[LONG FIC][ChanBaek] Phía cuối con đường - Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Disclaimer: Các nhân vật troing fic không thuộc về người viết và viết với mục đích phi lợi nhuận.

Rating: K

Pairings: Xán Liệt - Chanyeol, Bạch Hiền - Baekhyun, Diệc Phàm - Kris, Nghệ Hưng - Lay, Thế Huân - SeHun, Lộc Hàm - LuHan

Gia Bảo, Ngọc Hà, Linh Đan, Hà Anh

Category: General

----

Hàng trăm bước chân hỗn loạn, hàng trăm tiếng hò hét vang vọng khắp ngôi trường rộng lớn. Nếu bạn ở đó vào lúc này, bạn chắn chắn sẽ biết tại sao ngôi trường này lại trở nên như vậy...

-BẠCH HIỀN AHHHHHHHHHHHH..............

-BẠCH HIỀN KÌA..............

-TRỜI ƠI SAO ANH ẤY LẠI Ở ĐÂY CHỨ????????

Cũng một con đường ấy, cũng một con người ấy, và thậm chỉ là vẫn cái tên ấy, nhưng hôm nay, mọi thứ đã không còn được yên bình như trước nữa. Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía ấy, mọi máy ảnh đều giơ lên, chụp lấy mọi khoảnh khắc. Và nó, thật khó khăn để bước qua sân trường đi vào lớp. Nó tươi cười với tất cả mọi người, gật đầu, vẫy tay chào lia lịa tất cả. Rất nhiều người mà nó chưa bao giờ gặp,và có cả những người cùng lớp nó nữa, và nó còn nhìn thấy cả cái điệu phát cuồng nhưng kênh kiệu của Linh Đan cũng đang chực lao về phía nó. Nhưng không như những người hâm mộ khác, cô ta lại cố gắng dãn đám đông ra.

-Mọi người giữ trật tự nào! Anh ấy cần được bước đi thoải mái.

-Cảm ơn cậu, Linh Đan!

Linh Đan quay ngoắt người lại, nó có vẻ đơ ra mất 3s, nhưng sau đó lại cười toe toét. Bạch Hiền cược đây là nụ cười chân thành nhất mà Linh Đan dành cho mình đến giờ.

-Cậu vừa nói gì cơ? Cậu biết tên tớ sao?

Bạch Hiền chưa kịp trả lời câu hỏi đó thì thầy hiệu trưởng đã bước đến, và đon đả mời nó vào văn phòng của mình. Nó cũng chưa muốn trả lời câu hỏi này vội. Mọi sự bất ngờ thì đều thú vị cả.

-Thật không ngờ là em lại học ở trường này. Đáng lẽ tôi nên chú ý đến em ngay từ đầu mới phải. - Ngài hiệu trưởng nói với vẻ hối tiếc.

Ngài hiệu trưởng, thật chỉn chu trong bộ vest được đặt may riêng. Bạch Hiền biết đây là bộ yêu thích nhất của thầy. Thỉnh thoảng ông ta mới mặc nó trong những dịp quan trọng. Và nó cũng đã từng chứng kiến cảnh thầy ấy làm ầm lên, mắng té tát một cô bạn tội nghiệp vì chẳng may làm vài giọt nước văng vào bộ cánh ấy. Thế mà hôm nay thầy ấy lại mặc nó cơ đấy, tự dưng nó cảm thấy mình thật vinh dự và vĩ đại biết bao.

-Dạ, em thấy thầy luôn quan tâm đến tất cả mọi học sinh. Và em cũng nhận được sự quan tâm của thầy. - Bạch Hiền mỉm cười, áp dụng bài học giao tiếp mà công ty đã dạy nó mà đến giờ nó đã vô cùng thành thục.

-Ồ em nghĩ vậy sao? - Thầy hiệu trưởng mỉm cười hạnh phúc - Vậy mà tôi lại cảm thấy mình chưa làm được gì nhiều cả.

-Dạ vâng, cảm ơn thầy! - Chị quản lí chen ngang cuộc nói chuyện - Nhưng tôi nghĩ đã đến lúc để cho Bạch Hiền vào lớp rồi ạ. Có vấn đề gì, xin thầy cứ liên lạc trực tiếp với tôi ạ. Mong thầy chiếu cố cho cậu ấy. Bạch Hiền khá là bận rộn nên có thể phải nghỉ học hơi nhiều ạ.

-Ồ vâng vâng. Tôi hiểu mà. Cô không phải lo đâu. - Rồi ông ấy lại quay về phía Bạch Hiền - Em học cùng lớp với Linh Đan nhà thầy phải không? Hi vọng hai đứa sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

-Dạ vâng, tất nhiên rồi ạ.

-Em học cùng lớp với con gái ông ta à? - Chị quản lí hỏi nó trên hành lang đến lớp - Giờ chị mới biết việc này cơ đấy. Con bé ấy thế nào?

-Một kẻ khó ưa. - Nó đáp gọn lỏn.

-Nhưng có lẽ từ giờ sẽ không như vậy đâu. Cô ta sẽ rất thân thiết với em đấy, biết đâu cô ta lại được lên hình tạp chí với em thì sao nhỉ.

-Em không thích nó.

-Đừng có nói từ "không thích" với chị! - Giọng của chị quản lí có hơi cao hơn bình thường.

-Em hiểu.

Bạch Hiền đẩy cánh cửa lớp, bước vào. Nó sẽ được đón chào như thế nào đây nhỉ? Nó cũng khá tò mò về phản ứng của mọi người đấy.

Cánh cửa vừa mở ra, cũng là lúc những tiếng vỗ tay rần rần vang khắp lớp. Đám con gái hú hét ầm ỉ, trong khi đám con trai thì có hơi ảm đạm. Không khí thật là sôi động, chắc cũng phấn khích không kém một buổi mini concert đâu đấy nhỉ. Thậm chí cô giáo chủ nhiệm của chúng nó, cũng rất là tươi cười vui vẻ.

-Chào mừng em đến lớp. Cô thật không ngờ bao lâu nay lại được chủ nhiệm một người nổi tiếng như vậy đấy. Thực sự em làm cô rất bất ngờ.

-Dạ! - Nó khẽ đáp lại.

-Thôi, em vào chỗ đi. Cả lớp cũng đừng quá phấn khích khi được học chung với người nổi tiếng như vậy nha.

Nó tiến về chỗ của mình. Nó có thể cảm nhận được 34 đôi mắt còn lại đang nhìn lấy mình, mà có lẽ là 33 đôi mắt, vì có một người không quan tâm đến những chuyện đang diễn ra, Xán Liệt. Bất chợt, một bàn tay nắm lấy cổ tay nó, là Linh Đan.

-Bạch Hiền à, mình có thể gọi tên cậu như vậy chứ?

-Uh! - Bạch Hiền mỉm cười đáp lại - tất nhiên rồi.

-Từ giờ chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau phải không? Cậu cứ coi như những chuyện không hay giữa hai đứa mình từ trước là do cái tính trẻ con của mình nha.

Ôi cái giọng nói mới thật là ru ngủ con người ta làm sao!

-Uh! Mình cũng rất vui khi có thể kết bạn với cậu.

-Tên cậu là Bạch Hiền à? - Một câu hỏi đột ngột đến từ bên cạnh. Là Xán Liệt. Đó là câu nói đầu tiên của cậu ấy với nó kể từ khi cậu ấy chuyển vào lớp này, cho dù đến nay cũng đã được vài ngày, và hai đứa ngồi cạnh nhau.

-Còn cậu là Xán Liệt?

Cậu ấy gật nhẹ:

-Mình có ấn tượng với tên của cậu.

Bạch Hiền giật mình, nó cảm nhận được một chút hi vọng đang nhen nhóm trong suy nghĩ. Nó đáp lại, cũng bằng chính những gì mà mình đã từng cảm nhận:

-Mình cũng vậy.

Xán Liệt ngồi lặng thinh bên cửa sổ. Tay cầm bút chì và nghệch ngoạc những đường vô định trên trang giấy. Trong đầu óc cậu bây giờ là hàng mớ những câu hỏi mà nó cũng chẳng biết là nếu có câu trả lời thì nó sẽ như thế nào nữa. Nó cảm nhận thấy lực hút vô hình gắn kết giữa nó và Bạch Hiền - cậu bạn đầu xù cùng lớp, nhưng bây giờ phải nói là cậu bạn nổi tiếng cùng lớp. Nó không thích đặt biệt danh cho người khác, nhưng khi nhìn thấy cậu ấy, nó đã muốn gọi cậu bằng một cái tên khác, một cái tên mà riêng nó nghĩ ra, và một cái tên mà cũng chỉ có một mình nó gọi.

Tổ quạ - Xán Liệt nghe đám cùng lớp gọi Bạch Hiền như vậy. Nhưng kể từ sáng ngày hôm qua, dường như cái tên ấy chưa từng tồn tại trên cõi đời này. Từ lúc ấy chỉ là Bạch Hiền, Bạch Hiền và Bạch Hiền. Cậu ghét sự ồn ào. Thế giới xung quanh cậu chỉ là sự im lặng mà thôi. Chỗ ngồi đó ban đầu rất là tuyệt vời, ít nhất là đối với cậu. Vì hình như ở cái lớp này chẳng ai muốn tiếp xúc với cậu ấy cả. Hai con người ở cuối lớp như những thành phần bị cách li của xã hội. À, ít ra thì chỉ có Bạch Hiền bị cách li thôi. Còn nó thì rất thu hút, nó biết lúc nào cũng có vài ánh mắt dõi về phía nó. Nhưng nó thì cứ như một tảng băng vậy. Lạnh lùng, và vô cảm.

Nhưng từ sáng hôm qua thì khác, lúc nào cũng có người vây quanh khu vực ấy. Không chỉ ở lớp, mà hình như là gần như cả trường đều kéo đến chỗ Bạch Hiền cả. Một số thì xin chữ kí, một số thì muốn chụp ảnh chung. Có vài cô nàng thì muốn xin số điện thoại. Cậu ấy tươi cười với tất cả, nhưng tuyệt nhiên không có kẻ nào có số điện thoại, với lí do "Công ti quản lý không cho phép!". Thay vì chuyển chỗ ngồi để tìm sự yên tĩnh như những lần trước, lần này Xán Liệt quyết định không làm gì cả. Đúng là không khí quá ồn ào, nhưng nó không muốn một kẻ nào khác ngồi cạnh cậu ấy cả.

Có lẽ nào cậu ấy là cậu bạn ấu thơ của nó không? Nó tự hỏi mình câu đó hàng trăm lần mỗi ngày. Nhưng nó cũng không đủ can đảm để hỏi Bạch Hiền. Cái tên Bạch Hiền không phải là quá nhiều, nhưng cũng chẳng phải là quá ít. Biết đâu, cậu ấy lại chỉ là một người trùng tên thôi. Nó không muốn hi vọng quá nhiều, để rồi lại thất vọng. Với lại, nó biết hỏi cậu ấy như thế nào bây giờ? Nó đâu thể tùy tiện đề cập đến quá khứ của người khác được. Đâu có dễ dàng gì mà hỏi ai đó có phải là trẻ mồ côi hay không?

Nhưng nếu cậu ấy là người nó luôn tìm kiếm, thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro