Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi là ai?", nhẹ giọng dò hỏi.

"Lão phu là quân y"

Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của lão quân y cao tuổi: "Ngươi muốn nói gì?"

"Ngài... phải chăng đã tiêu hao sức lực quá lớn?"

"Phải. Chẳng lẽ vết thương của ta vẫn luôn không cách nào khép lại là vì như vậy?". Nghĩ đến chuyện vết thương của mình trì trệ không khép miệng, thì ra là do tiêu hao thể lực nên mới như vậy.

"Ngài, lão phu có câu không thể không hỏi..."

"Nói"

"Ngài... phải chăng đã từng hành sự với người khác?", do dự đem câu hỏi nói ra.

"Ý của ngươi là..."

"Lão phu nghĩ, vết thương của ngài phục hồi chậm chạp không những vì hao lực quá lớn mà lão phu còn nghi ngờ ngài... ngài đã mang thai Long vương đời tiếp theo rồi".

Mọi thứ im lặng. Chỉ nghe thấy nhịp tim của bản thân. Mang thai? Ta mang thai rồi?

"Ngài, lão phu có câu không thể không nói, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể. Theo lão phu xem ra, ngài đã mang long tử 5 năm rồi. Nếu như thời gian thể lực chín muồi, ngài rất có thể sắp tới sẽ sinh hạ trứng rồng, nhưng..."

"Nhưng cái gì?", vuốt ve bụng hơi nhô lên của mình, vốn cho là mình béo lên rồi thì ra là vì có sinh mệnh nhỏ đang dựng dục.

"Nhưng theo tình trạng hiện tại của ngài, sợ rằng không thích hợp sinh trứng. Cho nên ngài phải tu dưỡng thân thể, hồi phục nguyên khí mà thân thể hiện tại của ngài cũng sẽ theo sản kỳ đến gần mà trở nên càng ngày càng suy yếu".

"Nhưng hiện tại không thể nào được nghỉ ngơi toàn vẹn". Trong lúc hành quân không có cuộc sống thoải mái, cho dù đã quay trở lại kinh thành rồi nhưng cuộc sống vẫn gian khổ.

"Ngài, căn cứ trên y thư ghi lại thì Thần long sẽ vì quan hệ ngoại giới mà thay đổi cách thức sinh sản từ đẻ trứng thành sinh con... Chỉ là sẽ càng thêm nguy hiểm".

Yên lặng nằm trên giường, hai tay đặt trên bụng lắng nghe sinh mệnh mỏng manh. 5 năm, ta mang thai con 5 năm nhưng bản thân lại hoàn toàn không biết. Phải chăng con đang trách ta không cảm nhận được?

Chờ đợi con ra đời nhưng lại sợ con sẽ hỏi ta con là con của ai. Long châu trên ngực ảm đạm không sáng, vết thương được băng bó lại ẩn ẩn đau. Mọi thứ vẫn chưa từng thay đổi. Chỉ là ai cũng không thể chối bỏ được sự tồn tại của con, con của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro