[LONGFIC] 1,2,3...Shoot !!!! [Chap 16]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 13

Đôi khi, tôi ước rằng mình không tồn tại trên thể giới này. Nếu cuộc sống là đau khổ tôi cầu xin Chúa hãy mang linh hồn tôi đi. Cười cay đắng, có lẽ tôi đã đi quá giới hạn của mình. Có những lúc, tôi ước rằng mình được trở lại như trước kia. Tôi sẽ làm lại tất cả, tôi sẽ mạnh mẽ hơn, tôi sẽ không để bản thân phạm phải bất cứ sai lầm nào khác.

Nhưng đâu phải chuyện gì cũng được như ý ta muốn. Quay trở về quá khứ, đấy chỉ là một điều ước mãi không thể thực hiện.Tôi chẳng khác gì một ngôi sao chổi. Thế nên, tôi cũng đã ngu ngốc đánh mất tất cả. Quá khứ, hiện tại, và cả tương lai. Tất cả chỉ còn lại một màu đen. Giá như biết trước được điều này. Tôi sẽ không để chúng bắt đầu. Tôi sẽ giết chính bản thân trước khi tôi để họ chết vì mình.

Cái lạnh cuối đông cũng chẳng sánh bằng sự buốt giá trong tim. Khẽ đưa tay chạm vào lồng ngực, thật sự, tôi không còn cảm nhận được nhịp đập nữa rồi. Nhưng vì sao tôi vẫn tồn tại? Tôi không biết, tôi chỉ nhận thức được rằng mọi thứ đã kết thúc. Tôi đã quyết định cho bản thân, tôi sẽ bước tiếp, trên một con đường không có em. Chỉ cần em sống tốt, tôi sẽ không ngại vứt đi mạng sống này, vứt bỏ một trái tim vốn đã chết từ rất lâu.

Những ngày bên cạnh em, tôi chẳng hề hối hận. Đối với tôi, đó là phần kí ức đẹp nhất trong cuộc đời này. Nhưng nếu phần kí ức ấy cứ tiếp tục trong cuộc sống đầy tăm tối này, sẽ chẳng còn nét đẹp của riêng nó, nó sẽ trở thành niềm đau, nổi ân hận và ray rứt. Em biết không?

Được ngắm nhìn em say ngủ là lúc tôi cảm thấy thật bình yên. Tôi rất muốn bước đến gần em, ôm lấy em thật chặt. Mãi sống trong hạnh phúc mong manh ấy. Tôi gần như quên mất sự thật rằng, dù có được em bên cạnh, linh hồn ấy, trái tim ấy vẫn không thuộc về tôi. Tôi chẳng dám vươn tay giữ chặt lấy em. Em như một làn khó mờ ảo, thật sự quá xa vời…

Nhiều lúc tôi nghĩ mình sống để làm gì? Trong quá khứ, tôi không ngừng tìm kiếm câu trả lời. Ở hiện tại, Tôi đang nắm chắc được nó. Những lúc được bên cạnh em, được có em trong vòng tay, dù chỉ là khoảnh khắc. Đó chính là giây phút tôi cảm thấy mình thật sự sống. Nỗi đau ấy lớn thật đấy, nhưng tôi vẫn sẽ để chúng lại một phần trong trái tim này. Dõi theo em, tôi lại mỉm cười không lý do. Nhìn thấy em, nước mắt lại rơi cho một điều gì đấy.

Dù cho chúng có khiến tầm nhìn tôi nhòa đi, dù cho là trong bóng tối. Dù đôi mắt này không còn khả năng nhìn nữa, tôi vẫn có thể thấy em…Rất rõ.Vì chỉ khi bên em, trái tim tôi mới tìm lại nhịp đập của nó, dù rằng nó đã chết đi. Nó vẫn đập vì em đấy, em biết không?

Thật sự em là ai vậy Jessica Jung? Tại sao em lại có ảnh hưởng với tôi đến thế? Vẫn còn rất nhiều người, tại sao cứ phải là em? Sao lại là một người không thể đáp lại tình cảm này? Bất giác nước mắt không ngừng rơi, đưa tay siết chặt lấy lồng ngực trái. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được từng nhói buốt bên trong nó. Khó thở đến độ tôi muốn hét lên, muốn bóp nát một thứ gì đó. Nhưng vì một lý do, tôi không thể.

Đưa đôi mắt nhìn thiên thần đang say ngủ. Tôi bỗng thấy đau đến não lòng. Phải làm thế nào để ngừng yêu em? Tôi đã hi vọng một ngày hình ảnh em sẽ nhạt dần. Dù rất cố gắng nhưng, trong tiềm thức, tôi biết rõ nó ngày một in sâu trong tôi. Nếu được chọn phần kí ức sẽ mất đi, tôi ước rằng đó là em. Lúc ấy, tôi sẽ không phải lo sợ nữa. Nhưng có quá muộn không? Tình yêu này đã lớn đến độ chỉ khi nghĩ đến nước mắt lại rơi.

Đôi tay run run, rụt rè trước gương mặt em, nấn ná ở đó. Khoảng cách gần thật nhưng sao tôi lại thấy xa thế? Tôi sợ khi chạm vào em sẽ vụt mất. Bỗng tôi loáng thoáng nghe được hơi thở không đều đặn. Mi mắt em mệt mỏi nhìn tôi. Tôi ngỡ ngàng nhìn em, liệu có phải những lời nói này đã đánh thức em không? Vội vàng quay mặt đi , không muốn em thấy vết rạn đang giết chết lấy tôi.

Bỗng tôi cảm nhận được mặt giường rung chuyển. Đôi tay ấm áp siết chặt lấy tôi từ phía sau. Nuốt khan cổ họng lại, đôi lúc tôi đã ước rằng em hãy lạnh lùng như trước. Ít ra tôi sẽ không phải hi vọng, cho thứ tình yêu sai trái này. Giây phút tôi nhận ra lưng áo mình ẩm ướt, thế giới như dần sụp đổ. Xem chừng như bên cạnh tôi chỉ khiến em không ngừng thổn thức, nó càng khiến tôi tổn thương hơn gấp vạn lần. Đừng chịu đựng chúng cùng tôi. Đừng khóc vì kẻ vô dụng này Sica à.

“ Nếu Yul đau, hãy ôm chặt lấy em. Hãy để em chịu sự tổn thương ấy cùng Yul..” Em thì thầm, một tiếng nấc khẽ vang lên.

Liệu đó phải chăng là sự quan tâm? Hay chỉ là thương hại?

Tôi có nên tin vào điều đó không?

Cắn chặt môi ngăn không cho thứ chất lỏng ấy tuôn ra. Tôi nắm chặt lấy đôi tay trước bụng, kéo em sát vào mình. Ngay cả người tôi yêu, tôi cũng không buông tha. Cúi gầm gương mặt xuống, tôi không muốn em thấy sự yếu đuối trong đôi mắt này. Vòng tay nới lỏng dần, em nhẹ nhàng tiến đến trước mặt tôi. Ánh mắt dán chặt vào nhau, tôi không cách nào rời ra được. Tôi cảm thấy tim mình như vỡ tan khi nhìn vào đôi mắt ấy. Đẫm nước mắt, ánh nhìn buồn bã che lấp đi sự lạnh lùng vốn có.

“ Em muốn chắc chắn một điều. Yul vẫn còn em. Em sẽ không bao giờ rời xa Yul. Dù điều đó có sai trái đi nữa.” Em ôm lấy tôi, để tôi rúc sâu vào lòng em hơn.

“ Họ…cũng đã nói như thế..” Tôi cay đắng nói, tôi không tin vào những lời hứa.

Em im lặng không đáp. Để tôi nức nở trong vòng tay mình. Tôi đã nói rằng sẽ là nơi dựa dẫm cho em. Vậy mà lúc này đã có chuyện gì xảy ra với lời hứa đó? Tôi rốt cuộc cũng chỉ là kẻ giả dối. Chính tôi đã nuốt ngược lấy nó thì việc gì họ phải giữ lời với tôi.

Ngập ngừng buông em ra, tôi đưa tay chạm vào gương mặt ấy. Nhẹ nhàng vuốt lấy những lọn tóc phủ trước mắt ra sau vành tai. Tôi đặt một nụ hôn lên trán em. Rồi lần xuống gò má, chóp mũi xinh xắn, cuối cùng là đôi môi ửng hồng ấy.

“ Yul yêu em..” Tôi thì thầm giữa nụ hôn, những lúc thế này tôi đã mong rằng sẽ được nghe 3 từ đó nơi em. Nhưng có lẽ là quá khó khăn.

Tôi đang hi vọng điều gì chứ? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Em không yêu tôi. Tôi phải chấp nhận sự thật này.Tôi phải từ bỏ thôi, trước khi mọi thứ đi quá xa. Có thể đây sẽ là lần cuối cùng tôi được bên em, được thì thầm những lời này bên tai em, được hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy, được yêu em, được một lần nữa cảm nhận em thuộc về tôi. Đêm nay, tôi không còn gì phải hối hận nữa. Quyết định này sẽ tốt cho cả hai…Dù rằng nó sẽ khiến tôi mất em…mãi mãi….

Sáng hôm sau.

Tắm rửa thật nhanh rồi dùng bữa sáng, em tạm biệt tôi trước khi đi làm. Gương mặt em khá bất ngờ khi tôi kéo em lại cho một cái ôm chặt. Em không chống cự, cứ rúc sâu vào người tôi như thế. Em bảo tôi kì lạ nhưng tôi chỉ cười nhẹ, cả hai cứ đứng yên như thế cho đến khi tôi buông em ra. Tôi đưa em ra cửa rồi bỗng em quay lại hôn thoáng lên môi tôi, chỉ là thoáng thôi, nhưng lại khiến trái tim tôi trật nhịp, em mỉm cười thích thú khi nhận ra điều ấy.

Liệu em có biết nhìn nụ cười đó tôi thấy đau lắm không?

Liệu em có biết được rằng khi cánh cửa khép lại cũng là lúc thứ chất lỏng ấy tuôn rơi?

Tôi không xứng với em, mãi mãi chỉ là một kẻ hèn nhát trốn tránh sự thật.

Tôi dành cả gần một ngày, chỉ để lảo đảo xung quanh căn nhà này. Cũng đã gần nửa năm tôi sống tại đây. Thời gian không ngắn cũng chẳng dài, nhưng đối với tôi, đây sẽ là dòng hồi ức tôi luôn trân trọng. Cho đến giờ tôi mới phát hiện ra những bức hình của em và Fany đã không còn nữa. Khẽ nhíu mày, tôi tự hỏi chúng biến đâu mất rồi. Tôi đã thờ ơ đến thế nào mà không nhận ra sự thay đổi đó?

Tiến gần đến chiếc bàn làm việc trong phòng trống kế bên. Tôi biết mình đang xâm phạm không gian riêng tư của em nhưng tôi không cách nào thoát khỏi sự tò mò. Mở nhẹ hộc tủ nhỏ, cả một xấp hồ sơ tội phạm, có lẽ trong đó cũng có tôi. Em phải làm nhiều đến thế này sao? Đưa mắt nhìn lướt qua một vài hồ sơ, những cái tên này tôi có nghe trên báo đài, nhưng chưa một lần gặp mặt.

Bỏ xấp hồ sơ lại vào hộc tủ ngay ngắn. Tôi mở ngăn thứ hai. Cũng chỉ là những xấp giấy tờ dày cọc. Cầm chúng lên xem thử, thì ra là những hồ sơ nhiệm vụ do cấp trên đưa cho em. Khi định trả chúng về vị trí cũ đột nhiên một dòng chữ khiến tôi phải khựng lại. Nói đúng hơn là một cái tên được đóng dấu ở cuối trang giấy thay cho việc đã qua kiểm nhiệm.

“ ..Im Jung Min…” Tôi khẽ cau mày khi cái tên ấy vừa thốt ra, mất một vài giây suy ngẫm, tay tôi bỗng run run khi phát hiện ra một điều.

“ …K- Không thể nào…ông ta…” Tôi nhìn kĩ lại, cái tên ấy không hề sai, dòng chữ dưới cái tên kia càng làm tôi sững sốt.

Giám đốc Cục điều tra Liên Bang.

Tôi kiên nhẫn xem những hồ sơ khác, tất cả đều có qua tay kiểm soát của ông ta. Nhanh chóng bỏ tất cả hồ sơ lại vào tủ. Tôi bước vội ra khỏi phòng, tôi không muốn bị ám ảnh nhưng..có lẽ những dòng kí ức đó đang dần trở lại trong tôi.

Tôi không muốn nhớ lại, một kí ức tồi tệ.Thứ đã khiến cuộc đời tôi sa ngã, 5 năm đủ để mọi thứ thay đổi đến thế sao? Ngồi xuống ghế ôm chặt lấy đầu mình. Tôi cố gắng xua đi những hình ảnh, âm thanh đang rõ mồn một trong tâm trí mình. Tôi không muốn nhớ lại cái ngày định mệnh đó.., cầm chiếc điện thoại lên, tôi gọi cho Taeyeon nhưng lại không cách nào liên lạc được.

Tôi đang dần đánh mất sự bình tĩnh, vận nhanh chiếc áo khoác tôi chạy xe đến nhà Taeyeon thì bác gái nói cậu đã đi du lịch từ ba tháng trước. Ngay lúc tôi cần cậu thì cậu lại mất tăm. Tôi cần phải tìm lại một manh mối nào đó, nếu suy nghĩ này là đúng. Có lẽ mọi chuyện xảy ra 3 tháng trước không phải là một tai nạn. Dường như mọi thứ là một sự dàn dựng hoàn hảo. Chỉ có một lý do khiến Yoona trở nên như thế.

Tôi chán nản lê từng bước lên bậc cầu thang, đứng ngay trước cửa, định bụng lôi chiếc chìa khoá trong túi, chợt tôi phát hiện, cánh cửa đã mở tự bao giờ. Nhẹ đẩy nó, tôi tự hỏi làm thế nào mà em lại quay về đây vào lúc này, đi hết tất cả các phòng trong ngôi nhà, tôi dừng lại ở phòng làm việc, đưa mắt nhìn cánh cửa đóng im lìm, chợt nỗi bất an khó tả nỗi dậy trong tôi. Thận trọng bước từng bước về phía căn phòng, tôi đưa tay cầm lấy nắm cửa, nhẹ xoay nó. Tôi như chết lặng bởi cảnh tượng trước mắt.

Dáng người và mái tóc ấy, không thể lẫn vào đâu được. Tại sao em ấy lại ở đây? Tại sao lại xem những tập hồ sơ trong tủ em? Nhận thấy sự hiện diện của người lạ, con bé đưa mắt nhìn rồi thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Khẽ cau mày, tôi lo sợ đứng ngay ngưỡng cửa như bức tượng. Hơi thở tôi trở nên gấp gáp, mọi thứ xảy ra quá đột ngột khiến tôi như mất phương hướng.

“ Thật không ngờ đây chính là mục đích lên Seoul của Yuri..” Giọng nói ấy cất lên, nhẹ như không, nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy.

Tôi im lặng không đáp, tôi chẳng biết nói gì hơn. Còn gì để giải thích nữa chứ.Yoona đã biết tôi không phải một người tốt lành gì. Có lẽ em ấy thất vọng về tôi lắm. Nếu giờ đây tôi có lên tiếng chẳng khác nào một lời biện minh.Siết chặt lòng bàn tay, mọi thứ dường như quá xa vời.

Yoona vẫn xoay lưng về phia tôi, điềm nhiên lướt qua những tờ giấy vô nghĩa trên tay mình. Tôi vẫn không tin được em ấy đang đứng đó, ngay trước mắt. Từ sau sự việc đó, tôi chẳng biết phải đối mặt với em ấy thế nào. Tôi bắt đầu trở nên lo ngại với đứa trẻ này. Yoona đã lên Seoul từ khi nào thế? Em ấy thay đổi nhiều đến độ tôi tưởng mình chẳng quen biết. Nhưng..vì sao em ấy biết tôi ở đây?

“ Yuri có điều gì để nói không?” Yoona bỏ chúng về vị trí cũ, chậm rãi dựa vào thành tủ , đứng đó nhìn tôi.

Tôi vẫn chỉ đứng trơ ra đấy, có rất nhiều điều muốn giải thích nhưng tôi không hiểu được mình nữa. Tôi không thể thốt lên bất cứ từ ngữ nào. Yoona nhìn tôi với gương mặt không một biểu cảm. Tôi không tài nào hiểu được ẩn sâu trong ánh mắt đó chứa đựng những gì? Hận thù? Khinh bỉ? Tôi cũng không ngờ mình đủ can đảm để đối mặt với nó.

“ Yuri có biết ngày đó đến gần hơn không? Em sẽ sớm đưa Yuri về đoàn tụ với gia đình.” Tuy chỉ là một lời nói thông thường nhưng tôi biết ý nghĩa của nó. Tôi cũng hi vọng ngày đó sẽ sớm đến, nhưng tôi không thể để mình mất mạng lúc này được.

“ Yuri hiểu cảm giác em đang chịu đựng chứ ? Em muốn Yuri cảm nhận được nó. Nhưng trước khi đi đến kết thúc...” Yoona dừng lại, đôi mắt nâu trong sáng trước kia sao giờ tôi không còn thấy được nữa, không một cảm xúc cứ như đang kiềm nén mọi nỗi hận đang bùng nổ trong mình.

“ .. Em phải lấy đi thứ quan trọng nhất của Yuri.”

Trái tim tôi như thắt lại khi nghe được lời nói ấy. Tôi đưa đôi mắt hoang mang nhìn Yoona, em ấy đang tiến từng bước về phía tôi. Khuôn mặt lạnh lùng ấy khiến tôi đắng họng. Lần đầu tiên tôi hối hận vì những gì mình đã làm đến thế. Tôi không thể để em ấy làm như vậy, bất cứ điều gì cũng được, thậm chí là lấy đi sinh mạng này, tôi cũng chấp nhận..

“ E-em nói gì vậy?” Đó là tất cả những gì tôi thốt ra, Yoona khẽ nhíu mày thay cho sự ngạc nhiên của em ấy.

“ ….Yuri biết mình đã sai. Yuri càng biết rõ em sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. …Em có thể lấy đi tất cả của Yuri…nhưng đừng đem Sica vào chuyện này, cô ấy không liên quan..”

Tôi trở nên hoảng loạn, tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này từ rất lâu nhưng ..tôi không nghĩ nó lại đến nhanh như thế. Tôi chẳng thể ngờ rằng mình lại có thể trông bình thản đến thế. Mặc dù sâu bên trong, con tim đang đập như trống trận. Cả một trận đấu kịch liệt đang diễn ra trong tâm trí tôi. Tôi có thế mất tất cả nhưng tuyệt đối đó không phải là em. Tôi có thề từ bỏ mọi thứ để khiến em hạnh phúc. Nhưng tôi không thể từ bỏ để lại bên em một chuỗi ngày đau thương. Tôi ghét bản thân mình vì đã quá yếu đuối, không thể làm được gì cho em, chỉ khiến em liên lụy vào những thứ vô nghĩa.

“ Yuri không hiểu đâu..Cô ấy cũng là một phần rất quan trọng trong câu chuyện này đấy..Chỉ cần làm theo em, Yuri sẽ không còn gì để vương vấn nữa.” Đôi mắt nâu ấy cụp xuống, nhưng rồi lại nhìn lên với vẻ thản nhiên mặc cho tôi đang cầu khẩn. Em ấy thật sự đã thay đổi.

“… Yoong ah…” Tôi ngần ngại lùi về sau, tôi sẽ làm theo ý muốn em ấy, nhưng không phải lúc này.

Chợt Yoona rút nhanh cây roi da, quật mạnh nó vào hông tôi khiến tôi phát thét lên vì cơn đau bất chợt, sợi dây trông có vẻ mỏng manh nhưng sức mạnh của nó thật không thể tưởng, phần thân rát buốt, sau cùng là những giọt máu lăn xuống chạm vào sàn gỗ. Tôi không thể cử động sau đòn đánh này, ngã khụy xuống sàn, tôi nhíu mày rên rỉ. Yoona ngồi xuống đối mặt với tôi, ánh mắt màu hổ phách như muốn nuốt chửng cả thế giới, đôi môi hé mở như định nói thêm một điều gì đó bất chợt khép lại. Một màu đen bất chợt tìm đến, sau cơn đau xuất phát từ trong bụng.

Normal POV

Quay trở về sau khi tan sở, Jessica cảm thấy có chút gì đó kì lạ, căn nhà dường như yên tĩnh hơn thường ngày. Cô đi xung quanh tìm Yuri nhưng lại chẳng thấy đâu. Jessica ngồi xuống sofa, không khỏi bất an. Yuri chưa bao giờ ra khỏi nhà mà không báo cho cô biết. Jessica thử gọi điện nhưng lại đánh rơi chiêc điện thoại ngay khi phát hiện một vệt máu còn loang lỗ trên sàn nhà, cô bần thần bước đến nhìn kĩ nó.

Jessica bắt đầu hoảng loạn, cô vội gọi lại cho Yuri nhưng không cách nào liên lạc được. Cô lo lắng đi qua đi lại, tim đập như trống trận. Jessica tự nhủ Yuri sẽ chỉ ra ngoài một lúc nhưng cảm giác bồn chồn này là gì? Cô thật sự cảm thấy bất an, một phần cô sợ rằng sẽ có ai đó nhận ra Yuri, một phần cô có linh cảm Yuri sẽ không bao giờ trở về.

Jessica không phải một người hay suy nghĩ nhưng cô cũng chẳng hiểu vì sao từ khi gặp Yuri những thứ cảm xúc kì lạ cứ một dâng lên trong mình. Cô không biết từ bao giờ mình lại sống dựa vào nụ cười của Yuri. Khi Yuri khóc cô chỉ muốn ôm chặt lấy cậu ấy. Thì thầm rằng mọi chuyện vẫn ổn, rằng cậu ấy vẫn còn có cô. Những lúc không có Yuri bên cạnh thì sự cô đơn, trống trải vây kín lấy trái tim cô.

Cô không muốn chấp nhận nhưng cô biết rõ trái tim mình đang lỗi nhịp vì Yuri. Cô không nghĩ rằng cảm xúc này lại mãnh liệt đến thế, nó hoàn toàn khác với khi cô bên cạnh Tiffany. Một thứ cảm xúc vừa mơ hồ, vừa rõ rệt…Jessica phải thừa nhận rằng hình ảnh Tiffany đã dần mờ nhạt trong tim cô, nhưng tình cảm dành cho Yuri lại ngày một lớn dần, đến độ choáng ngợp cả tâm trí cô.

----o0o----

Loạng choạng bước đi giữa con đường đầy lấp tuyết. Gần hai tuần rồi Yuri không trở về, cô tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không có manh mối. Cô ấy hoàn toàn biến mất, cứ như một giấc mơ tỉnh dậy chợt vụt mất. Những ngày không có Yuri là những ngảy cô chìm ngập trong đau khổ. Cảm giác này còn đau hơn cả khi Tiffany chia tay cô, cô cảm thấy như mình không thể thở được.

Lúc cô cần Yuri. Lúc cô nhớ Yuri thì cậu ấy đang ở đâu?

Những khi làm nhiệm vụ, cô đã muốn Yuri sẽ xuất hiện nhưng điều đó có chăng chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi? Cô thế rằng, nếu thật sự là thế, cô sẽ không ngại ngần vứt bỏ khẩu súng mà chạy đến ôm chặt lấy Yuri, khóc òa trong vòng tay ấy, không để cậurời xa cô lần nào nữa. Cô nhớ Yuri, nhớ đến phát điên.

Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào nhà nhưng cô lại ngập ngừng. Bỗng cô nhớ đến một ngày cuối đông. Yuri đã đến bên Jessica, họ cùng nhau tìm chiếc lắc tay mà cô đã tặng lại cậu ấy, khi Tiffany không nhận nó. Một vật dư thừa nhưng Yuri vẫn trân trọng nó, vẫn giữ nó bên mình như một kỉ vật. Jessica chỉ ước gì người đứng cạnh cô giờ đây là Yuri, với cái nắm tay ấm áp và nụ cười dịu dàng.

Cô nhớ giây phút Yuri mang đôi giày vào chân cô. Không để cô phải chịu lạnh dù cho khoảng cách đến nhà chỉ là vài bước. Nhưng liệu cậu ấy có biết được bàn tay đó ấm đến thế nào không, nó khiến cô chỉ muốn nắm mãi không buông. Cô nhớ lúc Yuri dịu dàng an ủi cô khi Tiffany bỏ đi. Cô nhớ lúc cô được trong vòng tay Yuri, được Yuri ấp ủ trong một những lời nói đầy yêu thương.

Jessica không nghĩ có ngày cô lại phải nhớ một ai đó nhiều đến thế, có lẽ cô đã quá quen với việc Yuri lúc nào cũng bên cạnh mình. Bất giác giọt nước mắt khẽ rơi trong màn đêm, ngay cả giấc ngủ giờ đây cũng thật khó khăn. Căn nhà nhỏ bé nhưng bây giờ trông nó như cả đại dương, không có ai, tất cả đều im lặng.

Một ngày mưa vội vã, cô đứng bên khung cửa sổ ngắm nhìn nhưng giọt mưa rơi tí tách, gõ nhịp trên mái hiên nhà. Những dòng hồi ức về một ngày mưa cùng Yuri lại hiện về. Jessica chậm rãi đưa bàn tay ra hứng, từng giọt, từng giọt. Như Yuri đã từng nói, là từng nỗi đau mà cô đang chịu đựng, cô phải làm gì để ngăn nổi nhớ Yuri đây? Đôi môi cô bất chợt cảm nhận được vị mặn, một giọt nước vừa rơi xuống. Jessica chắc đó không phải nước mưa..

Mọi thứ đến và đi như một cơn gió..

Ngày trước cậu nói sẽ mãi bên cạnh cô…

Ngày trước cậu nói sẽ mãi bảo vệ cô…

Ngày trước cậu nói sẽ mãi yêu thương cô…

Vậy mà tại sao, giờ đây tất cả những lời hứa ấy, dường như đều đã tan biến.

Yuri …

----o0o----

Bằng !!!!

Âm thanh vang lên đến chói tai, bức tượng gỗ ngã huỵch xuống ngay sau đó. Cô gái da ngăm đen bỏ khẩu súng xuống. Một chai nước suối bỗng xuất hiện ngay trước mặt, cô nhìn sang người bên cạnh, mỉm cười nhẹ với cô gái mới đến rồi họ cùng ngồi xuống ghế.

“ Yuri học nhanh đấy. Chúng ta phải thi đấu sớm thôi.” Yoona ngã người ra ghế, khóe môi khẽ nhếch lên.

“ Yuri đang cao hứng. Thử nào. Cự li 200m.” Yuri đứng dậy, kéo theo cô gái nhỏ hơn, cả hai cầm lấy khẩu súng, bước ra sân tập bắn.

“ Sân tập này có 20 tấm bia. Yoong 10. Yuri 10. Nếu ai bắn xuyên qua hồng tâm cả 10 tấm thì sẽ thắng cuộc.” Yuri nói khi bỏ đạn vào khẩu súng mình.

“ Nhưng nếu hòa thì sao?” Yoona hỏi khi đang làm điều tương tự.

“ Chúng ta sẽ đấu một hiệp khác.” Bước ra giữa sân, họ cùng vào tư thế cho đến khi tiếng còi vang lên.

Quả như dự đoán của Yoona. Tỉ số giữa họ là 10-10. Yuri đã biết trước được điều này, cô chỉ muốn hâm nóng trận đấu một chút. Trò chơi lúc này mới chính thức bắt đầu. Yuri nhếch môi, cô quay sang nhìn Yoona với ánh mắt khó đọc.

“ Yuri sẽ đứng cách bức tường 200m. Tấm bia sẽ được di chuyển, Yoong chỉ cần đứng cạnh bức tường, nói đúng hơn thì tấm bia sẽ nằm trên Yoong. Nếu Yuri bắn xuyên qua hồng tâm thì sẽ thắng.”

“ Nhưng Yuri biết chỉ cần lệch một chút thôi.” Yoona lo ngại, cô nhíu mày nhìn Yuri. Từ lúc nào Yuri trở nên táo bạo như thế.

“ Một tay bắn thiện xạ sẽ chỉ lệch tâm khi nào họ muốn.” Yuri nhún vai, cô bước ra giữa sân và ra hiệu cho Yoong làm theo mình.

“ OK DEAL!”

Kết thúc trò chơi với phần thắng thuộc về Yuri. Yoona mặc dù không muốn thừa nhận nhưng về mọi kĩ năng Yuri đều hơn cô. Sự nhạy bén của Yuri luôn khiến cô phải kinh ngạc. Từ cái ngày cô mang Yuri về đây có lẽ mọi chuyện đã thay đổi. Cô cũng nhận ra Yuri không hề tồi tệ như mình nghĩ. Nhưng dù cho là vậy thì đã sao chứ? Yuri đã thay đổi. Cô ấy đã chính thức gia nhập vào tổ chức xxx vào 4 tháng trước.

Với những kỉ năng vốn có, Yuri được bổ nhiệm thành đội trưởng. So với Yuri, cô còn kém xa cô ấy. Nếu quá trình luyện tập của Yuri là 4 tháng thì cô đến tận 2 năm. Tổ chức này được hoạt động từ khá lâu, nơi cất giữ những tên tội phạm khét tiếng, người đứng đầu tổ chức này chính là cha của Yoona. Được thành lập với mục đích tiêu diệt tất cả bọn FBI – những kẻ đã làm hại người dân chỉ với vài phát súng.Chap 14

Tại hòn đảo hoang vu nơi Yuri đang sống.

*Cộc cộc*

“Gì vậy?”

“Thưa ông, có cô chủ đến ạ.”

“Cho vào.”

Yoona khẽ nhăn mặt khó chịu, làn khói từ điếu xì gà xộc thẳng vào mũi cô ngay khi cánh cửa bật mở.

Tên canh gác vội vàng lui ra ngoài, đóng sầm cánh cửa lại, giờ đây chỉ còn mình cô và người đàn ông kia trong căn phòng tối tăm.

Gã đàn ông vẫn ngồi xoay lưng lại với cô, trên miệng phì phèo điếu thuốc, gã đang nhìn qua tấm kính lớn, từ đó có thể quan sát gần như toàn bộ khu luyện tập của những đào tạo viên.

“Ngồi xuống đi”

Yoona làm theo lời gã, cô tiến đến dãy ghế sofa màu nâu nhạt rồi thả phịch mình xuống đấy. Tự lấy cho mình một tách trà trên bàn, cô đưa lên miệng nhấm nháp vài ngụm rồi bình thản nói :

“Con đến để hỏi cha về chủ đề của kỳ sát hạch cuối cùng”

Vẫn không quay đầu, ông ta từ tốn lên tiếng :

“Chẳng phải con đã có sẵn ý tưởng trong đầu rồi sao? Cứ nói ra đi.”

“Sát hại lẫn nhau để giành quyền sống hẳn là rất thú vị, đúng không cha?” – Yoona nợ nụ cười nửa miệng.

Tiếng cười khanh khách vang vọng khắp căn phòng, gã đàn ông quay người lại đối diện với Yoona :

“Thú vị đấy! Quả là con gái của Im Jung Min này.”

“Vậy là cha đồng ý phải không? Con sẽ cho tiến hành ngay.” – Yoona nhấp tiếp một ngụm trà.

“Được thôi! Ta giao tất cả cho con. Thế con nhóc ấy sao rồi?” – Lão dựa lưng vào chiếc ghế.

“Vẫn ổn. Có vẻ sẽ rất hữu dụng. Con nghĩ chị ấy sẽ vượt qua kỳ thi này thôi.”

Yoona ngừng lại một chút, cô ngập ngừng rồi lại hỏi :

“Vậy…còn cô gái đó thì sao?”

“Ai ?” – Lão nhướn một bên mày nhìn Yoon đầy khó hiểu.

“Cô gái tóc vàng.” – Yoona nhìn chằm chằm vào cha mình. “Con không hiểu tại sao cha lại để cô ta yên ổn như thế.” – Cô nói tiếp.

Lão đưa điếu thuốc lên môi, nhả ra một làn khói mờ :

“Cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi.”

----o0o----

“Dừng lại. Buổi tập kết thúc ở đây.”

Tất cả học viên buông đối thủ của mình ra, người thì mệt mỏi ngồi bệt xuống nền đất khô cằn, người lại vui vẻ rảo bước nhanh ra khỏi sân tập. Sau gần 2 giờ đồng hồ phải tỉ thí với từng đối thủ một, hầu hết mọi người đã mệt lã.

“Để tôi giúp cậu.” – Yuri vui vẻ chìa tay ra trước mặt đối thủ vừa bị cô đánh gục, hắn ta gạt phắt tay cô rồi lom khom bò dậy, hậm hực đi thật nhanh về khu nhà ở. Yuri khẽ thở dài khi dõi theo bước anh ta. Ở đây hầu như tất cả mọi người chẳng ai ưa nổi cô, bởi lẽ, họ đã phải trải qua mấy năm trời luyện tập để lên từng cấp độ, vậy mà cô chỉ với 4 tháng đã nhảy ngay lên khoá huấn luyện cuối cùng.

Yuri tặc lưỡi rồi cũng rảo bước về phòng. Cô đi ngang qua các dãy hành lang, mọi người đang cười đùa vui vẻ với nhau. Họ ném gối qua lại, rượt đuổi, sử dụng những món võ đã học được trong khi luyện tập, phải vất vả lắm cô mới đi hết dãy phòng nam vì phải cố gắng tránh những chiếc gối cứ bay tới tấp. Cô chạy lên cầu thang, rẽ nhanh qua khu phòng dành cho học viên nữ. Ở đây khá yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe vài tiếng cười khúc khích từ trong các phòng.

Phong 075

Yuri dừng lại ngay trước cửa phòng mình. Cô lôi vội chiếc chìa khoá từ trong túi quần rồi tra vào ổ. Cảnh cửa vừa mở ra thì một bóng người ùa vào lòng cô.

“Yuriiiiiiiiiiiiii”

Yuri lùi vài bước vì bất ngờ.

Cười khúc khích, Yuri đưa một tay xoa đầu cô gái còn tay kia thì vòng qua eo, cô lên tiếng trong khi miệng vẫn cười thật tươi :

“Sao chị lại vào được?”

Cô gái ngước mặt lên, bĩu môi nhìn Yuri rồi nói :

“Em nghĩ chị là ai chứ hả? Nhóc con!”

Yuri trợn tròn mắt, há hốc miệng vờ kinh ngạc :

“Ôi…Vậy ra nãy giờ chị đã đợi em mỏi mòn luôn sao?”

“Yah ! Chị đâu rảnh rỗi đến thế chứ! Chẳng qua là có việc muốn nói với em thôi.” – Cô gái đánh nhẹ vào vai Yuri.

“Được rồi! Được rồi! Em biết MinYoung của chúng ta rất bận rộn mà. Nhưng bây giờ hãy vào trong đã nhé. Em đang rụng rời cả người vì phải luyện tập cả ngày đây.” – Yuri vờ lảo đảo.

“Vậy vào trong đi, nhanh lên! Chị chuẩn bị đồ cho em tắm!” – Cô gái ngây thơ lo lắng nói nhanh mà chẳng hay biết Yuri đang diễn kịch trêu mình.

“Aaaa ! MinYoung là nhất!” – Yuri thích thú béo đôi má kia rồi nhảy ngay lên giường.

“Đứa nhóc này thật là…” – MinYoung bật cưởi rồi đóng cánh cửa lại.

----o0o----

Thời gian gần đây đang xuất hiện một nhóm bạo động chống lại Chính Phủ. Tổ chức này đã liên tiếp gây ra những vụ bạo hành làm náo loạn trật tự an ninh thành phố. Hiện tại chúng tôi đang đứng trước trụ sở FBI để phòng vấn cô Kim Hyoyeon.

“Thưa cô Kim, xin cô hãy cho chúng tôi biết thêm vài thông tin về tổ chức này ?”

“Hiện giờ chúng tôi vẫn đang tiến hành điều tra, chúng tôi sẽ công bố ngay khi nguồn tin được xác thực.”

“Cô Kim! Cô Kim! Xin hãy cho chúng tôi biế-…”

Tiffany cầm remote lên và bấm nút tắt chiếc TV, cô buông một tiếng thở dài rồi ngả đầu ra ghế. Đã gần một năm cô rời khỏi Seoul, rời khỏi bạn bè, rời khỏi công việc để đi đến vùng quê hẻo lánh này. Cô không hối hận về nó, nhưng cô luyến tiếc những gì mình đã bỏ lỡ, dù cho giờ đây, cô đã có Taeyeon bên cạnh mình. Nhưng cuộc sống nơi đây quá nhàn hạ, nó không hợp với con người cô, và điều đó khiến cô cảm thấy buồn chán.

“Em đang nghĩ gì vậy?” – Một giọng nói bất chợt vang lên khiến cô bừng tỉnh. Vội quay đầu lại, cô nhận được nụ cười ấm ấp từ ai kia. Taeyeon từ từ tiến lại gần Tiffany, vòng tay qua cổ và tựa lên đầu cô. Tiffany mỉm cười giữ lấy đôi tay ấy, cả hai cứ tận hưởng cảm giác yên bình ấy một hồi thật lâu.

“Hey”

“Hm?”

“Tae không mỏi chân à ?”

“Thật ra là chân Tae đã cứng đờ vì mỏi rồi. Không còn cử động được nữa.”

Cả hai cũng cười khúc khích trước lời nói đùa của Taeyeon. Rồi bất ngờ, Taeyeon buông tay ra và kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Tiffany.

Cô nhìn vào đôi mắt trong veo ấy thật lâu, khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ đôi gò má trắng hồng, cô gái kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô như chờ đợi một điều gì đó.

Chồm người tới, Taeyeon đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại ấy, nấn na ở đấy hồi lâu để tận hưởng hương vị ngọt ngào rồi lại rời ra, tựa trán vào nhau. Cô nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nhận thấy nỗi buồn ánh lên từ tận bên trong, đôi mắt không bao giờ nói dối. Taeyeon nhẹ nhàng nói :

“Em muốn quay lại Seoul, phải không?”

Tiffany im lặng, nửa muốn thừa nhận, nửa lại không. Quay lại nơi ấy đồng nghĩa với việc cả hai sẽ đối diện với biết bao trắc trở và hơn tất cả, Taeyeon sẽ phát hiện ra cô là kẻ lừa dối.

Một nư cười nhẹ nở trên môi Taeyeon, người yêu cô lúc nào cũng thế, thật điềm tĩnh nhưng cũng thật ngốc nghếch. Một năm vừa qua chẳng bao giờ Taeyeon hỏi, hay thậm chí là quan tâm đến quá khứ của 2 người. Cô không một chút nghi ngờ những lời nói từ Tiffany, hoặc biết đâu ? Vốn dĩ cô cũng muốn điều đó là sự thật ?

“Tuần sau chúng ta sẽ quay lại Seoul nhé. Tae đã thuê một ngôi nhà, tuy nhỏ nhưng vừa đủ cho 2 ta.”

Vẫn im lặng, Tiffany chẳng biết nên nói gì, vui mừng hay từ chối? Bản thân cô muốn làm cả hai. Con người thật khó hiểu.

Đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tiffany, Taeyeon liền rời ra và bước lên lầu, để lại Tiffany ngồi ấy. Cô hiểu rõ người yêu mình lúc này cần điều gì, một không gian yên tĩnh để suy nghĩ về mọi thứ, quá khứ, hiện tại và tương lai.

----o0o----

Tiếng bàn phím gõ lạch cạch nơi góc phòng khiến Yuri lờ mờ tỉnh giấc. Cô mệt mỏi ôm lấy đầu mình, nheo mắt lại để điều chỉnh tầm nhìn rồi cuối cùng cũng thấy được cô gái nhỏ nhắn đang ngồi trước màn hình máy tính nơi bàn làm việc.

“Sunny!”

Cô gái nhỏ giật mình, vội quay đầu lại, cô phì cười trước hình ảnh người bạn mình đang nằm trèo queo trên giường, mặt mày thì nhăn nhó.

“Sao thế? Dậy rồi à?” – Sunny nhẹ nhàng hỏi rồi lại quay trở về với chiếc laptop.

“MinYoung unnie đâu rồi?” – Yuri đảo mắt nhìn quanh căn phòng, lờ đờ vì vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Chị ấy đi rồi. Lúc mình về thì cậu đang ngủ, chị ấy dặn cậu nhớ tắm rửa rồi hãy xuống ăn. Mà hình như người cậu có mùi?” – Sunny quay phắt lại, khịt khịt mũi rồi khẽ nhăn mặt.

“Gì chứ? Vậy chị ấy không nói gì nữa sao?” - Yuri ngồi lên giường.

“Có ! Chị ấy chúc cậu ngủ ngon.”

“Vậy thôi á?” – Yuri ngạc nhiên hỏi Sunny.

“Ừ! Cậu mong đợi thêm gì à?” – Sunny tủm tỉm quay lại nhìn Yuri.

“Không! Chỉ là mình nhớ chị ấy nói có việc muốn hỏi mình. Và mình ngủ rồi thì cần gì chúc ngủ ngon?”

Sunny nhún vai rồi lại tiếp tục dán mắt vào chiếc laptop.

Yuri lắc đầu khó hiểu rồi đứng dậy tiến vào phòng tắm.

.

.

Nửa tiếng sau, cô quay ra thì đã chẳng còn thấy Sunny ở đó, cô sấy khô mái tóc rồi quơ tay lấy tờ giấy note lên đọc :

Lớp mình được triệu tập, cậu cứ xuống ăn đi. Gặp sau nhé.

Yuri nhanh chóng bỏ chiếc khăn tắm ra khỏi người rồi mặc vào bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn. Cô bắt đầu đi về nhà ăn.

Cửa nhà ăn còn cách một khoảng khá xa nhưng cô đã nghe được tiếng ồn rộn rã từ bên trong vọng ra. Đẩy cửa bước vào, cô nhanh chóng tiến đến quầy và nhận lấy phần thức ăn của mình. Không ngừng đưa mắt tìm kiếm MinYoung, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ thất vọng, ngồi xuống một chiếc bàn trống, cô chán nản múc từng thìa thức ăn.

Miệng nhai trệu trạo, Yuri đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh, chợt cô cảm thấy hôm nay có điều gì đó rất lạ. Nét mặt của những người phục vụ trông không được tốt lắm, dù phòng ăn rất đông nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy chỉ toàn những đào tạo viên. Yuri bật cười khi nhận ra mình đang bắt đầu phân tích sự việc ngay cả trong bữa ăn. Có lẽ cô vẫn còn buồn ngủ đây mà.

----o0o----

*Cạch*

Yuri với tay bật công tắt đèn, Sunny vẫn chưa về. Cô đóng cánh cửa sau lưng rồi bắt đầu trút bỏ quần áo trên người để thay bằng một bộ đồ thoải mái hơn. Yuri đưa mắt nhìn đồng hồ đặt trên chiếc tủ cạnh giường. Đã 12 giờ đêm. Cô bắt đầu lo lắng khi Sunny vẫn chưa xuất hiện, cô ấy rất hiếm khi ra ngoài muộn thế này. Ngồi đợi thêm nửa tiếng, Yuri quyết định từ bỏ và leo lên giường. Cô muốn kết thúc cái ngày kì quặc này càng sớm càng tốt. Đầu tiên là MinYoung bỏ cô lại một mình và bây giờ thì Sunny lại biến mất, toàn những chuyện chưa từng xảy ra trước đây. Yuri dần dần cảm thấy mí mắt mình trở nên nặng trịu, rồi cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

.

.

.

.

.

.

*Renggggggggggggggggggggggg*

Tiếng chuông báo kêu lên ầm ĩ, tiếng người chạy dồn dập từ dãy hành lang. Yuri bực bội nhoài người dậy, bật chiếc đèn ngủ và nhìn vào đồng hồ.

“Khỉ thật. Chỉ mới có 3 giờ sáng. Không phải tập luyện vào lúc này chứ.”

Tuy miệng lẩm bẩm nhưng Yuri vẫn gắng gượng lết ra khỏi giường. Cô mặc nhanh bộ quần áo luyện tập rồi cũng chạy ra hành lang, hoà vào đám đông nhốn nháo.

“Nghiêmmmmm !”

Người chỉ huy dõng dạc hô to với những thanh niên đang xếp hàng dài trước mặt ông. Ông đi qua đi lại, tay chấp sau lưng, mắt không rời khỏi các học viên của mình.

“Hôm nay là ngày huấn luyện cuối cùng, trước mắt các cậu là cánh rừng nhân tạo của tổ chức. Đêm nay, nếu sống sót vượt qua những thử thách này, các cậu sẽ chính thức trở thành người của tố chức. Giờ thì hãy tìm đồng đội của mình và bắt đầu cuộc chiến đi!”

“RÕ”

Yuri vội chạy đến phòng thay đồ của đội 01 – tức đội của cô. Ngay lập tức, Hara và Sam nhận ra ngay và gọi lớn :

“Đội trưởng! Nhanh lên!”

Cả ba nhanh chóng lấy ra những bộ đồ đồng phục đã được chuẩn bị từ trước, nhanh chóng mặc chúng vào người, thắt dây cẩn thận rồi mang những đôi giầy bốt to kệch, đối với đường núi trắc trở thì những thứ này thật chẳng bao giờ thừa.

Số đào tạo viên khoá này gồm 150 người, được chia thành 50 nhóm từ những ngày mới huấn luyện. Kì kiểm tra này các học viên sẽ thực hiện theo đội, hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau.

Trang phục chỉnh tề, ba người mở tung cánh cửa tủ rồi lôi tất cả những dụng cụ trong ấy ra, ném thẳng lên bàn.

Từng người lựa chọn cho mình món đồ thích hợp với sở trường, song vẫn có những thứ mà ai cũng phải cần đến.

“Kính nhìn đêm”

“Có”

“Ống nhòm”

“Có”

“Bộ đàm”

“Có”

“Bom hơi”

“Có”

“Chọn 3 khẩu súng thích hợp và ra sân tập trung ngay.”

“Rõ”

Nhóm nào tiến về được hang động phía Bắc trước khi mặt trời sáng sẽ vượt qua kì sát hạch này.

Và tất nhiên, tổ chức sẽ chỉ chọn 10 nhóm. Vì vậy, không có chỗ cho tình thương. Hãy thực hiện nhiệm vụ của mình ngay bây giờ.

Những lời nói của người chỉ huy cứ mãi vang lên trong tâm trí Yuri, một cảm giác kì lạ ùa về trong cô, đó là gì? Nỗi sợ? Hoang mang? hay nôn nóng giành chiến thắng?

Cuộc vui chỉ mới bắt đầu.

Chap 15

Tại trụ sở FBI

Trong một buổi họp khẩn cấp vào lúc sớm tinh mơ.

“Sắp đến sẽ là buổi phát biểu của cục trưởng mới - ông Kang Joong Hyun. Bọn phản loạn nhất định sẽ nhân cơ hội này để gây rối, Chúng ta phải hỗ trợ đội cảnh vệ trong việc bảo đảm an toàn cho ông Kang cũng như tiêu diệt bọn chúng. Vậy, nhiệm vụ lần này tôi giao cho cô Kim Hyoyeon, được chứ?” – Người đàn ông ngồi ở đầu bàn dõng dạc lên tiếng.

“Vâng! Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!” Hyoyeon gật đầu và nói.

“Khoan đã…” – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tất cả mọi người đều hướng sự chú ý về nơi phát ra âm thanh ấy.

“Chuyện gì vậy, đặc vụ Jung?” – Người đàn ông khẽ cau mày.

“Cô Kim đã phải gánh rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, xin hãy để tôi giúp cô ấy hoàn thành nhiệm vụ lần này.”

“Vậy cũng được, dù sao cô Jung cũng là người có rất nhiều kinh nghiệm trong công tác. Vậy còn ai có ý kiến khác không?”

Tất cả im lặng.

“Vậy, nhiệm vụ bảo vệ cục trưởng mới và bắt bọn phản loạn lần này giao cho đặc vụ Jung. Buổi họp kết thúc tại đây.”

.

.

“Jessica”

Jessica vội quay đầu lại ngay khi nghe tiếng ai đó gọi tên mình, cô mỉm cười khi trông thấy Hyoyeon đang đi đến.

“Chuyện gì vậy?” – Cô từ tốn nói.

“Còn phải hỏi nữa sao? Cậu có thôi ngay cái kiểu cứ ôm đồm công việc vào người thế không hả?” – Hyoyeon tức giận nhìn thẳng vào mắt Jessica.

Jessica cười xoà, tránh ánh mắt của cô bạn mình :

“Mình chỉ giúp cậu một nhiệm vụ nhỏ thôi mà.”

“Phải rồi! Nhưng nó là nhiệm vụ nhỏ thứ 5 trong tháng này đấy. Jessica ah, đã một năm rồi, người ấy đ-“

“Hyo ah! Hôm nay tuyết rơi nhiều thật đấy, mình nghĩ chúng ta nên về sớm thôi. Ngoài này lạnh quá.” – Jessica vội vàng cắt ngang, cô mỉm cười và cố nói với giọng bình tĩnh nhất, cô không muốn nghe những lời nói ấy, cô không muốn nghe.

“Jessica! Jessica!” - Cô có thể nghe thấy tiếng gọi của Hyoyeon nhưng cô chẳng dừng lại, cô muốn rời xa khỏi nơi này, cô muốn được ở một mình, nếu không có con người ấy cạnh bên, thì cô sẽ chẳng cần ai cả.

Cánh cửa tự động mở ra, một làn khí lạnh bất chợt ập vào khiến cả người cô co rúm. Bây giờ là mùa đông, gió thổi rít từng cơn và những bông tuyết thì cứ rơi không ngừng. Hôm nay, cô lại quên mang dù, và cô cũng chẳng mặc áo ấm.

Yul sẽ đứng ở đấy, đợi em … Choàng chiếc áo khoác Yul mang quanh vai em và dịu dàng nói.

“Yul biết là em sẽ quên mà.”

Thật ngốc…Yul chẳng nhận ra em đã cố tình không mang chúng sao? Em chỉ muốn…được nhìn thấy khuôn mặt Yul nhiều hơn, được Yul quan tâm nhiều hơn, được nghe Yul trách mắng dù bản thân biết rõ, dẫu cho cái thói mau quên của em cứ mãi tiếp diễn thì Yul cũng sẽ không luôn đứng đó cùng cây dù…đợi em.

Jessica lặng bước trên con đường dải trắng xoá. Những bông tuyết rơi không ngừng xuống mái tóc màu hạt dẻ, chúng đọng lại nơi ấy một lát rồi lại tan ra, thấm ướt cả tóc cô. Cô đã nhuộm tóc nâu từ cái ngày định mệnh ấy.

“Mái tóc vàng này là điểm thu hút nhất của em đấy” Yul luôn nói thế mỗi khi dùng bàn tay ấm áp của mình chạm khẽ vào nó, vuốt ve lấy nó, em thích cảm giác này em thích cảm giác được Yul nâng niu, trân trọng.

Thu hút ư? Em chẳng muốn thu hút ai ngoài Yul. Nếu Yul chẳng còn muốn bên em, thì em sẽ chẳng cần ai khác. Em sẽ chẳng cần sử dụng mái tóc này để thu hút bất kì ai.

Tiếng cười vui vẻ từ một cặp tình nhân vang lên, thu hút sự chú ý của Jessica. Nở nụ cười cay đắng, cô tự cười nhạo bản thân khi chỉ có một mình thế này. Cô đơn, lạc lõng.

Cô chỉ buớc đi nhu thế, chẳng cần biết mình phải đi về hướng nào. Cô để mặc cho đôi chân chạm nhẹ vào lớp tuyết trắng. Đưa tay vào túi áo, cô đã hứa với cậu sẽ không để nó lạnh, dù cậu chẳng còn bên, cô vẫn sẽ giữ lời hứa. Đôi chân bỗng dừng buớc, Jessica ngước nhìn lên, hình ảnh một ngôi nhà nho nhắn cuối phố đập vào mắt cô, đấy là nhà của cậu. Xoay nguời để lưng tựa vào bức tuờng, cô bật cuời chua chát khi nhận ra dù chỉ một giây tâm trí cô cũng không thể ngừng nghĩ về con người ấy. Cô nhớ Yuri, nhớ đến phát điên. Cô muốn xóa bỏ hình ảnh ấy. Cô tìm ra hàng trăm lí do để bản thân mình căm ghét cậu. Nhưng mỗi lần nhu thế, nuớc mắt cô lại rơi. Cô ghét Yuri, ghét cậu vì đã làm trái tim cô đau nhói.

Yul chẳng bao giờ đùa mỗi khi cả hai đi cạnh nhau, Yul chỉ im lặng như thế, nắm chặt lấy bàn tay em. Yul bước thật nhẹ, từ tốn, chỉ hành động nhỏ ấy thôi cũng đủ khiến mình hiểu, Yul trân trọng giây phút này đến thế nào, Yul muốn con đường này dài mãi, dài mãi và em cũng muốn bước thế này, cùng Yul, đi đến hết cuộc đời…

Em biết rõ bản thân ghét phải ra khỏi ngôi nhà ấm cúng ấy, biết rõ vào lúc này đây, em chỉ muốn phủ lên mình chiếc chăn và thiếp vào những giấc ngủ. Yul có biết được rằng đã bao lần Yul xuất hiện trong giấc mơ của em. Em mơ thấy mình đuớc hôn vào đôi môi ấy, mơ thấy ình nằm trọng vòng tay Yul, mơ thấy Yul thì thầm ba từ ấy vào tai em, thật ngọt ngào. Yul có biết được em đã hạnh phúc đến nhường nào mỗi khi Yul làm như thế? Em tự trách mình vì đã không đủ can đảm thốt lên ba từ “Em yêu Yul”.

Em muốn sống mãi trong giấc mơ ấy, em muốn mãi được nắm chặt bàn tay Yul, muốn mãi có Yul bên cạnh. Nhưng dù là trong giấc mơ, em vẫn biết, Yul đã rời xa em, chẳng còn bên em như Yul đã hứa. Em tự nhủ với lòng mình phải quên nó đi, quên cả nỗi đau này, em muốn thức dậy khỏi cơn mơ để bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng trái tim em lại chẳng muốn, bởi lẽ, chỉ trong giấc mơ, Yul mới thuộc về em.

Jessica đưa tay bật công tắc, cô mệt mỏi nhìn quanh căn nhà lộn xộn, kể từ khi con người ấy bỏ đi, cô chẳng còn muốn quan tâm đến bất kì điều gì, thậm chí là cả việc chăm sóc cho bản thân.

Chẳng buồn thay quần áo hay chỉ đơn giản là khoác một chiếc áo ấm áp hơn, Jessica tiến thẳng vào phòng bếp, uể oải mở cửa tủ lạnh, cô thờ ơ đưa mắt nhìn qua một lượt. Cười khẩy, thật tuyệt khi chẳng còn thứ gì.

Lướt qua căn phòng, đây là nơi mà cô và Yuri đã từng có biết bao kỉ niệm, nhưng sao giờ cảm giác ấm áp mỗi khi bước vào nơi này đã chẳng còn nữa. Jessica nhìn qua bên cạnh, đây là chỗ mà Yuri luôn đứng mỗi khi nấu ăn, bất chợt hình ảnh cả hai bên nhau lại ùa về trong tâm trí cô.

Em thích ôm chặt lấy Yul từ phía sau mỗi khi Yul loay hoay, cặm cụi nấu ăn trong căn bếp nhỏ. Tấm lưng ấy không rộng, không vững chãi vì dẫu sao, Yul vẫn là một cô gái, nhưng mỗi khi vòng tay qua chiếc eo ấy, dựa hẳn người vào nó, trông em lại cảm thấy bình yên đến lã thường. Em thích tựa đầu vào vai Yul, lắng nghe từng nhịp thở đều đặn, nó khiến em cảm thấy thoải mái biết nhường nào, không biết bao nhiêu lần, em gần như chìm vào giấc ngủ bởi hơi ấm mà Yul mang lại rồi lại bừng tỉnh mỗi khi Yul di chuyển. Áp sát tai vào đấy, em có thể nghe thấy giọng nói Yul vang lên thật trầm ấm, nhẹ nhàng, Yul cứ mãi mắng em làm chậm trễ bữa ăn nhưng em biế một điều, Yul sẽ chẳng bao giờ đẩy em ra.

Em đã bao giờ nói rằng, em ghét chiều cao của Yul chưa nhỉ ?Mỗi khi muốn xem Yul nấu gì, em đều phải nhón chân lên thật cao để không bị đôi vai này che khuất. Em sẽ cứ mãi núp sau lưng Yul, bám víu lấy vai ao Yul, chờ đợi Yul đặt lên trán em một nụ hôn nhẹ, lắng nghe Yul căn dặn biết bao điều, nào là phải ăn thật nhiều, ăn đầy đủ chất mới có thể cao hơn, Yul có giận không nếu em nói, chẳng bao giờ em nghe những lời nói ấy, điều duy nhất em làm lúc ấy là chìm đắm trong đôi mắt đen lay láy, tuyệt đẹp của Yul, ánh mắt ấy nhìn thẳng vào em với sự yêu thương, lo lắng, trong giây phút ấy, em ngỡ như cả thế giới này chỉ tồn tại mỗi Yul.

Nhận thấy sóng mũi đã cay xè, cô vội bước ra khỏi bếp, chạy trốn khỏi những kí ức, những nỗi đau và cũng như chính tình cảm của mình.

Toan chạy vào phòng, nhưng rồi khựng lại trước cánh cửa gỗ mun. Đã bao nhiêu lâu rồi, cô không bước vào căn phòng này, nơi cô đã thuộc về Yuri, mãi mãi.

“Yul sẽ ở cạnh em”

Jessica ngồi sụp xuống nền nhà, hai tay ôm lấy đầu gối, cô vùi sâu mặt, mím môi, cố ngăn những giọt nước mắt đang trực trào nơi khoé mi.

“Yul yêu em”

Một tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong căn phòng, cô ngồi đấy với trái tim trống rỗng,bất lực, cô chẳng thể làm được gì, ngày qua ngày, hình ảnh con người ấy xuất hiện ở mọi nơi, cô muốn quên nó đi, nhưng rồi lại không nỡ. Một năm qua, cô sống cũng nỗi cô đơn và đau khổ, thật quá tàn nhẫn. Cô như đứa trẻ bị bỏ rơi, khao khát một vòng tay, một tình yêu thật sự.

Cậu đã từng bảo sẽ mãi ở bên cô, cậu bảo rằng trên đời này chỉ duy có cái chết mới có thể mang cậu rời khỏi cô. Cậu nói sẽ mãi ở đây cho đến khi nào cô chẳng cần cậu nữa. Nhưng tại sao? Tại sao vậy? Đến thời khắc cô cần cậu nhất, thì cậu lại đang ở đâu ?

Đôi môi mấp máy vài lời nhưng rồi lại chẳng thể thốt nên tiếng. Trái tim cô gào thét tên cậu, nó đau nhói mỗi khi cô nghĩ đến cậu. Cô tự trách mình vì bản thân quá cố chấp, quá yếu đuối khi không thể thốt lên lời nói ấy. Những lời cô biết rõ Yuri muốn nghe đến nhường nào.

Những giọt nước mắt ứ đọng giờ lại tràn li, rơi tí tách xuống nền nhà lạnh lẽo, Jessica như vỡ oà trong tiếng khóc của chính mình. Cô cần con người ấy, cần hơn bao giờ hết, dù đấy có là người khiến trái tim cô vỡ ra hàng trăm mảnh.

“Yuri …”

----o0o----

Tại toà nhà trung tâm của hòn đảo.

“Càfê không?” – Minyoung đưa chiếc cốc lên trước mặt cô gái mảnh khảnh đang vòng 2 tay trước ngực.

“Càm ơn. Chị trong có vẻ thản nhiên quá nhỉ?” – Yoona đón lấy cốc càfê từ MinYoung.

“Em cũng vậy mà.” – MinYoung đưa chiếc cốc lên miệng rồi nhấp một ngụm.

“Vì em không có người yêu ở dưới kia như chị.” – Yoona liếc nhìn cô gái đứng cạnh mình.

MinYoung không trả lời. Cô chỉ đứng đấy, tiếp tục quan sát vô số màn hình máy tính trước mặt đang chiếu từng góc quay khác nhau của khu rừng. Dù vẻ bên ngoài có thật điềm tĩnh, nhưng lòng dạ cô như đang bị thiêu đốt. Yuri ngoài kia, đối diện với biết bao nguy hiểm, khó khăn và hơn cả thế, cô ấy sẽ phải chĩa súng vào những người bạn của mình. Cô hiểu tính cách Yuri, ẩn sâu sau dáng vẻ vui vẻ ấy là một nỗi buồn khó tả. Bên cô, có thể Yuri cảm thấy hạnh phúc, cô cảm nhận được điều ấy. Nhưng, chưa một lần cô thấy ánh nhìn lấp lánh từ đôi mắt kia dành cho mình, suốt một năm qua, nó vẫn như thế, vẫn đen láy, thoáng buồn và cô độc. Dù cho chủ nhân của nó có thay đổi. Cô còn nhớ rất rõ cái ngày Yoona đưa về một cô gái bất tỉnh nhân sự. Sự tò mò luôn thôi thúc cô nhìn vào gương mặt đó mỗi khi đến phòng giam phát thức ăn. Khuôn mặt lạnh như tiền, ánh mắt đanh thép, cô ấy cứ ngồi một chỗ, không ăn không uống. không trò chuyện với bất kì ai, và cô thề rằng, đã không biết bao nhiêu lần cô trông thấy những giọt lệ tuôn rơi từ khoé mắt kia.

Rồi một ngày, ông Jung Min mang cô gái ấy đi khi vết thương nơi eo vẫn chưa lành hẳn. Cô lo lắng nhưng lại chẳng dám hỏi Yoona. Vì lúc ấy cô cũng chỉ là một đào tạo viên hèn mọn, chẳng phải cánh tay trái đắc lực của ông Min, một đội trưởng uy lực của tổ chức như lúc này. Cứ thế, cô ôm trong mình nỗi lo lắng cho một người xa lạ không biết bao nhiêu ngày, rồi đột ngột Yoona tìm đế và yêu cầu cô chăm sóc một người.

Trái tim cô gần như nhảy khỏi lồng ngực vì vui sướng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, cô gái trong nhà giam. Cô thận trọng tiến đến gần chiếc giường, cô gái ngước lên nhìn cô, đôi mắt đã chẳng còn u tối nhưng vẫn phảng phất đâu đó ánh nhìn cô đơn, và điều khiến cô sững sốt hơn cả, một nụ cười rạng rỡ đã xuất hiện trên đôi môi ấy.

Kwon Yuri. Đó là tên của cô ấy, qua từng ngày, cô trở nên gần gũi với con người này hơn. Cô phát hiện ra cô ấy là một người khá chững chạc, tình cảm, rất quan tâm đến người khác và cũng thật yếu đuối so với dáng vẻ cứng cỏi của mình. Rồi thời gian trôi, cô chợt nhận ra mình yêu cô gái ấy, yêu bằng cả trái tim. Cô đã khóc rất nhiều vào ngày Yuri nói yêu cô. Cô nhớ rất rõ vị ngọt trên đầu môi Yuri khi cô chia sẽ nụ hôn đầu đời cùng cô ấy. Cô chưa từng nghe Yuri nhắc đến quá khứ của mình, đã vài lần cô thử tìm hiểu từ Yoona nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu và sự im lặng.

“Yoona, sao bỗng dưng lại dời kì thi lên sớm như thế?” – Giọng nói của Sunny khiến cô giật mình, bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Sunny vừa mới đến, cô là học viên xuất sắc nhất tại lớp hacker lần này, Yoona đã điều cô gái này cùng vài học viên đến giúp đỡ việc thực hiện kì sát hạch đối với khoá của Yuri.

“Chúng ta đang cần người mà.” – Yoona đáp gỏn lọn.

----o0o----

“Được rồi các cậu! Nghe mình nói này!” – Yuri ra lệnh khi cả ba đang núp sau một tản đá lớn.

Hara và Sam liền gật đầu, lắng nghe những gì Yuri sắp nói trong khi mắt vẫn luôn quan sát xung quanh.

“Trước mặt là con đường ngắn nhất để đến hang động phía Bắc, điểm đến của chúng ta. Nhưng cũng vì đây là con đường ngắn nhất nên sẽ có rất nhiều đội đi theo lối này. Và tất nhiên chuyện đụng độ là trong thể tránh khỏi. Như vậy sẽ càng mất nhiều thời gian hơn. Vì thế chúng ta sẽ đi đường vòng, vừa tiết kiệm được sức lực, mà có lẽ thời gian cũng sẽ không tốn nhiều như những đội kia. vừa tránh phải g-giết…những người bạn của mình.” - Giọng Yuri hơi trùng xuống khi nhắc đến bản chất thật sự của nhiệm vụ lần này. Dù trong số những kẻ ngoài kia chẳng một ai ưa cô, nhưng cô vẫn không muốn chĩa súng vào những người đã cùng mình luyện tập suốt bao tháng ngày.

Hai người còn lại nhẹ gật đầu, cả ba đứng dậy và bắt đầu những bước gian nan đầu tiên.

Nét căng thẳng hiện rõ trên gương mặt Yuri, mọi chuyện dường như đơn giản hơn cô nghĩ. Đoạn đường này khá vắng vẻ, hầu như không có một bóng người, ngay cả tiếng súng nổ cũng không hề nghe thấy. Nhìn qua hai người đồng đội của mình, cô dễ dàng nhận ra sự khó hiểu trên gương mặt họ.

Rốt cuộc thì em đang bày trò gì vậy Yoona ?

“Cho nhóm 330 ra đi !” – Yoona từ tốn ra lệnh khi nhìn thấy ánh mắt của Yuri từ màn hình.

“Nếu cho họ vào chẳng phải là thử thách của đội Yuri quá khó so với các đội khác sao?” – MinYoung sửng sốt hỏi.

Yoona cười khẩy trước phản ứng của MinYoung, cô gái này cuối cùng cũng phải vứt bỏ cái dạng vẻ lãnh đạm của mình.

“Sunny, cứ cho bọn họ ra đi. Nếu Yuri không qua được thì cũng chẳng đủ tư cách để vào đội của MinYoung” – Yoona nói, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

“Được rồi!” – Sunny khẽ cau mày, dù tin tưởng khả năng của Yuri nhưng cô không biết liệu đối mặt với những thành viên chính thức của tổ chức, cô ấy liệu chống đỡ được hay không.

Để xem chị làm thế nào.

“Chờ đã. Có-“

*Phựt*

Yuri chưa kịp dứt lời, một con dao đã phóng nhanh tới, đâm ngay vào tim Sam, tức thì, cô ấy khuỵ xuống, Yuri và Hara hoảng loạn nhìn xung quanh.

Chợt 3 tên áo đen từ trên cây nhảy xuống.

“Khoảng cách ấy sao có thể?” – Hara hốt hoảng la lên.

“Bọn chúng không phải là học viên.” – Yuri toan lấy khẩu súng ra thì chợt một con dao khác phóng thẳng vào cô, cô vội né người nhưng vẫn bị rách phần áo ở tay.

Ba tên áo đen bắt đầu tăng tốc độ và lao về phía đội Yuri. Yuri nhanh chóng cầm súng lên, lên đạn và nói nói với Hara :

“Để 2 tên bên trái cho mình.”

Tất cả những người trong phòng tập trung nhìn vào màn hình đang chiếu trận đấu. Họ nín thở theo dõi từng đòn đánh của Yuri và Hara, kinh ngạc trước những gì 2 học viên này đã có được từ những buổi huấn luyện. Sunny, MinYoung và Yoona đều im lặng quan sát, họ nhìn Yuri hạ từng tên một rồi chạy đến giúp đỡ Hara.

“Hara!” – Yuri chặn tên áo đen lại khi hắn vung chân đá vào người Hara. Cô đẩy Hara sang một bên, rồi tiếp tục quyết chiến với hắn, chợt tên phía sau lom khom bò dậy và phóng ngay con dao về phía cô. Yuri bất động, cô chỉ kịp nhìn theo con dao đang ngày càng lao đến gần mình. Chợt một bóng người xuất hiện ngay trước mắt cô, đó là Hara, cô ấy dùng tay gạt nhanh con dao sang một bên, cùng lúc ấy cô cũng rút khẩu súng ra và kết liễu tên áo đen còn lại.

Mọi người trong căn phòng trầm trồ khen ngợi sự phối hợp giữa 2 người, MinYoung và Sunny khẽ buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Riêng Yoona vẫn không nói gì, đôi mắt cô chợp đanh lại.

Đội Yuri nhanh chóng tiến về phía hang động hướng Bắc, dọc đường cả hai nhận ra vài xác người, vậy ra đội cô không phải là những người đến đích đầu tiên.

Cả Hara và Yuri chạy nhanh vào hang cho đến khi một cánh cửa xuất hiện, ngay khi Hara đạp lên vạch màu đỏ, ánh sáng chợt bật lên, một giọng nói phát ra từ chiếc máy nhỏ gắn trên tường.

“Đội ?”

“Đội 1”

“Đội thứ 6 về đích. Số người còn lại : 2 . Kwon Yuri và Goo Hara : Mission Completed. Mời vào lối bên trái, phòng nghỉ số 4, đợi các đội khác hoàn thành nhiệm vụ.” – Giọng nói ấy tiếp tục nói, cánh cửa bật mở.

Yuri mỉm cười nhìn qua Hara rồi cả hai bước vào bên trong. Họ đi một đoạn rồi vào phòng. Đã có vài nhóm ở đây từ trước, họ trông có vẻ mệt mỏi và mình mẩy thì đầy thương tích. Giữa các phòng được ngăn cách bởi một tấm kính trong. Yuri vội gọi Hara ngồi xuống rồi xem xét vết thương ở tay cô :

“Cảm ơn cậu! “ – Cô nói bằng giọng biết ơn.

“Không có gì mà! Dù sao chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Thật tiếc cho Sam” – Giọng Hara thoáng buồn.

Cả 2 ngồi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng và đội cuối cùng cũng đã đến nơi. Tất cả cũng thở phào nhẹ nhõm khi ngày gian nan cuối cùng đã kết thúc.

“Xin chúc mừng các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc - …”

Từ chiếc loa giọng nói của Yoona vang lên, Yuri liền đứng dậy, cô nhìn sang các phòng khác, mọi người cũng đang tươi cười rất vui vẻ.

*Ầm*

Chợt những tấm thép đóng sập xuống cả 4 phía, Yuri hoảng hốt nhìn lên chiếc camera nơi góc tường.

Cô nghe thấy một tiếng cười khẽ phát ra từ đó.

“Bây giờ nhiệm vụ chính của các bạn sẽ bắt đầu. Mỗi đội khi đến đích đều có tối thiểu là 2 thành viên và… tất nhiên mọi chuyện không đơn giản như thế. Chỉ một người được phép bước ra khỏi đây và trở thành người chính thức của tổ chức….” – Yoona ngưng lại một lúc.

Chợt Yuri đưa tay nắm lấy khẩu súng dắt ngay eo, cô cảm thấy bất an với những gì sắp xảy ra.

“Bạn chỉ có thể rời khỏi hang động ngay sau khi hạ được đồng đội của mình. Như đã nói từ trước. No mercy for this mission. Ai mạnh sẽ là người chiến thắng. Chúc may mắn”

Yuri run rẩy nhìn qua người con gái đứng cạnh mình. Nhận thấy đôi tay kia cũng đang tìm đường đến chiếc súng ngắn. Yuri hiểu rõ cô sẽ phải chĩa súng vào người đã cứu mâng vô chỉ mới cách đây vài tiếng.

Cô nhìn vào khuôn mặt ấy, sự ánh náy thể hiện rõ trên gương mặt cô ấy, Hara từ từ nâng tay lên, yếu ớt nói :

“Mình cũng muốn đối đầu với cậu, vậy, liệu cậu có thể đừng làm gì được không?”

Yuri bối rối nhìn Hara, cô không khao khát muốn hoàn thành nhiệm vụ nhiều đến mức sẽ bất chấp tất cả, liệu…cô có nên trả mạng sống này cho Hara hay không ?

Hara lên đạn.

Đầu óc cô hoang mang, siết chặt khẩu súng trong tay, cô nhíu mày nhìn ngón tay Hara đang dần siết còi súng.

Mình phải làm gì, phải làm gì ?

Đôi mắt cô giao động không ngừng, đôi tay rung rẩy gần như đánh rơi khẩu súng.

Còi càng được bóp chặt hơn.

“Yul phải sống”

*Đùng* Tiếng súng inh tai vang lên.

Cở thể ấy đổ huỵch xuống sàn, tất cả mọi người trong phòng trung tâm lặng người trước cảnh tượng này, Sunny đưa tay che lấy miệng.

Cô gái buông thỏng tay, khẩu súng rơi thẳng xuống đất, Cảm thấy 2 chân mình như mất cảm giác, cô khụy xuống, quỳ gối kế bên cái xác, khuôn mặt dính đầy máu tươi. Cô thẫn thờ nhìn lên trần.

Cảm thấy 2 chân mình như mất cảm giác, cô khụy xuống, quỳ gối kế bên cái xác, khuôn mặt dính đầy máu tươi. Cô thẫn thờ nhìn lên trần.

“Kwon Yuri ! Vượt qua thử thách !”

Chap 16

“MinYoung unnie! Chị cứ về nghỉ đi, khi nào Yuri quay lại em nhất định sẽ báo với chị.” Sunny mệt mỏi lên tiếng khi dựa hẳn lung vào thành giuờng. Suốt ba tiếng đồng hồ trôi qua cô gái kia chẳng hề nhúc nhích hay nói một lời nào và điều đó khiến Sunny cảm thấy vô cùng lo lắng.

Chứng kiến những chuyện xảy ra trong kì thi sát hạch vừa rồi. Bản thân Sunny cũng không khỏi hoang mang, cô biết những điều này là quá sức với Yuri. Trời đã sáng hẳn mà cô ấy vẫn chưa quay lại. Một năm vừa qua tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ cô hiểu phần nào đó con người của Yuri. Cô ấy sẽ chẳng bao giờ chia sẽ nỗi lòng của mình với bất kì ai mà chỉ giữ chặt lấy nó và chịu đựng.

“Yuri”

Sunny nhảy ra khỏi giuờng ngay khi cánh cửa nhẹ mở, bạn cô đang đứng đấy cùng bộ quần áo lấm lem vệt máu. Yuri nhìn qua Sunny, nhận thấy ánh mắt lo lắng ấy đang hướng thẳng về mình, cô nhẹ nở một nụ cuời trấn an cô gái nhỏ. Sunny muốn hỏi thăm nhưng lại thôi, cô lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại không gian cho hai người.

MinYoung nãy giờ vẫn đứng đấy im lặng, cô cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Yuri. Yuri nhìn theo Sunny ra khỏi phòng rồi cũng quay lại nhìn MinYoung.

Cô buớc lại gần MinYoung rồi nhẹ ôm cô ấy vào lòng, điều duy nhất Yuri muốn lúc này chỉ đơn giản là có ai đó ở bên cạnh cô.

MinYoung thoáng bất ngờ nhưng cũng đưa tay ôm chặt lấy Yuri ngay khi cảm nhận đuợc những giọt nuớc mắt nóng hổi đang thấm ướt vai áo mình, cô cứ đứng yên như thế để Yuri tựa vào. Dù Yuri có tỏ ra mạnh mẽ đến cách mấy, cô vẩn biết ẩn sâu sau vỏ bọc ấy là là một trái tim yếu đuối, mỏng manh.

Bên ngoài cánh cửa, Yoona siết chặt nắm tay mình, ánh mắt tức giận xen lẫn chút buồn bã. Cô đưa mắt nhìn hai nguời họ lần nữa rồi cũng rảo bước đi.

----o0o----

Những ngón tay thon nhỏ đùa nghịch trên lọn tóc đen dài của cô gái da ngăm. Yuri tựa lưng vào gốc cây bàng trên ngọn đồi cao với đôi chân duỗi thẳng làm chiếc gối êm ái cho cô gái tóc vàng ngả đầu lên đấy.

Jessica đặt quyển sách xuống rồi đưa mắt nhìn lên Yuri. Cô ấy đang tựa đầu vào thân cây phía sau cùng đôi mắt nhắm nhẹ và chiếc tai nghe trên đầu. Jessica để ánh mắt lần theo từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo của người yêu cô. Bất giác cô đưa tay chạm khẽ vào đôi gò má của người con gái kia khiến cô ấy giật mình. Jessica phì cười trước điệu bộ hốt hoảng của Yuri rồi nhanh nhẹn ngồi thẳng dậy, vòng tay qua chiếc eo kia rồi tựa hẳn người vào cơ thể ấm áo đó.

Yuri gỡ tai nghe ra, kéo Jessica lại sát người hơn rồi đặt một nụ hôn lên vầng trán của cô người yêu mình. Jessica mỉm cười trước cử chỉ đầy dịu dàng ấy, cô ngước mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt đen lay láy thu hút cùng nụ cười ấm áp của người mà cô luôn yêu thương. Chợt những cảm xúc trong lòng thôi thúc cô nói lên những từ ấy. Jessica nuốt cục nghẹn rồi dè dặt nói từng từ :

“Em y-“

“Jessica! Jessica! Mở cửa ra đi”

Tiếng đập cửa mạnh kéo Jessica ra khỏi giấc mơ, nhận ra những giọt nuớc mắt còn đọng lại đôi gò má.

Cô mệt mỏi đưa tay quệt đi dòng nuớc mắt rồi rời khỏi chiếc sofa, chầm chậm tiến lại phía tiếng ồn vẫn đang không ngừng vang lên. Khuôn mặt cau có của Hyoyeon xuất hiện ngay khi cánh cửa được mở ra.

“Sao mình gọi cậu không nhấc máy? Cậu có biết mình lo lắm không?” – Hyoyeon vừa nói vừa tháo bỏ đôi giày, buớc hẳn vào bên trong nhà.

Khẽ buông một tiếng thở dài khi nhìn quanh căn nhà bừa bộn, lắc đầu, cô quay lại nhìn cô gái vừa thả phịch mình xuống ghế.

“Mình biết là sẽ vậy mà! Mình tự hỏi không biết cậu còn định hành hạ bản thân đến bao giờ nữa đây.”

Jessica chẳng nói gì, cô chỉ im lặng và nhẹ nhắm đôi mắt.

Hyoyeon chán nản, nhìn Jessica một hồi thật lâu rồi cùng buớc về phía phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Cứ mỗi khi rảnh rỗi cô lại ghé qua nhà Jessica và mang đến thức ăn do cô chuẩn bị. Cô biết cô gái này nếu không bị ép thì sẽ chẳng bao giờ chịu ăn uống tử tế, nếu không phải mì gói thì cũng là vài cái bánh mì qua loa cho xong chuyện.

Hyoyeon là bạn thân của Tiffany và Jessica khi cả ba mới buớc vào FBI. Sau một thời gian cô, đuợc chuyển đến một bộ phận khác và từ đó chẳng còn liên lạc nhiều với hai nguời bạn của mình. Mấy tháng truớc tổ chức bổ nhiệm Hyoyeon quay lại bộ phận của Jessica vì Tiffany đột nhiên xin nghỉ phép dài kì. Cô biết chuyện hai người bạn của mình đã chia tay, cô cũng được nghe vài điều tâm sự từ Jessica về một ai đó mà cô ấy rất yêu quý, nhưng cô nàng tóc vàng này lại chẳng hề nói nguời ấy ra ai, điều duy nhất cô mà cô được biết chỉ là con nguời nhẫn tâm ấy đã bỏ Jessica mà đi.

Hyoyeon lắc đầu rồi quay lại với chỗ thức ăn, cô phải làm nhanh hơn nữa nếu không muốn cả hai trễ làm.

Ra phòng khách gọi Jessica vào ăn sáng nhung lại chẳng thấy cô ấy đâu. Hyoyeon khó hiểu đi xung quanh rồi bất chợt dừng lại truớc cánh cửa phòng tắm đang khép hờ. Hyoyeon định lên tiếng nhưng chợt một tiếng nức khẽ vang lên. Cô đưa mắt nhìn vào bên trong, đau lòng khi thấy nguời bạn của mình đang ôm chặt lấy ngực, từng tiếng nấc ngày một lớn dần, vang vọng khắp căn phòng. Đâu đó Hyoyeon nghe đuợc một vài lời nói khó khăn thốt lên.

“ Yuri…”

Hyoyeon nhíu mày rồi khép cánh cửa lại. Có lẽ lúc này đây, người bạn của cô cần được yên tĩnh.

----o0o----

“Ồ ! Hyoyeon! Jessica ! Các cô mau lại đây, xem ai ở đây này.” – Nguời đàn ông lớn tuổi nhanh chóng kéo 2 cô gái vào văn phòng, noi tất cả mọi nguời đang tụ tập và trò chuyện rất vui vẻ.

“Tiffany!” – Hyoyeon chạy đến ôm chầm lấy Tiffany ngay khi nhìn thấy cô gái tóc vàng ấy.

Tiffany vui vẻ đáp lại cái ôm rồi 2 nguời rời nhau ra, cô nhìn qua Jessica và ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ gầy gò cùng khuôn mặt xanh xao của Jessica, cô định lên tiếng hỏi thăm thì nguời đàn ông trẻ đã cắt ngang :

“Tiffany! Cô có muốn làm việc ngay không?” – Ông hào hứng hỏi Tiffany.

“Vâng! Đuợc vậy thì tốt quá!” – Tiffany cười mỉm.

“Vậy thì ngay ngày mai hãy nhận nhiệm vụ nhé. Mai Tiffany sẽ cùng Jessica lo vụ của cục truởng. Đuợc chứ đặc vụ Jung?”

Tiffany e ngại nhìn qua Jessica ngay khi tên cô đuợc nhắc đến, cô đợi Jessica lên tiếng phản đối :

“Vâng! Không vấn đề gì cả.” – Jessica nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy tối nay chúng ta hãy ra ngoài vui chơi một tí đi. Coi nhu thư giãn và chào mừng đặc vụ Hwang quay vềnhé – Nguời đàn ông vui vẻ nói.

Tất cả mọi nguời reo lên rồi nhanh chóng quay lại chỗ làm việc của mình. Tiffany cũng buớc đến bàn làm việc mới của mình, cô liếc nhìn Jessica và thầm nở một nụ cuời, cô vui khi Jessica cuối cùng cũng tha thứ cho cô.

----o0o----

“MinYoung và Yuri ở phòng bên phải. Còn em và Sunny ở trên lầu.” – Yoona từ tốn nói khi đi một luợt khắp căn nhà mà tổ chức mới thuê cho cả nhóm để thực hiện nhiệm vụ lần này.

“Chúng ta sẽ ở đây trong bao lâu?” – Sunny hỏi khi thẩy chiếc balô xuống giuờng.

“Tuỳ thuộc vào nhiệm vụ ngày mai có thành công hay không.” – Yoona đáp khi cũng làm điều tuong tự.

“Này nhóc, em có nghi là chúng ta nên đi chơi không? Yuri và Sunny cũng cần đuợc thư giãn một chút truớc khi bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên chứ” – MinYoung đứng từ cửa nói.

Yoona quay lại ngay khi nghe thấy giọng nói của MinYoung rồi lại quay qua nhìn Sunny, nhận thấy ánh mắt chờ đợi ấy, cô khẽ thở dài rồi nói :

“Đuợc thôi! Nhung nhớ là đừng để lộ khuôn mặt quá nhiều.”

----o0o----

Yuri e ngại đứng từ ngoài nhìn vào trong. Cô đang ở sân truợt băng cùng Sunny với MinYoung, Yoona sau khi đi ăn đã quay về truớc để chuẩn bị vài việc cho nhiệm vụ ngày mai.

Yuri đứng thập thò ở ngoài sân, đây là lần đầu tiên cô đi truợt băng, nhìn mọi nguời truợt với tốc độ nhanh như thế khiến cô cảm thấy sợ hãi, nhưng dường như đâu đó một vài hình ảnh hiện lên trong cô, một thứ gì đó thật quen thuộc và cô lại chẳng thể nhớ ra đấy là gì.

Chợt có tiếng ồn từ phía cửa ra vào, cô đưa mắt nhìn và nhận một nhóm nguời vừa buớc vào. Tất cả bọn họ đều mặc đồ công chức màu đen. Họ đang tiến lại sát chỗ cô, ai nấy đều đang cười đùa rất vui vẻ, duy chỉ có một cô gái tóc nâu đeo khăn choàng che kín nửa miệng chỉ mãi cúi gầm mặt xuống như đang suy nghĩ điều gì.

“Yuri ! Lại đây nào” – Tiếng gọi của MinYoung khiến cô phải quay đầu lại.

Nhìn thấy bàn tay của MinYoung đang chìa ra trước mặt mình, Yuri vội khua tay :

“Em không biết truợt”

“Chị sẽ dạy em. Vào đây đi.”

Yuri bật cuời rồi nắm lấy bàn tay MinYoung, cô loạng choạng gần như té nhưng lại tự mình đứng vững được. Yuri kinh ngạc rồi thử truợt vài buớc nhỏ và cô chẳng hề bị té.

“Em khá hơn chị nghĩ đấy” – MinYoung cười thích thú.

Yuri ngơ ngác, cô vẫn thấy khó hiểu khi bản thân lại có thể đứng vững đến vậy.

Liệu… có thật rằng…cô chưa từng đến nơi này ?

Chợt một mùi hương thoảng qua khiến cô chú ý.

Mùi nước hoa này, tại sao lại quen như thế ?

Yuri vội nhìn theo nguời con gái vừa luớt qua mình. Một con gió thổi qua khiến mái tóc nâu ấy tung bay. Yuri lặng nguời, chợt một cảm xúc kì lạ dâng lên trong cô, nó thôi thúc cô hãy tiến lại gần cô gái ấy. Tiếng tim đập như trống trận, đôi chân đang từng bước từng bước trượt về phía trước,

“Yuri! Yoona bảo chúng ta quay về ngay đấy. Đi nào. “ – Bỗng giọng nói của Sunny vang lên khiến Yuri phải ngừng lại.

Cô ngập ngừng nhìn Sunny rồi lại nhìn cô gái ban nãy, cô ấy đã truợt đi một quãng khá xa. Yuri vẫn đứng yên đấy. Ánh mắt cô cứ mãi dõi theo cô gái tóc nâu cho đến khi hình bóng ấy xa khuất tầm nhìn. Yuri muốn rời khỏi đây, nhưng có điều gì đó lại ngăn cô làm điều đó. Hít một hơi thật sâu, Yuri tự trấn an bản thân rồi quay nguời buớc ra khỏi sân băng cùng Sunny và MinYoung.

Jessica bất giác quay đầu lại, linh cảm mách bảo cô rằng con nguời ấy đang rất gần đây. Đưa mắt nhìn quanh nhưng lại chẳng thấy bóng dáng quen thuộc đó, Jessica thoáng thất vọng, trong lòng bỗng cảm thấy bất an lạ thường.

----o0o----

“Cô Kim! Cô cần gặp tôi ạ?” – Người đàn ông lạ mặt lên tiếng ngay khi ngồi xuống chiếc ghê ở quán cà phê nhỏ ven đường.

Taeyeon nhẹ gật đầu, cô đưa tách cà phê lên, nhấp một ngụm rồi từ tốn nói :

“Tôi cần tìm một người tên Yuri. Kwon Yuri. Ông hãy giúp tôi”

TBC

Những ai mong muốn Yulsic gặp nhau thì hẹn các bạn ở chap sau. Có lẽ cách mình viết khiến nhiều bạn cảm thấy không quen và nghĩ rằng fic đã bị mất chất nên mình sẽ ngừng viết ở đây. Mọi vấn đề của fic sau này nếu có thắc mắc các bạn hãy liên hệ với loveboajjang. Xin cảm ơn.

This post has been edited by niherb: Yesterday, 01:01 AM

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro