Chương 3: Bóng chim hồng nhạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*"Kinh Hồng Chiếu Ảnh" chỉ cái bóng do đàn hồng hạc để lại mô tả sự việc trong thời gian ngắn, chỉ để lại dấu vết.


Ngọc Sơn ở cực tây Đại Hoang, cách Đông Hải vạn dặm, thiên mã tuy đi nhanh nhưng vẫn mất xấp xỉ hai ngày.

Sức khỏe Tiểu Yêu chưa tốt, Đồ Sơn Cảnh sợ thân thể nàng không chống đỡ nổi nên quyết định giữa đường dừng lại nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường.

Khi đi đến bầu trời thành Chỉ Ấp, xung quanh đã phủ màu chạng vạng.

Mao Cầu từ trên phi mã nhìn thấy mặt đất với vạn ngọn đèn dầu, khắp nơi rực rỡ lung linh, không khỏi tò mò hỏi: "Phía dưới là nơi nào? Thoạt nhìn thật náo nhiệt!"

Tiểu Yêu nói: "Phía dưới là thành Chỉ Ấp, ngươi muốn đi xem sao?"

Hai mắt Mao Cầu lóe sáng: "Ta có thể chứ? Trước kia chủ nhân đều không cho ta vào thành, luôn bắt ta ở ngoài thành đợi ngài!"

Tiểu Yêu cười nói: "Đương nhiên có thể! Hắn trước kia không cho ngươi vào là vì sợ ngươi bị người nhận ra, sẽ nguy hiểm, nhưng hiện tại ngươi biến thành người, sẽ không có ai nhận ra ngươi!"


Đồ Sơn Cảnh thoáng nhíu mày, kế hoạch ban đầu của hắn chỉ là ở lại trấn nhỏ cạnh thành Chỉ Ấp một đêm, thành Chỉ Ấp hiện tại là đế đô của Đại Hoang, được canh gác nghiêm ngặt, một khi bị Thương Huyền phát hiện, bọn họ sẽ khó có thể thoát thân.

Nhưng hắn lại không muốn làm trái ý Tiểu Yêu, nghĩ thầm mấy tháng nay nàng khó có được vui vẻ như vậy, đành tùy theo ý nàng.

Trong thành Chỉ Ấp tuy có nhiều người quen, nhưng Tiểu Yêu có Trú Nhan Hoa, Đồ Sơn Cảnh là tộc Cửu Vĩ Hồ, hai người biến đổi dung mạo là chuyện dễ như trở bàn tay, Liệt Dương và Tệ Quân hiếm khi xuống núi, cũng không có ai nhận ra, hơi dịch dung chút là được, vì thế năm người liền nghênh ngang đi vào thành. Tai Trái và Miêu Phủ ở lại ngoài thành trông xe ngựa.


Tiểu Yêu hóa thành bộ dáng nam tử, dẫn Mao Cầu đi dạo ăn uống, ngựa quen đường cũ, còn mua cho Mao Cầu mấy bộ y phục. Tình cờ bắt gặp lễ mừng trong thành, nơi nơi giăng đèn kết hoa, hết sức náo nhiệt.

Một chiếc thuyền nhỏ đi ngang qua, người lái đò thò đầu ra gọi: "Các vị vào thành du ngoạn sao? Ngồi trên thuyền chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao? Không có gì ở thành Chỉ Ấp mà ta không biết, đảm bảo sẽ khiến các vị tận hứng!"

Tiểu Yêu nghe vậy nhoẻn miệng cười, nhìn thoáng qua Mao Cầu, liền nói: "Được, chơi không vui lát nữa ta sẽ không trả tiền!"

"Được!" Người chèo thuyền cười lớn, đưa thuyền đến gần bờ, mấy người liền lên thuyền.


"Hôm nay là ngày mấy? Trong thành náo nhiệt quá!"

"Khách nhân là từ nơi khác tới phải không? Thành Chỉ Ấp của chúng ta đã đổi thành chủ mới, thành chủ hiện tại là Nhục Thu đại nhân, người đã giết Cửu Mệnh Tương Liễu."

Trong mắt Mao Cầu hiện lên một tia tà quang, bị A Tệ tự nhiên dùng một tay ấn xuống.

"Vừa rồi tiểu Chúc Dung đại nhân viết thư nói rằng thân thể không khỏe, từ chức thành chủ, bệ hạ vì khao thưởng Nhục Thu tướng quân đã phong ngài làm Chỉ Ấp thành chủ. Hôm nay thành chủ nhậm chức, bệ hạ hạ lệnh trong thành kết qua ba ngày để chúc mừng."

Tiểu Yêu điềm đạm cười: "A, ra là vậy!"


Thấy vậy, Đồ Sơn Cảnh đổi chủ đề: "Ngươi chèo thuyền trong thành bao lâu rồi? Trông ngươi giống người địa phương, hẳn là biết nhiều chuyện, kể cho chúng ta nghe một chút."

Người chèo thuyền là kẻ lắm lời, nghe Đồ Sơn Cảnh nói như vậy, ánh mắt sáng lên: "Khách nhân thật tinh tế! Chuyện khác ta không dám nói nhưng chuyện trên thuyền của ta khẳng định nhà người khác đều không có."

"Chuyện gì vậy?"

"Chuyện dài lắm. Chiếc thuyền này của ta được truyền từ đời ông nội đến nay. Đừng coi là cũ kỹ, hồi đó nó đã chở những tên tuổi chấn động trời đó!"

"Ồ? Nhân vật nào ghê gớm vậy?"

"Quân sư năm đó của quân Thần Nông, Cửu Mệnh Tương Liễu!"

Mấy người đồng thời sửng sốt.


"Ý là gì?" Tiểu Yêu hỏi: "Vì sao hắn lại đến thành Chỉ Ấp?"

Tương Liễu đương nhiên sẽ đến thành Chỉ Ấp, nhưng cơ bản hắn sẽ xuất hiện với tư cách là Phòng Phong Bội, người chèo thuyền sao có thể biết thân phận của hắn? Điều này thật kỳ lạ.

"Chính vì hiện tại bọn họ đều đã chết ta mới dám nói, đại khái khoảng sáu bảy chục năm trước, thời điểm ông nội ta vẫn còn trẻ ông đã từng chèo thuyền trên con sông này. Có một lần ông được lệnh đưa người ra khỏi thành, không ai khác chính là vị đó, Cửu Mệnh Tương Liễu, nghe nói đã đến thành Chỉ Ấp để gom góp lương thảo."

Đồ Sơn Cảnh cười nói: "Việc này cũng không có gì lạ, quả thực là điều hắn sẽ làm."

"Cửu Mệnh Tương Liễu ngồi thuyền cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng điều kỳ lạ là lúc hắn chuẩn bị rời thành, lại tình cờ gặp được một nam tử ở ngoài thành, hắn biến thành một cô nương, không chỉ yêu cầu ông nội ta đến đón nam tử đó lên thuyền, thậm chí còn du ngoạn với nam tử đó ở thành Chỉ Ấp gần như cả ngày, mãi đến ban đêm mới rời đi."


Sắc mặt Tiểu Yêu đột nhiên tái nhợt.

"Hắn chẳng lẽ quen biết nam tử kia sao?" Tệ Quân cũng bắt đầu có hứng thú.

"Ông nội ta nói hôm đó Tương Liễu cố ý làm mưa, triệu hồi Yêu tộc mang đồ ăn đến, không ngừng trêu chọc người nọ, tựa như có hứng thú với người đó. Lúc đó ta cười, mấy trăm năm qua chưa từng nghe thấy Tương Liễu thích nam sắc, hahahaha."

"Bang" một tiếng, ván gỗ thuyền dưới thân Mao Cầu đột nhiên đứt gãy.


Khi người chèo thuyền nhìn thấy đôi mắt Mao Cầu hung ác nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi sợ hãi, lập tức im như ve sầu mùa đông.

Tiểu Yêu nắm lấy tay Mao Cầu, vuốt ve lưng nó, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói với người chèo thuyền: "Vừa vặn, ta cũng nghe được một câu chuyện tương tự, nhưng khác với những gì ngươi kể."

"Ồ? Khách nhân đã nghe thấy gì vậy?"

"Người được Tương Liễu đón trên thuyền thực ra là một nữ tử, chỉ là dịch dung khiến ông nội ngươi không nhận ra. Nàng và Tương Liễu vốn quen biết nhau, tình cờ đi loanh quanh vì hôm đó tâm tình khó chịu, lúc đang gọi thuyền gặp được Tương Liễu mà thôi."

Người chèo thuyền khó hiểu: "Nếu đã quen biết, Tương Liễu vì sao lại biến thành nữ tử?"

"Hắn vẫn luôn như vậy, thích biến thành đủ loại bộ dáng, trêu chọc người khác..."

Mọi người trên thuyền đều im lặng, chỉ có Mao Cầu có chút khó hiểu nhìn mọi người với vẻ mặt khác nhau.

Người chèo thuyền cười khan mấy tiếng: "Thì ra là thế, xem ra đại nhân vật cũng có chút kỳ quặc, ha ha ha..."


Sau sự việc này, mọi người mất hứng thú vui chơi nên xuống thuyền ở một nơi sầm uất, tìm một quán trọ để ở.

Tiểu Yêu và Đồ Sơn Cảnh ở chung một phòng, Đồ Sơn Cảnh vẫn dọn giường, gấp chăn nhẹ nhàng tỉ mỉ như thường lệ, thần sắc vẫn như thường.

Tiểu Yêu có chút nôn nóng, hỏi Đồ Sơn Cảnh: "Chàng chẳng lẽ không có gì muốn hỏi sao?"

Đồ Sơn Cảnh cười nói: "Nàng muốn nói cái gì, ta liền nghe, nàng không nói, ta cũng sẽ không hỏi."

"Những gì người chèo thuyền nói là thật, nhưng lúc đó ta thực sự không biết đó là Tương Liễu. Giống như chàng, hôm nay ta mới biết. Nàng đãi ta một bữa, chúng ta đi thuyền nửa ngày, chỉ thế mà thôi."

Đồ Sơn Cảnh vẫn ôn nhu cười: "Ta tin nàng."

Hắn vươn tay ôm Tiểu Yêu vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Ta biết nàng sẽ khó quên hắn trong một thời gian, nhưng ta sẵn sàng chờ đợi, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, chỉ cần nàng không chê, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng."


Sự bất an nôn nóng của Tiểu Yêu có phần nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng không cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Nàng luôn cảm thấy bất lực khi đối mặt với Đồ Sơn Cảnh, dù nàng vui, giận hay buồn, Đồ Sơn Cảnh vẫn luôn văn nhã dịu dàng không tức giận. Sự nôn nóng, tức giận của nàng giống như một cú đấm vào bị bông, mềm như bông, không có chút phản kháng nào.

Không nói là thích, cũng chẳng nói là không thích như vậy. Có lẽ hầu hết phu thê trên thế gian đều sống như thế này đi?

Một đêm đó, bọn họ vẫn như cũ chưa viên phòng.

Đồ Sơn Cảnh nói rằng hắn sẵn sàng chờ đợi, nhưng Tiểu Yêu chẳng thể nghĩ tới chuyện đó vì bệnh tim thường xuyên phát tác.


Ký ức từ 70 năm trước phủ đầy bụi đột nhiên bị khơi dậy, khi ấy ở trên du thuyền đã nói cái gì, nàng thực sự không còn nhớ rõ.

Trong ấn tượng của nàng, Tương Liễu luôn tính toán rõ ràng mọi giao dịch, cũng không cho phép nàng khất nợ. Mục đích của chuyến đi đó là gì?

Chẳng lẽ là vì đùa nàng rất vui sao?


Tiểu Yêu mê man ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bừng tỉnh từ giấc mộng.

Vừa rồi trong mộng, nàng mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt sáng như sao trời.

"Lần sau khi ngươi không vui, hãy nghĩ đến người quan tâm đến ngươi. Nếu người đó không vui, ngươi cũng sẽ không vui."

"Vì sao không trở về nhà?"

"Ta còn có việc phải làm, không rảnh tính sổ với ngươi, trước tiên nhớ kỹ đi!"

...


Khi đó thân phận của Đại Vương Cơ còn chưa được công bố, hắn đang đợi Văn Tiểu Lục quay trở lại trấn Thanh Thủy sao?

Tiểu Yêu lại cảm thấy ngực đau nhức dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lieuyeu