Chap 37 : Mặt nạ của công chúa - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy không gian nhà hàng rất đẹp, rất lãng mạn, đồ ăn rất ngon nhưng quả thực Eunjung không có dũng khí ngồi ăn một mình, đành phải buồn bực ra về.

Có thể dự đoán được rằng ngày mai báo chí sẽ được một phen náo nhiệt như thế nào, không biết chừng tối nay đã bắt đầu phát điên lên rồi.

Sau khi về nhà, cô lên mạng đọc tin tức, quả nhiên một trang web nổi tiếng trong nước đã bắt đầu tung tin. Ngoài chuyện bẽ mặt của chị em nhà họ Hong, điểm nóng thảo luận tậo trung vào người bạn của Jennifer và chiếc áo khoác đó. Dự đoán của mọi người hết sức ly kỳ, sáng tạo, suy đoán khoa trương, cô đọc mà cười vỡ cả bụng, nỗi buồn bực trong lòng bốc chốc tiêu tan.

Chỉ có điều khi tắt máy tính, leo lên giường ngủ cô lại suy nghĩ, trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được, cuối cùng cô quyết định chạy sang phòng Jiyeon kiểm tra mặc dù biết rằng làm như vậy là vô liêm sỉ.

Không thấy có gì bất thường.

Phòng để đồ gần hai mươi mét vuông, quần áo không nhiều, nhiều nhất là màu đen trắng, sau đó đến xanh lá cây nhạt, xanh da trời. Giày không phải là ít, dường như bày kín giá để giày, ước chừng có khoảng gần trăm đôi, ngoài ra còn có hơn ba mươi chiếc kính, các loại túi xách, hơn chục hộp trang sức tinh xảo xếp ngay ngắn trên bàn, trong đó có một chiếc hộp vuông to, mở nắp, bên trong là đôi hoa tai kim cương màu xanh lam, hình dạng giống như giọt nước mắt, không cần phải nói, chắc chắn giá không rẻ chút nào.

Cô về phòng ngủ, ngồi lên giường, không kiềm chế được lại mở lời nhắn kia ra nghe lại một lần nữa, sau đó nhận ra rằng cô ấy đã đáp máy bay riêng, hơn nữa thời gian bay không phải là ngắn. Vậy thì điểm đến của cô ấy sẽ là đâu đây? Cô không thể nghĩ ra được, chỉ biết thở dài một tiếng rồi nằm xuống giường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà suy tư.

Chiếc chăn mềm mại tỏa hương thơm dịu nhẹ, Eunjung nằm một lúc, cô ngạc nhiên phát hiện ra rằng giường của Jiyeon mềm mại và dễ chịu hơn giường của mình rất nhiều. Để khẳng định lại cảm giác ấy, cô thay đổi nhiều tư thế nằm, lộn từ đầu giường đến cuối giường, cuối cùng rút ra kết luận là giường của cô ấy dễ chịu hơn giường của mình. =))))

Thật vô lý, sao giường ở phòng khách lại dễ chịu hơn phòng ngủ chính được? Cô nhớ lại ngày đầu tiên Jiyeon chuyển đến đây, chính là buổi sáng ngày thứ hai sau khi họ quyết định đính hôn.

Hai người ngồi ăn sáng, cô hỏi: "Tối qua em ngủ có ngon không?"

Jiyeon nhíu mày lắc đầu, trả lời cô bằng giọng nghẹt mũi khi bị cảm cúm: "Rất kinh khủng".

Lúc ấy cô rất ngạc nhiên, không ngờ Jiyeon lại thẳng thắn như vậy.

Jiyeon cảm nhận được sự ngạc nhiên của cô , chớp mắt rồi cười và nói: "Yên tâm, em sẽ không nói với người khác là gối nhà unnie cứng như đá đâu".

Cô cũng chỉ có thể cười và nói: "Em cúm rồi, để unnie bảo người mang thuốc cho em..."

Cô ấy vội ngăn lại: "Không cần đâu, em có khả năng tự phục hồi".

Câu nói ấy khiến cô không nhịn được cười.

Cô ấy thản nhiên lấy một miếng bánh mỳ, liếc nhìn cô. sau đó vừa ung dung phết bơ lên bánh mỳ vừa nói: "Em biết, được kết hôn với em là niềm mơ ước của rất nhiều người, nhưng unnie không cần tỏ ra hưng phấn như vậy đâu..."

Cuối cùng cô không thể kiềm chế được, cốc sữa vừa đưa lên miệng liền sặc đổ ra ngoài khiến cô ho đến đỏ cả mặt.

Lúc ấy cô tưởng rằng đó là khiếu hài hước của cô ấy, cảm thấy rất đáng yêu, cũng rất vui. Bây giờ nhớ lại mới biết vốn dĩ người ta nói thẳng nói thật, không hề có ý gây cười. Haizzz.

Tâm trạng của Eunjung cứ gọi là x x Ο Ο, không thể diễn tả thành lời, rối tinh rối mù, không chịu được lại hồi tưởng lại chuyện của hai người từ đầu đến cuối. Tuy cô ấy không trực tiếp nói mình là ai nhưng qua mấy lần nói chuyện đã gián tiếp bộc lộ thân phận của mình, chỉ có điều cô không nhận ra mà thôi.

A!

Đầu cô như sắp nổ tung ra, lấy chăn trùm kín đầu, không muốn nhớ lại những chuyện rối rắm ấy nữa.

Lần này thì ngủ thật.

Sáng hôm sau, cô mơ màng mở mắt, thấy có gì đó khang khác, biết mình đã ngủ nhầm giường nhưng quả thực chiếc giường quá thoải mái, cô vươn mình hai cái nhưng vẫn không muốn ngồi dậy, lúc hít thở bỗng nhiên ngửi thấy bên gối có mùi thơm nồng nàn, mở mắt ra thì thấy dưới gối lộ ra một góc của bộ váy ngủ màu hồng phấn. Cô rút ra thì thấy có thêm một thứ khác, áo ngực màu hồng phấn.

Lần này thì cô tỉnh thật, mắt cô sáng lên, nhưng trong lòng vẫn hy vọng mình vẫn chưa tỉnh, nỗi chán ngán vì phải thức dậy sau một giấc mộng đẹp len lỏi vào đầu. Chỉ có điều, cô lập tức ý thức được rằng ý nghĩ của mình quá hèn hạ nên vội bật dậy khỏi giường như bị điện giật vậy.

Khi quay về phòng vệ sinh của mình đánh răng rửa mặt, cô nghĩ đến một vấn đề hết sức nghiêm túc: Có vẻ như một thời gian rất dài không có cái ấy rồi. Khụ khụ, cái đó tuy không thể thay cơm được nhưng nếu lâu quá mà không có thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. =)))))))))

Sau khi sửa sang xong, cô xuống dưới nhà ăn sáng, vì dậy muộn nên đành phải mang báo vào xe đọc.

Hai chị nhà họ Hong xuất hiện trên mặt báo, huy hoàng chẳng kém gì Jennifer. Tuy nhiên, chủ nhân của chiếc áo khoác da báo vẫn nằm trong giai đoạn dự đoán, không hề có một chút thông tin có giá trị nào.

Eunjung vứt tờ báo xuống, trong lòng cảm thấy thật nực cười. Vợ sắp cưới của mình là ai, bản thân mình cũng không rõ, lại còn mong đợi báo chí mang thông tin đến cho mình, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc người ta cười rụng răng mất.

Cô đang tự cười mình thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.

Màn hình hiện số của Hong Jin Young. Vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng khàn khàn của anh ta, chắc chắn là vì chuyện tối qua mà suy nghĩ đến mất ngủ.

"Eunjung, mới sáng sớm đã làm phiền cô, thật ngại quá".

"Không có gì".

"Tôi muốn nhận tội với cô" JinYoung thẳng thắn nói: "Chuyện tối qua cô thấy rồi đấy, tôi thực sự cảm thấy rất xấu hổ..."

"À, vâng, đúng là không lường trước được..." Eunjung không biết đỡ lời thế nào, đành phải nói mập mờ.

"Tối qua Hyorin đã nói cho tôi nghe toàn bộ sự việc. Tôi thực sự không biết nó lại làm chuyện đáng xấu hổ ấy, thực sự là rất có lỗi với cô Park. Nếu cậu không để ý thì tối nay tôi muốn mời cậu và cô Park ăn bữa cơm để Hyorin nhận tội trước mặt cô Park".

"Chuyện này e rằng không thể..."

"Eunjung, xin hãy nể tình hai nhà chúng ta..."

"Anh Hong, anh hiểu lầm rồi". Eunjung ngắt lời anh ta và giải thích: "Hiện tại Jiyeon không ở trong nước".

"Vậy..." Jin Young chần chừ một lúc rồi nói: "Vậy thì Eunjung này, cô có thể giải thích với giới truyền thông, về chiếc áo ấy..." Anh ta không nói tiếp nhưng Eunjung đã hiểu ý của anh ta.

Chiếc áo ấy không là cái gì, Jennifer không là cái gì, nhưng nhà họ Hong là gia tộc có máu mặt ở thành phố Seoul này, không thể để mất mặt như vậy được, bằng giá nào cũng phải che đậy sự việc này. Chỉ có điều, Hong Jin Young tìm nhầm người rồi. Cô cũng không biết Jiyeon sẽ có thái độ như thế nào. Tuy là vợ sắp cưới của cô, nhưng tình cảm thì vẫn chưa sâu đậm như trên danh nghĩa, cô cũng không thể quyết định thay cô ấy. Nhưng không thể nói thẳng điều đó cho Jin Young biết được, có nói thì Jin Young cũng không tin, không biết chừng còn nghĩ là cô có ý từ chối.

Thẳng thắn mà nói cô sẽ không bao giờ để bụng chuyện nhỏ nhặt này, tuy nhiên, con gái vốn tính ích kỷ, so đo, ai biết được Jiyeon sẽ thế nào, thôi thì cố gắng nói giảm nói tránh.

"Anh Hong, hiện tại Jiyeon vẫn chưa biết chuyện này, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ấy rồi thông báo cho anh".

"Eujung, nhờ cả vào cô đấy". Jin Young vội vã cảm ơn.

Anh ta cúp máy, gườm gườm nhìn hai cô em thê thảm trên sofa, đúng là không thể nhẫn nhịn được. Nhưng cần mắng **** thì đã mắng **** rồi, cần giáo huấn thì cũng giáo huấn rồi, hai chị em cãi nhau thì cũng cãi nhau rồi, nói nhiều cũng vô ích. Mọi người đều không chợp mắt, bây giờ đọc báo xong lại thấy bình tĩnh hơn.

Da Som đã ngáp lên ngáp xuống không ngừng, muốn đi ngủ từ lâu rồi, chỉ vì sắc mặt của chị quá khó coi nên cố gắng chịu đựng.

Hyorin ngồi ngây ra, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cố gắng lật lại những ký ức có liên quan đến Jiyeon, quả thực là không phát hiện thấy điểm đặc biệt của cô ta. Cô không thể hiểu được, một người phụ nữ dựa vào đàn ông để thăng tiến như cô ta sao có thể bỗng nhiên trở thành người bạn cao quý của Jennifer? Chắc chắn là có vấn đề gì đó. Quá trình nghị luận này không chặt chẽ chút nào. Cô có luận điểm, chỉ có điều chưa tìm ra được luận chứng nào đủ lớn để chứng minh cho nó.

Cô không cam tâm!

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô thất bại trong chuyện gì, bỗng nhiên lúc này gặp phải thất bại lần đầu tiên trong đời, đối thủ lại là người mà cô không coi ra gì. Nỗi tức giận này quả là khó "nuốt". Cô không phục, thực sự không phục

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro