Chương 1: Thế gian đã tang thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Mao Cầu rốt cuộc tỉnh lại từ cơn hôn mê dài, trên thế gian sớm đã không còn Tương Liễu, cũng đã không còn nghĩa quân Thần Nông.


Chỉ có A Tệ cùng Liệt Dương ở lại bên người nó.

Thú cưỡi nào cùng chủ nhân của chính mình cũng đều có một sợi thần thức liên kết, để chủ nhân có thể triệu hồi bất cứ khi nào. Mà nay, một sợi thần thức kia đã hoàn toàn biến mất, rốt cuộc nó không thể cảm nhận được Tương Liễu đang ở nơi nào nữa.

Mao Cầu trừng lớn hai mắt, kêu lên một tiếng dài, vỗ cánh bay đi, lại bị A Tệ dùng trận pháp linh lực khóa chặt tại chỗ không thể động đậy.

"Xin lỗi, ngươi hẳn là rất tức giận," trên gương mặt tuấn mỹ của A Tệ nở ra một nụ cười nhu hòa. "Nhưng để ngươi sống, đây là giao phó cuối cùng của Tương Liễu. Ta biết ngươi chỉ cần còn có thể cử động, dù có bò cũng sẽ bò đến chỗ hắn, đi theo hắn cùng nhau chịu chết, cho nên ta đã hạ cỏ Ngọc Hồng vào thức ăn của ngươi."


Cỏ Ngọc Hồng không độc, cho nên cũng không cần giải, con người ăn vào sẽ ngủ trăm năm, Thần tộc chỉ hôn mê mấy ngày.

Mao Cầu quanh năm ăn rắn độc, yêu lực cao cường, mặc dù A Tệ cho nó ăn lượng gấp mấy lần người thường, nó cũng chỉ hôn mê ba tháng.

Nhưng chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, nhân gian sớm đã mạnh mẽ xoay chuyển.


A Tệ ngồi xuống, lải nhải kể lại cho Mao Cầu những đại sự đã phát sinh trong khoảng thời gian này ở nhân gian: Tương Liễu chết trận, nghĩa quân Thần Nông bị tiêu diệt, Hồng Giang đâm vào chân núi Bất Chu mà chết, Thương Huyền cũng chính thức thống nhất thiên hạ.

Về phần con búp bê bụng bự mà Tương Liễu sai Mao Cầu đưa đến, Tiểu Yêu cùng Đồ Sơn Cảnh thành hôn vào ba tháng trước, hắn đã như lời Tương Liễu gửi gắm, lấy danh nghĩa chính mình đưa đến tay Tiểu Yêu.

"Ta biết ngươi hiện tại rất khổ sở, nhưng Tương Liễu... Tương Liễu hắn hy vọng ngươi có thể sống tốt!"


Mao Cầu trầm mặc nửa ngày, kêu lên một tiếng, ý bảo A Tệ thả nó ra.

A Tệ thu lại linh pháp trận trói buộc, pháp trận Ngọc Sơn không mở ra, Mao Cầu cũng không bay ra ngoài được, có Liệt Dương ở bên áp chế, không có chuyện gì có thể xảy ra.

Mao Cầu vỗ cánh bay lên, lúc đầu nó cố gắng thoát khỏi pháp trận Ngọc Sơn, nhưng mỗi lần đều bị pháp trận bật ngược lại, chỉ có thể ở phía trên không Ngọc Sơn bay một vòng lại một vòng, kêu lên từng tiếng dài bén nhọn thảm thiết, tựa như giao nhân khóc ra máu.

"Liệt Dương, ta có chút hối hận đã đồng ý với Tương Liễu, đối xử với Mao Cầu như vậy... thật quá mức tàn nhẫn." A Tệ ngẩng đầu nhìn bóng dáng mao cầu, giọng nói nghẹn ngào.

Liệt Dương không giỏi ăn nói, chỉ có thể im lặng đáp lại.


Mao Cầu không ăn không uống bay bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc sức cùng lực kiệt, từ trên không trung rơi xuống.

Liệt Dương cùng Tệ Quân đem đồ ăn thức uống cho nó, nhưng nó vẫn như cũ không uống nước cho đến khi ngất xỉu đi vì đói.

Nhìn thấy Mao Cầu cực kỳ yếu ớt, A Tệ nhất thời trở nên nóng vội, đem bàn đào cùng ngọc tủy như thể không cần tiền mà đút cho nó, khi hắn còn nhỏ Tây Lăng Hành chính là như vậy mà cho hắn ăn, kết cục suýt chút nữa khiến kinh mạch Mao Cầu căng tới đứt ra từng khúc. May mắn là Vương mẫu kịp thời ra tay, bỏ Mao Cầu vào trong Dao Trì ngâm hơn nửa tháng, lúc này mới cứu được Mao Cầu.

Không ngờ tới, sau một phen lăn lộn này, Mao Cầu vậy nhưng lại trực tiếp hóa hình.


Nó đã theo Tương Liễu mấy trăm năm, cũng đã sắp hóa hình, Ngọc Sơn linh khí dư thừa, tu vi tăng nhanh hơn so với nơi khác gấp mười lần, A Tệ vô ý cho nó ăn, làm kinh mạch nó nứt vỡ, Vương Mẫu giúp nó xây lại, mở rộng linh mạch toàn thân, thế nhưng coi như nhờ họa được phúc tu vi tăng mạnh, đột phá hóa thành hình người.

Yêu quái tu hành bước khó nhất chính là từ hình thú đến hình người, một khi đã hóa hình, có thể thông qua ăn cơm tu luyện, cũng có thể thông qua luyện khí mà tu luyện, cả hai bổ sung cho nhau, về sau con đường tu luyện sẽ tiến xa ngàn dặm.

Nhưng nó rốt cuộc mới 300 tuổi, đối với yêu quái vẫn là nhỏ tuổi, biến ra tới hình người cũng là hình dáng của một đứa trẻ bảy tuổi.


Mao Cầu ngay từ đầu không tình nguyện, một lòng muốn chết, mãi đến khi Liệt Dương không nhịn được nữa, trách mắng:" Chủ nhân nhà ngươi hao tâm tổn sức hy vọng ngươi có thể sống sót, ngươi cứ như vậy mà báo đáp hắn?! Hắn bị vạn tiễn xuyên thân, không còn thi thể, bị người đời mắng chửi, nếu ngươi chết, trên đời này sẽ chẳng còn ai nhớ rõ bộ dáng hắn trông thế nào! Ngươi nếu cảm thấy làm vậy không khiến hắn thất vọng, thì cứ việc đi tìm chết đi!"

Mao Cầu nghe xong trầm mặc hồi lâu, khàn giọng mà khóc rống lên, từ đó ngoan ngoãn đi theo A Tệ cùng Liệt Dương tu tập pháp thuật và các loại công khóa.

Tính tình vốn là cố chấp, hung bạo, nhưng sau đại biến này, tính tình của nó lại thực sự thay đổi, càng ngày càng giống Tương Liễu, trầm lặng, cao ngạo và lạnh lùng.


A Tệ và Tương Liễu từ đầu đã là bạn tốt, yêu ai yêu cả đường đi, hắn rất yêu quý Mao Cầu, mỗi ngày đều giúp nó chải đầu, dạy nó cách nói chuyện ăn mặc, và nhiều điều cần chú ý, giống như có thêm một đứa con ruột.

Ngày này, Mao Cầu lại đang ở nơi đất trống luyện tập pháp thuật, cực kỳ chuyên chú, không chút cẩu thả.

Liệt Dương cùng Tệ Quân ở tảng đá xa xa nhìn qua, vừa uống rượu vừa trò chuyện: "Ngươi xem bộ dáng của nó, có vài phần giống Tương Liễu..."

A Tệ nghe xong lại thấy thương cảm.


Lời còn chưa dứt, pháp trận Ngọc Sơn xảy ra nhiễu loạn, từ dưới chân núi có thanh âm nam tử lanh lảnh truyền lên: "Vãn bối Đồ Sơn thị, có việc gấp cầu kiến Vương Mẫu, khẩn cầu được cho phép!"

"Đồ Sơn thị, chẳng lẽ là Đồ Sơn Cảnh?... Đi, đi xem!"

Liệt Dương dang rộng đôi cánh, hóa thành lang điểu, A Tệ không yên tâm về Mao Cầu, bế nó lên, Liệt Dương cõng hai người bay về phía chân núi.

Người tới không phải ai khác chính là Đồ Sơn Cảnh và Tiểu Yêu, nghe nói sau khi tân hôn không lâu đã đi mai danh ẩn tích.

Sau khi bọn họ biến mất khỏi tai mắt của Thương Huyền, Thương Huyền vô cùng tức giận, phái người đi khắp thế gian tìm kiếm, vì vậy Ngọc Sơn cũng nhận được tin tức.

"Sao các ngươi lại tới đây?" A Tệ kinh ngạc nói, hắn mở ra pháp trận, để hai người Đồ Sơn Cảnh tiến vào.


Đồ Sơn Cảnh đứng đó vẻ mặt có chút u sầu, Tiểu Yêu ngồi bên trong xe mây lại uể oải bơ phờ, nửa người tựa vào thành xe, tay che lại ngực, hai mắt như mở to lại như nhắm lại, một thị nữ bên cạnh đang đỡ nàng, vẻ mặt lo lắng.

Đánh xe là một Yêu tộc bị cụt một tai, thoạt nhìn có vẻ hơi đờ đẫn, cả A Tệ và Liệt Dương đều không nhận ra hắn.

"Tiểu Yêu bị sao vậy?" A Tệ hỏi.

Đồ Sơn Cảnh thi lễ với hai người: "Phu thê chúng ta sau khi kết hôn vốn định ẩn cư ở ngoài biển, không đặt chân lên Đại Hoang, không ngờ vợ ta nhanh chóng đổ bệnh vì đau tim, đến đêm phát tác càng thường xuyên, thuốc và kim châm cứu đều không có tác dụng, đành phải tới Ngọc Sơn, cầu Vương Mẫu ra tay cứu giúp."


"Trước hết lên núi đi, có chuyện gì vào bên trong chậm rãi nói!"

Đoàn người rất nhanh đã đến trước chỗ ở của Vương Mẫu, A Tệ đi vào trước bẩm báo Vương Mẫu.

Liệt Dương ôm Mao Cầu đứng ở một bên cửa, nhìn Đồ Sơn Cảnh đỡ Tiểu Yêu sắc mặt tái nhợt chậm rãi xuống xe.

Lúc Tiểu Yêu chuẩn bị tiến vào cửa, Mao Cầu nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Yêu, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Thật vô dụng!"


Đồ Sơn Cảnh giật mình nhìn xuống, chỉ thấy một đứa trẻ bạch y tóc bạc, khí chất có phần lạnh lùng đứng trước mặt Tiểu Yêu, ngẩng đầu khinh thường nhìn nàng.

Bản thể của Mao Cầu là đại bàng trắng mào vàng, hình người cũng là một thân bạch y tóc bạc, chỉ là mỗi bên thái dương có một lọn tóc vàng, nhưng hai lọn màu vàng đó lại khiến khuôn mặt ngọc tuyết của nó càng thêm đáng yêu.

Tiểu Yêu sửng sốt, chậm rãi ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn nó, sắc mặt trở nên có chút tựa vui, tựa buồn, trong mắt dần dần đầy nước mắt.


"Tiểu Yêu, Vương Mẫu cho các ngươi đi vào!"

A Tệ vừa mới từ bên trong đi ra, nhìn thấy cảnh này không khỏi có chút xấu hổ.

Vì tưởng niệm người bạn cũ nên ngày nào hắn cũng chải đầu mặc quần áo cho Mao Cầu, luôn phỏng theo bộ dáng Tương Liễu ngày xưa, để Mao Cầu bây giờ trông giống như một tiểu Tương Liễu.

Tuy hắn không biết quá khứ của hai người, nhưng nhìn thấy bộ dáng thâm tình của Tương Liễu ngày đó ở Ngọc Sơn, cũng thấy hình ảnh Tương Liễu được Tiểu Yêu ghi lại trong gương Tinh Tinh, ít nhiều cũng đoán được vài phần.

Bây giờ Yêu Cảnh mới kết hôn, đang trong thời gian ân ái, đột nhiên đối mặt với một tiểu hài tử giống hệt Tương Liễu ngày xưa như vậy, quả thực chính là Tu La trường* chết chóc.

*chiến trường bi thảm, hoặc ý chỉ một người đang liều mạng vùng vẫy trong hoàn cảnh khó khăn


Mao Cầu trừng mắt nhìn Tiểu Yêu vài lần, cảm thấy nữ nhân này làm hại chủ nhân vất vả như vậy, hết lần này tới lần khác cứu nàng, thật là chán ghét, liền quay đầu sang một bên, khinh thường nhìn lại. Nhưng chính nó lại không biết, thần thái đó lại càng giống Tương Liễu hơn.

Đồ Sơn Cảnh nhìn A Tệ bằng ánh mắt dò hỏi.

Đôi mắt hồ ly của A Tệ cười như không cười: "Tiểu Yêu, đây là Mao Cầu, thú cưỡi trước đây của Tương Liễu, vài ngày trước đó mới hóa hình, còn không quá hiểu lễ nghĩa..."


Tiểu Yêu bỗng nhiên không muốn nghe nữa, hai mắt đăm đăm, chậm rãi vươn tay qua, như muốn sờ gương mặt tức giận của Mao Cầu.

Chưa kịp chạm vào, nàng đột nhiên mất cân bằng, ngã trên mặt đất, ôm ngực mà thở hổn hển.

"Bệnh tim của Tiểu Yêu lại phát tác! Mau- đưa nàng đến gặp Vương Mẫu!" Đồ Sơn Cảnh bế Tiểu Yêu lên, lòng như lửa đốt mà chạy vào trong.

Vương Mẫu nghe thấy tiếng động liền ra ngoài, phân phó ra lệnh đỡ Tiểu Yêu ngồi dậy, chính mình vận linh lực áp vào lưng Tiểu Yêu.

Một chưởng đánh tới, Tiểu Yêu kêu một tiếng, phun ra một ngụm máu đen lớn, bắn tung tóe trên đất.

"Tiểu Yêu!" Đồ Sơn Cảnh vẻ mặt nôn nóng, đỡ Tiểu Yêu nằm xuống giường.


"Không sao, đây là do nàng bi thương quá độ, tâm khí ứ đọng, nhổ ra máu bầm rồi sẽ tốt hơn nhiều, nhưng ngày sau vẫn phải bình lòng yên tĩnh nghỉ ngơi, tránh cho tiếp tục tích tụ, nếu không lặp đi lặp lại, khó tránh khỏi tổn thương tâm mạch, dẫn thành bệnh."

Vương Mẫu chỉ đạo mọi người đem Tiểu Yêu đưa vào trong phòng khách gần nàng nhất, an trí thỏa đáng, lại cho Tiểu Yêu uống một ít linh dược.

Vẻ mặt Đồ Sơn Cảnh buồn bã, quỳ một gối tới lau đi máu tươi trên môi nàng.

"Không có việc gì, Cảnh, đừng lo lắng! Ta không có việc gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi..." Tiểu Yêu an ủi nói.

Đồ Sơn Cảnh bật khóc, đưa tay Tiểu Yêu áp lên má mình vuốt ve: "Đều do ta vô dụng, ta căn bản gì cũng không giúp được nàng!"

Sắc mặt Tiểu Yêu tái nhợt, nói: "Dọc đường chàng vất vả rồi, chàng đi xuống nghỉ ngơi chút đi, ta muốn chợp mắt một lát."

"Được, ta đi ra ngoài, nàng nghỉ ngơi trước cho tốt, ta ở ngay bên ngoài, có việc gì thì gọi ta!"

Vương Mẫu nói: "Các ngươi ra ngoài trước đi, ta lại kiểm tra cho Tiểu Yêu một chút."


Sau khi mọi người đều đi ra ngoài, Vương Mẫu phất tay hạ xuống cấm chế, đôi mắt trầm tĩnh như nước nhìn Tiểu Yêu, hỏi: "Với y thuật của ngươi, hẳn không đến mức không khám ra bệnh của chính mình, càng không đến mức bó tay không có biện pháp, vì sao lại phải chuốc khổ như vậy?"

Tiểu Yêu khi còn bé đã ở Ngọc Sơn 60 năm, bái Vương Mẫu tiền nhiệm làm sư phụ, cùng Vương Mẫu đương nhiệm Bạch Chỉ cũng coi như đồng môn tỷ muội.

Tiểu Yêu khịt khịt mũi, gắng sức cố nặn ra một nụ cười, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được bật khóc: "Vì ta vẫn không có cách nào tha thứ cho chính mình!"

"Có một người, hắn đã từng dùng hết sức lực để cứu mạng ta, dạy ta bắn cung, mỗi khi ta không vui đều mang ta đi chơi... Sau ta lại bởi vì người khác, nói với hắn, đời này kiếp này vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn."

Tiểu Yêu khóc đến thở hổn hển. Vương Mẫu lẳng lặng mà nhìn nàng, khuôn mặt không vui cũng không buồn.

"Hắn đã chết, lời cuối cùng ta nói với hắn trước khi chết lại là một câu vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn! Ta hối hận... nhưng hắn sẽ không bao giờ nghe được!"

"Ngươi như vậy cũng không thay đổi được gì, người chết không thể sống lại." Vương Mẫu âm thầm thở dài một tiếng.

"Ta biết, nhưng nếu cơ thể đau đớn, lòng ta sẽ cảm thấy tốt hơn một chút." Tiểu Yêu khóc lớn, lòng lại đau đớn dữ dội, chỉ có thể ôm ngực cười thảm.

"Trước đây khi chúng ta còn có cổ tình nhân trên người, hắn luôn chịu nỗi đau cùng ta, hiện giờ, ta chỉ là chậm rãi trả lại hắn tất cả những đau đớn mà ta nợ hắn thôi."

Vương Mẫu lắc đầu: "Các ngươi đều là một đám ngốc! Ta cứu được thân ngươi, lại không trị được lòng ngươi, ngươi đều biết hết thì tự giải quyết cho tốt đi!"

Nàng đặt xuống mấy bình chứa ngọc tủy, xoay người muốn đi, Tiểu Yêu gọi nàng lại: "Những lời hôm nay xin người đừng để Cảnh biết!"

Vương Mẫu dừng chân một chút, lãnh đạm nói: "Ta cùng Đồ Sơn Cảnh không có giao tình, cũng không có hứng thú."


Khi Vương Mẫu đi ra, Đồ Sơn Cảnh vội vàng đi tới, hỏi: "Xin hỏi Vương Mẫu, Tiểu Yêu thế nào rồi?"

Vương Mẫu nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: "Nàng phiền muộn khó giải quyết, ta cũng chỉ có thể cứu được nàng nhất thời, không thể cứu được cả đời, nếu cứ như vậy lâu dài sẽ đả thương tâm mạch. Các ngươi cần nghĩ biện pháp khai sáng nàng, giải quyết nỗi lòng, bằng không khó tránh khỏi đoản thọ chết yểu." Dứt lời liền xoay người rời đi.

Đồ Sơn Cảnh sắc mặt buồn bã, Tệ Quân cùng Liệt Dương hai mặt nhìn nhau, mấy người trong lúc nhất thời đối diện không nói gì.


A Tệ nhìn thấy Đồ Sơn Cảnh canh giữ ngoài ngoài cửa phòng, Tiểu Yêu tạm thời không có việc gì, lên tiếng chào hỏi rồi cùng Liệt Dương Mao Cầu rời đi.

Mao Cầu không hiểu lắm những gì mình nghe được, sau khi về hỏi Tệ Quân: "Ý Vương Mẫu là nữ nhân kia có thể sẽ chết sao?"

"Ý Vương Mẫu là, nàng có tâm bệnh, nếu không có cách nào vui vẻ lên, liền sẽ luôn như vậy mà bệnh nặng hơn."

"Nàng vì cái gì mà không vui?" Mao Cầu có chút khó hiểu.

Tệ Quân cùng Liệt Dương nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết như thế nào trả lời, không hẹn mà cùng mà thở dài một tiếng.


A Tệ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Vì sao hôm nay ngươi lại nói nàng vô dụng? Ngươi không thích Tiểu Yêu?"

"Ừm, chủ nhân vì nàng mà chịu khổ rất nhiều." Mao Cầu có chút rầu rĩ không vui.

A Tệ tò mò: "Tương Liễu và Tiểu Yêu quen nhau thế nào? Ngươi nói cho chúng ta một chút chuyện của hắn đi!"

Hắn có một dự cảm vi diệu rằng, bệnh của Tiểu Yêu là do Tương Liễu mà nên.


Mao Cầu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không có gì không thể nói cho Tệ Quân, liền đem những gì chính mình nhìn thấy nghe thấy, Tương Liễu cùng Tiểu Yêu ở trấn Thanh Thủy quen nhau thế nào, vì Tiểu Yêu mà đột nhập Ngũ Thần Sơn thế nào, lại đi Thần Nông Sơn mang Tiểu Yêu toàn thân bị thương nặng đi thế nào, lấy máu đầu tim nuôi dưỡng 37 năm, sau lại đoạt hôn, hai người ở hồ Hồ Lô trấn Thanh Thủy quyết liệt chia tay, đều từ từ nói ra.

"Ngươi nói Tương Liễu đem máu của Tiểu Yêu giao cho một giao nhân mang đi?" Giọng nói luôn êm tai dễ nghe của A Tệ hơi run rẩy.

"Đúng vậy, nhưng ta không biết giao nhân mang đi làm gì... Chủ nhân có nhiều chuyện không nói cho ta!"

Mao Cầu có chút bực mình, dẩu cái miệng nhỏ.


A Tệ nhìn về phía Liệt Dương: "Đồ Sơn Cảnh... chỉ sợ..."

Liệt Dương hiểu ý, gật gật đầu.

A Tệ lau tay áo lên mặt hết lần này đến lần khác, nhưng thế nào cũng lau không hết đi sự ướt át.

"Ta vốn tưởng rằng ta và Tương Liễu quá hiểu nhau, hóa ra ta chỉ hiểu được hắn nhiều lắm là một phần mười!"

"Nếu là người khác, ta chắc chắn sẽ vì Tương Liễu mà tra tấn người này, nhưng người này lại là nữ nhi của A Hành!"

Liệt Dương nói: "Những việc này không thể để Tiểu Yêu biết được, nếu không nàng vĩnh viễn không có khả năng tự mình xử lý được."

A Tệ nói: "Ta đương nhiên biết, Tương Liễu đã sớm tính toán chuyện này phải không? Ta đã hứa với hắn sẽ không tiết lộ chút gì với Tiểu Yêu."

Mao Cầu ngây thơ mờ mịt nhìn Tệ Quân cùng Liệt Dương, khó hiểu vì sao A tệ lại thương tâm đến vậy.


A Tệ khóc quá nửa ngày, ôm lấy Mao Cầu, nói với nó: "Ngươi phải nhớ những việc này không thể nói với Tiểu Yêu, nàng hiện tại bị bệnh tim, nếu ở trước mặt nàng nhắc tới Tương Liễu, đến lúc đó bệnh tim phát tác, lại muốn sinh bệnh. Nếu chủ nhân của ngươi ở đây, tất nhiên cũng không hy vọng nàng không vui, phải không?"

Mao Cầu suy tư một lúc, cảm thấy A Tệ nói cực kỳ hợp lý, gật đầu: "Được, ta nhất định sẽ không nói cho nàng."

"Mao Cầu thật là một đứa trẻ ngoan!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lieuyeu