Chap 12: Nụ hôn đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRUYỆN NÀY LÀ THUỘC BẢN QUYỀN CỦA TỚ, ĐỀ NGHỊ KHÔNG MANG RA NGOÀI. XIN CẢM ƠN.

*Tối trước hôm thi.*

"Khải Khải, chỉ cho em bài này đi." - Cậu ngồi trên bàn nhìn anh.

"Anh lười lắm." - Anh vẫn cắm mặt vào cái laptop của mình.

"Khải Khải." - Cậu trưng ra bộ mặt cún con. "Làm ơn đi mà, mai thi rồi."

"Em lên đây đi." - Anh chỉ vào chỗ trước mặt mình. Cậu vui lắm, chạy vèo phát lên giường.

"Đâu? Chỗ nào? Anh chỉ cho." - Anh tựa cằm vào vai cậu, nhòm cuốn sách.

"Chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa."

"Nguyên Nguyên à, ngồi lui vào đây đi, anh lạnh lắm." - Anh kéo cậu sát vào anh, tay vòng ra trước ôm eo cậu. Cảm nhận được lưng mình chạm vào ngực anh, mặt cậu thoáng có vài vệt hồng.

"Chỗ này á? Làm thế này nè......." - Anh chỉ bài tận tình cho cậu. Vì cậu vốn thông minh nên nghe giảng một lần đã hiểu, anh lại giảng vô cùng dễ nhớ thành ra cậu rất thích hỏi anh cách làm bài tập.

"À thế sao? Vậy em hiểu rồi." - Cậu định vùng ra khỏi tay anh nhưng anh ôm eo cậu chặt cứng, cậu không thoát ra được. "Khải Khải, bỏ em ra, em phải làm bài."

"Một chút thôi. Anh thực sự rất lạnh." - Anh xoay cậu lại để cậu đối diện với mình, anh ôm cậu thật chặt. "Nguyên Nguyên à, em thực sự rất ấm đó."

Cậu có chút ngại ngại, cơ mà anh nói đúng, người anh có chút lạnh lạnh (ngu thì chết chứ sao? Giữa trời đông Khải Khải mở cửa ban công ra làm gì, có mà kiếm cớ ôm Nguyên thì có.)

"Nguyên Nguyên, em thực sự rất đẹp." - Anh kéo cậu ra đối mặt với mình.

"Cảm...cảm ơn." - Cậu xấu hổ, cúi mặt xuống. Nhưng anh lại nâng mặt cậu lên, gần gần tiến sát mặt vào cậu, gần, gần dã man luôn. Môi anh chỉ cách cậu nửa cm nữa thôi, cậu nhắm tịt mắt. Nhìn cậu như vậy, anh không khỏi buồn cười.

"Hahahaha, Nguyên à, nhìn em buồn cười quá đi." - Anh lăn ra giường cười như thằng điên.

"Anh dám trêu em?" - Cậu thẹn quá hoá tức xông vào cù anh.

"Nào....hahaha...Nguyên Nguyên.....không đùa nữa." - Anh cười sằng sặc, cậu không có ý định dừng lại, không chịu được nữa, anh đành bật dậy, đè ngửa cậu ra giường (Au dùng từ ngữ hơi thô bỉ, các bạn đừng trách au).

"Anh làm gì vậy? Bỏ ra." - Cậu vùng ra nhưng không được, anh đã giữ chặt tay cậu.

"Anh không bỏ. Anh bảo em thôi sao em không thôi?"

"Anh trêu em trước." - Cậu bĩu môi.

"Em nghĩ anh sẽ hôn em thật sao?" - Anh chọc ngoáy cậu.

"Em....Anh biến đi, tránh ra."

"Không đi."

"Đồ dai như đỉa."

"Kệ anh, em cho anh một thứ đi rồi anh tha."

"Anh muốn gì? Lấy đi rồi thả em ra."

Cậu vừa dứt lời đã cảm thấy có gì đó ấm nóng trên môi mình. Là môi anh. Chỉ trong 1 thời gian ngắn nhưng mặt cậu đỏ lên như quả gấc. Anh ngẩng lên nhìn cậu.

"Anh.....anh vừa làm gì?"

"Anh nói e cho anh 1 thứ còn gì. Em muốn nụ hôn đầu của em." - Anh cười với cậu.

"Xong rồi còn gì. Bỏ em ra."

Anh buông cậu ra. Cậu chạy tọt vào nhà vệ sinh. Cậu xấu hổ chết đi được. Táp nước lạnh vào mặt để mặt bớt đỏ nhưng không ăn thua. Nhìn mình trong gương, cậu chạm đầu ngón tay lên môi mình, hơi ấm của môi anh vẫn ở đây. Lắc lắc đầu để quên đi, cậu ra khỏi nhà tắm. Anh đang ngồi trên giường nghịch laptop như không có gì xảy ra. Cậu leo lên giường, đạp anh sang một bên, cậu trùm chăn qua mặt, đối lưng với anh. Anh thấy vẻ ngoài tức cười của cậu, liền bỏ laptop xuống, tắt đèn. Chui vào chăn, anh vòng tay qua eo cậu, ôm cậu sát vào mình.

"Đừng giận anh nha. Anh yêu em mà." - Anh nói nhỏ.

"Em không giận anh, chỉ là bất ngờ thôi." - Cậu quay lại nói với anh.

"Sau này em còn bất ngờ nhiều." - Anh véo nhẹ mũi cậu.

"Sao anh biết đó là nụ hôn đầu của em?"

"Ai có thể hôn một con mèo toàn nanh vuốt như em trừ anh?" - Anh cười cười.

"Chỉ khi tức giận em mới thế thôi."

"Thôi, không nói nữa. Em đi ngủ đi, mai chúng ta phải thi đó." - Anh ôm cậu vào lòng, tựa cằm lên đầu cậu. Cậu cũng ôm anh, để cảm nhận hơi ấm từ tình yêu của họ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

8.00 A.M ngày thi.

"Em lo quá đi." - Cậu nhìn anh.

"Lo gì? Em mà phải lo thì cái lũ đằng kia chắc chết mất."

"Vẫn lo mà." - Cậu chớp chớp mắt.

"Không lo nữa. Chuẩn bị làm bài đi." - Anh búmg nhẹ vào trán cậu. Hành động thân mật của hai người làm bao nhiêu học sinh nữ bẻ bút gãy răng rắc.

"Học sinh chuẩn bị làm bài. Bắt đầu." - Tiếng lão già dạy Toán. Môn của lão ta là môn thi đầu tiên. Lão vì căm ghét Nguyên nên giao đề thi thì vãi cả khó. Nhưng đối với Lục Thiếu gia thì siêu dễ, kể cả Nguyên vì hôm qua Khải đã chỉ cách giải cho Nguyên nên cậu có thể làm dễ dàng.

Sau khi làm bài xong, Lục thiếu gia xuống sân trường chơi với sự vây quanh của hội học sinh.

"Khải Khải, em làm được bài rồi. Cách anh chỉ hôm qua em áp dụng được vào bài rồi." - Cậu thích thú.

"Vậy cho anh cái gì đi."

"Anh muốn cái gì?"

"Nhắm mắt lại."

Cậu nhắm mắt lại. 1s sau cậu nghe thấy tiếng hét thất thanh của học sinh và cảm giác hôm qua ùa về. Là anh hôn cậu. Trước toàn thể học sinh trong trường. Anh và Tứ thiếu gia đã nhất chí công khai tình cảm giữa anh và cậu. Ánh đèn flash lóe lên, ảnh của họ đến trưa nay sẽ đầy trên trang mạng, và trong một ngày sẽ lên trang nhất mọi tờ báo. Dứt ra khỏi cậu, anh thì thầm vào tai cậu.

"Từ giờ không phải dấu nữa rồi. Anh sẽ cho cả thế giới biết anh yêu em."

Mặt cậu đần ra. Cậu vẫn không thể tin được rằng anh sẽ công khai sớm như vậy. Giáo viên dưới sân trường cũng há hốc mồm.

"Nghe đây Nguyên Nguyên, anh yêu em, anh sẽ luôn yêu em." - Anh ôm mặt cậu, đặt 1 nụ hôn nhẹ lên trán cậu. (ngọt ngào quá điiiii >_<) "Em có yêu anh không?" - Cả trường im lặng như đợi câu trả lời từ cậu.

"Em cũng yêu anh." - Cậu ôm lấy anh, kèm theo sau đó là nụ cười mãn nguyện của bốn tên kia, chỉ có một học sinh đứng xa, nhìn họ với đôi mắt rực lửa hận thù.

End chap 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro