Chương 3: Buổi hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vào tiết một.

Tiếng cô giáo vang lên khiến Baekhuyn bình tĩnh trở lại.Cậu mở cặp ra định lấy sách vở nhưng chợt khựng lại...

Sau một hồi,cậu "á" lên một tiếng khiến cả lớp quay sang nhìn cậu.Cậu đã cầm nhầm cặp của Chanyeol.

Mặt cậu nhăn lại trông khổ sở vô cùng,KuyngSoo lại nhìn sang cậu nhưng cậu không buồn để ý.Trong đầu cậu giờ là một mớ hỗn độn.

Hai tiết học nặng nề trôi qua

Đầu cậu vẫn ong ong chưa bình tĩnh lại,cố gắng chuẩn bị tinh thần để chịu tội.

Ra chơi.

Trông mặt Baekhuyn lúc này chẳng khác gì kẻ sắp bị hành hình.Ai nhìn cậu cũng phát sợ.Cậu gục dầu xuống bàn nhắm mắt lại và chờ đợi.

Nhưng mười lăm phút trôi qua mà Baekhuyn vẫn không thấy có động tĩnh gì.Cậu ngẩng mặt lên,chuông báo vào tiết học đã reo lên,cậu không tin vào mắt mình nữa,cậu đã thoát,Chanyeol không đến tìm cậu nữa.Ít nhất là trong lúc này.

Baekhuyn đứng phắt dậy,vẻ mặt vui sướng lạ lùng.Cậu lớp trưởng lại nhìn Baekhuyn,nhưng cậu không thèm để ý nữa.Nhưng lần này cậu ta nhanh nhảu chạy đến,đứng sát lại,vẻ mặt trong vô cùng khẩn thiết.Baekhuyn ngẩn người nhìn cậu ta với những dấu chấm hỏi to đùng.Cậu lớp trưởng cứ nháy mắt liên tục,tay dụi dụi vào người cậu như đang ra ấm hiệu gì đó.Baekhuyn vẫn không hiểu.Cuối cùng không còn cách nào,lớp trưởng phải lôi cậu ra ngoài trước ánh mắt to hơn mắt bò của các thành viên khác trong lớp.

Baekhuyn bàng hoàng nhìn lớp trưởng"

-Nè!cậu bì khùng à???

-Cậu...cậu...

-Tôi sao?

-Thật là.... cậu nhìn lại bên quần của cậu đi!

Baekhuyn ngạc nhiên nhìn xuống.

Và mặt cậu đỏ bưng lên,hai tay bụm miệng để không phát ra tiếng.Quấn của cậu đã bị rách một đường dài bên trái!

Baekhuyn nhìn lên lớp trưởng rồi chạy thẳng!

Cậu cảm thấy quá xấu hổ,lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy xấu hổ như vậy,cậu muốn độn thổ muốn trở nên vô hình.

-Baekhuyn! Cậu có trong đó không?

-Ai đó?

-SeHun đây!

SeHun ư?Cái tên này... Là cậu lớp trưởng

Cậu đúng dậy mở cửa phòng vệ sinh

-Đây là cặp của cậu và áo khoác của tôi,buộc vào.Tôi sẽ nó với giáo viên cậu bị ốm xin về.Cầm lấy.Tôi đi đây.

Baekhuyn ôm đống đồ với ánh mắt đầy kinh ngạc.Đó là lớp trưởng của cậu sao.

Một lúc sau cậu phì cười,hóa ra cậu bạn lớp trưởng Oh Sehun của cậu lại dễ thương đến vậy sao.Cậu chợt thấy ấm lòng.

Chiều.

Đang ngủ ngon lành thì Baekhuyn bị đánh thức bằng cái giọng lanh lảnh của LuHan.Cậu vùng dậy như người mộng du bước xuống cầu thang.

-Mày vẫn còn ngủ được à?-Luhan cất giọng hờn dỗi,không hiểu sao một đứa như cậu lại có thể chơi với một cậu nhóc có tính cách yểu điệu quá đáng như thế.

Baekhuyn mắt nhắm mắt mở nhìn Luhan và suýt té

-Trời sao mắt mày sưng vù lên thế? Bộ mày không ăn không ngủ mà chỉ có khóc thôi hả?

-Tao...

-Thôi đợi tý tao lên thay quần áo đây.

Nói xong cậu bay vù lên tầng.

-Đi đâu

-Quán cà phê

-Quán nào mới được chứ

-XOXO

-Rồi

Cậu ngán ngẩm nhìn Luhan

Dừng xe trước quán cà phê,Baekhuyn bảo Luhan vào trước,cậu sẽ vào sau và ngồi bàn bên cạnh,dẫu sao cũng là chuyện riêng của hai người.

Baekhuyn bước vào chăm chú tìm cậu bạn thân,may mắn là bàn bên cạnh vẫn còn trống.Cậu lẳng lặng bước đến và ngồi xuống,lắng tai nghe cuốc đối thoại.

-Sao tới muộn thế-Tên sở khanh cất giọng

-Tại...tại...xe hư-Luhan có vẻ rất sợ tên này

-Anh vào đề luôn,thực sự em rất dễ thương,rất hiền biết nghe lời,tóm lại là hội đủ tiêu chuẩn.Anh cũng rất thích em nhưng đó là chuyện quá khứ..Chúng ta còn trẻ nên càn dứt khoát,để tránh đau khổ cho cả hai khi không còn tình cảm với nhau.Chúng ta chia tay,em đi đường em,anh đi đường anh,ok?

-Nhưng...

-Có lẽ sẽ buồn một vài hôm,nhưng không sao cả,tất cả cũng sẽ qua thôi.

-Có phải anh đã có người khác?

-chuyện này cũng khó nói...cứ cho là như vậy đi.

-Anh thật quá đáng...

Baekhuyn cảm thấy xấu hổ thay cho Luhan,tự dưng lại yếu thế trước một kẻ không ra gì.Cậu không thể ngồi yên được nữa?

-Đứng dậy,đi về!-Cậu lôi Luhan đứng dậy với giọng ra lệnh.

-Ai thế này? Tên khốn tỏ vẻ ngạc nhiên

Baekhuyn không trả lời mà chỉ nhìn hắn bằng ánh nhìn coi thường và căm ghét.

-Tao đã bảo mày đừng đến,vậy mà không nghe,bây giờ đã thấm chưa.Thật không chịu nổi mày,tên khốn nạn này có gì mà phải lưu luyến với hắn chứ

-Này cậu kia,nói năng cho đằng hoàng,ai là tên khốn nạn hả?

-Đứng dậy nhanh,tao không muốn thấy cái bộ mặt vô liêm sỉ này thêm chút nào nữa-Baekhuyn quát to

Cuối cùng cậu cũng lồi được Luhan đúng dậy,đang định bỏ đi thì bị tên kia kéo tay lại

-Này ăn nói kiểu gì thế không còn phép tắc gì nữa à

Lần này thì cậu nổi điên thật sự,cậu quay lại đấm tên kia một phát rồi xả một tràng"

-Phép tắc à? Không có phép tắc với loại người như anh.Tôi cảnh cáo anh lần cuối,đừng có làm phiền đến bạn tôi nữa.Một kẻ như anh không xứng đáng với tình yêu của cậu ấy.

Baekhuyn kéo tay Luhan bỏ đi,để lại vô vàn ngạc nhiên cho khách trong quán.Tên kia thì đứng như trời chồng,sững sờ nhìn theo bóng kẻ vừa đấm mình.


Preview Chap 4: Oan Gia ngõ hẹp

Trả cặp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro