Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông nhắm đôi mắt nhăn nheo già nua của mình lại, và thầm ước đứa cháu đích tôn của ông sẽ ở đây và có thể giải quyết hết vấn đề này cho ông, rồi ông có thể trao cái ghế Phác Gia này và gia tài này cho nó, yên tâm mà nhắm mắt rời khỏi cái cuộc sống này. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn lên bầu trời kia, lảm nhảm mấy câu, "cháu đang ở đâu thế?"...

Chàng trai ngồi trên chiếc xe Mercedes, đi xuống trước cửa một khách sạn 5 sao, một cô gái thân hình gợi cảm, trông thật quý phái, diện một cái váy thướt tha chạy đến chỗ anh, ôm anh thật chặt miệng nói, "honey, em nhớ anh quá."

Anh cười dịu dàng ôm cô gái kiêu xa kia vào trong lòng mình, hai người đi vào trong khách sạn, đứng ở trong thang máy chỉ có hai người họ, cô gái kia túm lấy cái cà là vạt của anh, đặt môi mình lên môi anh hôn say đắm. Anh cũng ôm cô gái lại mà hôn cô. Khi ra khỏi đó 2 người vẫn còn đang tình tứ, trao nhau những nụ hôn ngọt ngào. Đến phòng cô gái định lôi anh vào giường ngay nhưng anh lại hơi đẩy cô ra và nói, "anh phải đi tắm đã, ngồi trên máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, rất là mệt đó. Chờ nhé."

Anh nháy mắt rồi đi vào trong phòng tắm. Để lại cô gái tụt hết cả hứng ngồi ở trên giường. Cô gái nói vọng vào phòng tắm, "Honey anh không có quà cho em hả?"

Chàng trai không nghe thấy gì nên không đáp lại. Một lúc sau anh đi ra, với chiếc khăn quấn quanh hông, để hở phần trên rắn chắc, bụng 6 múi nổi cuồn cuộn lên, còn ướt đến bóng loáng.

Cô gái tiến lại gần anh, đưa hai tay lên choàng lên cổ anh, lấy bàn tay mình xoa vào tóc còn ướt của anh, ép đôi môi mình vào môi anh rồi thì thầm nói, "không có quà cho em sao?"

Chàng trai cười tươi, rồi nói lại, "em không nhìn thấy sao? Trước mặt em đó."

Rồi anh cúi xuống hôn cô gái say đắm, hai người cùng lao đến cái giường ở gần đó mà hí hửng với nhau...

Bạch Hiền đang dọn dẹp phòng cùng với mấy người làm nữa cho Bảo Tuyết em gái của Thế Huân, từ đâu đi về trên mặt đã đầy vẻ sát khí bực bội, ném cái túi sách xuống đất rồi gào ầm lên. Bạch Hiền cùng mấy người làm hoảng hốt nhìn cô, Bảo Tuyết nhìn thấy thế thì lườm mấy người rồi gắt giọng chanh chua lên nói, "nhìn cái gì chứ? Cút hết ra ngoài cho tôi."

Tất cả mọi người đều kéo nhau ra, Bạch Hiền cầm cái túi của Tri Tuyết vừa vứt xuống dưới đất nhặt lên để trên bàn hộ cô, rồi cũng lùi ra ngoài.

Lúc Bảo Tuyết vứt cái túi, thì chiếc dây chuyền mới mua của cô từ trong túi vung ra và chui tọt vào gầm giường...

Một tiếng hét từ trên lầu vang lên làm hẳn Thế Hiên bàng hoàng không hiểu gì? Đó là tiếng hét của Bảo Tuyết, cô đã để ý đến cái dây chuyền mà cô tìm nhưng không thấy nó đâu. Cô gầm gừ đi đến trước cửa phòng mà mấy cô gái giúp việc sống, đi vào rồi nói, "ai? ai đã lấy cắp dây chuyền của tôi, khai mau?."

Mọi người đều đứng đó không ai nói gì, trong đầu ai cũng đang băn khoăn không hiểu lần này lại làm sao nữa. Lấy trước đã đổ oan cho một cô gái, khiến cô bé bị đuổi việc rồi còn không biết lần này đến lượt ai đây?

Bảo Tuyết liếc từng người một, rồi cô phát hiện ra Bạch Hiền, và nghĩ lại lúc vừa rồi Bạch Hiền có cầm túi cô lên để trên bàn, cô đi lại chỗ của Bạch Hiền đang đứng cúi mặt, cô dơ thẳng tay tát mạnh một cái vào mặt Bạch Hiền, làm Bạch Hiền choáng váng mặt mày, mắt trợn to, tay giơ lên sờ lên một bên má đang dần dần nóng rát lên của mình, mọi người trong đó ai cũng sững sờ. [muốn quánh mụ đó ghê]

Bảo Tuyết cười đểu rồi giọng quả quyết nói, "đồ ăn cắp trả lại dây chuyền đây." Bảo Tuyết vừa nói vừa giơ tay ra, như ép cậu trả lại.

Bạch Hiền uất ức lắc đầu rồi nói, "tôi không có lấy cái dây chuyền nào cả?"

Bảo Tuyết hai mắt trợn ngược lên, trông rất dữ tợn nói, "mày còn già mồm hả? tao nhìn thấy mày cầm cái túi của tao để lên bàn đó? Mau trả lại đây, hay mày muốn ngay hôm nay ra khỏi cái nhà này?"

Bảo Tuyết đi qua người Bạch Hiền huýnh vai một cái thật mạnh vào cậu, đi đến cái tủ quần áo của cô lục tung lên, vất hết tất cả xuống dưới đất, rồi cùng với chính đôi guốc cao gót dặm lên quần áo của Bạch Hiền.[ thặc là quá đáng><]

Bạch Hiền nhìn đống đồ ở dưới đất mà hai hàng nước mắt, thi nhau tuôn rơi, nhưng cậu uất ức không khóc thành tiếng.

Bảo Tuyết không tìm thấy hét to lên, "mày giấu nó ở đâu?"

Bạch Hiền lắc đầu nói, "tôi không lấy."

Bảo Tuyết tức giận đến đỏ hết cả mặt cô túm lấy tay của Bạch Hiền lôi ra ngoài, trên đường đi đến chỗ bố mình thì Bảo Tuyết gặp Thế Huân, anh nhìn thấy em gái mình mặt hầm hầm kéo theo Bạch Hiền, 2 hàng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Anh đến gần chặn bước của Bảo Tuyết, Bảo Tuyết ngước lên nhìn anh rồi cất giọng, "anh tránh ra, em phải đến chỗ bố."

Thế Huân không tránh mà hỏi lại, "Có chuyện gì thế, nói với anh là được rồi. Bố không có ở đây."

Bảo Tuyết thả tay của Bạch Hiền thật mạnh ra rồi cong miệng đanh đá của mình lên nói, "cậu ta ăn cắp dây chuyền của em, hỏi nói không thèm đưa lại."

Thế Huân nhìn sang Bạch Hiền rồi lại nhìn Bảo Tuyết anh thở dài rồi nói, "em có nhìn thấy cậu ta lấy không?"

Bảo Tuyết trợn mắt lên nói, "tất nhiên rồi, lúc ra khỏi phòng chính cậu ta đã nhặt túi em lên mà."

Bạch Hiền vẫn cúi đầu không nói gì, Thế Huân quay sang Bảo Tuyết nói tiếp, "chúng ta đi đến phòng em."

Rồi ba người họ cùng nhau đi đến phòng Bảo Tuyết, lúc ở trong Bảo Tuyết nói thêm, "em đã tìm hết rồi không thấy đâu cả, nên chỉ có lấy cắp mới mất được thôi."

Thế Huân đứng chống tay lên hông rồi nhăn mặt hỏi Bạch Hiền, "cậu không lấy thật chứ?"

Bạch Hiền lắc đầu rồi nói, "không, tôi không lấy. Lúc tiểu thư về cô đã vứt cái túi xuống đất, tôi thấy vậy nên nhặt hộ tiểu thư rồi đặt nó lên bàn thôi."

Bảo Tuyết lườm Bạch Hiền rồi quả quyết tiếp, "ai cần mày nhặt, chỉ có muốn ăn cắp gì đó nên mới nhặt hộ chứ gì? Đúng là ăn cắp mà còn tỏ ra tử tế."

Thế Huân không nói gì anh cúi người nằm sạp xuống nền đất ngó nghiêng, rồi nhìn vào trong gầm giường, trong bóng tối có một vật gì đó nhỏ bé, đang nhấp nháy, anh thò tay vào lấy nó ra. Khi đứng dậy anh giơ chiếc dây chuyền của Bảo Tuyết ra trước mặt cô. Bảo Tuyết nhìn thấy dây chuyền trước mặt mình, 2 mắt mở to giựt lại không thèm cảm ơn. Đuổi Bạch Hiền và Thế Huân ra ngoài và ngại ngùng đóng sầm cửa lại.

Bạch Hiền vẫn còn đứng ở ngoài hành lang cùng với Thế Huân, nước mắt vẫn chưa khô. Thế Huân quay sang nhìn thấy thế hai hàng lông mày anh hơi cau lại. Anh muốn ôm cậu vào lòng mà an ủi rằng, có anh ở đây cậu không phải sợ gì cả, nhưng anh lại không làm được. Anh định giơ tay lên lau nước mắt cho cậu, thì một ông Quản Gia chạy lại gọi anh, "Cậu chủ, ông chủ muốn gặp cậu."
Thế Huân vội thụt tay lại ngước lên nhìn người Quản Gia rồi đi lướt qua Bạch Hiền.

Bạch Hiền đi về phòng mình, mấy người trong phòng không ai nói gì cả, chắc họ đang nghĩ cậu đã bị đuổi việc rồi. Cậu bạn cùng giường với Bạch Hiền chạy lại hỏi cậu, "Bạch Hiền àh? Sao rồi? Cậu bị đuổi việc rồi sao?"

Bạch Hiền gom quần áo dưới đất mình lên, lắc đầu rồi nói, "không, tìm được dây chuyền rồi."

Mấy người kia nghe thấy thế cũng lao lại gần hỏi tình hình vì sao? Bạch Hiền nhìn mọi người cười hiền rồi trả lời, "Thiếu gia đã giúp tớ tìm lại được dây chuyền."

Nói đến 2 từ (Thiếu Gia) mắt ai cũng sáng hết lên, cậu bạn của Bạch Hiền hai tay đặt lên má mắt nhìn lên trên rồi nói, "Woooaa, có Thiếu Gia tốt quá đi, vừa đẹp trai lại vừa có tấm lòng vàng, chứ không như cô em đanh đá, vừa xấu như phù thủy kia."

Mấy người khác cũng gật đầu lia lịa, đồng ý với lại câu nói của cậu bạn Bạch Hiền. Bạch Hiền nhìn mọi người bật cười. Họ nói chuyện rôm rả, làm cho Bạch Hiền quên cả cái đau trong lòng, và cả cái tát còn đọng lại trên má nữa.

Đến tối, Bạch Hiền nhận được một bức thư của ông Nội, người Quản Gia đã đến và đưa cho cô. Ông muốn cậu ngày mai đi xem mặt, khoảng 10h30 sáng ở quán càfe ngoài trung tâm.

Mấy người cùng làm với cô trong chỗ này, ai cũng biết chuyện của cậu. Họ rất quý cậu, tại Bạch Hiền sống rất lương thiện hay giúp người, vừa đẹp người lại còn đẹp nết. Mấy anh chàng ở đây anh nào cũng để mắt đến cậu, từ đầu bếp cho tới phục vụ, cả mấy anh Quản Gia trẻ tuổi nữa.

Khánh Thù cậu bạn cùng giường với Bạch Hiền quay sang phía Bạch Hiền mặt cũng hơi buồn buồn nhìn cô, nhưng rồi Khánh Thù lại nói một câu an ủi, "Bạch Hiền, nếu mà lấy chồng rồi thì cố gắng sống tốt, còn nếu mà cãi nhau với chồng thì hãy đến đây tìm tụi này, luôn luôn sẵn sàng tiếp đón cậu, mà đây cũng chỉ là đi gặp mặt thôi mà, đã cưới thật đâu chứ?"

Mọi người cùng phòng cười rộ lên và gật đầu với câu nói của Khánh Thù, Bạch Hiền thấy mọi người ai cũng tốt với mình, nên cậu rất là cảm động, bỗng dưng khóe mắt cay cay và đỏ lên. Mọi người thấy cậu lại sắp khóc, đều đến gần cậu an ủi, Khánh Thù ôm cậu bạn tội nghiệp này vào lòng. Khánh Thù được người ta kể về Bạch Hiền rất nhiều, nhưng cậu không dám hỏi, vì cậu biết Bạch Hiền đã bị mất trí nhớ, mà không muốn cậu bạn mình bị kích động thêm nữa.

Ngày hôm sau, Bạch Hiền được mấy bạn cùng phòng chuẩn bị cho chút ít, tại vì Bạch Hiền thực sự không cần trang điểm thì cũng đã đẹp rồi, chuẩn bị cho Bạch Hiền xong ai cũng há hết cả mồm ra khen cậu xinh đẹp đến không ai nhận ra.

Bạch Hiền cười cảm ơn mọi người rồi cậu nhìn đồng hồ, đã 09:45 rồi còn 45 phút nữa, cậu sẽ đi xe buýt cho rẻ tiền, nên cậu đi sớm chút.

Khi chào tạm biệt mọi người đi ra khỏi phòng xuống dưới sân, cậu bắt gặp Thế Huân, anh cùng với lại Thư ký của mình đang vừa đi vừa bàn giao công việc thì phải. Anh ngước lên nhìn cậu, đôi mắt anh không chớp và tai anh không còn nghe thấy người thư ký đang nói gì bên cạnh mình nữa.

Bây giờ anh chỉ cố thấy cậu trước mặt mình và tai thì đang nghe tiếng tim mình đập đến điên cuồng. Anh gần như không phát hiện ra cậu nếu như anh không nhìn nhanh vào đôi mắt trong sáng kia của cậu.

Anh biết là hôm nay cậu đi xem mắt, trong lòng anh lại càng chua sót hơn khi nhìn thấy cậu xinh đẹp như thế này. Cậu đi đến bên cạch anh cười một nụ cười thánh thiện chào anh , nhưng anh thì không nói gì mà cứ đứng im nhìn cậu, nên cậu thấy ngại ngùng và cúi đầu xuống. Thư ký đứng bên cạnh anh khua tay trước mặt anh làm anh quay về hiện thực, anh quay sang thư ký và nói, "xin lỗi chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ." Rồi anh cùng thư ký của mình đi lướt qua câu, như chưa từng có sự suất hiện của cậu.
*****



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro