Chap 19 - Làm bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa về lớp Bạch Hiền gặp ngay Thế Huân ở cửa. Chạy nhanh quá, không phanh

được. May Thế Huân nhanh tay kéo cậu lại. Không đã đập đầu vào cái cửa.

- Này, đi kiểu gì thế. Anh bị ma đuổi đấy à.- Thế Huân quát.

Bạch Hiền thở hồng hộc :

- Ma nữ...

- Cái gì ?. Ma nữ nào ?

- Ở, ở phòng y tế.

Thế Huân gõ lên trán Bạch Hiền:

- Anh lên cơn à.

Bạch Hiền nhăn mặt :

- Hỏng hết cả kế hoạch công phu của mình. Tất cả là tại "bà cô ma nữ ấy".

- Thất bại rồi à.

- Tốn cả tiền đi học, lại còn chả được việc gì nữa chứ.

Thế Huân tò mò :

- Em thấy anh dàn dựng công phu lắm mà. Chuyện gì thế. Kể em nghe với.

Bạch Hiền kể lại chuyện trong phòng y tế cho Thế Huân nghe. Nghe xong Thế Huân cười lên sặc sụa khiến nữ sinh được dịp nhìn "thần tượng" cười thỏa thích.

Anh ôm bụng cười nhìn gương mặt thất thểu của anh mình, cố gắng nhịn :

- Vậy giờ, tính sao ?

- Sao cái gì ?

- Chuyện Chanyeol ấy

- Anh bất lực rồi. Cậu ta như đá ấy chả biết động lòng gì cả.

Thế Huân phì cười. "đúng là ông anh ngốc nghếch"

- Bây giờ mới biết à.- Anh trọc ghẹo cậu

Bạch Hiền không thèm trả lời Thế Huân mà nằm vật ra bàn

Thế Huân khoác vai cậu động viên.

- Thôi thua keo này mai bày chiêu khác. Lo gì. Anh em lắm chiêu mà. Giờ thì đi uống nước hạ hỏa nhé.

- Ừ anh cũng khát lắm rồi. Đệ nhắc mới nhớ.

Thế Huân chịu thua anh mình. " Khát nước mà người khác nhắc mới nhớ."

.....................................................................

Đang trên đường đi học về thì một đám nữ sinh chặn đường Bạch Hiền lại.

-  Hey you,  nhớ tôi chứ.

Tóc vàng, nhìn cũng xinh trắng trẻo, nhưng lúc này cô ta đang diễn vai ác thì phải. Còn nhân vật hiền thì chắc là Bạch Hiền. Hì. Bạch Hiền nhớ mang máng mình có gặp cô ta, quay sang bên cạnh nhìn thấy một thằng nhóc mặt mũi bặm trợn người như sumô. Nói thế là còn nói giảm nói tránh rồi ấy chứ.

Bây giờ thì Bạch Hiền đã nhớ bọn họ là ai, không sợ mà cậu còn tươi tỉnh :

- À rồi.

Khải. Thằng nhóc đã bị Bạch Hiền đánh, bất ngờ xông đến túm cổ áo Bạch Hiền, nói :

- Nhớ là tốt đấy.

Bất ngờ cả đám túm lại dúi người Bạch Hiền xuống đấm vào bụng và lưng, Bạch Hiền dù đã từng học võ nhưng đối với một đám người thì chẳng còn sức nào chống chả được mấy đòn Bạch Hiền đành ngồi xổm xuống hai tay bảo vệ đầu, cậu bị đánh nằm bệt xuống đất. Bất lực

- Dừng lại.

"Dừng lại"

Là tiếng con trai. Lộc Hàm đi bộ về ngang qua thấy cảnh này, hét lên. Mấy người xung quanh nghe thấy tiếng Lộc Hàm liền bỏ tay ra luôn, Còn Khải thì cật lực đánh như chưa bao giờ được đánh. Cậu chạy lại dùng hết sức kéo thân hình ục ịch của Khải ra.

- Cậu làm gì vậy. Tất cả dừng tay lại cho tôi.

Khải hung hăng quát :

- Chuyện của tôi, cậu cút sang một bên đi.

Lộc Hàm cười nhạt :

- Người phải cút là cậu. Hiểu không. – Lộc Hàm thả chậm từng chữ.

Trước mọi người Khải nóng mặt vì bị Lộc Hàm làm cho mất mặt. Giờ mới để ý xung quanh còn có mấy tên con trai chắc là bạn đi cùng họ. Cậu sĩ diện hắng giọng :

- Cậu là bạn tôi mà lại bênh thằng nhóc kia à.

Đến lúc này, Lộc Hàm cười lớn. Cậu bước đến gần Khải, phủi phủi vai áo cho cậu. Điệu bộ rất cool :

- Ai là bạn cậu vậy.

Khải mặt tái nhợt. Cậu ta hất tay Lộc Hàm ra lên giọng để ra oai :

- Nói cho cậu biết đừng xen vào chuyện của tôi không thì đừng trách

Lộc Hàm tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên :

- Oh... thật là ghê gớm.

Lộc Hàm với khuôn mặt lạnh, bước đến gần tên Khải, nâng cằm cậu ta lên và nói sát vào tai:

- Tôi cho cậu 2 con đường. Một là câm và cút. Còn 2 thì tôi đứng đây, cậu muốn làm gì thì làm. ngày mai đừng để tôi nhìn thấy cậu hay bất kì những đứa nào còn ở lại đây. OK. Chọn đi.

Mấy bọn đàn anh đi cùng Khải đã nghe qua về gia thế của Lộc Hàm. Lúc này mặt ai cũng biến sắc vội vàng xin lý do và chuồn đi ra khỏi đó.

Khải cay cú. Mặt tái đi vừa sợ vừa mất mặt. Thấy tình hình có vẻ không ổn. Chơi với Lộc Hàm lâu như vậy, cậu chưa thấy ai động vào Lộc Hàm mà lành lặn, liền bỏ đi cùng đám tạp nhạp bạn mình. Lộc Hàm nhếch miệng cười thầm.. Cậu kéo Bạch Hiền dậy, phủi quần áo, giọng quan tâm:

- Anh không sao chứ.

-À,... à... ờ...Vẫn ổn. – Bạch Hiền vuốt vuốt lại đầu tóc rồi xù lên rồi nhoẻn miệng cười. Tự dưng thấy mến Lộc Hàm

- Kính nể anh rồi đấy bị đánh vậy mà vẫn cười được. Hèn gì Thế Huân thích anh như vậy. Thôi em về đây, anh về nhà cẩn thận.

Nói xong câu đấy. Lộc Hàm chợt thấy buồn rười rượi quay mặt xoay theo hướng ngược lại bước đi.

"À ra vậy. Mình tưởng cậu ta biết quan hệ của mình với Thế Huân rồi chứ. Với trình độ của cậu ta mà không điều tra lí lịch của mình thì cũng hơi lạ." Chạy theo đi song song Lộc Hàm :

- Để anh nói cho em nghe một bí mật này nhé!

Lộc Hàm nhìn Bạch Hiền với đôi mắt buồn, không nói gì.

Thấy Lộc Hàm không nói gì, có lẽ cậu ta đã hiểu lầm rồi. Cậu giải thích, lúc đầu muốn nhận là có quan hệ với Thế Huân nhưng qua chuyện hôm nay cậu quyết gán ghép Thế Huân với Lộc Hàm. Lộc Hàm mạnh miệng thật, nói là làm nhưng là một cậu nhóc tốt và biết phải trái, chuyện gì ra chuyện đấy, rạch ròi.

- Vì việc em đã giúp anh hôm nay nên anh cho em biết bí mật giữa anh và thằng Thế Huân đấy. Đừng nói với ai nhé.

Rồi Bạch Hiền kể cho Lộc Hàm nghe về mối quan hệ giữa cậu và Thế Huân

  Lộc Hàm nửa tin nửa không.

- Anh nói thật chứ

- Thật.

" Chắc cậu ta thích Thế Huân lắm nên mới như vậy, mình lại giúp một điều tốt nữa rồi"

Lộc Hàm tươi ngay nét mặt cầm tay Bạch Hiền lắc lắc :

- Ôi... Hay quá!

Bạch Hiền nheo mắt dò hỏi :

- Em thích thằng Thế Huân nhà anh lắm hả.

Lộc Hàm ngại ngùng đỏ mặt nhưng gật đầu. Thấy vẻ mặt cậu ta chứa bao niềm hạnh phúc , đúng là như trẻ con.

- Hay anh giúp em làm quen với Thế Huân nhé.

- Liệu có được không..

- Được mà. Chủ nhật tuần này là sinh nhật của bạn anh với thằng Thế Huân. Em phải đi cùng anh đến đấy rồi anh sẽ giới thiệu em với thằng Thế Huân. Hôm đấy cũng là Halloween em phải make up cho ấn tượng vào đấy nha. Hay thôi đến nhà anh đi rồi hai anh em mình maekup luôn.

"Chủ nhật tuần này cũng là sinh nhật tên Xán Liệt gì đấy, ba mẹ mình quen với ba mẹ hắn. Lại còn bắt mình đi theo nữa chứ. Thôi kệ cùng lắm là trốn. Vì Thế Huân phải liều thôi." Lộc Hàm gật đầu

- Quyết định vậy đi. Nhờ vào anh vậy.

Bạch Hiền cười rạng rỡ vì chuẩn bị được làm trách nhiệm khác.

- Yên tâm. Vào tay anh thì Thế Huân cũng là của em thôi. Haha.

Hai người cùng nhìn nhau cười

Vừa đi hai người vừa tìm cách tiếp cận Thế Huân. Không biết thân từ lúc nào.

Bạch Hiền cảm thấy Lộc Hàm rất dễ thương và rất hòa đồng nhưng không hiểu vì sao lại không có người bạn thân nào. Và cậu đã hứa làm người bạn thân đầu tiên của cậu.

Lộc Hàm cảm thấy Bạch Hiền rất dễ mến, không những tính cách mà cách nói chuyện cũng rất hợp với cậu. Lần đầu trong đời cậu cảm thấy cần một người bạn thân để tâm sự san sẽ những buồn vui của mình.

...............................................

Vừa về đến gần nhà, cậu thấy có một bóng người đang khoanh tay, đứng tựa

lưng vào tường, vẻ mặt thờ ơ. "Cậu ta đến đây làm gì nhỉ."

~~~~~~~~~~~~~~~~

Các bạn có đoán ra là ai không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro