Chap 83: Vương Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bánh Bao nhìn thấy anh và cậu đi xuống thì nhíu mày hỏi:"Baba và Daddy bị làm sao thế ạ? Sao lại ăn mặc như vậy? Đang là mùa hè mà"

Trịnh Hồng ngước nhìn thấy cả hai đều ăn mặc chỉnh tề tới mức kín cổng cao tường thì cũng vô cùng khó hiểu.

Ngay sau đó thì chân mày bà có chút nhíu lại khi thấy trên mặt, trên má, trên cổ Vương Tuấn Khải có đầy dấu răng. Khẽ liếc nhìn sang Vương Nguyên cũng chẳng hơn gì vì từ mũi, má, môi chổ nào cũng đỏ ửng. Từ cổ xuống xương quai xanh còn có vài dấu vết bị bầm xanh.

Hai người ăn mặc kín đáo quá mức như vậy chứng tỏ muốn che giấu đi những dấu vết mờ ám kia, không biết bên trong còn thảm hại đến chừng nào?

Nhìn anh rồi hỏi:"Hai đứa làm cái gì vậy hả?"

Vương Nguyên chỉ biết cúi mặt rồi đưa tay kéo cổ áo mình lên cao một chút. Còn Vương Tuấn Khải thì ho khan mấy cái rồi nói bừa một câu:"Mèo cắn"

Nào ngờ vừa dứt lời đã bị Vương Nguyên giẫm vào chân anh một cái  khiến đôi chân mày đang nghiêm nghị hơi thoáng động.

Liếc nhìn thấy cậu đang âm thầm mỉm cười thì anh liền không nhịn, gằng giọng:"Em có tin anh cắn chết em hay không hả?"

Vương Nguyên thờ ơ không tỏ ra bất kì thái độ gì, cứ như mình vô can trong chuyện này khiến Bánh Bao phải lên tiếng hỏi:"Sao vậy ạ? Sao Baba bị mèo cắn rồi lại muốn cắn Daddy?"

Trịnh Hồng ho khan mấy cái rồi đành nói một câu đầy ẩn ý:"Lần sau đừng có để mèo cắn nữa. Nói với con mèo nên chừa cái mặt ra. Mặt mũi như bây giờ còn có thể ra đường hay sao?"

Vương Nguyên nghe xong thì xấu hổ muốn chết, đầu cúi thấp hơn, chỉ biết cắn cắn môi. Lần này đẹp mặt rồi đó.

Anh nhìn thấy cậu lúc này chẳng khác nào một con mèo nhỏ cụp đuôi thì liền buông lời trêu ghẹo:"Con mèo đó đã nghe rồi có phải không em?"

Cậu liếc nhìn anh rồi nghiến răng nghiến lợi nói:"Anh có tin..."

Anh nhướn mày nhìn cậu, thản nhiên hỏi:"Tin cái gì hả em?"

Cậu lập tức thu lại vẻ mặt hậm hực của mình, mỉm cười với anh rồi nhàn nhạt nói:"Em nghĩ trời đang nóng dần nên anh muốn ngủ dưới sàn nhà cho mát có phải không?"

Anh thách thức hỏi:"Em dám không?"

Cậu đột nhiên nhìn sang Bánh Bao và nói:"Tối nay Daddy muốn ngủ với con. Daddy nhớ con"

Vẻ mặt đắc ý của anh liền thay đổi, nhíu mày:"Em thử xem"

Cậu như cười như không đáp lời:"Tất nhiên là phải thử"

Chân mày Vương Tuấn Khải nhíu chặt hơn:"Em dám..."

Lần này tới lượt Bánh Bao nhíu mày hỏi:"Baba và Daddy đang nói gì vậy ạ? Con nghe không hiểu gì hết"

Trịnh Hồng thở dài xoa đầu bé:"Con không cần hiểu'' sau đó cầm đũa lên và nói:"Ăn cơm thôi"

Anh và cậu nghe vậy mới cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm và không tiếp tục đấu võ mồm nữa.

Bánh Bao ăn tối xong liền kéo Vương Nguyên vào phòng mình để báo cáo toàn bộ tình hình.

Cậu hỏi:"Thế nào? Bà nội có đồng ý không?"

Bé mỉm cười:"Mau khen con đi"

Cậu cũng mỉm cười xoa xoa đầu bé:"Con là giỏi nhất"

Bé khoanh tay trước ngực ngạo kiều nói:"Chuyện này với con dễ như trở bàn tay"

Cậu nói:"Thế bà có nói gì nữa không?"

Bé bĩu môi rồi nói:"Thật ra...bà nội chỉ là miễn cưỡng đồng ý..."

Cậu nghe xong thì thở dài:"Daddy biết sẽ như thế mà..."

Bé nói:"Daddy yên tâm đi, cứ làm theo ý của Daddy vì bà nội đã nói sẽ đồng ý mà"

Cậu mỉm cười hôn lên má bé:"Được. Daddy thay mặt Vương Phong cảm ơn con nha"

Bé bĩu môi:"Khen con thêm một câu nữa đi. Con đã tốn không ít nước bọt và dùng tới mấy tuyệt chiêu làm nũng luôn đó"

Cậu bật cười trước bộ dạng này của con trẻ:"Con thật 666 nha"

Bé nghe vậy thì khoái chí cười híp mắt. Thật ra bé chỉ cần làm nũng một chút thì Trịnh Hồng đã chịu không nổi mà đống ý cho cậu đón Vương Phong về Vương gia rồi.

Vương Nguyên sai người nhanh chóng dọn dẹp trang trí lại căn phòng bên cạnh phòng của Bánh Bao cho Vương Phong để cả hai có thể trở thành bạn tốt của nhau. Dù sao cũng cùng là trẻ con với nhau nên chắc chắn sẽ dễ dàng tiếp nhận nhau hơn.

Tối hôm đó cậu và Vương Tuấn Khải lại tiếp tục trận chiến trên giường. Hết hôn thì cắn, hết cắn thì nhéo đến khuya mới chịu ôm nhau đi ngủ. Xem như hòa giải xong xuôi.

Sáng hôm sau Vương Nguyên dẫn Bánh Bao đi mua sắm giường mới và và mua một số đồ dùng cá nhân cho Vương Phong. Sẵn tiện mua thêm quần áo giày dép cho cả hai bé.

Mặc dù biết Bánh Bao rất rộng lượng nhưng cậu không muốn bé nghĩ Vương Phong lấy bớt đi tình thương của cậu dành cho bé.

Mua sắm xong thì cậu đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Vương Phong.

Bánh Bao ôm con cừu bằng bông to bự đưa cho Vương Phong nói:" Em là Bánh Bao. Cái này tặng Phong ca. Mừng anh xuất viện"

Vương Phong nhìn thằng bé trắng trẻo mập mạp trước mặt không chớp mắt rồi lắc đầu ý không muốn nhận.

Vương Nguyên thấy vậy thì lên tiếng:"Em tặng con thì con cứ nhận đi. Nếu không em sẽ buồn đấy"

Bánh Bao nghe vậy thì vẻ mặt liền thoáng vẻ đượm buồn, mi mắt rũ xuống khiến Vương Phong phải đưa tay tiếp nhận con cừu bằng bông kia.

Về tới nhà thì cậu kêu vệ sĩ mang tất cả đồ đạc lên phòng của Vương Phong rồi dẫn hai bé vào nhà.

Bánh Bao nhìn thấy Trịnh Hồng thì liền chạy lại ngồi vào lòng bà mục đích chính là để lấy lòng.

Vương Nguyên cúi chào bà rồi nhìn sang Vương Phong và nói:"Cúi chào bà đi. Đây là bà nội của Bánh Bao. Cũng xem như..."

Trịnh Hồng không cho cậu nói hết câu vì sẽ không có chuyện bà sẽ xem Vương Phong như là cháu của mình, huống hồ toàn bộ thiện cảm mà bà dành cho một đứa trẻ đều bị chính mẹ của nó hủy hoại hết rồi.

Ngắt lời cậu:"Không cần đâu, đưa nó lên phòng đi"

Vương Nguyên thấy thái độ lạnh nhạt của bà thì nháy mắt ra hiệu với Bánh Bao. Bé liền lay tay bà bà:"Ây da... Bà làm như vậy người ta sẽ sợ đó. Bà nội hiền từ ơi..."

Trịnh Hồng nghe vậy thì chỉ vào trán bé, mắng yêu:"Con đó. Thật là làm người ta chán ghét"

Bánh Bao chu chu môi rồi tỏ ra ủy khuất:"Con biết là bà không nỡ ghét con đâu"

Bà mỉm cười hôn trán bé một cái:"Tiểu tổ tông nhà ngươi đấy. Chỉ giỏi làm nũng"

Nói rồi quay sang nói với cậu:"Giao nó cho người làm rồi tắm rửa thay quần áo đi. Đợi Tuấn Khải về rồi cùng nhau ăn cơm"

Vương Nguyên gật đầu "dạ" một tiếng sau đó dẫn Vương Phong lên phòng của bé.

Cậu dẫn bé vào phòng nhìn bé hỏi:"Con nhìn xem có thích căn phòng này không? Chú không biết sở thích của con nên đã tự ý quyết định. Nếu không thích có thể thay đổi một chút"

Bé im lặng nhìn xung quang không tỏ ra vẻ chán ghét hay thích thú gì. Vẻ mặt vẫn thờ ơ như ngày đầu cậu nhìn thấy.

Vương Nguyên nhìn chiếc giường hình ngôi nhà màu lam và nói:"Bánh Bao đạ chọn giường cho con đó. Con có thích không?"

Thấy bé gật đầu thì Vương Nguyên nhẹ nhàng xoa đầu bé và nói:"Chắc con cũng mệt rồi, nằm nghỉ một chút. Lát nữa có người giúp con tắm rửa thay quần áo"

Thấy bé gật đầu rồi ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống thì cậu kéo chăn đắp cho bé rồi mới bước ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Vương Nguyên thật sự đi khỏi thì bé mới bước xuống giường mở túi xách lấy con rôbot mà cậu đã tặng ra rồi leo lên giường ôm lấy món đồ chơi kia rồi nhắm mắt lại ngủ. Đứa nhỏ này luôn cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn quá mức khiến người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ đau lòng.

Vương Tuấn Khải lên phòng thấy Vương Nguyên đang chuẩn bị quần áo sẵn cho anh tắm thì mỉm cười bước đến ôm lấy cậu từ phía sau:"Bảo bối...".

Nhẹ nhàng cắn vành tai cậu thì thầm:"Đạt được mục đích nên thích thú lắm phải không?"

Cậu mỉm cười quay lại ôm cổ anh, nhẹ giọng:"Nhưng anh cũng đâu có thiệt thòi, không phải sao?"

Anh cắn lên chóp mũi cậu một cái, cưng chiều nói:"Em thật đáng ghét''

Cậu nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, chân thành nói:"Cảm ơn anh đã đồng ý"

Anh cũng đáp lại cậu bằng một nụ hôn lên trán:"Ở đây có thêm một người hay 10 người cũng không phải chuyện to tác gì. Chỉ là..."

Cậu ôm lấy thắt lưng anh, tựa đầu vào ngực anh rồi nói:"Em biết. Nhưng mọi chuyện là do người lớn gây ra, trẻ con không hề có tội. Vương Phong còn nhỏ như vậy mà phải chịu cảnh cô quạnh, nó làm em nhớ tới bản thân mình lúc nhỏ...nhưng ít ra em còn may mắn khi có Cậu, còn nó thì..."

Anh khẽ hôn lên tóc cậu:"Dù sao mẹ cũng không phản đối nên cứ theo ý em mà làm''

Vương Nguyên mỉm cười xua tan bi thương trong đáy mắt. Nhón chân hôn anh thêm lần nữa:"Yêu anh nhất''

Anh cũng khẽ cười nhưng trong đáy mắt có gì đó gian xảo:"Vậy tắm cho anh đi". Dứt lời liền nhấc bỗng cậu lên

Bánh Bao nhìn đồng hồ đã 7h thì qua phòng tìm rồi nắm tay kéo Vương Phong xuống lầu cùng ăn tối.

Hôm nay Bánh Bao rất ra dáng chủ nhà nên cứ gấp thức ăn cho Vương Phong nói:"Ca ca gầy như thế không sợ gió bay hay sao? Phải ăn nhiều như em mới không sợ bị thổi đi"

Mọi người ai xong nghe cũng bật cười nhưng Vương Phong vẫn cứ im lặng ngồi ăn những gì Bánh Bao và Vương Nguyên gấp cho và cũng không dám gấp thêm bất kì thứ gì khác. Cả buổi cứ ngoan ngoãn ngồi yên như thế.

Ăn xong Bánh Bao không nán lại đại sảnh mà kéo Vương Phong lên phòng của mình để cùng nhau chơi đồ chơi

Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải thấy vậy cũng đi theo xem sao. Cùng là trẻ con nên cứ để chúng hòa nhập theo cách của trẻ con sẽ tự nhiên hơn.

Bánh Bao nhìn Vương Phong rồi nói:"Daddy nói chúng ta phải kết bạn với nhau. Bánh Bao tặng caca một món quà. Tất cả ở đây ca ca thích cái nào Bánh Bao sẽ tặng cho ca"

Vương Phong nghe xong chỉ lắc đầu, vẻ mặt không biểu hiện bất kì thái độ gì khiến người khác thật sự không đoán được đứa nhỏ này đang nghĩ gì, vui hay buồn?

Vương Nguyên nói:"Là em muốn tặng quà gặp mặt cho con. Con không nên từ chối"

Vương Phong nghe vậy thì rất hợp tác, chỉ tay vào cái máy bay trên kệ kia, kì thật bản thân có thích hay không chỉ mình bé mới biết được.

Bánh Bao rất nhanh chóng lấy chiếc máy bay điều khiển xuống đưa cho Vương Phong và nói:"Tặng cho ca này"

Vương Phong cũng lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho Bánh Bao xem như có qua có lại.

Bánh Bao hiểu ý nhận lấy và tươi cười híp mắt, khởi đầu như thế cũng xem như là thuận lợi rồi. Sau đó cả hai chơi cùng nhau nhưng chỉ có mình bé nói nói cười cười cho Vương Phong chỉ im lặng ngồi nghe.

Vương Nguyên thấy cả hai hòa thuận như vậy thì an tâm trong lòng, xuống lầu mang một ít bánh quy lên cho hai bé vừa ăn vừa chơi.

Trước khi ngủ cậu còn pha hai ly sữa nóng mang lên cho cả hai, nhẹ giọng:"Uống sữa rồi đi ngủ thôi. Con nít không được thức khuya, sẽ không cao lên được"

Hai bé ngoan ngoãn uống hết rồi mới bắt đầu thu dọn đồ chơi sau đó thì Vương Phong quay về phòng của mình.

Lúc này Bánh Bao nằm giữa Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải.

Cậu hôn trán bé rồi hỏi:"Bánh Bao thật giỏi nha. Biết chia sẻ đồ chơi cho người khác. Daddy rất vui"

Bé cao hứng nói:" Bánh Bao là nam tử hán mà. Rất rộng lượng nha"

Cậu cười rồi hỏi:"Bánh Bao sẽ không buồn khi Daddy quan tâm người khác chứ?"

Bé đáp:"Con hiểu Daddy mà. Con không có ghen tỵ đâu nên Daddy cứ yên tâm''

Vương Nguyên nói:"Daddy biết mà. Bánh Bao không có nhỏ mọn như vậy. Nhưng Daddy muốn nói cho con hiểu. Daddy không muốn con nghĩ mình đang bị người khác cướp mất Daddy"

Bánh Bao quay qua hôn lên má cậu:"Daddy yên tâm. Con sẽ không nghĩ như vậy"

Vương Tuấn Khải lúc này mới lên tiếng:"Bánh Bao thật hiểu chuyện". Nói rồi tán thưởng bé bằng một nụ hôn lên trán

Bánh Bao đưa tay ôm lấy cổ anh:"Con rất ngoan". Dứt lời liền ngoan ngoãn nằm yên, một lúc sau thì đã ngủ thiếp đi.

Anh và cậu thấy vậy thì rời giường sửa chăn lại cho bé rồi mới đi ra ngoài đóng cửa lại.

Cậu nói với anh:"Anh lên phòng trước đi. Em qua kia xem Vương Phong một chút"

Anh thì thầm vào tai cậu một câu:"Chỉ một chút thôi đó. Anh không muốn đợi lâu đâu"

Vương Nguyêm mím môi rồi đánh vào ngực anh một cái:"Em biết rồi...đáng ghét"

Nhìn thấy Vương Phong đã ngủ thì cậu nhẹ nhàng bước đến đắp lại chăn cho bé rồi thì thầm:"Hy vọng kể từ hôm nay con sẽ có một cuộc sống mới. Sẽ vui vẻ mà sống, vui vẻ mà trưởng thành".

Khi cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại thì gương mặt Vương Phong đã đầy nước mắt, ôm chặt lấy con rôbot vào lòng.

*9-1-2017* BB mới 3 tuổi thôi. Hí hí hí hà hà hà

https://www.youtube.com/watch?v=NwL1Tchu8l0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro