[Long Fic] Ôi! Ôi! Ôi! | junghye | Jaejoong ♥ Readers (chính là bạn!)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Thỏ Ty tử (chính là mình - junghye)

Pairing(s) : Jae + tôi ( nhân vật "tôi" ở đây chính là readers)

Disclaimer : Anh Jae không thuộc về mình, hiển nhiên, các readers cũng không thuộc về mình

Rating : K+

Category : general

Summary : thực ra mình chẳng biết summary kiểu gì nên các readers phải tự tìm hiểu thôi. Thật có lỗi...

Status: on-going

Warning: không dành cho bạn nào không chấp nhận được tình yêu của anh Jae dành cho chính bản thân mình (dù chỉ trong tưởng tượng)

A/N:

* rất cần các readers bám sát vào nhân vật "tôi" vì nhân vật "tôi" chính là các readers. Sự tưởng tưởng của các readers rất quan trọng trong fic của mình.

* đây là lần đầu au viết fic nên rất cần các bạn comment chi tiết nên dù fic hay dở như thế nào xin các bạn góp ý để những phần sau có thể hay hơn.

* một lưu ý quan trọng là trong fic này, các anh ở nhà riêng nhé! (chỉ là nhà gần nhau thui)

* xin cảm ơn!

________________________

CHAP 1

= Hàn Quốc -ngày nóng =

Sau 1 ngày dài với nào là thu MV, nào là chụp hình, nào là buổi kí tặng fansign,... Jaejoong tranh thủ tắm rửa thật nhanh rồi chui vào phòng ôm chặt luôn cái lap. Đã bao lần Chun nó chửi cho là điên rồi mà vẫn không bỏ được. Đã mệt cả ngày rồi, không nghỉ ngơi lại còn internet này internet nọ nữa ... thế nhưng ... làm sao Chun hiểu được sự hấp dẫn của net chứ. Ôi ! Toàn fic hay: Yunjae này, Jaemin này, ôi ... lại có cả Jaechun nữa! thế mà thằng Chun nó không xem! Đúng là ngu mà! Các fic mới bắt đầu hiện lên, oa, mấy fic kia còn có cả chap mới nữa, oa, vui quá. Đến đây, Jae không còn kìm được mà bật cười thành tiếng. Thật là...!

*sigh*

"Oh là lá! có fic mình làm seme này Á HÁ HÁ Á Á Á Á . . . "

Mắt Jae sáng lên rực rỡ, 2 gò má hồng lên nhanh chóng, miệng cong lên rồi không dừng được, nở ra một nụ cười mãn nguyện. Càng đọc, anh càng tỏ vẻ phấn khích. Mắt đọc nhưng tay chân thì khua khoắng loạn lên rồi bật thành tiếng những suy nghĩ trong đầu lúc nào không hay.

" Mình thật là Manly! Mua ... hahahahahahahahaha"

Đang "sướng" thì quảng cáo ở đâu bỗng bật lên:

"Do you believe in destiny? If not, click!"

Vớ vẩn, ông đang "sường" mà!

Nhưng mà trên đời làm gì có thứ gì gọi là "destiny" chứ. Từ nhỏ đến lớn, toàn tự thân anh nỗ lực mà có, lấy đâu ra "destiny"?

"bản tính hâm" + trí tò mò + "thực sự không tin vào số phận" = tay vô thức click chuột vào. Dòng quảng cáo tiếp tục hiện ra sống động. Jae còn để loa to nữa. Tiếng "Ting! Ting!" từ quảng cáo đập vào tai khiến anh giật mình, lùi lại ... ôm tim.

"If you read this note, you have to lick your hand 5 times, and you will have some good luck"

(nếu đọc được dòng này, bạn phải liếm tay mình 5 cái và bạn sẽ nhận được may mắn)

Thật bất ngờ! Jae cảm thấy rất bất ngờ ... vì anh có thể hiểu được trọn vẹn câu này với vốn tiếng Anh chỉ bằng ... vốn tiếng ... Việt của mình. Hứng khởi Jae vỗ đùi, tiếp tục cố đọc thêm cái dòng nhỏ nhỏ ở phía dưới:

" If not, You will receive a horrible punishment

The devil will exchange your soul

But then, If you believe in destiny,

That will become a magical gift"

( Nếu không tin, bạn sẽ phải nhận hình phạt khủng khiếp

Con quỷ sẽ tráo dổi linh hồn của bạn

Nhưng sau đó, nếu bạn lại tin vào số phận,

Hình phạt đó sẽ trở thành món quà kì diệu)

Cái này thì chịu rồi, dài quá! Anh hiểu mỗi "If not" với "punishment". Chắc không làm theo thì sẽ bị phạt thui. Gớm, ai phạt được ta cơ chứ! Ta là ai cơ chứ! Mua ... hahahahhaaa có điên mới thực hiện theo. Thôi, đọc tiếp fic. đang gay cấn, mình sắp "đè" được Yun rồi ... Mua ... hahahahaha ...

Trong bóng tối của căn phòng, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên, gió lùa qua cửa sổ làm mái tóc bạch kim bay phất phơ, đôi môi đỏ như máu nhếch lên, đâu đó văng vẳng tiếng cười Muahahahhahaha...

Ôi! cuộc đời ... ! ...

Bắt đầu từ mai, Jae sẽ được nghỉ xả hơi 10 ngày sau cả 1 thời gian dai làm việc cật lực để hoàn thành album mới.

-----------------------------------------

= Việt Nam - ngày nóng =

Mùa hè hiển nhiên là mùa nóng nhất trong năm. Sáng ra mới có 4 - 5 h mà trời đã sáng rõ. Mặt trời mùa hè dường như cũng to hơn mặt trời các mùa khác trong năm. Mới có 9 - 10 h, ngồi trong mấy cái nhà "ống" Việt nam là đã cảm nhận được cái nóng khủng khiếp rồi. Đến tầm trưa chiều thì tưởng như mỡ trong người tích trữ , tu luyện suốt mười mấy năm cuộc đời đã chảy ra hết. Ấy vậy mà vẫn không thể ghét mùa hè. Trong mắt tôi, mùa hè vẫn là thiên đường bởi 1 lý do rất đơn giản: được nghỉ học.

Ôi ! Được nghỉ những 3 tháng cơ đấy!

Ôi! Ôi! sao lại sướng thế này!

Ôi! Ôi! Sao lại nóng thế này! *sigh*

Nghỉ hè, người ta đi du lịch nhiều: núi này, biển nọ. Tôi thì chỉ có ngồi nhà bám dính lấy cái máy tình thân yêu.

Ấy! các bạn đừng hiểu lầm, không phải tôi không được đi đâu mà là tôi yêu việc ôm máy tính hơn mấy chuyến đi kia nhiều. Lên mạng làm gì có gì khác ngoài việc ngắm anh Jae, hóng tin DBSK với lại ngồi chờ mấy chap mới từ mấy cái fic DBSK cơ chứ! Đấy! Chỉ có thế thôi mà cũng hết cả ngày. Mẹ thì suốt ngày kêu : "mày có gặp nổi "anh Jae" không mà anh Jae này anh Jae nọ. Nó có biết mày là ai đâu. Có giỏi thì sang đấy lấy anh Jae về đây". Đấy, có khổ không cơ chứ! "tình yêu lớn" thì sao mà lấy được. Mà mình í, mình chỉ lấy mấy anh doanh nhaanh manly, lạnh lùng thui, mình ứ lấy thiên thần đâu. hố hố hố hố.

Đang say sưa với mấy cái ảnh anh Jae lung linh trong phòng tắm, chả hiểu từ đâu, đập vào mắt quảng cáo"

"Do you believe in destiny? If not, click!"

Bình thường thì những quảng cáo này đã bị cho "bơ" từ lâu rồi nhưng chẳng hiểu do trời nóng quá mà chân tay hoạt động không đúng chức năng hay mẹ "nói đểu" nhiều quá làm cho ngu người mà lại click vào.

"If you read this note, you have to lick your hand 5 times, and you will have some good luck"

Đến đây thì tôi khẳng định lại lần nữa là quả thực tôi không có tin vào số mệnh, bói toán hay mê tín gì đâu. Chợt thốt lên:

"Điên! thới buổi này ai tin vào mấy thứ này chứ! Có điên mới làm theo! Điên!"

Rồi tắt quảng cáo mà bỏ sót dòng chữ nho nhỏ phía dười.

Đâu đó, devil Min đang nhếch mép cười.

Quảng cáo chỉ hiện ra cho những người cần được hiện.

Bóng tối tràn ngập.

END CHAP 1

.Thỏ Ty Tử.

.

.

__________________________________________________

@ all: một lần nữa khuyến cáo, fic sống được nhờ trí tưởng tượng của reader. bạn là “tôi” há há há

_______________

CHAP 2

_ sáng hôm sau _

= Hàn Quốc ngày nóng =

Nắng chiếu qua cửa sổ làm chói mắt. Không, không! mình muốn ngủ cơ! Nắng ngu ngốc! Ta muốn nguuuuủ.........!

Ơ, phòng mình có cửa sổ từ bao giờ thế nhỉ?

Aishh, kệ ! *lấy gối đậy mặt, ngủ tiếp*

Yah, thật chói quá thôi! không thể ngủ được!

Tôi lờ đờ mở mắt, theo thói quen, thò chân xuống dò dẫm tìm phòng tắm. Chân lảo đảo bước đi, bước ngang qua cái gương ... Mắt sáng lên!

Ôi! Anh Jae cử động (?) ! Yêu quá!

Ôi ! Ôi ! Ôi !

(phản xạ tự nhiên: thấy anh Jae (dù là trong tranh ảnh, TV hay đời thực) -> mắt sáng lên -> chạy đến)

Đưa tay sờ “anh Jae”, giật mình rụt tay lại ... Tù từ đã, đây chẳng phải cái gương sao? Đưa tay sờ lên mặt, “anh Jae” trong kia cũng đưa tay sờ lên mặt. Đưa người sang trái, giơ chân sang phải, “anh Jae” vẫn làm chính xác những gì mình làm...

Ôi! sao lại thế! Chẳng lẽ ... mình lại là... “anh Jae” à? Thôi chết rồi! Lại mơ với mọng rồi! Cái con ngu này! Tự đập vào mặt mình một cái cho tỉnh.

Quái! sao lại đau?

sao mặt anh Jae lại bị đỏ lên thế kia? .......... *bắt đầu sợ*

AAAAAAAAAAAA..........A

Tiếng kêu lảnh lót với âm lượng vô đối làm bóng đèn, cửa kính mấy nhà bên cạnh bị vỡ

AAAAAAAAAAAA.............................A

lại một tiếng kêu dài nữa, thậm chí còn dài và khủng hơn cả tiếng kêu trước. Mấy chú “chim non” trên cành mắt trợn tròn rồi ... “lộp độp” rơi xuống, không kịp từ biệt pama.

nguyên nhân tiếng hét thứ 2: phát hiện ra đây là giọng anh Jae 1000%

Tôi nhìn kĩ lại trong gương:

________ 1 phút ________

________ 2 phút ________

........

________ 5 phút ________

Ôi! Anh Jae đẹp thật đấy!

Ôi ! Nhìn này, da trắng bóc, ôi ôi, không tì vết. Đúng là ảnh anh không bị photoshop! hố hố

Trời ơi, điều này còn trên cả tuyệt vời: bình thường chỉ được nhìn ảnh, nay còn được ... “sờ” nữa!

Ôi! sao da lại láng mịn thế này chứ, da mình thì ... *sigh*

Á! mắt nữa, sao nó lại to mà trong thế này chứ! Ứ chịu đâu!

Á Á còn, còn nữa, cơ bắp, cơ bắp huyền thoại, cơ bắp mình ao ước được sờ bấy lâu nay. Thật rắn chắc! Thật quyến rũ! Em yêu anh nhất, anh Jae ơi!

(cửa sổ chung cư bên cạnh, có mấy anh chàng đang trố mặt nhìn anh chàng đẹp như thiên thần kia đang... tự sờ mình...cười toe toét...rồi cuống cuồng chạy đi tìm giấy lau máu mũi... ặc ặc)

Tự dưng tôi sực nhớ ra: mình là Jaejoong?

Thế ... Jaejoong đâu?

Nhưng quan trọng hơn ... Mình là con trai ...

Á Á Á .......... Á

(lúc nãy chim trên cây rơi hết rồi, bây giờ không còn con nào để rơi nữa)

Nhìn xuống “dưới” tự kiểm chứng ...

Á Á Á ..... Á

- lăn ra ngất –

= Việt Nam – ngày nóng =

Sao nóng thế! Mọi ngày ngày nóng rồi nhưng hình như hôm nay nóng gấp 2 lần mọi ngày hay sao ý. Không thể chịu nổi. Jaejoong bật dậy. Mắt vẫn chưa mở. Anh ngồi thừ người ra một lúc. Theo thói quen, đưa tay lên gãi đầu.

Ơ, tóc dài. Sao tóc lại dài? Não bộ bừng tỉnh ngay lập tức, điều khiển mắt mở ra: Ơ, tóc dài, tóc đen... tóc vừa

dài vừa đen?

Có khi nào thằng Chun nó nghịch bậy cái gì không nhỉ? Nghĩ đến đây anh cười xoà rồi đứng dậy đi đánh răng.

Nhưng... đây đâu phải là phòng mình? Nghĩ lại do thằng Soulmate quỷ quái đây mà! Chắc không sáng tác được gì lẻn sang nhà anh chọc phá ... tìm ý tưởng (?). Xong, anh vui vẻ tìm nhà tắm (Quả là người lạc quan).

Ngẫm lại, cái phòng thằng Chun nó ném mình vào cũng không tồi: 1 giường, 2 đèn, 1 bàn, 1 ghế, 1 giá sách ... quá tử tế so với mọi lần nó chơi anh. Tìm ra nhà tắm cũng không khó. Bước ra khỏi phòng, nhìn ngắm 1 lúc là thấy ngay. Anh “hùng dũng’ bước vào nhà tắm. Vừa mở cửa phòng tắm anh vội vàng đóng lại.

Quái! sao lại có 1 cô gái trong đây?

Lúc nãy ngó ngó thấy trống cơ mà?

Anh thận trọng mở ra rồi đóng sập vào tắc khắc.

Có khi nào là crazy fan đột nhập không? Chắc không phải. Nếu thế, thấy mình đã phải xông vào rồi chứ!

Suy luận quá logic!

Mình phục mình quá há há há há!

Thế chẳng lẽ là... anti fan?

Có thể lắm!

Cô ta phục kích rồi bị mình bắt gặp nên chết đứng luôn!

Có thể lắm!

Nhưng không thể để thế này. Cô ta cần phải ra khỏi đây, còn mình cần phải vào phòng tắm. Tốt nhất là cầm theo ... cái chổi phòng thân. Mình thật thông minh. há há há

Thế là Jae lại một lần nữa (cùng với cái chổi) “hùng dũng” bước vào phòng tắm. Lần này, anh mở toang cửa phòng tắm, nhắm nắt xông vào.

“Yah! Ra khỏi đây! Cô không ra khỏi đây thì tôi ... sẽ ... gọi bảo vệ đấy! ....Tôi... có chổi đấy!”

Không thấy động tĩnh gì, anh mở mắt và bàng hoàng nhận ra: đó là cái gương. Lại chợt nhận ra thêm điều nữa: giọng lúc nãy phát ra từ cổ họng mình là... giọng nữ ...

Ô! Sao thế được? Anh cố mở mắt thật to nhìn vào trong gương, “cô gái” cũng trân trân nhìn anh. Anh giơ chổi, “cô gái” cũng giơ chổi. Nhìn xuống bản thân mình: “có ngực” (ặc)

“Thôi chết rồi, mẹ ơiii, con biến thành con gái rồi ... mẹ ơi ... có phải mẹ và các chị lên chùa cầu thiêng để con thành con gái cho ... đủ bộ không? Chết rồi ... huhu ... làm thế nào bây giờ ... còn các fan của con nữa ... huhu con là trang nam tử cơ mà, đầu đội trời, chân đạp đất, là seme trong fic Yunjae à Jaeho cơ mà ... huhu ... làm sao bay giờ?”

Jae nhà ta lăn ra khóc rồi lăn về phòng cũ ngủ lúc nào không biêt.

Ở góc tối nào đó, devil tên Min đang cười hả hê....

End chap 2

.Thỏ Ty Tử.

.

.

________________________________________

• Note: để tiện cho readers theo dõi au xin phép được kí hiệu:

[V]: khi nhân vật đang sử dụng tiếng Việt

[H]: khi nhân vật đang sử dụng tiếng Hàn

[E]: khi nhân vật đang sử dụng tiếng Anh

_______________

CHAP 3

= Hàn Quốc – ngày nóng =

Mãi đến tận chiều tôi mới tỉnh dậy được. Vẫn chưa hết shock, tôi lại bật dậy nhìn vào trong gương.

Ôi! không phải mơ. Là thật rồi! Làm thế nào bây giờ? Khi đi tắm mà nhìn thấy thân thể “anh” săn

chắc thế này lại mất hết cả máu. Rồi mai, khắp các tờ báo Đại Hàn Dân Quốc này sẽ đăng một tin

shock nhất thế kỷ: “Jaejoong nhập viện vì mất máu trong lúc tự nhìn mình trong nhà tắm!”. Thế là

bôi xấu anh sao? Làm thế nào bây giờ? Lại còn ở nhà mình nữa, mẹ không thấy mình thì làm thế nào?

...

Tiếng chuông cửa reo lên cắt ngang suy nghĩ. Phản xạ tự nhiên, tôi chạy ngay ra mở cửa. Một bác

mặt hiền hiền vác mấy cái bao tải chậm rãi đưa cho tôi. (Trông bác gầy gầy mà khoẻ kinh):

[H ] “Đây là thư của anh, Jaejoong! Làm việc chăm chỉ nhé! Con gái tôi cũng là fan của anh đấy!”

Nói xong, bác từ biệt rồi đi thẳng, để lại “Jaejoong mặt đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.

Từ từ đã, ... bác ý ... nói tiếng Hàn

Á Á Á Á .....tiếng Hàn .... Á Á Á ...

cả câu dài như thế mà mình chỉ nghe được mỗi tên anh: “Jaejoong” ... Không lẽ ...

Á Á Á Á .... (hàng xóm: “hôm nay cậu này luyện thanh nhiều gấp mấy lần mọi ngày”)

Vội vàng tìm ra cửa sổ, tôi phát hiện lố nhố fan đang đứng ở duới. Thấy “Jaejoong” của họ xuất hiện

ngoài cửa sổ, các fan hét lên ầm ĩ: “Jaejoong oppa! Saranghaeyo!”. Rồi thì khẩu hiệu, biểu ngữ,

tranh ảnh,... tất cả đều bằng tiếng Hàn ... tiếng Hàn ... cả đời mình chưa bao giờ nhìn thấy nhiều

tiếng Hàn như vậy... oa... Hoảng hốt cực độ nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thường, tôi vẫy tay chào các

fan rồi mới chạy vào nhà. Mình phải giữ hình tượng cho anh chứ! Mình thật giỏi quá! Cố lên!

Vào trong nhà, nhìn lại, đâu đâu cũng sách báo tiếng Hàn. Mở TV, ôi, tiếng Hàn nốt, tiếng Hàn tràn

ngập ... Là thật rồi! thế này chỉ vài ngày nữa thôi, cả đất nước, không, cả thế giới sẽ biết thêm một

tin động trời: Jaejoong của DBSK bỗng nhiên mất khả năng nói tiêng Hàn, chỉ nói được ... tiếng Việt.

Dòng suy nghĩ lại một lần nữa bị cắt đứt bởi tiếng reo ... chuông điện thoại.

Run run cầm điện thoại lên ... run run mở máy ... run run cất giọng:

“Yobo ... se (se rồi gì nữa nhỉ...) ..yo...?

Bên kia máy lập tức phun ra một tràng tiếng Hàn.

Chết rồi! Em không thể làm mất hình tượng của anh được. Anh là một Jaejoong lịch sự, nhã nhặn,

tình cảm, .v.v. không thể ngắt máy giữa chừng được, cũng không thể không trả lời điện thoại được

...nhưng ... em không hiểu họ đang nói gì. Tiếng Hàn của em chỉ vẻn vẹn có mấy từ: “xin chào”, “xin

lỗi”, “yêu” . hết. Làm sao đây? Bên kia dừng nói rồi, đến lượt mình phải nói, huhu, làm sao đây. Thôi

thì đánh liều vậy, tôi mở miệng:

“ Mianhae, Saranghae.”

Nói rồi, cụp máy luôn để ở đầu dây bên kia, anh quản lý ngơ ngơ nhìn vào điện thoại:

[H] “Ơ hơ thằng này, chẳng lẽ ... Aishh, anh là anh có vợ rồi nhá! Chú cứ làm thế ... Aishhhh ...”

= Việt Nam – ngày nóng =

Đứng trước gương, Jae thẫn thờ sờ lên mái tóc:

“Aishh, sao thành con gái mà không giữ được nét gì cũ của con trai thế nhỉ? Mắt nhỏ đi này, mũi to

lên này, môi hình thư kém đỏ hơn thì phải, da thì không min bằng hồi mình là con trai. May mà kết

hợp vào trông cũng được. Trông ... hiền hiền. Thôi, cũng tàm tạm. Chơi một thời gian chắc lại về

hình dạng cũ thôi.” (lạc quan thấy ớn luôn)

Kíng coong ...

Chuông cửa ... chắc thằng Chun. Chắc chắn nó cũng dính vào vụ này, phải hỏi cho ra nhẽ. Nghĩ

vậy, anh “bặm trợn” xông ra mở cửa. Cửa mở đánh “zuỳnh” một cái. Khói trắng từ đâu bốc ra (?) ...

Một “bà tiên”, tóc trắng như mây xuất hiện, tay cầm giỏ trái cây, hiền lành trao cho “cô gái nhỏ”:

[V] “Bà có quà quê tặng cho gia đình con, nhớ ăn hết nhé, quả tự tay bà hái ở quê đấy, không có

thuốc trừ sâu, ướp xác gì đâu. Thôi, bà đi luôn đây, không lại muộn ... buổi tập dưỡng sinh .. với

ông ấy... Bà về nhé!”

“Bà tiên” “bay đi” để lại “cô bé” vẫn chết đứng ở cửa. Ôi! Mình biết cái thứ tiếng này, đây chẳng

phải là tiếng Việt lừng danh mà mấy fan kiên nhẫn, cậy cục cố dạy cho mình ... vài chữ đây sao? Ối,

“Bà tiên” nói tiếng Việt.

... ôi! ... TIẾNG VIỆT ... sao lại TIẾNG VIỆT? Chuông điện thoại reo. túi quần: ố, điện thoại có ảnh

của “Jaejoong cute” mình nè! Hồ hởi mở máy”

[V] “!@#%#^#$&*^.................................... ...........”

vội vàng dập máy: Yah! TIẾNG VIỆT !

lại vội vàng chạy ra đường: Ôi, tiếng Việt khắp mọi nơi. Lạy chúa! Con đã trở thành 1 cô gái ... Việt

Nam ...nhưng ... con không biết tiếng Việt. Rồi vội vàng chạy vào nhà, đóng cửa thở hổn hển. Lần

này thì xong thật rồi. Jaejoong lừng lẫy đã không còn, trở thành 1 cô gái Việt Nam và ...sẽ... chết

đói vì ... xin ăn mà người ta không hiểu mình nói gì ... Chết thật rồi!

Thảm hoạ! thảm hoạ! ............................................

*sigh*

End chap 3

______________________

.Thỏ Ty Tử.

.

.

CHAP 4

= Hàn Quốc - ngày nóng =

Phải ngồi bình tĩnh phân tích lại thôi

______ 5 phút _______

Không có gì lạ cả. Cả ngày hôm qua, cả mấy ngày hôm trước, mình đều không làm gì kì quái cả. Sao

lại thế nhỉ?

Mình trở thành anh Jae ... vậy thì ... nhất định anh Jae đã trở thành mình. Có lẽ đây là một loại hoán

đổi linh hồn (?).

"Mặc dù rất thích được ngắm, được sờ anh mỗi ngày nhưng anh Jae ạ, em phải về với thân xác của

em, không thể phá hỏng cuộc đời anh và em cũng không thể nào sống thiếu ... tiếng Việt được

(nguyên nhân chính)"

Bây giờ phải làm thế nào để trở về đây? Sao anh lại nổi tiếng thế này cơ chứ? Nổi tiếng thế này mà

lộ ra thì làm thế nào đây? Đúng vậy, vấn đề đầu tiên chính là làm thế nào để không bị lộ đã.

*nghĩ*

*nghĩ*

" Ting! Có rồi!"

Bây giờ chỉ có 1 người có thể giúp mình. Người đó ... ôi, ngoài anh Jae ra, người đó cũng là một

trong những người mình mong được ... "sờ" nhất .. ... ... ............. Micky Yoochun.

Danh bạ điện thoại! phải rồi! nhanh, nhanh!

Vội vàng mở danh bạ điện thoại, ặc, toàn tiếng Hàn. Cầu mong anh Jae chỉ lưu tên anh Chun "1 cách

bình thường", đừng biệt danh này, biệt danh nọ, may ra mình còn tìm được. Chuyện, tên "những tình

yêu lớn" mà! Tiếng gì mình chẳng viết được! ... Ôi! may quá! đây rồi! Anh Jae muôn năm! *chụt*

(hôn điện thoại)

Không chần chừ , tôi bấm luôn cho Chun.

*nhạc chờ - Summer Dream*

Anh quả là ...! Trời nóng thế này, nhạc chờ có nhất thiết phải liên quan đến "summer" không cơ chứ?

*sigh*

Ôi ! nhấc máy rồi!

AAAAAA! đúng giọng anh Chun rồi! có mơ cũng không thể ngờ, có ngày được nghe trực tiếp giọng

anh Jae (tức bản thân mình hiện tại) và giọng anh Chun. Ôi! Chết mất!

Ôi! sao máu mũi lại chảy ra thế này! Á!

Chun: [H] "Jaejoong à! ... không nói gì là em gác máy đấy ...]

Mình: " Á .... Chun ... chun ... Can you come here right now? I need your help! come here

immediately!..." (Anh có thể đến ngay bây giờ không? Em cần anh giúp. Đến ngay bây giờ đi ...)

Bây giờ các bạn hiểu tại sao chỉ có Chun mới có thể giúp được rồi chứ? Chỉ có Chun mới có thể giữ bí

mật cho anh Jae, giúp không bị lộ và cũng chỉ có Chun mới có thể hiểu toàn bộ số tiếng Anh mình

đang và sẽ phun ra trong thời gian tới.

Chun: *giật mình* "Quái! Hyung biết nói tiếng Anh từ lúc nào vậy?"

Mình: "Come here! I don't have time"

xong cụp máy luôn. Chỉ có cách này mới làm cho anh thôi thắc mắc mà đến ngay lập tức.

Xem nào...

____ 10 phút _____

____ 15 phút _____

xuỵch!

Cửa bị tông vào không thương tiếc, mặt Chun nửa ngạc nhiên, nửa lo lắng, nửa tức giận xông vào.

Chà! Anh đến cũng nhanh đấy chứ!

Ôi! Anh ngoài đời sao đẹp trai thế này!

Không nghĩ nhiều, tôi xông vào ôm anh, tiện tay, "sờ sờ" "mó mó" tìm cơ bắp, miệng hét lên không

ngừng:

"Ôi! anh Chun!"

"Ôi! Yoochun! Saranghaeyo!"

Chợt nhớ ra: Thôi chết! bây giờ mình là Jaejoong cơ mà ... thế là giật mình lùi ra, để lại chú bé họ

Park mặt đơ, hai con mắt mở to như sắp lòi cả ra. Chun tiến lại gần một bước, tôi vội vàng lùi một

bước. Anh tiếp tục tiến lại, tôi thấy thế cũng nhanh chóng lùi xuống.Anh áp sát vào tôi, tôi cuống

cuồng thủ thế, lòng không ngừng cầu xin: "Anh ơi, anh mà tiến sát nữa là em ... phụt hết máu mũi

vào mặt anh bây giờ ...! Chúa ơi! xin người để anh í lùi lại đi!" Nhưng không, chúa không nghe thấy lời

tôi nói, anh vẫn tiến sát vào tôi rồi đột ngột giơ tay lên. "Thôi chết rồi, có khi nào lúc nãy mình điên

quá nên ông í "oánh" cho tình không?" Rồi anh từ từ đặt lên trán tôi rồi lại đặt tay lên trán mình xong

phun ra một tràng tiếng Hàn:

[H] "Sốt không, biểu hiện khỏe mạnh bình thường, Hyung bị điên à? Tự dưng lại gọi em đến đây, thấy

em lại nhảy xồ ra rồi nói yêu em như thể crazy fan là sao? Em vẫn còn yêu đời lắm!"

Chết thật, nghe ông í phun ra tiếng Hàn mới nhớ. Từ nãy đến giờ "vui sướng" ngắm ông í mà quên

mất nhiệm vụ chính. Vội vàng kéo ông í ngồi xuống ghế"

"You have to listen to me. It may be hard to believe but you have to listen and trust me. OK?"

( Anh phải nghe em nói. Có thể điều này sẽ rất khó tin nhưng hãy nghe và tin em. OK?)

Chun: [H] "lại còn tiếng Anh nữa, anh nói tiếng Anh giỏi cỡ này từ bao giờ vậy? sao em không biết?"

- Mắt Chun ngày càng mở lớn hơn.

Tôi vẫn cố gắng bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Chun và thuật lại mọi chuyện bằng giọng nói kiên

quyết và đáng tin nhất có thể.

Phải công nhận,

giọng anh Jae sexy thật, bây giờ tôi đang phát ra giọng nói ấy đây. Ôi! mình yêu "giọng mình" (?) quá!

= Việt Nam - ngày nóng =

Jaejoong nhà ta vẫn đang lăn lóc tự khổ. Một hồi tự khổ mãi đâm ... chán. Chân tay ngọ nguậy

không chịu yên. Anh giơ hai bàn tay lên chăm chú nhìn. Chà! cũng trắng đấy, mỗi tội không trắng

bằng "mình" nhưng trông nhỏ nhỏ nên hình như ... trông cũng .. yêu yêu. Rồi anh dùng hai bàn tay

ấy ... tự sờ sờ mình rồi lăn ra trước gương ngắm ngắm. Đứng nọi tư thế, mọi kiểu dáng ... Xong, cảm

thấy ... rất tâm đắc (ặc). Con gái Việt Nam cái gì cũng nhỏ nhỏ mềm mềm -> giống búp bê bông ->

"yêu"! (ặc)

End chap 4.

.Thỏ Ty Tử.

.

.

CHAP 5

= Hàn Quốc - ngày nóng =

.................... ................... ............................................................

Sau một hồi vất vả vật lộn với ngôn ngữ, cuối cùng thì anh Chun cũng đã hiểu ra vấn đề. Tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng nhìn ánh mắt quả quyết của người đứng trước mặt mình, anh bắt đầu tin. Một phần nữa do anh là người nhạy cảm, Jaejoong lại là soulmate của anh nên anh quá hiểu hiểu Jae chứ. Người đứng trước mặt anh, mọi thứ bề ngoài thì chính xác là Jaejooong rồi nhưng cách nói chuyện, cử chỉ, thói quen thì hoàn toàn không phải. Đặc biệt người này có thể sử dụng tiếng Anh với anh một cách khá trôi chảy thì quả thực không phải là Jaejoong rồi. Jaejoong chỉ nói thông thạo tiếng Hàn và tiếng Nhật thôi, các thứ tiếng khác thì giỏi lắm cũng đủ trình độ ... chào hỏi. Chà! vấn đề lớn rồi đây. May mà rơi vào đúng đợt nghỉ của nhóm nên còn có thời gian trống mà chuẩn bị mọi thứ để sẵn sàng "chiến đấu".

Chợt thấy lành lạnh sau gáy, mọi suy nghĩ của anh tạm ngưng. Ngửng mặt lên, thấy "Jaejoong' miệng tủm tỉm "cười điệu", mắt nhìn "đắm đuối" mình. Phản ứng không điều kiện, "da gà da vịt" anh nổi hết cả lên.

[A]

"Jaejoong ah!"

người đó vẫn không nhúc nhích

"Jaejooong ah!"

không có chuyện gì xảy ra cả

"Em gì ơi, tỉnh lại đi!"

Lúc này tôi mới giật mình

[A] "Ôi, anh gọi em à?... em xin lỗi ... em không để ý ... tại ... anh đẹp quá ... lần đầu tiên nhìn thấy anh ngoài đời, lại còn gần đến độ thấy cả lỗ chân lông anh thế này ... nên ... ... Ôi, anh đẹp quá!"

Mặc dù biết đây không phải Jaejoong nhưng giọng nói đó, lời lẽ đó, điệu bộ đó không khỏi làm anh thấy rơn tóc gáy. * "Jaejoong" khen mình ... đẹp. Mắt "Jaejoong" như thể bị thôi miên bởi ...vẻ đẹp của mình. 'sigh'. Thế giới bị đảo lôn thật rồi*

[A]

Chun: "Nếu đã vậy thì trước hết phải tìm cách liên lạc với Jae đã rồi đưa hyung ấy về đây. Không thể để hyung ấy ở chỗ em quá 1 ngày được!"

Tôi: "Sao lại thế?" *mắt long lanh* (biểu hiện chưa từng có của Jae trước mặt Chun)

Chun: *nuốt nước bọt một cách khó nhọc* "Với tính cách của hyung ấy thì chưa đầy 1 ngày sẽ lộ ra mất. Chưa kể việc hyung ấy không biết tiếng Việt. Ở đây, ít nhất em có anh để giao tiếp, để giúp đỡ. Mà em không muốn làm người thân của em sợ đấy chứ?

Tôi: "Thôi chết! Đúng rồi,, em quên... Đây là điện thoại liên lạc quốc tế đúng không? Anh gọi vào số này nhanh lên! Đây là số di động của em! nhanh lên!"

*Đấy, không nói thì ngồi đấy ngắm mình suốt, mở miệng ra rồi thì cuống quít cả lên. Chết mất!*

= Việt Nam - ngày nóng =

Điện thoại đổ chuông, Jaejoong giật mình ... Nhất định không được nghe máy. Toàn tiếng Việt, biết trả lời thế nào. Nhưng ... trời ơi ... nhìn vào màn hình này ... Oa, ...đây là điều kì diệu ... cảm ơn chúa trời ... số điện thoại của Yoochun! Nhanh, mở máy ngay lập tức

[H] "Chun ah! Cứu anh với! Hyung tự dưng ở đây ... huhu ... biến ... cô gái ... huhu ...blablabla"

Chun ở đầu dây bên kia chỉ biết lắc đầu kéo xa máy điện thoại ra khỏi tai. Kiểu nói này thì đúng là Jaejoong rồi nhưng cái giọng nói của "bé gái" như vậy mà xưng "hyung" với mình thì nghe hơi bị ... chướng...

Để Jae khóc lóc một hồi xong, Chun mới lên tiếng:

[H] "Hyung cứ ở đấy đi. Em sẽ đón hyung. Mọi chuyện giải thích sau"

Nói xong anh dập máy luôn không để cho Jae mở miệng nói thêm bất cứ điều gì.

Jae nhìn trân trân cái điện thoại không dứt ra được.

" Chun ơi! Đến mau đi"

Jae gào lên

[ọc ...ọc.... ọc]

Giời ơi, đang xúc động thế này sao lại đói cơ chứ. Thôi, ăn cái đã rồi tính sau. Nghĩ rồi, bạn nhỏ Kim lăn thẳng vào bếp lục lọi đồ để nấu nướng.

______________

.Thỏ Ty Tử.

.

.

Chap 6

= Sân bay Quốc tế Nội Bài =

Có hai người cao lớn đặc biệt nổi bật bước ra từ cổng A của sân bay. Trời mùa hè nóng đến 38 - 39 độ mà 2 người này vẫn "dũng cảm" mặc áo dài tay cổ lọ màu đen, mặc quần dài màu đen, đi giày đen, đeo khẩu trang đen, kín đen, dội mũ màu đen,... tay sách cái túi nhẹ cũng màu đen nốt. Đấy, bảo không nổi bật thì quả là ... !

[A]

"Chun, anh bảo cải trang để không nổi bật là thế này đây à? Từ Hàn Quốc đến Việt Nam, nơi nào người ta cũng nhìn mình hết mà bảo là không nổi bật à?

"Uh thì có nổi bật một tí nhưng không ai nhận ra anh với em là DBSK. Tức là chỉ bị nhìn thôi chứ không bị "xồ" vào"

"ừ hen! nhưng mà nóng quá! Chảy hết cả mỡ ra rồi!"

"Anh biết rồi, chịu khó đi!"

Hai bóng đen đó nhanh chóng lên một chiếc taxi để đi đến nhà số X đường X quận X thành phố X (các reader tự điền vào x nhé, hé hé hé). Mỗi tội chẳng hiểu hai người này số con gì mà lại leo lên cái xe ... bị hỏng điều hòa. Cuộc đời thật trớ trêu!

____________________

Về đến cửa, tôi vội vàng xông vào nhà, không biết bố mẹ mình thấy biểu hiện "lạ" có ném mình vào nhà thương điên không nhỉ? Ngó quanh, chẳng có ai ở nhà cả! Có khi nào đang ở "trại" làm thủ tục rồi không? Thôi chết, không được đâu! Bố mẹ ơi, con vẫn bình thường mà...

Lùng xuống bếp thấy trên cánh cửa, mẹ dán một mảnh giấy to tổ chảng: " Bố mẹ có việc gấp phải về quê, chắc lâu lâu với về được mà cũng chẳng biết cụ thể bao giờ về đâu. Con tự lo cho mình nhé!".

Ôi, may quá, hóa ra là về quê chứ không phải ...

Mở cửa bếp, thấy "mình" đang nấu ăn...

Omona! mình biết nấu ăn từ bao giờ vậy?

Mùi lại còn thơm nữa chứ!

Ôi! "mình" giỏi quá đi mất thôi...

Tiến lại gần "mình"để xem là nấu món gì thì "mình" bỗng nhiên quay lại, mắt mở to nhìn tôi.Rồi như chợt nhận ra điều gì, cả 2 cùng hét lên:

Á Á Á Á ...Á

may mà hòa âm phối khí tốt nên đồ trong nhà còn nguyên, chỉ có tiếng đổ vỡ vang vọng lại từ nhà hàng xóm...

2 người tiến sát lại gần nhau, sờ mặt mình, rồi sờ mặt người đối diện.

Lại Á Á Á ...Á thêm một tràng dài nữa.

Chun lúc này đã lò dò đến cửa bếp. Anh chỉ biết lắc đầu nhìn 2 người này.

[không ngờ giọng cô bé này cũng tốt thât].

Tiếp đó, anh phun một lúc 2 thứ tiếng khi thấy xuất hiện mầm mống của tiếng hét thứ 3:

"Hai người có dừng lại ngay cái việc điên rồ này không? Thích mọi người đến hết đây à?"

Bây giờ cả hai mới có thể bình tĩnh mà nhìn mặt nhau. Chun lôi cả hai ra phòng khách rồi bắt đầu xổ 1 tràng tiếng Hàn. Tôi nghĩ chắc ông ý đang giải thích cho anh Jae hiểu vấn đề.Trong lúc ổng nói, anh Jae (đang trong thân xác của tôi) cứ trợn mắt lên nhìn tôi. Tôi buột miệng:

[A] "Thôi đi anh ạ, "mắt em" nó chỉ đến thế thôi, anh có mở lớn hơn nữa cũng không to bằng mắt anh để bình thường đâu. Trông gớm lắm!"

Lúc này thì không phải chỉ anh Jae mà anh Chun cũng quay sang tôi nhìn tròng trọc.Chẳng còn cách nào, tôi chạy biến vào bếp kiếm đồ ăn.

Ô! kia chẳng phải mấy món anh Jae nấu sao?

Ôi! tôi được ăn món anh Jae nấu này!

Mẹ ơi, con hạnh phúc quá!

Cass ơi, tớ hạnh phúc quá.

Không chần chờ gì nữa tôi nhảy vào bàn ăn tới tấp. Chúa ơi, quả là danh bất hư truyền. Ngon, ngon kinh khủng!

Bỗng từ đâu phát ra giọng tôi bằng tiếng Hàn. Uồi! không ngờ giọng mình nói tiếng Hàn nghe lại "chất" thế! Ngẩng mặt lên thấy anh Jae đang đứng tựa ở cửa, mặt mày nhăn nhó.

Anh Chun vội vàng giải thích:

[A] "Hyung bảo em ăn uống như thế làm mất hình tượng của anh í!"

Giời ạ! Làm mình ngượng chết mất! Trước mặt "tình yêu lớn" mà lại thể hiện hàm hồ thế này, xấu hổ quá!

Tôi vội vàng buông đũa xuống cười toe.

[A] "Anh Chun, thế nào rồi?"

"Bây giờ chúng ta phải về Hàn càng sớm càng tốt, không thì sẽ lộ mất. Chuyện của người nổi tiếng thì ... nhanh lắm... May mà tất cả chúng ta đều đang trong kì nghỉ. Em chịu khó vậy, không còn cách nào khác ... xin lỗi em."

Ôi! Nhìn mặt Chun nói mấy câu này đẹp trai quá. Thôi chết, máu mũi! khăn giấy! Á Á...

Jaejoong: " Ôi giời ơi! có chết tôi không chứ lại! Ai mà nhìn thấy "tôi" chảy máu mũi khi nhìn thấy

Yoochun thì làm thế nào đây? huhu ... tôi không biết đâu, trả "tôi" đây!"

Một người lăn ra khóc như đúng rồi, một người thì cuống quít chạy đi lau máu.

2 người bảo tôi phải làm sao đây! Aishhhhh!

____________________________

Cuối cùng cũng rời nhà được.

Đi đến giữa đường, tôi bảo tài xế dừng xe lại. Quay sang nói nhanh với Chun: [Đợi em 1 tí!] rồi không để anh kịp nói câu gì, tôi phóng ra khỏi xe. Kia rồi! hiệu sách! Tôi phải mua 1 quyển tiếng Hàn cấp tốc để ít nhất còn nói được 1 hay câu lặt vặt với anh Jae chứ chẳng nhẽ muôn xin ...cái quần chip "huyền thoại" có chữ kí của anh Jae cũng phải nhờ anh Chun dịch à? Vả lại, chẳng biết mình sẽ bị kẹt trong tình thế này bao lâu nữa. *sigh*. Bao giờ mới được là mình? Mình không thích là anh Jae đâu, mình chỉ thích bên cạnh anh í thôi!!!!!!!

Tìm được quyển đó, tôi lập tức chạy nhanh ra quầy tính tiền. Chân anh Jae dài, công nhận chạy nhanh thật. Trời ơi! càng ngắm càng thấy đẹp chứ! Chết, quên:

"Bác ơi, tính tiền cho cháu!"

Tôi chỉ nói thế thôi mà bác kia mắt trợn ngược nhìn tôi, tay run run mở két tiền ra rồi lấy hết tiền ở trong bỏ lên mặt bàn. Tôi tháy lạ, tiến lại gần hơn, tay đưa bóp tiền lên. Chưa kịp mở miệng thì thấy bác í la toáng lên:

"Tha cho tôi! Tôi đưa cậu hết tiền tôi có rồi còn gì, ở trên bàn ấy. Cậu lấy đi rồi tha cho tôi...."

Ơ, sao lại thế? tôi chỉ muốn trả tiền sách thôi mà!

"Ơ ... cháu ... sách ..."

chưa kịp nói tiếp, bác lại giật lùi ra sau nhiều hơn, mặt sợ sệt:

"tất nhiên rồi ... sách ... sách. ... quyển nào, cậu cứ lấy ... không phải trả tiền đâu, cả tiền đây nữa này, cậu cầm hết đi.... Đừng giết tôi, tôi còn vợ trẻ, con thơ ở nhà chờ tôi, cậu đừng giết tôi"

Thế là không phải trả tiền sách thật à?

Aah! Thật tốt quá! Trong thân hình anh Jae thật may mắn! Tôi tung tăng chạy ra cửa.

Chạm cửa đã thấy cảnh tượng mà chưa một fan nào có thể nhìn thấy: anh Chun và anh Jae đang đứng ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười to ra cả tiếng nữa, cười mãi không dứt, cười chảy cả nước mắt ...

Tôi hớn hở lại gần:

"Chuyện gì vui vậy anh?"

Chun vẫn không ngớt cười, chỉ tay vào tôi nói:

"Em xem em mặc cái gì vào hiệu sách đi!"

Cúi xuống nhìn: Ô! đây chẳng phải là cây đen vẫn mặc từ lúc ở sân bay sao?Mình lại còn lú lẫn tới độ quên bỏ kính và khẩu trang mà vào hiệu sách nữa. Omona, có khi nào bác kia tưởng cái bóp tiền màu đen này là ... súng không nhỉ?

....

Không ngờ đi ăn cướp lại dễ thế, có khi nào rủ anh Jae chuyển nghề không nhỉ?

.......

_____________________________

= Hàn Quốc - ngày nóng =

.....

____________

.Thỏ Ty Tử.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro