Cuộc gặp gỡ bất ngờ (phần 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 4 : Trò diễn ngược. 

Đông đảo các nữ minh tinh, đoạt giải hay không đoạt giải đều đứng trước ánh đèn chớp huỳnh quang, ra rức phô bày vẻ phong tình của mình, mỗi nụ cười đều mang vẻ tự tin sắc sảo.

Các phóng viên đứng chen chúc, nêm chật trong hành lang. Lúc Ji Yeon và Ji Eun đi ra khỏi đại sảnh thì vừa vặn nhìn thấy Seo Kyung đang cầm giải thưởng, nói cười nhìn quanh, trả lời phỏng vấn của các phóng viên.

Một tia ảm đạm lướt qua mắt nàng…

Thật đúng là ứng với câu “Thắng làm vua, thua làm giặc”!

“Ji Eun, chúng ta đi thôi!” Ji Yeon cúi đầu nói, vừa đeo kính râm lên.

“Ui, không phải đây là Ji Yeon chứ? Mới sớm vậy đã muốn rời khỏi rồi sao?”

Seo Kyung sắc bén nhìn nàng, bước ba bước tới trước mặt nàng, các phóng viên lập tức vây chặt quanh hai người như nêm.

Ji Yeon nhìn cô ta, nở một nụ cười thản nhiên bên môi, nàng làm sao lại không thể không biết tâm tư của Seo Kyung chứ.

“Ji Yeon, thực ngại quá, em khởi nghiệp muộn hơn chị, sau này còn phải nhờ chị chiếu cố cho em nhiều hơn!” Seo Kyung vừa nói vừa cười một cách cố tình.

“Đâu có, giải thưởng ngày hôm nay đã hoàn toàn chứng minh thực lực của em rồi, sau này chị còn phải học tập em mới đúng, trong diễn ngoài diễn – em đều làm tốt cả!” Trong lời nói của Ji Yeon lộ rõ ý tứ, nàng nở một nụ cười rộng rãi thành thục trước ánh đèn huỳnh quang.

Seo Kyung không ngờ nàng lại nói như vậy, giật mình trong chốc lát, rồi vội vàng nói: “Ai nha, cho dù nói thế nào đi nữa, không có chị thì sẽ không có thành công của em ngày hôm nay, chị mới là nữ diễn viên chính mà!”

“Đúng vậy đúng vậy, Ji Yeon, lần này cô chỉ được đề cử, có cảm tưởng gì chăng?” Các phóng viên đều hiếu kỳ hỏi thăm, máy ảnh đều chiếu thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Ji Yeon.

“Không sao, khả năng thua kém người khác thì phải trau dồi tăng cường khả năng diễn xuất của mình hơn nữa, Seo Kyung đã thể hiện rất xuất sắc nổi bật, đúng không các bạn?” Ji Yeon khôn khéo chuyển dời chủ đề chính của câu chuyện.

“Đúng vậy…” Các phóng viên không nhìn ra cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người, tất cả đều tươi cười hăm hở.

Seo Kyung chỉ cười mà như không cười, nhìn Ji Yeon

Đúng lúc đó…

“A, Kun Shi Eh đi ra kìa, mau lên…”

Một phóng viên kêu lên, toàn bộ các phóng viên khác đều lập tức chạy như ong vò vẽ về phía bên kia, muốn nhìn thấy phong thái của ảnh hậu.

Cả đám đông cùng lúc chen chúc ầm ĩ đi khỏi, Ji Yeon bị đẩy sang một bên.

Thể xác và tinh thần bất ổn, lại đi giày cao gót, bị một người đụng phải, cả người nàng đều đổ ngã sang một bên.

“Ji Yeon, cẩn thận nha…” Ji Eun hoảng hốt thét lên, nhưng không làm gì được vì cô cũng bị đoàn người đẩy sang bên kia.

Ji Yeon đã chuẩn bị tâm lý ngã xuống đất trước mặt giới truyền thông, thì đúng lúc này, bên hông ấm áp, sau một khắc, cả người nàng tiến vào trong lồng ngực cứng rắn mà ấm áp của một người…

“A…” Nàng vội vã quay đầu lại, nhưng lại nhìn thẳng vào một đôi mắt đen đang có vẻ trêu chọc.

Ngực Ji Yeon cứng lại… là Hahm EunJung!

Khí tức lạnh lùng "nam" tính tỏa ra từ người bên cạnh, nàng khó mà không nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng của hắn.

“Cảm ơn !” Hahm EunJung khẽ run một chút, vội vã đứng dậy nói lời cảm tạ.

Trái tim lại bất giác nảy lên, không chỉ đơn giản là tim đập nhanh, mà là một loại sợ hãi không hiểu được!

“Không có việc gì chứ?” Người nọ nhếch miệng, giọng nói trầm thấp như rượu ngon thơm thuần, cặp mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào khuôn mặt mịn màng của nàng

Ji Yeon vội vàng nhìn xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có việc gì!”

Hơi thở của người kia bỗng chốc ngay sát trên đỉnh đầu nàng, gương mặt anh tuấn cương nghị của người nọ sắp tiến tới gần chóp mũi nàng thì dừng lại.

“A—— ” Ji  Yeon kêu kinh hãi một tiếng, muốn lùi về sau thì lại bị bức tường đằng sau ngăn lại.

Người nọ thản nhiên cười, cuồng ngạo cười không dứt, trong mắt mang theo chút cương quyết bất cần, “ Hình như em rất sợ tôi?”

Giọng nói của ng' kia lọt vào trong tai, vốn dĩ nghe rất êm tai nhưng đối với nàng lại là một loại hành hạ giày vò.

“Không, tiền bối, ngài hiểu lầm rồi… Cảm tạ ngài đã giúp đỡ!” Ji yeon quay đầu đi, nói nhỏ.

Nụ cười trầm thấp thoát ra từ cổ họng của ng' nọ, “Tôi cho rằng —— nói lời cảm ơn thì phải xem ánh mắt thành khẩn của đối phương.

“A?” Ji Yeon liếc nhìn sang, nhưng lại rơi vào một cặp mắt mang theo ánh cười nhạt lạnh lùng.

“Mau nhìn kìa, kia không phải là Hahm EunJung sao? Trời ạ… mau lên”, kêu lên một tiếng sợ hãi, các phóng viên chen chúc tiến lên, lập tức xông tới, giơ máy ảnh nhao nhao lên.

Ji Yeon thoáng chốc nhíu mày, giờ khắc này, động tác của hai người quả thực có chút ám muội

“EunJung…” Đúng lúc này, Shi Eh xuất hiện, kéo theo tất cả sự chú ý của mọi người.

Chỉ thấy cô ta trang nhã đi lên phía trước, trên mặt mang nét cười mê hoặc chúng sinh, đưa cánh tay nhẹ khoác lên tay Hahm EunJung. "EunJung, thì ra  ở chỗ này, làm hại em đi tìm mãi!”

Giọng nói của cô ta hết sức ngọt ngào, mang theo một chút nũng nịu làm say lòng nam giới.

Hahm EunJung nhìn Ji Yeon ở trong lòng, miệng hơi cười cười, sau đó đĩnh đạc đứng thẳng, dáng người lừng lững to lớn, tức khắc trở thành đối tượng tập trung của các phóng viên, quan trọng hơn là, hôm nay bọn họ lại thấy được ông trùm có quyền lực tột đỉnh của thương giới, lẽ nào tất cả tin đồn đều là sự thực ?

Máy ảnh càng không ngừng chớp lóe, dáng hình xứng đôi của hai bọn họ dường như bị thêm vào một người Ji Yeon.

“Hahm tiền bối, ngài xuất hiện ở đây có phải là do đặc biệt đến tham gia lễ trao giải của tiểu thư Shi Eh hay không?”

“Hahm tiền bối, xin hỏi ngài cùng Shi Eh tiểu thư có quan hệ gì?”

“Hahm tiền bối, bên ngoài nghe đồn rằng quan hệ giữa ngài và tiểu thư Shi Eh dường như không tầm thường, lần này ngài lại xuất hiện ở đây, có phải ám chỉ tin tức đó là thật chăng?”

“Hahm tiền bối, vừa thấy ngài cùng Ji Yeon tiểu thư rất thân quen, xin hỏi các ngươi hai người là có quan hệ gì?”

Các phóng viên bắt đầu nhao nhao lên hỏi. Ji Yeon đứng bên cạnh, vẻ mặt có vẻ xấu hổ.

Trong lúc nhất thời, tình hình có vẻ hơi giằng co, các phóng viên đều như là uống phải thuốc kích thích, dường như không thể rời đi, Ji Yeon xấu hổ, Shi Eh hoài nghi, còn vẻ mặt Hahm EunJung lại không chút biểu tình

“Thật ngại quá, các vị phóng viên bằng hữu, Hahm tiền bối không thể trả lời bất cứ vấn đề gì!” Lúc này, mấy người mặc trang phục vệ sĩ ra ngăn cản mọi người xung quanh, đứng hai bên trái phải của Hahm EunJung một cách chuyên nghiệp.

“Hahm tiền bối, xin lỗi, chúng tôi đến chậm”

Hahm EunJung khẽ nhấc tay cắt ngang lời nói của vệ sĩ, vẻ lạnh lùng ngập tràn trong đáy mắt

Thế nhưng, các phóng viên làm sao lại buông tha được cơ hội khó gặp để làm rõ chuyện, một vị phóng viên trong số đó tinh mắt đảo qua cổ Ji Yeon, ánh mắt sáng ngời…

"Park tiểu thư, nếu như không nhìn lầm thì chiếc vòng hột xoàn cô đang đeo chính là chiếc vòng “Wye Boltzmann” vừa bán ra tại phiên bán đấu giá ở London ngày hôm nay có phải không? Nghe nói là chiếc vòng cổ này trị giá 95 vạn USD, xin hỏi chiếc vòng cổ này từ đâu mà có?

Phóng viên vừa dứt lời, các phóng viên khác đều cả kinh, các máy quay máy ảnh đều chiếu thẳng vào Ji Yeon.

Chiếc vòng hột xoàn không ngừng lấp lánh ánh phản chiếu trước máy ảnh, lộ ra vẻ đẹp rực rỡ, làm tất cả mọi người không nhịn được tán thưởng.

Ji Yeon ngây ngẩn cả người, tay nàng theo bản năng ôm lấy cần cổ trắng ngần, dùng ánh mắt khó tin hướng về người "đàn ông" cao lớn – chiếc vòng cổ này là ng kia tự đeo lên cổ nàng.

Chín mươi lăm vạn… USD? (*gần 1 triệu USD ~~ giỡn chăng T_T )

Trời ạ!

Nói giỡn chơi sao? Bây giờ nàng đang đeo trên cổ chiếc vòng “Wye Boltzmann” giá trên trời được bán đấu giá? Làm sao có thể? Nếu quả thực là đúng vậy, người này làm sao lại có thể vung tay hào phóng như vậy?

Người ta không có quen nàng!

Trong lúc nàng không biết làm thế nào để trả lời thỏa đáng, Hahm EunJung nhíu chặt đôi lông mày, không có ý kiến phản đối, lệnh vệ sĩ mở đường ở phía trước, sải bước theo lối ra, Shi Eh thấy thế sau, sắc mặt cứng ngắc nhìn thoáng qua Ji Yeon, rồi cũng bước theo sau.

“Ai, Hahm tiền bối….”

“Shi Eh tiểu thư……”

Các phóng viên như một đám ong vò vẽ theo sát đi ra ngoài.

Ji Yeon ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng to lớn lừng lững dần dần rời xa, trong lúc nhất thời, đầu óc trống rỗng…

Đây… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tay nàng chỉ nhẹ nhàng chạm lên vòng cổ, đầu ngón tay lại lần nữa truyền đến cảm giác lạnh như băng, tựa như ánh mắt cuồng ngạo mà băng lạnh của người kia, hay có lẽ như… ánh mắt căm hờn của Shi Eh trước khi rời đi nhìn lên người nàng.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi rùng mình một cái!

"Ji Yeon, thì ra em ở chỗ này, tiểu tổ tông, em làm chị tìm hụt hơi!” Từ chỗ quẹo , Ji Eun chạy tới, thở gấp gáp.

“Được rồi, Ji Yeon, ngươi có thấy Hahm tiền bối không?”

“A? A…”Ji Yeon giật mình một chút, mở miệng nói, “Hahm tiền bối… vừa mới đi khỏi…”

“Cái gì?” Ji Eun sợ tái mặt, nôn nóng đến mức rối tinh rối mù. “Ai nha, J i Yeon, tại sao em lại không giữ lại?”

“Em?” Ji Yeon như là nghe được chuyện lạ trên đời, chỉ vào mặt mình, “Giữ Hahm tiền bối lại?”

“Đúng vậy, lẽ nào em không biết đây là cơ hội hiếm có sao?” Ji Eun quả thực đau lòng đến tê tâm liệt phế, “Chị đã tra qua danh sách, thì ra là Hahm tiền bối sẽ phải tham gia tiệc tối của lễ trao giải, tại sao mà lại rời đi?”

Ji Yeon hạ mắt, nhẹ giọng nói “Em làm sao mà có bản lĩnh giữ lại được…”

Ji Eun than nhẹ một tiếng, “Ai, chị vốn muốn mượn buổi tiệc tối nay để giới thiệu em làm quen với Hahm tiền bối, giờ thì xong rồi, kế hoạch đều nhỡ hết cả!”

“Bỏ đi, Ji Eun…Em vẫn còn chưa cân nhắc kỹ!” Giọng Ji Yeon yếu ớt mệt mỏi, dáng người mảnh khảnh hiện lên vẻ uể oải

Sau vụ “Giải thưởng tài năng mới” bị đổ bể, toàn bộ kế hoạch tuyên truyền của Ji yeon đều tạm đình lại, ngược lại nữ diễn viên chính thứ hai – Seo Kyung lại thế lên như nước, không ngừng tiếp nhận hợp đồng, hơn nữa còn có ý tiến quân đến làng âm nhạc.

Đối mặt với tất cả mọi việc, Ji Yeon tựa hồ vân đạm phong khinh, giới giải trí chính là như vậy, vinh quang chỉ là trong một đêm, ngược lại người đại diện của nàng – Ji Eun mỗi ngày đều lo lắng vạn phần, không ngừng dùng mọi cách thức để mở ra một cục diện mới cho Ji Yeon.

Ngoại trừ Ji Eun, còn có một người vẫn như trước, nhớ mãi Ji Yeon không thể quên, đó chính là nhà đầu tư – Han tiền bối, cứ ba ngày hai lần lão ta lại muốn tìm cơ hội thân cận gần gũi.

“Ji Yeon, Ji Yeon à…” Đã khuya như vậy, Ji Eun còn gõ cửa nhà Ji Yeon , mang theo vẻ mặt hưng phấn.

“Ji Eun, chị làm sao vậy?” Ji Yeon mời cô vào phòng khách xong, đưa cho cô một ly nước

Ji Eun xem ra vui mừng đến điên rồi, lập tức lấy ra một thứ gì đó từ trong túi, nhét cào trong tay Ji Yeon, “Đây, cái này là đưa cho em!”

“Đây là?” Ji Yeon nghi hoặc nhìn tập văn kiện trong tay, nhẹ nhàng mở ra, sau một khắc, đôi mắt đẹp lại trừng lớn.

“Ji Eun, đây…”

“Ji Yeon, vận em thực sự đã đến rồi, Shi Eh tự nhiên lại tự mình mời em diễn vai đối thủ, làm nữ diễn viên thứ chính trong phim của cô ta! Em xem xem, đây là hợp đồng ký ước!” Ji Eun vui sướng bừng bừng nói.

“Chị nói cái gì? Shi Eh mời?” Ji Yeon sửng sốt, đây… thế nào lại có khả năng này? Nàng cùng Shi Eh này trước nay chưa từng có bất kỳ liên hệ nào.

“Đương nhiên, Ji Yeon, còn hoài nghi gì nữa, chị đoán rằng, bọn họ nhất định đã xem qua tài diễn xuất của em, cho nên mới hợp tác với em, hơn nữa lần này chính Shi Eh mở miệng, đạo diễn không dám không nể tình!” Ji Eun nói.

Ji Yeon nhíu mày, nàng không có hưng phấn như Ji Eun, ngược lại trong lòng dấy lên một tia bất an, xem lại hợp đồng một chút, điều kiện quả thực rất hậu đãi

“Yên tâm đi, Ji Yeon, bộ phim truyền hình này trước sau đều tuyên truyền rất mạnh mẽ, tài chính đầu tư rất hùng hậu, quan trọng nhất là…” Ji Eun sát lại gần Ji Yeon, giọng trở nên cực kì thần bí…

“Nói không chừng em có thể lợi dụng cơ hội lần này để tiếp cận Hahm EunJung!”

Ji Yeon giật mình…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro