Chap 76 : Tình yêu thì gần, còn em thì xa - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trạng của cô rất rối bời, khó diễn tả hơn cả EunJung. Vì lúc nào cô cũng rất biết nghĩ cho người khác. Ví dụ, bài báo hôm qua vừa mới đăng, cô đã rất lo lắng cho JiYeon, lo rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của JiYeon và EunJung. Dĩ nhiên mặt khác cô cũng cảm thấy bất an vì bản thân mình.

Tuy hiện nay vẫn chưa có sự việc nào chứng minh EunJung là người lòng dạ hẹp hòi, kiên quyết trả thù bằng được. Nhưng liên quan đến vấn đề tình cảm, thiên thần cũng có thể biến thành ác quỷ, huống hồ con người? Chẳng may cô ta biết được mình chính là người yêu của Ji Yeon thì sẽ...

Cũng không biết phóng viên moi tin từ đâu, lại còn nói tiếp tục đăng bài, thật là đáng kinh ngạc. Không biết phóng viên sẽ viết ra thứ gì, thật khiến người ta lo lắng. Nhưng trong lo lắng cũng có chút gì đó mong chờ, một thứ gì đó của lòng sĩ diện khó diễn tả thành lời.

Cô trằn trọc suốt một đêm, khó khăn lắm mới ngủ được, kết quả là vừa tỉnh dậy thì sự việc đã hoàn toàn đảo lộn, Tạp chí thời trang số 1 ngừng phát hành, biên tập phóng viên đều bị sa thải, bài báo tiếp theo "chết trong thời kỳ thai nghén".

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấy có chút gì đó hụt hẫng.

Đúng vậy, bài báo của Tạp chí thời trang số 1 tuy dùng từ có thái quá một chút, nội dung sai sự thật một chút nhưng hoàn toàn không phải là bịa đặt.

Sau khi xem xong thông tin của công ty giải trí Starship, suy nghĩ đầu tiên của cô là chắc chắn rằng nhà họ Ham đã gây sức ép từ phía sau. Không còn cách nào khác, tưởng tượng của cô quá mong manh, ngoài điều đó ra, cô không nghĩ ra được ở Seoul này còn có ai có thể khiến công ty hàng đầu làng giải trí Kbiz lên tiếng xin lỗi như thế.

Nhưng một thông tin sau đó đã khiến cơ mơ hồ, thực sự mơ hồ.

Cuộc sống của Ji Yeon ở nhà họ Ham rất thê thảm? Không được tôn trọng? Quản gia hết sức vô lễ với cô? Thậm chí phóng viên còn cảm nhận được sự ngược đãi về mặt tinh thần của cô, đến nỗi cô không chịu đựng được, cuối cùng phải rời khỏi nhà họ Ham dọn đến khách sạn.

Đúng như giới truyền thông đã nói, chuyện này hết sức kỳ lạ, vô cùng ly kỳ, bí hiểm.

Thực sự Hyo Min rất tò mò. Nhưng hôm qua Ji Yeon không nghe điện thoại của cô. Cô cũng không muốn gọi lại. Tò mò thì tò mò nhưng không đáng mạo hiểm bằng lòng tự trọng.

Cuộc sống bon chen bao nhiêu năm nay đã khiến cô trở thành người vô cùng chín chắn và cẩn thận. Về mặt tình cảm rất ít có gì đó gập ghềnh lên xuống. Nhưng từ sau khi Ji Yeon xuất hiện, tâm trạng của cô không ổn định lắm.

Ban đầu, dĩ nhiên là vì chuyện cũ tái hiện trước mắt nên cảm thấy phiền muộn, nhưng về sau thì xuất phát từ bản thân mình, nghĩ cho bản thân mình. CCM là khách hàng lớn nhất của cô, không được sơ suất. Nhắc đến điều này, cô không thể không thán phục vận may của Ji Yeon, Seoul có hàng ngàn chàng trai, hàng ngàn cô gái, cô lại hết sức may mắn "đánh đuổi" những người cạnh tranh có thế lực, giành chiến thắng.

Có lẽ bạn sẽ thấy kỳ lạ hoặc khó mà tin được, nhưng cô rất khâm phục Ji Yeon. Có được người đào hoa như Eun Jung không phải là chuyện dễ dàng gì. Cô đã thành công một nửa rồi.

Trước đây, trong những ngày tháng mà họ ở bên nhau, Ji Yeon là người có tính cách kỳ quái, nhạy cảm, đôi lúc lại buồn thương vô cớ, là một cô gái dậy thì điển hình. Lẽ ra cô nên dùng trí thông minh của mình cho công việc chuyên môn, nhưng cô lại quan tâm đến những việc không cần thiết, vì thế mà khiến cả hai người đều thấy mệt mỏi.

Những ngày tháng ấy...

Hyo Min ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh, nhắm mắt sắp xếp lại tâm trạng của mình một chút, sau đó mở mắt. Cô nhìn thấy cảnh đêm mờ ảo, không kìm được nhớ lại bài báo ấy, sáu tháng trước Ji Yeon sống trong khu nhà ở đường XX, những nơi mua sắm hàng ngày là chợ bán buôn của đường XX, dĩ nhiên còn có quán mỳ mà trước đây họ thường đến ăn.

Nếu tất cả những thứ ấy là thật, nếu không phải chính Ji Yeon đã nói với cô là sau này không liên lạc nữa thì e rằng cô sẽ không kìm được suy nghĩ đa tình của mình. Trên thực tế cô đã tự cho mình là người đa tình rồi, nếu không cô sẽ không gọi điện thoại cho Ji Yeon. Ji Yeon không nhấc máy khiến cô đau lòng như thế nào.

Nhắc đến chuyện này, cô lại thấy chán ngán.

Hyo Min đặt ly rượu trên bệ cửa sổ, quyết định ra ngoài thư giãn, hít thở không khí trong lành.

Bây giờ vẫn chưa đến mười giờ, cuộc sống về đêm của Seoul vẫn chưa bắt đầu.

Cô lái xe một vòng trên phố, không biết đi đâu, cố tình lái xe một vòng quanh Seoul, dừng lại trước khu nhà xưa một lúc rất lâu. Trước đây cô không phải là người dễ dàng thương cảm, nhưng một khi đã thương cảm thì giống như một tên lão nỗi giận, hung dữ, đáng sợ.

Sự bi thương của cô khiến bản thân cô cũng phải ngạc nhiên, dường như cô thực sự yêu Ji Yeon đến khi biển cạn đá mòn, chết cũng không rời vậy. Thực ra cô sống ba mươi năm nhưng chưa bao giờ có trải nghiệm về tình yêu say đắm, yêu điên cuồng. Không chỉ như thế mà trải nghiệm của cô về tình cảm nghèo nàn đến đáng thương. Không phải là người cô yêu không yêu cô thì là người yêu cô cô không yêu, khó khăn lắm mới có một hai người tâm đầu ý hợp, nhưng lại vì nguyên nhân khách quan này kia mà cuối cùng không đến được với nhau, thậm chí vẫn chưa kịp đi sâu hơn thì đã bị "bóp nghẹt". Vì vậy, trong lòng cô luôn cảm thấy nuối tiếc, dù là những ngày tháng ở bên Ji Yeon.

Mỗi lần nhớ lại hoa khôi của trường thời còn là học sinh, cô lại mơ mộng một hồi - nếu lúc đầu có thể ở bên cô ấy, thì sẽ tốt biết bao... Dường như ở bên người ấy thì hoàn toàn không cần lo đến cơm áo gạo tiền mà có thể trở thành đôi thần tiên cao quý, an nhàn.

Trong cuộc đời mỗi người đều có những người khác nhau, một số người có thể dùng để giết thời gian, một số người lại được chôn chặt trong sâu thẳm con tim để mà nhớ mong. Đã từng có thời gian, Jiyeon không may trở thành người để Jiyeon giết thời gian, lấp chỗ trống, vì thế mà cô thấy không hoàn mỹ. Bây giờ, cuối cùng cô ấy đã trở thành người để hoài niệm, nhớ mong. Những khuyết điểm trước đây của cô giống như chấm đen trên bức ảnh, có thể Photoshop đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro