[Long-fic] [MA] boyfriend Vampire (2pm fanfic)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: Hottestiu2pm

Paring: ChanHo, Khunyoung, JayTaec ...

Rating: 18+

Category:romantic, horror, mythology, sad

Summary: Đọc đi rồi biết… au không biết tóm tắt làm sao hết

Notes : fic đầu tay của au (ko phải fic đạo ) nên có gì mong các tiền bối góp ý, bỏ qua cho tại hạ (máu kiếm hiệp). nhưng mà ya hơi nặng đấy nhé.


CHAP 1
*** chap này chưa có yaoi***

Một ngày mới nữa đã lên, những ánh nắng ấm áp, lóng lánh của buổi ban mai như sáng soi vạn vật. Nắng chan hòa xuyên qua những tán cây kẽ lá, để lại vô vàn những hoa nắng lấp lánh trên mặt đất.

Bên một khung cửa sổ nhỏ, của một căn nhà nhỏ cũ kỉ nằm trong một góc nhỏ nào đó trong thành phố Seoul, có một thiên thần "nhỏ" đang quỳ gối chắp tay hướng về phía ánh mặt trời mà cầu nguyện:

- Appa, Umma ngày mới lại lên nữa rồi, con hứa với appa và umma hôm nay con sẽ sống tốt hơn ngày hôm qua ; con sẽ hướng thiện, cầu nguyện cho mọi người nhiều hơn hôm qua (tâm hồn trong sáng thật), ... xin Chúa hãy chăm sóc cho mẹ dùm con và sớm cho con gặp lại Appa của con! Amen. Bên khung cửa sổ ấy, những tia nắng tung tăn vui đùa trên làn da trắng hồng ko tì vết ( ước gì mình đươc như anh ấy T^T), thiên thần "nhỏ" ấy sỡ hữu một đôi mắt hí biết cười rất xinh ,sóng mũi dọc dừa và còn có một nụ cười trong sáng và đẹp đến cả thiên thần thứ thiệt cũng phải ganh tị. Tất cả những chi tiết ấy càng ánh lên một vẻ đẹp hoàn mỹ và một tâm hồn thánh thiện của cậu bé tên là Lee Junho.

Cậu vẫn thế hằng ngày cứ mỗi sang, cậu lại cầu nguyện Chúa chăm sóc cho mẹ cậu và cho cậu gặp lại ba mình. Sau cơn sốt nặng lúc cậu chỉ mới tuổi thì cậu dường như đã quên sạch hoàn toàn những kí ức và cả khuôn mặt của mẹ cậu. Cậu chỉ biết rằng cậu có một người mẹ rất đẹp và lời ru của mẹ “man mác êm như sáo diều dật dờ”; và cậu cũng biết mẹ ko còn bên cậu nữa mẹ cậu chỉ còn ngắm nhìn cậu từ một nơi nào đó trên bầu trời rộng lớn kia. Không biết có phải một phép màu nào ko hay đơn giản chỉ là do “tình mẫu tử” mà cậu vẫn nhớ như inh những lời dạy của bà : “sống chân thật, mạnh mẽ, biết quan tâm đến mọi người và đi tìm …appa”, những lời nói đó vẫn lắng lặng bên tai cậu như mới ngày hôm qua. “Appa àh, mình có appa sao?”- cậu hoàn toàn ko có một kí ức hay ấn tượng nào về appa của cậu cả…chính vì thế hằng ngày cậu vẫn luôn cầu nguyện rằng sẽ gặp lại appa mình. Thật vui khi biết trên đời này vẫn còn có mục tiêu, vẫn còn có một người thân để cho mình chờ đợi, phải ko? … Tuy cậu đã mất hết phần lớn kí ức của mình, nhưng cái mà người ta vẫn thường nói “tình ruột thịt” nó vẫn cứ âm ĩ cháy trong từng huyết quản của cậu, nó khiến cậu vượt qua mọi khoảng cách mọi giới hạn thôi thúc cậu muốn tìm gặp người thân của mình.

-Yah, Lee Junho! Giờ này còn chưa chịu xuống nấu bữa sáng trễ học rồi!!

_ Hurry up! I’m hungry.

_ Dạ…

Đó là Wooyoung huyng và Jaebom huyng,người anh kết nghĩa của cậu, hi nhờ có 2 huyng ấy mà cuộc sống của cậu không hề cô đơn (cũng đúng thôi mới sáng sớm đã ồn ào thế rồi) . Wooyoung lớn hơn cậu 1 tuổi còn Jaebom huyng thì lớn hơn cậu 2 tuổi. Định mệnh đẩy đưa khiến 3 con người tuy hoàn cảnh có khác nhau nhưng nỗi cô đơn, đau đớn trong quá khứu thì hoàn toàn giống nhau…

Vì là người lớn tuổi nhất nên lúc nào Jaebom huyng cũng như là người anh trong nhà vậy, luôn quan tâm chăm sóc và bảo vệ cho 2 em mình, anh là một người rất hoàn hảo cả về thể xác lẫn tinh thần, anh luôn là chỗ dựa tinh thần cho cậu va Wooyoung. Còn về ngoài hình thì nói sao nhỉ…(because it’s perfect), một thân hình nhỏ nhắn sở hữu một gương mặt bảnh trai với cơ bụng sô-cô-la sáu múi và một phong cách ăn mặt rất thời trang. Chỉ cần nhìn cơ bụng của huyng ấy thôi, cơ thể của bạn sẽ nóng lên ngay sau 0.1s …

Còn Wooyoung huyng tuy nói là lớn hơn cậu 1 tuổi nhưng nhìn gương mặt và ngoài hình huyng ấy thì trông trẻ con hơn cậu rất nhiều, huyng ấy còn thường xuyên làm nũng và làm khuôn mặc đáng yêu cùng tính cách trẻ con để được Jaebom huyng mua quần áo cho hay để cậu làm những món ngon “hầu hạ” huyng ấy …(hơy hết nói nổi con người này!!! Nhưng như vậy càng dễ thương ^^)

Còn cậu vì là maknae trong nhà nên rất được các huyng cưng chiều. Cậu rất quý các huyng của mình, cậu giữ “hạnh phúc gia đình” bằng việc tráng đầy dạ dày của họ vào mỗi buổi sáng, trưa, chiều, tối bằng những món ăn ngon nhất mà cậu có thể nấu được. Cậu cho cái việc chăm sóc, nấu ăn cho các huyng là một điều may mắn của cậu và cậu ko khi nào than vãn cực nhọc mà còn vui vẻ làm, chính vì thế không những được 2 huyng yêu thương mà tài nấu ăn của cậu ngày càng “đỉnh”.


“Gần đây các vụ hành hung diễn ra ngày càng nhiều, nạn nhân thường là nữ, đôi khi còn là nạn nhân nam , các nạn nhân thường chỉ bất tỉnh và được tìm thấy trong các con hẽm hay các ngôi nhà hoang ở ngoại ô Seoul với thân hình đẵm máu, còn có nhiều vết thương lạ ở cổ và khắp thân thể, nhưng lạ là theo một số chuyên gia động vật khẳng định thì đây chính là những vết cắn của động vật hút máu. Chính phủ đã khuyến cáo mọi người dân hạn chế ra ngoài vào ban đêm hay những nơi vắng người… Bản tin thời sự xin được kết thúc tại đây chân thành cảm ơn quý vị khán giả đã đón xem”

_Lạ thật hành hung gì ngộ vậy nhỉ? Không lấy tiền hay trang sức gì mà lại “cắn” người ta chảy máu mà lại ko giết chết. Chẳng lẽ là Ma Cà Rồng hút máu họ- Wooyoung khẽ rùng mình khi nhắc đến ba chữ “Ma Cà Rồng” , bởi vì từ nhỏ những câu chuyện về Ma Cà Rồng hút máu rồi giết người đã ám ảnh trong từng giấc mơ của Woo, cậu sợ Ma Cà Rồng hơn bất cứ một thứ gì trên đời.

_Thôi đi, cái thằng Phệ này làm Ho sợ rồi kìa? Đây là thế kỉ thứ mấy rồi mà còn tin có Ma Cà Rồng? Chúng chỉ là những nhân vật hư cấu thôi, ko có thật đâu mà lo (có đấy)? Nếu có anh sẽ dung cơ bắp này bảo vệ 2 em được chưa (hì tới chừng đó cả thân anh còn lo ko xong nói gì tới bảo vệ bé Phệ và bé Ho)- vừa nói Jaebum vừa gồng tay lên để lộ một “con chuột” “bự chảng” ^^ và ko quen véo vào má bé Phệ một cái thật đau cho bỏ cái tội nói nhảm.

_......- Ho chỉ biết cậm cụi ăn mà ko nói lời nào, bởi chẳng hiểu vì sao cậu tin Ma Cà Rồng là có thật.


Buổi sáng trong gia đình thường rất ấm cúng, đầy ấp những tiếng cười nói vui vẻ bên những món ăn ngon mà cậu nấu… Cùng ăn sáng, rồi nhau đi đến trường. Cuộc sống thật êm đềm!


Cậu và Wooyoung huyng học cùng một lớp, còn Jaebom thì học trên 2 người 1 lớp (vì 2 người này học trễ một năm). Ở trường cậu, Woo huyng và Jae huyng được lòng rất nhiều bạn gái bởi vẻ ngoài manly (Jae) và dễ thương (cậu và Woo) cũng như vẻ đẹp trai , chính vì thế cậu và Woo bị rất nhiều đứa con trai khác trong trường ghen tức nhưng được sự bảo vệ của Jaebom huyng che chở, một người rất giỏi đánh nhau, nên ko ai dám an hiếp cậu cả nhưng có ai lại đi ghét một “thiên thần” như cậu chứ đừng nói đến ăn hiếp.

---- CHAP 2----

Hôm nay là 24/1 chỉ còn một ngày nữa thôi là đến sinh nhật cậu (thật ra cậu cũng ko chắc mình có phải sinh vào ngày này ko, chỉ biết lần đầu tiên cậu được hỏi sinh vào ngày mấy thì con số 25/01 hiện ra rõ một một trong tìm thức cậu). Sau khi học xong, cậu tung tăng dạo bước về nhà để chuẩn bị nấu nguyên liệu cho những món ngon ngày mai mà cậu dự định nấu để đãi các huyng (những người cũng đang chuẩn bị cho cậu một bất ngờ). Trên những con đường về nhà quen thuộc, cậu đi qua một con hẽm nhỏ có điều gì đó khiến cậu chợt phải dừng lại.

cậu cười thầm nghĩ và cũng tự thấy xấu hổ khi thấy một đôi trai gái ở cuối con hẽm nhỏ. Mặt cậu chợt đỏ bâng như sốt cao 40 độ. Cậu toan bỏ đi nhưng lạ quá hình như có cái gì ko ổn thì phải, cậu chợt mở to đôi mắt hí của mình lên để quan sát ( đi đi Ho ạh, cậu mà can thiệp thì đời cậu sẽ “khổ” lắm đấy!). Trông nét mặt của cô gái ko có vẻ gì là đang ngây ngất khi hôn cả (biết luôn hehe) mà ngược lại thì đôi mắt mở to đầy vẻ kinh hoàng , miệng thì há to ra còn phát ra những tiếng kêu đau đớn. Vẻ đau đớn ánh lên cả bộ quần áo đỏ mà cô ta đang mặc , ko ko phải cô ta mặc bộ đồ trắng cơ mà chẳng lẽ đó là … máu. Máu dính khắp nơi trên người cô gái cả những vết thương trên cổ vẫn đang rỉ máu . Trong nền sáng hạn chế của một con hẻm nhỏ, cậu thấy người đàn ông thì đang liếm láp những giọt máu đang chảy xuống từ cổ và những vết thương của cô gái.

, cậu cuống cuồng cả lên. Vò đầu bức tóc mãi mới để ý kế bên cậu có một cây gập bằng gỗ mà người ta thường dùng để kéo rác . . Cậu cầm chặc cây gậy trong tay chạy đến cái tên mà cậu cho là “biến thái” kia.

_Yaaaaaaaaaaaaaah…. CHO MI CHẾT !!!!!!- Cậu giáng một cú trời giáng vào lưng hắn. Đang mê mẩm với “món ăn” thì bị đánh lén từ đằng sau , hắn ngước mặt lên trời la àh ko rú một tiếng hú ghê rợn ma quái, đến cả cậu là người đánh (lén) cũng rùng mình buông gậy và lùi về sau ; để lộ một khuôn mặt trắng với đôi mắt màu đỏ tươi yêu quái có thể lấy mạng con người và hàm răng đầy máu lộ rõ 2 cái răng nanh sắc nhọn. Hắn quay lại nhìn trừng vào mặt cậu ném cho cậu một cái nhìn tức giận. Cậu ngay người ra miệng mồm há to đôi mắt mở tròn… Đừng tưởng cậu sợ nhé, thì ra trong khoảng giây lát hắn quay sang trừng cậu thì gương mặt hắn đã biến đổi thành gương mặt của loài người, thật ra là gương mặt của thiên thần mới đúng, cậu ngay người ra bởi vẻ đẹp của “hắn”. “Hắn” đẹp đến nỗi cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hắn với cái mồm há hốc còn tứ chi của cậu thì bị cái vẻ đẹp ấy làm tê cứng. Hắn có một đôi mắt đẹp rất đẹp rất quyến rũ, đôi mắt ấy thu hút cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu như mất hút trong đôi mắt ấy; gương mặt thì rất cân đối tạo cho người nhìn cảm giác “mát” mắt, một dáng người rất manly nam tính phải nói là chuẩn mực của đàn ông thế kỉ 21 là hình mẫu lí tưởng của mọi phụ nữ, còn cơ thể thì toát lên một mùi hương rất quyến rũ… Tim cậu trở nên loạn nhịp cậu đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng.

_YAH ngươi làm cái gì vậy? Muốn chết hả?- Hắn tức giận hỏi một cách gằn gọc.

_......- cậu vẫn im re (mắc lo nhìn chằm chằm người ta rồi, hồn lạc vào tiên cảnh rồi còn tâm trí dâu mà trả lời)

_Yah… yah có nghe ta nói gì ko?- Hắn ngoảy ngoảy cái tay trước mặt cậu.

_......-cậu vẫn “đơ” người < Ơ thiên thần là đây sao, đẹp trai thật!> mặt cậu lại càng đỏ hơn trước nữa, cậu bắt đầu lắp bắp : “Ơ… ơ… tôi tôi… anh…” . Cậu gõ nhẹ vào đầu mình mấy cái để lấy lại lí trí và bình tĩnh, cậu vội vàng nhặt cây gỗ dưới dất lên cầm chắc bằng hai tay chân phải lùi về sau một bước, tạo nên một thế của anh hùng “giấy” nữa muốn tháo chạy nữa muốn tiến tới (vì lúc nào cũng sống dưới sự bảo vệ của Jaebum huyng nên cậu rất nhút nhát, nhưng vì tấm lòng quả cảm nên buộc cậu nấn ná tới giờ).


_Hừm – “Hắn” khẽ nhuếch mép, cười đểu khi thấy điệu bộ đáng yêu của cậu . Đây là lần đầu anh thấy một “con mồi” thú vị như vậy, rõ ràng là rất sợ nhưng vẫn cố bảo vệ người khác, lại còn nghĩ anh là “thiên thần” nữa chứ, đã 400 năm rồi chưa có ai gọi anh là một “thiên thần”; những con người trước đây anh lần đầu tiên đều có ý nghĩ muốn chiếm đoạt anh muốn sở hữu anh…những người như vậy phải trả một cái giá rất đắt, tuy ko bằng tính mạng nhưng cũng bị anh làm điên loạn suốt đời. Nhưng cậu bé này thì khác vừa mới nghĩ anh là “thiên thần” chưa đầy 0,1s đã nghĩ anh là “kẻ biến thái”. Anh bắt đầu cảm thấy hứng thú cậu nhóc này.

_ Này! Cút đi ko tôi sẽ gọi cảnh sát đấy. Tôi đếm từ 1 đến 3 nếu anh ko đi tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy! Một… hai… hai rưỡi...- giọng cậu hơi run rẩy.

Anh cũng cảm thấy tức cười trước hành động đáng yêu của cậu. Nhanh như cắt, anh tiến tới đánh buông cây gậy trên tay cậu ghì mạnh cậu vào tường. Hành động có hơi bất ngờ và nó cũng làm cậu đau nữa. “Ah”-cậu khẽ rên. Bây giờ mặt cậu và mặt anh đối diện nhau, dường như giữa hai khuôn mặt không còn khoảng cách. Anh đặt lên môi cậu một nụ hôn táo bạo, cậu cau mày nhăn mặt ko biết phải làm gì vì quá shock, hai tay thì như phản xạ tự nhiên liên tục đánh đấm vào vai và ngực anh hòng đẩy anh ra khỏi người cậu, nhưng với những hành động yếu ớt đấy ko làm anh chùn bước ngược lại còn kích thích anh hơn nữa, nhanh chóng và gọn gàng anh ghì chặt 2 tay cậu một cách mạnh bạo vào tường chỉ với một cánh tay. Lúc này cậu đã hoàn toàn trong tư thế bất lực. Trong đầu cầu chỉ hiện dần lên những ý thức mỏng manh trước khi nó đi vào trạng thái trống rỗng:

(khoái muốn chít bày đặt làm bộ)

Anh đưa cái lưỡi dài của loài “quỷ” vào nghịch phá trong vòm miệng của cậu. Cuống họng cậu, miệng cậu và cả đầu cậu nữa như muốn nổ tung ra khi cái lưỡi ấy quấy phá ngày càng mạnh hơn, cậu khó khăn không biết làm sao để thở trong cái tình trạng như bị cưỡng bức này. Đến khi cậu ko còn sức lực miệng thì khô rát còn phổi thì thiếu oxi trầm trọng, vì không muốn để “con mồi” của mình phải chết vì ngộp thở, anh đành luyến tiếc buông cậu ra; cậu ngồi bẹp xuống đất một tay chống xuống mặt đất một tay đặt lên ngực, khó khăn lấy lại hơi thở và bình tĩnh, mắt cậu đã hơi ươn ướt vì đây là lần đầu tiên cậu bị như thế này… Anh nhuếch mép nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cậu, anh nâng cằm cậu lên bằng 2 ngón tay để cậu phải nhìn anh. Lúc này Junho đã hoàn toàn bị đông cứng, cậu dễ dàng bị anh điều khiển. Anh nhẹ nhàng nói với cậu một cách đầy ghê sợ, khiến người nghe cũng cảm thấy dựng tóc gáy:

_Cậu ko biết mình đụng phải ai đâu? Cậu gặp rắc rối to rồi đấy nhóc ạh? Thứ cậu vừa đánh ko phải là người đâu, nó là…- anh tiến sát lại gần mặt cậu hơn và thì thầm- “một con Ma Ca Rồng” và sau đó là một tiếng khẽ cười ma quái. Cậu vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần sau cái hôn đấy mà bây giờ cậu còn nghe thêm một tin cực shock như thế. Cậu lấy tay bụm miệng mình lại ngăn chặn tiếng nấc, cậu đã khóc khóc nhiều rồi.

-cậu hoang mang nghĩ.

_Cậu nghĩ ta đang đùa với nhóc sao? Anh gằn giọng.

- nước mắt bắt đầu chảy ra nhiều hơn.

_Vậy ta sẽ cho cậu xem… - lời nói vừa dứt thì con ngươi đen láy kia đã chuyển sang màu đỏ tươi, cái màu của máu còn ở miệng của anh, 2 cái răng nanh nhọn hoắc lộ hẵn ra ngoài.

_Andoeeeeee…. Cậu la lớn lên ngồi bật dậy, lết vào một góc rồi ngồi co ro lại, úp mặt vào giữa 2 đầu gối mà khóc trong sợ sệt.

Dường như biết mình giỡn hơi “quá”. Lòng anh trở nên yếu đuối khi thấy những giọt nước mắt kia, không hiểu tại sao đã 400 năm rồi anh cũng đã chứng kiến không ít “con mồi” của anh phải khóc trong sợ hãi nhưng cậu thì khác… vì sao anh ko cảm nhận được một tí mùi vị sợ hãi nào cả và vì sao anh lại động lòng với cậu như vậy, anh tiến lại chỗ cậu nâng mặt cậu lên (gương mặt anh đã trở lại bình thường) nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, anh liếm những giọt nước mắt của cậu trên tay anh. Cậu nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, giọt nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống lăn dài trên má. Anh trườn đến (cậu ngồi yên như mong chờ một điều gì đó) hôn nhẹ lên đôi má cậu thấm luôn giọt nước mắt cuối cùng ấy lên bờ môi, làm môi anh trở nên ướt át càng tăng thêm sự quyến rũ

_Tôi ko đáng sợ đến thế đâu - Anh nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói. Khi thấy được ánh mắt đó cậu đã nín khóc, chỉ còn vài tiếng hức hức vang ra từ cửa miệng .Ôi! Một ánh mắt thật buồn và chứa đựng một nỗi cô đơn khôn nguôi, cậu một lần nữa lại đánh mất chính mình trong đôi mắt đó, đôi mắt như biết thôi miên vậy . Cả anh cũng vậy, anh cũng bị vẻ đẹp thánh thiện của cậu mê hoặc, anh không ngờ cậu lại có khuôn mặt sau khi mít ướt đẹp đến như vậy…

_Cậu sẽ còn phải gặp tôi dài dài, hãy nhớ kĩ cái tên tôi… Hwang Chansung!!! Nhớ đấy- Rồi anh đứng dậy đi về phía lối ra của con hẽm , anh nhảy lên rất cao rồi mất hút trong ko gian. Để lại cậu ngồi tầng ngầng một mình trong cơn bang hoàng. Cậu lại phía một cái điện thoại công cộng ven đường gọi cho cảnh sát và cấp cứu đến cứu cô gái. Còn cậu thì mau chóng rời khỏi đó, vì bây giờ cậu chỉ muốn về nhà, về nhà được thấy các huyng được xà vào lòng Wooyoung huyng mà khóc, còn được nghe lời an ủi của Jaebum huyng…

------ CHAP 3-----

5.00 AM ngày hôm sau.

Hôm nay là sinh nhật cậu, nhưng sao cậu không thể vui lên được, cậu đứng dậy một cách mệt mỏi vì những lời nói của anh đã xuất hiện trong giấc mơ của cậu: “Cậu còn phải gặp tôi dài dài. Nhớ kĩ tên tôi… HWANG CHANSUNG”. Phải chăng câu chuyện kì lạ ngày hôm qua đã ám ảnh cậu. Hình ảnh của anh , gương mặt của anh, khuôn mặt đáng sợ đó của anh và cả cái tên “Hwang Changsung” cứ hiện mãi trong đầu của cậu từ tối hôm qua cho tới bây giờ. (Chết em rồi, em đã sa vào lưới tình rồi, Junho ạh),

***Flash back***

Tối hôm qua cậu chạy thật nhanh, nhanh nhất có thể để về đến nhà. Nếu có chuyện gì ko vui, cậu thường chạy về nhà khóc với các huyng và kể cho các huyng nghe nhưng sao đến trước cửa nhà, tự nhiên cậu cảm thấy có cái gì đó nghẹn nghẹn ở trong tim, điều đó khiến cậu ko thể nói chuyện với các huyng được dù chỉ một tiếng, cậu chạy thẳng lên phòng đóng sầm cửa lại cậu nằm lên giường úp mặt lên gối và khóc. Cậu không phải khóc vì sợ hãi mà khóc vì một lí do nào đó cậu không thể hiểu được, khóc vì cảm thấy ấm áp, vì vui chăng? Nhưng tại sao con người đó, àh không tên Ma Cà Rồng đó lại ảnh hưởng đến cậu nhiều như vậy? Chính cậu cũng lần đầu tiên trải qua những cảm xúc như vậy, nó làm trái tim cậu đập nhanh và mạnh hơn mọi khi, chẵng những cậu ko hề sợ hãi mà còn cảm thấy rất quen thuộc nữa là đằng khác, dường như cậu đã gặp anh ở đâu rồi thì phải cậu còn cảm nhận được cái hơi ấm phát ra từ người anh, rất quen… Chắc có lẽ từ nhỏ cậu đã tin vào Ma Cà Rồng rồi nên cậu không cảm thấy sợ hãi chăng?

………

_Nó sao lạ thế nhỉ? Bình thường nó về nhà là nó ồn ào lắm mà, sao hôm nay chỉ thưa các huyng rồi chạy thẳng lên phòng thế, hay là nó gặp chuyện gì? – Wooyoung gãi gãi đầu, phụng phịu cái má hỏi Jae. Jae ngắt cho một cái rồi bảo :

_Không có gì đâu em khéo lo, chắc tại nó mệt đó, vào chuẩn bị quà đi mai là sinh nhật em nó đó

_Ui da, biết rồi mà, bỏ ra đi, bỏ raaaaaaaaa…- Wooyoung cau mày nhăn mặt vì đau, bàn tay huyng ấy cơ bắp cuồn cuộn nhéo đau muốn chết.

***End Flash Back***

Ngồi dậy, xếp ra giường, đánh răng, xuống công viên gần nhà tập thể dục… cậu đều nghĩ đến anh:

. <Ôi! Nụ hôn ấy… thật là…>- Cậu chạm nhẹ môi mình bằng những ngón tay và chợt cảm thấy ngượng ngùng.

. Cậu trở về nhà quỳ bên cái cửa sổ quen thuộc

Cậu quỳ xuống trước cửa sổ quen thuộc hướng về phía mặt trời đang ló dạng, như vẫn mọi khi cậu đều cậu nguyện Chúa chăm sóc cho mẹ cậu, cậu cho hòa bình thế giới… và cho cậu sớm gặp lại appa, nhưng hôm nay cậu ko thể nào tâm trung vào những lời cầu nguyện của mình vì cái tên “Hwang Chansung” lại hiện ra mồn một trước mắt cậu; cậu lại cầu nguyện cho cái đêm qua chỉ là mơ… Cậu mỉm cười, một nụ cười đẹp như thiên thần

_Hì chỉ là mơ thôi, trên đời này làm gì có ma cà rồng cơ chứ! Hwang Chansung gì đó chỉ là một cái tên do mình học hành nhiều quá đâm ra stress tưởng tượng ra nói mà thôi. Làm gì có chứ, hì hì sống tốt lên! Hwaiting! – Cậu tự lừa dối chính mình bằng cách tự khuyên mình, nắm chặt tay làm vẻ mặt quyết tâm. Nhưng lời nói của cậu thì hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ và hành động của mình, miệng thì nói anh là không có thật nhưng khi đến trường phải đi ngang qua con hẽm đó, cậu lấy hết sức bình sinh chạy một mạch mà chẳng dám nhìn vào con hẽm cụt đó. Đến trường thì cứ phập phồng lo sợ, ngó lia ngó lịa chỉ vì cái câu : “Cậu còn phải gặp tôi dài dài”, trông cậu lúc này như một người mắc nợ đang trốn tránh chủ nợ vậy… Cậu cũng chẳng dám rời Woo huyng và Jae huyng nửa bước. Nhưng oái oăm thay vì tối nay là sinh nhật cậu, nên Woo Jae đã lén cậu chuồn về nhà trước vào buổi chiều để trang trí mừng sinh nhật đứa maknae “kết nghĩa” của họ, vậy là tối hôm nay cậu lại phải về nhà một mình. Liệu cậu có gặp anh ko?

_Chúa ơi con xin người dùng quyền năng bảo vệ con khỏi ma quỷ và lũ biến thái đi, con sợ lắm Chúa ơi!...- cậu vừa đi vừa lẩm bẩm.

Chợt!!!

Cậu thấy một dáng người quen thuộc, cao to lực lưỡng đang đứng chóng tay lên tưòng bắt chéo chân, gương mặt thì đang hướng vào tường, vì trời tối nên cậu ko thấy rõ khuôn mặt. Cậu khựng lại, nuốt nước bọt “ực”, rồi cậu từ từ tiến lại gần nhìn rõ khuôn mặt hắn, không hiểu sao cậu lại sợ gặp anh đến như vậy cậu linh cảm có “chuyện ko tốt” cho cậu nếu như gặp lại anh lần nữa.

_Ấy chết, nhầm mặt rồi.- cậu thở “phù” nhẹ nhõm, thì ra chỉ là một cặp tình nhân đang hôn nhau, vì người nam đang dí sát người nữ vào tường và vì là trời tối cậu không thấy rõ nên chỉ nhìn ra 2 người thành 1 người. Cậu lén coi kĩ lại coi có phải là hôn thiệt hay không hay là đang “hút ),Jmáu” ( tính tò mò của một đứa con trai đang trong thời điểm dạy thì  < Không phải, là hôn thiệt>, cậu đỏ mặt, tự nhiên cậu cảm thấy mình cũng muốn có người yêu (sắp rồi) và tự nhiên nhớ đến nụ hôn nồng cháy ngày hôm qua rồi cậu rợn người . Cậu hít một hơi thật sâu chạy thẳng một mạch về nhà, tự nhiên nghĩ đến con người đó cậu chợt nổi da gà.

_Các huyng ah! Em về đến nhà rồi! - Cậu la lớn khi về đến nhà <Ủa sao tối thui vậy nè> , cậu bật đèn và lớn tiếng gọi các huyng: “Hello everybody’s home? Hello? Đi đâu hết rồi… hôm nay là sinh nhật mình mà cũng không về nhà sớm nữa”. Mắt cậu bắt đầu ươn ướt, cậu buồn bã trở về phòng ngủ cậu chẳng còn tâm trí để nấu ăn nữa vì cậu định khi về nhà sẽ nấu một bữa thật ngon đãi các huyng nhân ngày sinh nhật, hơi vậy mà…

_Surprise!!!

Cậu vừa bước vào thì căn phòng chợt sáng bưng, lấp đầy trong mắt cậu là những chiếc bong bóng xinh xắn đủ màu sắc được treo khắp căn phòng cậu với những băng ron viết những câu : “Happy birthday Lee Junho!”, “Happy birthday makae dễ thương”.
Còn Woo huyng thì đang cầm chai xịt tuyết xịt lên người cậu xối xả còn miệng thì la oai oải “ yah yah yah”, trên tay Jae huyng thì cầm một ổ bánh kem thật to có ghi dòng chữ : “Happy birthday Lee Junho 25/01”. Cậu chỉ biết há hốc mồm, câu duy nhất cậu có thể thốt lên: “ omo cái gì thế… các huyng…”.

_Suỵt!!! Các huyng chưa tặng “quà” hết cho em mà, em khoan nói đã. Nói xong Wooyoung và Jaebum tằng hắng giọng và bắt đầu cất tiếng hát:

Gyeo ure tae eonan areumda un dangsineun
Nuncheoreom kkaekkeutan namanui dangsin

Gyeo ure tae eonan sarangseureon dangsineun
Nuncheoreom mal eun namanui dangsin

Hajiman bom yeoreumgwa ga eul gyeo ul
Eonjena malkko kkaekkeutae

Gyeo ure tae eonan areumda un dangsineun
Nuncheoreom kkaekkeutan namanui dangsin
Hajiman bom yeoreumgwa ga eul gyeo ul
Eonjena malkko kkaekkeutae

Gyeo ure tae eonan areumda un dangsineun
Nuncheoreom kkaekkeutan namanui dangsin

Saeng il chukahapnida saeng il chukahapnida
Saeng il chukahapnida dangsinui saeng ireul

Happy Birthday To You (Happy Birthday To You)
Happy Birthday To You (Happy Birthday To You)
Happy Birthday To You (Happy Birthday To You)
Happy Birthday To You (Happy Birthday To You)

(Happy Birthday To You) Happy Birthday To You
(Happy Birthday To You) Happy Birthday To You
(Happy Birthday To You) Happy Birthday To You
(Happy Birthday To You) Happy Birthday To You


Cậu chỉ biết khóc và đứng nhìn các huyng hát, cậu quá ngạc nhiên cả ngày hôm nay 2 huyng ấy cứ đối xử lạnh lung với cậu thậm chí còn xua đuổi cậu, không ngồi chung với cậu ở căn tin và còn chơi khăm cậu bắt cậu đợi ở thư viện làm cậu phải đi về một mình vào trời tối, thì ra là để chuẩn bị những thứ này… Cậu cảm động lắm và còn cảm thấy ấm áp nữa chứ. Cậu cứ đứng yên đấy nhìn các huyng hát bằng ánh mắt trìu mến đang ngập tràn trong nước mắt, nhìn cái má phụng phịu của Woo huyng cứ mỗi lần anh hát, nhìn cái khẩu hình miệng của Jae huyng đang khó khăn đánh vần đúng chữ và cố bắt kịp Wooyoung trong bài hát hơn thế nữa cậu nhìn vào ánh mắt chân thành của họ, qua ánh mắt đó anh thấy chính họ là gia đình của anh mà anh nguyện có thể sống chết vì họ… Khi họ kết thúc bài hát, anh chạy lại ôm họ thật chặt, anh sợ mất họ, sợ mất cái gia đình duy nhất này của mình. Nếu một ngày nào đó họ bỏ cậu mà đi hay gặp chuyện gì khiến cậu ko thể thấy họ được nữa chắc cậu sẽ chết mất.

_Cám ơn… em cám ơn các huyng nhiều lắm… em rất yêu các huyng huhuhuhu. – Cậu vỡ òa trong tiếng khóc.

_Thôi được rồi nhóc con mít ướt ạh, các huyng hiểu mà đừng khóc nữa nhé! Ngoan huyng cho ăn kẹo – Wooyoung vụng về khuyên nhủ.

_Mo! Huyng tưởng em còn con nít hay gì mà cho em ăn kẹo… huyng làm như.. hức hức.. em còn nhỏ lắm không bằng huhuhu…

_Aiss cái thằng Phệ này, em khuyên nó kiểu gì vậy nó khóc thêm nữa rồi đó thấy chưa, Aiss sincha! (ôi thật là!) – Jaebum cằn nhằn. Wooyoung làm vẻ hối lỗi – Xin lỗi…

_Nín đi nào huyng thương, nếu em mà không nín huyng lấy chổi chà huyng đánh vào đít đấy nhé, huyng còn kêu ông kẹ ra bắt em ăn thịt nữa đấy - Jaebum cũng ngố chẳng kém. Wooyoung giờ chỉ biết há to mồm đơ mặt . Còn Junho thì thấy tức cười, cậu cười phì làm Jaebum đỏ mặt cậu bổng cười lớn hơn trước sự ngớ ngẩn, ngu ngơ, ngờ nghệt mà dễ thương của hai ông anh mình.

_Junho àh em đừng có vừa khóc vừa cười như vậy. Ở Việt Nam có câu: “Vừa nói vừa cười ăn mười cục…”. Chưa nói dứt lời thì Wooyoung đã bị Jaebum bụm họng lại.

_Cái thằng này sao lại nói những lời như vậy trong sinh nhật thằng bé chứ. Aiss sincha!... Quên nữa em thổi nến đi Junho nến chảy hết rồi kìa.

_Khoan đã ước trước đi rồi thổi- Wooyoung khó khăn nói trước cái tay bự như tay gấu của Jae đang bụm họng cậu.

_ Dạ... -Rồi cậu chắp tay lại mắt nhằm nghiền nhìn rất thành tâm khoảng 20s sau cậu mở mắt và thổi bánh kem.

_Này em cầu nguyện gì vậy nói cho các huyng nghe đi- Wooyoung mở to mắt hỏi.

Cậu đặt ngón trỏ lên môi –Bí Mật! Nói ra sẽ không còn linh nghiệm.

_Đi mà giấu diếm gì chứ, năn nỉ mà – Wooyoung mè nheo.

_ Thôi đi có ai lại nói ra điều ước của mình chứ - Jae bum nhăn mày nói – Junho ah! Em đi nấu cái gì ăn đi rồi mình ăn bánh kem huyng đói bụng quá ah!

_Uhm dẫu gì thì giờ em cũng đang có hứng nấu ăn. (cười)

Bữa tối vẫn như mọi ngày, những món ăn bình dân không quá xa xỉ nhưng với bàn tay khéo léo “đảm đang” của cậu nó đã trở thành những món mà “sơn hào hải vị” cũng không sánh bằng, nhưng quan trọng hơn hết là tình cảm gia đình của 3 người trong buổi cơm, nó chính là thứ gia vị quan trọng nhất (au gọi là “gia vị tình yêu”) tạo nên không khí vui vẻ ấm cúng của buổi ăn từ đó mà các món ăn trở nên ngon hơn bất kì món hoa mỹ nào. Bữa ăn ngập tràn tiếng cười, tiếng đùa cợt…

---Cho đến khi…---



<<>>


• Cầu cho tất cả mọi người đều được sống trong hạnh phúc.
• Cầu cho Wooyoung huyng và Jaebum huyng luôn được khỏe mạnh.
• Cầu cho 3 chúng con mãi mãi là một gia đình.
• Cầu cho con sớm gặp lại được cha.
• Cầu cho con và 2 huyng sớm tìm được một nửa của đời mình. (có rồi con ạh khỏi cầu)
……

------ CHAP 4-----
*Chap này có yaoi nặng, ai không thích có thể lick back, nhưng chắc không ai đâu haha ^^ *

_Các huyng ơi ăn trái cây tráng miệng này – cậu bước ra khỏi bếp và reo lên sau một hồi loay hoay trong đó. Bỗng nhiên…

Xoãng!!!

Cái dĩa trái cây trên tay cậu rơi xuống còn đôi mắt hí cậu mở to trao tráo, miệng thì há hốc-- Là hắn, sao… sao hắn lại… lại ở đây--

_Muốn biết sao tôi ở đây àh! Dễ thôi mà trên đời này không có cái gì mà tôi không biết cả nhất là những việc liên quan đến
C-O-N M-Ồ-I C-Ủ-A T-Ô-I. Hắn đánh vần rõ ràng những chữ cuối cùng, những lời nói vừa thốt ra từ đôi môi quyến rũ ấy thì cậu bỗng thấy rùng mình. < Anh ta lại đọc được suy nghĩ của mình> Thì ra là con Ma Cà Rồng Hwang Chansung, hắn đứng dựa mông vào thành bàn ăn, hai tay khoanh lại chân thì bắt chéo miệng thì cười mĩm, anh nhìn cậu với đôi mắt như muốn “ăn tươi nuốt sống”. Cái nhìn ấy như muốn nói rằng: “Em là của tôi Lee Junho!”. Bằng cái nhìn nào đó cậu thấy anh trong tư thế đó rất quyến rũ, rất đẹp cậu thoáng đỏ mặt.

_Thấy chưa em cũng “muốn” tôi mà, cần gì mà ngạc nhiên như vậy chứ - Chansung vênh mặt lên nói ra vẻ đắc ý.

_Gì chứ ai “muốn” anh? Điên khùng! Cả nghĩ tôi còn không nghĩ tới nữa là…- Cậu cau mày nhăn mặt há to miệng chống chế, mặt cậu đỏ ửng lên.

Anh tiến lại gần cậu phải nói là bay lại gần cậu với tốc độ nhanh trong chớp mắt, anh kề sát mặt mình vào mặt cậu làm cậu càng đỏ mặt hơn. Anh lại tiếp tục:

_Thật không? Có thật là không nghĩ đến không? Vậy cả ngày hôm nay có ai khi thức dậy thì nghĩ đến tên tôi đầu tiên, vậy ai là người khi đánh răng, tập thể dục, cầu nguyện, đi học, ra chơi… đều nghĩ đến tôi ngay cả trong khi ngủ cũng gọi tên tôi hả? – Anh vừa nói vừa ngắm nhìn cậu, hơi thở của anh ấm nóng hà vào người cậu làm cậu như mất hết cảm giác; cậu cảm thấy nóng lắm, mồ hôi của cậu bắt đầu chảy ra nhiều hơn mặt thì nóng như người bị sốt 40 độ còn mắt thì nhắm khít lại vì ngại ngùng.

_Là cậu Lee Junho ạh! – Anh kê lên tai cậu nói thật khẽ và chậm rãi mấy từ cuối, sau đó anh phà một hơi thở và liếm tai cậu.
Cậu như phát điên lên, không ngờ con Ma Cà Rồng này lại kích thích cậu như vậy. Hắn liếm tai cậu lần nữa thật nhẹ thật nhẹ, cậu lúc này đã vị sức hút của anh khống chế không còn điều khiển được mình nữa, cậu chỉ biết đứng lặng tay chân thì run run , nhắm nghiền mắt lại mà “tận hưởng”, đầu cậu thì lâng lâng đưa đẩy theo từng cái vờn nhẹ của anh. Anh dời đôi môi quyến rũ ấm nóng của mình xuống hôn lên đôi má cậu, rồi nhẹ nhàng hôn xuống cổ cậu để không để lại dấu (vì cuộc vui chỉ mới bắt đầu), anh liếm thật nhẹ quanh cổ cậu và quả táo adam của cậu. Trong vô thức tay cậu đã đặt lên vai anh còn miệng thì phát ra những tiếng rên khẽ trong khoái lạc : “ah… ah…ưh… ưh”. Khi nghe những tiếng rên đầy gợi dục của cậu, anh mỉm cười một nụ cười đểu và thầm nghĩ : . Anh bắt đầu dời môi anh lên môi cậu, đôi môi hai người rất gần với nhau thì…

< Khoan đã, mình đang làm gì vậy, mình bị gì vậy?>- Đột nhiên ý thức của cậu lại trở về (mất hứng).

_Xê ra anh làm gì vậy? - Cậu đẩy anh ra một cái thật mạnh.
_ Woo huyng,Jae huyng cứu em với tên biến thái này…- Cậu chạy đến lay lay 2 huyng của mình (bây giờ mới nhớ đến 2 huyng) thì cậu nhận ra họ có cái gì rất lạ. Họ quay lại nhìn anh với đôi mắt không hồn rồi quay lại nhìn chằm chằm vào không gian.

_ Huyng… huyng… huyng sao vậy trả lời em đi – cậu bắt đầu cảm thấy sợ, cậu lay các huyng của mình mạnh hơn.

_ Đừng kêu nữa họ không nghe thấy gì đâu. Họ đã bị tôi thôi thôi miên rồi, bây giờ họ chẳng khác gì cái xác không hồn. – Anh lên tiếng.

_ Cái gì? Anh định làm gì họ thế hả? HẢ? – cậu hét lớn và bắt đầu khóc, từng giọt lệ dài chảy xuống má.

_Bình tĩnh lại đi họ sẽ không sao đâu, tôi làm vậy để họ không làm phiền hai ta thôi- Anh nói.

< hai… hai ta àh> Cậu lại đỏ mặt khi nghe hai từ đó. Anh từ từ tiến lại gần anh hơn, bây giờ cậu không còn cảm thấy sợ anh nữa mà ngược lại cậu thấy rất tin tưởng anh.

_Em đừng khóc nữa nhé! Không hiểu tại sao nhưng anh không muốn thấy em khóc! – Anh ôm chầm lấy cậu để lãng tránh đi những giọt nước mắt đó, nó làm anh cảm thấy khó chịu. Rồi anh lại nhìn cậu bằng ánh mắt say mê lãng mạn, tay anh bắt đầu vuốt ve gò má cậu, ngón tay cái thì mân mê đôi môi đầy gợi cảm của cậu một cách say đắm. Rồi anh khom xuống gần hơn gần hơn nữa, cậu chỉ biết nhìn anh với đôi mắt cún con ngượng ngùng và khuôn mặt ửng đỏ, điều đó làm anh càng thêm hưng phấn. Anh đặt lên môi cậu một nụ hôn nồng cháy, anh bắt đầu đưa lưỡi của mình vào miệng cậu, cậu hơi nhăn mặt vì nhớ lại nụ hôn tối hôm qua… nhưng không nụ hôn hôm nay rất dịu dàng, anh đưa lưỡi nhẹ nhàng khám phá vòm miệng cậu rồi đưa đẩy chiếc lưỡi của cậu. Không biết từ lúc nào 2 cái lưỡi lại đưa đẩy, quấn quýt lấy nhau không rời, cậu đưa tay lên ôm lấy lưng anh còn anh thì luồng tay ôm qua eo của cậu, cả hai người đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng đầy kích dục của nhau Cậu vẫn còn đang say trong nụ hôn đầy men tình của anh, cho đến khi cậu cảm thấy khó thở thì anh mới đành luyến tiếc rời xa đôi môi cậu, anh lấy một trái dâu tây trên bánh kem sinh nhật cậu, anh cắn một cái trong khi mắt thì vẫn không rời khỏi mắt cậu. Anh cắn một nửa trái dâu, rồi anh thoa nửa trái dâu còn lại lên môi cậu làm cho nó trở nên bóng hơn và thơm mùi dâu hơn, anh hôn lên đôi môi cậu lần nữa. Ôi! Một nụ hôn thật ngọt ngào, vị ngọt của dâu làm đầu cậu như muốn phát điên lên. Anh với tay lấy thêm một trái dâu nữa, anh ăn ngậm vào miệng mình rồi đút cho cậu ăn, cậu ngượng ngùng đón lấy và nhai thật chậm trong khi mắt thì nhìn anh đầy vẻ ham muốn.

_Hãy là người của anh đêm nay nhé! ^0^ - Chansung nở một nụ cười chân thành. Junho chỉ biết cúi gầm mặt xuống, mặt cậu nóng bừng, rồi thật khẽ cậu trả lời : “Vâng…”. Anh mừng rỡ vòng tay ôm lấy cậu thật chặt.

_Nhưng khoan đã Chansung àh, em không muốn làm ở đây ở trước mặt các huyng mặc dù họ đã bị thôi miên nhưng em vẫn thấy…ngại lắm! – cậu ra vẻ van xin.

_Được thôi! – Anh nói rồi quay mặt qua Wooyoung và Jaebum đang ngồi tần ngần không hồn – Các anh hãy tự lên phòng của mình nhé – Anh nói vừa dứt lời thì “hai cái xác” đứng dậy tự đi lên phòng mà mắt thì cứ nhìn chằm chằm tại một điểm.

Cậu nghĩ thấy tội các huyng trong bộ dạng như vậy.

_Em yên tâm, đến sáng mai anh sẽ giải phép cho họ, còn bây giờ… - Chưa nói dứt lời anh đã bế sóc cậu lên, cậu giật mình: “Áh”, rồi chưa đầy lấy một giây cậu choàng tay qua ôm cổ anh nép sát vào lòng anh để tận hưởng hơi ấm của anh. <Ấm quá!...>, anh mỉm cười trước hành động làm nũng đáng yêu của cậu.

_Hôm nay là sinh nhật em phải không? Để anh tặng “quà” cho em nha! – Anh vừa đi vừa nói nhỏ với cậu.

_Ừhm…- Cậu khẽ gật đầu.

Đến phòng cậu, cậu bóp khóa cửa lại, rồi nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường tiếp tục nụ hôn còn đang dang dở , anh từ từ cởi bỏ cúc áo trên người cậu ra để lộ một làn da mịn màng trắng hồng không tì vết, anh cởi bỏ áo cậu ra trong khi môi anh vẫn chưa chịu rời khỏi môi cậu. Tay anh bắt đầu sờ soạng khắp người cậu, anh bóp nhẹ lấy cặp mông qua lớp quần jean, chết thật cậu có một cái mông cong quá quyến rũ lúc này anh chỉ muốn xé toạc cái lớp quần vướng víu ấy thôi nhưng đây là lần đầu tiên của cậu anh không muốn làm cậu sợ, có ấn tượng không tốt ngay lần đầu tiên. Rồi anh dời môi xuống hôn lên cổ cậu, Ho vẫn đang ngây ngất ưỡng cổ lên đón lấy những nụ hôn của anh còn miệng thì phát ra những tiếng rên khẽ “ưh… ưhm”. Anh hôn lên cổ và ngực cậu ngày càng mạnh hơn để lại trên đó rất nhiều những dấu hôn đỏ được tạo ra giữa sự hòa quyện của môi và lưỡi, đó chính là dấu tích của tình yêu mà chỉ có anh mới có quyền để lại những dấu tích đó trên mình cậu. Rồi anh liếm những dấu hôn đó một cách mê mẩn, còn tay thì se se đầu nhũ của cậu. Cậu càng rên lên lớn hơn: “Ah ah …ah”, khi anh cắn nhẹ lên hai đầu nhũ cậu, Ho vội lấy tay che miệng mình lại để tránh phát ra những tiếng rên trong vô thức. Anh nắm lấy tay cậu đưa ra khỏi miệng:

_ Em cứ việc rên, tôi muốn nghe tiếng rên của em để biết tôi có thể làm em cảm thấy khoái lạc thế nào và khi nhìn những dấu hôn này hãy nhớ đến tôi, chỉ có tôi mới có được quyền đánh dấu hôn lên thân thể em, chỉ có tôi mới có quyền khiến em đạt đến đỉnh cao của sự hoang dại… và em chỉ được quyền sung sướng khi ở trên giường với tôi mà thôi, hãy nhớ cho kĩ đấy Lee Junho!!! – Anh thì thầm vào tai cậu và tiếp tục đánh dấu hôn trên khắp cơ thể cậu.

_ - Bây giờ cậu đã bị men tình vùi lấp, bị cơn khoái lạc mà anh đã đem lại làm cho lu mờ, mê muội rồi cậu còn tâm trí đâu mà nghe những lời đó.

Anh di chuyển môi mình xuống phía dưới cậu, nhẹ nhàng mở khóa dây kéo quần cậu rồi anh bất ngờ tụt mạnh nó ra vứt xuống sàn, anh thích thú ngắm nhìn cái thứ đang ức chế muốn được “giải thoát” dưới lớp quần lót mỏng manh kia.

_Coi em kìa chưa gì đã chảy nước dầm dề thế kia, ướt cả quần rồi… - Nói xong anh cuối xuống cắn nhè nhẹ vào đỉnh đầu nó làm cậu phải rên lên khe khẽ “ ah ah …ưh”. Trong cơn khoái cảm, anh đã xé toạc cái lớp quần mỏng manh kia hé lộ “cậu bé” đang cương cứng của cậu. Anh ngậm mút đầu nó thật nhẹ, cậu rên lớn và đều hơn: “Ah Ah Ah Ah…”, rồi từ từ anh mút sâu hơn sâu hơn cho đến khi muốt gọn toàn bộ chiều dài của cậu vào khoang miệng anh, đầu cậu như muốn phát điên lên trong vô thức cậu đã lấy hai tay mình vò nát tóc anh đẩy đầu anh mút sâu “cậu nhóc” của mình, còn miệng thì không ngừng rên lớn xen lẫn với tiếng thở hỗn hễnh: “Oh yeah… Chansung… yeah ah ah… ah ưh ưh ah… Chansung”. Anh vờn nhẹ lưỡi mình quanh hai hòn của cậu rồi anh lại cứ lên xuống đầu mình dọc theo chiều dài “cái cây” của cậu,cậu ưỡng hông mình lên để anh có thể bú sâu hơn, cậu như lạc vào “cõi tiên”. Cậu rên một tràng dài báo hiệu cậu đã lên đến đỉnh cao khoái cảm, rồi cậu xuất ra trong miệng anh, cậu ngồi bật dậy vẻ mặt ái ngại mắc cỡ vì đã không kìm chế được khoái cảm đã xuất vào trong miệng anh.

_Anh nhả ra đi dơ lắm! – cậu lung túng hối hận nói.

_ Không sao, vì nó là của em mà! – Anh nhìn cậu đắm đuối nói, bên mép anh vẫn còn một dòng tinh dịch nhỏ chảy dài – Thật ra tinh dịch của con người đối với Ma Cà Rồng như anh còn bổ dưỡng gấp hai lần máu người nữa, nên nếu anh có “ăn” nó em cũng không cần cảm thấy ngại.

_Thật không? – Cậu nhìn anh bằng ánh mắt cún con dễ thương, điều đó càng kích thích anh thêm nữa.

Bây giờ trước mắt anh, dưới ánh trăng sáng soi là hình ảnh của một cậu bé nhỏ nhắn mang một nết đẹp rất thánh thiện, gương mặt của một thiên thần với cơ thể hoàn hảo ( không quá cơ bắp nhưng rất thể thao) trong mắt anh bây giờ cậu là đẹp nhất, và anh thèm khát muốn chiếm lấy ,làm vấy bẩn cái vẻ đẹp thánh thiện ấy… Anh ngồi dậy cởi phăng cái áo đang mặt ra làm dứt hết tràng cúc áo, anh mạnh bạo cởi mạnh nhanh cái quần rồi đến cả cái boxer, xem ra hooc-môn testosterone của anh đã tiết ra quá giới hạn. Dưới ánh sáng mặt trăng huyền ảo, những nét đẹp nam tính của anh hiện ra mờ ảo trong mắt cậu, một nước da hơi rám nắng với những cơ bắp săn chắc rất manly: bắp tay, bắp chân, cơ ngực lực lưỡng và cả cơ bụng socola sáu múi… những nét đẹp nam tính của anh làm trái tim cậu phải lỡ mất nhịp, cậu muốn phát điên lên trong ý nghĩ muốn có được anh đến cùng cực; nhất là… nhất là “cậu nhóc” của anh đang cương cứng cũng rất “cơ bắp”. Chiều dài của nó khi cương cứng lên chạm đến cả rốn của anh… Anh biết cậu đã rất ham muốn rồi, anh đặt nhẹ cậu nằm xuống lại, anh banh chân cậu ra đưa lên cao về hai phía sau đó anh kích thích cửa hậu cậu bằng miệng của mình.

_ Ah… ưhm đừng mà anh nó… dơ… lắm – cậu nói trong cơn sung sướng. Anh vẫn không nói gì vẫn tiếp tục kích thích cậu bằng miệng và lưỡi của mình, rồi anh nhét ngón trỏ vào hậu môn cậu, cậu vẫn chưa cảm thấy gì, đến ngón thứ hai rồi thứ ba cậu mới bắt đầu thấy nhói nhói, anh cứ “thọc” đều đặn như thế đến khi chắc rằng cậu đã sẵn sang để được vào bên trong. Anh trườn lên, một tay vòng qua lưng ôm lấy cậu một tay cầm “cái cây” của mình nhét vào cửa hậu của cậu, anh nhét chậm rái từ từ để không làm cậu phải đau, cậu thì nhấm tịt mắt ôm chắc vai anh cảm nhận “cái đó” đang tiến vào bên trong cậu, “cậu bé” của cậu lại bắt đầu cương cứng lên trở lại, chính Junho cũng không biết sao mình lại ham muốn đến như thế . Cho đến khi vào được gần phân nữa, anh đưa cà hai tay ôm chặt lấy cậu, rồi bất ngờ anh đâm vào cậu thật mạnh. Cậu hét lên : “Ahhhhhhh” , cậu hét lên vì bất ngờ và vì nó quá to nó làm cậu đau mắt cậu đã bắt đầu ứa nước cậu không ngờ nó lại đau như vậy, như phản xạ tự nhiên cậu đẩy anh ra, nhưng anh đã nắm chặt hai cổ tay cậu lại, dần dần đưa những ngón tay lên đan xen với những ngón tay cậu.

_Junho àh! Anh yêu em, anh yêu em mà – Anh thì thầm vào tai cậu.

Có lẽ cậu chỉ cần nghe ba chữ ấy thôi, rồi cậu yếu ớt mất dần ý nghĩ.

Cậu đành buông xuôi để mặc cho anh muốn làm gì cậu thì làm, anh ghì chặt tay cậu xuống nệm rồi đưa đẩy hông mình thật nhịp nhàng tiến sâu vào trong cậu hơn. Cậu chỉ biết thét lên đau đớn khi mỗi lần anh lỡ nhịp vì chỉ vì anh quá “sướng”, rồi anh bắt đầu nhịp nhanh và mạnh hơn, tiếng “bạch bạch” cũng phát ra lớn hơn hòa vào tiếng rên rỉ: “ah ah ah … ưh ưh ah” đầy kích dục của cậu tạo nên một thứ hợp âm dẫn dắt hai người đến với vô vàn những cung bậc cảm xúc khác nhau.

_ Chansung…Chansung…Chansung – Cậu gọi tên anh liên tục trong vô thức. Dần dần cảm giác đau đớn đã nhường chỗ cho khoái cảm dâng trào. Anh cứ thế đâm cậu ngày càng mạnh hơn nữa cho đến khoảng 20 phút sau…

_Chansung àh, em sắp…em sắp ra nữa rồi ah ah – Cậu nói trong tiếng thở hỗn hểnh.

_Ưh ưh anh cũng vậy… ta ra cùng một lúc nha! – Nói xong anh nắc cậu càng nhanh hơn miệng thì bắt đầu phát ra những tiếng rên khẽ, chẳng bù cho cậu nãy giờ rên nhiều muốn khan họng, bây giờ con phải chịu những cú thốc mạnh hơn nữa làm cho những tiếng rên của cậu phát ra liên hồi. (poor Junho!)

_AAAAAAAAAAAAAAAHH!!!!!.....

Cả hai hét lớn trong khoái lạc và ra cùng một lúc với nhau, anh ra nhiều nhiều lắm lấp đầy cả tinh dịch trong hậu môn cậu còn cậu thì ra đầy trên bụng anh. Anh nằm sắp lên người cậu cả hai đều thở khó nhọc, anh rút “cây” của mình ra khỏi cửa hậu của cậu. Cậu rút vào lòng anh cảm nhận hơi ấm và thứ mùi hương đặc biệt của anh. Chừng khoảng 5 phút sau, anh lại ngồi dậy nhìn cậu đắm đuối.

_ Junho àh, anh muốn quá mình làm một lần nữa nha – Anh nói.

_Hả? Anh còn muốn làm lần nữa sao? Hại sức khỏe… - Cậu chưa nói dứt cậu thì anh đã hôn cậu, một nụ hôn nồng cháy cho đến khi cậu thiếu oxi trầm trọng thì anh mới chịu thả cậu ra, anh lật người cậu lại cho cậu chống tay xuống giường mông chổng lên rồi chẳng nói chẳng rằng anh đâm thẳng “cây hàng” của mình vào trong cậu, tuy vừa mới làm tình xong hậu môn đã giãn ra và vẫn còn ướt tinh dịch nhưng nó cũng không làm cậu không khỏi bị đau ( thử nghĩ đi “cái cây” dài gần 20cm mà thốc mạnh một lần “lút cán” ai mà chịu thấu ) làm cậu phải thét lên : “aaaaaahhh”. Hai tay anh đặt lên cái mông săn chắc của cậu rồi cứ thế nắc liên hồi, anh “chơi” cậu theo kiểu doggie, cái kiểu mà cậu chẳng thích tí nào, lần này cậu thấy mình như bị “làm nhục” mà trong tư thế này nữa, thật tồi tệ!

Anh cứ thế đưa tới đẩy lui trong tư thế đó, miệng thì rên khe khẽ : “ưh ưh ưh, Junho… Junho làm … tình với em sướng quá”. Mặt anh lúc này “ngu” hẳn đi (chắc vì quá “sướng” chứ gì) nhưng anh vẫn còn sung sức lắm, anh áp sát vào cậu hơn khiến cậu phải quằng eo của mình xuống còn tay thì phải nắm chắc song sắt ở thành giường rồi anh lại tiếp tục công việc. Rồi anh đổi kiểu, anh nắm lấy hai tay cậu không cho cậu nắm lấy song sắt nữa, anh nắm lấy và đưa chúng ra đằng sau hướng về phía anh rồi anh tiếp tục thúc mạnh hơn từ phía sau cậu. Cậu khó chịu lắm nhưng dần dần cậu lại cảm thấy hưng phấn hơn và “cậu bé” của cậu lại cương cứng lên lần nữa , cậu rên la không ngừng hầu như miệng cậu không có cơ hội đóng lại, làm cho nước dãi trong miệng cậu chảy thành một đường dài xuống cả gối niệm còn gương mặt thì nhăn nhó vì khoái cảm. “Cậu bé” của cậu cũng đưa đẩy theo đánh vào da bụng cậu “bịch bịch”. Chừng khoảng mười phút sau anh lại muốn đổi tư thế, anh lấy tay ấn toàn bộ phần trên cậu xuống nệm chỉ chừa lại mông cậu là còn chổng lên, một tay anh giữ chắc phía sau cậu một tay anh giữ eo cậu; anh ngồi chòm hỏm dậy mà tiếp tục thức mạnh cậu từ phía trên xuống, cậu chỉ biết cắn răn hứng chịu những đòn thúc mạnh đấy. Anh bây giờ như một con thú dữ trong thời kì sung sức mất hết lí trí.

_Đau quá, đau quá Chansung … chậm lại…chậm lại đi anh – Cậu đau đớn van xin anh. Anh chợt bừng tĩnh và ngưng việc nhịp lại.

_ Anh xin lôi! Vậy em cưỡi anh nhé! Anh không chủ động nữa sẽ không làm em đau – Anh hối hận vì nãy giờ làm mạnh bạo với cậu, anh không kìm chế được bản thân mình khi dục tính đã dâng trào đến đỉnh vô tình anh đã làm đau cậu.

_ Nhưng em không biết “cưỡi”! – Cậu đỏ mặt ngại ngùng

Anh nhìn cậu rồi cười hiền nhưng vẻ mặt lại rất dâm dục và them muốn cậu: “Để anh hướng dẫn cho em nha!”. Nói vừa xong anh bế cậu ngồi dậy còn anh thì nằm xuống nệm.

_Rồi em “kê” nó vào ngồi xuống và “nhún” thôi – Chansung vừa nói vừa mỉm cười thích thú nhướng chân mày. Cậu nhăn mặt nhưng cậu không muốn mất hứng giữa chừng cậu đành ngồi lên vậy. Cậu cầm “cái ấy” của anh với khuôn mặt đỏ ửng từ từ đút vào trong cửa hậu của cậu, còn anh thì thích thú quan sát. Cậu từ từ “ngồi” xuống để hậu môn cậu “nuốt” gọn “cái” của anh

_ “Ah…” – Cậu khẽ rên lên khi đã “nuốt” gọn cái của anh. Cậu nhún nhẹ nhàng từ những nhịp đầu tiên, cảm nhận cái của anh đang đưa đẩy khám phá bên trong cậu. Cậu đặt tay lên ngực anh, cảm nhận cái cơ thể săn chắc làm cậu càng hứng tình hơn. Junho bắt đầu nhún nhảy nhịp nhàng hơn, miệng không ngừng há to phát ra những tiếng rên kêu gợi: “Ah ah ah… ah ah ah”. Cậu nhìn gương mặt anh cau mày nhăn mặt vì “sướng”, bổng cậu cũng thấy thích thú, anh đặt tay lên ngực cậu và se se đầu nhủ hồng hào đang cứng lên vì hưng phấn của cậu. “AH AH AH…” cậu rên lớn hơn. Anh nâng hông mình lên để có thể đâm sâu hơn vào mông cậu…
Cậu cứ thế nhún nhảy trên người anh

< Con Ma Cà Rồng này mau ra lệ đi… đau quá> Cậu cau chân mặt nhắm tịt mắt cắn chặt răng nhăn nhó vì lần này anh làm tình 45 phút hơn rồi còn gì.

_Junho àh, anh sắp ra rồi! – Chansung nhăn mặt rên rỉ. Anh nâng hông mình lên thúc mạnh và nhanh hơn nữa vào bên trong cậu làm cậu rên la không ngừng, cậu cũng nhún nhảy mạnh hơn trên người anh, mặt cậu lúc này đã dại đi vì sung sướng, giờ đây cậu chỉ còn để khoái điều khiển mình mà thôi. Cậu cũng sắp suất ra rồi

--Phịch phịch phịch… AAAAAAAAAAhhhh!!!. Anh suất đầy bên trong cậu còn cậu thì ra đầy trên bụng anh, anh lấy tay quẹt tinh dịch trên bụng rồi liếm lấy trên tay anh, anh vừa liếm vừa nhìn cậu bằng ánh mắt mơ màng, dâm dục. Cậu mắc cỡ nằm xuống giường thở hỗn hểnh. Anh choàng tay qua ôm cậu vào trong lòng, cậu chui rút vào lòng anh cảm nhận cơ thể ấm áp của anh, rồi từ từ cậu chìm vào trong giấc ngủ…

***Flash Back***

Sau cái đêm đó sau khi anh gặp cậu, lòng anh đã thổn thức không yên. Ngồi trên đỉnh của tòa nhà 63 tầng ngắm nhìn toàn cảnh Seoul mà hình bóng của cậu cứ hiện mãi trong lòng anh. Thật ra mong muốn muốn lớn nhất của mọi con yêu tinh là có thể trở thành con người và anh cũng không ngoại lệ.

Anh từng nhớ mẹ anh có dạy ,vào 350 năm trước khi anh chỉ mới là một tiểu Ma Cà Rồng, rằng : “Chansung àh, nếu con muốn trở thành con người, con phải tìm được người mà con yêu quý. Khi con tìm được người đó rồi hãy chuyển giao khả năng “Tha TÂm Thông” của con ( là loại thần thông có thể đọc được ý nghĩ của người khác) cho người đó , nếu như người ấy là định mệnh của con tự khắc năng lực của con sẽ không còn nhưng đổi lại con và người ấy sẽ có thể đọc được suy nghĩ của nhau , chưa hết con còn phải uống máu hoặc “tinh dịch” của người đó trong suốt một trăm ngày nhưng với một điều kiện người đó phải tự nguyện cho con, nếu như con dùng những hành động cưỡng bức để uống máu hoặc tinh dịch, thì nó sẽ trở thành liều thuốc độc giết chết con”.

_Umma àh vậy làm sao con có thể tìm được người đó? – Cậu ngơ ngác hỏi umma cậu.

_Vậy thì hãy để trái tim con mách bảo (bà cười hiền).

_Channie này!

_Gì hả mẹ?

_Nếu sau này, con gặp được người đó rồi, thì hãy bảo vệ người ấy yêu thương người ấy, không để người ấy phải khóc vì con có biết không…



Anh nhớ như inh những lời dạy đó cho nên trong suốt 400 năm anh vẫn mãi đi tìm nhưng vẫn chưa tìm thấy. Nay anh đã gặp được cậu trái tim anh đã thổn thức, anh thề sẽ giữ cậu mãi bên mình, anh nguyện với lòng nếu được trở thành người anh thì sẽ trọn đời chỉ yêu thương một mình cậu mà thôi, anh sẽ bảo vệ cậu bằng cả mạng sống của mình. Ngay khi anh suy nghĩ như thế thì anh chợt nhận ra mình đã phải lòng cậu bé mắt hí đó mất rồi, cậu bé thuần kiết giàu tình thương nhưng lại rất dễ bị tổn thương… Đột nhiên anh nhận ra mình là một con Ma Cà Rồng hạnh phúc nhất thế giới này, con Vampire hạnh phúc vì đã tìm ra được vận mệnh của mình… Giấc mơ trở thành người của anh đã có được tia hy vọng… Anh nhoẽn miệng cười, một nụ cười trong sáng tràn trề niềm tin và hy vọng.

---Chợt---

Có một bàn tay với móng vuốt sắt nhọn đang tiến lại phía sau anh.

_Ra đi Teac huyng mấy trò trẻ con đó không làm em sợ đâu – Anh nói với khuôn mặt tỉnh bơ.

_Trời ạh, biết rồi àh có vậy cũng không hù được em – Teacyeon hiện ra với khuôn mặt ngốc nghếch hàm răng trên thì đưa cả ra ngoài. Teacyeon là anh thứ 2 cùng cha khác mẹ của cậu, anh ấy cũng là một Ma Cà Rồng và cũng là con Ma Cà Rồng trẻ con nhất, anh ấy sở hữu một dáng người cao ráo bảnh trai, rất “quái thú" nhưng tâm hồn thì lúc nào cũng còn hồn nhiên như tiểu Vampire 120 tuổi vậy (6 tuổi của loài người)

_Hừm, anh chẳng bao giờ trưởng thành được cả… còn huyng nữa định ngồi trước mặt em đến bao giờ nữa hả đến bao giờ nữa đây.

Bỗng trước mặt Chansung hiện dần ra một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân khoanh tay và lơ lững trên không gian. Một Ma Cà Rồng “quái thú” đẹp trai thật sự, sở hữu một khuôn mặt thiên thần làn da trắng như tuyết, mái tóc vàng óng ánh và đều như một cánh đồng lúa mì chín, đôi mắt có thể thôi miên bất kì người nào; đó là Nichkhun con Ma Cà Rồng Thái Lan, anh là anh thứ 3 cùng cha khác mẹ của cậu. Nói chung 3 anh em Ma Cà Rồng đều rất đẹp nhưng có lẽ Nichkhun là người đẹp trai nhất. Nhưng anh ấy lại rất đào hoa, biệt danh anh ấy là “lãng tử Ma Cà Rồng”. ^^

_Có gì mà ngồi đây thẫn thờ vậy Changgie – Khunnie ân cần hỏi. (note: Ma Cà Rồng không đọc được ý nghĩ của nhau)

_Không có gì, chỉ là em gặp được một con mồi rất đặc biệt – anh ngồi xếp bằng lại chóng tay lên cằm mà nói.

_ Oh Sincha! Mùi vị của nó thế nào? Cho bọn anh thử với được không ? Tẹc mở to mắt rồi chớp chớp làm địu bộ aeyoo.

_ Andoee không được, con mồi này chỉ mình em được sử dụng mà thôi – Cơm quát lên làm Tẹc hết hồn.

_Không cho thì thôi làm gì mà giữ vậy? – Tẹc nhăn nhó

_Có phải em đã gặp được “người đó” rồi phải không?- Nichkhun lạnh lung hỏi.

Cơm quay lại nhìn Khun rồi khẽ gật đầu.

_Mặc dù anh không hiểu cái gì gọi là định mệnh hay vận mệnh cứ như anh vui chơi thoải mái thong dong tự tại như thế có phải thích hơn không, thích thì chơi chơi chán thì bỏ vậy không tốt sao? Cần chi phải vướng vào tình cảm thế gian - Khun hỏi tỉnh bơ (Khun àh anh dạy em kiểu gì vậy).

_Người như anh chẳng biết tình yêu là gì cả - Cậu chắc lưỡi bễu môi nói.

_Thôi được rồi cho dù em làm gì thì các huyng cũng sẽ ủng hộ em – Tẹc đứng dậy phủi tay – Anh còn phải đi “ăn” nữa, anh đói bụng quá.

_Còn huyng thì đi kiếm mấy em đây, chào nhé! – Nói xong Nichkhun và Teacyeon biến thành làn khói biến mất vào không khí. Chansung chỉ biết nhìn theo lắc đầu ngao ngán hai ông anh của mình…

***End Flash Back***

---CHAP 5---

( Đây là đâu vậy nè… sao lại sáng như vậy…? Chói quá…)

(Junho… Junho… Junho con ơi>)

( Ai đó ai gọi tên tôi đó… AI VẬY ? – Cậu hét lớn)

(Ta.. là ta đây…) - Bỗng trước mặt cậu hiện ra mờ ảo một dáng người phụ nữ rất đẹp, vì khung cảnh cậu thấy quá sáng nên cậu không nhìn rõ được mặt người phụ nữ ấy, cậu chỉ biết người đó có một mái tóc đen mượt bồng bềnh trong gió mái tóc ấy làm điểm nhấn lên vẻ đẹp của người phụ nữ, làm tan biến đi cái nền trời trắng sáng đến chói mắt kia.

(Người là ai?)

(Ta đây… ta là…là…)

Reeeeeeeeeeeeng…

“Ưhm…ưh” cậu khó nhọc mở khẽ đôi mắt hí của mình - - cậu vội lấy tay che mắt mình để tránh đi cái cường độ ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt cậu. Với cái tay mệt mỏi tắt chiếc đồng hồ báo thức đang reo inh ỏi, cậu uể oải nhắm mắt lại đầu và khắp cả người cậu đau nhức kinh khủng, đây là lần đầu tiên cậu phải chịu đau như vậy. “Ahm” – Cậu khẽ rên khi chuyển mình qua một phía, cậu đặt một tay lên xoa xoa trán mình như muốn làm dịu đi nỗi đau đó

(Thì ra chỉ là một giấc mơ) - Cậu thầm nghĩ.

(Ah phải rồi, Chansung…) - Cậu ngồi bật dậy nhìn quanh căn phòng mình. <Đi rồi àh…> Cậu lặng lẽ nhìn tất cả mọi thứ trong phòng cậu, căn phòng ngăn nắp hơn hẳn ngày hôm qua; vẫn là cái bàn cái ghế quen thuộc mà cậu vẫn thường ngồi học bài đây, vẫn cái cửa kính thân quen mà cứ mỗi sáng cậu thường đứng để đón lấy những ánh nắng ấm áp đầu tiên của ngày và cậu thường cầu nguyện … nhưng sao hôm nay cậu lại thấy mọi thứ thân quen này lại đơn địu, trống trải như vậy. Phải chăng mọi thứ vẫn như vậy không hề thay đổi nhưng chính cậu mới là người cảm thấy đơn điệu, chính lòng cậu mới thật đang trống trải… đâu đó trong căn phòng này vẫn còn hình bóng của anh ngày tối hôm qua. Hình bóng anh dọn dẹp lại căn phòng cho cậu, hình bóng anh sắp xếp lại bộ quần áo của cậu nắm vương vãi dưới đất, hình bóng anh khẽ đắp chăn lên vai cậu và trao cho cậu nụ hôn tạm biệt… hình bóng anh cứ như vậy hiện ra trong tâm thức cậu làm trái tim cậu chợt nhói đau… Cậu lấy tay chạm lên môi, lên má rồi lên làn da của mình < Vẫn còn đây>, những nụ hôn của anh vẫn còn đâu đây, vẫn còn vương lại những nồng nàn da diết trên da thịt cậu - . Cậu gọi tên anh trong vô thức, nghĩ đến đó thôi khóe mắt cậu đã thấy cay cay, tiếng nấc nhẹn ngào thốt ra ở yết hầu, cậu rơi nước mắt cậu đã khóc khi nhớ đến anh…Vẫn là cái giường này đây, chiếc giường trải ra trắng tinh mà cậu thường ngã lưng sau một ngày mệt mỏi, nhưng sao hôm nay nó lại như thiếu thiếu một cái gì đó không biết tự bao giờ nó lại rất quan trọng đối với cậu. <Ấm quá!!!> - Cậu nằm sấp lên giường để cảm nhận một chút cái hơi ấm và mùi hương của anh còn động lại trên giường. Cậu nhấm mắt lại cạ cạ má mình lên mặt giường, tay thì lướt nhẹ để cảm nhận hết cái hơi ấm yếu ớt sau cùng ấy của anh, thì…

_Cái gì đây…?

_Là máu!

_Của mình sao…?

Vết máu đậm loang lỗ trên tấm ra giường trắng xóa. Nước mắt cậu càng trào ra nhiều hơn nữa, tiếng nấc phát ra cũng nhiều hơn, cậu úp mặt xuống giường khóc nức nở và buông ra những lời trách móc như muốn gửi vào không trung đưa đến một nơi nào đó mà anh đang hiện hữu:

_Hwang Chansung, tôi ghét anh…tôi ghét anh lắm. Anh làm tôi đau thế này rồi lại bỏ rơi tôi. Tại sao anh lại bỏ tôi ở một mình vào sáng hôm nay chứ? Woe? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ? Anh có biết tôi sợ và cô đơn lắm không… hức hức hức hu hu hu…Tôi nhớ anh lắm Hwang Chansung. Tôi muốn anh ôm tôi ngay lúc này àh huhuhu …

Cậu cứ thế khóc suốt một hồi lâu, cậu chỉ muốn nằm trên giường tận hưởng cái hơi ấm nhỏ nhoi này không muốn làm gì cả, cậu cũng chẳng buồn đứng dậy, chẳng buồn cầu nguyện (việc mà hằng ngày cậu vẫn làm)… cậu không muốn làm gì hết. Cho đến khi cậu lấy lại được lí trí của mình

_Dậy thôi Lee Junho ạh! Cậu còn phải sống cho cuộc đời cậu nữa, không thể vì một người đàn ông mà nằm khóc mãi được, dậy thôi Lee Junho

_ Hức…hức…hức – Tiếng nấc vẫn thoát ra từ miệng cậu. Cậu ngồi dậy gạt đi nước mắt, cậu loạng choạng bước xuống giường. Vừa bước xuống giường đi chưa đầy hai bước, cậu lại ngã xuống sàn, chân cậu thì run lẩy bẩy còn hông thì đau nhức dữ dội (hậu quả của việc quằng eo quá lâu) lưng thì không thể nào thẳng ra được, cứ đi được vài bước cậu lại ngã một lần… khó khăn lắm cậu mới có thể “lết” vào nhà tắm được.

Đứng trước chiếc gương được đặt bệ vệ trong phòng tắm, cậu không thể không bàng hoàng trước hình ảnh của mình ánh hiện trong gương. Khắp người cậu không nơi nào là không là không có dấu hôn của anh, từ: trán, má, mang tai, bắp tay, “làn da dưới cánh tay” cả lòng bàn tay nữa, trên bụng, bắp đùi, đùi trong nhiều nhất là ở trên cổ và ngực của cậu… mông cậu thì còn inh cả năm dấu tay mà trong cơn khoái lạc anh đánh mạnh vào làm cậu đau điếng… - Cậu nhìn kĩ mình vào gương < Là… là vết cắn> - Cậu cúi gầm mặt xuống cắn chặt môi lại < Thì ra là như vậy…>, cậu cười cay đắng nước mắt bắt đầu tuôn ra < Thì ra anh chỉ muốn hút máu tôi mà thôi… nếu như anh muốn uống máu tôi anh chỉ cần ra tay… việc gì anh lại làm tôi ra nông nỗi như vậy chứ…việc gì anh lại dịu dàng với tôi đêm qua chứ, tôi đã nghĩ nó rất thực… thì ra anh chỉ muốn chơi đùa với tôi… Hwang Chansung. Tôi ghét anh!! Tôi hận anh!!!> Cậu úp mặt vào lòng bàn tay òa khóc nức nở…đến khi đã đầm mình vào bồn nước nóng, tiếng nấc “hức hức …” vẫn thoát ra từ cửa miệng cậu. Cả thân thể Junho rã rời, đau nhức, đặc biệt là hậu môn cậu, nó sưng tấy lên đau rát đến tận đỉnh đầu và khi cậu di chuyển quá mạnh thì nó lại rỉ máu nhỏ giọt… Những cảm giác đau đớn ấy cậu phải chịu đựng một mình, có khi cậu lại phải bật khóc vì quá đau… Cũng đúng thôi suốt đêm qua cậu đã phải chịu trận đến “ba hiệp” cho lần đầu tiên, thì chuyện đau nhức hoàn toàn là điều hiển nhiên. Nhưng cậu không hề hối tiếc vì đem qua cậu ở với anh, cậu cũng chẳng thể hiểu vì sao cậu lại dễ dãi như vậy “cho” người mà cậu chỉ mới gặp có hai lần, cậu hoàn toàn được thỏa mãn, đó là lần đầu tiên cậu được cảm nhận nhiều cảm xúc khác nhau như thế và đó cũng là lần đẩu tiên cậu cảm thấy yêu và được yêu thật sự, nhưng sao nó lại ngắn ngủi đến như thế… đó là lý do khiến cậu phải khóc cậu đã nghĩ anh cũng yêu cậu, cậu nghĩ mình đặc biệt hơn những “con mồi” khác. Dẫu biết Ma Cà Rồng thì chẳng chung thủy với một “con mồi” bao giờ nhưng sao lòng cậu lại buồn thế này! Cảm giác ấy như thiêu đốt cả tâm can cậu; cậu thật sự rất muốn được gặp anh khi thức dậy , cậu muốn được anh ở bên để xoa dịu đi nỗi đau và hơn thế nữa cậu rất nhớ anh. Cậu chợt nhận ra cậu đã yêu anh mất rồi. Ôi! Trong đầu của cậu lúc này tồn tại hai dòng cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau làm nó như muốn vỡ tung.

Cả ngày hôm đó cậu không thể nào ăn uống gì được cả, cậu rất sợ phải đi vào WC trước cơn đau nhức kinh khủng này, lòng cậu thì nặng trĩu đầy ấp hình bóng của anh, mắt thì bụp hẳn đi vì khóc quá nhiều , tay chân cậu lã đi, một Junho năng động hoạt bát giờ đây chỉ muốn nằm yên trên giường không muốn làm gì cả…

I’m a big big boy in a big big world
It’s not big big thing that you leave me
But I do do feel that I too too will
Miss you much
Miss you much




-------------------

_ Thằng Ho hôm nay nó bị sao ấy nhĩ? Cả ngày cứ nằm ru rú trong phòng chẳng chịu ra ngoài, chỉ đưa ra vẽn vẹn có một tờ giấy: “Em thấy cảm không khỏe hôm nay các huyng tự nấu ăn dùm em nha, em xin lỗi . Yêu các huyng”. – Wooyoung khó tính cằn nhằn.

_Chắc nó mệt chứ gì, anh có nấu chút cháo thì nó bảo lát xuống ăn. Thôi ăn đại đi 5 giờ chiều rồi kìa, ăn lẹ đi rồi đi làm. Mấy mòn này cũng ngon mà – Jaebum chỉ biết cười trừ khi nhắc đến món ăn ngon.

_Chời… ý anh là mấy món này áh hả. Há cảo thì đem đi xào với nước tương, còn trứng opla thì đập vô chiên bảy trứng cùng một lượt lại còn hắc mùi dầu mè nữa chứ, Canh kim chi thì chua cay mặn đắng chẳng ra mùi vị nào được, cơm thì nhão nhẹt còn khoai chiên thì một bên đen xì một bên thì trắng nhách… - Wooyoung chỉ vào từng món ăn trên bàn mà nói.

_Yah! Có ăn không thì bảo, không ăn huyng ăn hết thì đừng nói sao tàn nhẫn nhé! Rồi đừng có mà than vãn đi làm với cái bụng đói đó – Jaebum sừng sổ gõ đầu đưa em đòi hỏi của mình.

Wooyoung chắc lưỡi cau mày lắc lắc cái đầu làm bộ dễ thương rồi đành “cố gắng” ăn mấy món ăn đáng sợ này.

Trong nhà thì chỉ có Jaebum và Wooyoung là đi làm thôi, vì thương đứa em nhỏ tội nghiệp dễ khóc, dễ tổn thương mà hai huyng để Junho ở nhà làm “nội trợ” . Công việc của Woo và Jae tính ra cũng không cực cho mấy, lương cao lại thõa mãn được niềm đam mê của mình, đó là nhảy. Cả hai người ai cũng nhảy giỏi cả, ai đã một lần xem họ nhảy thì sẽ không bao giờ quên hình ảnh đẹp của họ uyển chuyển trong từng động tác, từng giai điệu, họ coi âm nhạc và vũ điệu là mạng sống của mình và họ thực sự trở thành một con người khác khi nhảy. Wooyoung thì là một phục vụ viên kiêm DJ kiêm luôn cả dance trên sàn tại một club cách nhà không xa, nhưng không phải lúc nào Woo cũng được nhảy trên sân khấu… còn Jaebum thì vừa là một huấn luyện viên thể hình :”> vừa là một vũ sư tại một tòa nhà lớn mang tên JYP.

……

Buổi tối hôm đó cũng bình thường như bao buổi tối khác tại club của Phệ đang làm, vẫn những công việc nhạt nhẽo như:dọn bàn, bưng nước, pha rượu,… nó cứ lặp đi lặp lại theo một cách chán phèo , nếu may mắn thì quản lý của club sẽ cho phép Woo lên sân khấu khoáy động không khí và cậu sẽ có cơ hội được thỏa sức đam mê. Hôm nay club có vẻ đông khách hơn mọi ngày, nghe nói có một người rất đặc biệt đến nay ngày hôm nay nhưng Phệ không quan tâm lắm mà ngược lại cậu thầm kêu khổ vì khách càng nhiều cậu lại bị sai nhiều, vì việc chính của cậu muốn là được biểu diễn trên sân khấu… Và hôm nay là một ngày may mắn của cậu, nhưng chính may mắn hôm nay sẽ là điểm bắt đầu cho một chuỗi ngày “xui xẻo” của cậu. Công việc mỗi lúc lại nhiều hơn, Phệ bắt đầu trở nên vụng về và lung túng.

_Này Wooyoung bưng cái này đến bàn đối diện sân khấu này. – Tiếng của một Bartender đang pha chế rượu ở quầy.

_ Ok! – Phệ hét lớn trong khi đang loay hoay bưng mớ đồ nhắm. Tiếng nhạc inh ỏi mê mẩn cậu, cậu bưng một khay rượu một khay đồ nhắm mà mắt chẳng chịu nhìn đường vì Phệ bận nhìn lên phía sân khấu, nơi đang diễn ra một dance battle đầy cuốn hút.
Phệ thầm nghĩ <Ôi! Ước gì mình được lên đó biểu diễn vào hôm nay, nếu mình được nhảy mình sẽ đánh bại hết bọn họ cho mà xem>, cậu chề môi dưới ra dày cả tất tỏ vẻ ganh tị < Hứ! Nhảy gì đâu xấu òm>. Đột nhiên…

--Xoảng--

Cậu dấp phải chân của một người đang hò hú như điên.

Phệ quay lên nhìn tên đó cau mày bực mình, báo hại cậu làm đổ hết đồ. Quay lại định dọn dẹp mớ đồ nhắm và mấy cái cốc rụ bị vỡ thì…

_ Nè đổ rượu lên người tôi rồi còn chưa chịu xin lỗi nữa hả? – Người đó kề sát mặt của mình vào Phệ. Lúc này Phệ như bị đứng hình trong trạng thái mắt mở to trao tráo còn miệng thì há hốc, hai tay thì ôm chặt cái khay nhỏ đựng rượu.

Trước mắt Woo bây giờ là gương mặt của một thiên thần đúng nghĩa, mái tóc hơi vàng óng ả, làn da trắng hồng không một dấu tì vết làm ánh lên một đôi môi hồng gợi cảm, thân hình cao ráo rất manly và hơn hết là đôi mắt đen láy rất quyến rũ, có lẽ đôi mắt người đó đối với cậu là đẹp nhất, một đôi mắt sáng long lanh như những vì tinh tú sáng soi trong màn đêm, trái tim của cậu lúc này đập liên hồi… Tuy người ấy đang cau mày nhăn nhó nhưng điều đó đối với Woo càng làm tô đậm vẻ đẹp của anh trong ánh nhìn của cậu. Hai bên tay của người ấy đều đang ôm ấp hai ả đàn bà ăn mặc hở hang trông rất lẳng lơ nhưng trong mắt cậu bây giờ chỉ có hình ảnh của người đàn ông đang ôm hai ả đó mà thôi

<Ôi đẹp trai thật!!!> Cậu đưa cái khay lên miệng cắn cắn, đôi mắt chớp chớp ngại ngùng còn má thì đỏ ửng cả lên.

Dĩ nhiên thì người đó đọc được ý nghĩ của cậu, nhưng nét mặt vẫn rất bình thường, anh cũng chẳng để ý làm gì vì ai gặp anh lần đầu tiên cũng có ý nghĩ giống nhau như vậy, anh cảm thấy quá quen rồi…

_Này này Yah, có nghe tôi nói gì không vậy? – Anh vẫy vẫy cái tay trêu đùa trước mặt Phệ, người đang “đờ” ra ngất ngây vì vẻ đẹp của anh.

_ Ơ, xin lỗi quý khách … xin lỗi – Woo lung túng khi lấy lại ý thức nhận ra mình trong bộ dạng kì quặc, ngồi quỳ dưới đất miệng cắn vào cái khay mắt thì chớp chớp liên hồi, cậu vội đứng dậy cúi đầu lia lịa xin lỗi người đó.

_ Tôi… tôi… tôi sẽ lau dùm cho quý khách – Woo lung túng lấy cái khăn lau bàn lau lên cái áo sơ mi trắng mà anh đang mặc. Anh vẫn không nói gì chỉ đưa mắt nhìn theo từng cử chỉ hành động của cậu. Bình thường anh đã bảo quản lý đuổi cổ tên phục vụ bất cẩn này rồi, nhưng anh cũng là người biết “thương hoa tiếc ngọc” biết xuyến xao trước cái đẹp. Khi bị đổ rượu lên cái áo mới đắt tiền của mình, anh đã muốn cho tên này một nệnh gọi là cảnh cáo, nhưng khi nhìn thấy gương mặt dễ thương của cậu cân đối với cái dáng người nhỏ nhắn đang trong bộ quần áo phục vụ xinh xắn có chiếc nơ màu đỏ nho nhỏ thắt trên cổ, cùng đôi mắt long lanh đang lo sợ lung túng của cậu thì anh lại chẳng nỡ ra tay.

_Này này cậu kia, tại sao lại lấy khăn lau bàn lau lên người của Khunnie hả, bỏ tay ra khỏi người Nickhun mau – Một ả bên phải anh lên tiếng đồng thời lấy tay hất tay cậu ra khỏi người mà ả gọi là Nichkhun.

_Phải đấy, bỏ cái tay dơ bẩn của cậu ra khỏi thiếu gia Nichkhun mau.



_Phải tên tôi là Nichkhun và … - Anh kê miệng vào tai cậu thì thầm: “N-H-Ớ C-H-O K-Ĩ Đ-Ó” anh đánh vần rõ ràng từng chữ một thật khẽ vào tai cậu không quên phà một hơi thở ấm nóng vào nó. Mặt Phệ giờ đây càng đỏ hơn nữa, mắt thì mở to nhướng mày, ú ớ chẵng nói được lời nào, chỉ ấp úng được: “Tôi… Tôi…”

_Đi thôi nào hai người đẹp – Anh nói xong quay qua “hôn lưỡi” hai ả bên cạnh rồi kéo hai ả đi không quên ném cho cậu anh nhìn thích thú, Woo khẽ nhăn mày khi thấy cảnh đó. Mặt Phệ lúc này càng phệ hơn, bễu môi lè lưỡi:

_Hứ đẹp trai mà đào hoa như vậy tôi cũng chả them đâu – Rồi Phệ chợt nhận ra mình đang nói lảm nhảm, cậu đỏ mặt tát nhẹ vào cái miệng.

Woo lấy tay cóc nhẹ vào đầu, vỗ vỗ vào má mình cho tỉnh, lấy lại tinh thần.

_Yah Wooyoung, Jang Wooyoung – Tiếng của quản lý Lee từ phía sau vọng lại.

Wooyoung hốt hoảng chắp tay lại van xin: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi lần sau tôi hứa sẽ cẩn thận hơn, xin anh đừng sa thải tôi. Tôi xin anh”
_Cậu đang nói gì vậy? Tôi định kêu cậu lên sân khấu biểu diễn mà, hôm nay có thiếu gia đến club chúng ta, đó là cơ hội tốt cho cậu được thăng tiến lên làm vũ công chính đấy… - Quản lý Lee đặt tay lên vai cậu mỉm cười.

_Oh thật hả? Thiếu gia đến đây àh? Sao tôi chưa nghe nói gì cả? – Wooyoung ngơ ngác hỏi.

_Aiss chuyện đó cậu không cần biết, bây giờ cậu có chịu biểu diễn không thì bảo? Nếu không tôi gọi người khác – Quản lý Lee bực mình trước sự lắm chuyện của Woo.

_Ấy ấy đừng đừng để tôi đi, để tôi đi hí hí – Cậu mừng rở reo lên sung sướng.

_Vậy thì… hì hì – Quản lý Lee cười nhẹ rổi chuyển sắc mặt – ĐI MAU LÊN – hét vào mặt cậu.

_YES SIR!!! – Cậu đứng nghiêm, tay đặt ngang trán trong tư thế chào, vẻ mặt sợ hãi rồi chuyển sang vui mừng tí ta tí tửng nhảy chân sáo, vừa nhảy vừa hát bước vào hậu trường thay đồ diễn.

_Hơi chắc mình chết sớm với mấy đứa nhân viên tưng tửng này quá… - Quản lý Lee thở dài tháo mắt kính xoa xoa thái dương làm điệu bộ mệt mỏi.

Trận dance battle vừa kết thúc nhưng không khí ở club vẫn còn rất sôi động, tiếng người hú hét ầm ĩ, tiếng cười nói của những nữ vũ công lả lơi, tiếng nhạc cường độ lớn vang trời, tiếng âm thanh “huỳnh huỳnh…” do sự va chạm giữa sàn club với từng bước nhảy, tiếng của những ly rượu cụng nhau nghe chan chát và cả những hình ảnh của những vị khách sang trọng bên cạnh những cô tình nhân xinh đẹp đang nhắm nháp nháp ly rượu trên tay một cách quý tộc, hình ảnh của những vị khách đang nhảy múa điên loạn một cách khiếm nhã … tất cả những thứ âm thanh, hình ảnh đó hòa lẫn vào nhau tạo phản ánh lên hình ảnh của một club sôi động, ồn áo, náo nhiệt nhưng rất xa hoa, mờ ảo và đầy cám dỗ…
Nhưng trong một khoảnh khắc, tất cả những âm thanh, hình ảnh ấy như đứng im ngưng động lại khi tất cả ánh đèn, âm thanh trong club đều vụt tắt. Trong tiếng xôn xao của mọi người, một ánh đèn chợt bừng sáng soi thẳng lên phía sân khấu hé lộ ra một “thiên thần” dù ở trong chốn xa hoa đầy cám dỗ nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp thuần kiết, trong sạch.

Vị “thiên thần” ấy chính là Jang Wooyoung, cậu xuất hiện trong một bộ com-lê màu trắng ngà, đầu hơi hướng lên một chút về phía trái tạo vẻ gợi cảm, cổ thắt một cái nơ nhỏ màu đen trông rất tinh nghịch, đặt mũi chân phải tiếp đất trong tư thế bắt chéo qua chân trái, tay phải cầm một cây roi da, tay trái cầm chiếc nón phớt màu trắng để ngang cái mái tóc đang xõa che đi một phần mắt nhưng sự đam mê, sự khát khao đều được tất cả mọi người cảm nhận được trong ánh mắt mơ màng kia … tất cả từng chi tiết trên người cậu đều góp phần tô điểm lên vẻ đẹp lịch lãm, quý phái của Woo.

There’s only two type of people in the world:
The ones that entertain, and the ones that observe
Well baby, I’m a put on a show kind of guy
Don’t like the backseat, gotta be first.

Hôm nay cậu hát live thật sự, giọng hát trong trẻo cất lên hòa theo điệu nhạc cùng những động tác vũ đạo quyến rũ mê hồn người, cậu bắt đầu tung những điệu nhảy với chiếc roi da khi bài hát vừa cất lên bằng những động tác đơn giản, rồi từ từ những động tác ấy nhường chỗ lại cho những vũ đạo mạnh mẽ.

I’m like a ringleader
I call the shots (Call the shots)
I’m like a firecracker,
I make it hot.
……

Đến phần điệp khúc, những ngọn lửa phía trước sân khấu bỗng sáng rực lên như đốt nóng khoáy động thêm bầu không khí, tiếng người cổ vũ hò reo rền vang.

All eyes on me in the center of the ring
Just like a circus
When I crack that whip everybody gon’ trip
Just like a circus.

Don’t stand there watching me,
Follow me, show me that you can do
Everybody let go, we can make a dance floor
Just like a circus.

Let's go!
(Uh, uh, uh, uh, Uh-huh)
Let me see what you can do
(Uh, uh, uh, uh, Uh-huh)
I'm running this
(Like, like, like, like a circus)
Yeah, like a what?
(Like, like, like, like a circus)

Không khí trong club giờ đây sôi động, náo nhiệt hẳn lên hơn cả cái không khí ban đầu. Phần nhạc nền cuối bài Woo nhảy những vũ điệu break – dance càng làm tăng thêm nhiệt độ không khí club, các vũ công của trận dance battle lúc nãy đều trầm trồ ngạc nhiên, há hốc miệng không thể khép lại được.

Wooyoung như chìm đắm trong muôn ngàn giai điệu trầm bổng, hòa mình vào trong vũ đạo chính vì thế đã tạo nên cái hồn, cái sức sống cho từng động tác mà cậu thực hiện. Những động tác đó làm mê lòng người và nó đã vô tình thu hút được cái nhìn của thiếu gia, người đang nhâm nhi trên tay một ly rượu nặng và đang xem cậu với ánh mắt đê mê, say đắm. Chất cồn nồng nàn trong ly rượu mạnh làm chất hưng phấn, kích thích các thần kinh thị giác cho nên lúc này anh như bị hình ảnh của cậu làm cho lu mờ hẳn đi, mọi thứ của cậu bây giờ đều dẹp đều long lanh trong mắt vị thiếu gia trẻ này. Bằng một ý nghĩ nào đó anh bỗng thấy thú vị đối với cậu, anh có thể cảm nhận được mùi vị của sự quý phái thanh cao toát ra từ người Phệ… và anh muốn được sỡ hữu nó.

Sau buổi biểu diễn, Woo đã khá mệt vì đã “tỏa nhiệt” hết mình trên sân khấu và cậu hoàn toàn thỏa mãn vì điều đó; trán cậu lắm tắm những giọt mồ hôi còn cái áo thì ướt sũng.

_Jang Wooyoung cậu có hoa và quà tặng này – Quản lý Lee tay ôm một bó hoa và một hộp qua nhỏ mang vào phòng chờ đưa cho cậu.

_Omo! Từ fan hâm mộ hả huyng? – Cậu mở to đôi mắt cún con nhìn quản lý Lee hỏi.

_Xời cậu đừng có mà vọng tưởng. – Quản lý Lee trả lời cứng nhắc như tạt một thao nước lạnh vào ngọn lửa hy vọng đang nhấp nhoáng của cậu. Rồi anh tiếp tục nói để cậu khỏi phải mất hứng: “Của thiếu gia tặng cậu đấy, sướng nhá” – Quản lý Lee phì cười châm chọc cái mặt đang phệ xuống vì thất vọng của cậu.

_Oh sincha !!!… waaaaaa – Phệ reo lên vui mừng khi gây ấn tượng được với thiếu gia như theo lời của Lee huyng thì cậu có thể được thăng chức lên làm vũ công chính; nhưng cậu có biết đâu mình còn được chức cao hơn nữa kìa như “vợ” của thiếu gia chẳng hạn… . Woo mở cái hộp quà nhỏ ra, cậu vô cùng ngạc nhiên khi trong đó là một chai nước hoa loại rất rất đắt tiền nó trị giá đến vài tháng lương của cậu là ít, cậu đưa chai nước hoa lên mũi ngửi thử, một mùi hương ngây ngất nồng nàn xông vào mũi cậu, rồi cậu chợt phì cười:

_Aiss loại nước hoa này dành cho phụ nữ mà,sao lại tặng cho mình chứ? – Cậu phì cười và thầm nghĩ do vị thiếu gia này tặng nhầm.

---CHAP 6---
(có một tí yaoi)

Woo sắp xếp lại một số đồ đạc của mình trước khi ra về, đồng hồ đã điểm hơn 11h rồi, mệt mỏi máng bộ đồng phục nhân viên lên cái tủ tập thể của phòng nhân viên lúc này Woo chỉ muốn được nằm lên chiếc giường nho nhắn của mình mà ngủ mà thôi nhưng dường như bao nhiêu mệt mỏi của Woo như tan biến hẵn đi khi cậu liên tục nhận được các lời chúc mừng khen ngợi và những cái đập tay của các đồng nghiệp như là: “Hey Woo hôm nay làm tốt lắm!” “Woo em nhảy đẹp lắm!” “Woo huyng cố gắng hơn nữa nhé, hwating”… làm cho cậu rất mực tự hào về bản thân mình, lỗ mũi Phệ như nở to ra; những lời động viên ấy tuy có ngắn ngủn nhiều khi chỉ là mang tính xã dao nhưng nó lại là một nguồn động viên rất lớn để thúc đẩy bản thân cậu tiến bộ, hoàn thiện hơn vậy. Uể oải lấy tay xoa xoa sau cổ, Woo lê bước vào phòng tắm công cộng kế bên club để tắm rửa cho thoải mái, công việc quen thuộc hằng ngày mà cậu làm sau khi hoàn tất ca làm việc, trước khi đón xe về nhà.

Cởi vội cái áo thun mà cậu đang mặc, cởi phăng luôn cái quần rồi cả cái boxer. Woo đứng vào chiếc vòi sen đang chảy nước rào rào để cảm nhận được cái sảng khoái,cái ấm nóng thoải mái mà dòng nước mang lại cho cậu thấm lên từng centimet làn da kẽ tóc. Lấy một ít xà phòng, thoa đều lên khắp cả cơ thể Woo như cảm thấy mọi mệt mỏi, căng thẳng đều xua tan theo làn nước. Bỗng có một người xuất hiện trước chiếc vòi sen bên cạnh cậu. Phệ chợt quay qua liếc nhìn rồi quay lại tắm tiếp , rồi chợt nhận ra điều gì đó Phệ quay lại nhìn bằng một ánh mắt sững sờ, ngạc nhiên một cách hoảng hốt.

_ Omo omo anh làm tôi hết hồn, anh… anh là … Nichkhun – Cậu chỉ ngón tay vào người đó há hốc mồm hỏi, từ nãy đến giờ trong nhà tắm này chỉ có mình cậu vì cũng đã khuya rồi,từ nãy đến giờ Phệ chẳng nghe tiếng bước chân của ai cả, nhưng khi quay sang Phệ lại thấy anh…

_Ừ là tôi… tôi là Nichkhun – Anh trả lời cậu với một ánh mắt chớp chớp, đôi môi hơi chu ra và vẻ mặt thì ngây thơ hồn nhiên (vô số tội).

_Không phải, ý tôi muốn hỏi tại sao anh lại ở đây – Cậu nheo mắt một cách khó hiểu.

_Thì tôi đến đây để tắm không được sao? – Anh trả lời ngây ngô, điều đó càng khiến cậu khó hiểu hơn nữa.

_Ừh ừh – Miệng nói “ừh” nhưng trong đầu cậu lại nghĩ khác: (Chính vì anh đến đây tắm tôi mới ngạc nhiên, sang trọng như anh mà lại đến mấy nơi công cộng này)

_Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, tuy tôi sang trọng nhưng lại rất thích đến những nơi công cộng như thế này – Anh vừa nói vừa vuốt mái tóc vàng óng của mình trong làn nước.

_Sao… sao anh biết… - Woo hơi nhướng mày bất ngờ.

_... đoán thôi – Sau vài giây yên lặng Nichkhun trả lời một cách cụt ngủn, mắt vẫn nhắm nghiền lại ngước mặt lên tận hưởng dòng nước nóng sảng khoái lan tỏa khắp người.

Bây giờ khi cả hai ngừng cuộc đối thoại lại, cậu mới bắt đầu để ý đến thân hình “10 points out of 10” của anh. Thứ đầu tiên đập vào mắt của Woo chính là làn da trắng hồng mịn màng không một dấu tì vết làm ẩn hiện lên từng cơ bắp cuồng cuộn của anh, cơ tay cơ chân cơ ngực đều rất săn chắc có cả những đường gân xanh trông rất manly, cả… cả cơ bụng sáu múi đẹp như được tạc của anh nữa trông nó thật quyến rũ. Đầm mình trong làn nước nóng quá lâu đã làm cho mắt Phệ gần như đã lưu mờ, trong mắt Phệ bây giờ chỉ có mình Khun, cậu nhìn anh với đôi mắt mơ màng đầy đam mê. Trong hơi nước nóng đang bốc ra nghi ngút, có thể khiến người ta phát điên, cơ thể Khun hiện ra trong mắt Phệ thật đẹp, từng giọt nước ấm nóng chảy từ đỉnh đầu anh len lõi qua từng kẽ tóc rồi chảy xuống mặt, xuống cổ làm lộ rõ từng đường cong quyến rũ ở cổ cả “trái táo adam” đầy nam tính kia. Mái tóc, khuôn mặt, xương đòn cổ, xương vai, cơ tay, cơ chân, cơ bụng… của anh đều có những giọt nước đọng lại, điếu đó làm cậu như phát điên lên. Phệ bắt đầu lia đôi mắt tinh nghịch của mình xuống phía dưới của anh, rồi…<Ôi! Sao…sao nó to… to thế, chưa “cương” mà đã to như vậy rồi… “cương” lên chắc…>, mặt Woo giờ đây đỏ cả lên, người thì nóng ran cộng thêm làn nước nóng đến bốc khói, “nội ngoại trong hợp” làm cậu bắt đầu cảm thấy khó thở tim cậu đập mạnh hơn, đầu óc cậu không còn tỉnh táo nữa.

_Cậu thôi cái kiểu nhìn ấy đi – Anh lên tiếng.

_Kiểu nhìn gì chứ? - Woo lên tiếng đỏ mặt.

_Kiểu nhìn như ham muốn có được tôi – Khun khẽ xoay đầu qua nhìn Woo.

Mặt Woo đỏ gay lên, Woo há mồm tính chống chối nhưng rồi lại chợt im phắc khi nhận ra ánh mắt của anh nhìn mình, ánh mắt ham muốn thật sự ánh mắt ấy như muốn cáu xé cậu, muốn dày dò cậu. Anh lia đôi mắt xuống phía dưới cậu rồi nhoẽn miệng cười đểu, cậu nheo đôi mắt nhìn anh vẻ khó hiểu rồi quay xuống phía dưới nhìn mình. Woo hoảng hốt lấy hai tay che lại phần của mình - - Cậu không dám mở mắt ra nhìn anh nữa, mặt thì vẫn đỏ ao. Phải, cậu đã có ý ham muốn với anh, cậu không thể chối bỏ điều đó được nữa. Khun đi lại bỏ tay Woo ra khỏi “cậu bé” của cậu, nhẹ nhàng nắm dọc theo chiều dài của nó khẽ di chuyển tay mình lên xuống. Woo khẽ rên lên “Ah” khi anh chạm bàn tay rắn chắc của mình vào “cậu nhỏ” của mình, rồi lại tiếp tục rên rĩ khi anh “vọc vọc” nó.

_Cậu muốn tôi chạm đến cậu không? – Khun nhìn Phệ với ánh mắt tinh nghịch và nụ cười đểu, trong khi Phệ vẫn nhắm tịt mắt miệng rên rĩ khe khẽ còn cả hai tay thì buông xuôi hẳn. Khun áp sát người cậu vào tưởng nhưng vẫn trong vòng chảy nóng ấm của dòng nước từ vòi hoa sen, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn nồng nàn trong khi tay vẫn thủ dâm cho cậu. Đầu óc của Woo lúc này hoàn toàn trống rỗng, tay chân thì không thể cử động được lúc này Woo chỉ còn biết trôi theo khoái cảm để anh muốn làm gì cậu thì làm. Khun đưa chiếc lưỡi dài của mình vào khoang miệng Phệ mà nghịch phá, anh đưa đẩy lưỡi cậu rồi dần dần đưa sâu chiếc lưỡi của mình vào sâu trong cuống họng Woo khiến cậu không khỏi ngạt thở.

Trong đầu Woo chỉ còn những mảnh ý thức rời rạc. Hơi nước nóng bốc lên, nụ hôn của anh cũng ấm nóng, bàn tay anh cũng nóng cả người cậu bây giờ đều rất nóng, cậu bắt đầu có “triệu chứng” của người đã lên đến “đỉnh điểm”, Woo rên liên tục hơn trong khi đôi môi và lưỡi hai người vẫn đang quấn quýt lấy nhau. “Ah” – Woo không còn chịu nỗi nữa rồi, rên khẽ vài tiếng nữa rồi Woo xuất lên cả tay anh, chất lỏng trắng đục nhơn nhớt ấm nóng chảy từ cổ tay xuống lòng bàn tay anh. Lúc này đây anh mới chịu rời môi mình ra khỏi môi cậu, Woo ngồi phịch xuống đất thở một cách khó khăn, còn Khun đưa tay mình lên liếm những giọt tinh dịch ấy một cách thích thú. Anh ngồi xuống trước mặt Woo, nâng cằm cậu lên để cậu nhìn vào anh.

_Cậu thật là một cậu bé thú vị đấy! – Rồi anh kề sát vào tay cậu thì thầm – Tịch dịch và nước bọt của cậu đều có vị rất tuyệt, tôi rất thích – Rồi anh cười đểu, đứng dậy mặc áo vào rồi đi ra khỏi cửa.

Để lại một mình Woo đang ngồi một mình chìm đắm trong biết bao dòng cảm xúc.

- Woo úp mặt vào hai lòng bàn tay mình, cậu không khóc chỉ cảm thấy xấu hổ vì mình đã quá mềm yếu quá dễ dãi, đã bao lần cậu nhắc nhở bản thân mình phải cứng rắng không dễ mềm yếu đó là tư tưởng giúp cậu có thể tồn tại cho đến bây giờ, nhưng khi gặp “hắn” cậu đã mềm yếu.

Thật ra Woo không thể kiềm chế được bản thân mình là điều đương nhiên, vì người mà Woo đối diện khi này không phải là người mà là một con Vampire đích thực, một con Vampire đào hoa thích làm “con mồi” của mình phải khóc, phải chết dần chết mòn trong cái thứ hắn ghét nhất trên đời, đó là “tình yêu”, rồi từ đó lệ thuộc vào hắn làm “nộ lệ tình dục” cho hắn. Trước khi hắn vào nhà tắm công cộng, hắn đã phủ lên người “Hương sắc mê”, là loại bùa mê giúp cho hắn có thể thao túng cậu, khi cậu phát khởi trong tâm một ý niệm dục dù là nhỏ nhất thì cậu sẽ bị hắn mê hoặc ngay tức khắc và hắn đã đoán đúng… nhưng Khun nào ngờ được chính Woo là cái móc quan trọng trong cuộc đời của hắn, chính Woo sẽ thay đổi hoàn toàn định mệnh của Khun. Nhưng trước khi điều đó xảy ra Woo còn phải “chịu đựng” anh dài dài…

Về nhà trong cơn mệt mỏi, làn nước nóng hôm nay không giúp Woo cảm thấy thoải mái như mọi ngày mà ngược lại nó lại làm hôm nay nó chỉ làm đầu óc Woo thêm rối bời. Đêm khuya lặng lẽ như tờ, muôn ngàn những vì sao đua nhau chiếu rọi những anh sáng nhỏ nhoi của mình xuống nơi trần thế, trong ngôi nhà nhỏ ở một con phố nhỏ trong thành phố hoa mỹ Seoul, có ba căn phòng ngập tràn trong ba tâm trạng khác nhau. Một căn phòng với tiếng ngáy “khò khò”, nằm ngủ với tướng của một kẽ vô tư chưa biết tình yêu là gì còn miệng hả ra chảy “ke” mơ mộng về những cô gái chân dài, thân hình thon thả… Một căn phòng thì chìm trong nỗi chán chường mênh mang, màu sắc u buồn làm ánh nên một tâm trạng của một trái tim đang thoi thóp đập vì thất tình, vì tương tư… Còn một phòng thì yên ắng đến nỗi nghe được tiếng tim đập thình thịch vì thổn thức của một người “đang yêu”, đang lao vào tình yêu như một con thiêu thân; hồi tưởng lại cảm giác lúc đó khiến Woo không tì nào chợp mắt được…

-----------------------

Sáng ngày hôm sau, vẫn như thường lệ các thành viên của gia đình nhỏ đều tập trung ở phòng ăn, riêng chỉ có Jae là người thoải mái nhất anh vươn vai uốn éo rồi còn nói:

_Good morning family!!! Ngủ ngon không cả nhà? Anh ngủ mê quá không hề hay biết gì hết hì hì hì… - Tính bắt thêm vài chuyện nữa để nói để buổi sáng thêm tươi đẹp nhưng rồi đập vào mắt anh là hình ảnh của hai đứa em không còn xinh xắn như ngày nào nữa. Wooyoung thì ngồi trên ghế mệt nhoài tay cầm một tách cà phê đậm đặc, mắt lộ rõ hai quầng thâm và nhìn vào một điểm nào đó trong không gian một cách chằm chằm. Junho thì còn tệ hơn. Ho thì như một con zombie đang đứng nấu ăn một cách khó khăn trong bấp trong bếp, mắt thì thâm tím cả lên như người mất ngủ đã nhiều ngày, tướng đi khập khiễng loạng choạng không thể thẳng lưng lên được, lâu lâu còn khẽ nhăn mặt lấy tay chống ra sau lưng, cổ thì quàng khăn kín mít mặc dù trời đang rất nóng (để che dấu hôn)…

_Yah hai đứa hôm nay sao vậy? Bộ có chuyện gì àh? – Jay thắc mắc hỏi

_... – Cả hai đều im lặng.

_Yah anh đang hỏi hai đứa đấy. Hello, the Earth calls Wooyoung and Junho!

_ Không có gì – Cả hai đồng loạt trả lời một cách đáng sợ làm anh rất khó hiểu.

Jay nhún vai làm ra vẻ khó hiểu rồi ngồi xuống cái ghế đối diện Wooyoung . Junho bưng dĩa thức ăn cuối cùng lên bàn rồi cũng ngồi xuống cái ghế cạnh Woo. Jay nếm thử món ăn, vẫn là cái vị ngon như mọi ngày tài nấu ăn của Ho chẳng bao giờ mai một cả, nhưng hôm nay chúng có cái gì khan khác, như thiếu một cái gì đó rất quan trọng làm những món ăn trở nên nhạt nhẽo thiếu sức sống, Jay có thể cảm nhận được cái buồn man mác trong món ăn mà Ho nấu; đó là thứ gia vị tình yêu mà Ho vẫn thường nói với anh. Jay ngước mắt lên một chút rồi nhỏ nhẹ nói với các em của mình.

_Anh nói hai đứa nghe này, chúng ta là người cùng một nhà có chuyện gì khó khăn hãy nói với anh nhé, anh sẽ làm hết sức mình để giúp hai đứa, chứ đừng cố giấu trong lòng không tốt đâu – Jay thủ thỉ khuyên nhủ hai em.

_Không có chuyện gì đâu – Woo và Ho lại đồng loạt trả lời một cách cụt ngũn, lạnh lung trong khi mắt thì nhìn chăm chăm vào chén cơm khiến Jay càng thêm ngạc nhiên nhưng rồi anh lại trở lại làm một Jay hồn nhiên như trước khi nghĩ: “Mọi chuyện chẵng có gì chắc tại hai đứa nó mệt”. Jay vừa ngồi ăn cơm vứa hát líu lo trong miệng:

You got the FIRE nahyeh gahseumeul koong koong koong
YOU GOTTA DROP IT LIKE IT'S HOT
jigeum muhmchooryuh hahjimah OOH
The FIRE nae muhrisokeul koong koong koong
I GOTTA DROP IT LIKE IT'S HOT
muhmchooryuh hahjimah (hey)



Chẳng bù với Woo và Ho, những người đang đếm coi chén có bao nhiêu hột cơm .
_Em no rồi em đi học đây! – Woo đứng dậy quàng cái cặp táp kế bên mình.

_Em cũng no rồi, em đi học đây, để chén ở đó đi học về em dọn… - Ho đứng dậy cũng chẳng buồn nhìn Jay lấy một cái.

_Ê ê ê, Yah khoan đã các em chưa ăn xong mà – Jay nói xong nhìn lại chén của hai đứa, của Woo thì được một phần ba chén, của Ho thì chẳng khác lúc múc cơm ra là mấy, trong khi anh thì được ba chén

_Aiss hai cái đứa này thật là… - Anh thầm thì trong miệng mình – Ê đợi anh đi học với!!!

Trên con đường đi học, vẫn là con đường quen thuộc nhưng sao nó lại đơn điệu thế này, Woo và Ho hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, một thế giới thì ảm đạm mong chờ một bóng hình…, còn một thế giới thì đầy ắp những suy nghĩ của người một mới biết yêu. Chẳng bù với người đang đi chính giữa hai người, một người đang vô tư lự ca hát đi chân sáo và ngắm ngía thưởng thức cảnh đẹp, thế giới của Jay khác hoàn toàn với hai thế giới kia; một thế giới với bầu trời trong xanh có gió nhẹ nhẹ thoảng đung đưa những chiếc lá, có muôn loài hoa nở rộ đưa hương sắc vào trong làn gió, có chim muông ca hát líu lo, mọi thứ với Jay lúc này đều rất đẹp. Đang hát hò trong miệng anh chợt quay sang nhìn hai đứa em của mình, một đứa thì ngẩng mặt lên trời than ngắn thở dài như nghĩ đến ai đó, một đứa thì cúi gầm mặt xuống đất khẽ híp đôi mắt hí còn khó khăn trong việc đi lại nữa. Jay ngừng hát rồi chợt lặng người, biết giúp hai đứa nó thế nào đây khi mà chúng chẳng chịu nói lời nào với anh, anh chỉ còn biết làm cho chúng vui lên thôi.

Anh ngồi xuống trước Junho và nói : “Lên đi anh cõng cho”

Junho ngạc nhiên từ chối: “ Thôi thôi huyng, để em tự đi được rồi mà”

_Được cái gì mà được, coi em kìa đi như một thây ma thế mà được àh – nói xong anh chẳng đễ cậu nói lời nào nữa, anh thóc cậu lên lưng mình rồi nắm tay Wooyoung chạy thật nhanh đến trường. Chính hành động quan tâm một cách dễ thương của anh đã làm cho Wooyoung và Junho mỉm cười. Trên tấm lưng ấm áp của Jay, Ho bỗng cảm thấy ấm áp, cậu lấy tay quẹt đi giọt nước mắt mà vô thức khi cậu nhớ đến “anh” nó đã chảy, cậu mới nhớ xực ra thì ra mình còn có một gia đình mà vì mãi đắm trong lưới tình mà cậu đã tạm quên họ. Cậu muốn tạm quên anh đi để sống lại cuộc sống thường ngày bằng một trái tim mạnh mẽ, không còn muốn quỵ lụy, quyến luyến nữa…

------------------------------

Hôm nay trong lớp của Woo và Ho có điều ngạc nhiên.

_Các em, hôm nay có một bạn chuyển đến lớp của chúng ta, mong các em sẽ giúp đỡ bạn – Giáo sư bước vào lớp dõng dạc tuyên bố.

_Xin chào các bạn mình tên là Kim Junsu, mình mới chuyển đến đây xin các bạn giúp đỡ - Nói rồi anh cúi đầu chào cả lớp. Bọn con gái trầm trồ, la hét sung sướng ngược lại với bọn con trai trong lớp thì đanh mắt nhìn Su; thật không ngờ, tưởng chừng chỉ có ba anh em Jay Woo Ho mới là hot boy thôi, ai ngờ trên đời này cũng có một hotboy mang vẻ đẹp thanh lịch đến như vậy.

_Chỗ ngồi của em là ở áp cuối, cạnh Wooyoung – Giáo sư bảo với Junsu.

_Chào bạn, mình là Junsu, mong bạn giúp đỡ - Junsu đưa tay muốn bắt tay với Woo.

Woo cười làm quen rồi đưa tay ra bắt tay với Junsu. Nhưng lạ thay cái bắt tay ấy để lại cho Woo cái cảm giác giống như lúc Khun chạm vào người cậu vậy, làm cho Woo sững sờ khẽ rùng mình. Woo như lặng người đi khi cái cảm giác ấy như dòng điện chạy thẳng qua người mình…

_Chào bạn mình là Junsu, hân hạnh được làm quen – Junsu xoay người qua kế bên đưa tay ra với Junho.

_Ừhm chào bạn, mình là Junho – Junho đưa tay ra bắt tay với Junsu, cũng giống như Wooyoung, cậu cũng cảm nhận được cái cảm giác quen thuộc mà cả đêm hôm ấy cậu được tiếp xúc với anh. Nước mắt cậu bỗng trào ra, trong khi Junsu vẫn nhìn cậu với đôi mắt sắt bén.

_Ho àh em không sao chứ, em sao vậy? – Wooyoung xoay qua hỏi Junho.

_Àh không sao, không có gì đâu huyng, chỉ… chỉ là bụi bay vào mắt thôi – Để cho huyng khỏi lo lắng, cậu đã nói dối. Trong giờ học cậu cứ nhìn chằm chằm mãi vào Junsu với bộn bề suy nghĩ: , … Những ý nghĩ như thế cứ quanh quẩn trong đầu cậu làm cậu chẳng thể nào tập trung được.

Reeeeeeeeeeeeeng

Tiếng chuông reng báo hiệu giờ học đã kết thúc.

_Ủa thằng Ho đâu, nó không đi ra chung với em àh? – Jay đang đứng trước cổng trường đợi Woo và Ho.

_Nó nói kêu chúng ta về trước, nó có việc phải làm nó về sau. – Woo chu chu cái mỏ nói.

_Ừhm vậy thôi mình về - Jay gật nhẹ đầu mấy cái chum chím môi nói.

*** Flash Back ***

_Ho àh, chúng ta về thôi, Jay huyng nói đợi ở trước cổng trường đấy – Woo lay nhẹ người Ho nói.

_Hả… hả ờh ờh huyng với Jay huyng về trước đi, em có việc em làm xong rồi sẽ về. – Ho cười cười.

_Việc gì vậy? – Woo thắc mắc.

_Không có gì, việc riêng ấy mà.

Woo nhìn Ho với ánh mắt hoài nghi, làm Ho phải nhìn lại anh bằng đôi mắt cún con ướt lệ thì anh mới chịu để cậu đi: “Ừhm nhanh đi rồi đi về, huyng đói bụng đấy”.

_Dạ em về ngay. – Cậu mừng rỡ, thở phù nhẹ nhõm vì đã lừa được Woo huyng đa nghi.

_Àh quên nữa – Woo quay lại làm cậu giật thót – Cận thận đấy, có gì… - Woo đưa hai ngón tay út và cái lên tai – Call me – Nói xong Woo nhìn cậu cười một cách dịu dàng.

_Ưhm… - Cậu gật đầu.

***End Flash Back***

Cậu quàng vội cái cặp vào vai rồi lần mò theo Junsu. Cậu theo junsu đi rất lâu, đi qua không biết bao nhiêu dãy phố, bao nhiêu con đường đến nỗi cậu không thể nào nhớ được đường về. Trong đầu cậu thầm kêu khổ nhưng vì muốn gặp lại được anh dù chỉ một lần cậu bất chấp tất cả; trong lòng cậu đã dự tính hết mọi tình huống cho dù cậu thấy anh đã thay lòng, anh đi bên người khác… cậu cũng sẵn sàng chấp nhận tất cả miễn sao cậu được gặp anh một lần nữa, dù là lần cuối cùng. Đột nhiên Junsu rẽ vào một con hẽm, cậu vội vàng chạy theo. Khi đến trước con hẽm, cậu nhìn vào đó, đó là một con hẽm tối tăm, cậu thấm nghĩ: . Cậu cảm nhận được có cái gì đó rất ma quái trong con hẽm này, trong chốc lát long tóc cậu dựng đứng cả lên, cậu cảm thấy sợ sợ lắm nhưng nỗi khát khao muốn gặp anh của cậu còn lớn hơn nhiều, nỗi khát khao ấy đã biến thành lòng dũng cảm tiếp thêm sức mạnh cho cậu khiến cậu cảm thấy không còn sợ nữa. Junho từng bước từng bước đi vào con hẽm tối tăm ấy, cậu lần mò trong bóng tối một cách cẩn trọng, những luồn khí lạnh từ đâu không biết cứ liên tiếp thổi vào người cậu làm cậu nổi da gà, Ho cảm nhận được có rất nhiều người xung quanh mình nhưng cậu thật chẳng thấy một ai, quơ quào tay cũng chẵng trúng ai. Lần mò đi trong con hẽm tối, đến ngõ cụt cậu lại thấy Junsu, người đang đứng trong một luồn ánh sáng mỏng manh chỉ có thể làm sáng mỗi anh ta. Junsu đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường mắt nhắm nghiền đầu hơi hướng xuống đất.

_Bạn đi theo tôi làm gì vậy? – Junsu ngước đầu lên nhìn Junho rồi khẽ cười. Một nụ cười gian ác thật sự nhưng trong đôi mắt ngây thơ của Ho, cậu lại thấy nụ cười ấy thật là đẹp. Junho đã đỡ sợ hơn một tí.

_Àh không mình thấy bạn rất giống một người mình quen nên mình chỉ muốn đi theo tìm hiểu thôi mà ha ha… - Cậu gãi gãi đầu cười ngốc.

_Có thật không? Có thật là giống đến vậy không? – Giọng Junsu bắt đầu trầm xuống và lạnh đi.

Cậu không cười nữa và bắt đầu cảm thấy “sượn”: “Àh àh bây giờ thì cũng cảm thấy không giống lắm nữa, mà bạn vào đây làm gì vậy?”

_Mình cần “giải quyết bầu tâm sự” – Junsu trả lời tỉnh bơ

_Àh thì ra là vậy. Vậy mình không làm phiền bạn nữa mình về đây. – Cậu cười hì hì và cảm thấy ngại.

_Bạn biết đường về chứ? – Junsu mỉm cười.

_Ơh – cậu ngượng ngùng lắc đầu khi bị nói trúng tim đen

Junsu lại mỉm cười: “Bạn đi ra con hẽm quẹo phải rồi đi qua hai con phố là tới nhà bạn rồi”.

_Oh sincha? Cảm ơn bạn rất nhiều – Cậu mừng rỡ cảm ơn Junsu.

Cậu mon men theo lối cũ để đi ra khỏi con hẽm.

(Quái sao con hẽm này tối thế nhỉ?) Vừa dứt suy nghĩ, đột nhiên cậu cảm thấy ớn lạnh đằng sau gáy của mình. Cậu khựng lại, mắt mở to trau tráu, cậu cảm thấy như có một ánh mắt ghê rợn đang trừng trừng nhìn, hơn nữa đôi mắt này hình như không phải của con người mà là một đôi mắt… quỷ, cậu có thể cảm nhận cái màu đỏ tươi chết chóc của đôi mắt ấy, cái màu đỏ ấy bao trùm cả nền màu đen của con hẽm . Lông tóc cậu dựng đứng cả lên, cậu cảm giác như có luồng điện chạy dọc khắp cơ thể… cho đến khi có tiếng hát, không hẵn là tiếng hát mà là tiếng rên lăng lẳng bên tai cậu:

_ “You… better…run run…run run… run…Run devil run devil run…”

Như một phản xạ tự nhiên cậu bước đi thật nhanh, nhanh hơn nữa, nhanh nữa rồi từ đi cậu tức tốc chuyển thành chạy, cậu chạy thật nhanh để thoát khỏi con hẽm đó, cho đến khi ra khỏi con hẽm đó cậu vẫn chạy, chạy nhanh theo cái hướng Junsu đã chỉ mà không dám quay đầu nhìn lại. Cậu cũng chẳng để ý là Junsu có về không và tại sao Junsu lại biết nhà cậu ở đâu, bây giờ nỗi sợ đã xâm chiếm cơ thể cậu, khiến cậu chẳng còn nghĩ đến chuyện gì khác ngoài chạy thật nhanh.

Quay lại con hẽm đó, ở cuối con hẽm tối.

_Hừm xem ra thằng bé đó rất yêu thương ngươi, ngươi quả là có con mắt nhìn người đấy Hwang Chansung – Nói vừa dứt câu, Junsu liền hiện ra nguyên hình của mình. Hai chiếc răng nanh sắc nhọn chìa thẳng ra, đôi mắt đen láy đã chuyển sang màu đỏ, bàn tay trở nên khô ráp, đôi cánh dơi hiện ra to tướng che lấp cả không gian, những móng tay dài và nhọn hoắc hiện ra một cách nhanh chóng va chạm với bức tường âm thanh để lại tiếng “rét” tưởng chừng như âm thanh đó đủ để khiến một người phải sợ đến chết…

_ Thú vị đấy! – Nói rồi anh nhảy lên thật cao rồi biến mất trong bầu không khí trong vòng chưa đầy 0.1s, chỉ thấy loáng thoáng những làn khói đen chết chóc còn lại ở phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro