Chap 18 : Lễ đính hôn hoang đường - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lại nói về Eunjung, sau khi nghe lén quay lại hội trường, nhìn khắp một lượt mà không thấy bóng dáng Jiyeon đâu. Yoo So Man đang uống rượu trò chuyện, cười nói vui vẻ với chủ tịch Jeon của quỹ từ thiện, về sau có thêm một đôi vợ chồng nhập hội.

Cô tìm trong đám đông một lúc, không thấy Jiyeon mà lại chạm mặt Nicole và YeEun, bỗng chốc bị quấn chặt lấy không rời ra được. Tiếp theo là phần quyên góp, các minh tinh, đại gia đều lũ lượt chỉnh sửa quần áo cho thật rạng rỡ trước ống kính nhưng cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Jiyeon. Đến tận khi bữa tiệc kết thúc, cô ta cũng không lộ diện.

Cô nghi ngờ không biết liệu có phải cô ta đã về trước rồi không. Tuy làm như vậy rất thất lễ nhưng loại người như cô ta thì có chuyện gì không thể làm được?

Yoo So Man cũng thấy kỳ lạ, kéo con trai ra một góc rồi hỏi: "Seungho, con có nhìn thấy tiểu thư không?"

Seungho ấm ức trong lòng, cố tình dùng ánh mắt chớp chớp của Châu Tinh Trì, trả lời câu hỏi của bố một cách hết sức khoa trương: "Không phải chứ? Sao bố lại làm mất bạn của mình?"

Yoo So Man trợn mắt, tỏ thái độ không hài lòng.

Seungho vội thay đổi thái độ, mỉm cười và nói: "Chắc là về trước rồi".

Yoo So Man tỏ vẻ bối rối: "Sao không nói một tiếng nhỉ? Hay là đã xảy ra chuyện gì?"

"Bố lại lo bò trắng răng rồi, ở Seoul thì xảy ra chuyện gì được chứ? Cô ta không đi hại người là tạ ơn trời đất lắm rồi. À, đúng rồi, lúc nãy còn nhìn thấy khoản tiền trên tấm ngân phiếu...", bỗng nhiên anh ta hạ thấp giọng, "Khoản tiền lớn như thế là lấy trong tài khoản của cô ta, đúng không ạ?"

Mặt Yoo So Man biến sắc, giận dữ quát: "Mày dám coi thường bố mày?"

Seungho ngậm mồm, gục mặt xuống và nói: "Không dám".

Yoo So Man sờ cái cằm nhẵn bóng, chuyển từ giọng điệu giận dữ sang trầm lắng: "Tuy ta có tiền, nhưng khoản tiền lớn như vậy, quả thực là kinh thiên động địa, không phải là tác phong của bố con".

Seungho ngẩng đầu cười ha ha hai tiếng, nghĩ thầm: Con biết ngay mà. Sau đó hai cha con quay người đi tìm bạn gái, à không, Yoo So Man tìm con gái.

Eunji vừa nhìn thấy ông ta liền hỏi: "Bố, bạn của bố đâu? Giới thiệu cho con làm quen với?"

Yoo So Man cố tỏ vẻ nghiêm nghị liếc nhìn Richard, sau đó nói với giọng điệu chẳng vui vẻ gì: "Trong mắt con còn có ông bố già này sao?"

Eunji lắc lắc cánh tay của bố rồi làm nũng: "Dĩ nhiên rồi, con muốn lại gần hỏi bố từ lâu rồi, nhưng con thấy bố nói chuyện với chú Jeon suốt, con sợ làm phiền hai người mà..."

Yoo So Man lại liếc Richard một lần nữa, thấy lòng chua chát: Rõ ràng là mày dính chặt vào cái thằng này không rời nửa bước. Nhưng vì có Richard ở đó nên ông đành phải nói úp mở: "Một người bạn, lát nữa con sẽ gặp".

"Cô ấy đâu ạ?"

"Đi rồi".

"Sao cơ?"

"Sao cái gì, mau lên xe. À, còn cậu..." Yoo So Man chỉ Richard: "Cậu không cần đưa Eunji về, cậu tự về đi".

Richard: "???!..."

Sau khi mọi người ra về hết, nhân viên phục vụ đến quét dọn thì thấy một quý cô đang nằm dựa trên sofa ngủ ngon lành, thế là vội vàng tiến lên đánh thức cô ta dậy. Jiyeon tỉnh giấc, mơ mơ màng màng đứng dậy đi ra ngoài, đến tủ để đồ thì thấy chiếc áo khoác da báo sang trọng quý giá và túi trang điểm không cánh mà bay.

Cô gọi nhân viên phục vụ đến hỏi.

Nhân viên phục vụ cũng biến sắc: "Là cô Hong cầm đi rồi ạ. Cô ấy nói là bạn của cô nên giúp cô cầm hộ quần áo".

Jiyeon nghe vậy lập tức hiểu ra mọi chuyện, cô cười gượng: "Tuy tôi có quen cô ta nhưng quyết không phải là bạn".

Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, tuy sắc mặt có biến đổi nhưng vẫn rất bình tĩnh. Cô ta mời cô đợi một chút, sau đó nhanh chóng đi hỏi giám đốc. Sau khi biết chuyện giám đốc cũng thấy đau đầu. Cô Hong là em gái của ông chủ lớn, làm sao có thể lấy đồ của khách được? Trò đùa quái đản, hay là ai đó đắc tội với cô tiểu thư này? Dù thế nào đi nữa thì chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Mất quần áo của khách là chuyện nhỏ, không cẩn thận để tiểu thư Hong mang tội danh ăn cắp thì đó mới là vết nhơ lớn, vô cùng lớn, không thể đùa được.

Anh ta vội vã đến xem xét tình hình, quý cô này cũng xinh đẹp thật nhưng mặt rất lạ. Điều này khiến anh ta thấy nhẹ cả người. Điều đó chứng tỏ cô ta không phải là người nổi tiếng, cũng không phải là minh tinh, chí ít thì anh không quen cô ta. Vậy thì chắc chắn cô ta không phải là hội viên của hội quán, có lẽ là bạn gái của một đại gia nào đó? Nếu vậy thì việc này cũng dễ giải quyết. Về nguyên tắc thì không phải là hội viên không được vào hội quán, nhưng nhờ có các đại gia, thỉnh thoảng cũng có một số cô gái xinh đẹp được xuất hiện ở đây.

"Xin hỏi quý danh của quý cô?" Anh ta mỉm cười hỏi.

"Tôi họ Park".

"Cô Park, xin hỏi thẻ hội viên của cô?"

"Tôi không phải là hội viên".

Đúng như dự đoán, anh ta mỉm cười nói: "Vậy thì bạn của cô Park là?"

"Yoo So Man".

Điều này khiến anh ta có chút ngạc nhiên, thì ra là chủ tịch hội đồng của khách sạn Royal's Building. Nhưng vì sao chủ tịch Yoo không đưa cô ta về? Trừ phi cô ta chọc giận chủ tịch Yoo?

"Ông Yoo bây giờ..."

Jiyeon không muốn lằng nhằng với anh ta, thẳng thắn nói: "Ông ấy về rồi, tôi cũng chuẩn bị về, nhưng áo khoác của tôi bị cô Hong lấy mất rồi".

Giám đốc vẫn mỉm cười: "Cô Park, xin hỏi cô có nhìn thấy tận mắt không?"

Jiyeon hơi nhíu mày: "Là nhân viên phục vụ của các anh nói".

Giám đốc quay đầu lại nhìn cô gái trẻ lúc nãy, mắt híp lại, hạ thấp giọng hỏi: "Cô có nhìn rõ không? Áo khoác của quý cô đây có đúng là do cô Hong lấy đi không?"

Cô gái ấy cũng khá thông minh, nhìn thấy sắc mặt của giám đốc không đúng nên bỗng chốc mập mờ hẳn lên: "Dạ... tôi không nhớ rõ lắm... hình như cô Hong chỉ lấy áo của mình".

Giám đốc lập tức hỏi lại: "Vậy thì cô có nhớ là rốt cục cô Park đây có mặc áo khoác đến hay không?"

Muốn lấp liếm thì phải lấp liếm đến cùng, dù gì thì họ cũng là hội quán cao cấp, quyết không thể xảy ra những chuyện như để mất đồ của khách được. Muốn trách thì trách cô ta không phải là hội viên, đành phải chịu ấm ức thôi. Kể cả sau chuyện này cô ta có đến tìm chủ tịch Yoo khóc lóc nhưng nể mặt ông chủ Hong, Yoo So Man cũng chẳng làm gì được. Hơn nữa chủ tịch Yoo lại bỏ rơi cô ta ở đây mà về trước, ha ha.

Giám đốc đã dự tính đâu ra đấy, dường như cô phục vụ cũng là giun đũa trong bụng anh ta, cả hai phối hợp rất ăn ý, kẻ tung người hứng: "Hình như cô Park không mặc áo khoác đến..."

Giám đốc lạnh lùng nói to: "Cái gì mà hình như? Rốt cuộc là có hay không?"

Cô gái lập tức nói dứt khoát: "Không ạ".

Trời lạnh như thế này mà có người không mặc áo khoác ra ngoài, trừ phi người đó bị điên. Vốn dĩ Jiyeon cũng không quan tâm đến chiếc áo ấy lắm, nhưng thấy hai người họ kẻ tung người hứng như vậy, trong lòng cũng không kiềm chế được muốn nổi cáu. Nhưng nói thế nào thì đứng dưới nóc nhà người ta không thể không cúi đầu, cô chỉ có thể nén giận trong lòng.

Cô cố gắng kiềm chế: "Vậy thì phiền anh gọi giúp tôi chiếc xe, tôi phải về".

Giám đốc mỉm cười nói: "Xin lỗi quý cô, cô không phải là hội viên nên chúng tôi không phục vụ việc này".

Một số phụ nữ cứ tưởng mình có nhiều tiền nên cao cấp hơn người khác, bắt họ chạy đi chạy lại, tối mặt tối mũi, còn nhiều chuyện hơn cả thiên kim tiểu thư thực sự. Cuối cùng thì hôm nay cũng được hả giận.

Thế là Jiyeon bước ra khỏi hội quán với tư thế hùng hồn, trong ánh mắt đắc chí của giám đốc. Hình ảnh ấy thật giống với "Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi... sẽ trở lại"*

(* Nhắc lại câu thơ của Kinh Kha năm xưa ngâm bên bờ sông Dịch Thủy trước khi vào đất Tần hành thích Tần Vương: Gió đìu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ ra đi không trở về, ngụ ý Jiyeon sẽ quay lại nơi này và rửa hận :"> =]] )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro