Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo sự chỉ dẫn của Luhan, 15’ sau bọn nó đã tới nhà. Nói đúng hơn thì đó là một căn biệt thự, xung quanh được bao bọc bởi tường cao. Trước ngõ có một giàn hoa ti gôn vô cùng quyến rũ. Tiến vào giữa sân sẽ thấy một đài phun nước. Nước trong đài được dẫn tới một vườn hoa thơm ngát. Bên trái ngôi nhà là một khuôn viên được lát cỏ rất đẹp. Nó theo Luhan tiến vào trong ngôi biệt thự. Ngôi biệt thự được xây dựng theo hai màu chủ đạo là màu trắng và màu xám. Vừa trông thấy nó, một bà lão khoảng 60t liền đi đến ôm lấy nó 
- Chào mừng cháu đến đây, Baekhyun
- Cháu nhớ bà lắm ạ_Nó cũng vòng tay ôm lấy người bà 
- 2 năm không gặp trông cháu xinh ra đấy_Một giọng nói trầm ấm vang lên 
- Ông!_Nó nhào tới ôm lấy người ông 
- Lần này cháu về đây có chuyện gì thế? 
- À, chuyện này có liên quan đến vụ mất tích của mama cháu và cả việc papa bỏ rơi mẹ con cháu 
- Cháu định làm gì? 
- Cháu dự định chuyển vào học trường Magic 
- Sao lại đi học chứ?_Người bà ngạc nhiên hỏi 
- Theo cháu điều tra thì người có liên quan đến pama cháu là chủ tịch của ngôi trường đó_Nó ngồi xuống kế bên người bà mà nói 
- Có chuyện đó sao? 
- Vâng. 
- Ừm. Luhan , cháu nhập học với Baekhyun đi_Người ông quay qua Luhan và bảo 
- Vâng ạ._Cậu vui vẻ trả lời. Với cậu thì đi học cũng như đi chơi thôi. Cậu đã hoàn thành trình học từ lâu rồi 
- Từ nay, ông bà được sống vui vẻ rồi._Bà làm vẻ mặt tươi cười nói với cậu . Còn cậu thì không hiểu gì cả 
- Là sao bà? Khó hiểu quá 
- Ở nhà cháu quậy phá quá! Cháu đi rồi thì cái nhà này được yên 
- Bà_hiểu ý bà, Cậu hét toáng lên 
- Cháu mau dẫn Baekhyun lên phòng đi, đừng ở đây cằn nhằn bà nữa_Ông lém lỉnh lên tiếng (già rồi mà còn...chậc...chậc) 
Sau khi lên phòng, bọn nó đánh một giấc đến chiều 
- Mau lên, chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ để mai còn nhập học nữa_Cậu hối hả từ trên lầu chạy xuống 
- Từ từ nào, cậu làm gì mà gấp thế? Giờ chúng ta đi đâu? 
- Siêu thị Plaza_Dứt lời Luhan lôi tuột nó đi, không để nó ú ớ lời nào_Cậu làm tài xế đi_Luhan lôi nó ra chiếc xe mui trần rồi ấn nó ngồi xuống chiếc ghế lái 
- Thích thì tớ chiều_Nói rồi nó nhấn ga phóng đi 
Trước cửa siêu thị plaza xuất hiện hai chàng trai xinh đẹp tuyệt trần. Ai ai cũng phải ngước nhìn 
- Tớ cần mua một bộ đồ_Nó khèo tay Luhan
- Đi theo tớ_Cậu dắt nó đến quầy quần áo. Nó dạo từ trên xuống dưới rồi chọn ra một cái áo cánh dơi màu trắng và một chiếc quần bò được mài rách ở đùi. Sau đó cậu lại kéo nó đến quầy giày dép. Nó chỉ liếc sơ và chọn một đôi giày màu trắng hiệu Nike. Nó buộc tóc sang một bên và lại đội cái mũ lệch màu đen đó. Trông nó rất chi là cá tính luôn. Nó đưa tay vào túi lấy headphone ra nghe. Nó biết đi lựa đồ với cậu rất cực khổ nên mới thay đồ gấp chứ cứ đi đôi bốt cao 10 phân ấy đến khi về tới nhà chắc phải bó bột chứ chẳng chơi. Nó cứ ung dung đi theo Luhan hết nơi này đến nơi khác. Một lát sau 
- Đau chân quá!_Cậu bắt đầu than thở 
- Cậu đi nhiều như vậy lại mang giày cao gót không đau mới lạ( Đoạn này không biết viết sao vì bản gốc là ngôn tình ,,😂😂*cười đau khổ*)_Nó cốc yêu Luhan_Quầy thuốc ở đâu thế? 
- Ở dưới tầng trệt_Cậu ngước khuôn mặt đau khổ nhìn nó 
- Ở đây đợi tớ tí nhé_Nói rồi nó chạy đi 
Không biết tình cờ hay sắp đặt mà bọn hắn cũng có mặt tại Plaza. Đang lúc đi lên lầu 2 thì bọn hắn trông thấy nó đang ở trên đi xuống 
- Cậu ta nhìn quen lắm_Anh xoa cằm ngẫm nghĩ hồi lâu và cuối cùng cũng nhớ ra_Là cậu trai đi cùng với cậu ta lúc sáng 
- Giờ cậu mới nhận ra sao?_Hắn xỏ anh
- Phải giải quyết luôn mới được_Anh hầm hầm đi xuống dưới tìm nó. Hắn cũng đi theo. Còn nó sau khi mua thuốc xong đã đi đến quầy giày dép để mua cho Luhan đôi giày 
- Tôi lấy đôi này, gói nó lại cho tôi_Nó dạo dọc dạo ngang cuối cùng dừng lại trước một đôi giày màu hồng trông rất dễ thương 
- Của cậu đây ạ_Người nhân viên đưa đôi giày đã gói cho nó. Nó nhận lấy gói đồ, thanh toán tiền rồi bước đi 
- Này cậu kia!_Anh phía sau gọi lớn. Cuối cùng bọn hắn cũng tìm được nó_Này!_Nhưng dù gọi thế nào nó cũng không quay lại. Tất nhiên là thế rồi bởi nó đâu phải tên này, làm sao nó quay lại được chứ 
- Baekhyun!_Hắn gọi lớn tên nó. Nó nghe có người gọi tên mình nên quay đầu lại nhìn 
Hết nhìn đông rồi đến nhìn tây, vẫn không thấy ai quen, nó khẽ lắc đầu rồi bước tiếp 
- Ách, cái con đó bị điếc à?_Anh điên tiết hét lên, liền chạy lại đứng trước mặt nó. Nó nhăn mày nhìn người trước mặt 
- Cái con nhỏ này, sao tôi gọi mà cậu cứ bỏ đi một mạch thế hả?_Gin quát lớn 
- Có quen?  *phũ*
- Hở? Cậu quên bọn tôi rồi à?_Anh ngơ ngác nhìn nó_Mới gặp lúc sáng mà 
- Không quen, né ra_Nó đẩy anh sang một bên 
- Thật sự cô ấy đã quên?_Hắn cũng ngơ ngác không kém gì anh
- Nè nè, vậy nhỏ bạn của cậu đâu_Bọn hắn đuổi theo nó_Chắc chắn nhỏ đó sẽ nhận ra bọn tôi 
- Luhan hả? 
- Hình như là vậy_Anh gật đầu 
- Trên kia_Nói rồi nó bỏ đi. Bọn hắn cũng đi theo sau nó. Nó dẫn bọn hắn đến gặp Luhan . Vừa trông thấy nó, Luhan đã nhõng nhẽo 
- Cậu đi đâu mà lâu thế? đau quá! Hix


- Đưa chân cậu đây tớ xoa bóp cho_Nó nâng chân Luhan lên, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị đau rồi dán thuốc cho nhỏ 
- Cậu mang cái này đi_Nó đưa đôi giày cho Luhan
- Cảm ơn Baekie _Bọn hắn nhìn nó ân cần với Luhan mà hết sức ngạc nhiên. Nói chuyện với bọn hắn, nó kiệm lời hết mức, nhiều lắm chỉ được 4 chữ vậy mà với Luhan thì khác. Nó nhìn thấy 2 người đang nhìn nó và Luhan chằm chằm mới sựt nhớ ra sự hiện diện của họ (Thật bó tay cho anh luôn) 
- Này Hannie , cậu có quen hai người này không?_Nó chỉ về phía bọn hắn. Cậu hướng mắt theo cánh tay nó và bất ngờ 
- Á, 2 cái tên này_Mặt cậu từ từ chuyển sang màu đỏ 
- Cậu quen hả?_Nó vẫn chưa nhận ra điều gì 
- Cậu không nhận ra 2 tên này sao? Là 2 tên lúc sáng cán phải mình đấy_Cậu thực sự ngạc nhiên trước thái độ của nó 
- À, thì ra là bọn họ. Lúc sáng tớ đâu có xem diện mạo hai người đó ra sao đâu mà nhớ. Vả lại đó cũng là chuyện nhỏ mà nhớ làm chi cho chật đầu 
Nghe nó nói mà Luhan phải phì cười. Nhỏ bó tay cho cách sống vô tư của cậu bạn mình. Còn bọn hắn thì đang đơ như cây cơ. Lần đầu tiên có người không để bọn hắn trong mắt, lại là con gái *TvT* nữa chứ 
- Thật thú vị, Baekhyun_Hắn cười thầm 
- Nhớ hay không nhớ gì cũng được, mau trả phí sửa xe đây_Anh đay nghiến nhìn bọn nó 
- Không trả, cậu mới là người phải trả đấy_Cậu hất mặt làm ngơ rồi quay sang nó_Baekie tớ đói rồi 
- Chờ tớ thanh toán hết số đồ này đã_Dứt lời nó đem mấy chục gói đồ mà Luhan đã lựa cả chiều lại chỗ của nhân viên thanh toán. Nó cầm lấy bút và ghi cái gì đấy 
- Thanh toán hết cho tôi rồi gửi về địa chỉ này 
- Cậu trả hết sao?_Cậu e dè nhìn nó 
- Cậu sợ hết tiền của tớ à?_Nó cười cười với Luhan, Cậu chỉ gật nhẹ đầu với nó_Cậu có biết dù ở bên Anh nghèo thế nào nhưng về đây có thể trở thành người giàu nhất không? 
- Hì, tớ quên 
- Được rồi, đi theo tớ, tớ bao cậu ăn_Nó nắm tay Cậu lôi đi nhưng không quên mời bọn hắn_đi cùng chứ? 
- Tất nhiên, dù không lấy được tiền sửa xe nhưng cũng được một bữa miễn phí mà. Coi như cũng không lỗ_Anh không ngại ngùng gì đi theo nó (anh này thích so đo với con gái nhỉ). Bọn nó kéo đến một nhà hàng sang trọng trong Plaza. Sau khi thức ăn được đem ra, Cậu lập tức lao vào ăn. Nó khẽ đưa tay lấy chiếc mũ xuống rồi từ tốn cầm nĩa lên. Từng miếng thịt được nó cắt thành những lát nhỏ rất đẹp. Nó ăn một cách từ tốn như con cháu quý tộc. Còn hắn thì trân trân nhìn nó. Hắn như chết sững trước nó. Lần đầu tiên hắn nhìn rõ mặt nó. Mắt, mũi, miệng của nó rất giống với người ấy. Nhưng đôi mắt của người ấy là màu tím biếc chứ không phải xanh lam như nó. Hắn định thần lại và bắt chuyện với nó 
- Cậu mới từ Anh về hả Baekhyun? 
- Ừm 
- Cô là người Anh chính gốc sao? Tôi thấy không giống 
- Không. Mẹ tôi là người HQ . Đây là nơi tôi sinh ra 
- Vậy là không phải rồi_Hắn nghĩ thầm, mặt rũ xuống 
- Mà sao cậu biết tên tôi_Nó buông nĩa xuống nhìn hắn 
- Tôi nghe Luhan gọi cô như thế? Tên của 2 người là gì? 
- Nó là Byun Baekhyun còn tôi là Xiao Luhan _Cậu lên tiếng trả lời thay nó_Còn 2 người? 
- Tôi là Park Chanyeol , cứ gọi tôi là Chan, còn kia là Oh SeHun
- 2 người đều đã có hôn ước_Nó vừa nâng lên ly rượu nho vừa nói 
- Hử? Sao cô biết?_Bọn hắn tròn mắt nhìn nó 
- 2 gia tộc lớn nhất nhì thế giới hứa hôn với 2 công chúa, một xứ hoa anh đào, một Italy mà ai không biết_Nó lắc đều dung dịch màu đỏ như máu trên tay, thản nhiên trả lời bọn hắn 
- Có tớ nè. Sao tớ lại không biết chuyện này chứ?_Cậu rất ngạc nhiên nhìn nó 
- Pama không cho cậu biết thôi, người trong cuộc ạ_Nó cốc yêu Luhan
- Người trong cuộc là sao?_Bọn hắn lơ ngơ nhìn nó còn Cậu thì liếc nó xém cháy áo 
- Tôi nói nhầm thôi. Là người ngoài cuộc_Nó vội sửa lời nếu không nó sẽ chết sớm dưới tay Luhan
- Có thể cho bọn tôi xin số điện thoại không?_Anh lên tiếng hỏi bọn nó 
- Lý do?_cậu nhướng mày hỏi anh
- Sau này có đi chơi thì rủ bọn cô đi cho vui 
- Sao anh không rủ mấy nhỏ mắt xanh mỏ đỏ ấy_cậu mỉa anh
- Rủ mấy nhỏ đó đi chơi cho mất tự do à 
- Tôi tưởng anh muốn thế. 
- Số điện thoại của bọn tôi đây_Nó nhập 2 dãy số vào điện thoại rồi đưa cho hắn_Thông cảm nha. Luhan rất thích gây khó dễ cho người khác ấy mà 
- Dza cái con kia, nói gì hả?_Cậu hét lên 
- Bọn tôi về đây. Mai gặp lại_Nó đứng dậy và lôi cậu đi 
- Mai gặp lại là sao?_Hắn và Anh nhìn nhau không hiểu gì cả. Còn ở chỗ bọn nó thì 
- Sao lại đưa số điện thoại cho 2 tên đó_Cậu quát lớn 
- Dù sao thì đó cũng là chồng tương lai của cậu mà 
- Không bao giờ xảy ra chuyện đó đâu_Cậu giận dỗi quay mặt đi hướng khác 
- Cậu phải chấp nhận thôi. Công chúa xứ Italy à_Nó cười cười. Nụ cười của nó vô cùng vô cùng gian_Cậu còn nhớ thái độ của bác tài lúc sáng chứ. Bác có biểu hiện như vậy vì sớm nhận ra cậu chủ tương lai đấy 
- Vậy là mọi người ai cũng biết rồi?_Trước câu hỏi của cậu nó không nói gì chỉ gật đầu 
- Tớ không thể cưới cái tên lăng nhăng đó được_Cậu vò đầu bức tóc_Số con thật khổ mà ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro