Chap 3: Gái kinh doanh có khác nào gái bar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì sự chậm trễ nhé. Mong các bạn thông cảm.
Bây giờ vào truyện nào (↑ω↑)
-------------------------------------------------
Nhà hàng kiểu Nhật nằm trên lầu hai của một khách sạn năm sao, không phải là dân sành sỏi chắc không biết đến nơi này. Rất may Moonbyul có một trợ lý giàu kinh nghiệm, am hiểu mấy khu ăn chơi sang trọng, lại quen biết nhiều nên thành ra dù tiếp khách đột xuất, nhưng chỉ cần anh ta gọi điện tới là được dành ngay cho một phòng VIP.
Đoàn khách Nhật Bản này lẽ ra tháng sau mới tới, không hiểu vì sao lịch trình cuối cùng lại thay đổi đến sớm hơn dự kiến. Đây là đoàn đại diện của tập đoàn Daiko - một tập đoàn đại quốc gia chuyên đi khỏa sát các thị trường đang phát triển năng động trên khắp thế giới để đầu tư. Thông qua giới thiệu của giám đốc Han Jumin thương thành phố, Công ty Thành Tín được tiến cử vào danh sách tiềm năng lần này. Đợt làm việc đầu tiên đã hoàng thành, các điều kiện của Thành Tín về căn bản đều đáp ứng được tiêu chí tuyển chọn của Daiko. Bước tiếp theo hai bên sẽ đi vào thẩm định chi tiết, có cả kiểm toán và giám định. Hôm nay, Thành Tín đặc biệt mời họ ăn một bữa cơm thân mật. Người Nhật làm việc rất kín kẽ, không bao giờ nhận lời đi ăn của bên nào khi chưa hoàn thành xong công việc. Lần này cậu phải nhờ các cán bộ bộ bên Sở đánh tiếng, nói là tiếp đón của Sở, họ mới đồng ý.
Trợ lý Zen nhận điện thoại, quay sang báo cáo:
   - Thưa sếp, đoàn đối tác xác nhận đúng nửa tiếng nữa sẽ tới ạ.
   - Được rồi. Anh đi nói tài xế lái xe tới đón. Chúng ta khởi hành là vừa.
   - Dạ. Tài xế tới rồi. Mời sếp lên xe.
Bữa ăn diễn ra với vẻ. Bạn đầu cả người mời cả khách còn dè chừng nhau, nhưng sau vài chai rượu sake hâm nóng, ai nấy đều trở nên cởi mở hơn. Chuyện làm ăn được gác sang một bên. Bên Sở Công thương có Minwoo là một người đàn ông to béo, trắng trẻo, nói tiếng Nhật rất lưu loát, tính tình lại sôi nổi, thường xuyên làm khuấy động bầu không khí. Moonbyul cũng biết tiếng Nhật giao tiếp, vừa ăn vừa nói chuyện văn hóa, chính trị thế giới, chuyện thiên hạ vô thưởng vô phạt. Đồ ăn Nhật ít dầu mỡ hợp với khẩu vị của nàng, nhưng món sống quá nhiều nên nàng ăn cũng không được bao nhiêu mà rượu đã uống vào không ít. Tranh thủ lúc mọi người hào hứng với món bò Kobe mới dọn, cậu xin phép ra ngoài.
Sau khi từ hết gần một cgai nhỏ nước lọc, trên đường trở lại nhà hàng Nhật, nàng thoáng thấy một người đàn ông ngoại quốc đi chung với hai cô gái. Ở các cô có vẻ gì đó quen mắt, ngẫm nghĩ một chút, thì ra là đo các cô mặc đồng phục của Chi nhánh 1 Công ty Thành Tín. Công ty hết thảy có tám chi nhánh, trong đó có ba chi nhánh tách riêng ra thành các công ty độc lập về tài chính trong quá trình phát triển, còn lại năm chi nhánh trực thuộc. Cùng là Thành Tín, nhưng mỗi bên lại có bộ phận nhân sự riêng, đồng phục cũng khác nhau. Thời điểm này đang giữa hè, các cô không mặc bộ vest mà chỉ mặc sơ mi lụa cùng với váy ngắn. Mà phải cồn nhận đồng phục của Chi nhánh 1 thiết kế rất tốt. Cũng là đồng phục công sở nhưng các nhân viên nữ mặc lên người trông rất cuốn hút, không tạo cảm giác khô cứng. Nhất là khi.... khi ai đó cài lệch cúc áo. Nghĩ đến cô nhân viên hôm ấy, đôi môi mỏng của cậu không khỏi cong lên thành một nụ cười.
Hai cô nhân viên và người đàn ông ngoại quốc đằng kia đợi thang máy một lát, sau đó bọn họ vừa ríu rít nói chuyện vừa đi vào trong, nghe loáng thoáng là đi bar. Lúc cánh cửa thang máy khép lại, người bên trong xoay đầu hướng ra ngoài, đập vào mắt cậu chính là gương mặt ấy!
                       ***
Thấy Moonbyul trở lại, một cán bộ Sở lên giọng trách cứ:
   - Moonbyul! Cô đi hơi lâu đó nha. Đây! Phạt cô một ly.
   - Được, xin chịu phạt vì để mọi người đợi quá lâu.
   - Xin mời! Xin mời!
Tan cuộc, tiễn khách về thì cũng đã gần 11h. Moonbyul gọi điện cho trợ lý Zen, bảo anh ta đợi mình một lát, sau đó tìm đường lên quán bar trong khách sạn. Không chắc là cô gái kia còn ở đó hay không, nhưng với tâm trạng bứt rứt không yên như thế này, cậu phải lên trên đó mới được.
Quán bar nằm tận tầng trên cùng, tầng số 23. Anh cũng từng có thời điểm ham hố những nơi ăn chơi như vậy, nhưng càng về sau này lại càng thấy mấy chỗ đó phiền phức, ầm ĩ. Tuy nhiên quán bar ở đây khá thanh lịch và không tạp nham số với những nơi khác. Chẳng thấy bóng dáng đồng phục đâu cả. Xem chừng họ đã đi rồi. Moonbyul buồn bực gạt hai cô ả đang mon men lại gần, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Đứng trong thang máy  ngẫm lại việc vừa làm, Moonbyul cảm thấy bản thân mình gần đây không bình thường. Không phải họ là nhân viên của công ty cậu sao? Chắc là đi tiếp khách thôi, có gì đáng ngạc nhiên hay tò mò đâu mà còn phải lần mò lên tận trên đây giống hệt như là... E hèm! Giống như là đi rình người ta vậy! Chỉ có vợ rình chồng, chồng rình vợ, người yêu đi rình nhau chứ chưa thấy sếp tổng đi rình nhân viên bao giờ cả. Moonbyul đang phân tích tình hình thì thang máy dừng lại. Chết tiệt! Moonbyul không hài lòng xích lui vào trong, nhường chỗ cho cặp nam nữ đi vào.
   - Xin lỗi, phiền bạn bấm cho xuống lầu mười lăm. - Giọng nữ thở hổn hển cất lên.
Bạn à? Moonbyul nhíu mày nhìn xuống. Thì ra cô gái đang bận dìu một người đàn ông, dáng vẻ chật vật đến độ căn bản không tài nào ngẩn lên được, chả trách cô ta gọi cậu bằng "bạn". Mà khoan! Đây chính là... cô ta! Là Kim Yong Sun!  Cô gái lúc nãy đi chung với họ đâu rồi? Tại sao hai người bọn họ... Trong chốc lát, hơi rượu trong người cậu bốc hơi sạch sẽ. Thang máy đã xuống tầng mười lăm. Cô gái vừa đỡ, vừa lôi gã đàn ông ngoại quốc cao to ra khỏi thang máy vừa lẩm bẩm tự hỏi:
   - Phòng 1518 đi hướng nào bây giờ?
Cửa thang máy khép lại. Bóng cậu phản chiếu trên đó cùng với một cái nhếch mép khinh bỉ. Cậu đã từng thấy cô ta với vẻ trong sáng và đứng đắn vô cùng, nào ngờ... cũng chỉ là hạng con gái đến thế mà thôi. Nhưng chẳng phải mỗi lần tuyển nhân viên kinh doanh, giám đốc nhân sự của công ty đều ra tiêu chí chọn những cô gái có ngoại hình, tính tình giảo hoạt, khéo ăn nói, lẳng lơ một chút càng tốt đó hay sao. Một vị nào đó đã từng nói với cậu: Gái kinh doanh nào có khác gì gái bar? Các cô đều phải chiều khách thì mới làm ăn được. Lời nói buồn nôn đó cuối cùng lại được chính nhân viên của mình chứng thực. Thật là mỉa mai làm sao!
-------------------------------------------------
Ahihi ¯\_(ツ)_/¯ các bạn nhớ vote⭐ cho mình nhooa! ♡(*>ω<)ω<*)♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro