#9 : Hàng xóm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Khải Khải, Nguyên Nguyên muốn ra ngoài chơi. "

" Ừ, nhớ cẩn thận kẻo bẩn quần áo a. "

" Được, được ! "_ Thỏ con hai mắt mở to vui mừng, đem ôm Đô Đô vào lòng định ra sân sau chơi, đột nhiên bị Vương Tuấn Khải xấu xa kéo lại. Bé con ngốc ngốc ngẩng lên nhìn hắn, bĩu môi _ " Sao vậy ? "

" Thơm thơm một cái. " ╯ 3╰

Ai đó vừa nói vừa làm động tác chu môi, hai mắt nhắm lại e e thẹn thẹn như thiếu nữ mới lớn. Thỏ nhỏ cũng đã quen với hành động thân mật này, nhưng cư nhiên nhìn hắn tỏ ra trẻ con như vậy, da gà không khỏi rơi đầy đất.╯ω╰ 

Vương Nguyên kiễng chân, thơm vào cằm hắn một cái rồi chạy biến, để mặc cho người nào đó la oai oái : " Em chơi xấu ! Chơi xấuuuu !!! "

Vương Thỏ Nhỏ ôm quả bóng tròn tròn, nháo loạn ở sân sau với Thị Đô. Anh Đại thì vẫn còn bận loay hoay ở trong bếp nấu bữa tối. Cả hai chơi đùa rất vui vẻ, tung quả bóng thật cao rồi tranh nhau đuổi bắt. Khung cảnh hết sức ấm áp a~ 

Đột nhiên, quả bóng bay lên không theo chủ đích mà rơi trúng một thiếu niên đang đứng gần đó.

Bốp !!

" Ai nha ! "(≧△≦)

Thiếu niên kêu lên một tiếng đau thấu, xoa xoa đầu, ngẩng lên nhìn xung quanh ngơ ngác. Tiểu bạch thỏ hồn nhiên chạy tới, hai mắt tròn xoe nhìn người đối diện, chân thành nói :

" Anh trai xinh đẹp, là Nguyên Nguyên làm rơi bóng vào đầu anh, Nguyên Nguyên xin lỗi nha. " ( ☯ ◯ ☯ )

Anh trai nọ liền đơ cứng mất mấy giây, hai tay không yên phận tóm lấy tai thỏ của bé con sờ sờ.

" Anh... Á...! Anh làm gì thế ?! "_ Thỏ ngốc không khỏi kinh hãi mà hét lên một tiếng, thiếu niên kia vẫn ngây người xoa xoa rồi bóp bóp tai thỏ, miệng lẩm bẩm.

" Đồ thật... là đồ thật ? Không thể nào... đáng yêu quá~♥ Chẳng nhẽ đây là con vật được thí nghiệm ??? "

Thỏ thỏ bị đau liền kêu lên, người kia thấy thế liền cúi xuống dỗ dành nó, tiện thể nhéo nhéo cái má mềm mềm của cục bông một chút.ヾ (o ° ω ° O ) ノ゙

" Em tên gì nào ? Anh là Lưu Chí Hoành, mới chuyển tới đây. Ây~ đáng yêu quá, hảo manh, hảo dễ thương~ ồ ồ má còn rất mềm ! Nhà em ở đâu thế ? "

Bị Chí Hoành nhào nặn cái mặt muốn nhũn ra, bé con một bộ kiên quyết không nói, chu chu môi nhỏ phấn nộn. Anh trai xinh đẹp mà mạnh tay quá, má Nguyên Nguyên sắp nhão ra rồi TTvTT

 (≡ ̄﹏ ̄≡) Ây gù, mau ngưng tay...

" Khải Khải dặn... hông cho người lạ biết... cái gì mà danh... danh ngôn ? Danh họa... Không phải, là danh... danh...dự ? "

" Danh tính. "

" Phải, danh tính ! Chính là như thế ! "

" Nga... "_ Chí Hoành buông bé con ra, xoa xoa cằm suy nghĩ _ " Khải Khải... là baba của nhóc sao ? Thôi được, hay là như này, anh cho nhóc một cái kẹo, nhóc mau nói đi ~ "( ̄ω ̄)

Kẹo ?

Mắt thỏ con chợt mở to lấp lánh.

Kẹo ngon, kẹo ngon kìa~ Lại còn vị sô cô la~ Hảo ngon~♡

Vậy, vậy hôm nay bé phá lệ một chút !♡

Thỏ ngốc cứ thế nói bô bô, có cái gì đều đem kể cho Lưu Chí Hoành hết thảy. Vừa kể vừa nhấm nháp kẹo ngon, thật thích ! Thiếu niên nào đó chăm chú nghe, còn gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, mắt nhìn bé con chăm chú.

Bỗng nhiên, Vương Tuấn Khải từ đâu đi tới, vừa cười vừa vẫy tay. Khóe mắt anh đào cong cong dụ luyến cùng răng hổ mê người khiến người khác không khỏi chú ý. Hắn tiêu sái gọi to một tiếng : " Nguyên Nhi ! "

Bé con kia lập tức hoảng hốt cho hết kẹo vào miệng, đứng bật dậy.

" Nguyên Nhi, em ăn cái gì à ? "

Hai mắt tròn xoe run rẩy ngẩng lên nhìn hắn, cố vẽ ra một nụ cười méo xẹo, hai má bánh bao phồng lên. Tai thỏ trắng tuyết cũng theo cảm xúc mà cụp xuống.('・ω・`)


" Hửmm ? "_ Vương Tuấn Khải kéo dài dọng. Bất ngờ chộp lấy má nó bóp một cái, đứa nhóc kia buộc phải há mồm _ " Á à, dám nói dối anh, xem ra phải dạy dỗ lại em ! (¬з¬)σ

Lúc này, hắn mới phát hiện ra sự có mặt của Lưu Chí Hoành.

" A, cậu là... ? "

" E...Em họ Lưu, tên Chí Hoành. Là hàng xóm của nhà anh, mới chuyển về đây. "

" Hàng xóm sao ? Tốt quá ! Cậu ăn cơm chưa, muốn hay không cùng vào ăn với chúng tôi ? " _ Vương Tuấn Khải rất nhiệt tình mà mời gọi, Lưu Chí Hoành đang định nhận lời thì bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên.

" Đáng tiếc quá, hàng xóm Vương, chúng tôi cũng chuẩn bị sẵn cơm tối rồi. "

Chí Hoành kinh hô một tiếng, lắp bắp : " Thiên, Thiên Tỉ... "

Sau đó cúi xuống lầm bầm, đáng ghét, đã nấu nướng cái gì đâu, vừa mới nãy hắn còn bảo tối nay ăn mì gói a a a a !

Người kia vẫn điềm nhiên cho hai tay vào túi quần, ngữ điệu khách khí, cười thấu đáo :

" Dù sao vẫn là cảm ơn anh. "

" Ô... không có gì, tôi chỉ... "

" Lưu Chí Hoành, đi về. "_ Mặc kệ Vương Tuấn Khải đần thối mặt ra đó, chưa kịp tiêu hóa vấn đề, Thiên Tỉ lấy tay tóm cổ áo Chí Hoành lôi đi. Ai đó ôm Đô Đô cũng ngốc nghếch nhìn theo, còn rất vui vẻ mà vẫy vẫy tay.

" Tạm biệt anh trai, tạm biệt ! "

--------------------------------TBC-----------------------------------

Trôi : I'm back, babe <3 Tuy là ngoi lên xong lại chìm xuống, cơ mà hôm trước ta có mang Ipad theo nên là... ahihi =)))))))))







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro