Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà mất rồi, cả thế giới của tôi đã thay đổi, ko còn bà, tôi cô đơn giữa thế giới này... như vô tình nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi tồn tại ở thế gian này là gì, tôi không cha, không mẹ (à thực ra thì cũng có, nhưng bấy lâu tôi cũng chẳng cảm nhận thấy), bà là cả thế giới của tôi, tôi chẳng cần gì, chẳng quan tâm gì... là vì có bà ở đó, với tôi thế là đủ. Nhưng giờ, bà đi rồi, tôi lạc lõng giữa thế gian này. Bà ơi, cháu nhớ bà lắm...

Tôi nhớ bà, mãi mãi sau này vẫn vậy, có những đêm, khi sáng mai của mùa hè soi rọi vào căn phòng nhỏ của tôi cũng chẳng kịp khô những giọt nước mắt vội vàng cơn mơ đêm qua tôi nhớ đến bà, tôi ước bà vẫn ở đó với tôi mãi mãi.... và ko được... tôi đã khóc, rất nhiều....

Thời gian sau đó, tôi mất phương hướng, tôi lạc lõng giữa cuộc đời tôi dù trước đó tôi đã tự tin bước từng bước khi không có cha, có mẹ ở bên. Nhưng giờ buồn, chắc là buồn thôi... chứ tôi giờ có cha, có mẹ ở bên mà... nhưng buồn lắm. Tôi buồn nỗi buồn mà có thể cha tôi, mẹ tôi cũng không thể hiểu được... mà thực ra, tôi cũng chẳng hiểu nổi nỗi buồn này nữa, đơn giản chỉ là buồn thôi. Tôi nhớ bà... người thân duy nhất của tôi.

Trong những tháng ngày buồn bã ấy, có nhiều người không hiểu sao một đứa trẻ mới lớn lại dễ vui rồi lại nặng buồn đến vậy, chắc chẳng ai hiểu, chỉ tôi hiểu nhất... tôi nhớ bà, vô hạn.... bà ơi, trong những cơn mơ, bà chỉ cần ở đó, cháu nhớ bà,... vô hạn.

***

**

*

Tôi là kẻ vô tâm, vô tâm với mọi thứ, kể cả tôi từ bé chẳng có bố, mẹ, tôi vẫn vô tâm vậy, tôi chẳng cần. Tôi có bà là đủ rồi. Nhưng khi bà đi rồi, tôi mất phương hướng. Nói thì là vậy, thực ra tôi cũng chẳng biết tôi mất phương hướng hay không đâu, chỉ biết tôi đau lòng quá, đau lòng mà ko biết mình đau lòng gì nữa... chỉ biết, chỗ dựa duy nhất của mình đã tan biến đi. Thấy đau đớn, nghẹn ngào, thấy tình yêu thương của bà dành cho mình, bóp chảy, chứa chan, tràn trề, nghẹn ngào,.... như ko tưởng một lời nào diễn tả nổi.


Lớp 9.

Tôi dần quen với cuộc sống, có bố có mẹ, bình thường mà, so với mọi người... ai chẳng có bố, có mẹ... và có cả bà nữa. Nhưng tôi thì không, đồng hành  với tôi chỉ có bà... cho nên, năm nay, tôi lớp 9, tôi lạc lõng, ko có ai cả... Bình thường là bà ở bên tôi, nhưng nay thì không rồi. .. nhưng tôi lại có bố và mẹ. Bố mẹ ở bên cũng thật hạnh phúc, ko, tôi không thấy hanh phúc, tôi thấy nhớ bà hơn nhiều, nhiều so với những ông bà mà tôi gọi là bố mẹ bây giờ. Nhưng, cũng một chút thôi, tôi nghĩ, bà đã mang những người cha, người mẹ của tôi về bên tôi trước khi bà ra đi để lúc nào tôi cũng được hạnh phúc dù cha mẹ có bỏ  mình từ bé....

Nói vui thôi, tôi từ bé, ko cha mẹ ở bên nhưng tôi có bà, lớn lên, khi bà ra đi, tôi lại có cả cha cả mẹ ở bên, còn gì hơn nữa. Tôi chẳng biết vui hay buồn, tôi là đứa vô tâm vô tình, hay gì gì đó mà cái đứa em tôi nó bảo.

Em tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro