Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cười giòn tan như hòa vào nắng cuối ngày đang rơi rớt. 10 năm khổ luyện, nước mắt đổ xuống có lẽ nhiều hơn cả nụ cười, máu đã rơi có lẽ còn nhiều hơn cả mồ hôi.

"Đệ cứ về đảo trước đi, xong việc ta sẽ về." Nghệ Hưng phe phẩy quạt, bày ra bộ dáng thanh tao nhàn hạ.

"Đã đi cùng nhau, thì phải trở về cùng nhau. Huynh đang định bỏ rơi đệ phải không?" Bạch Hiền ôm lấy cánh tay Nghệ Hưng nhõng nhẽo, bày ra bộ dạng mặt dày ăn vạ. "Huynh muốn vứt đệ nơi đầu đường xó chợ phải không? Sao huynh lại có thể vứt bỏ một tiểu đệ đáng yêu như đệ cơ chứ?"

"Đệ đã ngoài 20 tuổi rồi đấy." Nghệ Hưng gạt tay Bạch Hiền, ánh mắt khinh bỉ nhìn cả thân hình đang quấn chặt lấy mình như vòi bạch tuộc. "Cái bộ dạng bây giờ của đệ nhìn rất lố bịch đó biết không?"

Bạch Hiền bĩu môi, tỏ vẻ oan ức. "Lố bịch thì cũng chỉ mình huynh thấy."

"1 tuần nữa là đại thọ 70 của Trình Thái phó, ta nghe nói Thái hậu sẽ đích thân đến phủ lão ta dự tiệc. Đây là một cơ hội tốt, hai người đó ở chung một chỗ, việc của ta cũng sẽ tiện hơn." Nghệ Hưng chỉ vào Bạch Hiền, người đang trưng ra đôi mắt háo hức sáng trưng vì muốn hóng hớt cuộc vui. "Ta cấm đệ không được nhúng tay vào đấy. 1 tuần nữa, chúng ta sẽ gặp lại, Túy Hương lầu."

"Ây gu, đệ không biết là huynh lại thích chốn phong hoa tuyết nguyệt đó à nha." Bạch Hiền nhăn nhở, ánh mắt đểu giả quét từ trên xuống dưới người Nghệ Hưng "Huynh ở đó cũng đã hơn 1 tháng rồi, phải chăng đã kết cô nương nào ở đấy?"

"Vớ vẩn." Nghệ Hưng không thương tiếc mà tặng cho Bạch Hiền một cái cốc đầu kêu ra tiếng.

"À mà không đúng, huynh còn xinh đẹp hơn mấy vị cô nương ở đó." Bạch Hiền xoa xoa trán, ánh mắt vẫn không ngừng xoi xét đánh giá Nghệ Hưng. "Có phải huynh đã cướp mất hồn nam nhân ở đó không?"

"Đệ muốn chết phải không?" Nghệ Hưng rít lên, đầu óc của Bạch Hiền đang nghĩ cái gì, không cần phải suy nghĩ nhiều cậu cũng có thể đoán ra.

"Ha ha...." Bạch Hiền ôm bụng lăn lộn cười khanh khách "Trêu trọc huynh thật là quá thú vị mà. Thôi kệ huynh đấy, muốn làm gì thì làm, đệ đi chơi, 1 tuần sau gặp lại."

Lời nói vừa dứt, trên vách núi gió đang thét gào, chỉ còn lại bóng áo lam nhạt phất phơ.

Trên thế gian này, luận về khinh công, nếu xếp Bạch Hiền ở vị trí thứ 2, chẳng ai có đủ tư cách để ngồi lên vị trí thứ nhất, kể cả những bậc tiền bối lão làng hiện vẫn đang còn sống, thậm chí là cả sư phụ. Nghệ Hưng nhớ rằng, lần đầu hai người họ tập luyện khinh công với nhau, sư phụ đã phải thốt lên 4 chữ đối với việc tập luyện Bạch Hiền.

"Khả năng thiên phú."

10 năm sống cùng với nhau đã tạo nên một mối quan hệ đặc biệt gắn bó giữa Bạch Hiền và Nghệ Hưng, cho dù tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu như Bạch Hiền sở hữu một khuôn mặt với những đường nét mị hoặc và đôi mắt biết nói sẵn sàng làm bất cứ ai đổ gục khi chìm trong ánh nhìn ấy, thì Nghệ Hưng nhìn thuần khiết, ngây thơ và non nớt. Ánh mắt cậu lúc nào cũng sáng trong, tinh khôi, không nhuốm chút vấy bẩn, dẫu cho đôi tay cậu đã từng cướp đi sinh mạng của hàng trăm người. Bạch Hiền tính cách có chút sôi nổi, bất cần, cho dù những biến cố mà cậu ấy đã phải trải qua ở những tháng năm thời thơ ấu khắc nghiệt hơn bất cứ đứa trẻ nào. Trong khi đó, Nghệ Hưng lại hoàn toàn trầm tĩnh, ít nói, hoàn hảo giống như một người anh bao bọc lấy đứa em trai nhỏ của mình.

Hai người có thể không cùng cha, không cùng mẹ, nhưng còn thân hơn cả anh em ruột thịt.

.

.

.

Buổi lễ đại thọ 70 của Trình thái phó được xem như là buổi tiệc lớn nhất trong năm nay. Đèn lồng đỏ đã được treo khắp nơi trong sân từ mấy hôm trước, khắp phủ đám người làm đi lại bận rộn như thoi đưa.

Từ sáng sớm, một hàng dài người đã xếp hàng ngay ngắn để lần lượt được vào phủ chúc thọ Thái phó. Kéo theo đó cũng là một hàng dài quà cáp với đủ những của ngon vật lạ trên đời, hoặc những món đồ độc đáo mà thế gian không thể tìm được cái thứ hai. Ai cũng hi vọng ông ta để mắt đến mình, người cầu chức tước, người cầu tiền bạc, người ta chúc thọ không chỉ vì lòng thành đối với một người già, mà còn vì những lợi ích mà họ sẽ nhận được khi chịu khó bỏ ra khoản chi phí ban đầu này.

Ở cái tuổi 70 đã gần đất xa trời, Trình thái phó có được trong tay tất cả mọi thứ, danh phận, quyền lực, tiền bạc. Ông ta là Trình thái phó, dưới 1 người trên vạn người, là cha ruột của Hoàng thái hậu, và là ông ngoại của đương kim thánh thượng đang tại vị trên ngai vàng kia. Đất đai ông ta có trong tay trải rộng khắp mọi nơi, chỉ riêng việc thu tô thuế đã có thể khiến ông ta no đủ mà không phải nghĩ ngợi gì. Nhưng lòng tham con người là vô đáy, có nhiều lại muốn được nhiều hơn nữa, Trình Thái phó cao cao tại thượng kia còn móc nối với không ít các thương gia, nhà buôn lớn để kinh doanh độc quyền, chèn ép giá cả, ... lợi nhuận thu được quả thật khiến người ta phải giật mình.

Một người quá thông mình và tài giỏi, chỉ tiếc lại vận dụng những tài hoa của bản thân không đúng chỗ, là kẻ gây nguy hại cho xã tắc.

Muốn được vào chúc thọ Thái phó, phải có thiệp mời, qua cổng phủ còn phải ghi danh, nghiêm ngặt xem ra còn hơn là ra vào cổng Hoàng cung.

.

.

.

Túy Hương lầu về đêm, quả là chốn ăn chơi bậc nhất kinh thành. Nơi khiến người ta cho dù có đốt hàng vạn bạc vàng vào đó vẫn không thấy tiếc nuối.

Đèn đuốc được chiếu sáng khắp nơi, cầu thang đỏ rực kiêu hãnh trải bốn phía, rèm sa mỏng mảnh mềm mượt, âm nhạc rộn ràng, rượu thơm kích thích, món ăn hảo hạng.

Nhưng điểm hấp dẫn nhất là các cô nương ở đây.

Là kỹ nữ chốn lầu xanh, nhan sắc phải có là điều bắt buộc, các nàng mang vẻ đẹp mặn mà dưới lớp son phấn của mình dạo bước khắp nơi trong kĩ viện. Nét đẹp cũng rất đa dạng, có nàng mắt sắc mày ngài đôi môi đỏ thắm yêu mị, lại có nàng thanh tao thuần khiết, ... Những tấm áo mỏng mảnh lại hờ hững buông thả trên vai, sẵn sàng tuột xuống bất cứ lúc nào. Những bàn tay hư hỏng lướt vội vã qua từng chiếc eo thanh mảnh, bò xuống mông, hay trườn lên ngực. Những tiếng cười dâm đãng và thích thú vang lên khắp nơi, nghe chói tai gai mắt đến rợn người.

Còn điểm hấp dẫn hơn, là các kỹ nam của Túy Hương lầu.

Các kỹ nữ đã phong tình như vậy, các kỹ nam cũng không hề thua kém, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn mạnh mẽ phóng khoáng có phóng khoáng. Các mĩ nữ khiến người ta muốn hồn xiêu phách lạc, thì các mĩ nam cũng có thể làm khách làng chơi rơi vào bể trầm mê.

Đêm nay Trình tể tướng có đại thọ, thu hút toàn bộ thương nhân trong thành, nhưng Túy Hương lầu vẫn cứ rộn ràng nhộn nhịp, bởi các khách nhân của họ hầu hết là đám công tử mới lớn ăn chơi sa đọa, cái việc cầu cạnh kia, là việc của phụ huynh họ, không đến lượt họ phải lo.

Cha mẹ họ kiếm tiền, còn họ tiêu tiền, đây là một cách để cân bằng dòng tiền vào và ra.

Bạch Hiền ngồi một mình ở một góc của Túy Hương lầu, uống rượu rồi chép miệng thích thú ngắm nhìn không khí nhộn nhịp trong lầu. Gì chứ riêng việc ăn chơi cậu rất có hứng thú.

Với vẻ ngoài yêu mị của mình, lại ngồi một mình thưởng rượu, không khó để chẳng bao lâu sau cậu đã thu hút được 1 đám ong bướm vây quanh mình.

Cậu mặc đồ trắng, giữa những bộ quần áo rực rỡ màu sắc khắp nơi trong lầu, giống như một bông hoa hồng bạch, nở rộ trong cả một khóm hoa màu mè, nhìn lạc lõng nhưng lại nổi bật, chỉ cần liếc mắt qua là thấy.

"Tiểu mĩ nhân sao lại ngồi đây uống rượu một mình vậy?" Một gã đàn ông nét cười dâm đãng ngồi xuống cạnh Bạch Hiền "Để ta tiếp rượu mĩ nhân."

Đám người xung quanh cũng hau háu nhìn Bạch Hiền, ánh mắt như muốn xé toạc tấm áo trắng của cậu.

Gã bên cạnh cũng rất biết tranh thủ, bàn tay hắn nhanh chóng lướt qua mu bàn tay của Bạch Hiền, rồi lân la dò tới những ngón tay mảnh khảnh.

"Bàn tay của tiểu mĩ nhân thật là đẹp". Gã vuốt ve dọc từng đốt ngón tay Bạch Hiền cảm thán. "Cả đời này ta chưa từng được thấy một bàn tay nào đẹp hơn thế."

Trong đầu gã lúc này, hình ảnh những ngón tay kia lướt trên làn da hắn, bờ môi đỏ mọng kia rên rỉ gọi tên hắn khiến hắn hưng phấn không sao ngừng được, cậu khiến hẳn cảm thấy phấn khích, khiến hắn muốn phát cuồng, thô bạo gặm nhấm cậu.

"Ta không có hứng thú với mấy người." Bạch Hiền gạt tay hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên. "Cút ra chỗ khác."

Giọng nói của cậu, cái cách cậu nhếch khóe môi, càng khiến những kẻ xung quanh trở nên mất đi lí trí.

"Tiểu mĩ nhân ương bướng." Bàn tay không an phận kia lại tiếp tục mò mẫm xuống đùi của Bạch Hiền. "Ta rất thích. Mĩ nhân cần bao nhiêu, ta đều có thể cho. Chỉ cần mĩ nhân ngoan ngoãn đáp ứng ta một đêm."

"Bản công tử còn cần mấy đồng tiền dơ bẩn của đám các ngươi sao?" Chiếc đũa tre không biết đã trong tay Bạch Hiền từ lúc nào, đập thẳng lên bàn tay của hắn.

"Au". Gã đàn ông tru tréo, thô bạo nắm lấy cằm Bạch Hiền. "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt? Được lắm! Đêm nay, bản công tử sẽ khiến ngươi phải điên cuồng đau đớn mà nằm dưới thân ta."

Nói xong, gã ra hiệu cho đám đàn em xung quanh tiến về phía Bạch Hiền. Cậu cũng đang điên tiết, định sẽ cho cái đám không biết điều này về nơi chín suối, xuống dưới đó mà tiếp tục cái sự dâm đãng của bản thân.

Bàn ăn bị náo loạn, nhưng cả lầu xanh chẳng ai muốn can thiệp, chỉ liếc mắt như xem trò vui, kẻ không muốn phiền phức tự rước tai họa vào thân, kẻ thì đã quá quen với sự loạn lạc chốn này.

Đúng lúc cậu định xuất ra ám khí, một giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

"Cậu ấy đã không muốn. Mấy người cũng đừng dồn ép người khác quá đáng như vậy."

Bạch Hiền thu hồi ám khí, quay lại nhìn kẻ vừa muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân kia.

Thân hình dong dỏng cao, cả người áo choàng đen tuyền, giắt ở thắt lưng là một thanh kiếm. Bao kiếm cũng một màu đen đặc, gần như chìm trong màu áo. Nhưng khí chất mà người đàn ông này mang lại lại mang vẻ tươi sáng, hiên ngang. Khuôn mặt vừa có chút ngây thơ, lại có chút khảng khái, kiên định.

"Ngươi là ai mà dám động vào người của ta?" Gã đàn ông hất mặt lên nhìn cậu, đuôi mắt nheo lại khó chịu.

"Công tử đã muốn hỏi quý danh thì ta cũng xin thưa.Ta họ Phác, tên Xán Liệt."

Bạch Hiền thoáng giật mình, là Phác Xán Liệt? Cái tên này...

"Phác Xán Liệt sao?" Gã đàn ông cười khinh khỉnh. "Bản công tử không biết ngươi. Một kẻ vô danh tiểu tốt, lại muốn đòi người với bản công tử sao? Đúng là không biết lượng sức mình. Người đâu, xông lên!"

"Đắc tội!"

Xán Liệt khẽ cứu đầu, nở một nụ cười nhẹ, từng chút từng chút xử lý đám ruổi bâu đến xung quanh mình. Đám ong ve ban đầu cậy người đông thế mạnh, bản thân lại có chút võ công, định bụng dần cái kẻ muốn làm anh hùng rơm này một trận nhừ tử. Nhưng tiếc thay, anh hùng rơm không thấy đâu, lại gặp ngay phải cao thủ, cuối cùng hậu quả là lê lết bò trên sàn nhà.

Gã đàn ông khiếp sợ, lùi dần lùi dần ra phía sau, lại ăn trọn cú đá vào mông từ Bạch Hiền, cuối cùng ngã bổ nhào ra phía trước, giống như ếch ương.

Xung quanh vang lên những tiếng cười thích thú, thỉnh thoảng lại được xem trò hay, bọn họ rất có hứng thú.

Còn bọn chúng, cũng rất biết điều mà kéo nhau chạy nhanh khỏi lầu. Trước khi đi, gã công tử kia còn quay lại đe dọa.

"Phác Xán Liệt, ngươi nên nhớ có một ngày Lạc Thái Hồ ta sẽ quay lại đòi cái mạng chó của ngươi."

"Ngài đi vui vẻ." Xán Liệt nhún vai, rồi tiến về phía Bạch Hiền, ngồi xuống đối diện với cậu. "Ta vừa cứu huynh, huynh mời ta bữa rượu này được không?"

"Huynh đang đòi ta trả ơn?" Bạch Hiền nhướn mày, thú vị nhìn con người trước mắt đang tự nhiên gắp đồ ăn ăn ngon lành trước mắt cậu. "Ta nhớ là ta đâu có nhờ huynh giúp đỡ."

"Huynh thật là keo kiệt". Xán Liệt cười vang, cũng thích thú nhìn lại Bạch Hiền. Cằm chống lên mu bàn tay trái, cẩn thận đánh giá "Mà phải công nhận, huynh thật đẹp."

"Giờ thì huynh còn muốn ta lấy thân mình trả ơn?"

"Thôi khỏi. Ta cũng đâu phải cùng một ruột với đám khốn nạn kia." Xán Liệt xua tay "Huynh đẹp thì đẹp thật, nhưng trong lòng ta có người khác rồi, ta cũng không thể làm chuyện có lỗi với người đó được."

"Huynh đã có ý trung nhân?" Bạch Hiền bỗng cảm thấy nhịp tim của cậu hẫng mất một nhịp, nhưng điều đó diễn ra quá nhanh, khiến cậu cảm giác như mình đã lầm. "Vậy giữa tôi với người đó, ai đẹp hơn?"

"Đã một thời gian dài tôi không được gặp cậu ấy rồi, cũng không biết bây giờ cậu ấy như thế nào nữa. Có lẽ cậu ấy không đẹp bằng huynh, nhưng trong lòng tôi, cậu ấy vẫn là đẹp nhất." Ánh mắt Xán Liệt khẽ mơ màng, hồi tưởng lại nụ cười tươi rói đã in sâu vào trong trái tim cậu hơn 15 năm qua. "Huynh sao lại có hứng thú đến chốn này uống rượu vậy. Ta thấy hình như huynh đến không phải vì muốn tìm mỹ nhân."

"Chốn này có rượu ngon, thức ăn ngon. Ta không thể đến sao?" Bạch Hiền nâng chén rượu lên phía trước, khảng khái nuốt trọn. "Huynh đang đánh giá ta là người thanh tao? Vậy huynh đến đây làm gì?"

"Cũng giống huynh thôi." Xán Liệt cười vui vẻ. "Suýt chút nữa đã quên. Tên huynh là gì vậy?"

"Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải để lại danh tiếng." Bạch Hiền khẽ cười, ánh mắt thâm sâu nhìn Xán Liệt.

"Huynh đang cố tỏ vẻ bí ẩn đấy à?"

"Cứ cho là vậy đi."

Đọng lại sau cuộc gặp gỡ kì lạ, vẫn chỉ có một nét cười nơi đáy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro