chương 3: Đừng chọc vào hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị Lãnh Thanh Thanh phẫn nộ chửi mắng đuổi việc, trên mặt Long Ngạo Thiên đầy dấu hỏi chấm, sắc mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc: "Nữ nhân này, cũng dám cự tuyệt chính mình?". Lập tức hắn phản ứng lại xem cô rồi liếc nhìn chằm chằm Lục Trạch với ánh mắt có chút nộ khí: "Được rồi tôi cook. Xĩn hãy tin tôi, ở mọi lúc mọi nơi, bất kì thời gian địa điểm dù nguy hiểm đến tính mạng, tôi sẽ đứng ra dù phải đối đầu với cả thế giới".

Lãnh Thanh Thanh nghe xong liền nổi da gà, xíu nữa đem bữa sáng cho phun ra ngoài.

Long Ngạo Thiên không biết phải làm gì, nhìn Lục Trạch cười phát ra Tà Mị kèm với sự cơn tức giận. Bị nhìn với ánh mắt đó, anh cũng không tránh khỏi giật mình.

Ngươi đồ nam chính đáng ghét thật sự là bệnh tâm thần a, chính là muốn cùng lão tử làm khó dễ đúng không? Ta minh bạch hai người các ngươi tình cảm thâm hậu, việc nãy giờ không liên quan, ta đây không biết gì đâu a. Tranh thủ thời gian mà cao chạy xa bay đi a, đừng giày vò ta đại ca. Làm cái nhân vật phản diện, là khố khắn như thế sao?.

Đường đường Long Vương, hôm nay lại bị sỉ nhục, ngày sau đều muốn cùng Lục Trạch sỉ nhục hoàn trả lại gấp bội. Hắn nắm chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn không có trở về Long gia. Bởi vì hắn biết, cái này nhất định là Lãnh Thanh Thanh vì không biết gã là Long Vương cao cao tại thượng thân phận cùng thực lực, nàng cũng không rõ ràng. Nhưng bây giờ không phải thời điểm bại lộ thân phận! Hắn cần tiếp tục ẩn núp, từ từ điều tra diệt môn chân tướng mới được!.

Long Ngạo Thiên hít thở một hơi, cười nhếch mép tự thì thầm: "Cái tên Lục Trạch này, thật là thú vị". (Chàng trai này thật là thú vị)

Bây giờ mọi thứ đã ổn đỉnh, xong việc anh liền chạy về nhà. Lục Trạch một mặt bị chơi hỏng biểu lộ ngồi ở ghế sofa suy nghĩ nhân sinh: "Hôm nay thật may mắn, tí nữa xanh cỏ trở thành gói kinh nghiệm". Anh sực nhớ lại mình có hệ thống ràng buộc mình ở thế giới này, tức giận chửi mắng: "Cẩu hệ thống, ngươi mẹ nó có phải hay không chơi ta? Hôm nay kịch bản làm sao cùng đã nói xong không giống với?".

Nguyên trong kịch bản Lãnh Thanh Thanh, đối với anh thiển cẩu này hẳn là chảng thèm ngó tới mới đối. Nhưng bây giờ đầu óc rõ ràng có vấn đề. Nhìn thấy Long Ngạo Thiên lúc gần đi ra cái kia chấn kinh tức giận ánh mắt, Lục Trạch biết, hắn chắc chắn sẽ không buông tha mình dù chỉ một khắc.

"Phốc phốc...... Có thể là bởi vì kí chủ cải biến kịch bản mang tới hiệu ứng hồ điệp đi"- Hệ thống hồi đáp.

Anh khó chịu trong người như muốn động thủ: "Ngươi đang cười cái gì" - "Ta nhớ tới cao hứng sự tình".

"Cao hứng đại gia ngươi, đem ban thưởng cho ta". Lục Trạch Nghiến răng nghiến lợi, dường như quên mất vụ quà tân thủ, cẩu hệ thống này thật sự là càng ngày càng có độc. Anh không biết rằng mình đã hiểu nhầm cao hứng sự tình của hệ thống, về việc đó chỉ mình hệ thống biết.

"Ting. Chúc mừng kí chủ đã thành công sống sót qua giai đoạn thứ nhất kịch bản, phát thưởng xe đua một máy, đã ở nhà xe xin mời kiểm tra và nhận". Hệ thống thanh âm vang lên sau, Lục Trạch trong túi nhiều hơn một thanh chìa khóa xe.

Anh móc ra chìa khóa xe nhìn thoảng qua, lập tức vô lực đậu đen rau muống: "Cẩu hệ thống, nhìn lão tử đây nghèo nàn lắm hay gì mà ngươi cho ta cái đồ chơi này có lông gà dùng? Ta là con trai lớn của Lục gia, đứng đầu tứ đại gia tộc ở Giang Thành, là người đàn ông điều hành tập đoàn Lục, trong nhà trừ tiền ra chính là tiền. Vừa mới thoát chết trong gang tấc, ngươi tặng ta chiếc xe hơi?".

Hệ thống bình thản đáp trả tỏa ra sự uy tính của nó: "Kí chủ đừng nóng vội, chiếc xe này không phải là bình thường đâu. Chiếc xe thể thao này có đến bốn bánh đấy!".

Lục Trạch dứt khoát từ bỏ cùng tên súc sinh này hệ thống câu thông. Bất quá có thể sống qua loa, xem như tạm thời cẩu thả qua một đoạn kịch bản. Hôm nay nếu không phải nàng không theo kịch bản đi, chính mình lúc này đã thể an tâm hưởng thụ sinh sống.

Anh vừa muốn suy nghĩ kế hoạch tiếp theo thì ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì là phụ thân Lãnh Thanh Thanh. Anh dẫn ông vào phòng mở lời chào hỏi.

Ông Lãnh vẫy tay rồi nói luôn: "Cầm lấy cái này, nhớ kỹ xế chiều đi Trần gia thăm viếng Trần lão gia tử". Lục gia ở Thành phố Giang Thành đã kinh doanh từ lâu rồi và mối quan hệ của gia đình Lục với gia đình Trần, Từ, Lãnh đều không tồi. Đặc biệt là với Lục Quang Hồng, ông già nhà họ Trần cũng chính là cha đỡ đầu của Lục Trạch. Anh đã xác định là để món quà xuống, nói lời chào và chạy đi ngay lập tức.

Nói xong liền bước nhanh mà rời đi. Thời gian này, thật tình a, càng ngày càng có nhiều rắc rối.

Ra khỏi Lục gia, vừa mới ra khỏi cửa, Lục Trạch thấy Triệu Cương đang tập hợp vài bảo tiêu tìm và đánh Long Ngạo Thiên. Anh hoảng sợ nhanh chóng chạy đến: "Anh đang làm gì vậy, sau này đừng làm vậy nữa. Triệu Cương nghe xong lờ mờ: "Bình tĩnh Lục Thiếu, trước đây người không biết xấu hổ. Những điều này đều được đào tạo theo lời đề nghị của người, mọi người đã quen với việc đó. Lục Thiếu đừng lo, chỉ là tên Long Ngạo Thiên, không cần sợ ta đánh chết hắn".

Anh tức giận đến run rẩy: "Bây giờ tôi muốn được xấu hổ! Chúng ta là anh em, ta là sợ... Ngươi bị đánh chết, tên gia hỏa đó là cao thủ".

Triệu Cương liền ngây ngẩn ra cả người, cảm động nói: "Đa tạ thiếu gia quan tâm, ta Triệu Cương chịu Đường gia nhiều năm như vậy ân huệ không thể quên, quyết không thể nhìn xem Lục gia tiếp tục bị nhục!".

Ngươi đây là kéo chết đén, thằng cờ hó đó đánh chết ngươi cái thứ hai liền hướng tới ta a! Hôm nay rảnh lắm có phải hay không, chọc hắn làm gì a! Quan trọng là để bảo tiêu đội trưởng tiếp tục làm như vậy cuối cùng các tài khoản sẽ được tính toán cho anh, sau đó vẫn phải nằm trong tay Long Ngạo Thiên.

"Tuân theo những gì ta nói, đừng tìm hắn, nếu gặp thì đi đường vòng". Nói xong Lục Trạch đưa cho Triệu Cương cái chìa khóa: "Trong nhà xe có một chiếc oto mới. Chỉ cần việc này anh đảm nhận được, tôi sẽ tặng cho anh".

Triệu Cương thật sự cảm động muốn ôm Lục Trạch: "Đúng là sự ân ái của Lục thiếu không có gì để so sánh. Từ giờ đến cuối đời, thân thể này là của Lục thiếu...". Lục Trạch vẫy tay cắt ngang: "Hãy dừng lại, tôi cần đi gặp Trần Lão Gia Tử đưa lễ vật thăm viếng".

Triệu Cương đáp lại một tiếng rồi lấy xe đưa anh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro