Chap 20 : Lễ đính hôn hoang đường - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự của Eunjung vốn dĩ đó là nơi ở của mẹ cô lúc còn trẻ, được thiết kế và bài trí theo phong cách cổ nhưng cũng không mất đi vẻ thời thượng. Đáng tiếc là ánh mắt của quản gia không thân thiện lắm, chắc là bà nghĩ rằng cô không phải là cô gái hiền thục, đoan trang. Một cô gái hiền thục, đoan trang không nên ăn mặc thế này, càng không nên tùy tiện theo đàn ông về nhà.

Quản gia vừa nhìn thấy Eunjung liền nói: "Cậu cả vừa đi ạ, cậu ấy bảo khi nào cậu về thì gọi điện ngay cho cậu ấy".

Rõ ràng là Eunjung sững người nhưng chỉ khẽ "ừ" một tiếng, sau đó hỏi Jiyeon: "Uống trà hay là..."

"Hồng trà".

Eunjung quay sang ra hiệu cho quản gia, bà ta liền đi xuống.

Cô cởi áo ngoài, hơi tháo lỏng cà vạt. Jiyeon định cởi áo khoác trả lại cô, nhưng cô xua tay và nói: "Cứ mặc đi, lát nữa hãy cởi".

Jiyeon mỉm cười, làm theo lời cô.

Eunjung im lặng một lúc rồi nói: "Cô ngồi đây chờ một chút, tôi lên tầng gọi điện thoại".

Jiyeon gật đầu.

Eunjung lên tầng, đi vào thư phòng, gọi điện thoại cho anh trai Ham Junhyung: "Anh à, sao không gọi vào di động cho em?"

Giọng của Junhyung nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua: "Thực ra cũng không có chuyện gì to tát..."

Eunjung hỏi: "Từ trước tới nay nếu không có chuyện lớn thì anh không đến tận nhà".

"Dạo trước em nổi đình nổi đám chẳng ra làm sao cả, bố rất tức giận".

"Ông ta còn tức giận sao?"

"Bố vẫn rất quan tâm đến em..."

"Nếu là liên quan đến chuyện này thì em cúp máy đây".

"Haizzz", Junhyunng thở dài một tiếng, cuối cùng nói: "Bên kia xuất hiện rồi..."

"Cái gì cơ?"

"Richard". Junhyung nói với giọng điệu không ôn hòa lắm: "Thằng con riêng ấy".

Eunjung im lặng.

"Ngày mai bà sẽ gặp nó. Bố và người đàn bà kia vẫn đang ở Paris, anh sợ lần này nó sẽ..."

"Chỉ có vậy thôi sao?" Eunjung ngắt lời anh trai.

"Eunjung, thái độ của em là gì vậy?" Cuối cùng Junhyung không thể kiềm chế được, anh ta cất cao giọng: "Chuyện này liên quan đến..."

"Anh nghỉ sớm đi nhé, ngày mai còn phải đi làm nữa".

Eunjung cúp máy rồi đứng bên bàn đọc sách, im lặng như một pho tượng. Trong thư phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, cô đứng chếch ngọn đèn, ánh đèn chiếu vào nửa khuôn mặt, nửa còn lại chìm trong bóng tối, không nhìn rõ nét mặt.

Dưới phòng khách, Jiyeon đã uống hết ba cốc trà. Không khí trong phòng đã dần trở nên ngột ngạt. Ánh mắt của quản gia toát lên vẻ châm biếm. Quả thực cô không được coi là người mặt mỏng, nhưng cũng thấy ngồi không yên, dù gì đi chăng nữa thì vứt khách ngồi dưới một mình lâu như vậy không lịch sự chút nào.

Nhưng may mà Eunjung vẫn còn nhớ đến vị khách là cô, giúp cô sắp xếp phòng nghỉ trên tầng.

Jiyeon cởi áo khoác trả , Eunjung mỉm cười nói: "Đừng lo, sáng ngày mai tỉnh dậy sẽ có quần áo đẹp chờ cô".

Jiyeon có thể cảm nhận được sự biến đổi của cô ta một cách rất rõ rệt, dường như bỗng nhiên trở nên... Yếu đuối chăng? Điên cuồng chăng? Nhưng cả hai từ đó đều không thật chuẩn. Trong đôi mắt rất đẹp của cô ta có một thứ gọi là trẻ con, dường như hai thứ hòa quện vào nhau khiến cô bỗng chốc cảm thấy mềm yếu. Cô không biết là tình thương trỗi dậy hay vì cớ gì mà đột nhiên muốn an ủi cô ta một vài câu. Nhưng Eunjung nói trước: "Yên tâm, tôi biết số đo của cô".

Câu nói ấy khiến cô phì cười.

"Thôi được". Cô khẽ vỗ tay và cười: "Tôi không muốn chịu ơn người khác. Bây giờ cô có thể đưa ra một yêu cầu trong phạm vi khả năng của tôi..."

Eunjung đang định chào tạm biệt, bỗng nhiên cô lại nói câu ấy. Eunjung quay lại nhìn cô hai giây, sau đó day lông mày, miệng cười mà như không cười: "Cô nói như vậy tôi sẽ nghĩ lệch lạc đấy".

"Cho tôi biết cô nghĩ lệch lạc đến mức nào?" Jiyeon cũng cười.

"Cô chắc chứ?"

"Dĩ nhiên".

"Vậy thì tôi nói nhé!"

"Nói đi".

"Chúng ta kết hôn nhé!"

...

"Cái này chắc là trong phạm vi khả năng của em chứ". Eunjung ngước mắt nhìn cô, con ngươi đen đến mức lạ thường, giống như một lời nguyền thần bí.

...

Cô ta thâm thật. Tuy Jiyeon không ghét cô ta, thôi được, nói đúng hơn là có thích một chút, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không đến mức này.

"Unnie làm em sợ rồi sao?" Giọng của cô ta toát lên vẻ châm biếm mỉa mai.

Jiyeon nghe mà thấy chói tai, chẳng khác nào tự gài bẫy cho mình, nếu lúc này mà rút lui thì thật mất mặt. Cô hít một hơi thật sâu rồi thẳng thắn nói: "Một chút thôi. Này, cô bị kích thích à?"

"Đúng là có bị kích thích một chút". Eunjung thản nhiên nói.

Jiyeon cố tình cười và nói: "Vậy thì cô cần suy nghĩ cho rõ ràng, nếu không suy nghĩ thận trọng thì rất có khả năng cô sẽ mất đi ít nhất là một nửa tài sản".

Eunjung cũng cười, giọng điệu đầy vẻ bất cần: "Để cho an toàn thì unnie đề nghị chúng mình đính hôn trước. Em thấy thế nào?"

Jiyeon tỏ vẻ suy nghĩ một lúc: "Em thấy thái độ của unnie rất chân thành, không nhẫn tâm từ chối..." Cô ngừng một lát rồi nói với giọng điệu rành mạch, thái độ nghiêm túc: "Em quyết định cho unnie quyền có thể thay đổi bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu".

Eunjung cảm thấy rung động vì câu nói ấy, cô im lặng một lúc rồi mới nói: "Vậy thì chẳng phải unnie không sợ bị lỗ sao?"

Jiyeon cười, cất cao giọng: "Em cũng chưa chắc đã thua".

Eunjung không biết nói gì, nhìn cô một lúc rất lâu, bỗng nhiên cười và nói: "Đôi lúc em tự tin đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên".

Jiyeon ngây người, câu nói này nghe rất quen tai.

Eunjung đã đóng cửa và nói: "Nghỉ sớm đi nhé!"

Thế là sự việc vô cùng chấn động này đã được lên kế hoạch một cách tùy tiện như thế. Sau tối hôm ấy, coi như Jiyeon định cư luôn ở biệt thự của Eunjung.

Eunjung sắm sửa thêm rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày trong biệt thự. Điều này khiến Lee quản gia cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bà ta không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà ta có cảm giác như kiểu lãnh thổ bị xâm lược.

Rốt cuộc cô gái kia chui từ đâu ra? Trước đây bà ta chưa từng nhìn thấy cô ta. Cô ta mặc bộ váy dạ hội hở ngực hở lưng đường hoàng bước vào phòng ngủ, sau đó nằm ở lì trong đó không chịu đi. Ngoài bộ váy dạ hội thô tục ấy, cô ta thậm chí không có một thứ gì của riêng mình, tất cả đều là do cô chủ Ham mua cho.

Trời ơi, ai có thể nói cho bà biết chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nỗi kinh hoàng của Lee quản gia nhanh chóng truyền tới nhà họ Ham. Nhưng nỗi kinh hoàng hoàn toàn không ở cùng cấp độ. Trong mắt Lee quản gia, Jiyeon chẳng qua chỉ là bạn gái của Eunjung, nhưng nhà họ Ham nhận được thông tin là vợ sắp cưới.

Theo lý mà nói, Eunjung đã trưởng thành, có thể tự quyết định chuyện đại sự của mình. Chỉ có điều, hình như mấy hôm trước các báo, tạp chí còn đăng scandal tình ái về cô, bây giờ bỗng nhiên tuyên bố đính hôn, thật không tưởng tượng được, không tưởng tượng được. Anh trai Junhyung nghe mà giật nảy mình. Hơn nữa chọn lúc nào để tuyên bố không chọn, lại chọn đúng lúc này?

Lúc ấy, Ham lão phu nhân đang rất phiền lòng. Chuyện bên Anh không dễ dàng chút nào, người gây ra tội lỗi lại đang thưởng thức chuyến du lịch lãng mạn ở Paris. Haizzz!

Chỉ có điều, chán thì chán, chuyện cả đời của cháu nội cũng vẫn phải hỏi xem thế nào. Ví dụ quốc tịch của cô gái, gia cảnh, tuổi tác, nghề nghiệp... Nhưng Eunjung đâu có trả lời được, chỉ biết cô ấy là người từ London, 20 tuổi, nói về nghề nghiệp thì có thể miễn cưỡng gọi là nhà thiết kế.

Ham lão phu nhân vừa nghe liền bỏ phiếu phản đối, mấy người ngồi đó cũng không tỏ thái độ đồng tình.

Lúc ấy Ham Kwangsoo đang ở New York, sau khi biết tin, ông giữ im lặng.

Ham lão phu nhân nắm tay cháu nội, khuyên bảo hết nước hết cái, phân tích lợi hại trắng đen, cũng bắt đầu nói đùa: "Eunjung à, dù cháu chơi bời ở ngoài thế nào thì cũng phải học bố cháu ấy, nó không bao giờ để phụ nữ dắt mũi kéo đi..."

Eunjung cười khẩy: "Ba đứa con riêng ở Anh là thế nào?"

Ham lão phu nhân tức giận, nói với thái độ cứng rắn: "Dù gì thì ta quyết không đồng ý, cô ta không hợp với cháu".

Eunjung không chút biểu cảm nói: "Mẹ cháu rất hợp với bố cháu, tiếc là bà qua đời quá sớm".

Ham lão phu nhân tức giận thực sự, bà nhắm hai mắt, suýt nữa thì đi thật. Cả nhà được phen hốt hoảng, thi nhau chỉ trích Eunjung quá đáng, không hiểu chuyện. Chuyện này tạm thời bị gác lại.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là Ham Kwangsoo chỉ giữ im lặng, không nói một lời.

Eunjung lên giọng quyết định chuyện đính hôn

Thế là một viên đá làm trào dâng hàng ngàn đợt sóng, dư luận xôn xao. Mọi người đều hết sức tò mò về cô gái lọ lem này. Nhưng tò mò nhất là bản thân cô gái lọ lem. Ngày nào cô cũng dán mắt vào những tin scandal trên báo, dõi theo phản ứng của nhà họ Ham. Tuy đối tượng mà Eunjung đính hôn là mình nhưng cô hiểu rất rõ, mọi chuyện không phải xuất phát từ tình yêu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Au post luôn 3 chap dài, thứ 7 Au bận cả ngày nên post bù cho các bạn ^^ Chủ nhật sẽ có chap mới. Hope you enjoy it ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro