chương 1❤❤

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

_Bệnh viện_
Phòng bệnh .
Căn phòng chỉ khoảng 50m vuông mà có đến gần chục giường bệnh, nhiệt độ khá cao càng khiến cho căn phòng trở nên ngột ngạt, oi bức.
- Chị bị điên à? Sao phải hủy hoại mình vì tên cầm thú đó chứ?
Cô gái quát lên, hai bàn tay nắm chặt bả vai người đối diện, lay mạnh.
Những người bệnh xung quanh nhíu mày khó chịu, một người bất mãn nói:
- Yên lặng dùm một chút được không? Đây là bệnh viện đấy!
Cô gái mặc đồ bệnh nhân, gương mặt tái nhợt, cổ tay trái còn quấn một lớp băng trắng xóa vội đẩy bạn mình ra, cúi đầu:
- Thật xin lỗi, Dung Dung, em bình tĩnh lại đi.
Người con gái tên Dung Dung nghe vậy liền buông cô ra, ngồi xuống mép giường, giọng nói trở nên mềm nhẹ hơn một chút:
- Hà Chi, tên khốn đó có gì tốt chứ? Trên đời này đâu thiếu đàn ông? Tại sao phải chạy theo hắn như vậy?
- Em không hiểu được đâu!
Hà Chi khẽ lắc đầu, trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt của anh. Vẫn biết anh là ác quỷ, nhưng cô vẫn không ngăn được mà tự đem bản thân dâng lên cho anh. Vẫn biết là sẽ có kết cục như ngày hôm nay, nhưng cô vẫn thầm ảo tưởng rằng mình khác những người phụ nữ kia, sẽ nắm bắt được trái tim anh. Nhưng cô đã nhầm, Vương Hàn Phong anh căn bản không có trái tim. Ngay cả khi cô dùng dao cắt vào cổ tay mình anh cũng chỉ lạnh lùng nhếch miệng cười rồi bỏ đi. Anh- kẻ máu lạnh.
- Chị, nếu em không đến kịp thì chị đã....
Dung Dung tức giận đến không nói nên lời. Hà Chi là hàng xóm của cô, chị đã giúp đỡ 2 mẹ con cô rất nhiều. Đối với cô, Hà Chi giống như chị gái vậy. Khi nghe tin Hà Chi trở thành người mẫu của LK, lại quen được một người bạn trai giàu có, cô từng rất ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ ...
- Thì ra là người mẫu Hà Chi, nghe nói cô ta vừa bị Vương thiếu bỏ rơi ...
- Nhìn tay cô ta kìa, nhất định là đem cái chết ra để trói buộc Vương thiếu.
- Thật không ngờ...
Những người trong phòng không kiêng nể gì mà bàn tán, chỉ trỏ Hà Chi. Dung Dung tức giận đứng chắn trước mặt cô, 2tay chống nạnh, quát:
-Mấy người biết gì mà nói hả, im ngay cho tôi.
Mọi người vội quay mặt đi, bình thản như không có chuyện gì.
- Chúng ta xuất viện.
Dung Dung dìu Hà Chi đứng lên, rời khỏi phòng bệnh.
_ Trên taxi_
- Bọn họ thật quá đáng, Hà Chi, chị đừng bận tâm, nghỉ ngơi cho tốt!
Dung Dung vỗ vai cô, an ủi.
- Ừ!
Cô nhắm mắt, đầu tựa vào cửa kính xe, ánh mặt trời gay gắt chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, làm nổi bật làn da trắng nõn, mềm mịn như da em bé.
Dung Dung nhìn cô, trong lòng đau xót. Đàn ông, đều là kẻ khốn nạn!

_ Công ty giải trí LK_
Dung Dung đứng trước sảnh công ty, ngửa mặt lên nhìn tầng cao nhất. Ánh nắng chói trang khiến cô phải nheo mắt lại.
Vương Hàn Phong, tên khốn nhà anh!
Phía sau công ty là một công viên lớn, một đội ngũ nhân viên, nhiếp ảnh gia, thợ trang điểm đang bận rộn tay chân để chuẩn bị cho buổi chụp hình của Hàn Phong.
- VƯƠNG HÀN PHONG!!!
Tiếng hét làm tất cả mọi người dừng lại, vội quay lại phía sau.
Bọn họ đều cảm thấy rét lạnh, cô gái kia lá gan thật lớn, dám gọi thẳng tên của Vương thiếu!
Hàn Phong đứng giữa đám người, thân hình cao ráo nổi bật.
Anh đưa mắt nhìn người con gái đang tiến lại gần, mắt ưng nheo lại.
Cô có gương mặt thanh tú, sống mũi cao thẳng, đôi mắt to linh động, anh còn có thể nhìn thấy đốm lửa nhỏ đang cháy. Vầng trán cao lấm tấm mấy giọt mồ hôi, hai má ửng hồng, rất đáng yêu. Khuôn ngực sau áo sơ mi trắng phập phồng vì thở dốc, tuyệt đẹp!
Dung Dung đứng trước mặt anh, mặc dù cô cao 1m7 lại đi dày cao gót 8 phân nhưng vẫn phải ngước lên để nhìn anh.
~Thịch ~
Tim Dung Dung khẽ lệch một nhịp. Ở cự ly gần như thế này, trông anh còn đẹp trai gấp ngàn lần trên ảnh. Khuôn mặt yêu nghiệt với những đường nét nam tính, sống mũi cao thẳng, bạc môi quyến rũ hơi mím lại thành một đường thẳng.
Đôi mắt màu hổ phách sắc bén như chim ưng nhìn cô chăm chú.
Anh đút một tay vào túi quần, đầu hơi cúi xuống, giống như một vị thần cao cao tại thượng.
- Bé con, em tìm anh?
Giọng nói ấm áp vang lên khiến Dung Dung hoàn hồn.
Cô thầm ảo não, tại sao bản thân lại háo sắc đến vậy? Lại còn nghĩ anh ta là thần? Phi!
* Chát *
Cô vung tay, dùng toàn bộ sức lực của 20năm sống trên đời mà đánh. Dù gì cô cũng đã từng luyện karatedo, đã đến bát đẳng huyền đai, lực đánh ra cũng không phải là nhẹ.
Hàn Phong chỉ kịp cảm thấy má trái đau rát, cả người hơi nghiêng về phía bên phải.
Anh, vừa bị một bé con tát!
- Nhóc con!
Anh vung tay, ngăn cái tát thứ 2 của cô, đôi mắt sắc bén khiến Dung Dung rùng mình. Cô vung tay trái thành quyền vào thái dương anh, nhưng bị anh bắt được dễ dàng. Anh rất khỏe, chỉ dùng tay phải đã dễ dàng khống chế cô.
Cô nâng chân nhắm thẳng bụng dưới của anh, nhưng bị anh dùng chân kẹp lại. Tư thế 2 người dính sát vào nhau, vô cùng ám muội.
Mọi người xung quanh sợ ngây người, Vương thiếu của bọn họ vừa bị một cô gái đánh!
- Anh Phong, dừng tay!
Một giọng nói trong vắt vang lên, Hàn Phong liền buông Dung Dung ra, anh bước đến bên nó, ân cần hỏi:
- Sao em lại đến đây?
Dung Dung ngây người nhìn anh, ánh mắt anh rất ấm áp, ẩn chứa tình cảm chân thành cùng cưng chiều. Cô chưa từng nghĩ anh cũng có ánh mắt này.
- Em đói bụng.
Tuyết Vi nũng nịu kéo cánh tay anh.
- Được rồi, đi thôi.
- Vương thiếu, còn buổi chụp....
Nhiếp ảnh gia còn chưa dứt lời liền im bặt, anh ta bị ánh mắt của Hàn Phong làm cho sợ hãi đến đứng không vững.
Hàn Phong nhìn lướt qua Dung Dung, bỏ lại một từ rồi rời khỏi:
- Hủy.
Mọi người cũng vội vã thu dọn. Không ai dám lại gần hỏi thăm hay nói chuyện gì với Dung Dung. Họ không muốn dính dáng gì đến người đã bị Vương thiếu tuyên án tử.
Dung Dung xoa cổ tay đau nhức, tím bầm. Nếu vừa rồi cô gái kia không xuất hiện, xương cô đã bị anh bóp nát rồi!
Cô lê bước ra khỏi công viên, trong lòng thầm nhủ, phải tránh xa anh ra.
Vốn dĩ muốn đến đòi công bằng cho Hà Chi, không ngờ bản thân một chút nữa là mất đi cánh tay!
_Nhà hàng Royal_
- Đừng đụng đến cô ấy.
Tuyết Vi vừa chườm đá cho Hàn Long vừa nói.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người con gái dám ra tay với anh hai mình, cô không muốn cô gái dũng cảm ấy sảy ra bất trắc gì.
- Em vui lắm à?
Hàn Phong nhìn em gái, khẽ cau mày.
- Ừ!
Anh không nói gì nữa,mắt lướt qua màn hình điện thoại. Trần Dung Dung!

"Tên: Trần Dung Dung.
Tuổi: 20.
Nhóm máu: AB-RH âm tính.
Tốt nghiệp bằng giỏi trường đại học H khoa quản trị kinh doanh khi 18tuổi.
Gia cảnh: nghèo khó.
Con gái của Trần Hà, nhưng bố mẹ đã ly dị cách đây 2năm do mẹ cô ta ngoại tình, xét nghiệm cho thấy cô ta không phải là con đẻ của Trần Hà, cô ta bị bố đuổi ra khỏi nhà cùng người mẹ bệnh tật, đau ốm quanh năm.
Đang làm thêm ở quán ăn và cửa hàng tạp hoá, không có công việc ổn định do mẹ kế tạo sức ép.
Cảm giác bị phụ nữ đánh thế nào? Cậu yên tâm, cô ấy khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ, sẽ không kẻ nào đụng đến được một sợi tóc của cô ta đâu."
Hàn Phong nghiến răng, cái gì mà ngưỡng mộ chứ? Căn bản là muốn trêu tức anh mà thôi! Nếu Thiên Long đã nói như vậy, anh có mười cái mạng cũng không dám đụng đến Trần Dung Dung kia!
Hừ, kẻ lãnh khốc máu lạnh gì chứ? Hắn chính là tên khốn chuyên đối xử ác độc với bạn tốt!
Cũng may hôm nay không có phóng viên, nếu không anh đã oanh oanh liệt liệt xuất hiện trên trang đầu của mấy tạp chí lá cải rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro