Chương 17: Quỷ ảnh lay động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngỗi Tân quả nhiên là người có năng lực, sáng sớm hôm sau, hắn lấy danh sách mua hàng đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tiểu Yêu.

Đi cùng hắn còn có thê tử hắn là A Bạch.

A Bạch có dáng người mảnh khảnh, cao hơn Miêu Phủ, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn, chỉ là có một đôi tai nhọn có vài vảy bạc trên tai, thể hiện đặc điểm của yêu tộc.


Theo lời giới thiệu của Ngỗi Tân, A Bạch vốn là một yêu nô được một gia đình giàu có nuôi dưỡng, nghe nói nguyên hình là một con cá rồng vảy bạc, sau khi biến hình đã trốn thoát và lang thang bên ngoài cho đến khi gặp Ngỗi Tân.

Có lẽ vì lang bạt lâu ngày nên A Bạch trông không ngoan ngoãn dễ chịu như những nữ tử bình thường, khi giơ tay nhấc chân cũng đầy uy lực.


Phẩm vị của Ngỗi Tân quả thực độc đáo! Tiểu Yêu nghĩ.

Nàng cho rằng A Bạch rất đẹp nhưng nhìn chung không có nhiều người đánh giá cao vẻ đẹp của A Bạch.

Nhưng dù thế nào đi nữa, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của vợ chồng Ngỗi Tân khi họ ở bên nhau, nàng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Những nghi ngờ trong lòng lại được xua tan đi một chút.


"Nơi chúng ta đến lần này là Canh Cốc. Nếu tính cả các ngươi thì sẽ có khoảng tám người lớn và một đứa trẻ, à... cứ tính là một đứa trẻ đi!" Tiểu Yêu do dự một chút, nói rằng đó là một đứa trẻ, nhưng sức mạnh của Mao Cầu còn lớn hơn nàng rất nhiều.

"Xem bệnh nấu cơm đều có người, cơ bản thì họ đều có sức khỏe, biết bơi, cũng làm việc được. Chúng ta xem xem còn cần gì nữa không, nếu không đủ người thì chúng ta lại thuê thêm hai người nữa!"

"Đủ rồi. Một chiếc thuyền cỡ này bình thường đủ cho sáu người. Nếu không biết cách thì ta có thể dạy bọn họ. A Bạch cũng rất có năng lực, một mình nàng có thể lo được việc của hai người." Ngỗi Tân nói. "Gia chủ có cái gì muốn ăn không? Đường đi còn dài, dọc đường chỉ có một điểm cung cấp, mỗi lần cần bổ sung thức ăn nước uống cho hai tháng."

"Ừm, có ba người thích ăn chút đồ chay, còn lại chỉ thích ăn thịt. Còn lại, thích gì thì cứ mua, cơ bản là không kén chọn đồ ăn. Hãy thêm nhiều gia vị khác nhau vào nữa, trên đường khi nướng cá còn dùng."

"Nướng cá?" Ngỗi Tân trừng lớn mắt. "Cái này, nói chung là trên thuyền không nhóm lửa, một khi bắt đầu cháy thì sẽ phiền toái..."

"Đừng lo lắng về điều này, ta có cách để tránh gây ra hỏa hoạn."

Bó gỗ Phù Tang lớn mà A Niệm đưa cho nàng cuối cùng cũng có cơ hội được sử dụng.


"Không có gì khác, chỉ cần chuẩn bị nồi, chảo, bút giấy và mực viết thôi! Còn chuẩn bị thêm thật nhiều rượu."

Tiểu Yêu nói, Ngỗi Tân vừa đáp lại vừa sửa chữa trên giấy.

Tay của hắn đã bị cắt rời từ cánh tay, sau khi mất đi gần hết cánh tay, dùng một mảnh gỗ nối lại, cuối mảnh gỗ có một cái móc, tuy không hữu dụng lắm nhưng có thể dùng để chọc ấn, cố định một số thứ, chẳng hạn như khi viết có thể dùng để giữ giấy.

Tiểu Yêu liếc nhìn cánh tay gỗ của hắn, không nói gì.

Viết xong danh sách mua hàng, Tiểu Yêu xem xét, sau đó lấy một phần tiền đặt cọc cùng với danh sách đưa cho Ngỗi Tân.

"Thuyền bên kia thế nào rồi?"

"Hôm qua ta đã bôi hết lớp dầu trẩu bên ngoài. Hôm nay sẽ bôi lại từ trong ra ngoài. Sau đó để khô trong hai ngày. Khi dầu trẩu khô hoàn toàn là có thể xuống nước."

"Vậy ba ngày sau xuống nước! Sau đó ngươi bảo người ta dọn hết đồ đạc ngươi đã mua, dọn xong chúng ta sẽ rời đi. Ở nhà còn có thứ gì muốn đóng gói nữa không? Có thì nhanh lên."

Ngỗi Tân sửng sốt: "Thông thường đều phải chọn ngày lành tháng tốt để hạ thủy một con thuyền mới, gia chủ không cần xem lịch sao?"

Tiểu Yêu xua tay: "Chuyện đó ta không quan tâm, sớm một ngày thì tốt một ngày."


Lúc này Đồ Sơn Cảnh từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một gói lá sen buộc chặt.

"Đã trở lại—— chàng vừa đi đâu vậy?"

"Bánh bao hấp từ quán bánh bao tiệm Tang gia ở phía đông thành, mới ra lò, nhân nấm đông cô và thịt nàng thích nhất."

Đồ Sơn Cảnh mở túi lá sen ra, sáu bảy cái bánh bao hấp hiện ra trước mặt hắn.

"Này! Đúng là đã lâu ta không ăn món này rồi! Sáng sớm chàng ra ngoài chỉ vì món này thôi à?" Tiểu Yêu cầm chiếc bánh còn hơi nóng lên.

Nàng nhét một chiếc vào tay Ngỗi Tân và A Bạch: "Nào, thử xem! Bánh bao ở quán bánh bao này thuộc hàng ngon nhất thành Chỉ Ấp, đi chậm thì không còn mà mua đâu!"

Ngỗi Tân và A Bạch rất ngượng ngùng: "Cái này—— làm sao chúng ta có thể lấy đồ trong nhà chủ nhân?"

"Không phải chỉ là hai cái bánh bao thôi sao? Cũng không phải cái gì đắt tiền. Chúng ta cùng nhau ăn đi! Ăn xong lại đi!"

Tiểu Yêu lấy một cái nhét vào miệng, còn lại đưa cho Đồ Sơn Cảnh.


Bánh bao hấp có nhiều nước súp, Tiểu Yêu khi ăn bị nước sốt nhỏ xuống làm cho bị bỏng.

"Đau~! Cái bánh này mọi thứ đều ngon, chỉ là nước súp bên trong nóng quá!"

Đồ Sơn Cảnh lắc đầu, lấy khăn tay lau cho nàng.

Hắn ăn nhẹ nhàng, cắn từng miếng nhỏ nên tự nhiên sẽ không bị bỏng.

A Bạch đã ăn xong trong nháy mắt, Ngỗi Tân vẫn đang ăn.

"Được rồi, không có chuyện gì, các ngươi về trước đi! Có cần gì thì cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào." Tiểu Yêu không ngẩng đầu lên nói.

Hai người cáo lui.


"Đây có phải là người dẫn đường mà nàng đã nói trước đó không?"

"Đúng vậy! Họ là một cặp và sẽ đến Canh Cốc với chúng ta trong vài ngày tới."

Đồ Sơn Cảnh nhíu mày.

Nam tử Thần Tộc có khuôn mặt trắng trẻo, nhưng lại bị gãy một cánh tay, hiển nhiên không giúp được gì nhiều; nữ tử Yêu Tộc có linh lực mạnh mẽ, vẻ mặt hãn tướng, thoạt nhìn trông không giống người tử tế.

"Lai lịch của hai người này là gì?"

Tiểu Yêu kể lại ngắn gọn những gì mình nghe được.


Đồ Sơn Cảnh nắn vuốt ngón tay, đây là động tác theo thói quen khi hắn đang suy nghĩ.

Tiểu Yêu vẫn là quá đa cảm, dễ dàng tin tưởng người khác, nếu như hắn trực tiếp nói hai người này khả nghi sẽ không khỏi làm nàng không vui, hắn nên kín đáo điều tra trước đi!

Đồ Sơn Cảnh bí mật thả ra thức thần, truyền tin đến điểm liên lạc của tộc Đồ Sơn gần đó.


Đêm hôm sau, khi Tiểu Yêu đang ở một mình trong phòng, đột nhiên có một bóng người lặng lẽ từ cửa sổ nhảy vào.

Tiểu Yêu giật mình, chất độc trong tay chuẩn bị bắn ra, nhìn rõ người đó, càng kinh ngạc hơn.

Vậy mà lại là A Bạch!

Tiểu Yêu chưa kịp hét lên, A Bạch đã đưa tay hạ cấm chế trong phòng, sau đó quỳ một chân xuống: "Quỷ Phương Bạch đã gặp qua Vương Cơ điện hạ!"

Tiểu Yêu sửng sốt: "Ngươi là người tộc Quỷ Phương sao?"

"Đúng vậy, ta nghe nói Vương Cơ sắp phải đi xa, A Âm đại nhân sợ trên đường không có người chăm sóc nên đặc biệt sai ta đi theo điện hạ!"

"Ngỗi Tân cũng là người của các ngươi?"

A Bạch lắc đầu: "Ngỗi Tân không phải người của tộc Quỷ Phương, hắn quả thực là chồng của ta, hắn biết ta trước đây làm rất nhiều việc bí mật, nhưng lại không biết ta là ám vệ của tộc Quỷ Phương. Trước đây hắn luôn muốn ở bên ta, nhưng ta không đồng ý, sau hắn lại chặt đứt cánh tay của mình. Sau khi A Âm đại nhân biết chuyện, liền giao cho ta một công việc chính thức và yêu cầu ta cùng hắn thành hôn. Ban đầu dự định là trong năm nay rời khỏi ám vệ, không ngờ Vương Cơ lại tìm được A Tân của ta, nên đại nhân đã yêu cầu ta đi theo một thời gian để bảo vệ sự an toàn của Vương Cơ."


"A Âm đại nhân nói rằng Vương Cơ thông tuệ hơn người, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được điểm đáng ngờ, thay vì chờ đợi để bị phát hiện, tốt hơn là nên thú nhận ngay từ đầu, tránh đi những hiềm nghi có thể có. Hãy hỏi ta khi Vương Cơ cần, ta sẽ nói hết tất cả mà không có nửa điểm giấu giếm"

Tiểu Yêu cười nói: "Đại nhân nhà ngươi thật thú vị!"

Chất độc trong đầu ngón tay lặng lẽ cất đi.

A Bạch bổ sung: " A Âm đại nhân còn nhờ ta mang đến một tin tức cho Vương Cơ điện hạ, nói rằng huyết mạch của điện hạ rất quý giá, mọi việc xin hãy đặt sự an toàn lên hàng đầu, đừng bao giờ đặt mình vào nguy hiểm."

Đây chỉ đơn giản là một lời nhắc nhở rõ ràng để Tiểu Yêu cân nhắc rằng vẫn còn người cần máu của ngươi trước khi chấp nhận rủi ro mạo hiểm.

Tiểu Yêu nhất thời không biết nên biểu tình thế nào.


"Ngoài ra còn có gì khác không?"

A Bạch lấy từ trong tay ra một chiếc chuông nhỏ làm từ chất liệu kỳ lạ, không phải gỗ cũng chẳng phải vàng, đưa cho Tiểu Yêu: " A Âm đại nhân nhờ ta đưa cái này cho điện hạ."

"Đây là vật gì?"

"Pháp trận cấm chế, có thể mở ra khi nói chuyện với người khác, không chỉ có thể chặn âm thanh truyền ra bên ngoài mà còn có thể lập tức phát hiện ra nếu có người đang nghe lén trong vòng mười trượng." A Bạch nói. "Gần đây xuất hiện mấy nhóm người theo dõi Quỷ Phương thị, đại nhân lo lắng Vương Cơ cũng bị nhắm tới, cho nên đặc biệt ra lệnh cho ta đưa thứ này tới. Nếu Vương Cơ cần đưa gì đó cho ngài, có thể kêu ta làm."


Vẻ mặt của Tiểu Yêu đột nhiên trở nên u ám.

"Tra ra ai đang rình mò quấy rầy không?"

"Đại nhân chưa nói gì, chỉ nói người đến đây đều đã bị giết, hiện tại vẫn là an toàn."

"Giết là tốt!" Tiểu Yêu đứng lên, đi tới đi lui mấy bước, lại ngồi xuống. "Trở về tiện thể nhắn cho đại nhân nhà ngươi, phải bằng mọi giá bảo vệ cho tốt, nếu không thủ được, ta sẽ giết nàng trước!"

A Bạch có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp: "Được, ta sẽ truyền đạt cho đại nhân!"

"Nếu không có chuyện gì thì ngươi về trước đi, kẻo bị phát hiện gây nghi ngờ, bên này ta sẽ cẩn thận."

A Bạch hành lễ, gỡ bỏ cấm chế, lặng lẽ rời đi từ cửa sổ.


Trong lòng Tiểu Yêu cảm thấy bồn chồn khó tả.

Nàng đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ về hành động của mình mấy ngày qua, thầm hối hận lẽ ra mình nên giữ bí mật hơn khi đến thăm tộc Quỷ Phương.

Có lẽ lúc đó đã bị người của Thương Huyền nhắm tới -- không, có lẽ không phải Thương Huyền...

Bây giờ nàng không thể đi tìm Thương Huyền, nếu không những gì vừa rồi là nghi ngờ sẽ trở thành bằng chứng xác thực.

Nàng lại càng phải biểu hiện như không có việc gì.


Bất kể là ai đứng sau, nàng quyết không cho phép bất cứ ai xúc phạm tới hắn!

Tiểu Yêu mở chiếc hộp nhỏ nơi nàng thường đựng thuốc, bắt đầu kiểm kê chất độc trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lieuyeu