Chap 26 : Thời gian như nước trôi - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người về nhà ăn tối, quả nhiên ngoài trời tuyết đã rơi.

Khó khăn lắm mới có chút thời gian riêng bên nhau, Eunjung rất muốn ngồi với cô thật lâu trong căn phòng ấm áp, thưởng thức khung cảnh tuyết rơi bên ngoài, chẳng kém phần lãng mạn. Nhưng không ngờ từ đầu đến cuối Jiyeon đều để tâm trí tận đâu đâu, điều ấy khiến Eunjung thấy mất hứng.

Lạ thật, cô không hề hiểu Jiyeon, vì sao lại đính hôn với Jiyeon nhỉ? Cô giống những người làm chuyện ngu ngốc trong lúc bị kích động, xong chuyện mới giật mình hoảng hốt. Thực ra nếu lúc ấy có một cô gái khác thì chắc chắn cô cũng sẽ hỏi và chắc chắn họ cũng sẽ nhận lợi. Không phải là tự tin quá mức mà quả thực sức hấp dẫn của nhà họ Ham khiến người ta khó lòng mà cưỡng lại được. Đến nay Eunjung vẫn chưa có kinh nghiệm bị từ chối. Nếu Jiyeon đủ thông minh thì nên biết cách thể hiện, biến giả thành thật. Tuy chuyện đính hôn của họ cũng không hoàn toàn là giả, chỉ có điều, tục ngữ đã có câu: "Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng". Nhưng trên đời này tình cảm là chuyện khó nói, nếu có biến cố thì nhiều nhất là cô sẽ bị mắng là kẻ bạc tình. Nhưng người mắng cô còn ít sao?

Nghĩ vậy, tâm trạng vui vẻ ban đầu cũng tiêu tan, Eunjung lầm lì đi lên tầng.

Jiyeon ngồi một mình trên sofa rồi cũng đứng dậy đi lên tầng, khi đi qua cửa thư phòng, bỗng nhiên nghe thấy Eunjung nói: "Này...", giọng điệu như đang muốn nổi cáu với ai đó.

Jiyeon dừng lại, thò đầu vào hỏi cô: "Có chuyện gì à?"

Eunjung đi vòng qua bàn đọc sách, đưa cho cô tấm thẻ và giải thích: "Bọn họ cảm thấy rất xin lỗi về chuyện đó".

Jiyeon nhìn thấy chữ "Luxury" trên tấm thẻ lập tức hiểu ra vấn đề, cô cười khẩy và nói: "Thẻ hội viên của hội quán hạng ba, em không thèm".

Eunjung giật mình, cảm thấy hai chữ "hạng ba" nghe rất chối tai. Cô cố kiềm chế, cố ý cười và nói: "Thế theo em, thế nào mới được gọi là hội quán hạng nhất?"

Jiyeon nói: "Hội quán riêng của bố unnie ở núi Phú Sĩ có thể coi là hội quán hạng nhất?"

Có thể coi đó là tâng bốc không?

Eunjung không nói gì, rồi thấy cô nói tiếp: "Hong Hyorin lấy áo khoác của em. Tấm thẻ hội viên này coi như xong sao? Hứ, dù cô ta tặng em cả cái hội quán Luxury ấy thì em cũng không thèm".

Eunjung không biết đó là những lời nói trong lúc tức giận hay chiếc áo khoác ấy thực sự quý giá nên hỏi: "Chiếc áo khoác đó có ý nghĩa đặc biệt sao?"

Jiyeon nói: "Không. Nhưng dù nó có rách nát thì cũng có ý nghĩa hơn tấm thẻ này".

Eunjung không còn gì để nói.

Cô tức giận bổ sung thêm một câu: "Em quyết không bao giờ đến hội quán ấy nữa".

Eunjung mỉm cười vì những lời nói trẻ con của Jiyeon, cô nói: "Nhưng những người trong giới của chúng ta hầu như đều đến đó chơi..."

"Em không có hứng thú với những người trong giới của unnie". Jiyeon ngắt lời cô, xua tay chúc ngủ ngon.

Mặt Eunjung biến sắc, câu nói ấy chẳng khác nào em không có hứng thú với unnie. Cô tự cho rằng mình là người rất biết cách ứng phó với phụ nữ, nhưng cứ nói chuyện với Jiyeon là không biết làm thế nào, dù là người phụ nữ cao ngạo đến đâu thì trước mặt cô cũng phải nhún nhường vài phần, chỉ có Jiyeon là ngoại lệ.

Tâm trạng vui vẻ của Eunjung tan biến như mây khói, cô cảm thấy ức chế. Đã đính hôn với người ta rồi còn nói không hứng thú, nói những lời ấy không sợ đã quá muộn rồi sao? Cô gặp không ít những cô gái chơi trò lạt mềm buộc chặt, nhưng không có ai chơi giống Jiyeon. Một người không có tiền mà mở mồm ra là ăn nói xằng bậy, thật đáng ghét.

Chính vì những điều này mà đêm ấy Eunjung mất ngủ.

Đêm hôm ấy, có ít nhất hai người mất ngủ giống cô, một người là Jiyeon , một người là Hyomin.

Từ sau khi nhìn thấy ảnh của Jiyeon trên báo, Hyomin lúc nào cũng tưởng tượng đến cảnh tượng lúc hai người gặp lại nhau. Dĩ nhiên, trước khi nhìn thấy tấm ảnh ấy cô cũng đã từng nghĩ đến điều đó. Nhưng lúc ấy ý nghĩ quá mơ hồ, quá trừu tượng. Sau khi nhìn thấy tấm ảnh ấy cô tưởng tượng cụ thể hơn, phạm vi cũng thu hẹp hơn rất nhiều.

Cô ấy là vợ sắp cưới của Ham Eunjung. Ham Eunjung là giám đốc hành chính của CCM. CCM là khách hàng lớn của Diamond, hai bên đang hợp tác trong lĩnh vực bất động sản. Trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ họ sẽ gặp nhau trong một buổi tiệc nào đó...

Kết quả là trong cuộc bán đấu giá.

Vẻ ngoài của cô ấy không khác gì trong ảnh, nhưng phong thái, cử chỉ thì khác hoàn toàn so với trước đây. Trước đây cô còn trẻ, còn non nớt, thỉnh thoảng cũng thấy bất an, mất tự nhiên, nhưng bây giờ cô ngồi trên ghế với tư thế tao nhã, bình thản giơ biển đấu giá, số tiền lên đến hàng tỷ mà nói thản nhiên như không, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Đúng là có nhiều tiền có khác, thay đổi một cách chóng mặt.

Hyomin vẫn còn nhớ mùa thu năm ấy, cô bị đuổi việc, chỉ vì ba trăm won mà cô cãi nhau với người ta đến nỗi làm kinh động cả bảo vệ dưới tầng một. Đó là lần đầu tiên Hyomin phát hiện ra rằng thì ra cô là một người trọng tiền bạc. Bình thường cô thường tỏ thái độ không coi tiền ra gì. Ví dụ khi Hyomin xuýt xoa khen một loại xe ô tô nào đó trong ti vi thì dù đang làm việc khác cô cùng chạy lại và nói như muốn lấy lòng : "Nếu unnie thích thì chúng ta đi mua một cái". Giọng nói của những kẻ lắm tiền, cứ như kiểu dường như họ có thể mua được ngay chiếc xe ấy thật vậy. Hyomin ghét nhất là cái tính hài hước thái quá ấy của cô, không những không thích thú chút nào mà ngược lại còn thấy phản cảm. Mỗi lần như vậy Hyomin đều mượn cớ đi vệ sinh rồi hút hai điếu thuốc để làm nguội bớt nỗi tức giận trong lòng. Sau khi Hyomin ra ngoài, tuy cô không nói gì nhưng chắc chắn việc đầu tiên cô làm là vào phòng vệ sinh bật quạt thông gió.

Cô vô cùng hãi hùng với thói quen vứt quần lót và tất vào cùng một chiếc giỏ của Hyomin. Nhưng Hyomin không thể sửa được. Thực ra lúc mới bắt đầu cũng thử thay đổi, tuy nghĩ rằng cô làm như vậy là coi trọng hóa vấn đề, chuyện bé xé ra to nhưng về sau Hyomin lại cố ý làm như vậy, dường như cố tình muốn chọc giận cô. Ngoài ra, lối sống tiểu tư sản của cô cũng khiến Hyomin không thể chấp nhận được. Tiền lương thì không nổi ba nghìn won mà cứ đòi dùng hàng nhập khẩu. Từ nước gội đầu, sữa tắm đến gối, chụp mắt. Đặc biệt là chụp mắt, quả thực có chút nực cười. Hồi học đại học, Hyomin ở cùng sáu người, cũng chưa thấy ai cần có chụp mắt mới ngủ được.

Cô là một điển hình cho việc tiêu tiền như nước, tuy cô chưa bao giờ nhắc đến việc thiếu tiền nhưng cái kiểu ăn tiêu như thế thì chẳng có người nào dám chung sống với cô suốt phần đời còn lại, ít nhất là Hyomin không muốn. Huống hồ cô thường xuyên thất nghiệp, nhưng nhờ có khuôn mặt xinh xắn nên dù không có bằng cấp vẫn tìm được việc một cách khá dễ dàng. Cũng chính vì lý do đó mà Hyomin càng không dám nghĩ đến tương lai của hai người.

Trong khoảng thời gian hơn một năm ở bên nhau, cô thất nghiệp năm lần. Lý do có thể dùng nhan đề một bài hát để giải thích, đó là Chỉ trách em quá xinh đẹp. Vì quá xinh đẹp nên thường được cấp trên hoặc lãnh đạo khen ngợi quá lời. Một khi nuốt không trôi là cô bỏ không làm nữa. Thế nên mới có vụ cãi nhau ấy.

Hôm ấy cãi nhau nhưng vẫn không đòi được tiền. Họ lại còn bị mọi người vây quanh rồi chỉ trỏ. Thú thực lúc ấy Hyomin thấy rất mất mặt. Trên đường về hai người không nói một câu nào.

Dường như bắt đầu từ lần đó, cả hai người đều có chút gì đó khang khác.

Nhưng cô muốn Hyomin làm thế nào đây? Giúp cô cãi nhau ư? Xin lỗi, Hyomin không dám làm chuyện ấy. Thà rằng bỏ ba trăm won ra đưa cho cô còn hơn. Ở cái công ty có hàng trăm hàng vạn người ấy, khả năng của Hyomin không lớn hơn con giun con kiến là mấy. Sớm nhận ra sự thực ấy cũng tốt, có thể sớm kết thúc.

Xét từ một góc độ khác, qua chuyện này Hyomin có thể hiểu cô một cách rõ ràng hơn. Tiêu chuẩn đánh giá người khác của Hyomin quyết định rất lớn vào thái độ của người ấy đối với tiền bạc. Bình thường cô rất ít khi nhắc đến vấn đề tiền bạc, thỉnh thoảng nhắc đến cũng đủ khiến người ta nghẹt thở. Dĩ nhiên Hyomin quyết không chủ động hỏi. Một là cô không tiêu của Hyomin một đồng nào, thỉnh thoảng mua quà cho cô, cô cảm thấy rất vui. Hai là Hyomin sợ rằng nhắc đến sẽ rước họa vào thân, không phải Hyomin kiệt xỉ như vậy mà là thái độ tiêu pha của cô khiến ai cũng phải rùng mình. Đừng nói là Hyomin không có tài lực hùng hậu, dù bây giờ đã có thật nhưng vẫn không thể vung tiền như rác, bởi vì tiền của Hyomin là do nỗ lực kiếm được, không giống như Eunjung.

Jiyeon là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, vì nhất thời xúc động mà nhận lời Hyomin. Sau khi tình cảm mãnh liệt ban đầu tan biến, trong lòng không hẳn không cảm thấy không cam lòng. Xét từ việc cô đính hôn với Eunjung thì quả thực là tiền đồ rộng mở.

Sự ra đi của cô là đúng đắn.

Họ ở bên nhau là ràng buộc nhau, u ám, ảm đạm. Bây giờ sự nghiệp của Hyomin cũng coi là thuận lợi, chắc chắn cô cũng thuận lợi bước chân vào cửa nhà giàu. Đó là kết cục quá mỹ mãn.

Chỉ có điều Hyomin cần phải gặp cô một lần.

Sau khi cô ra đi, tưởng rằng mình có thể nhanh chóng quên được cô. Nhưng sự thực thì hoàn toàn ngược lại, Hyomin không những không quên được cô mà lại càng nhớ cô hơn. Một khoảng thời gian rất lâu sau đó Hyomin mới hiểu được trạng thái tâm lý ấy của mình, không phải vì vẫn còn yêu cô mà là vì cô ra đi quá dứt khoát, dứt khoát đến nỗi không để cho một cơ hội để níu giữ. Tuy tám, chín phần là Hyomin sẽ không níu giữ cô nhưng lòng tự trọng của mình không cho phép cô chủ động ra đi.

Vì vậy mà Hyomin luôn nhớ đến cô.

-------------------------

Chap này bao chán luôn nhỉ ? @@

Hnay au up liền tù tì 4 chap lì xì các readers luôn :)))

Tới Tết âm lịch hứa up 10 chap :">

Happy New Year các readers nhé ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro