Long Huyet 230-233

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 230: Hiệp định "Quân tử"

Dịch: Siêu Nhân Lợn Lòi

Biên dịch - Biên tập: Monsoon

Nguồn: tangthuvien.com

Quả nhiên lúc cùng hai người bắt tay đột nhiên nam sinh kia kêu oái lên một tiếng, rụt phắt tay về như chạm phải điện. Tay trái ôm tay phải nhăn nhó đau đớn. Tiễn Hân Nghiên đứng bên Tiễn Như Vũ bộ dáng vừa mừng vừa sợ hãi.

Nam sinh kia thấy bạn bị hại, liền huy quyền đánh Tiễn Như Vũ. Không ngờ bị Tiễn Như Vũ bắt lấy quyền đầu, cảm thấy như bị một gọng kìm kẹp chặt, đau đền toát mồ hôi kêu lên thảm thiết. Bá Thiên Bang - Tàng Thư Viện

" Lần ra tay anh hùng cứu mỹ nhân này của lão Tiễn thật đáng giá. Các người xem Tiễn mỹ nhân nhìn hắn ngưỡng mộ làm sao! Ấy, lão Tiễn nháy mắt với bọn ta là có ý gì đây? Xem ra lão Tiễn muốn hạ "Độc thủ" với Tiễn mỹ nhân rồi. Hắn lại còn ôm Tiễn mỹ nữ nữa..." Đinh Tiểu Lôi chỉ tay vào trong đình đầy vẻ hâm mộ.

Long Dực cùng Lý Vân cười ha hả. Lý Vân nói: " Đi thôi nào lão Đinh, đừng xen vào chuyện của lão Tiễn nữa. Hắn mới đích thực là 'Thấy sắc quên bạn' đó. Có vẻ hắn muốn tận dụng cơ hội này để chiếm trọn lòng Tiễn mỹ nhân rồi."

" Hai người đi trước đi, ta ở đây xem sao." Long Dực thầm nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, hướng đông, tây, bắc lần lượt có Đông Phương Ngưng Tuyết, Phong Linh, Nguyệt Nhã Nhu cùng Du Hoa Nhị. Còn phía nam là Tiểu Kính hồ, chính mình cũng chỉ còn cách đứng đây vờ như đang ngắm phong cảnh là cách tốt nhất. Bằng không thì cho dù là đi về hướng nào cũng sẽ phải đối đầu một người và làm mấy người kia bỏ đi.

"Hiểu!" Mặt Đinh Tiểu Lôi cùng Lý Vân cùng lộ vẻ thương xót, vô vai Long Dực nói tiếp: "Lão Long! Chuyện hôm nay dù xử lý tốt hay xấu đều có liên can đến hạnh phúc cuộc sống sau này của lão đó. Ngươi nên thật tỉnh táo mà ứng đối, ngàn vạn lần không thể sơ xuất vào lúc quan trọng nhé. Chúng ta đi trước đây."

Hai ngươi chậm rãi đi theo con đường phía tây. Đi ngang Đông Phương Nưng Tuyết không khỏi liếc qua nàng một cái. "Yêu ai yêu cả đường đi" Đông Phương Ngưng Tuyết vì quá yêu Long Dực nên tuy đối với người ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng vì biết Đinh Tiểu Lôi và Lý Vân là bạn thân của Long Dực nên cũng khẽ gật đầu cười nhẹ chào bọn họ.

Nhưng nụ cười đó đối với Đinh Tiểu Lôi và Lý Vân mà nói thì lại như một ngọn gíó xuân trong trẻo. Hai người trong lòng ngẩn ngơ nghĩ: "Băng sơn mỹ nhân tự nhiên sao lại cười với ta?"

Long Dực Cảm thấy trong bụng nôn nao, cổ cũng cứng đờ. Muốn quay đầu nhìn về ba phía đông, tây, nam một chút cũng thấy thật khó khăn.

Hắn chợt thở dài, chậm rãi đi tới cái ghế đá dài sát Tiểu Kính hồ, tay phải phất nhẹ, chân khí quét qua làm tuyết đọng trên ghế văng hết để lộ mặt đá sạch sẽ. Hắn ngồi lên ghế rồi nhìn hồ nước ngay sát trước chân mình đến ngơ ngẩn.

Không biết đã được bao lâu chợt thấy phía sau có sự xao động của không khí. "Là Ngưng Tuyết, nàng... Nàng đi tới đây sao?" Long Dực không cần quay đầu, chỉ dựa vào cảm ứng của chân khí cũng biết là Đông Phương Ngưng Tuyết đã tới sát một bên rồi.

Điều kỳ quặc là Đông Phương Ngưng Tuyết đi ngang qua hắn mà không dừng lại. Sau đó lại tiếp tục hướng về phía bắc là rừng liễu có Phong Linh bên trong.

"Chuyện ta với Phong Linh đã nói cho Nhưng Tuyết biết rồi mà. Lúc này nàng đi qua đó là ý định gì đây? Không phải là... " Hắn rùng mình khi nghĩ tới đây. Vốn đã biết Đông Phươong Ngưng Tuyết tình tình lạnh lùng nhưng Phong Linh thì ngược lại. Hai cái thái cực này gặp nhau , cũng lo không biết sẽ xảy ra chuyện gì không ổn nữa đây.

"Ta xin, ta xin, phải nhớ đây là trong khuôn viên trường chứ, các người phải tỉnh táo. Bằng không e rằng cái đại học này cũng không xong rồi." Long Dực thầm cầu khẩn trong bụng.

Một lúc sau vẫn không nghe có tiếng gì ồn ào hay đánh nhau gì, xem ra chuyện hắn lo lắng cũng không xảy ra, Long Dực thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lạ thấy có chút kỳ quái là Đông Phương Ngưng Tuyết tìm Phong Linh làm gì? Cuối cùng hắn chịu không nổi đành quay đầu ra sau nhìn.

Nhưng vừa nhìn thì lại thấy không yên tâm chút nào. Trong rừng liễu đằng kia, Đông Phương Ngưng Tuyết cùng Phong Linh một phe, Nguyệt Nhã Nhu và Du Hoa Nhị một phe đang chơi nấp sau các gốc cây chơi ném tuyết với nhau. Vẻ mặt bốn người đều vui vẻ, thi thoảng lại có tiếng cười khanh khách vang lên, rõ ràng là đang cùng nhau đùa nghịch rất thích thú.

Cảnh này làm cho Long Dực trợn tròn mắt như muốn ngất tại chỗ. Hắn còn e là mình hoa mắt nữa. "Bốn nàng này ngoại trừ Nguyệt Nhã Nhu học tỷ và Du Hoa Nhị thì đều không không biết nhau sao bây giờ lại như bạn bè lâu năm thế này? Đặc biệt là Đông Phương Ngưng Tuyết và Phong Linh còn có vẻ như thân hai người kia nữa. Thật kỳ quái!"

Mặc dù có chút buồn bực nhưng dẫu sao cũng không có chuyện không hay xảy ra nên hắn vẫn thầm cảm thấy mình may mắn.

Tự chế nhạo mình một phen rồi cười khổ, rồi ngồi xuống một bên ghế đá lẳng lặng nhìn bốn cô gái thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển, linh hoạt như chim én, chạy qua chạy lại như thoi trong rừng. Hàng loạt tuyết cầu ném qua ném lại đập vào thân cây vỡ tung ra như một đóa hoa đang nở rộ.

Hào quang của tứ đại mỹ nữ kế Tiểu Kính hồ cộng với một nam nhân đặc biệt xuất sắc quả là chuyện hiếm thấy. Chính vì vậy mà đông đảo nam sinh, nữ sinh đã nhanh chóng kéo đến vây quanh. Nam sinh dương nhiên là vì phong tư của bốn mỹ nhân rồi. Còn nữ sinh thì túm tụm với nhau thành từng tốp đứng ven Tiểu Kính hồ thẹn thùng làm bộ đi ngắm cảnh hồ, thi thoảng liếc mắt nhìn lén Long Dực, cô nàng nào can đảm hơn thì cũng mắt long lanh nhìn thẳng vào vị nam sinh tuấn lãng điển trai này.

Người chung quanh càng nhiều Long Dực lại càng cảm thấy không tự nhiên, cuối cùng nghĩ lại tốt nhất là ở trong thư viện vẫn an tĩnh hơn, vì vậy chuyển mình dưới vô số ánh mắt nhanh chóng rời khỏi.

Đêm đó Long Dực trằn trọc trong phòng ngủ, không thể nhắm mắt ngủ được, trước mắt luôn luôn luân phiên hiện ra bóng dáng xinh đẹp của tam nữ Đông Phương Ngưng Tuyết, Phong Linh, Nguyêt Nhã Nhu. Hắn với Du Hoa Nhị ít khi gặp gỡ, chỉ khi nghĩ tới Nguyệt Nhã Nhu mới liên quan đến nàng, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng khuôn mắt tươi cười quyến rũ đó vẫn làm trống ngực đập liên hồi.

Trùng hợp là khi hắn vừa muốn ghé Đông Phương Ngưng Tuyết thì ngoài cửa sổ có một đạo khí tức quen thuộc tiến vào. Tất nhiên đó là Đông Phương Ngưng Tuyết nửa đêm "tới chơi"

Long Dực cũng tò mò không biết tình huống ban ngày là thế nào nên nhanh chóng xoay người xuống giường đi ra cửa. Bá Thiên Bang - Tàng Thư Viện

Cũng như mọi khi, Đông Phương Ngưng Tuyết thấy hắn đi ra chỉ cười, không nói gì mà kéo tay hắn phi thân ra ngoài đề về nhà nàng.

"Ngưng Tuyết, hôm nay ..." Sau khi vào nhà Long Dực vội vã hỏi.

Đông Phương Ngưng Tuyết ra hiệu cho Long Dực ngồi xuống salon rồi bưng tới một chén trà nóng đặt trước mặt hắn cười nói: "em biết anh muốn hỏi cái gì. Uống chén trà nóng trước đã rồi em sẽ nói cho anh!"

"Được." Long Dực dật đầu ngồi xuống. Bá Thiên Bang - Tàng Thư Viện

Từ khi Đông Phương Ngưng Tuyết ở đây một mình hắn đến đây ngày càng nhiều. Mỗi lần đến Đông Phương Ngưng Tuyết đều pha cho hắn một chén trà thượng hạng, cùng hắn nói chuyện vãn, tạo cho hắn có cảm giác 'như ở nhà'. Cái cảm giác này không chỉ đơn giản cảm giác giữa hai căn phòng vốn thuộc về Đông Phương Ngưng Tuyết mà dường như chính mình là chủ nhân của nó vậy.

"Chuyện ban ngày anh thấy được chắc chắc là thấy rất kỳ lạ phải không? Làm sao mà em lại cùng với Nguyệt Nhã Nhu, Phong Kinh và Du Hoa Nhị lại giống như bạn bè đúng không?" Đông Phương Ngưng Tuyết nói xong liền đi vào phòng ngủ thay đồ, một lúc sau trở ra đã mặc một chiếc áo ngủ mềm mại rộng rãi đi ra. Mặc dù thân thể hoàn toàn bị che kín nhưng Long Dực vẫn bị thân hình trằng như tuyết bên dưới áo ngủ kia làm lay động không khỏi động tâm.

" Chính xác là lúc đó anh không hiểu được tại sao em nhìn các nàng như bạn thân chơi với nhau thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?" Long Dực gãi đầu hỏi.

"Còn nhớ có lần anh nói chuyện với em rất thẳng thắn không? Lần đó có những chuyện về anh với Phong Linh, Nguyệt Nhã Nhu quen biết nhau như thế nào. anh cũng nói anh và Phong Linh còn có 'giao lưu' với nhau, còn Nguyệt Nhã Nhu là nữ sinh gây ấn tượng nhất với anh. Ngày đó sau khi đi khỏi, em suy nghĩ rất nhiều và quyết định tìm bọn họ nói chuyện..."

Long Dực nghe đến đây không khỏi kêu lên: "em... em tìm bọn họ để nói những gì?"

Đông Phương Ngưng Tuyết cười: "anh sợ giữa bọn em có chuyện không hay à? Thực tế làm gì có, em với Phong Linh và Nguyệt Nhã Nhu nói chuyện cực kỳ vui vẻ, không có chút ghét bỏ nào. Dương nhiên là em tìm mấy nàng ấy chủ yếu là nói về anh ...."

"Nói gì về anh thế?" Long Dực mặc dù đoán được nhưng vẫn muốn hỏi cho được.

Đông Phương Ngưng Tuyết nhìn hắn thật lâu rồi hỏi: "anh nói thật đi anh thích ai nhất? Hay nói cách khác, anh chọn ai làm bạn trăm năm của anh?"

Long Dực trợn mắt, mồm há hốc lắp bắp: "anh.. anh..." Việc này từ trước tới giờ hắn cũng có nghĩ qua nhưng cũng chỉ là đề cho mọi việc tự nhiên mà thôi, Nếu hai người hữu duyên thì cuối cùng ắt sẽ gặp nhau. Bây giờ Đông Phương Ngưng Tuyết lại hỏi trực tiếp như vậy khiến hắn thấy đau đầu không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Đông Phương Ngưng Tuyết thản nhiên một cách kỳ lạ nói: "Phong Linh và Nguyệt Nhã Nhu đều tốt với anh, anh cũng thích họ, cho nên không nỡ dứt bỏ có phải không? Không sao, nếu em là anh cũng sẽ không biết phải làm sao, thế nên em.... cũng không trách anh."

"Bởi vậy sau khi ba người bọn em nói chuyện rất ăn ý bèn đề ra cái gọi là 'Quân tử hiệp định' ". Đông Phương Ngưng Tuyết nói tiếp: " Cái này chính là từ giờ trở đi ba người bọn em sẽ cạnh tranh công bằng, cam đoan không rêu rao đồ thổi những lời đồn có ác ý. Không bôi nhọ đối phương, không tiết lộ bí mật riêng tư của đối phương, không đâm sau lưng chiến sĩ cho đến khi có một người trong ba người bọn em chiếm được tình cảm của anh một cách hoàn toàn. Khi đó hai người còn lại sẽ cam tâm tình nguyện rút lui, sau đó không can thiệp vào chuyện hai người kia nữa." Bá Thiên Bang - Tàng Thư Viện

Long Dực 'A' một tiếng rồi lại cúi đầu nhìn chén trà trong tay ngơ ngẩn, kinh ngạc nghĩ: "Ta có đáng giá gì đối với sự đối đãi của các người với ta. Cho dù là sau này ta chọn ai trong các người cũng đều là sự xúc phạm đến người còn lại. Ta ..."

cũng ko cần nói nhiều nữa.... 2c còn lại trong tổng số 12c tặng SN Bạch Anh sẽ xuất hiện trong vòng 30p nữa...........

chuoi_gia

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới chuoi_gia

Tìm bài gởi bởi chuoi_gia

#218 05-09-2009, 01:51 AM

chuoi_gia

Dê Già Siêu Cấp

Thông Ngữ cao nhân Tham gia ngày: Nov 2008

Đến từ: Nơi Nào Đó Thật Sự Tà Ác

Bài gởi: 1,745

--------------------------------------------------------------------------------

Long Huyệt

Tác Giả MP3

Chương 231: lòng dạ của nữ nhân

Dịch: Doc Co Bai Troi

Biên Dịch + Biên Tập: chuoi_gia

Nguồn: tangthuvien.com

"anh không cần khó xử." Đông Phương Ngưng Tuyết như đoán được tâm tư của hắn, nói: "đây chỉ là ước định trong ba người bọn em, giống như đánh bạc, thắng được thua chịu."

Long Dực thở dài, nghĩ thầm: "há chỉ có các ngươi ba người, còn có Mộ Phượng nữa, cô ấy bây giờ không để ý mọi sự đi tìm kiếm chí âm long huyệt cho ta, ta chẳng lẽ lại mặc kệ sao?" ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Ngưng Tuyết hỏi: "Ngưng tuyết, anh nghe các bạn học nói qua, một nam nhân đồng thời kết giao quá hai nữ nhân, thì phải là lạm tình. ta này có tính là lạm tình không? nam nhân lạm tình, nghĩa là nhân phẩm thực có vấn đề."

đông phương ngưng tuyết hé miệng cười nói: "Lạm tình là yêu một người vứt bỏ một người, anh yêu trên một người, nhưng lại không thể buông một người ra được, cái này gọi là đa tình, gọi là...... gọi là phong lưu ......"

"còn ...... còn Phong Linh và Nguyệt học tỷ đối với hiệp định danh dự này thấy thế nào?"

"Phong Linh là người sảng khoái, đáp ứng không chút do dự; Nguyệt Nhã Nhu tính tình ngại ngùng, có chút do dự, bất quá sư tỷ của nàng ...... là Du Hoa Nhị, ở một bên cướp thế đã đáp ứng liền."Đông Phương Ngưng Tuyết thở dài, nói:: " Du Hoa Nhị này lớn lên rất đẹp, em xem cô ấy ...... ngoài mặt tỏ vẻ trượng nghĩa trợ giúp Nguyệt Nhã Nhu cướp lại anh, Trên thực tế ......"

"Trên thực tế làm sao vậy?" Long Dực thấy Đông Phương Ngưng Tuyết ngưng nửa chừng, bèn hỏi.

"Trên thực tế cô ta cũng có mục đích." Đông Phương Ngưng Tuyết đứng dậy thêm chút ít nước ấm vào chén của Long Dực, ngồi đối diện với hắn, nhoẻn miệng cười, "phải biết rằng trên mặt cảm tình, nữ nhân bọn em phi thường mẫn cảm. Du Hoa Nhị kia nói tới anh mặt tươi như hoa, khen không dứt miệng, ai đều có thể nhìn ra cô ta đối với anh khẳng định đã có ý tứ. em thực hoài nghi cô ta thực tâm đi giúp Nguyệt Nhã Nhu. hay là muốn mượn một cơ hội này đến tiếp cận anh. nếu vậy, em đây lại có thêm một đối thủ cạnh tranh nữa."

"khụ khụ ...... khụ ......" thấy Đông Phương Ngưng Tuyết giương mắt nhìn chăm chú chú mình, Long Dực cuống quít cúi đầu uống nước, cũng không biết bị sặc nước trà hay không, không nén được ho khan.

"anh uống chậm một chút." Đông Phương Ngưng Tuyết cuống quít đứng dậy ngồi bên người hắn, lấy tay nhẹ nhàng đấm phía sau lưng cho hắn thuận khí, lại nói: "em bỗng nhiên lại nghĩ tới một người, đúng là Mộ Phượng tại La Tư quốc, cô ấy không phải đã vì cứu anh mà tự nguyện hiến thân sao? A. Phong Linh, Nguyệt Nhã Nhu, Du Hoa Hhị, Mộ Phượng, đối thủ của ta có bốn người lận. Phong Linh hoạt bát sáng sủa, Nguyệt Nhã Nhu ôn nhu động lòng người, Du Hoa Nhị kiều diễm quyến rũ, Mộ Phượng ...... Mộ Phượng em chưa gặp. bất quá nhất định cũng là cô gái rất mỹ lệ, mà em ...... em lại chỗ nào cũng tồi tệ. không thích nói giỡn, không biết được phỏng đoán lòng người, làm cho người ta nghĩ rằng như một đầu gỗ lạnh như băng ......"

Long Dực ngắt lời nói:: "ai nói em lạnh như băng hả? ai nói em là người đầu gỗ? khi chúng ta ở cùng một chỗ, trên mặt em hơn phân nửa đều lộ vẻ nụ cười, hơn nữa em thực có năng lực ăn nói hả, ha hả ...... có đôi khi cảm giác em còn có năng lực hơn anh. Người đầu gỗ có châm nước trà cho anh không? có thể đấm lưng cho anh không? có thể bồi tiếp anh tại trên giường ......"

đông phương ngưng tuyết nghiêm mặt , nói:: "không được nói hưu nói vượn!" bỗng nhịn không được khì khì cười ra tiếng. "anh thật là, có đôi khi nghiêm trang, có đôi khi lại không đứng đắn, thực làm cho người ta vừa yêu vừa hận!"

Long Dực nói:: "vậy em là yêu anh nhiều một ít, hay là hận anh nhiều một ít?"

"Hận! em hận anh! em hận anh chết đi được ......" Đông Phương Ngưng Tuyết thì thào dường như nói mê, trong mắt chẳng biết khi nào lại lăn ra hai hàng lệ trong vắt.

"êm đẹp vậy. tại sao khóc hả?" Long Dực xoay thân thể của nàng quay đối diện với mình, đưa tay thay nàng lau nước mắt, hỏi.

"bởi vì em hận anh đó! em hận anh nơi nơi lưu tình. Hậânhnh chiếm trái tim nhiều nữ hài tử như vậy." ánh mắt đông phương ngưng tuyết chứa đầy nước mắt làm cho người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc, chỉ nghe hắn thấp giọng lại nói: "nhưng mà anh lại rất thích em, rất yêu em, anh sợ cuối cùng sẽ có một ngày, em sẽ hòa hợp với một người trong số bọn họ ...... rốt cuộc không đến để ý anh."

trong tất cả nữ hài tử Long Dực biết, hắn vẫn cho rằng Đông Phương Ngưng Tuyết là một người rất kiên cường, rất ít có chuyện gì phải làm nàng thương tâm và sợ hãi, không thể tưởng được tâm hồn nàng yếu ớt như vậy, nói nói liền khóc lên.

hắn thở dài, đưa tay ôm vai Đông Phương Ngưng Tuyết tựa ở trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng nói:: " tại sao anh sẽ không để ý tới em? em nghĩ anh là người như vậy sao? thông minh, Ngưng Tuyết ... thông minh nhất, mau đừng khóc nữa hả ...... anh kể chuyện cười cho em nghe được không ......"

hắn nói ra lời này, chính mình cũng nghĩ thấy dở khóc dở cười, đây quả thực như là đang lừa dối một người, một tiểu hài tử không hiểu chuyện.

nhưng Đông Phương Ngưng Tuyết giờ phút này lại giống như một tiểu cô nương không hiểu chuyện, nàng gật gật đầu, ngưng khóc, thân thể chậm rãi nghêng ngã vào trong lòng hắn, lẩm bẩm nói: "được rồi,anh làm em khóc, nhân tiện phạt anh kể chuyện cười, liên tục đùa đến khi em cười mới thôi, bằng không anh không được đi."

Long Dực gãi đầu nói:: "được rồi,anh nói, anh bây giờ lại bắt đầu nói. Ngày xưa có tòa núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu ở một Lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng, có một ngày Lão hòa thượng kể chuyện xưa cho tiểu hòa thượng: ngày xưa có tòa núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu ở một Lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng ......"

"chán ghét, lập đi lập lại một câu như vậy!" Đông Phương Ngưng Tuyết khẽ cáu, trên mặt lại hiện ra nụ cười khó có thể che dấu.

"vậy được rồi, thay đổi lại. lâu thật lâu trước kia, có một chuyện cổ Ả Rập, chuyện xưa phát sinh như thế này: lâu thật lâu trước kia, có một chuyện cổ Ả Rập, chuyện xưa phát sinh như thế này ......"

"khanh khách ...... anh là một tên đáng chết, lại dám lừa người ta ......" Đông Phương Ngưng Tuyết cười khanh khách lên, hai tay nhẹ nhàng dùng sức, bấm một chút trên đùi Long Dực

.

"em cười rồi, anh có thể đi rồi hả." nói phải đi, nhưng căn bản một cử động cũng không nhúc nhích.

Đông Phương Ngưng Tuyết tay vẫn như cũ gối lên đùi hắn, đồng dạng không có cử động, nàng biết Long Dực luyến tiếc mình, luyến tiếc nơi này."em hơi lạnh." thân thể Đông Phương Ngưng Tuyết rụt lui.

"đêm đã khuya, trời giá rét, em nên ngủ đi."

"em muốn anh ôm em ngủ."

"...... sao."

sáng sớm, Long Dực từ nơi ở của Đông Phương Ngưng Tuyết rời đi.

vốn hắn muốn dẫn Đông Phương Ngưng Tuyết đi ăn bữa sáng, nhưng Đông Phương Ngưng Tuyết lười biếng cuộn mình trong ổ chăn ấm áp. mắt buồn ngủ lim dim, đúng là không muốn đứng lên, nói: "tối hôm qua ngủ muộn, buồn ngủ muốn chết, em phải ngủ bù hai giờ. anh hãy quay về trường học đi, sau khi em dậy còn phải giặt giũ quần áo, quét dọn quét dọn vệ sinh nữa."

Long Dực bất đắc dĩ, phải mặc quần áo, một người hướng Long Quang đại học đi đến, trong đầu còn đang hồi tưởng mấy câu Đông Phương Ngưng Tuyết nói qua: "hôm nay là em, ngày mai là Phong Linh. ngày mốt là Nguyệt Nhã Nhu. bọn em trước đó đã thương lượng tốt lắm, ba ngày phân biệt này hẹn anh đi ra nói chuyện. cùng nói một việc.A, bây giờ em càng ngày càng thích Phong Linh. nữ sinh này chẳng những xinh đẹp đáng yêu, hơn nữa một chút cũng không ích kỷ, cô ấy đã đem công pháp 'âm dương hợp nhạc công", dạy cho chúng ta ......"

nghĩ tới đây, Long Dực lại thấy kích động, đã cảm thấy hổ thẹn, nghĩ thầm Phong Linh làm như vậy cố nhiên là vì nghĩ cho tánh mạng chính mình đích, mà các nàng Đông Phương Ngưng Tuyết và Nguyệt Nhã Nhu đồng ý dụng tâm đi học. đương nhiên cũng đều là lo lắng cho mình gặp chuyện không may, phần thâm tình này, chẳng biết muốn như thế nào mới có thể báo đáp lại cho các nàng.

Đông Phương Ngưng Tuyết nói quả nhiên đúng vậy, ban đêm cùng ngày Phong Linh thừa dịp cha mẹ không ở nhà, yêu cầu Long Dực về nhà, nàng nói cùng Đông Phương Ngưng Tuyết cơ hồ cùng xuất một biện pháp. sau đó nhân tiện tự nhiên giữ lại Long Dực ngủ lại.

cùng hai nàng trước bất đồng là, buổi tối ngày thứ ba, Nguyệt Nhã Nhu này làm cho Long Dực khó có thể quên nữ sinh kín đáo cư nhiên không tự mình đến mời Long Dực. mà là mời sư tỷ Du Hoa Nhị làm giúp.

"cô ...... tại sao là cô?" khi Du Hoa Nhị vẻ mặt tươi cười như hoa xuất hiện ngoài phòng ngủ Long Dực, Long Dực không khỏi ngây người.

"muốn gặp Nguyệt sư muội hãy đi theo ta đi." Du Hoa Nhị cũng không có nhiều lời, sau khi thản nhiên cười, liền phi thân đi xuống lầu.

Long Dực biết Nguyệt Nhã Nhu đã bái mẫu thân Du Nguyệt Anh của nàng làm thầy, gia nhập Bách Hoa Môn học tập võ kỹ tuyệt học, tức thì càng không nghi ngờ, không lo lắng, lập tức búng người đuổi theo.

mẫu thân Du Hoa Nhị mặc dù một thân tuyệt học, nhưng bởi vì muốn cho nữ nhân chuyên tâm đến trường đọc sách, bởi vậy dạy rất ít thứ, sau lại khi nhận được Nguyệt Nhã Nhu làm đồ đệ, không lay chuyển được dây dưa của nữ nhi, lúc này mới để cho nàng đi theo Nguyệt Nhã Nhu học chút ít công phu bổn môn truyền lưu. Long Dực thấy giờ phút này Du Hoa Nhị thân hình nhẹ nhàng, vút qua hơn một trượng, mặc dù cũng được, nhưng so với Phong Linh và Đông Phương Ngưng Tuyết, lại kém rất nhiều.

"này, Nguyệt học tỷ ở nơi nào vậy?" sau khi ra khỏi nội thành Bắc Kinh, Long Dực nhịn không được tiến lên hỏi.

Du Hoa Nhị đột nhiên dừng thân hình lại, ha ha khẽ cười nói: "Nhã Nhu sư muội có chút thẹn thùng, không có ý tứ trực tiếp ước hẹn ngươi, ta đây vừa làm sư tỷ, lại không muốn nhìn thấy người sư muội thích, bay đến trong lòng bàn tay nữ nhân khác, đành phải mặt dày vội vàng đến giúp. hôm nay nhiệt độ ban đêm mặc dù có thấp chút ít, nhưng có Nguyệt học tỷ của ngươi ở trước hoa, dưới ánh trăng cùng bồi tiếp, ngươi nhất định sẽ không cảm thấy lạnh."

Long Dực nghe hắn hỏi một đang trả lời một nẻo, mặt nóng lên, nói:: "Nguyệt học tỷ ở đâu? ngươi ...... ngươi mau dẫn đường đi."

"ta? ta là ai hả?" Du Hoa Nhị cau đôi mi thanh, "xin lỗi, ta cũng có tên à, ta gọi là Du Hoa Nhị. hừ, ngươi cả tên cũng không chịu gọi, cũng quá không tôn trọng người! ta tức giận! rồi"

"sao, bạn Du ...... Du Hoa Nhị, làm phiền ngươi dẫn đường ......" Long Dực cười khổ nói.

"trực tiếp gọi tên khó khắn lắm hả, nghe không được tự nhiên chút nào!"

Long Dực kinh ngạc nói:: "vậy ...... vậy gọi là gì?"

" mọi người quen đều gọi ta là tiểu Nhị, người bình thường mới gọi thẳng tên của ta. hai chúng ta cũng không phải ngày đầu tiên quen biết, coi như là người quen đi, cho nên ngươi ...... ngươi cứ gọi ta tiểu Nhị là tốt nhất." Du Hoa Nhị thanh âm ngọt lịm, trên mặt đẹp đẽ vô cùng.

"Tiểu nhị, Nguyệt học tỷ cô ấy ...... cô ấy không ở Bách Hoa Sơn Trang của các ngươi sao?" Long Dực hỏi.

Nguyệt Nhã Nhu trước kia vẫn ở tại túc xá trường học, sau lại chuyển đến Bách Hoa Sơn Trang cùng ở với mẹ con Du Nguyệt Anh, cho nên Long Dực mới nghĩ hắn bây giờ nên ở trong sơn trang chờ mình.

"ngươi thật sự là tên ngốc, ngươi và Nhã Nhu sư muội đang hẹn hò, nếu tại trong sơn trang bị người bắt gặp, Nhã Nhu sư muội sẽ rất thẹn thùng. muốn hẹn hò, muốn lựa chọn địa phương yên tĩnh không người, lúc này mới thuận tiện lặng lẽ làm chút gì chứ." dừng một chút, Du Hoa Nhị ha ha cười nói: "chúng ta bây giờ đi đến một nơi gọi là 'Bách Hoa Phố " là nơi ta và Nhã Nhu sư muội bình thường chơi đùa thích nhất. nơi đây trăm hoa rực rỡ, hương hoa bốn phía, cam đoan sau khi ngươi đi liền không bỏ đi được." " trời đông giá rét, làm sao có thể sẽ có trăm hoa rực rỡ? lừa gạt người hả." Long Dực âm thầm buồn cười.

hic! ngồi gõ lại những đoạn sai! chương này ngốn của mình nhìu time quá! hic! hẹn mai thả nốt! bi giờ bùn ngủ rồi

--------------------------------------------------------------------------------

thay đổi nội dung bởi: chuoi_gia, 17-09-2009 lúc 12:17 AM.

chuoi_gia

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới chuoi_gia

Tìm bài gởi bởi chuoi_gia

#219 05-09-2009, 02:13 PM

chuoi_gia

Dê Già Siêu Cấp

Thông Ngữ cao nhân Tham gia ngày: Nov 2008

Đến từ: Nơi Nào Đó Thật Sự Tà Ác

Bài gởi: 1,745

--------------------------------------------------------------------------------

Long Huyệt

Tác Giả MP3

Chương 232: mượn ngực ngươi sưởi ấm

Dịch: Doc Co Bai Troi

Biên Dịch + Biên Tập: chuoi_gia

Nguồn: tangthuvien.com

Du Hoa Nhị tựa hồ không muốn đi quá nhanh, ngay cả khinh công cũng không dùng, cứ như vậy cùng Long Dực vừa trò chuyện vừa đi phảng phất giống như tản bộ, Long Dực mặc dù có chút ít sốt ruột, nhưng cũng không có ý thúc dục nàng, chỉ có thể cùng nàng sóng vai mà đi.

Ánh trăng lạnh, tà tà chiếu rọi trên người hai người, làm cho đêm đông rét lạnh này càng thêm liễu vài phần hiu quạnh.

Một trận gió thổi qua, thân thể Du Hoa Nhị run rẩy, đầu không khỏi rụt vào trong quần áo.

"Lạnh không?" Long Dực nhịn không được hỏi.

"A," Du Hoa Nhị mắt hạnh đung đưa, liếc hắn một cái, thở dài: "giờ này ăn mặc hơi phong phanh, có chút lạnh ......" nói tới đây, tựa hồ nghĩ tới sự tình gì buồn cười, lại che miệng cười.

hắn cười không hiểu tại sao. Long Dực hơi bối rối, nói: "Cô cười cái gì?"

Du Hoa Nhị nói: "Khi thời tiết lạnh, nam nhân ăn mặc phong phanh, sẽ bị người khác nói thành 'ngốc tiểu tử đông lạnh " mà nữ nhân mặc phong phanh, nhưng lại sẽ có mỹ danh ' người xinh đẹp lạnh lẽo, " thực có ý tứ. ha hả, đều bị lạnh lẽo không ra dạng người , còn xinh đẹp cái nỗi gì hả."

Long Dực mỉm cười, thấy nàng thỉnh thoảng cúi đầu thổi ra một luồng hơi ấm khí vào trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa, bên cạnh nhìn lại, mặt nàng vô cùng đẹp,lông mày nhạt mà dài, lông mi dài cong vút, mũi thẳng thanh tú, cằm nhọn vừa vặn......

"nhìn cái gì hả?" cảm thấy Long Dực đang nhìn mình, Du Hoa Nhị lập tức quay đầu lại hỏi.

"không ...... không có ......" Long Dực cuống quít mắt nhìn về phía trước, hơi có chút xấu hổ đánh trống lảng: "Bách Hoa phố cách nơi này còn có xa lắm không?"

"mau tới thôi, cách ba, bốn trăm thước ở phía đông bách hoa sơn trang." Du hoa bỗng nhiên dừng chân, nhìn hắn nói: "Ngươi sốt ruột thúc dục ta như vậy. Là muốn sớm một chút nhìn thấy Nhã Nhu sư muội hả? hay là không thích đi với ta?"

"ta lo cô bị lạnh ......" đối mặt với ánh mắt dường như có chút oán trách của Du Hoa Nhị, Long Dực có cảm giác không chống đỡ được, ngập ngừng nói.

"nghe nói thân thể người có thể giữ ấm, ngươi ôm ta một lát, ta sẽ hết không lạnh liền." Du Hoa Nhị một đôi mắt đẹp trở nên đầy nước, quang mang vài tia khác thường.

Long Dực cùng ánh mắt hắn giao nhau, chỉ cảm thấy một loại khí ba khác thường nhập thẳng vào trong não, trong lòng một trận mê loạn, song chưởng khẽ nhếch, cơ hồ nhịn không được muốn ôm Du Hoa Nhị. bỗng dưng trong ý thức một cổ linh khí dâng lên, đem loại khí ba khác thường này loại trừ ra ngoài. Đầu óc trong nháy mắt tỉnh táo lại.

"sao lại thế này?" Long Dực dùng sức lắc đầu, vỗ vỗ ót. Lẩm bẩm nói.

Du Hoa Nhị trong mắt xẹt qua một tia thất vọng, sâu kín khẽ thở dài: "mượn trong ngực ngươi một chút hơi ấm cũng không được, xem ra ngươi thật sự là rất chán ghét ta."

vẻ mặt hắn buồn bã, không hề để ý tới Long Dực, song chưởng chuyển ôm lấy thân thể mình, cúi đầu yên lặng đi về phía trước, nhìn từ theo phía sau hình dáng có vẻ mong manh.

lúc này giờ phút này, Long Dực cũng không lòng dạ nào nghĩ lại vừa rồi ý thức mê loạn phát sinh trong nháy mắt kia, tiến lên hai bước, đưa tay phải ra, nói: "Thân thể của ta cũng cung cấp khí ấm, nếu ngươi nói không ngại. Có thể nắm tay ta, cam đoan có thể giúp ngươi khu trừ rét lạnh."

"Thật sao?" Du Hoa Nhị bán tín bán nghi, nhưng chỉ đem một tay đưa ra.

hai người nhẹ nhẹ nắm tay nhau. Long Dực chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại lạnh như băng, có chút ẩm ướt, không biết là mồ hôi hay còn là cái gì, hắn ngầm vận linh bí quyết, đem một cỗ chí dương linh khí xuyên thấu qua trong lòng bàn tay mình truyền qua.

"Còn lạnh không?" một lát sau, Long Dực mỉm cười hỏi.

"không lạnh nữa, trên người thực ấm áp, cảm giác này ...... thật sự là dễ chịu." chí dương linh khí hiệu quả phi phàm, một chút linh khí nhập thể, Du Hoa Nhị liền cảm thấy cả người thư thái ấm áp nói không nên lời, phảng phất thoáng cái lướt qua trời đông giá rét, tới mùa xuân ấm hoa nở. nàng dùng sức cầm tay Long Dực, có chút say sưa khát khao.

hai người tới bên ngoài Bách Hoa Sơn Trang, dọc theo một đường mòn ngoài sơn trang hướng về phía đông thẳng đi, không quá năm trăm thước, một đám nhà kính lớn bằng plastic màu trắng xuất hiện ở trước mắt.

"nơi này là cơ sở trồng các loại hoa cảnh của chúng ta, độ ấm thích hợp trong nhà kính có thể trông rất nhiều loại hoa cảnh trái mùa dùng để bán ra. Không chỉ có nơi này, ở các nơi trên toàn quốc chúng ta xây dựng mấy trăm cơ sở nhà kính như vậy, cam đoan một năm bốn mùa đều có nguồn cung cấp có thể cung cấp cho thị trường. Rất lợi hại hả." Du Hoa Nhị có chút đắc ý nói.

"lợi hại! lợi hại!" Long Dực trong mũi lúc này đã ngửi được mùi thơm hoa cảnh tới tự bên trong hai bên nhà kính tản mát ra, khen ngợi: "ta lần trước nghe mẹ của cô có nói qua, trong thị trường hoa cảnh trên toàn quốc, tập đoàn bách hoa các ngươi đứng thứ nhất trong ba phần thiên hạ. mẹ cô còn chuẩn bị đầu tư một lượng lớn tài chính, đề cao trình độ đào tạo hoa cảnh, mở rộng con đường tiêu thụ, từng bước tăng lên chiếm giữ thị trường. nếu hết thảy thuận lợi, trong vòng năm năm bách hoa tập đoàn sẽ trở thành xí nghiệp hoa cảnh đứng đầu cả nước. A,mẹ cô thật sự là một cân quắc hào kiệt."

"cám ơn." Du Hoa Nhị nghe hắn tán dương mẫu thân mình, cũng cảm thấy vinh dự, "mẹ ta nếu nghe được những lời này của ngươi, nhất định rất vui vẻ."

Chỗ hoa cảnh này bị một đám núi vây quanh, diện tích rất lớn, gần hai trăm nhà kính, trung tâm nhà kính có một độc lâu cao năm tầng, người ở tại tầng cao nhất, tầm nhìn rộng lớn, hơn nữa bốn phía căn cứ nơi bí mật có lắp đặt camera mini giám sát, bất luận kẻ nào muốn đến quấy rối phá hư, không đợi tiếp cận cũng đã bị phát hiện rồi.

"Đến, theo ta tiến vào xem." Long Dực vốn nắm tay Du Hoa Nhị, nhưng chẳng biết khi nào đã biến thành Du Hoa Nhị lôi kéo tay hắn. Du Hoa Nhị vừa nói chuyện, vừa lôi kéo Long Dực đi đến ven đường, xốc mành cửa một nhà kính lên, hai người cùng nhau đi vào.

Bên trong nhà kính dùng đèn tiết kiệm năng lượng chiếu xuống, một loạt hoa hồng xếp từ gần đến xa, cành lá màu xanh mặc dù tất cả đều là mang nụ hoa đủ loại màu sắc chưa nở ra, nhưng mùi thơm ngát vẫn như cũ đầy mặt thốc vào mùi, làm cho trong người muốn say.

ra khỏi nhà kính hoa hồng này, hai người tới trong nhà kính liền nhau, nơi này tất cả loại hoa đều là hoa mẫu đơn ung dung đẹp đẽ quý giá; lại đến nhà kính toàn hoa lan thanh cao lãnh đạm nhã ...... nơi này được xưng "bách hoa phố", nhưng có ít nhà kính trồng thật nhiều loại hoa cảnh, tinh tế tính ra, xa xa vượt qua một trăm loại.

"thật đẹp! thật sự là rất đẹp!" Đứng ở trong một nhà kính trồng, Long Dực phát ra tán thưởng tận đáy lòng, "Tới mùa xuân sau khi thời tiết ấm trở lại, mấy cái màng plastic ở bên ngoài cái lồng này có thể lấy đi, khi đó chúng ta lại tới nơi này, nhất định là một bộ bách hoa đua tranh tươi đẹp, cảnh tượng ong bay bướm vũ."

"Ngươi thích nơi này không? thích bách hoa sơn trang không?" Du Hoa Nhị trêu chọc cười hỏi, trong ánh mắt ẩn chứa ý tứ hàm xúc khó có thể nắm bắt.

"thích, cũng rất thích. bách hoa sơn trang của các ngươi phong cảnh rất đẹp, có thể nói chốn đào hoa đương đại." Mũi Long Dực nhẹ ngửi hương vị trong không khí, cảm thấy tâm tình thích ý vô cùng, cơ hồ đã quên mục đích tới đây.

" Nói thích, từ nay về sau thời gian nhàn hạ ngươi có thể thường đến làm khách, ta tự mình cho làm người hướng dẫn du lịch cho ngươi." Du Hoa Nhị tiện tay hái một đóa hoa đã mở ra, tay trái vẫn đang nắm Long Dực, sau khi ra nhà hoa bằng, hướng độc lâu ở trung tâm khu vực đi đến.

"Nhã Nhu sư muội ở trong lầu này." Du Hoa Nhị nhẹ nhàng thả tay Long Dực, chỉ vào độc lâu nói: "đêm nay mấy tên nhân viên trực ban đã bị ta điều động đi rồi, các ngươi có thể yên tâm ở bên trong nói chuyện phiếm."

"Còn ngươi? ngươi không cùng vào sao? Bên ngoài rất lạnh đó." Long Dực nói:.

"ta ...... ta đến nhà hoa bên kia xem hoa, thuận tiện cũng có thể tránh lạnh." Du Hoa Nhị nhẹ nhàng cắn cắn môi, lại nói: "nhớ kỹ chứ, các ngươi không thể trò chuyện lâu được, trước năm giờ nhất định phải chia tay, mẹ ta mỗi ngày dậy rất sớm, đều tới nơi này tuần tra một lần, nếu bị phát hiện, ta và Nhã Nhu sư muội nhất định sẽ bị một phen giáo huấn nghiêm khắc."

"A, ta biết. ta và Nguyệt học tỷ nói vài câu liền rời đi." Long Dực nói.

"Hoa thắm chỉ nở một lần. Trầm trồ không hái phí hoài tình hoa ......" Du Hoa Nhị đột nhiên nhớ một câu không sao nói rõ được, lập tức đem hoa trong tay đưa cho Long Dực, khẽ cười nói: "Nhã Nhu sư muội là cô gái thật tốt khó được, ngươi ngàn vạn lần đừng khi dễ. nếu không làm sư tỷ ta đây không buông tha cho ngươi."

"ta khi dễ nàng? điều này sao có thể! kỳ thật ta là nam nhân tốt càng thêm khó được, khiến cho Nguyệt học tỷ đến khi dễ ta đi." Long Dực tâm tình tốt đẹp, dường như vui đùa nói:.

Du Hoa Nhị "Phi" một tiếng, nói: "Đi đi! da mặt ngươi quá dày! ta đi trước, ngươi tự mình vào đi thôi."

hắn nói đi là đi, nào ngờ xoay người một hai bước, dưới chân chẳng biết bị vật gì quấn chấn một chút, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Mặt đường nơi này mặc dù không có tráng ximăng san bằng như trong thành thị, nhưng đã không có hầm hố gì, hơn nữa Du Hoa Nhị lại học qua tuyệt kỷ võ học, lại có thể bị vấp, thật là có chút khó tin.

lúc này tâm tư Long Dực đã từ trên người Du Hoa Nhị dời đi tới độc lâu phía trước, căn bản không lưu ý mấy chi tiết này.

Khi Long Dực mở cánh cửa độc lâu, ánh trăng lập tức chiếu vào, chiếu vào trên má lúm đồng tiền tươi đẹp vô cùng của người mở cửa.

"ngươi ...... ngươi tới rồi." Trên mặt Nguyệt Nhã Nhu mang theo vài phần kinh ngạc mừng rỡ, vài phần ngượng ngùng.

"Đã đến." Long Dực mỉm cười gật đầu, nói: "bên ngoài hơi lạnh, có thể trước để cho ta ... vào nhà rồi nói không?"

"hả, thực xin lỗi. mau mời vào." Nguyệt Nhã Nhu mặt đỏ lên, vội vàng nghêng người để cho hắn tiến vào, tiện tay nhẹ nhàng kéo cửa phòng.

Trong phòng hệ thống sưởi ấm, so sánh với bên ngoài quả thực đúng là hai mùa, ngọn đèn màu đỏ -xanh nước biển, gây cho người ta có cảm giác ấm áp.

Nguyệt Nhã Nhu tựa hồ có chút khẩn trương, sau khi để Long Dực đến trong phòng ngồi xuống, chính mình ngồi xuống trên chiếc ghế nhỏ một bên, hai chân chăm chú ghép lại, hai tay chồng nhau đặt ở trên đùi, đôi mắt đẹp chỉ quét tới quét lui trên mặt đất, lại không nhìn Long Dực.

hắn không lên tiếng, Long Dực trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, không khí trong phòng có chút nặng nề lúng túng.

"Nguyệt học tỷ, công phu Bách Hoa Môn của ngươi học đến thế nào rồi?" Long Dực cố gắng tìm câu chuyện hỏi.

"ta hả, ta thực ngu dốt, học rất chậm." Nguyệt Nhã Nhu trên mặt nổi lên nụ cười, có chút ngượng ngùng nói: "bất quá sư phụ lại nói, thân thủ ta bây giờ gặp phải cao thủ chính thức còn kém xa, nhưng ứng phó người bình thường, vậy là đủ rồi. tỷ như nói mấy tên côn đồ thích gây chuyện sanh sự trong nhà trường, bọn họ đánh không lại ta."

mệt quá! vừa ăn trưa vừa biên! khó chịu thật! đã 2h hơn rồi.... mọi người thông cảm... siêu tốc để còn đi ăn

--------------------------------------------------------------------------------

thay đổi nội dung bởi: chuoi_gia, 17-09-2009 lúc 12:17 AM.

chuoi_gia

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới chuoi_gia

Tìm bài gởi bởi chuoi_gia

#220 08-09-2009, 01:59 AM

chuoi_gia

Dê Già Siêu Cấp

Thông Ngữ cao nhân Tham gia ngày: Nov 2008

Đến từ: Nơi Nào Đó Thật Sự Tà Ác

Bài gởi: 1,745

--------------------------------------------------------------------------------

Long Huyệt

Tác Giả MP3

Chương 233: song ngoại nguyệt mông lông

Dịch: Dọc Co Bai Troi

Biên Dịch + Biên Tập: chuoi_gia

Nguồn: tangthuvien.com

Có thể là bởi vì thường xuyên phải luyện tập công phu của Bách Hoa môn, mái tóc dài của Nguỵêt Nhã Nhu đều vén ra sau đầu, dùng kẹp tóc kẹp chặt, lộ ra một đoạn cổ dài trắng mịn, khiến cho cả người nhìn qua có vẻ nhanh nhẹn rất nhiều.

"Ân, cùng Du Hoa Nhị so sánh, vậy thì ai giỏi hơn?" Long Dực thuận miệng hỏi.

"Đương nhiên là Du sư tỷ, ta cùng tỷ kém xa." Nguỵêt Nhã Nhu nói không bằng Du Hoa Nhị, kỳ thật đang khiêm nhường. Từ lúc nàng tiến nhập Bách Hoa môn về sau, liền biểu hiện ra thiên phú cực cao, mặc dù cùng Du Hoa Nhị đồng thời thụ giáo Du Nguyệt Anh, nhưng mà thành tựu đã vượt qua Du Hoa Nhị một bậc, mà ngay cả rất nhiều đồng môn sư tỷ cũng đều không phải là đối thủ. Du nguỵêt anh thường vì nàng mà kiêu ngạo, nói chính mình rất có nhãn quang, không có nhận nhầm đồ đệ này, trong lòng đã có ý đưa vị trí Bách Hoa môn môn chủ truyền cho nàng, để nàng về sau trợ giúp Du Hoa Nhị kinh doanh Bách Hoa tập đoàn.

Kỳ thật khí sóng trên người hai nàng lộ ra mạnh yếu bất đồng, Long Dực vừa mới vào nhà liền đã thầm biết rõ ràng, trong lòng nghĩ lấy loại tiến cảnh thần tốc này của Nguỵêt Nhã Du, đợi một thời gian, nói không chừng có thể đuổi kịp thực lực của Đông Phương Ngưng Tuyết thậm chí là Phong Linh.

Nhưng mà ngược lạinghĩ tới Phong Linh kế thừa bảy mươi năm công lực của Thanh Y môn tiền bối Chung Thiên Tú, luyện tập các loại tuỵêt kỹ của Thanh Y môn thuận lợi dễ dàng, loại cơ duyên này khó gặp khó cầu; mà Đông Phương Ngưng Tuyết hiện tại đã bái Thất Tâm cư sĩ làm nghĩa phụ, chắc theo lão học không ít tuyệt học của Tiêu Diêu các, nàng một người đồng thời kiêm tuyệt học Bạch Sam hội cùng Tiêu Diêu các hai nhà, chỉ cần dụng tâm tu luỵên khắc khổ, thành tựu tương lai cũng là không thể hạn lượng. Nguyệt Nhã Nhu về thực lực muốn cùng các nàng ngang hàng, chỉ sợ không quá dễ dàng.

" cũng đừng quá khiêm nhường, ta thấy Nguyệt học tỷ so với sư tỷ mạnh hơn." Long Dực nhìn Nguỵêt Nhã Nhu cười nói.

Ở trong mắt Nguỵêt Nhã Nhu, Long Dực cơ hồ là người không có gì không thể. Nàng giật mình, lập tức hướng cửa phòng đóng chặt nhìn một cái, thấp giọng nói: "Sư tỷ của ta nàng còn ở bên ngoài phải không?"

Long Dực thấy nàng thần tình cẩn thận, bộ dạng dè dặt từng tí, không biết nàng có ý tứ gì, gật dầu, cũng thấp giọng nói: "Nàng ấy nói tới lều hoa bên kia ngắm hoa. Làm sao thế?"

Nguyệt Nhã Nhu thở dài, nói: "Chúng ta nói chuyện nhỏ tiếng một chút được chứ? Tốt nhất đừng để sư tỷ ta nghe được. Ta sợ..."

"Sợ cái gì?"

Nguỵêt Nhã Nhu nói: "Sư phụ mỗi ngày dạy ta và sư tỷ luyện tập tuỵêt học Bách Hoa môn, cuối mỗi tháng đều phải kiểm nghiệm một lần, để hai người bọn ta đấu nhau. Ta... ta mỗi lần đều có nhượng bộ nàng. Ngươi mới nói ta so với nàng mạnh hơn, ta sợ nàng nghe được, trong lòng... trong lòng sẽ không dễ chịu..."

Long Dực cười nói: "Mạnh thì nói là mạnh, có cái gì không thoải mái? Chẳng lẽ sư tỷ của Nguyệt học tỷ bình thường thích thể hiện tính khí tiểu thư. Chỗ nào đều phải hơn người một bậc mới cao hứng?"

Nguỵêt Nhã Nhu nói: "Sư tỷ từ nhỏ đã không bị ức hiếp qua, người của cả Bách Hoa sơn trang, bao gồm cả sư phụ bên trong cơ hồ mọi chuyện đều thuận theo sư tỷ...... mặc dù có lúc sư tỷ dễ sinh ra khó chịu, nhưng cái này chỉ là ở trước mặt sư phụ, còn với ta từ trước tới giờ chưa hề khó chịu, ngược lại vẫn hoà hợp với ta, không có gì không nói. Cho nên ta nhường sư tỷ một chút cũng là nên làm. Cho dù sư tỷ đánh ta mắng ta, ta cũng sẽ không cự lại."

Long Dực thở dài nói: "Đó là vì Nguyệt học tỷ tâm địa tốt. Có thể nơi nơi nhường nhịn. Đổi thành nữ hài tử khác thì khó nói."

"Còn nói ta, lần nọ ngươi thiếu chút nữa bị người của Thiết Trung Đường phái hại ,ngươi đều không có đi báo thù, chẳng phải là so với ta càng có thể nhẫn nhịn sao?"

"Thiện ác đến cuối cùng có báo. Nguyệt học tỷ chẳng lẽ không có nghe nói sao, Thiết Thị tập đoàn gần nhất xảy nhiều sự tình. Cái này nói rõ báo ứng của hắn đã tới." Long Dực khẽ cười nói.

Nguyệt Nhã Nhu gật đầu nói: "Ân, mấy tin tức này ta cũng nghe nói qua. Thiết Thị tập đoàn chịu chút tổn thất cũng thôi. Không thể tưởng tượng được con trai cả của Thiết Trung Đường cũng bị người giết, sau khi chết còn bị lửa đốt xác, kết quả thật bi thảm!"

"Loại người như thế sẽ chết. Hoàn toàn là gieo gió gặt bão, căn bản không đáng đồng tình thương cảm. Ai lại biết hắn trước khi chết đã hại qua bao nhiêu người chứ?"

"Ân." Nguyệt Nhã Nhu gật đầu, thở dài nói: "Xem ra làm người vẫn phải tâm địa tốt mới được. Nhiều thêm một bằng hữu thêm một phần trợ lực, mà nhiều thêm một địch nhân, thường thường sẽ sinh ra rất nhiều hung hiểm."

Hai người vốn đều không giỏi nói chuyện, nhưng tán đông tán tây ngược lại cũng nói thật lâu, chỉ bất quá đề tài quá lệch, căn bản là chưa có bắt đầu nói tới "chính sự".

"Ai nha, thời gian qua thật nhanh, chúng ta nói chuyện đều sắp tới hai giờ." Nguyệt Nhã Nhu chậm rãi đi tới bên cửa sổ, mở rèm cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn một chút, đột nhiên cắn môi, dường như hạ quyết định gì, xoay người lại nói: "Long Dực, kì thật đêm nay mời ngươi tới, là có chuyện muốn cùng ngươi nói...ta... ta..."

Nàng "Ta" nửa ngày, mãi cảm thấy lời dưới đây khó mà mở miệng, xấu hổ nói: "Ta không giỏi nói chuyện, không biết nên nói như thế nào. Ngươi... ngươi hẳn là cùng Nưng Tuyết, Phong Linh hai người bọn họ nói qua chứ."

Long Dực cười khổ nói: "Ân, ngươi tìm ta đến, cũng muốn nói chuyện tình "quân tử hiệp định" sao. Kì thật không nói gạt Nguyệt Học tỷ, đối với tỷ, Ngưng Tuyết còn có Phong Linh, ba người đều là hảo bằng hữu của ta, ta đều rất... rất để ý, nhưng cũng chính là bởi vì như thế, hai ngày này ta trong lòng vẫn rất buồn bực, có loại cảm giác do dự không biết làm sao, không biết nên như thế nào trả lời mới tốt."

"Vậy ngươi hiện tại trong lòng nghĩ như thế nào?" Nguyệt Nhã Nhu ôn nhu hỏi.

"Hết thảy tùy duyên đi." Long Dực thở dài nói: "Ta không dám suy nghĩ sâu, càng nghĩ tâm lý càng loạn. Ai, xem sự an bài của lão thiên gia)."

Nguyệt Nhã Nhu nói: "Ngươi cùng ta nghĩ giống nhau. Ta cảm giác được chuyện tình cảm không thể đạt bởi cưỡng cầu, phải xem hai người có hay không có duyên phận, nếu như duyên phận tới rồi, như vậy liền sẽ đi cùng nhau như nước chảy thành sông hợp lại 1 dòng" Dừng một chút, lại nói: "Nói thật lòng, sau khi ta nghe Ngưng Tuyết, Phong Linh bọn họ và ngươi... và ngươi đã có quan hệ, ta thật muốn trốn đi một mình khóc lớn một trận, sau lại nghĩ thầm nếu các ngươi đều đã tới một bước này, ta là một chút hi vọng cũng không còn, dứt khoát buông tha thôi. Nhưng mà Du sư tỷ lại cùng ta nói, hiện tại đã là xã hội gì, chẳng lẽ có thân thể tiếp xúc với nhau thì liền phải "phi quân bất giá, phi khanh bất thú"? (không phải chàng không gả, không phải nàng không lấy)Yêu mến thì phải dùng tất cả biện pháp nỗ lực tranh thủ, đơn giản nói bỏ qua chỉ có thể nói hèn yếu vô năng. Ai, ta một người trời sinh mềm yếu, từ trước giờ không muốn cùng người tranh đọat cái gì, nhưng ta lại... lại rất thích ngươi, không nỡ rời bỏ ngươi..."

Thanh âm nàng càng lúc càng thấp, tới cuối cùng cơ hồ thấp như con muỗi.

Nguỵêt Nhã Nhu là loại cô gái truyền thống ôn nhu hướng nội, nhưng nàng lại có dũng khí bộc bạch tiếng lòng, điều này khiến Long Dực trong lòng cảm động không thôi.

Hắn cùng với Nguỵêt Nhã Nhu ở trên xe khách lần đầu gặp mặt, khi đó trong lòng đã lờ mờ đối với nàng sinh ra hảo cảm, sau đó mặc dù cơ hội gặp mặt không nhiều lắm, nhưng loại hảo cảm này lại từ trước chưa bao giờ biến mất, nhất là lần nọ Nguỵêt Nhã Nhu bị bắt cóc, chính mình liều chết giải cứu, hai người cùng trải qua một hồi sinh tử hoạn nạn, từ đó về sau trong lòng đã khắc rất sâu hình ảnh của đối phương.

Ngoài của sổ trăng mờ ảo. Long Dực chậm rãi đi tới bên cạnh Ngụyêt Nhã Nhu, cùng nàng sóng vai đứng, ngẩng đầu ngắm nửa vầng trăng ngoài cửa sổ.

Đầu của Nguỵêt Nhã Nhu không biết khi nào đã dựa ở đầu vai Long Dực, mà tay Long Dực cũng không biết khi nào đã đã nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của Nguỵêt Nhã Nhu.

Hai người mặc dù đều không có tiếp tục nói gì, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đã ở trong cái ôm im lặng này dung nhập vào nội tâm đối phương.

Bọn họ đang nhìn trăng trên không trung, cũng không biết cạnh lều hoa bên ngoài độc lâu, Du Hoa Nhị lại đang xa xa nhìn bọn họ.

So với tâm tình vui vẻ ngọt ngào của hai người, trong lòng của Du Hoa Nhị lại tràn đầy chua xót và khổ sở, trong tay không ngừng loay hoay một gốc hoa vừa mới ngắt, lẩm bẩm nói: "Nhã Nhu sư muội... Đông Phương Ngưng Tuyết tốt... Phong Linh, bọn họ đều tốt, nhưng ta một điểm nào không bằng với bọn họ? Ngươi chẳng lẽ vẫn đối với ta một chút cảm giác cũng không có? Ta đối với Nhã Nhu sư muội nói qua yêu mến thì phải dùng hết thảy biện pháp tranh thủ, ngươi chính là ta yêu quý, cho nên ta cũng sẽ tranh thủ."

"Tiểu Nhị, ngươi phải đi tranh thủ cái gì?" Độ nhiên, một đôi bàn tay nhẹ đặt ở trên vai Du Hoa Nhị.

Du Hoa Nhị lấy làm kinh hãi, đột nhiên quay đầu lại, sau khi thấy rõ người đến, thất thanh nói: "Mẹ? Người.. như thế nào là người?

Người đến chính là Du Nguyệt Anh, nàng hướng về độc lâu nhìn một chút, cười nói: "Nha đầu ngốc, sau khi ngươi cùng Nhã Nhu ăn xong cơm chiều liền lén lén lút lút chạy ra ngoài, cho rằng ta không biết sao? Không nên cho là mẹ già rồi, mẹ cái gì cũng biết, bao gồm ngươi thích Long Dực tiểu tử này."

"Mẹ." Du Hoa Nhị nũng nịu gọi một tiếng, cũng không biết cái gì xảy tới ủy khuất tuôn ra, nhào vào trong lòng mẫu thân, mũi cay cay, lại ô ô nghẹn ngào khóc thành tiếng.

Du Nguỵêt Anh vỗ về mái tóc của nàng, ôn nhu nói: "Ngoan, đừng khóc nữa a. Nghe mẹ nói, Long Dực mặc dù là nam sinh ưu tú, nhưng hắn có thể rất không hợp con, huống hồ hắn cũng là người Nhã Nhu sư muội thích, con nhẫn tâm xen vào giữa bọn họ sao?"

"Tại sao không thể?" Du Hoa Nhị rời khỏi lòng mẫu thân, lau nước mắt, bướng bỉnh nói: "Người Nhã Nhu sư muội thích, con vì sao lại không thể thích? Nói cho con đi, hiện tại xen vào tuyệt không chỉ một mình con, còn có Đông Phương Ngưng Tuyết và Phong Linh, bọn họ đều là sinh viên của đại học Long Quang."

Du Nguỵêt Anh nói: "Cứ tính như vậy, con tự tin có thể đem hắn từ trong tay người ta đọat lại? Ta xem a, hắn đối với Nhã Nhu so với con có cảm giác hơn nhiều. Kỳ thật nữ nhi của ta các phương diện điều kiện đều là nhất lưu, loại nam nhân tốt nào tìm không được? Hà tất đi tranh hỗn thủy (vũng nước hỗn tạp)? Con nói không đúng? Ta ngày hôm qua cùng Lý tổng của hãng Đông Phương Hoa Hủy nói chuyện sinh ý, hắn có một đứa cháu trai cùng con bằng tuổi, ta trước kia đã gặp hắn, người lớn lên anh tuấn đẹp trai, người cũng tao nhã lịch sự, hiện tại đã học ở đại học có tiếng nước ngoài, qua hai năm sẽ tốt nghiệp..."

"Mẹ, con hiện tại cũng chỉ đối với Long Dực cảm thấy hứng thú!" Du Hoa Nhị nhướng mày, nói: "Có câu nói rất đúng 'nỗ lực không nhất định thành công, nhưng vứt bỏ nhất định thất bại!', con không quản thành hay không đều phải thử xem."

Du Nguỵêt Anh giật mình thở dài nói: "Nha đầu ngươi tính cách đúng là bướng bỉnh. Được rồi, ta mặc kệ con, tùy con như thế nào làm khổ mình đi. Một lát Long Dực đi rồi, con vào nhà cùng Nhã Nhu ngủ một lát, nếu không ngày mai làm sao đi học? Ta đi trước." Đi hai bước, bỗng quay đầu nói: "Tiểu Nhị, ta phải trước tiên cảnh báo con một câu, công lực hiện tại của con vẫn nông cạn, cùng Long Dực qua lại không được phép sử dụng mị công của Bách Hoa môn, nếu không khả năng bị thương hại là chính con. Nhất định phải nhớ kỹ."

Du Hoa Nhị không nói đúng sai, nhìn thân ảnh mẫu thân đi xa dần, không khỏi tiu nghỉu thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dương