Chap 27 - Chỉ đàn cho em nghe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Nhân bị Bạch Hiền dẫm chân nên đau, anh quay phắt người lại lườm Bạch Hiền, định mở miệng mắng cậu thì lại bị cậu nhanh chóng cướp lời:

- Tại chỗ này đông người quá. Cậu không nhỏ nhen thế chứ.

Bạch Hiền cười toe toét. Á khẩu.

Chung Nhân vội nuốt cục tức xuống mà bình thản đáp lại:

- À... ừ không sao. .. vẫn ổn.

Nghiến răng "Bạch Hiền, cậu được lắm"

Lúc ấy bà LiLi và ông EnDy đi tới chỗ Xán Liệt :

- "Bào bối" à, con lên chơi một bản và hát cho mẹ LiLi với papa EnDy nghe đi.

Bạch Hiền đứng bên cạnh mà suýt phì cười vì cách gọi của mẹ Xán Liệt. May cậu kịp thời đưa tay lên miệng ngăn lại.

- Không được. – Anh nhăn mặt trả lời.

- Đi đi "bảo bối" papa EnDy lâu lắm mới về đây con nên dành tặng cho papa EnDy và mẹ LiLi món quà chứ.

Bà LiLi, cũng kéo kéo tay anh nói :

- Đi mà "bảo bối", mẹ LiLi năn nỉ đấy.

Xán Liệt thấy bố mẹ cứ năng nỉ, không muốn thể hiện trước mặt mọi người vì anh học piano chỉ để đàn cho một người nghe thôi.

- Đã bảo không là không.

Chung Nhân, Thế Huân, Lộc Hàm cùng Bạch Hiền giật mình khi nghe Xán Liệt quát. Ba mẹ anh dù không nuôi dưỡng anh, thì anh cũng không nên tỏ thái độ thế chứ.

Cậu bất bình :

- Cậu dám ăn nói với ba mẹ cậu vậy sao. Đúng là vô lễ.

Bà LiLi thấy Bạch Hiền mắng con mình, bà thấy thương con lại bênh :

- Không có đâu, con đừng nói "bảo bối" của cô như vậy. Nó ngoan lắm.

Cậu ngạc nhiên nhìn bà đang bệnh vực Xán Liệt quá mức. "Rõ ràng cậu ta đã quát hai ông bà như vậy mà vẫn bình thường. Gặp ba mình chắc ra đi luôn quá."

- Bác à. Bác cũng nhìn thấy Xán Liệt cáu lên mà. Hai bác như thế chỉ làm hư Xán Liệt thôi ạ.

Chung Nhân, Thế Huân, Lộc Hàm lại đồng loạt đưa mắt sang nhìn Bạch Hiền. Chợt cậu rùng mình, cậu thấy mình hơi quá lời, dù gì cũng là con người ta, người ta muốn dạy bảo thế nào là quyền của họ. Cậu không nên xen vào mới phải.

Thấy hối hận, cậu liền cười trừ coi như không có gì.

Bà LiLi nói nhỏ với ông. "Nhóc Bạch Hiền đúng không, càng ngày càng xinh. Mình à. Phải gồng lên không để "bảo bối" lấn áp được."

Bỗng, không biết ông EnDt lấy dũng khí ở đâu quát to một tiếng :

- Con có lên không thì bảo.

Nhìn ba chăm chú. Anh suýt phì cười vì thấy tay papa mình gồng hết lên như thể quát anh là việc quá sức với ông vậy. Tiếp đến là mẹ anh :

- Con lên không thì bảo. – Bà LiLi giở bộ mặt nghiêm nghị. Tay chống nạnh, mắt được đeo kính đen của "Gia đình siêu nhân" cũng trở nên sắc nhọn.

Lần này thì anh phì cười thật, không phải hai ông bà đang cho anh là kẻ thù đấy chứ.

Mọi người trố mắt nhìn anh, chưa thấy ai bị bố mẹ mắng lại còn phì cười thế kia. Đúng là...

- Thôi lên đi, cho hai bác đỡ buồn. - Chung Nhân tỏ vẻ khuyên giải anh.

- "Bảo bối" nghe gì chưa.

Vẫn không tác dụng, mọi người nhìn nhau rồi hợp sức lèo nhèo với anh.

Bà LiLi :- " Bảo bối" độc ác, mỗi bản nhạc thôi mà.

Ông EnDy : - " Bảo bối" không thương ba EnDy à.

Bạch Hiền : - Cậu đừng làm hai người buồn nữa. Lên đi.

Thế Huân : - Cậu lên đi.

Lộc Hàm không tiện góp truyện mắt cậu cứ nhìn chăm chăm lên sân khấu.

Ồn ào, quả thực là rất ồn ào. Đến lúc này thì Xán Liệt không chịu được nữa, anh đành bó tay, đưa tay lên ngăn mọi người lại.

- Thôi được tồi. Chỉ lần này là quá đủ rồi đấy.

- "Bảo bối" yêu. Đỡ nụ hôn của mẹ.

- "Bảo bối" fighting.

Mọi người cùng phì cười bởi những hành động ngộ nghỉnh của gia đình này.

Xán Liệt đi thẳng người lên bục, ra hiệu cho Tuấn Miên. Tuấn Miên hiểu ý nói :

"Và đây là tiết mục cuối cùng, tiết mục đặc biệt của Xán Liệt- chủ nhân bữa tiệc. Đây là lời cảm ơn dành cho mọi người. Cảm ơn."

Anh ngồi trên ghế, phong thái ung dung, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên bàn phím một lượt. Không gian im lặng như chỉ có mình anh. Môi khẽ nở một đường cong tuyệt mĩ. Mọi người ngây ngất. Ai cũng nhìn anh, như thể bỏ lỡ một giây là anh sẽ bay vào không khí mất vậy.

Lúc này đây, Bạch Hiền cũng đang nắm chặt tay, nhìn đăm đăm vào Xán Liệt, nhớ lại lúc còn nhỏ.

..............FB.............

- Woa ! Anh chơi giỏi quá, có thể dạy em không.

Bạch Hiền ngồi nghe Tuấn Miên đánh bản nhạc "Mừng sinh nhật." mà anh mới học được ở trên lớp cho Bạch Hiền và Xán Liệt nghe. Cậu tấm tắc khen hay, cứ năn nỉ Tuấn Miên dạy cho bằng được.

- Có gì mà hay. Xán Liệt này có thể chơi hay hơn thế cơ.- Xán Liệt thấy Bạch Hiền cứ nhao nhao, mà chỉ khen mỗi Tuấn Miên, những lần anh làm việc gì tốt có thấy cậu khen bao giờ đâu chứ.

- Xì. Cậu chỉ giỏi bắt nạt người khác, có gì là hay ho. – Bạch Hiền quay sang vênh mặt chu môi nói

Xán Liệt mặt hầm hầm bỏ đi mất, còn lại Bạch Hiền.

- Mình nhất định phải học nhạc. Đánh cho cậu ta đó nghe. Dám khinh thường mình à.

Khi đó, Xán Liệt đã học suốt 1 tuần 4 buổi piano, còn bắt mẹ gửi tiền về để mua cây đàn đặt ở nhà để có thể luyện tập lúc nào cũng được. Còn có lần, bàn tay phồng rộp vì tập đàn mấy suốt ngày liền sau đó. Hôm đấy, định từ nhà bạn về sẽ bỏ qua cho Bạch Hiền chuyện làm "ôsin bé" nhưng cậu đã đi mất mà không nói một lời nào.

Xán Liệt đành gửi tâm tư vào những bản nhạc không lời.

...........EB..............
Anh vẫn đang ở đây với những tội lỗi của chính anh

Chẳng có gì có thể nào che dấu được những tội lỗi đó

Anh chẳng biết phải bắt đầu từ đâu

Nhưng em yêu hãy yên tâm vì trái tim này chỉ có hình bóng của một mình em

Và khi nhìn lại quá khứ những gì anh đã gây ra

Anh chẳng bao giờ còn muốn sống như vậy, sống với một con người giả tạo như vậy

Anh không biết phải bắt đầu từ đâu

Và giờ đây hãy để anh cho em biết rằng trong trái tim này chỉ có hình bóng của một mình em...

Sự im lặng trong phút chốc bao trùm cả đại sảnh. Mọi người thật chăm chú, chăm chú lắng nghe từng lời hát phát ra từ con người xinh đẹp kia (Au sẽ tâng bóc giọng hát của Xán Xán đạt tới trình độ MAX LEVER luôn)

Ầm Ầm Ầm

Là tiếng vỗ tay dành cho anh. Không ai nói được câu nào. Các cô nàng thì không khỏi chết mê mệt. Những quý bà thì tấm tắc khen. Những chàng trai vừa xấu hổ cho tài mọn của mình, vừa ngưỡng mộ anh. Tiếng vỗ tay không dứt.

Bạch Hiền một thoáng ngẩn ngơ. Người bạn thanh mai trúc mã, người mà hay bát nạt cậu, người là "chồng tương lai của cậu". Thật sự lúc này anh như một thiên thần vậy, ánh sáng tỏa xung quanh. Đôi môi khẽ vẽ thành một đường cong, anh mãn nguyện với nó chăng. Nhưng ánh mắt anh là một nỗi buồn xa xăm. Anh có hết mọi thứ, sao lại có ánh mắt thế kia. Bạch Hiền nghe tim khẽ nhói khi tiếng vỗ tay đã dứt.

~~~~~~~~~~~~~

Nếu được đủ 100 Follow thì mình hứa sẽ ra một bộ Fic về couple Hunhan mới toanh luôn

Ủng hộ mình hơn nha :)

Yêu yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro