Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy sự vui mừng trong ánh mắt ngươi, nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên của ngươi, nhìn thấy trong mắt ngươi yêu thương vẫn như cũ không hề thuộc về ta.

"Ngươi có bị thương không?"

"Có khát không?"

"Có thấy mệt mỏi không?"

"Ngươi có muốn tắm rửa trước hay không?"

"Có đói bụng không?"

"Ngươi có muốn ăn cái gì hay không?"

Nhìn thấy ngươi tay chân luống cuống, nghe thấy ngươi nói năng lộn xộn, nhưng ngươi sẽ chẳng bao giờ để ý tới người đã mạo hiểm tính mạng này. Lặng lẽ rời đi, ra hiệu cho lui sĩ binh vốn định đi theo, yên lặng trở về đại trướng của mình. Mồ hôi theo hai má chảy xuống, trên người tràn ngập mùi mồ hôi khó chịu cùng mùi máu tanh.

Quần áo màu đen, ai cũng không phát hiện ra rằng Long vương của họ bị thương. Cởi ra bộ y phục thấm đẫm mồ hôi, trận mưa tên ở Kim Thành quả nhiên hung ác, mũi tên ngắn nhỏ thật sâu đâm vào bả vai, ngay cả thân tên cũng chôn thật sâu trong da thịt. Dạ dày ẩn ẩn đau, cảm giác bụng dưới có chút quặn lên. Lấy tay đè lại, từ từ dịu đi.

Muốn lấy chút nước trước hết tẩy rửa miệng vết thương, lại phát hiện trong trướng căn bản không thể có nước. Quên đi, rửa hay không cũng vẫn như vậy thôi, thân thể Long vương vốn hồi phục lại nhanh hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần đem dị vật trong vết thương lấy ra, vết thương kia sẽ nhanh chóng khép lại. Không cần phải vì một vết thương nho nhỏ mà làm kinh động đến những người khác, không để hắn nghĩ rằng mình là một phế vật ngay cả một vết thương nhỏ như vậy cũng không thể chịu nổi.

Đem vạt áo cắn chặt lấy, cố gắng kiểm tra vết thương trên bả vai, đuôi mũi tên có chút nhô ra ngoài. Cố sức nắm chặt, lông mi thanh tú nhăn lại, dùng sức dứt khoát rút ra. Rất đau, đau thấu tâm can. Đỏ tươi, màu máu đỏ tươi trên da thịt tuyết trắng phun ra. Có phải là rất đẹp?

Đôi môi trắng bệch, hơi nhếch lên. Màu đỏ trước mắt ngay lập tức hóa đen, hóa thành một mảnh màu đen. Ta chết đi, ngươi có thương tâm hay không?

Bị tiếng tranh cãi ồn ào huyên náo đánh thức, bản thân vẫn như cũ ngã trên mặt đất lạnh băng trước giường. Không có ai tới đây, không có bất cứ một ai phát hiện vị Long vương từng hôn mê kia, thật giống như bản thân 5 năm trước là một dẫn nô cuộn mình trên ngã tư đường.

Chậm rãi thu dọn vết máu, trên vai vẫn kịch liệt đau đớn!

Thế nhưng chuyện đó không quan trọng. Đau và không đau, thương và không thương. Thần long dù thế nào cũng sẽ không chết nhưng đâu ai biết rằng cảm giác sống không bằng chết khổ sở như thế nào!

Yên lặng nằm trên giường. Ngủ đi. Không cần nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa, chuyện gì rồi cũng có cách tháo gỡ, mặt trời ngày mai vẫn như cũ hiện ra, mọi thứ vẫn sẽ như cũ không vì ta mà thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro