố gắng mở miệng hỏi lại.

- Còn hỏi chuyện gì à? Rõ ràng là bà nói đăng ký gặp anh TOP

, vậy mà tại sao bây giờ lại là hẹn hò với tên khốn EunJung kia vậy hả. 

- Buông ra đi đồ quỷ, tui sắp chết vì ghẹt thở rồi nè. Tui mà chết, làm

ma hiện hồn về bám lấy bà cho xem.

Jiyeon hậm hực buông tay ra, ngồi phịch xuống ghế nhìn nhỏ Hwa

như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhỏ Hwa mím môi nuốt ực một cái nhìn

Jiyeon cười hehe hai cái rồi nói:

- Tốt mà tốt mà. Bà có biết, có biết bao nhiêu người muốn được như bà

còn không đuợc kìa.

- Ai…ai muốn đâu, sao tui không thấy – Jiyeon  ngang ngược hỏi.

- Không tin bà đi hỏi đi. Hỏi xong tui giúp bà mua quan tài luôn – Nhỏ

Hwa hất mặt đáp.

Jiyeon nghe xong đành chấp nhận, nhỏ đâu ngu dại gì mà đi hỏi mấy

đứa bạn kia chứ. Chỉ sợ không còn xác để mua quan tài nữa ấy chứ.

Cứ nghĩ đến dãy hàng dài sắp hàng hôm đăng ký là nhỏ thấy nguy cơ bị

xé xác trước mặt, thôi thì nuốt nước miếng  im lặng là kế sách khôn

ngoan nhất bây giờ.

- Hỏi đi chứ? – Nhỏ Hwa hất hất tay nhỏ thách thức.

Jiyeon nhìn vẻ mặt cười cười đắc ý của đứa bạn thân mà muốn oánh

cho nó một trận nên thân dễ sợ luôn. Nhỏ lừ mắt nói:

- Tui sẽ gọi điện từ chối.

Nhỏ Hwa nghe nhỏ nói thì hơi hoảng hốt nói:

- Bà điên rồi.

- Ừ tui điên vậy đó, thà hẹn hò với chó mèo cũng không hẹn với tên đó

– Jiyeon chế giễu đáp.

- Nhưng đây là chương trình truyền hình – Nhỏ Hwa như không tin

được vào tai mình nhìn nhỏ nói.

- Vậy thì sao? 

Nhỏ Hwa thấy vẻ mặt đầy kiên quyết của Jiyeon  bèn nhỏ giọng

khuyên lơn.

- Bà nghĩ thử đi, anh TOP  đúng là hát hay lại dễ thương nhưng EunJung 

 cũng đâu có kém tí nào đâu. Còn nữa nha, EunJung có ưu thế hơn ở

sự trẻ trung, mà tui thấy mức độ nổi tiếng của cậu ấy có tăng chứ không

giảm. Được hẹn hò với cậu ấy rất làm hãnh diện nha, sau này có gì còn

đem khoe với mọi người.

- Xí, tui cần gì mà phải mong mỏi hẹn hò cùng hắn ta để khoe khoang

chứ. Bà muốn hình hồi nhỏ của hắn không, tui

rửa ra cho bà chục tấm– Jiyeon  bĩu môi chế giễu.

Nhỏ với EunJung  sống gần nhau từ nhỏ đến lớn, cũng được 16 năm

rồi còn gì nữa. Tuy là có hai năm không nhìn mặt nhau, nhưng cũng ở

cạnh nhau, dỏng tai một cái là có thể biết hắn ta đang làm gì. Cho nên

nhỏ không cần gì cái buổi hẹn hò này để mà nở mày nở mặt với mọi

người.

Nhỏ Hwa  nghĩ không dụ dỗ bằng danh vọng được thì dụ dỗ bằng vật

chất thử xem, nhỏ bèn thỏ thẻ nói:

- Bà không biết gì hết đó. Người ta muốn bà tham gia, đương nhiên cũng

cho bà nhiều lợi ích. Một chương trình thế này, chắc chắn sẽ được nhiều

nhà tài trợ, như thời trang, mỹ phẩm, ăn uống này nọ tha hồ. Sướng lắm

đó.

- Chị đây không thèm – Jiyeon  lần nữa bày tỏ thái độ kiên quyết từ

chối của mình.

Nhỏ Hwa nhìn Jiyeon đầy kinh ngạc, lần đầu tiên nhỏ thấy bạn mình

không bị vật chất làm cho mê muội.

“Từ chối, nhất định nhỏ sẽ từ chối, ra về là gọi điện từ chối ngay, chỉ

cần viện lí do nhỏ bận là xong” - Jiyeon  tự nhủ thầm trong bụng của

mình.

Nào ngờ bụng vừa mới suy ngẫm thì gặp ngay một cơn lốc xoáy đổ ùa

vào lớp. Người ta nói, hại người bằng cách nào nhất định sẽ bị người hại

lại bằng cách đó, điều này quả là không sai.

Nhỏ vừa vào đã bóp cổ nhỏ Hwa  thì nhỏ lại bị ngay nhỏ Ram chạy vào

bóp cổ, mùi vị bị bóp cổ thật đúng là không dễ chịu chút nào.

- Bà chết đi, chết đi, dám qua mặt tụi tui nha.

NhỏRam  thật đúng là không tình nghĩa gì hết, nhỏ bóp cổ nhỏ Hwa

còn có chút lưu tình, còn nhỏ Ram bóp cổ nhỏ không chút lưu tình gì

hết trơn, cái này gọi là trả giá gấp đôi đây.

Thấy nước mắt nhỏ muốn trào ra, nhỏ Ram mới chịu buông tay. Nhỏ ho

sặc sụa nhìn nhỏ Ram  ngân ngấn nước ****:

- Con quỷ, bà muốn giết người thì tìm kẻ khác đi. Tui còn yêu đời lắm,

không muốn làm cô hồn giã quỷ dưới tay bà đâu.

- Nè, con nhỏ này lại gây ra chuyện gì vậy – Nhỏ Hwakhông những

không thương xót bênh vực cho Jiyeon  còn hỏi với giọng giống như

mọi tội lỗi trên đời này đều là do nhỏ gây ra khiến Jiyeon tức hộc

máu, hận tại sao mình lại làm bạn với mấy cái đứa này.

- Bà xem đi …..- Nhỏ Ram  hậm hực quăng tờ báo 2! Xuống bàn.

- Bà đúng là xấu mà, sao lại dám giành EunJung với tui hixx

-Hả-Bà thix EunJung hả-Hwa và Ji tròn mắt đồng thanh hỏi Ram

-Um,-Ram ngây thơ đáp lại

-Từ lúc nào rồi-Hwa tức giận hỏi

-Mới tuần trước thôi, tui tình cờ nghe được bản nhạc của Jung rồi từ đó

thích luôn

Hôm qua nghe bà rủ tui vui lắm nhưng không biết là có EunJung nếu biết

thì không chừng tui được hẹn hò với Jung của tui ùi - Nhỏ Ram lườm

mắt nhìn nhỏ hậm hực trách.

Jiyeon  nhìn nhỏ Ram  không tin nổi, không ngờ nhỏ bạn thân mình lại

thích cái tên đáng ghét ấy,

Nhỏ Hwa cầm tờ báo lên, ngay trên trang bìa một hàng tít với nét chữ

màu đỏ nổi bật :” Bạn gái may mắn đầu tiên của ca sĩ teen EunJung

trong chương trình Hẹn hò cùng thần tượng” kèm theo tấm hình be bé in

gương mặt của Jiyeon

Jiyeon  đương nhiên cũng bon chen nhìn vào tờ báo, nhỏ nhìn cái mặt

của mình chình ình trên báo mà choáng voáng. Nhưng chưa là gì đâu,

nhỏ Hwa bình thản lật từng trang báo tới đúng ngay trang nói về bài viết

đó. Jiyeon ngất luôn tại chỗ, cái mặt của nhỏ hiện rõ nét đến từng

centimet trên tờ báo.

Nickname:Khủng Long 

Cung : Song Tử

Sở thích : Ngủ nướng,Xem phim 

Tính cách : Không có gì nổi bật cả, ngoài tính lười và ham ăn.

…….

Nhỏ Hwa liếc sơ qua vài dòng tiểu sử mà Jiyeon viết trên hồ sơ đăng

ký, liền nhìn nhỏ với ánh mắt tuyệt vọng  Jiyeon  mếu máo

khóc

ròng rã muốn cắn lưỡi chết cho khỏi mất mặt.

Khi điền hồ sơ, mặc dù vẫn mong ước có cơ hội gặp gỡ với anh TOP

, nhưng nhỏ không nghĩ mình may mắn được chọn trong số hàng ngàn

tờ đăng ký như thế. Và cho rằng số phận những lá đơn này rồi đây sẽ đi

vào thùng rác mà thôi, sẽ không có ai đọc cả. Cho nên thay vì mất công

suy nghĩ viết sao cho hay, thì nhỏ cứ sống thật với lương tâm mà ghi ra

như thế. Bây giờ nhỏ mới thấy được cái bệnh lười suy nghĩ của mình

gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Hối tiếc cũng muộn màng rồi.

Jiyeon muốn gào lên hỏi ông trời tại sao lại đối xử với nhỏ bất công

đến thế.

- Tui thật hối hận khi làm bạn với bà – Nhỏ Hwa nhìn Jiyeon thở dài

nói.

Huhu, trước đó vài giây, Jiyeon đã thầm nghỉ nhỏ hối hận khi làm bạn

với mấy tụi nó, giờ đây bị trả nguyên si câu này. Đúng là tự mình vả mặt

mình mà. Ông trời quá ư bất công với nhỏ, tại sao cứ để cho nhỏ gặp

phải toàn điều mất mặt thế này.

Đột nhiên Jiyeon nghĩ ra số phận hẩm hiu của mình bắt đầu từ cái tên

khốn EunJung  mà ra, lửa giận trong lòng nhỏ dâng tràn cao tận chín

tầng mây.

Bắt đầu từ lúc cái tên khốn đó đọc lá thư tình của nhỏ trong lớp, nhỏ bị

bạn bè trêu ghẹo, cuối cùng mới đồng ý quen với Hyomin . Sau đó lại

bị Hyomin đá đồn đại khắp sân trường, bây giờ là xuất hiện trên toàn

quốc. Mức độ mất mặt của nhỏ cứ tăng dần chứ không hề giảm bớt chút nào.

Quyết tâm từ chối càng lúc càng tăng cao. Haha…nhỏ sẽ từ chối tham

gia hẹn hò với EunJung  và cái tin ca sĩ teen EunJung đã bị một cô

gái từ chối. Hắn ta sẽ rất ư là mất mặt với mọi người, xấu hổ đến nỗi

không dám xuất hiện trên tivi nữa. Nghĩ đến thôi mà Jiyeon  đã thấy

sướng rân người. Quyết định vậy đi, quyết định vậy đi.

- Nhưng người đó là bà hóa ra lại hay đó – Nhỏ Ram  cười haha đập vai

Jiyeon khiến nhỏ bị cắt đứt niềm vui sướng vừa mới chớm nở của mình.

- Ý bà là sao? – Jiyeon  lườm nhỏ Ram  hỏi.

- Haha…bà cũng biết đó, nhiều người trong buổi hẹn hò này thấy hợp

nhau liền cặp kè luôn. Cho nên tụi tui ai cũng loEunJung  bị con nhỏ

nào đó bắt mất xác , bây giờ thì biết là bà có thể an tâm rồi – Nhỏ Ram 

cười tít mắt đáp.

- Sao là tui thì không sợ - Jiyeon ngốc nghếch không hiểu bèn ngây

ngô hỏi.

- Tại vì bà là người không thể nhất trong tất cả mọi người mà – Nhỏ

Hwa tỏ vẻ hiểu biết giảng giải – Có ai khi tỏ tình lại bị EunJung  từ

chối những hai lần như bà đâu chứ.

Nhất tiễn xuyên tim . Một lời nói có sức sát thương cực kì lớn, đánh vào

lòng tự trọng của một con người. Nhỏ bắn hai tia laze từ mắt mình về

phía hai đứa bạn đáng ghét.

- HamEunJung ! Tên đáng ghét! Tui thề không đội trời chung với ông –

Jiyeon nghiến răng ken két nói.

Nhỏ vừa dứt lời thì thấy EunJung xuất hiện trước cửa lớp của nhỏ,

EunJUng  ngoắc ngoắc ngón tay gọi nhỏ như gọi nô tì. Tức nhất là nét

mặt của hắn ta lại cực kì handsome, muốn đấm cho vỡ mặt cũng không

nỡ vì tiếc rẽ gương mặt như thiên thần đó. Nhỏ bực bội hầm hầm đi ra ,

hất mặt sẵn giọng hỏi:

- Có chuyện gì?

- Đi theo tui  – EunJUng quay người ra lệnh rồi bỏ đi.

- Gì vậy - Nhỏ Hwa kéo kéo tay nhỉ hỏi.

- Ai biết, sao bà không hỏi ổng mà hỏi tui làm gì – Nhỏ sững cồ lên nói

trước thái độ khinh người của EunJUng  rồi hậm hực đi theo EunJung .

 ra ngoài nói chuyện.

Hai đứa đi đến một góc sân trường, Jiyeon  thấy bực bội bèn dậm

chân đứng lại lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì nói đi.

EunJung  quay người lại giơ ra trước mặt nhỏ tờ báo 2! Ngay cái trang 

hiển hiện gương mặt của nhỏ, giờ nhỏ mới chú ý đến cái thứ trên

tay từ nãy giờ củaEunJung .

Jiyeon  nhìn kỹ tấm hình lần nữa thở phào nhẹ nhỏm, thật may

mắn là nhỏ không chọn đại tấm hình nào đó, nếu không thì giờ

đây, quả thật không còn mặt mũi ra đường luôn ấy chứ. Tấm

hình này coi như thể hiện rõ nét đẹp tiềm ẩn của nhỏ, tóc tai gọn

gàng, mặt cũng không bị nổi mụn , cười cũng xinh tươi lắm. Nhỏ

hài lòng gật đầu.

- Như vầy là sao – Giọng EunJung  vang lên cắt đứt sự tự

sướng của nhỏ.

- Là sao ai biết là sao – Nhỏ chua ngoa đáp lại.

- Còn nói vậy nữa hả, chẳng lẻ khi khổng khi không xuất hiện cái

mặt bà à, hay người ngoài hành tinh biến hóa giống bà à.

- Người ngoài hành tinh cái đầu ông á. Tui đăng ký hẹn hò cùng

+anh TOP chứ bộ, ai biết nó lạc làm sao mà nhảy 

vào thùng của ông để rồi ông bóc trúng chứ - Jiyeon bèn giải

thích.

- Giờ bà tính làm sao? – EunJung  gấp tờ báo lại nhìn Jiyeon hỏi:

- Ai biết làm sao, từ chối chứ sao? - Jiyeonthản nhiên đáp.

- Từ chối, bà nghĩ gì mà dám từ chối hả?- EunJung  trợn mắt

tức giận hỏi.

- Còn nghĩ gì khác nữa, nghĩ tới cái bản mặt ông là tui thấy muốn

ói rồi, tất nhiên phải từ chối thôi - Nhỏ làm động tác buồn nôn

đáp.

EunJung tức giận vô cùng phán ra một câu:

- Bà có giỏi thì cứ từ chối thử xem.

- Tui cứ từ chối đó, ông làm gì được tui nè. Tui chờ xem ông

mất mặt thế nào đây, haha….- Jiyeon  le lưỡi trêu chọc EunJung

, nói rồi nhỏ xoay người hậm hực bỏ đi đầy khoái trá.

Nói là làm, mặt kệ sự khuyên can của nhỏ Hwa và sự dỗ ngọt

của nhỏ Ram  ( một đứa vì danh lợi, một đứa muốn nhỏ làm thần

giữ người cho nó ),Jiyeon nhất quyết đi đến đài truyền hình

chính thức từ chối chương trình.

Nhỏ hùng dũng bước chân vào trong đài truyền hình với sự cho

phép của cái chị gái có giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào lần trước.

Nhưng khi vừa bước chân vào bên trong, Jiyeon lại cảm thấy

lo lắng chết đi được.

Cũng đã nghĩ đi nghĩ lại phải nói thế nào hàng trăm lần rồi nhưng

nhỏ vẫn cảm không đủ tự tin nha. 

Trong đầu chợt nhớ đến chị Hyoyoung  chị gái nhỏ Hwa  cũng

làm ở đài truyền hình này, quyết định tìm gặp chi ấy trước cho

chắc ăn,

dù gì cũng là chị em, chắc chắn chị ấy sẽ giúp nhỏ thôi. Mà cũng

lâu rồi không gặp nhỏ không gặp chị ấy.

Nghĩ là làm, nhỏ hỏi đường đi thẳng đến chỗ chị Hyoyoung .

Nhìn thấy chị ấy trong bộ đồng phục công sở nghiêm nghị khác

với ngày thường khiến nhỏ không khỏi chột dạ, nhưng nhỏ quyết

định đến trước mặt chị ấy kêu:

- Chị ….

- Đến rồi sao ? – Chị Hyoyoung nhìn Jiyeoncười cười hỏi.

Nhỏ hơi khó hiểu nghiêng đầu nhìn chị Hyoyoung sao chị ấy biết nhỏ đến tìm chị ấy mà nói thế. Có thể là chị ấy cũng biết chuyện

của nhỏ. Nhưng Jiyeon hơi khựng lại, nghe giọng có phần quen

quen. Nhỏ tá hỏa nhìn lại chị Hyoyoung và nhận ra một điều,

giọng nóicủa chị ấy và chị gái trong điện thoại khá giống nhau.

Nhỏ lập tức xâu chuỗi lại toàn bộ sự kiện, bèn mếu máo nói :

- Chị , chị trêu em.

Nhỏ nghĩ là chị Hyoyoung và nhỏ Hwa thông đồng nhau trêu

chọc nó.

Mặc dù oán trách nhưng nhỏ cũng mừng thầm là không phải đối

mặt để từ chối với lời mời kia nữa.

- Trêu em cái gì, đi thôi, chị đưa em đi nói rõ một số vấn đề cho

chương trình ghi hình.

Mặt Jiyeon  méo xẹo, rũ người ảo nảo bước theo chị Hyoyoung

, không phải là trêu chọc, tất cả là sự thật.

- Chị ! Em xin từ chối tham dự chương trình được không ạ - Nhỏ

uống một ly trà chị Hyoyoung pha cho một hơi rồi đặt xuống

phụng phịu hỏi.

- Sao vậy. Em với bé Jung vẫn còn giận nhau hả.

“ Bé Jung ” – Jiyeon thấy buồn cười vô cùng. Lâu rồi không còn

nghe ai kêu cái từ này nữa rồi.

- Tụi em nghỉ chơi lâu rồi chị - Nhỏ làm mặt buồn đáp.

- Chị có nghe Hwa nói, nó vì em cũng không giao du với bé Jung

 nữa. Sao vậy, hồi trước hai đứa thân lắm mà. Thỉnh thoảng chị

cũng gặp bé Jung  ở đây, nó cũng không nhắc nhiều đến em

nữa.

- Chuyện dài dòng lắm chị ơi …- Nhỏ thở dài nói – Mà chị ơi, em

xin rút được không chị.

Chị Hyoyoung ngồi thẳng lưng với tay lấy hồ sợ nói:

- Không thể rút lui nữa đâu em à. Tụi chị đã cho đăng báo và

thông báo khắp nơi rồi.

- Vậy có cách nào không chị, chị giúp em đi chị - Nhỏ giả vờ

khóc để năn nỉ cho dễ dàng hơn.

- Tiếc là không có cách nào hết em à, trong tờ đăng ký ghi rõ

ràng là không được phép rút lui trừ khi em bị bệnh. Em đã đồng

ý và ký tên vào đây rồi thì không rút lại được – Chị Hyoyoung thở

dài dáp.

- Huhu, chị ơi, em phải làm sao đây chị, em thật sự không muốn

nhìn cái mặt của cái tên đó đâu.

- Chị cũng muốn giúp em lắm, nhưng trừ khi em bị bệnh mới có

thể bóc thăm lại lần nữa.

Nhỏ nghe xong thì nhỏm thẳng lưng dậy, chỉ cần giả bộ bệnh là

được à, vậy thì bệnh thôi.

Jiyeon  vừa về nhà thì mẹ nhỏ đã hỏi:

- Hai đứa con làm lành rồi à? Mẹ nói mà, trẻ con giận nhau một

chút là hết ngay ấy mà?

Lúc đầu Jiyeon còn chưa hiểu ý mẹ là gì, nhỏ ngơ ngác nhìn

mẹ mình, mẹJiyeon  bèn vui vẻ nói tiếp:

- Mẹ của EunJung  vừa qua đây kể với mẹ, cô bảo khi đọc được

tin này cô vui lắm, vui vì hai đứa lại chơi với nhau. Lâu rồi con

chẳng sang bên đó chơi, mẹ của EunJung vẫn thích được tết tóc

cho con như trước.

Lúc này Jiyeon  mới hiểu ra, hóa ra mẹ EunJung  cũng đọc được

cái tin đó rồi. Nhưng mà mẹ EunJung  lí nào lại đi đọc báo 2!.

Nghĩ đến đây Jiyeon  thấy choáng voáng, không lẽ tin tức đó còn

được đưa lên các báo khác nữa hay sao? Má ơi! Như vậy có

nghĩa là cơ hội từ chối của nhỏ càng tiến gần đến số 0 rồi.

- Con mà thèm chơi với cái tên đó à – JIyeon  bĩu môi đáp, cái

gì mà giận nhau một chút chứ, mẹ nhỏ đúng là không biết tính

thời gian mà, một chút bằng hai năm trời à.

Mẹ nhỏ ngớ người nhìn nhỏ nói:

- Hai đứa không chơi lại với nhau sao con lại đăng ký muốn hẹn

hò vói nó chứ, làm mẹ còn tưởng ….

Jiyeon  cảm thấy nhỏ muốn khóc vì không biết giải thích thế nào

cho mẹ nhỏ hiểu. Còn nữa nha mẹ nhỏ tưởng…tưởng gì ngoài

chuyện hai đứa thích nhau. Vậy mà mẹ nhỏ còn vui mừng mới

ghê chứ, nhớ trước đây khi nhỏ quen với Hyomin , mẹ nhỏ luôn

làm mặt nghiêm nghị nhìn nhỏ nói:

- Còn nhỏ, lo mà học hành cho tốt, đừng có mà cặp bồ cặp bịch .

Trong khi thực chất, nhỏ và Hyomin  tuy nói là quen nhau, nhưng

đó chỉ là mức độ trên tình bạn một chút mà thôi, giới hạn thân

mật chỉ là một cái hôn ở má và cái nắm tay. Còn cái vụ hôn môi

thì hai đứa hẹn nhau khi nào đủ trưởng thành đủ chín chắn thì

mới bắt đầu. Bởi vì cả hai cũng hiểu rõ, cả hai điều còn nhỏ, nếu

bắt chước như người lớn thì ngượng chết đi được.

Jiyeon không muốn giải thích gì thêm nữa, đành bỏ đi lên lầu,

nhỏ ngã phịch xuống giường, gác tay lên trán suy nghĩ :

- Phải bị bệnh thì mới rút lui được, nhưng mà bệnh trễ quá thì

người ta khó tìm người thay thế, còn bệnh sớm quá thì cũng

không được, không lẽ mình bị bệnh hết cả tuần luôn hay sao ?

Người ta biết ngay mình giả bộ. Không, được, phải tìm thời điểm

thích hợp mới được.

Chưa kịp nghĩ xong thì điện thoại của Diệp Hân lại vang lên, là

nhỏ Ram gọi, nhỏ vừa bắt máy đã nghe một giọng khủng bố của

nhỏ Ram phía bên kia :

- Này, bà làm thật hả, trời ơi bà có biết biết bao nhiêu người

mong ước được như bà mà không được không hả. Nếu người

đó là tui, tui nhất định sẽ nhận lời…

- Bà mà nói tiếng nữa tui tuyệt giao ngay – Đối với cái cơn bão lũ

không ngừng nghĩ này, Jiyeon đành phải ra kế sách đánh

nhanh thắng nhanh mới đẩy lùi được.

Quả nhiên nhỏRam  im ngay, nhỏ hắng giọng kênh kiệu nói :

- Bà được lắm ….chị của Hwa bảo tui nói với bà, ngày mai phải đi

đến đài để hướng dẫn cho bà một số việc.

- Là việc gì ?- Nhỏ nghe nói tới là chau mày khổ sở hỏi.

- Thì cũng là cách thức làm sao ghi hình, quay phim, phải diễn

thế nào, hai người sẽ làm gì….- Nhỏ Ram cố gắng giải thích.

- Không phải vậy chứ ? Còn có vụ này à, vậy thì còn gì là hẹn hò

chứ. Bọn họ có biết thế nào là hẹn hò hay không ? Hẹn hò mà

phải sắp đặt thế này thế kia à, vậy chẳng khác nào tụi này là cái

máy, lập trình thế nào thì làm thế đó – Nhỏ dãy nãy phản ứng gắt

gao.

- Làm gì đến nỗi đó. Chỉ là nói cho bà biết mấy giờ sẽ bắt đầu,

sẽ đi những đâu ….vậy vậy thôi hà .

Nhỏ nghe xong thở dài một hơi , sau đó nhỏ quyết định, không

bệnh bây giờ thì bệnh lúc nào nữa chứ.

- Này, nếu là bạn bè thì giúp đỡ tui đi.

Ngày hôm sau, chỉ còn 5 phút cuối cùng của môn toán, nhỏ vờ bị

bệnh, xin phép cô cho nhỏ đi đến phòng y tế, tất nhiên với sự dìu

dắt của nhỏ Hwa. Vì phòng y tế nằm ở cuối dãy, muốn đến đó

phải đi ngang qua lớp của EunJung . Haha…mục tiêu của nhỏ

chính là đây.

Đi đến gần lớp của EunJung , nhỏ và nhỏ Hwa dừng lại một chút.

- Rồi, làm thử đi. Trợn to mắt lên, rồi phòng má, hít sâu…..cố

gắng nín thở …..- Nhỏ Hwa kêu nhỏ.

Jiyeon bèn làm theo …..cố gắng phòng mang trợn mắt hít sâu

nín thở, gương mặt bình thường từ từ chuyển sang màu đỏ. Lần

nữa , rồi lần nữa…nước mắt nhỏ muốn chảy ra, má nhỏ muốn

căng ra nhức nhối, tim vì hô hấp bị đình truệ nên không ngừng

co thắt mạnh, máu chuyển không thông làm cho mặt mũi tay

chân bắt đầu chuyển sang đỏ rực.

Ngay sau đó, chuông reo đến giờ ra chơi. Đợi cô giáo lớp

EunJung  đi ra, nhỏ giả vờ để nhỏ Hwa  dìu đi ngang qua lớp,

bàn của EunJung  sát ngay bên cửa sổ, nhìn thấy nhỏ mặt mũi

đỏrần, cộng với việc nhỏ là thiên tài diễn xuất, cái vụ giả bệnh

nhỏ nhặt này thì đến thánh cũng bó tay nữa là.

Quả nhiên EunJung  thấy bộ dạng yếu ớt, mặt mũi đỏ ao của

nhỏ thì lên tiếng hỏi :

- Bà sắp chết à.

Jiyeon nghe xong thật muốn bay đến bóp cổ EunJung cho

chết luôn, nếu giết người mà không đền mạng, nhỏ nhất định giết

EunJung  đầu tiên. Nhỏ Hwa siết chặt tay nhỏ nhắc nhở nhỏ

đang giả vờ bệnh. Nhỏ bình tĩnh lại ngay, sau đó vẫn giả vờ như

không nghe thấy EunJung  nói gì.

Jiyeon  bị bệnh rồi, cả người nóng lắm – Nhỏ Hwa  thay nhỏ

đáp lời EunJung .

Nói rồi cả hai tiếp tục đi. Đi đến chỗ ngoặt, hai đứa đứng lại nhìn

nhau cười hihi, đập tay nhau chúc mừng coi như bước 1 đã

thành công.

Bước thứ hai, nhỏ há miệng thật rộng, cố hít thật nhiều không khí

vào người làm cho khản giọng đi, rồi gọi điện thoại đến cho đài

truyền hình, bắt đầu công cuộc từ chối.

- Vâng…em cũng không biết tại sao…ngủ dậy thấy người khó

chịu, bây giờ bắt đầu nóng sốt, cổ họng ngức ngáy nói không nổi

ạ - Jiyeon giả vờ than thở, nói không ra hơi, bộ dạng thảm

thiết.

- Thôi vậy em cứ nghĩ ngơi đi – Jiyeon  gọi đến số điện thoại ở

đài báo cáo tình hình, đây không phải là số của chị Hwa  Jiyeon 

chị đó nghe xong bèn nói

– Thời gian cũng còn dài mà. Chắc tới hôm đó em sẽ hết bệnh

thôi. Về phía EunJung  chị sẽ nói giúp, chị biết em cũng tiếc lắm.

Jiyeon  nghe xong thì thấy choáng : « Tiếc cái gì mà tiếc, chị

ta không phải cho rằng như nhỏ tiếc vì lỡ mất một buổi gặp gỡ

cái tên EunJung kia đấy chứ. Làm ơn đi, nhỏ thèm được thoát

khỏi cái danh sách đó

Nhưng Jiyeon cố nhịn, giả vờ nói :

- Dạ vâng , em cũng tiếc lắm .

Cúp điện thoại xuống nhỏ thở phào vui sướng, nhỏ Hwa nhìn

nhỏ bĩu môi nói :

- Gớm , giờ tui mới biết bà là tổ sư nói dóc đó.

- Cái gì mà tổ sư nói dóc chứ, cái này là diễn kịch ….diễn kịch

đó có biết không ? Có bao nhiêu vở kịch này là thật nào – Nhỏ

ngang bướng cãi lại.

Từ chối ngày mai đến đài truyền hình là bước thứ hai đã thành

công. Cái bước sau này mới khó đây. Hồi sáng nhỏ vừa bước

xuống là mẹ nhỏ đã hỏi :

- Nghe nói hôm nay con và EunJung phải cùng đến đài truyền

hình phải không ?

Nhỏ suýt chút bị sặc nước miếng mà chết, không ngờ mới đây

mẹ nhỏ lại nắm thông tin nhanh đến như thế. Nhỏ đúng là khổ rồi

đây.

Cho nên ngay từ sáng, nhỏ đã than nhức đầu. Bây giờ chỉ cần về

nhà diễn kịch tiếp là OK. Haha

Nhỏ về nhà, chui ngay vào phòng chùm mềm kín mít lại chờ đến

khi mẹ nhỏ về.

- Phù ….

Jiyeon thỉnh thoảng lại chui ra hit lấy hít để không hí thoáng

mát bên ngoài, tóc tai mặt mũi gì gì đó của nhỏ toàn mồ hôi

không. Nhỏ thở ra thở vô , đúng là cực hình mà. Cái kế con rùa

rút đầu này, đúng là nên dùng cho mùa đông thì hơn, cực hình,

đúng là cực hình mà.

Nhưng mà, nhỏ đành phải ráng chịu đựng chứ biết sao bây giờ,

đã lỡ leo lưng cọp thì làm sao mà xuống.

Chờ đợi mãi, cuối ùng mẹ nhỏ cũng đã xuất hiện ngay trước cửa

phòng của nhỏ.

- Mẹ nghe nói con bị bệnh à.

Nhỏ giả vờ run run thở dốc đáp :

- Hồi sáng con bảo mẹ rồi, con thấy hơi nhức đầu. Không ngờ

vào học thì thấy trong người khó chịu vô cùng.

Mẹ nhỏ đưa tay sờ trán nhỏ thấy nóng hổi.

- Người con nóng quá, mở mền ra đi cho thoáng.

Mẹ nhỏ vừa đưa tay định kéo mền ra thì nhỏ đã giữ lại :

- Đừng mẹ ơi, con thấy lạnh lắm.

Mẹ nhỏ nghe vậy thì đâm hoảng, lo lắng nói :

- Lúc nóng lúc lạnh à.

- Dạ - Jiyeon  yếu ớt trả lời.

- Không được rồi, ngồi dậy thay đồ mẹ chở con đi bệnh viện

ngay.

Nghe mẹ nói, nhỏ đâm ra hoảng, bình thường dùng chiêu này,

mẹ nhỏ toàn cho nhỏ uống thuốc trước xem có hạ hay không đã

rồi mới đưa đi bệnh viện. Sao lần này lại không nói không rằng

đòi lôi nhỏ đến bệnh viện.

Nhỏ đang định mở miệng từ chối thì….

- Không cần đâu cô. Cháu có mua thuốc cho Ji  uống , uống

xong chắc bạn ấy sẽ khỏe thôi – Tiếng EunJung vang lên ở

cửa.

- Con mua thuốc cho Ji rồi à – Mẹ nhỏ dịu dàng hỏi.

Gớm….mẹ nhỏ lúc nào đối với nhỏ như bà la sát, còn với cái tên

khốn đó như đức mẹ hiền từ.

- Dạ, con còn mua thêm thức ăn cho bạn ấy ăn. Người bệnh hay

đắng miệng không muốn ăn cơm - EunJugn  lễ phép trả lời,

còn giơ cao mấy cái bịch chứa đựng mấy món thức ăn thơm

lừng.

- Con ngoan quá, cô cám ơn con. Vậy con cứ ở đây, chờ Ji  ăn

xong thì bắt nó uống thuốc giúp cô nha – Nói xong mẹ nhỏ đi ra

ngoài.

- Dạ, cô yên tâm, tụi con là bạn bè thân mà –EunJung  cười

đáp, mắt liếc nhìn về phái nhỏ một cách gian xảo.

Jiyeon  bỗng thấy lạnh cả sống lưng. Cái tên khốn này khi

không hôm nay tốt bụng như vậy lo lắng cho nhỏ còn mua cả

thức ăn, chắc chắn là có âm mưu mà.

Nhưng nhìn mấy món ăn mà EunJung bày trên bàn nhỏ không

khỏi nuốt nước miếng đánh ực. Cái tên khốn này coi như cũng

có lương tâm mua toàn những thứ nhỏ thích ăn. Nào là gà ráng

KFC, nào là bánh bulding….

Jiyeon  giả vờ thở mệt nhọc, chờ EunJung kêu nhỏ ngồi dậy

chén sạch những món ăn hấp dẫn kia. « Hehe…gà ráng chờ đó,

tao đến đây …. » Mắt nhỏ nhìn chằm chặp vào mấy cái đùi gà ,

cánh gà trước mặt, nước miếng chảy ròng ròng như sợ đùi gà

có chân chạy mất, cánh gà vỗ cánh bay đi.

Nhưng …..đùi gà không mọc chân chạy mất , cánh gà không vỗ

cánh bay đi ….mà chúng chui vào bụng của cái tên khốn

EunJUng .

Jiyeon  chớp chớp mắt không tin vào mắt của chính mình, cái tê

n khốn kia đang nhai nhóp nhép cái chân gà rán, thứ mà hắn vừa

khoe khoang là mua cho nhỏ.

- Ông…sao ông nói là mua cho tui – Nhỏ giận run người, máu

nóng bốc lên đỉnh đầu muốn bóc khói, ghiến răng ghiến lợi nhìn

Jiyeon  với hai con mắt hình viên đạn trong lòng nói lời vĩnh

biệt với cái đùi gà vừa bị EunJung  chém sạch chỉ còn trơ cái

xương.

- Ờ ha ….tui mua cho bà ăn mà …- EunJung làm như sực nhớ,

nhìn cai xương gà nằm chổng trơ, bình thản lấy khăn giấy chùi

miệng rồi mới quay lại nhìn nhỏ nói tiếp – Đúng là mua cho bà

ăn, nhưng chợt nhớ người bệnh nên ăn những món nhẹ nhàng

dễ tiêu hóa mới mau hết bệnh. Mấy món này dầu mỡ nhiều khó

tiêu hóa lắm.

Nói rồi tiếp tục lấy cái cánh gà ăn ngon lành.

Jiyeon tức muốn nổ đom đóm mắt,nhỏ âm thầm gạt lệ, à không

gạt nước miếng sang một bên, tức tối nguyền rủa EunJung  : »

Tui vái trời cho ông ăn xong mắc xương chết luôn cho rồi đi »

Nhìn EunJung ăn xong cái cánh gà, còn chùi tay lau miệng sạch

sẽ, nhỏ hằn học hỏi :

- Sao tự nhiên ông qua đây.

EunJung  không trả lời, mò trong túi ra một thỏi socola cực bự,

là soxola của pháp, chìa ra trước mặt nhỏ :

- Ăn gà không được, thôi thì ăn socola đi.

Jiyeon  nhìn thỏi socola thì mừng rơn, socola của Pháp 

, nhỏ xin rút lại lời nguyền rủa lúc nãy mới được, cái tên này xem

ra cũng tốt bụng lắm. Nhỏ bèn đưa tay ra đón lấy.

Nhưng EunJung chợt giật lại làm tay nhỏ trở nên thừa thải, nhỏ

trợn mắt nhìn Lập Khiêm. Tên này làm như không có gì, gác tay

chống cằm như suy nghĩ nói.

- Mà không được, ăn socola nóng lắm, bà đang bệnh thế này, ăn

socola vào không tốt đâu, thôi đừng ăn.

Nói xong, bỏ lại vào túi.

Jiyeon  nhắm mắt lại hít một hơi, sự tức giận của nhỏ đã chạm

đỉnh bùng phát rồi, không thề kiềm chế được nữa. Nhò hét lên :

- Ham Eun Jung ….ông chết đi …..

- Ồ…bà còn sức hét lên như vậy thì chắc là không sao rồi, rất

tốt…ngày mai có thể đến đài truyền hình được rồi.

- Tui thật sự bị bệnh chứ bộ ….Mau về đi, cho tui nghỉ ngơi - Nhỏ

vội vàng giả bệnh, nằm xuống trùm chăn lại.

EunJung  không đáp nhưng theo tiếng bước chân, nhỏ biết hắn

ta đang đến bên giường của nhỏ. Hắn ta đứng yên đó thật lâu

không động đậy, nhỏ cũng không dám động đậy, không biết hắn

ta đang làm gì. Nhỏ đang giả vờ bệnh để trốn tránh càng không

dám lộ mặt ra.

Được vài phút, nhỏ bắt đầu thấy nóng nực và ngộp thở vô cùng,

nhỏ thở ra thở vàotim đập nhanh đến độ muốn tung  nhưng nhất

quyết không chui ra, đang lúc không chịu nổi định tung mền ra thì

cái mền đã tự bay ra khỏi người nhỏ rồi

còn típ chap 5 tt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro