Chương 6: Bốn năm để rồi kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang lúc Biện Bạch Hiền nhàm chán vừa xới xới vài hạt cơm lên ăn vừa đợi Phương Đại quay lại, đột nhiên Phác Xán Liệt lại đi tới. Một tay anh để trong túi quần, tay còn lại cầm điện thoại di động xoay xoay, cứ như vậy đứng trước mặt cậu.

Vốn đang cúi đầu ăn cơm, Bạch Hiền không muốn để ý đến anh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh làm cho cả người không được tự nhiên, phải dừng đũa lại mà ngẩng đầu hỏi:

"Anh có chuyện gì không?"

Lúc này sắc mặt Xán Liệt đen lại, nhìn không được tốt, giống như ai đó chọc anh mất hứng, nhưng đó chỉ trong vài giây .

"Phương Đại sẽ không trở về ăn cơm với em đâu."

"Chẳng qua học trưởng chỉ đi nhận điện thoại, chờ lúc nữa sẽ quay trở lại." Vừa rồi học trưởng đã nói như vậy, mặc dù trước khi đi sắc mặt của anh có chút kỳ quái nhưng anh ấy đã nói nhất định sẽ trở lại.

Giống như cười nhạo cậu không biết gì, Xán Liệt hừ một tiếng:

"Em có biết cô gái vừa đi cùng tôi là ai không?"

"Đó không phải là chuyện của em.", 'và anh muốn quen với ai là quyền tự do của anh' - Dường như kể từ lần gặp mặt nhau ở Phác thị đó, Bạch Hiền đã mang chút nét đanh đá khi đối diện với anh. Nhưng sự đanh đá đó vẫn chưa đủ lớn để nói thêm vế sau.

"Cô ấy tên là Dương Văn Văn, là con gái của ông chủ nơi Phương Đại đang làm việc, cô ấy cũng giống em, cũng thích Phương Đại. Nhưng có lẽ cô ấy so với em thông minh hơn, biết dùng thủ đoạn để lừa gạt đàn ông."

Bạch Hiền tuy không hiểu ý tứ nhưng cũng không bị lãng tai mà không nghe ra âm điệu châm chọc cộng phá hoại của đối phương. Vốn đang hơi đói, nhưng bây giờ cũng mất hết khẩu vị và no một bụng tức giận, cậu giận cá chém thớt mà cầm lấy chiếc đũa quấy chén cơm trắng lên:

"Anh đừng nói lung tung, học trưởng mới không dễ dàng bị sắc đẹp lừa gạt như vị tổng tài nào đó, anh không nên quấy rầy bọn em ăn cơm."

"Đứng lên!"

"Anh làm gì vậy?"

Không nghĩ tới cậu nói muốn anh tránh ra, Phác Xán Liệt đi về phía trước một bước, cánh tay dài nhấc lên kéo tay cậu qua.

"Buông ra!"

"Em đã không tin, tôi sẽ để em rõ học trưởng của em rốt cuộc là người như thế nào." - Xán Liệt kiên trì lôi kéo cậu đi về phía góc vừa rồi Phương Đại biến mất. Bất kể con tiểu miêu ấy có đập có cào cấu thế nào, phản kháng ra sao vẫn không thể nào đấu lại được với sức mạnh của anh, cả một đường bị anh lôi kéo, cổ tay bị nắm đến đau nhức.

"Học..."

Bạch Hiền vừa thấy Phương Đại, mới nghĩ đến muốn gọi to. Xán Liệt liền nhanh tay lẹ mắt che miệng cậu lại, anh đem cậu giam vào trong lồng ngực mình, kìm trụ hai vai mà cúi đầu nghiến răng cảnh cáo nhỏ bên tai cậu:

"Em chỉ cần phát ra tiếng động, tôi liền hôn em!"

Uy hiếp như vậy, thật nhiều năm trước anh đã từng nói qua và đến giờ áp dụng vẫn có hiệu lực tuyệt đối. Bạch Hiền biết anh không nói đùa, bị anh ôm mạnh như vậy, cậu dừng giãy giụa lại, rất sợ anh nói được là làm được ở trước mặt mọi người hôn cậu.

"Nhìn thật kỹ, xem học trưởng tốt bụng trong miệng em, bị lừa gạt thế nào."

Trước mắt Bạch Hiền, Phương Đại đang cãi nhau với Dương Văn Văn ở một góc nhà ăn, bởi vì khoảng cách không xa nên cậu có thể nghe được rất rõ giọng nói của họ.

"Dương Văn Văn, hiện tại cô đang có ý gì?" - Biết rõ hôm nay anh hẹn gặp mặt Bạch Hiền, cô ta còn cố ý thăm dò từ trợ lý của anh, một đường theo dõi đến đây.

Dương Văn Văn bị giọng nói đầy chất vấn, hung hăng của anh làm cho tủi thân, cảm xúc bất bình ghen tuông hiện rõ trên mặt:

"Em không cho phép anh gặp mặt Biện Bạch Hiền nữa!"

Cô biết Bạch Hiền rất đặc biệt đối với Phương Đại. Mặc dù anh nói chẳng qua Bạch Hiền chỉ là học đệ ở đại học, anh cùng cậu ấy rất trong sạch. Dù là như thế, cô vẫn cảm thấy ghen tỵ, bất mãn Phương Đại đối với bạn gái chính thức như cô không bằng học đệ. Nếu không phải hôm nay vừa khéo anh họ Phác Xán Liệt hẹn cô đến nhà hàng này ăn cơm, cô làm sao có thể tin, Phương Đại lại gặp mặt Bạch Hiền, còn thân thiết xoa tóc cậu ấy, người không hiểu chuyện còn tưởng bọn họ là một đôi tình nhân.

"Tại sao lại không cho phép? Bạch Hiền là học đệ của tôi, tôi muốn gặp học đệ của mình còn cần cô phải đồng ý?"

"Học đệ? Anh đối với học đệ của mình có phải quá tốt hay không? Vừa mới trở về Đài Bắc liền lập tức bỏ em lại, đi gặp mặt cậu ta. Anh đừng quên đã đáp ứng người nhà anh cùng ba mẹ em như thế nào. Anh nói sẽ đính hôn với em! Sau sẽ cùng nhau đi Mỹ! Anh quên sao?"

Dương Văn Văn là con gái độc nhất trong nhà, còn gia cảnh Phương Đại thì bình thường, kết hôn cùng cô, sau này tài sản nhà cô cũng là của anh, anh còn không thỏa mãn hay sao?

"Không sai, tôi sẽ đính hôn cùng cô, nhưng tôi cũng đã nói, đi nước Mỹ không phải tôi nguyện ý, cho dù đến Mỹ, tôi cũng sẽ không thích cô!" - Sắc mặt Phương Đại xanh mét phun ra mấy chữ.

Cũng là tự trách mình, biết rõ tửu lượng đã không tốt, còn bị khách hàng thúc ép, rót cho mấy ly rượu mạnh, sau khi say liền hồ đồ lên giường với Dương Văn Văn, bây giờ hối hận đã không còn kịp. Chẳng qua nếu như cho anh thêm một cơ hội nữa, thời gian có thể quay lại, cho dù có đắc tội với khách hàng, anh cũng sẽ không đụng vào một giọt rượu nào.

"Vậy thì sao? Là anh tự nói sẽ chịu trách nhiệm với em!" - Vì sợ Phương Đại không thừa nhận, Dương Văn Văn cố ý chụp ảnh lại, muốn anh nghĩ không bắt đền cũng không xong.

"Đúng, tôi sẽ chịu trách nhiệm nhưng cô hãy nhớ kỹ, tôi không thích cô!"

" Anh...." - Dương Văn Văn bị lời nói lạnh lùng của anh làm cho giận đỏ mặt, vung tay lên muốn tát anh một cái.

Cô là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều được nâng trong lòng bàn tay, muốn gì có đó, chỉ có người cô không cần chứ không có người không cần cô. Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Đại là khi cô theo cha đến tham gia tiệc rượu của công ty. Sau lần gặp mặt đó, cô đã bị ấn tượng bởi anh, một người tuổi trẻ tài cao, lại tự tin và lôi cuốn người khác. Cô trăm phương ngàn kế hỏi thăm tin tức về anh, mặc dù biết trong lòng anh đã thầm yêu mến một người con trai khác, vậy thì sao, thứ cô muốn nhất định phải có được. Chỉ dùng vài ly rượu, Phương Đại còn không phải lăn lăn trên giường cùng cô sao? Còn không phải bị người lớn hai bên gia đình ép đính hôn với cô. Bởi vì thích anh, để làm anh cùng người nhà anh vui vẻ, Dương Văn Văn còn rất dụng tâm, khổ công thay đổi tính tình tiểu thư của mình. Cô cho rằng mình trả giá nhiều như vậy, Phương Đại sẽ thích cô, nhưng anh lại chưa bao giờ hòa nhã với cô, hễ động một chút là coi cô như người tàng hình, mặc kệ cô, gặp mặt ở công ty cũng chỉ có lệ chào cô một tiếng. Những thứ bất mãn này cô cũng có thể nhịn xuống, duy chỉ có việc Phương Đại lén gặp Biện Bạch Hiền làm cô không cách nào tiếp nhận nổi. Người đàn ông của cô, chỉ có thể nhìn cô, chỉ có thể yêu cô.

Đáng tiếc, một cái tát của cô còn chưa giáng xuống, Phương Đại đã nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp, bắt cổ tay cô uy hiếp nói:

"Dương Văn Văn, tôi nói cho cô biết, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, cô không nên được đằng chân lân đằng đầu."

Cô liều mạng trừng mắt nhìn anh, không để ý tới cổ tay bị ánh nắm đến phát đau, chỉ lo vừa đá vừa đánh anh:

"Phương Đại! Anh dám hung dữ với tôi? Sao, không nỡ bỏ lại học đệ yêu dấu của anh? Ai bảo cậu ta là con trai riêng. Người nhà anh vốn coi trọng mặt mũi, căn bản sẽ không đồng ý để anh qua lại với cậu ta, anh không nên tự mình vọng tưởng nữa!"

"Em ấy là người như thế nào, tôi biết rất rõ, tôi mặc kệ cô muốn náo cái gì, chỉ cần đừng quấy rầy tôi ăn cơm cùng Bạch Hiền, tất cả đều do cô xử lý."

Qua nhiều năm như vậy, người nhà anh xem trọng chuyện môn đăng hộ đối, kiên trì không chịu gặp Bạch Hiền làm cho anh cảm thấy bất lực. Càng không nghĩ tới Dương Văn Văn đem vấn đề khó khăn không có biện pháp này nói ra khỏi miệng. Sắc mặt Phương Đại trở nên khó coi, căm tức đẩy cô ra, không chút quyến luyến xoay người rời đi.

"Phương Đại! Không cho phép anh đi!" - Cô đứng ở phía sau la lên, nhưng Phương Đại đầu cũng không quay lại.

Lúc Phương Đại trở về dùng cơm với Bạch Hiền, bỗng tiếng chuông tin nhắn của điện thoại di động truyền đến. Vốn tưởng là tin nhắn của Dương Văn Văn, ai ngờ lại là của cậu, phía trên chỉ có mấy chữ đơn giản "Học trưởng, thật xin lỗi!". Mấy chữ này quẹt qua đáy mắt Phương Đại, anh giật mình, đi tới chiếc bàn vừa cùng ăn cơm, cậu đã sớm rời đi không thấy bóng dáng.

Chưa từ bỏ ý định, anh quay đầu chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào nhân viên phục vụ, anh cũng không để ý, chỉ một lòng muốn đuổi kịp cậu.

"Bạch Hiền!"

Ra khỏi nhà hàng, Phương Đại nhìn trái nhìn phải, lo lắng muốn tìm Bạch Hiền, chạy hết mấy con phố, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu ở ngã tư.

"Bạch Hiền!" - Phương Đại lần nữa hô to, chạy nhanh về phía cậu.

Bạch Hiền không muốn Phương Đại đuổi kịp, biết rõ không thể quay đầu lại, cũng biết anh đã có bạn gái. Cậu không thể dây dưa với anh nữa! Nhưng... cậu thầm mến học trưởng nhiều năm như vậy, anh là mối tình đầu của cậu, là người đầu tiên chạm đến trái tim yếu đuối của cậu. Sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ ngay được? Bởi vì không nỡ, bước chân tự nhiên chậm lại.

"Bạch Hiền..." - Phương Đại rất nhanh đuổi được mà bắt lấy tay cậu, mặc cho cậu giãy giụa cũng không buông tay.

Bạch Hiền không dám ngẩng đầu nhìn Phương Đại, cậu sợ mình sẽ khóc lên. Không thể làm gì khác hơn là cúi đầu cắn môi, kìm nén những giọt lệ nóng hổi chực trào nơi khóe mắt không thể để nó chảy xuống!

"Bạch Hiền, anh...." Anh còn chưa nói hết, Bạch Hiền xoay người về phía anh. Nơi đôi mắt ấy đã đọng một màng sương mỏng nhưng nặng trĩu tâm tình mà phản chiếu hình ảnh anh. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

"Học trưởng, thật xin lỗi, em không nên hại anh cùng bạn gái gây lộn. Em..." - Cậu nói nghẹn ngào, ngăn không cho những đợt nấc đang lăm le nơi cổ họng mình có thể phát ra trước mặt người đàn ông này. Muốn mắng anh lắm! Mắng rằng tại sao lại làm bộ dạng cậu thê thảm như thế này ! Nhưng... chợt nhận ra, mình chả là gì của người ta thì lấy tư cách gì mắng?

Rồi nghĩ đến người nhà của anh để ý thân phận con riêng của mình như lời cô gái kia, cậu liền cảm thấy đau lòng. Chẳng lẽ con riêng thì không phải là người? Không được đối xử bình thường như bao người khác sao?

" Bạch Hiền...."

Phương Đại thấy cậu khóc, tâm tình không khỏi níu chặt lại mà đau không kém. Hận bản thân không biết dỗ dành, thề non hẹn biển điều gì cho cậu ngưng chảy nước mắt. Bàn tay anh theo quán tính mà liều mạng nắm chặt tay không chịu buông. Anh sợ nếu mình buông tay, sẽ không còn được gặp lại Bạch Hiền nữa. Nhưng bây giờ anh có tư cách gì mà đòi giữ cậu lại? Là chính bản thân anh đi trêu chọc Dương Văn Văn, anh nên vì lỗi lầm của mình mà chịu trách nhiệm, chẳng qua anh không cam lòng. Thật ra anh còn chưa kịp nói với Bạch Hiền rằng anh cũng thích cậu, rất muốn cậu làm người yêu của anh.

Nhưng những lời này, hiện tại anh không thể nói, sau này hẳn cũng không có cơ hội để nói.

"Học trưởng, anh bây giờ làm như thế này với học đệ là không được đâu nha. Cơ mà... lúc anh đính hôn, nhất định phải nói cho em biết, nếu không sau này anh đi Mỹ, em sẽ không thể chúc mừng anh." Bạch Hiền vội lấy tay lau mặt mình rồi nở nụ cười gượng gạo.

Phương Đại ngẩn ngơ nhìn cậu con trai này. Mới cách đây vài chục phút anh còn thấy một cậu bé khuôn mặt tươi tắn, đặc biệt với đôi môi hồng mấp máy liên tục kể cho anh nghe nhiều điều, và giờ đây, đôi môi ấy cũng đang mấp máy tiếp tục nhưng trên gương mặt tèm lem nước mắt. Nhắm hai mắt lại, nghĩ cách chôn giấu hình ảnh chua xót này xuống, lực đạo trên tay cũng bất giác nới lỏng.

Bạch Hiền liền lúc đó thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, ngẩng đầu nhìn lên rồi đưa tay che mặt lại. Cậu không hề liếc nhìn Phương Đại dù chỉ một cái, không nói không rằng liền xoay người chạy đi.

Kết thúc, bốn năm thầm mến, cậu biết nên kết thúc rồi... mặc dù đau lắm.

Mối tình đầu như thủy tinh vậy,
Trong sáng và lấp lánh lạ thường.
Nhưng đừng bao giờ làm vỡ nó.
Bởi... Những mảnh vụn nhỏ ấy,
Ghim vào da thì rỉ máu rất nhiều !

----------------------------------

Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro