chương 1: Từ hôn bất thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang cầm cuốn tiểu thuyết đô thị sảng văn ngôn tình thì bị tác giả lôi đi xuyên không chưa kịp giới thiệu.

Ting...... Hệ thống ràng buộc hoàn tất, tặng chủ nhân món quà tân thủ. Tít tít tít....

Tỉnh dậy thì anh thấy mình đang ở trên chiếc giường trong một căn phòng xa xỉ ước tính trị giá vài món đồ ở đây ít nhất cũng trên 100 triệu. Bỗng đầu anh đau nhói: "Lục Trạch... Lục Trạch... Tôi là Lục Trạch... Lục thiếu gia...."

Vậy là đã xuyên không rồi!!! Mà còn là phản diện chết ko quá 2 chương nữa chứ!.

Nội tâm Lục Trạch đau nhói tự chửi thầm: "Xuyên không gì kì vậy đã không làm nam chính còn không sống lâu, hệ thống đâuuuuu....". Nhắc đến hai chữ hệ thống anh mới nhớ lại hình như trước khi xuyên vào thân thể này đã nghe đâu đó cái j mà quà cáp rồi tân thủ. Quà..... Là quà cho tân thủ!!!

Lục Trạch vui mừng chưa lâu thì nhận ra không thấy quà và hệ thống đâu. Chưa hết tò mò thì một cách nào đó anh bật dậy khỏi giường rồi đi ra khỏi cửa thấy có một cô gái đứng ở đó.

"Lục Trạch, tôi sẽ không đồng ý kết hôn với anh. Anh hãy từ bỏ ý định đó đi"- Lãnh Thanh Thanh lên tiếng.

Nghe xong anh cười trong lòng rồi nnghĩ: "Chị ơi, xin hãy tha cho em đi. Kết hôn với chị. Em vẫn muốn sống thêm vài năm nữa. Vóc dáng không tồi, gương mặt cũng là hàng hiệu. Nhưng tiếc rằng là một nữ chính không trí tuệ đã bị Long Ngạo Thiên lừa sẵn lòng làm hậu cung cho người khác, rồi tài sản nhà Lãnh cũng rơi vào tay họ Long".

"Tôi đồng ý" - Lục Trạch thẳng thắn trả lời.

Lãnh Thanh Thanh lộ vẻ mặt hoang mang. Lục Trạch không đồng ý? Không hợp lý với một tên chó liếm suốt ba năm đã dùng mọi cách nhưng vẫn không buông tha, luôn dính chặt như con chó nhỏ, sử dụng sức mạnh gia đình để khiến cả hau bên phụ huynh xuất hiện ép Thanh Thanh kết hôn với anh ta, bây giờ đã xảy ra chuyện gì?. Nhưng tại sao lại nói ra nhiều lời như vậy, cô chỉ nghe thấy từ "tôi đồng ý" là Lục Trạch tự nói ra. Vậy những câu trước đó là gì?

" Lãnh Thanh Thanh, tôi suy nghĩ kĩ rồi. Chúng ta thật sự không hợp nhau. Sau này chúng ta chỉ là bạn bình thường thôi". Lục Trạch nghĩ thầm: "Nhanh chóng đi phục vụ Long Ngạo Thiên và làm hậu cung cho người ta đi. Cô và còn 999 người phụ nữ khác cùng nhau phụ vụ người đàn ông đó. Liếm đế giày của anh ta".

Lần này Lãnh Thanh Thanh đã chắc chắn nghe thấy tiếng lòng của Lục Trạch. " Làm sao tôi phải liếm đế giày cho người khác và phục vụ cùng 999 người phụ nữ khác cho một người đàn ông. Tôi một thiên kiểu nữ tại sao lại tự hạ thấp mình như vậy?. Đầu óc của Lục Trạch, trong đầu nó đang nghĩ cái gì vậy?".

Thanh Thanh sững người chợt nhớ ra mấy ngày trước đã thuê một an ninh là Long Ngạo Thiên. Biểu cảm trở nên tức giận hơn, nhìn chằm chằm vào Lục Trạch như muốn nhảy lên cắn anh chết.

Lục Trạch nghĩ ngợi trong lòng: "Con điên này có vấn đề gì vậy, tại sao cô ấy lại tức giận. Nhưng lại là người của Long Ngạo Thiên chắc chắn không thể làm tổn thương. May mà tâm trí của nữ chính đơn giản dễ dỗ dành.

Hai người đi nhanh vào thư phòng, hai nhà trưởng bối đang trò chuyện hôn sự. Ngồi xuống Lục Trạch chào hỏi hai bên rồi cự tuyệt nói: "Chú, cô, ba, mẹ, hai người bọn con đã thảo luận rằng không định kết hôn. Thanh Thanh là người cao siêu, nhất thời suy nghĩ lại rằng quả thực không hợp nhau. Cô ấy nên cưới người phù hợp, quan trọng là người mà Thanh Thanh thực sự yêu thương đến tận đáy lòng. Hôn nhân là cả đời sự tình, lựa chọn phải song phương quyết định".

Hai nhà Lục gia và Lãnh gia trợn tròn mắt, họ nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu. Toàn bộ Giang Thành người nào không biết, tiểu tử họ Lục nhà ngươi theo đuổi người ta ròng rã ba năm?

Gia chủ họ Lãnh đột nhiên mở miệng nói: "Lục Trạch, thúc thúc biết ngươi nghĩ thế nào, có phải Thanh Thanh nha đầu này buộc ngươi nói vậy? Yên tâm, việc này thúc thúc an bài cho người."

Lục Trạch nhất thời ngẩn ra. Định hình lại định nói gì đó mà bị ba của Lãnh Thanh Thanh vung tay lên đạo: "Không cần nói nhiều, thúc thúc hiểu ngươi!". Sau đó nhìn xem nữ nhi phẫn nộ nói: "con nói đi Thanh Thanh, Tiểu Trạch mấy năm qua này là thế nào đối với ngươi?"

"Bị cha ngươi phun ra một mặt nước bọt, Lãnh Thanh Thanh ngươi thẫn thờ làm gì, tranh thủ thời gian cãi lại, cùng cha ngươi nhao nhao một khung. Ngươi lại không cãi, có còn muốn cùng Long Vương Ngạo Thiên bỏ trốn?"- thanh âm lòng Lục Trạch lại vang lên.

Nhìn thấy Lục Trạch nháy mắt ra hiệu Lãnh Thanh Thanh một chút liền đến phát hỏa. Lão nương là gì mà cùng bảo tiêu bỏ trốn? Hắn là cái thá gì? Mà lại nghe được gia hỏa này muốn chia tay thì càng tức giận. Ngươi làm ta kinh tởm suốt ba năm, nói thay lòng đổi dạ là thay lòng đổi dạ?: "Cha, sao lại nói như vậy, Lãnh Thanh Thanh con duy trì thông gia."

Ngay lập tức cả phòng im lặng. Lục Trạch một chút liền ngây ngẩn cả người, sắc mặt kinh ngạc nhìn về phía Thanh Thanh, như thấy ma vậy, cô ấy có nụ cười lạnh lùng thách thức đang gương lên ở góc miệng.

Muốn chia tay? Anh đã hỏi tôi chưa. Để xem, Lục Trạch anh làm tôi ghê tởm ba năm, giờ đến tôi Lãnh Thanh Thanh làm anh ghê tởm. Tôi muốn xem, làm thế nào mà anh chắc chắn rằng Long Ngạo Thiên sẽ kéo được tôi vào hậu cung của hắn ta. Đậu đen rau muống vang lên trong lòng Lãnh Thanh Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro