[LONGFIC] 13 Hours [Chap 1 - 4], Jeti update 21.4.2012

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : uhm~ là mình =]]

Main couple: JeTi

Rating: uhm~ mình ko biết viết PG đâu ^^

Note: well~ thật sự thì đây là lần đầu mình viết fic. nếu có gì sai sót, mong mọi ng chỉ bảo thêm ^^

uhm~ fic này mình lấy ý tưởng từ 1 anime. 

chúc mọi ng một buổi tối tốt lành~ ^^

PROLOGUE

Tôi của ngày hôm qua…

Gửi tới tôi của ngày hôm nay…

Xin đừng quan tâm tới những trang giấy đã bị mất… bởi tôi chỉ xé bỏ những trang viết nhầm và vứt đi mà thôi…

Xin hãy luôn nhớ, kỉ niệm mà tôi có chưa bao giờ là chuyện buồn…

Trái lại hoàn toàn, đều là hạnh phúc…

Nhưng bây giờ, cũng xin hãy quên niềm hạnh phúc đó đi và cũng đừng thắc mắc hạnh phúc đó là vì lí do gì…

Chỉ cần biết, tôi ko đáng đc hưởng niềm hạnh phúc ấy…

Vì thế… tất cả chỉ là sai lầm. Hoàn toàn sai!... những việc đáng ra ko dc phép bắt đầu…

Nên đừng nghĩ gì về những trang giấy thiếu ấy, cứ sống bình lặng là dc…

Và, xin đừng liên quan tới người nào có tên là JESSICA…

Điều đó sẽ chỉ mang tới khổ đau cho cô ấy và chính bản thân mình…

Gửi: tôi của ngày mai

Từ: tôi của hôm nay

...

Cậu! cuộc đời cậu…

Mọi thứ…

13 tiếng ngắn ngủi…

Một điều vô lí như thế…

Nói xem, làm sao tớ có thể tin là thật dc chứ Fany…

Số phận thật là nghiệt ngã, phải ko?

CHAP 1

: CHỈ LÀ SỰ HÂM ĐƠ BẤT CHỢT THÔI

Jessica là sinh viên. 18 tuổi. 

Tự bản thân cảm thấy mình có chút khiếu âm nhạc, vì vậy cô đang theo học trong nhạc viện GJ.

Ko phải là ng có ước mơ to lớn vĩ đại gì cho lắm. thực ra thì, cô còn ko rõ mình mơ ước điều gì cũng như cần điều gì. Cuộc sống hiện tại của cô quá dư thừa vật chất.

Nhưng vật chất ko bao giờ là tất cả. cô cần cái khác, và thật ko may, đến bây giờ cô vẫn chưa thể có dc cái mình muốn.

Đừng hỏi về gia đình cô. Jessica ko thích bị người khác hỏi về vấn đề đó. Nếu bạn vẫn lì lợm, nhất định sẽ nhận dc ánh mắt chết người cùng câu nói cụt lủn: 

mẹ tôi đã mất. còn cha tôi? Tôi ko có cha. Giờ thì để tôi yên!

Jessica làm công việc bán thời gian ở một tiệm café nhỏ. Chủ tiệm café đó là một cô gái, hơn Jessica một tuổi, Yuri.

Là người có lối sống nội tâm và quá lạnh lùng, ngoài Yuri ra, Jessica ko hề có ai khác là bạn.

Nhìn chung thì, cuộc sống của Jessica khá đơn giản. nếu ko muốn nói là tẻ nhạt vô cùng.

4h30pm,

Quá chán nản vs việc nằm lì trên bàn để nghe bà cô già lải nhải gì đó, khi chuông vừa reng, Jessica đã túm lấy quai cặp và chạy ra khỏi lớp mặc kệ ánh mắt lúc đầu là bất ngờ rồi nhanh chóng đổi thành tức giận của vị giảng viên đã có tuổi.

Ngoài hành lang, Jessica vò nhẹ mái tóc mình đầy mỏi mệt rồi xóc nhẹ balo trên vai, lững thững từng bước hướng về phía cổng trường.

Vừa chạm bước chân đầu tiên xuống nền ximăng sân, đôi mày Jessica đã cau lại đầy bực bội. 

Nắng vẫn còn, và nó chiếu thẳng vào mặt cô. 

cô ghét nắng!

nắng rất chói, nó khiến cô phải thức dậy lúc sáng sớm. nó nóng, ko phù hợp vs ng chịu nhiệt kém như cô.

đi thật nhanh ra khỏi phạm vi trường học, chân Jessica tự động rẽ trái, cô biết đây ko phải đường về nhà mình nhưng lúc này cái cô cần là đi ngược hướng vs những tia nắng chết tiệt đang chiếu sau lưng.

Khẽ buông một tiếng thở dài vào ko khí, Jessica cho hai tay vào túi áo, chân vẫn tiếp tục bước đều. Cảm giác chán nản và trống rỗng chưa bao giờ buông tha cho cô.

Ngước mặt lên trời và hít vào một hơi thật sâu. Trầm ngâm, Jessica cảm thấy mình quá nhỏ bé so vs thế giới này. Cứ như là, cô ko hề tồn tại.

Bỗng, một nơi thu hút dc sự chú ý của Jessica. bên kia đường có một công viên nhỏ, nó vắng người. môi khẽ nhếch lên thành nụ cười nhạt, Jessica chậm rãi băng qua đường. và Jessica ko hề hay biết, quyết định tiến vào công viên này chính là khởi nguồn cho mọi sóng gió sau này của cô.

- Có công viên ở đây nữa huh?

Jessica lẩm bẩm và ngồi xuống một chiếc xích đu nhỏ cũ, sơn tróc cả ra. Dậm chân đẩy nhẹ, cái ghế sắt cùng với cô tung ng ra sau, rồi lại về trk, lại ra sau. Tiếng cót két vang lên nho nhỏ.

Cô tự hỏi và chợt thấy rằng, dù đã chuyển tới đây dc 2 tháng, song bản thân vẫn chưa khám phá ra hết mọi ngõ ngách nơi mình đang sống. cô thừa nhận, mình có đôi chút vô tâm. Nhưng ai quan tâm điều đó chứ? 

Ông ta còn chả biết mình đag ở đây. Ông ta ko phải là appa mình.

Sự thật là, Jessica có cha. Nhưng Jessica ko thừa nhận điều đó. Cô kiên quyết từ chối chuyện mình có một người cha.

Tôi hận ông! Mãi mãi…ông đã hại chết mẹ của tôi. Và giờ thì chỉ lo hú hí vs ả đàn bà khốn kiếp đó!

Jessica đã có một khoảng thời gian khá đau khổ đối vs gia đình của mình. từ một cô bé ngoan ngoãn hay cười, sau cái chết của mẹ mình, cô thay đổi thành một con người khác. Chính là con người hiện tại. 

Đó có thể dc hiểu là một vỏ bọc. Đơn giản là cô ko muốn đau khổ nữa, dù là vì bất kì lí do nào.

Chính vì vậy, lựa chọn sống vô tâm với cả thế giới có lẽ là tốt nhất cho bản thân cô.làm vậy, cô sẽ tránh dc tổn thương lần nữa. nhưng đồng thời, cô hiểu rằng mình cũng phải tự bản thân chống chọi lại vs sự cô đơn. Cô đơn, là 1 cuộc sống kinh khủng.khi mà mọi thứ qua mắt thật trống trải và rỗng hoàn toàn. 

Khi 1 ai đó nhìn vào Jessica, họ sẽ thấy đôi mắt ấy thật lạnh và sun vòi vì sợ sệt.sự quan tâm họ dành cho cô chỉ dừng lại ở đó. Ko hơn! Bản thân Jessica có lẽ cũng chỉ mong mọi ng sẽ sợ và lánh xa mình, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn chờ, vẫn hy vọng một ngày, có ng sẽ nhìn xuyên qua dc sự lạnh lùng trong đôi mắt cô, thấy dc tâm hồn mong manh dễ vỡ của cô. và có thề chữa lành, hay chỉ cần xoa dịu những vết thương dù đã lành miệng nhưng vẫn luôn nhức nhối.

Mãi suy nghĩ mà Jessica quên luôn cả thời gian.Giật mình thì nhận ra trời đã nhá nhem rồi, khẽ thở dài, đã định tạm thời quên hết mọi thứ đi, vậy mà cô vẫn để nó quẩn quanh trong đầu và quên béng mất dự định xả stress ban đầu.xóc lại balo một lần nữa, Jessica đứng dậy, dợm bước ra về.

Và ngay khoảng khắc đó, một hình ảnh lướt nhanh qua mắt Jessica.

Là một cô gái!

Có lẽ chỉ trạc tuổi mình.

Jessica nghĩ vậy, cô lia mắt một lượt từ trên xuống dưới cô gái.trong cái nhá nhem tối này, cô chỉ thấy dc mái tóc đen mượt xỏa dài qua vai, cô ấy mặc một chiếc váy kem, càng làm toát lên sự trong sáng tinh khôi của một thiên thần. có lẽ cô ấy ko thấy Jessica vì còn đang bận dán mắt vào quyển sách nhỏ trên tay.

Hm! Thiên thần chắc cũng giống vậy thôi phải ko?

Nếu tự dung ko có những giọt nước nhỏ rơi vào mặt, chắc Jessica vẫn còn đứng đó ngẩn ngơ nhìn cô gái lạ mãi mất. trời bắt đầu mưa?

- Ko phải chứ? Hôm nay là ngày quái gì vậy?

Một cách vội vã, Jessica theo phản xạ che 2 tay lên đầu và chạy nhanh vào hàng hiên ngay cạnh cái đu quay lúc nãy. Khẽ liếc nhìn qua phía cô gái vừa rồi, cô hơi nheo mắt khó hiểu khi thấy cô ấy vẫn ngồi lì ngay đó và ko có dấu hiệu chạy đi trú mưa dù trời mỗi lúc một nặng hạt hơn. Lòng tự nhủ chắc cô ta bị hâm, Jessica dứt mắt khỏi và quay mặt sang hướng khác. Nhưng nói là nói vậy thôi, chứ đầu Jessica vẫn tự động quay qua quay lại vs tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.

2 phút…

5 phút…

- Achoo!

Một tiếng hắt hơi từ cô gái nhỏ khiến Jessica quay phắt sang nhìn.cô có thể thấy dc thân thể ấy đang run lên, 2 tay quàng quanh ng, thít sát lại.

Cảm thấy khá khó chịu, Jessica chạy nhanh ra và đứng trước mặt cô gái ấy.

Từ lúc nào mà mình thích quan tâm tới người lạ vậy? 

Jessica quả thật ko hiểu, cứ như có một thế lực vô hình nào đó bắt cô phải lưu tâm tới cô gái kì lạ này.

Trước ánh mắt ngơ ngác đó, Jessica khẽ cau mày và cuối xuống nắm tay cô gái lạ.

Một cảm giác kì quái bỗng từ đâu xuất hiện.nó khiến Jessica cảm thấy lúng túng và ko thể diễn tả dc, cứ như có luồng điện vừa vụt qua cơ thể. Bàn tay này, dù đang lạnh buốt vì mưa, ko hiều sao lại mang tới cho Jessica một sự ấm áp dễ chịu thật thoải mái.

Ầm!

Tia chớp xẹt ngang bầu trời, để lại những tiếng vang âm ỉ khiến Jessica giựt mình tỉnh khỏi cảm giác đó, cô liền kéo cô gái ấy đứng dậy và chạy theo mình vào hàng hiên lần nữa.

Khi đã chắc rằng cả hai đều tránh dc sự tiếp xúc vs những giọt nước, Jessica liền buồng tay cô gái ấy ra rồi lẳng lặng quay sang chỗ khác.

Ko gian đột ngột im ắng. đơn giản vì Jessica cũng ko biết nên làm gì tiếp theo. Tự dưng chạy ra kéo con ng ta đi, rồi giờ thì im như cục đá. Nó khiến cô thấy mình thật kì cục.

Gods! Mình vừa làm cái khỉ gì vậy? chắc cô ta nghĩ mình là đồ rỗi hơi.

- Cảm ơn nhé!

Một giọng nói trầm ấm vang lên khe khẽ bên tai Jessica.

- …

Jessica quay mặt lại nhưng ko nói gì, chỉ khẽ gật đầu. lần này thì cô có thể thấy dc hết khuôn mặt ng đối diện. 

Quả thật quá bất công nếu cô ấy chỉ dc coi là con người. chúa ơi! Đây THẬT SỰ là thiên thần!

Và tâm trí Jessica bị hút vào đôi mắt ấy.một đôi mắt đen huyền sâu hun hút đang cong vòng lại thành vầng trăng khuyết. chiếc mũi cao thanh tú và bờ môi đầy đặn. mọi thứ của cô gái này đều khiến Jessica ko thể rời mắt khỏi dc.Và ánh mắt Jessica thì vẫn dính chặt nơi bờ môi căng mọng của người đối diện.

*nhìn*

*nhìn*

[ko chớp mắt]

Chợt nhận ra mình đã nhìn thằng vào ng ta rất lâu, vẫn vs khuôn mặt lạnh băng dù rằng tâm trí đang rất bối rối, Jessica lại quay mặt đi.

Ơn chúa là cô ấy ko thể thấy sự lúng túng của mình. Tỉnh lại đi Jessica, mày vừa nhìn chăm chăm vào môi cô gái kì lạ kia đấy!

- Achoo!

Tiếng hắt hơi lại vang lên. Jessica [lại] quay qua nhìn lần nữa, cô nhận ra cô gái này đang ăn vận rất phong phanh trong thời tiết mưa gió, mà chiếc váy thì đã ướt.

Sẽ cảm mất.

Ngần ngừ một lúc, Jessica khẽ thở dài vì lòng tốt đột xuất của mình, cô cởi áo khoác ra trk cái nhìn khó hiểu của ng đối diện.và khi cô gái còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì cái áo khoác đã dc choàng quanh ng cô.

Ánh mắt to tròn lộ rõ vẽ ngạc nhiên.

Hm~! gì mà trố mắt thế. Và lạy chúa tập 2, chính tôi còn ko hiểu bản thân đang nghĩ gì hay làm gì nữa.

Ko gian lại im ắng…

- Cảm ơn nhé. Áo ấm lắm. nhưng… trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi àh?

Cô gái lạ lên tiếng hỏi.một câu hỏi khiến Jessica thấy buồn cười.

Gì chứ! Dĩ nhiên là ko rồi! chỉ là lâu lâu tôi hâm hâm đơ đơ thôi.

Khẽ bật cười vs suy nghĩ của mình, Jessica đáp lại vs giọng ngang phè:

- Ko, ko quen. Đừng ngạc nhiên, chỉ là tôi nóng. 

- …

- …

- Dù gì thì… cảm ơn vì cái áo.

Và cô gái ấy lại nở nụ cười một lần nữa.và lần này thì Jessica đã rút dc kinh nghiêm, cô ko dám nhìn vào đôi mắt đó vì sợ sẽ lại bị thôi miên mất.

- C..cô làm quái gì mà thấy trời mưa vẫn ngồi đó vậy?điên hả?

Cái khỉ gì nữa thếJessica?Mày học thói xen vào chuyện của ng ta từ hồi nào vậy?

- Àh ko. Tớ đang chờ bạn. cậu ấy dặn tớ ko dc đi đâu cả. nên…

Huh? Dù là dc dặn thế nhưng mưa mà. Thế nếu mình mà ko kéo cô ta vào thì cô ta cũng vẫn ngồi đó thật huh?

Len lén liếc nhìn cô gái đó, Jessica nhướng mày vì khó hiểu.con người này rốt cuộc là thế nào vậy?

Nhưng rồi cô cũng chỉ đánh một tiếng thở dài, khoanh 2 tay lại vs nhau. Quả thật thì… cũng hơi lạnh nhỉ?

- Tớ là Tiffany, Hwang Tiffany. 

- … 

- …

- …

- Xin, xin lỗi nếu đã làm phiền cậu, chỉ là…

- Jessica. 

- …

Cô gái nhỏ hơi ngạc nhiên vì sau một khoảng lặng ngượng ngùng, Jessica đã đáp lại. 

Đôi mắt Tiffany lập tức cong lại thành hình lưỡi liềm khi biết dc tên người đối diện.

- Rất vui dc biết cậu, Jessica…

Và khi đoạn đối thoại lời thì ít mà quái quái thì nhiều vừa kết thúc thì Jessica nhận ra trời đã tạnh mưa.Cô đeo balo vào rồi thản nhiên bước khỏi mái hiên. Cô gái lạ thấy vậy vội gọi với theo:

- Jessica, cậu quên áo này.

- Cứ giữ đi.

Vẫn ko quay mặt lại, Jessica chỉ đưa tay lên phẫy vài cái , chân vẫn đều bước và chẳng mấy chốc đã khuất bóng sau ngõ rẽ.

Còn lại một mình, cô gái vẫn đứng đó nhìn theo hướng Jessica đã đi, nụ cười rất tươi lại lần nữa hiện lên trên môi. Cô lôi từ trong túi ra cuốn sổ nhỏ và cầm bút ghi chép lại gì đó. Một niềm vui kì lạ dâng lên. vì chiếc áo? Lòng tốt ngẫu nhiên?lời nói ngang phè nhưng chất chứa sự quan tâm? ừ, là chúng. Nhưng tóm lại, đều là về con ng mới quen kia, ng tên là Jessica.

Một cái tên đẹp.

Jessica~liệu chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?

Và…

Đó là cách mà họ đã biết đến sự tồn tại của đối phương trên thế giới này…

Nếu lúc đó, Jessica ko cho Tiffany biết tên, thì mọi thứ, có lẽ đã ko phức tạp như thế ở đoạn đường còn lại của đời họ.

Tại sao tớ lại ko nhận ra điều đó sớm hơn?

Ngay từ đầu, bánh xe đã đi chệch hướng mất rồi…Fany… tớ phải làm sao đây?

Tiffany’s diary

Hôm nay tôi đã gặp một cô gái. Jessica, một cái tên rất đẹp đúng ko?

Cô ấy rất xinh.nhưng kì lạ là ánh mắt cô ấy có vẻ buồn và cô đơn. Tôi ước gì mình có thể sưởi ấm nó, sưởi ấm tâm hồn cô ấy, ko phải mắt chính là cửa sổ tâm hồn con người ư? Haha, nghe thì thật là buồn cười nhỉ?

Muốn giúp 1 ng mới quen chưa dc 1 giờ đồng hồ?

Nhưng…

Dù sao, bản thân tôi, cuộc đời tôi, số phận tôi, cũng đã quá kì lạ rồi. thêm chút nữa, cũng ko sao. ^^

Ps: cậu sẽ lại tới đó chứ? Tớ chưa trả áo cho cậu mà. Nhưng thật ra trả áo chỉ là lí do phụ. Cái chính là…tớ muốn gặp lại cậu.liệu… tớ có thể ko?

Jessica…

end chap 1-1

CHAP 2

: LỜI HỨA…

Jessica’ diary

Thứ 7, 8/4,

Đã một tuần rồi từ lúc tôi gặp cô gái kì lạ đó. Tiffany.

Bạn phải tin tôi 1 điều, đó là tôi ko bao giờ nhớ dc tên ng khác, trừ bạn thân siêu kute của tôi là Yuri. Những cái tên luôn gây phiền phức, nó tạo ra sự ràng buộc giữa các mối quan hệ. một lí do nhỏ khác là vì trí nhớ tôi quá hạn chế để có thể nhét bất kì cái tên nào vào, trừ Yuri MUAHAHAHA~

Nhưng thật kì lạ phải ko? Đã 1 tuần rồi, và cái tên Tiffany vẫn in đậm trong tâm trí tôi.Đây là cái tên thứ 2 sau Yuri mà tôi có thể nhớ.

Đừng hỏi vì sao vì chính tôi cũng ko biết. thật đấy!

Nhớ dc tên cô ta đã là điều kì cục rồi, và tôi nghĩ não tôi cũng đã gặp vấn đề khi mà hầu hết thời gian gần đây, trong tâm trí lại tràn ngập hình ảnh cô ta, mà ko chắc chắn nó đã có vấn đề, tôi vốn điên mà, muahahaha.

Mái tóc đen, chiếc váy kem, làn da trắng mịn, cặp môi căng mọng, và, đôi mắt cười.nhưng tất cả đều thua Yuri.

Lạy chúa và chết tiệt, tôi hận bản thân vì ko thể thẳng chân mà đá bay cái hình ảnh nụ cừoi đó đi. Nó ám ảnh tôi.tôi cũng ko hỉu bằng cách nào mà nụ cười ấy lại tự ý xâm nhập vào đầu tôi và dc phép ở đó lâu đến vậy? nhưng hình ảnh Yuri siêu kute ở trong đầu tôi còn lâu hơn =]].

Nếu có ai biết dc chuyên này chắc tôi xấu hổ mà chết mất.nhưng sự thật là đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy cô ấy. gods! Đó là một cô gái, lần đầu tiên gặp, có vẻ đẹp tựa thiên thần, 

Tiffany 

Yuri.

Tôi… muốn gặp lại cô ấy, một lần nữa.chỉ là để đòi cái áo, ko gì cả. là vì cái áo thôi!Vì sự thật là tôi quá keo đó mà~

- Cái quỷ gì thế này? YURI! Sao cậu dám thêm thắt lung tung, gạch xóa dơ bẩn nhật kí của tôi???

[vâng! Thật ra mấy phần in đậm là do Yuri thêm vào =]], ôi trình tự sướng~]

Cầm quyển nhật kí trên tay, Jessica ko thể tin dc vào mắt mình nữa. gì mà Yuri siêu kute? Điên àh?Thần kinh àh? Có một cô chủ hâm hâm lại hay tó mó vào đồ người khác như Yuri thật đúng là thảm họa cho Jessica.

- Gì là gì. Tớ chỉ thêm và sửa xíu cho sinh động thôi mà~

Yuri, chủ quán café nơi Jessica làm thêm, là một cô gái xinh đẹp, tính tình thì hơi quái đản 1 chút, tài năng tháo vát, nhanh nhẹn. Trước vẻ cau có của cô nhân viên nhỏ, Yuri vẫn làm như ko và tỉnh bơ.

- Cậu có biết tôn trọng đời tư ng khác ko vậy hả? nhìn cho kĩ này- Jessica chỉ tay vào dòng chữ “diary”- là nhật kí! Cậu ko có quyền đụng vào chứ đừng nói là sửa. và làm ơn đi chời, những câu cậu sửa chả có quái gì đúng sự thật cả.

- What? Có gì mà ko đúng? Tớ đẹp, tớ kute, tớ có tóc đen mượt mà, bo đỳ sệc xy, ừ thì hơi đen, nhưng môi tớ cũng đẹp và mắt tớ cũng đẹp chứ bộ! thua gì cái cô típ pa ny gì gì đó chứ!

Yuri tức mình nện chân xuống sàn. Bĩu môi trông trẻ con cực kì.

- Là Tiffany. Tif-fa-ny. Đi cải thiện lại cách phát âm đi cô chủ àh. Và giờ thì đã trễ rồi, tớ về đây.

Jessica giễu cợt và vỗ nhẹ vào một bên má Yuri. Cô cởi tạp dề, vắt lên thành ghế gần đó rồi vẫy tay, bình thãn đi ra khỏi quầy.

- Yah! Mới 4h30 mà. 5h mới hết ca mà. Cái cậu này! Ít ra cũng phải công nhận tớ đẹp hơn Típ-pa-ny đã chứ? Yah!

Mặc kệ cái con người đen đen đang thét gào kia, Jessica cười nhẹ rồi thản nhiên mở cửa bước ra. Cô biết Yuri chỉ nói thế thôi chứ đời nào trừ lương của cô.Sự thật là Jessica rất quý Yuri, Yuri là một cô gái tốt bụng, tuy hơi hâm.Cô ấy quan tâm tới Jessica và thường giúp đỡ Jessica.Yuri là ng bạn duy nhất, cũng là ng duy nhất Jessica tin tưởng.

Ra khỏi quán, Jessica cũng ko biết đi đâu. Cô thọc hai tay sâu vào túi áo khoác, khẽ co mình lại trong thời tiết lành lạnh này. Trùm mũ lên đầu, Jessica thơ thẩn bước dọc theo con đường mòn. Nhận ra phía trước là đường ray xe lửa, cô đứng tần ngần một lúc rồi nhảy phốc lên 1 bên ray đứng.

Giang 2 tay ra để giữ thăng bằng, Jessica bước từng bước chậm rãi trên thanh sắt dài ấy. cô ngẩng mặt lên trời.

Hôm nay nhiều mây đen.

Chẳng mấy chốc sẽ mưa thôi phải ko?

Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến những ngọn lau mọc 2 bên đường dạt về một bên. Jessica hít một hơi đầy căng buồng phổi.chẳng hiểu sao tâm trí cô lại lần nữa hiện lên hình ảnh của Tiffany. Một thiên thần dưới lốt con người. 

bỗng dưng cô muốn gặp lại cô gái ấy. 

Nhưng…

Ngay lập tức Jessica lắc đầu rũ cái suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí. Gặp lại ư?Bằng cách nào khi mà cô chỉ biết mỗi cái tên?

Mỉm cười, cô lại ngước lên nhìn bầu trời lần nữa.khẽ nhắm mắt. cô thả tâm hồn mình nhẹ trôi theo những làn gió chiều muộn. căng mình ra hết cỡ, Jessica nâng người lên, như muốn hòa làm một vs ko gian bao la này.

Giá dc làm gió thì thích nhỉ? Tự do…

Tách! Tách!

Mở mắt, Jessica nhận ra, lại lần nữa những hạt nước từ trên trời rớt xuống đã phá ngang dòng suy nghĩ.thở nhẹ một hơi, Jessica sửa khăn quàng cổ và cẩn thận cài khuy áo khoác lại, bước khỏi đường ray, lửng thững đi.

Hình như… đây ko phải đường về nhà mình?

Jessica nheo mắt lại, cô nhìn quanh cảnh hai bên đường. Quả thật đây ko phải đường về nhà cô.

Đi nhầm rồi thì phải?

Nhưng cô vẫn thấy cảnh vật nơi đây rất quen, cố lục lọi trí nhớ kém cỏi của mình. Thật tập trung.

Bản thân Jessica thấy thật kì lạ, đây là một trong những lần hiếm hoi cô nghiêm túc suy nghĩ.

Sau khi chân đã bước thêm dc dăm bước nữa. Jessica đã nhớ ra đây là đâu.

Khu công viên!

Là nơi đã gặp cô gái ấy, Tiffany.

Lòng Jessica bỗng cảm thấy hồi hộp, cô sẽ gặp lại thiên thần ấy chứ?

Nhưng rồi Jessica cũng gạt đi suy nghĩ ấy, trời đang mưa mà, làm gì có ai điên mà ở ngoài trong thời tiết giá rét này.

Đưa tay gãi gãi đầu, Jessica khẽ thở dài, vẻ mặt vẫn như ko quan tâm, song dù rất mờ nhạt, trong đáy mắt cô vẫn ánh lên một vẻ thất vọng.

ừ, làm quái gì có ai điên đứng đó chứ. Mà cũng chả có lí do gì để cô ấy có thể ở đó. Mày điên hả Jessica?Đứng dưới mưa, và chờ trả áo khoác cho mày ư? 

Quay gót, Jessica cuối mặt và dợm bước đi hướng ngược lại, về nhà cô.

Song ko hiểu sao…

Có một điều gì đó níu chân cô ở lại..

Cái linh cảm hình như có người đợi mình trong công viên đang ngăn cản bước chân Jessica và thôi thúc cô tiến lại gần đó.

Khi tâm trí còn đang đắn đo phân vân, thì ko hiểu bằng cách nào, thân thể cô đã đứng trk cổng công viên.

Tự nhủ thôi thì có dạo qua một vòng cũng ko chết ai. Jessica bước vào.

Hình như hôm bữa mình ngồi ở xích đu.Thẳng, quẹo trái, sau vườn hoa thì phải.ohm, chính xác. 

Aw~ mình đúng điên, làm gì có…

Và họng Jessica nghẹn lại, ko biết có phải đang lạnh quá mà hoa mắt ko? Nhưng đằng đó, dưới mái hiên, chính là cô ấy!

Tiffany!

Gì chứ?Có thể cô ấy đợi ai đó khác thì sao?Cái gì đảm bảo cô ấy đợi mình chứ?

Nhưng rồi một thứ đập vào mắt Jessica, khiến ý nghĩ cô gái ấy đang đợi mình càng tăng mạnh mẽ hơn. Trên tay Tiffany là cái áo khoác của Jessica. 

Rõ ràng là cô ấy đợi để trả áo cho mình. mà gì cơ? Đã 7 ngày rồi kể từ khi mình đưa cô ta cái áo đó.

Nuốt nước bọt, Jessica quyết định tiến tới hỏi.ừ thì nếu phải thì chỉ là cô tới lấy lại áo. Còn ko phải, thì thôi.

Cố bằng tất cả vẻ bình thản của mình, Jessica bước ra khỏi lùm cây và tiến tới, đứng dưới mái hiên, bên cạnh cô gái có cái tên Tiffany. Lần này thì cô gái ấy đã ăn mặc ấm áp hơn. Áo lông trắng dày, đội mũ len nhưng cánh mũi thì đã đỏ ửng lên, chứng tỏ cô đã ngồi đây rất lâu.

Một sự im lặng kéo dài, Jessica ko biết mở lời như thế nào khi thấy Tiffany cứ nhìn chằm chằm mình mà chẳng hề lên tiếng. hình như cô ấy đã quên Jessica thật rồi.

Thế còn cái áo thì sao?

ủa? gì kì vậy?

sự thật là mặt Jessica đang nghệt ra như thế này: =.=!

lại đưa tay gãi gãi đầu, Jessica nghĩ thôi thì bỏ đi, định bước khỏi thì một cảm giác mềm mại khẽ chạm vào khuỷu tay cô, níu giữ. Quay đầu lại, Jessica thấy cô gái Tiffany đó đang nắm lấy tay mình, mặt ngẩng lên nhìn cô.

ngay khi ánh mắt cả hai chạm nhau, cái cảm giác kì lạ hôm bữa lại dâng trào trong người Jessica khiến cô khẽ rùng mình và lúng túng. Liếc qua chỗ khác tránh đi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đôi mắt cả 2 giao nhau, Jessica có thể thấy được sự bối rối trong đôi mắt đen láy ấy, và… má cô ấy chợt đỏ lên.

Đứng thẳng lại, Jessica khẽ tằng hắng 1 tiếng nhỏ. Nhìn Tiffany với vẻ hỏi: có gì vậy?

Và tiffany thì cũng đứng lặng im một hồi, cô nhìn Jessica, định mở miệng nói, rồi lại thôi, ánh mắt thì cứ lấm lét, hai tay chỉ chỉ vào nhau ngại ngùng.

Lông mày Jessica nhíu lại, Jessica thấy cô gái này thật khó hiểu.lần trước, và cả lần này. 

- Xin lỗi. nhưng… cậu là Jessica?

Và cuối cùng thì cô gái Tiffany đó cũng lên tiếng, giọng nói thì đã nghèn nghẹt vì lạnh.

- ừ, là tôi. Nếu tôi nhớ ko nhầm thì cô là Tiffany?

- Đúng rồi! tôi là Tiffany. Vậy cậu đúng là Jessica.

Cô gái đó reo lên mừng rỡ và mắt lại cong vòng lại.

Và lần nào cũng vậy, cứ hễ nhìn thấy nó là Jessica lại có cảm giác mặt mình nóng lên. Cô đã đang và sẽ luôn bị nụ cười đó đánh gục. 

- Cô làm gì ở đây? Trong thời tiết giá lạnh này?- Jessica hỏi bằng một giọng khá lạnh lùng.

- Àh, đây!- Tiffany vội chìa tay ra, trên tay cô là cái áo khoác hôm nào của Jessica- tôi… đợi cậu, tôi nghĩ tôi phải trả lại cậu cái này.

- …tôi đã bảo khỏi mà.

- Thế, thế àh? Xin lỗi tôi ko nhớ cậu có nói thế. Nhưng dù gì cũng là của cậu, lấy nó thì thật ko phải.

- …

Im lặng.Jessica nhìn chăm chăm cô gái. Vì một cái áo khoác mà đứng đợi dưới thời tiết thế này? 

Ôi trời! cô ta làm mình thấy tội lỗi quá đi mất~

Rồi Jessica cũng cầm lấy cái áo khoác. Chợt nhận ra cô gái ấy ko hề mang theo dù hay áo mưa. Jessica hỏi:

- Cô ko mang dù sao? Làm thế nào về?

- À, cảm ơn cậu đã quan tâm. Khi nào tạnh mưa, tớ sẽ về.- eyesmile~

- …

- …

- …về chung đi.

- Huh?

- Tôi dẫn cô về nhà.

- …

[một khoảng lặng]

- Er, ý cậu là, về nhà cậu á?

- Nope! Là nhà cô.

- Àh…

Tiffany cười thật tươi.Cô xích người lại gần vào trong dù của Jessica.Trong lòng cảm thấy vui kì lạ.

- Achoo!

Tiffany lại hắt hơi. Hai cánh mũi đã tê cứng.

Đột nhiên, một lực nhẹ kéo Tiffany sát lại và bàn tay lạnh cóng của cô đang yên vị trong túi áo khoác của cô cô gái bên cạnh, Jessica, và sau đó là bàn tay nhỏ cũng lạnh ko kém của Jessica chồng lên trên tay Tiffany, những ngón tay thon dài ấy siết lấy tay cô thật chặt. Quả thật, điều đó làm tay Tiffany ấm lên đáng kể.

- Chỉ là tôi sẽ thấy tội lỗi lắm nếu vì tôi mà ngkhác bị cảm. làm ơn bữa sau đừng có vì những lí do ngốc nghếch mà đứng dưới thời tiết này nữa đi.

Giọng Jessica có vẻ cáu gắt.nhưng Tiffany hiểu cô gái này chỉ đang lo lắng cho mình. Một nụ cười vô thức hiện lên trên môi Tiffany.Cô gật đầu, tỏ ý lần sau sẽ nghe lời.

- Achoo! Achoo!

Nhưng nói gì thì nói, Tiffany vẫn ko thể ngăn dc cái mũi quá nhạy cảm vs thời tiết lạnh của mình. những lần hắt hơi dần nhiều hơn. Nhận ra tiếng thở dài của người bên cạnh, Tiffany tự nhủ lòng phải cố gắng kiềm những cơn hắt hơi lại.ko hiểu sao cô ko muốn cô gái đang đi bên cạnh cảm thấy cô phiền phức. dùng tay bịt mũi lại, cố giữ cho nó ấm để ko phải phát ra âm thanh hắt hơi nữa.

Cái mũi này~ đừng có phá nữa coi~ hư quá đi mất.

- Bỏ tay ra đi.

Tiffany ngẩng đầu lên, ngạc nhiên. Jessica đã cởi khăn quàng cổ của mình ra hồi nào và đang giơ lên ngang cổ Tiffany. Còn chưa kịp làm theo câu nói như ra lệnh đó, thì Jessica đã kéo nhẹ tay Tiffany xuống, rồi dịu dàng choàng khăn quanh cổ Tiffany, che luôn cả mũi cô ấy.

ấm quá! Mình thật sự thích cảm giác này!

Tiffany đã nói vs lòng như vậy.cái con ng ăn nói ngoài mặt có vẻ cộc cằn này hóa ra lại thật là tốt. có lẽ Tiffany thích cô ấy mất rồi.

Khoan đã! Có phải mình vừa nghĩ mình thích cô ấy ko?

Tiffany lắc nhẹ đầu, cố rũ ý nghĩ đó đi. Cô có thể cảm thấy mặt mình đang đỏ lên. Khẽ liếc nhìn sang Jessica, nhưng cô ấy đã quay mặt đi từ lúc nào rồi.

- Đi hướng nào? Nhà cô ấy?

- …à, àh, cứ đi thẳng, có một ngôi nhà màu trắng, đó là nhà tớ. gần đây thôi.

Sau đó, suốt cả quãng đường, cả hai ko hề nói gì với nhau. Ko biết Jessica cảm thấy thế nào, chứ Tiffany ko hề thấy ngột ngạt, cô khá thích thú cái cảm giác ấm áp dc đi bên cạnh Jessica. Mãi tận hưởng nó mà Tiifany ko nhận ra mình đã gần tới nhà, cánh cổng màu trắng đang dần hiện ra trước mặt.

Tiếc nuối, Tiffany quay sang nhìn Jessica, khẽ mỉm cười.

- Tới nhà tớ rồi.

- Uhm.

Jessica dẫn Tiffany vào trong cổng và vào luôn cả sân. Đứng dưới hiên nhà và chắc chắn mưa sẽ ko chạm được vào Tiffany, Jessica mới buông tay ra.

Nhưng sự chần chừ từ Tiffany khiến Jessica phải chú ý. Tiffany vẫn ko rút tay khỏi áo khoác cô. ngẩng mặt lên, Jessica nhận ra Tiffany đang nhìn chăm chú mình. ánh mắt ấy lộ rõ vẻ nuối tiếc.

Và thật kì lạ là điều đó làm Jessica cảm thấy ấm lòng.Vô thức, cô nở một nụ cười với Tiffany.

Khỏi phải nói cô gái đối diện đã ngạc nhiên cỡ nào. Và ngay lập tức Tiffany cũng show eyesmile đáp lại.

- Cảm ơn cậu.

- Uhm.

- Tớ vào nhé.

- Uhm.

- Liệu… ngày mai…

- Hm?

- Erm… ý tớ là…

Cô ấy lại lúng túng và nói lắp như thế rồi.kute~

- Ngày mai?

- Ý tớ là, ngày mai chúng ta có thể gặp nhau ngoài công viên nữa ko?

- …

- …

- …dc, ko vấn đề gì!

Niềm vui mừng hiện rõ trên gương mặt thiên thần ấy.Tiffany ôm chầm lấy Jessica, thật chặt.

- Thật sao? Hay quá! Cảm ơn cậu, Jessica!

Jessica kinh ngạc, cô đứng chết trân.Não vẫn chưa tiếp nhận kịp những gì đang diễn ra.Chỉ biết rằng, cảm giác này tuyệt, quá tuyệt vời. Jessica thích nó!

ấm lắm! aw~ khoái quá đi mất~ nữa đi được ko….ưmmm…..

nhận ra bản thân hơi quá khích, Tiffany vội buông ng đối diện ra. Và lần này thì Jessica ko lầm. quả thật mặt Tiffany đỏ như cà chua chín ấy.

- Xin lỗi vì đã làm thế. Tớ…ý tớ là, giờ tớ sẽ vào nhà. Tạm biệt cậu.

Rồi cô ấy mở cửa, vẫy tay với Jessica lần nữa và biến mất sau cánh cửa.

Jessica cũng ko biết mình có vẫy tay chào lại cô gái ấy hay ko, cái cô còn cảm thấy dc chỉ là dư vị của cái ôm ấm áp đó. Cô cũng ko biết mình đã ra khỏi cổng nhà Tiffany bằng cách nào. Cứ coi như, hôm nay là một ngày kì lạ, và tất cả những gì chiều giờ Jessica làm, là ko có chủ đích đi.

Aw~ hôm nay mình sẽ ôm cái áo này ngủ~ ehehehe~

Quá đắm chìm vào cái ôm đó, Jessica hoàn toàn ko để ý, trên cửa sổ tầng 3, một ánh mắt đã dõi theo mình, từ lúc cô bước chân vào cổng cho đến lúc đi ra khỏi cổng. một ánh mắt dò xét, nghi ngờ và đầy bất an. Chủ nhân ánh mắt đó buông một tiếng thở dài nặng nề…

Và đó là lần thứ hai họ gặp nhau…

Cũng tại công viên đó…

Cùng với lời hứa: ngày mai gặp lại…

Đừng quên nhé Jessica…

Tiffany’s diary

Thứ 7, 8/4,

Tôi ko nhớ mình đã đứng ngoài công viên dưới thời tiết giá lạnh đó bao lâu.

Chỉ nhớ lúc cậu ấy, cô gái tên Jessica, tới là đã chập choạng tối rồi.

Wow~ phải nói là cô ấy rất xinh đẹp. nhưng ánh mắt thì vẫn như đã từng nói, nó buồn.

Tôi đã rất vui.Ko, nói đúng hơn là hạnh phúc. Vì lí do gì ư? Tôi cũng ko biết nữa. nhưng tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc.

Cảm giác ấm áp đó vẫn mãi ko thể nhạt được.hành động dịu dàng quàng khăn của cô ấy, cả bày tay ấm áp nắm chặt tay tôi. Và… nụ cười nhẹ ấy nó thật ám ảnh quá!

Mai chúng tôi sẽ gặp lại nhau.Tôi rất nôn nóng, rất rất nhiều.

Jessica~ nhớ tới đúng giờ nhé.

...

...

end chap 1-2

CHAP 3:XIN LỖI…

Hôm nay là một ngày tồi tệ đối với Jessica.

Là người kém vận động nên sức đề kháng của cô rất rất yếu.

Lần trước cô đã may mắn nhưng lần này thì ko, sau khi dầm mưa, Jessica đã bị cảm lạnh.

Và bây giờ thì cơ thể Jessica đang tỏa ra nhiệt rất nhiều. nếu bạn để vài củ khoai lang lên khăn mỏng, rồi đặt lên trán cô ấy, thì bảo đảm chỉ trong 5 phút, chúng đã chín nhừ.

Well~ cái đó là nếu bạn đủ can đảm mà đặt lên trán cô ấy.cho là bạn là người dũng cảm đi, thì đó cũng là bữa ăn cuối cùng đấy. tin tôi đi, ăn vài củ khoai trước khi chết ko no dc đâu. Nên đừng dại gì~

Haha, đùa cho vui thôi. Chứ nói thật thì, Jessica đang sốt rất cao.

Cả người cứ cứng đờ và nặng trịch. Qua đôi mắt mờ mờ Jessica có thể nhận ra đã là 9 giờ sáng. hôm nay là chủ nhật, nghĩa là cô phải làm ở chổ Yuri cả ngày. Và giờ thì trễ mất rồi.

Thật tệ là sức lực để nhích một ngón tay Jessica cũng ko có. Cô muốn gọi điện báo cho Yuri nhưng chịu thôi. Bây giờ cô đang phải nằm bẹp dí trên giường đây.

Những tràng ho ngày một nhiều hơn và cơn đau đầu thì cũng tăng lên đáng kể.

Thở mạnh một tiếng bực bội, Jessica quyết định thôi thì bỏ mặc chuyện đi làm luôn đi.

Và sau đó, cơn sốt đã đánh gục và khiến cô mê man.

Tại tiệm café,

Yuri’s pov

Ca làm của cô ấy hôm nay là từ 9h. Jessica đã trễ làm 15 phút. Tôi thật ko chịu nổi cái tật mê ngủ của cậu ta. Haiz…

45 phút.Nói thật là giờ tôi bực rồi nha. Bằng chứng là cái bánh xốp trên tay đã nát vụn rồi đấy. Jessica! Còn ko mau tới điiiiiii. Tôi chán lắm rồi, ko có ai để chọc cả.

1 tiếng 30 phút.Điên người, tôi chụp lấy điện thoại và gọi cho cậu ta.bài hát yêu thích duy nhất của cậu ta vang lên. Nhưng lâu thật lâu vẫn ko có dấu hiệu sẽ có 

người bắt máy.

Grừ! Tôi quăng điện thoại qua một bên. (Erm, nhưng quăng nhẹ thôi, lỡ hư tốn tiền mua cái mới =.=)

Giỏi thì cậu tới đây đi.Lần này tôi thề sẽ trừ lương cậu.khinh thường tôi quá đỗi! ko xin phép! Gọi thì ko bắt máy. Tới đây xem tôi có làm thịt cậu ko. Cả một mớ dưa 

leo dấu dưới bếp kia kìa. Muahaha~

Cây kim giây vừa nhích tới số 12. Giờ là 11h, nghĩa là cậu ta đã trễ làm 2 tiếng rồi.

Nếu muốn nghỉ thì cậu ta sẽ gọi điện cho tôi. Tôi biết mà, tuy là trẻ tự kỷ nhưng cậu ta luôn chặt chẽ giờ làm việc.

Sao thế nhỉ?Ko lẽ gặp chuyện gì?

Tai nạn?

Cướp?

Đi lạc?

Thấy ai đẹp quá nên theo trồng si? Ko, chỉ có mình mới thế thôi.

Aish! Cậu ta đang ở chỗ quái nào thế?

Lại với lấy cái điện thoại, tôi gọi cho Jessica một lần nữa nhưng kết quả vẫn như lần đầu.

Hưm…

Tôi…thật sự cảm thấy lo lắng rồi…

End pov

Đứng ngồi ko yên, Yuri cứ mãi dõi mắt ra phía ngoài cửa kính. Hễ nghe tiếng leng keng là cái đầu cô tự động quay phắt ra nhìn và thất vọng vì vẫn ko phải người cô chờ đợi.

Quá bồn chồn, Yuri ko nhầm lẫn đường vs muối thì lại chân phải đánh chân trái mà làm đỗ vỡ đồ cả, lại còn liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ hình con chuột đen mặc sịp đỏ treo trên tường. 

11h15 rồi.aishh!

Ko chịu nổi nữa, Yuri giựt phăng cái tạp dề ra khỏi cổ, chạy khỏi quán và quay cái bảng Open vào trong. Cô khum tay lại và hét cô gái hàng hoa đối diện.

- Coi quán dùm chút nhé Sunny.

Rồi mặc kệ cô gái nhỏ đó cũng gào lên hỏi vì sao, Yuri vẫn cắm cổ chạy thục mạng về hướng nhà Jessica.

Là một người ham mê thể thao, sức khỏe siêu tốt, trái ngược hẳn với cô mều vàng kia, chẳng mấy chốc Yuri tới dc nhà Jessica.

Nhà Jessica ko BỰ lắm. yeah~ đó là theo lời Jessica nhận xét. Còn với Yuri, nó QUÁ BỰ!

Nó đẹp! trang nhã và đơn giản với màu trắng. 

Nhưng một mình mà ở trong căn nhà rộng thế, Yuri hiểu Jessica có thể cô đơn như thế nào.

Đẩy nhẹ cổng vào khiến nó tạo ra một tiếng két nhỏ, hơi bất ngờ vì nó ko khóa.

Jessica vẫn chưa ra khỏi nhà? Hay là có ăn trộm vậy?

Cô tiến vào trong sân, lôi từ túi ra chìa khóa nhà (Jessica đã cho Yuri giữ chìa khóa sơ cua của mình, lí do là đề phòng Jessica làm mất), mở cửa chính , rõ ràng Jessica ko có ở phòng khách.

Nhìn quanh, yên tâm vì ko có dấu hiệu lục lọi. vậy là ko phải trộm rồi.

Hay ăn mấy món tự làm đến ma quỷ cũng hãi xong bất tỉnh nhân sự rồi?

Lẩm bẩm tự suy đoán lí do, Yuri quẹo vô bếp. chỉ toàn vỏ mì li ngồn ngộn trong đó, ko có dấu hiệu đã xảy ra một cuộc chiến nảy lửa nào. 

Yuri thở phào nhẹ nhõm.Cô tiến lên tầng trên.

Căn phòng đầu tiên vs cánh cửa có tấm bảng “CẤM DƯA LEO” to tướng. 

Ko biết hành động này có bị cho là xâm nhập trái phép ko, nhưng đã lỡ rồi. Yuri đứng tần ngần trước cửa, đưa tay chạm nấm đấm. xoay nhẹ!

Cạch!

Ko khóa!

Đẩy nhẹ vào, cô chỉ định nhìn thử xem nếu ko có Jessica thì sẽ chuồn ra.

Cả căn phòng tối thui, chỉ có vài ánh nắng may mắn len lỏi dc khỏi tấm rèm dày cộm. và vài tia nắng đó giúpYuri có thể nhận ra là Jessica đang nằm bẹp trên giường.

Được lắm Jessica Jung~ cậu quên giờ làm và đang ở cỏi mộng mơ nào đấy! báo hại tôi lo lắng đến thế này.

Yuri nhè nhẹ bước từng bước tới cạnh giường.

Định trêu Jessica một chút nhưng những giọt mồ hôi rịn trên trán cùng hơi thở nặng nhọc của Jessica làm Yuri khựng lại.

Như đã hiểu ra, Yuri vội cúi xuống và đặt tay lên trán cô mèo vàng.

Wa nóng~ 

ố~ dc đó. Khoai lang đâu. Tranh thủ tranh thủ ngay~

khẽ bật cười vs chính bản thân, Yuri thấy nhiều lúc mình cũng điên thật.

thôi ko đùa nữa, giờ thì cô thật sự lo lắng cho Jessica.

- Cậu ấy sốt cao quá~ Sica, ko sao đó chứ?

Yuri đặt tay lên vai lay nhẹ Jessica và gọi. Sau một vài lần cũng ko có tín hiệu nào cho thấy cô mèo này sẽ đáp lại.

- Được rồi, trước tiên phải hạ sốt cho cậu ấy.

Yuri đứng dậy và chạy đi kiếm khăn. Sau đó, cô làm lạnh nó rồi quay trở lại phòng giúp Jessica sửa tư thế nằm cho thật thoải mái rồi đặt cái khăn lên trán cô ấy.

Okay, tạm thời cứ thế đã.

Và có lẽ do hơi lạnh của vật thể tỏa ra trên trán, Jessica lờ mờ tỉnh khỏi cơn mê. Nặng nhọc chớp mắt vài lần, hình ảnh méo mó của Yuri hiện ra từ từ trước mặt cô.

Nhận thấy Jessica đã tỉnh, Yuri quỳ xuống, đưa tay vuốt những lọn tóc ướt mồ hôi đang vươn trên mặt Jessica qua một bên và nói nhỏ:

- Sica, cậu sốt cao lắm. nằm ngoan chờ tớ đi mua thuốc hạ sốt. Okay?

Khó khăn gật nhẹ đầu, mặc dù hai tai đang ù đặc nhưng cô vẫn hiểu Yuri đang nói gì.

Rồi sau đó Jessica lại thiếp đi lần nữa.

- Ưhm…

Người nằm trên giường phát ra tiếng rên nhẹ.Hàng lông mi khẽ động đậy, và mí mắt dần mở ra.

Jessica thấy chói, vẫn chưa thích nghi dc với luồng sáng bất thình lình đập vào mắt.

Khi đã quen rồi, cô nhận ra đây là phòng mình, và cô đang nằm trên giường. 

Một cái đầu gục gặc ngồi kế bên khiến Jessica chú ý, là Yuri.

Gượng người ngồi dậy, chiếc khăn rơi từ trán cô xuống. cầm nó lên và thấy chậu nước dưới đất cùng vài thứ thuốc vươn vãi trên bàn, cô hiểu rằng Yuri đã chăm sóc cho cơn sốt của mình.

Lại nhìn về phía cục than củi gà gật ấy, Jessica mỉm cười.

Cảm ơn cậu, Yuri.

Đánh mắt ra ngoài cửa sổ, Jessica nhận ra trời đã tối, có lẽ cũng trễ rồi.

Chờ đã…

Bỗng một điều gì đó xẹt ngang qua trí não Jessica.

Trời tối?

Công viên?

Tiffany!

Dù toàn thân còn nhức ê ẩm song Jessica đã vội bước khỏi giường. và tất nhiên, đầu Jessica quay mòng mòng và tay lỡ va phải ngừoi Yuri, khiến con người đen thui đó thức giấc. 

Cô dụi nhẹ mắt, nhìn thấy Jessica đã tỉnh, Yuri vội đỡ Jessica ngồi lại lên giường.

Yuri áp tay lên trán mình rồi lại áp vào trán Sica. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhiệt độ cô ấy đã hạ xuống phần nào. 

- Cậu thấy thế nào rồi?

- Tớ ổn. tớ cần ra ngoài.

- Gì cơ? Ko đâu. Cậu còn yếu lắm.- Yuri cau mày vì thái độ gấp gáp của Jessica.

- …

Jessica ko đôi co qua lại với Yuri nữa, cô lặng thinh và đứng lên, từng bước loạng choạng rời xa khỏi giường.

- Tớ ko để cậu bướng bỉnh vậy đâu Jessica.

Và Yuri đã nhanh hơn Jessica, chạy tới đóng sầm cảnh cửa lại rồi đứng chắn trước nó.Ánh mắt cương quyết của Yuri khiến Jessica phải cau mày.

- Tránh ra, Yuri.

- Ko

- Yuri!

- Đã nói ko!

- …

- Ko là ko!

- …tùy!

Buông một tiếng thở dài chịu thua, Jessica cũng đành quay trở lại giường và thảy mình lên trên đó.

Một nụ cười chiến thắng nở trên môi Yuri.

Cô trở lại ghế ngồi, rót cho Jessica một ly nước và ra hiệu hãy uống đi.

Jessica cầm ly nước, nhìn chăm chăm vào nó.

Tiffany! Chắc cô sẽ ko đứng đợi tôi mãi đấy chứ? 

Tôi hy vọng…

Là ko…

Xin lỗi vì đã lỡ hẹn…

Sau đó Yuri kiểm tra lại tình trạng Jessica lần nữa rồi mới yên tâm ra về.

Còn lại một mình, Jessica vẫn thao láo nhìn lên trần nhà.Nghĩ tới Tiffany.

Lòng bứt rứt và lời hứa sẽ gặp nhau cứ tua đi tua lại trong tâm trí.cô cắn nhẹ môi và phải nheo mắt vì cái đầu lại bắt đầu nhức nhối.

Xin lỗi…

Trước khi Jessica tỉnh dậy khoảng 1 tiếng.tại công viên nhỏ.

- Về thôi Tiffany!

- Ko…

- Cô ấy sẽ ko tới. cậu nhìn xem, đã trễ lắm rồi!

- Ko… cô ấy sẽ tới mà. Trong quyển nhật kí của tớ đã nói thế, cô ấy đã hứa mà.

Cô gái nhỏ vẫn lì lợm ko chịu về với cô gái kia, ương bướng giật tay ra khỏi cái xiết chặt và yếu ớt nói.

- Tiffany…cậu sẽ ko chịu nổi mất.

- …đi đi, cậu về đi.

- Tiffany…

- Cô ấy, Jessica… nhất định sẽ…

- FANY!

Và khi chưa kịp hoàn thành xong câu nói đứt quãng, đôi chân Tiffany bỗng ko còn cảm giác và toàn thân đổ ập về phía trước. Thật may là cô gái đó có thể chồm người tới đỡ kịp.

Tiffany đã mệt lả vì trời lạnh và ngất đi. 

Cô gái hốt hoảng lay gọi Tiffany nhưng Tiffany ko hề có dấu hiệu tỉnh dậy. cô liền xoay người lại và khó khăn đỡ Tiffany lên lưng, bước gấp gáp trong bầu trời gió rét.

Tiếng kít răng kèn kẹt phát ra từ cô gái ấy.

Cô ta…sao cô ta lại dám thất hứa cơ chứ? Chết tiệt!

Và đó là lần thứ 3… nhưng họ đã ko gặp dc nhau. 

Và dĩ nhiên, lời hứa đó đã bị mắc kẹt… 

Cậu đã ko tới, Jessica…

...

...

...

end chap 3

CHAP 4: TAEYEON!

Những tia nắng đầu ngày rọi tới cửa sổ, xuyên qua lớp màn và chiếu thẳng vào mặt Jessica.

Đôi mày khẽ chau vì chói song con sâu ngủ vẫn ương bướng cuộn cái chăn lại và lăn mình qua chỗ khác. Nhưng dù cái giường có là size queen hay king mà cứ lăn vòng vòng thế, cũng ko thể thoát khỏi chuyện là lọt khỏi giường.

Nhưng dù cơ thể đã chạm đất thì con sâu đó vẫn nằm bất động!

Rồi cái mền cùng vs con sâu quấn cứng ngắc trong đó đột nhiên cong người lại. rồi trườn, rồi cong, rồi trườn. ah~ ra đây là một con sâu đo. =]]

Cốp!

Đau!

Ko hiểu cái cạnh giường đã tu mấy kiếp để dc cụng vô đầu của Jessica.

[lại] bất động!

Jessica mở mắt, bung mền ra rồi ngửa người lên. Một tiếng thở dài bực bội phát ra từ kẽ răng.

Chớp mắt nhiều lần để làm quen vs ko gian xung quanh. Xoay đầu ra phía cửa sổ. bần thần một chút, vẻ mặt Jessica lại trở nên trầm ngâm.

Hôm nay nắng. ko tốt tí nào.

Và rồi vô thức Jessica lại liên tưởng tới nụ cừoi của Tiffany.Khóe môi cô khẽ cong lên.

Phải rồi, cô ấy cũng rực rỡ như ánh nắng vậy.đó quả thật là một thiên thần.

Nhưng nụ cười ngay lập tức biến mất, thay vào đó là lời hứa kia lại hiện lên trong tâm trí Jessica.Việc quên đi lời hứa ấy cứ mãi làm Jessica cảm thấy khó chịu và tội lỗi.dù rằng ko phải hoàn toàn do Jessica cố ý quên, chỉ là mọi chuyện đến quá bất ngờ. nhưng Jessica vẫn tự trách bản thân. Tối hôm qua cô cứ suy nghĩ về nó và ko biết bản thân đã thiếp đi tự lúc nào.

Nhắm mắt lại, rồi mở ra, Jessica hít mạnh một hơi cái ko khí trong lành buổi sáng. Và bước khỏi giường.

Okay~ thật kì cục vì mình lại dậy sớm thế này.

Jessica’s diary

Thứ hai, 10/4,

Thật phiền phức khi cứ bị bà cô già đòi đồ án bài tập.

Ko phải tôi cố tình quên, chỉ là tôi chưa thể nộp thôi mà. Có nhất thiết mỗi lần gặp mặt là lại tru tréo thế ko?

Sigh… thở dài có lẽ đã trở thành thói quen mất rồi.

Tôi ko thích trò chuyện. làm cơ miệng hoạt động quá nhiều thật ko tốt. huống hồ những đứa ở cái trường này chẳng thế khiến tôi thấy thích thú mà nói.

Tôi thích ngủ hơn. Có thể coi đó là khả năng đặc biệt của mình ko nhỉ? Tôi có thể ngủ hàng giờ đồng hồ vs chỉ một tư thế đấy.

Lên lớp, ngồi vào bàn, xếp 2 tay trong tư thế thoải mái và nằm lên, thế là tôi sẽ ngủ thẳng cẳng. và khi chuông ra chơi reng, sẽ là thời gian tôi ghi lại vài dòng vào cuốn sổ này. Rồi vào tiết, và tôi lại tiếp tục giấc ngủ tập 2.Chuông reng ra về, tôi một mình đi tới phòng nhạc, chơi vài bài piano, cứ coi đó là khoảng thời gian có thể giúp tôi lắng dịu lại tâm hồn đi. Và sau đó, tôi về nhà.

Đó là thời gian biểu quen thuộc đấy.chiều tôi sẽ đi làm tại quán Yuri, rồi về, ăn, và ngủ. [còn đồ án chắc đã bị xếp vào một xó nào rồi]

Nhưng giờ thì thời gian biểu đó ko còn chính xác nữa.

Gần đây, nó bị xáo trộn, vì Tiffany, cô gái tôi đã quen ở công viên.

Hơi khó chịu một chút vì ngày hôm qua tôi đã ko tới gặp cô ấy dc.

Có lẽ… hôm nay tôi nên đến đó lần nữa.

Chỉ là… để gửi một lời xin lỗi…

Mặc những lời can ngăn của Yuri, Jessica vẫn khăng khăng rằng mình ko sao, vẫn có thể làm việc được.

Và hiện tại, Jessica đang tiếp tục bưng nước ở quán Yuri.Cô đã cố làm thật tốt để bù lại ngày hôm qua. Bằng chứng là nãy giờ Yuri ko hề nghe tiếng đổ vỡ nào cả.

Nhưng một việc khiến Yuri chú ý, đó là thỉnh thoảng Jessica cứ liếc qua đồng hồ.

- Cậu ấy có hẹn gì sao?- Yuri lẩm bẩm, mắt khó hiểu nhìn theo Jessica.

Nhác thấy Jessica cua vào bếp, Yuri nhoài người ra khỏi quầy pha chế và hỏi.

- Hey, sao cứ nhìn đồng hồ hoài vậy?

Jessica tần ngần một lúc rồi thở dài.

- ừ. Tớ muốn tới nơi này một chút.

Yuri nhìn vào cái đồng hồ [cũng là chuột đen mắc quần sịp đỏ] trên tay. Một bên chân mày khẽ nhướng lên, cái môi bĩu ra làm vẻ nghiêm túc.

- Giờ là 4h45. Okay~ cậu có thể nghỉ.

Jessica nhìn chằm chằm cái con người đen thui đang đứng đó cười và cô cũng nở một nụ cười nhẹ đáp lại. cô cởi tạp dề và thảy cho Yuri. Lè lười~

- Tớ sẽ ko cảm ơn đâu. Lỡ mai cậu bắt tớ làm tới 7h tối thì sao~

Rồi cô phóng thẳng ra cửa, bỏ lại cái miệng đơ như cây cơ của cô chủ than củi .

- Cái cậu này~ mai ko nhét dưa leo đầy miệng cậu tớ ko phải là Yuri~

Yuri lầm bầm rồi lại cười một mình.lòng cũng cảm thấy đỡ lo khi Jessica đã có vẻ ổn hơn.

Nhưng…việc gì khiến cậu ấy quan tâm nhiều vậy nhỉ?

Jessica ko thích thể dục, vì vậy chạy cũng ko phải là sở thích của cô. bình thường đừng hòng bắt cô đi nhanh chứ đừng nói chạy.

Vậy mà lần này cô đã cố gắng chạy thật nhanh tới cái công viên ấy.chính hy vọng muốn gặp lại Tiffany đã khiến Jessica phải làm thế. Chưa bao giờ cô cảm thấy nôn nao và cần dc thấy người khác đến vậy.

Đứng lại trước cổng công viên, Jessica chống tay lên đầu gối và thở hồng hộc. mệt thật đấy!

Sau khi đã điều chỉnh lại dc nhịp thở, Jessica vội bước vào và tiến tới gần cái hàng hiên cả 2 đã cùng trú mưa.

- …

Hụt hẫng!

Cô ấy ko ở đó…

Đôi mắt Jessica thoáng buồn, vẻ bồn chồn phấn khởi xẹp xuống nhanh chóng.Lại lia mắt một vòng quanh công viên với hy vọng có thể Tiffany chỉ đứng chỗ nào đó khác thôi, nhưng rồi tiếng thở dài não nề cũng dc Jessica hắt ra.Ko có Tiffany.

Chán nản gãi đầu, Jessica chậm chạp bước tới chỗ xích đu và ngồi xuống, tiếng cót két vang lên khe khẽ.

Đã chiều rồi mà những tia nắng vẫn chưa chán cuộc dạo chơi trên mặt đất. bóng râm cây vẫn đổ xuống và màu vàng vẫn trải dài khắp sân.

Tiếng cót két thưa dần rồi ngừng hẳn. Jessica ko đẩy nó nữa mà chỉ ngồi im. Hai tay nắm hờ lấy sợi xích hai bên, đầu cô hơi gục xuống thể hiện một nỗi buồn ko nói thành lời.

Cậu ko tới?

Tôi đã mong dc thấy cậu biết nhường nào…

Tiffany…Tiffany… Tiffany… tại sao giờ tôi mới thấy cái tên này thật đẹp nhỉ?

- Ko tới thật sao?

- Cô ấy ko thể tới!

Giọng nói lạ thu hút sự chú ý của Jessica, tuy cô đang cuối đầu nhưng có thể thấy dc có một cái bóng đổ dài trước mặt mình. ngẩng đầu lên và đôi mày khẽ nhíu lại.

Trước mặt Jessica là một cô gái nhỏ người, có thể gọi là xinh đẹp, một khuôn mặt hoàn hảo, làn da trắng, mái tóc hạt dẻ.Ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Jessica.

Cố lục lại trí nhớ mình, rõ ràng Jessica ko biết cô gái này.

Như hiểu dc sự thắc mắc của Jessica, cô gái đó tiến tới và ngồi vào chiếc đu bên cạnh.Đẩy nhẹ nó.

- Tôi là Taeyeon.

- …

- Và cô chắc hẳn là Jessica?

- …là tôi. Tôi ko nghỉ chúng ta đã từng gặp nhau trước đây.

Cô gái tên Taeon đặt chân xuống đất và ghì lại khiến chiếc xích đu ngưng hẳn.một khoảng lặng, và Taeyeon xoay mặt sang nhìn Jessica.

- Tôi là bạn của Tiffany.

- …

Mắt Jessica hơi nheo lại khi nghe nhắc đến tên Tiffany, tuy nhiên cô vẫn trưng ra bộ mặt vô cảm và cũng nhìn lại Taeyeon, cô biết rằng con người đối diện sẽ nói thêm điều gì đấy.qua ánh mắt ấy, Jessica có thể thấy sự giận dữ đang dần dâng cao.

- Hôm qua, cô đã ko tới.- giọng Taeyeon rất lạnh.

- …tôi gặp trục trặc đốt xuất.

- Cô đã ko giữ lời hứa!

Lần này thì Taeyeon gần như hét lên. Cô đứng hẳn dậy khỏi ghế và để cho sự tức giận của mình bùng nổ hoàn toàn.

Dù hơi ngạc nhiên, song Jessica vẫn cố tỏ ra bình thản.

- Được rồi, tôi sẽ xin lỗi Tiffany , thế là được chứ gì?

- Chết tiệt!

Taeyeon lao tới nắm cổ áo, hét thẳng vào mặt Jessica.

- Cô ko hiểu đâu, Jessica. Cô sẽ ko bao giờ hiểu được lời hứa đó quan trọng với Tiffany thế nào đâu. Cô có biết vì lời hứa đó mà Tiffany đã đứng đây đến tối và ngất đi vì kiệt sức ko?

- …

Jessica lặng người.cô đã đoán đúng, cô đã nghĩ rằng Tiffany sẽ mãi đợi ở đó, và điều đó thực sự đã xảy ra. Cảm giác tội lỗi vây lấy Jessica khi cô nghe Taeyeon nói Tiffany đã ngất đi, chỉ vì đợi cô, vì lời hứa đó. Cô cuối gằm mặt xuống và cũng sẽ ko có ý định chống trả nếu Taeyeon có đánh mình.

- Tôi…

- Cô ko cần phải nói gì nữa. vì có nói bao nhiêu thì cũng ko đủ đâu.

Taeyeon rít qua kẽ răng và đẩy lại Jessica xuống ghế một cách thô bạo.

Cả hai im lặng, vẫn giữ nguyên tư thế. Taeyeon cần trấn áp lại cơn nóng giận và Jessica thì đang gặm nhấm cảm giác tội lỗi và lo lắng về sức khỏe Tiffany. 

Taeyeon ngồi phịch lại xuống xích đu, nhìn xa xăm phía trước.trong ánh mắt đó, sự tức giận đã vơi đi phần nào nhưng thay vào đó, nó chất chứa một nỗi niềm mà Jessica ko thể hiểu dc.

Đó là sự cô đơn? Lo lắng? sợ hãi?

Jessica ko biết. vì tất cả đã đc kiềm nén lại trong ánh mắt đó, một ánh mắt lạnh, nhưng ko phải kiểu như Jessica, nó rất khác, khác nhiều. 

- cô biết gì ko, Jessica?

- …

- Lời hứa…đối vs Tiffany là thứ nối 2 khoảng thời gian.

- Hm?

- Nối giữa ngày hôm qua và hôm nay, cũng như hôm nay vs ngày mai. Vì vậy Tiffany luôn cố gắng bằng mọi cách để giữ lời hứa của mình.

- Tôi… hiểu.- Jessica có cảm giác như mình chỉ hiểu dc một phần lời Taeyeon nói. Trong những câu chữ ấy, hình như còn ẩn chứa điều gì đó.

Jessica xoay hẳn người lại nhìn Taeyeon nhưng cô gái ấy đã đứng dậy và ngước đầu lên bầu trời rực rỡ nắng từ lúc nào.hai tay cô ấy thọc sâu vào túi áo. Chất giọng trong trẻo nhưng phảng phất nỗi buồn cất lên nhẹ nhàng tựa như thì thầm:

- Phải, cô sẽ ko thể hiểu dc khi cô là một trong vô số người may mắn trên cõi đời này dc hưởng một cuộc sống bình thường. ko bị bó buộc về bất kì thứ gì…

Jessica khẽ cau mày, cô định lên tiếng phản đối, nhưng…

- Kể cả… thời gian…

Những lời cuối dc Taeyeon thốt ra một cách ngắt quãng, Jessica nhận ra trong đó là sự đau khổ và bất lực, sự bất lực của một con người luôn cố gắng nhưng vẫn thất bại.

Taeyeon thở dài, nhắm nghiền mắt lại trong giây lát rồi dợm bước rời khỏi.nhưng đột nhiên một lực kéo ngăn bước chân Taeyoen bước tiếp.

- Taeyeon, tôi ko hiểu. và nếu cô đã ko muốn giải thích, tôi ko ép. Nhưng… cô có thể chuyển lời tới Tiffany rằng ngày mai, 1 giờ trưa tôi muốn gặp cô ấy ko?

- …

- …

- Lại là một lời hứa ư?

- Lần này tôi sẽ thực hiện nó Taeyeon! Tôi sẽ! nên làm ơn đi.

Ánh mắt Jessica thiết tha nhìn Taeyeon, gọi là cầu xin đi cũng dc, nhưng Jessica ko quan tâm thái độ của mình, cô muốn gặp Tiffany, cô khao khát được thấy Tiffany, chỉ thế thôi. Và nhìn vào vẻ mặt đó, Taeyeon có thể thấy dc sự chân thành tuyệt đối.

Tôi có thể tin cô ko Jessica?

Thở dài…

- Được rồi. tôi sẽ nói lại vs Tiffany. Nhưng cô ấy có đồng ý ko thì tôi ko biết.

- Cảm ơn, Taeyeon. Cảm ơn cậu.

Jessica buông cánh tay Taeyeon ra để cô ấy bước đi. nhưng chỉ dc một đoạn ngắn, Taeyeon đã dừng lại, Jessica có thể thấy cô gái ấy hơi ngoái đầu ra sau, cơ miệng cử động một cách chậm rãi.

- Khi cậu đã biết dc mọi thứ về Tiffany, liệu cậu có còn muốn gặp cô ấy ko? Jessica?

Và ko chờ Jessica trả lời, Taeyeon đã rời khỏi đó. 

Jessica đứng bất động tại chỗ, cô ko hiểu. thật sự ko hiểu những gì Taeyeon nói.

Rốt cuộc, Tiffany là người như thế nào? Có quá nhiều chuyện về Tiffany mà Jessica vẫn ko thể hiểu dc.

Nhưng Tiffany là thiên thần, điều đó là thật, phải ko?

...

- Tớ đã về đây Tiffany.

Taeyeon vừa mở cửa ra thì đã thấy Tiffany ngồi trên sofa và chăm chú đọc cuốn sổ nhỏ. Cô lại gần và ngồi xuống chung vs cô gái ấy.đưa tay lên trán Tiffany rồi lại áp vào trán mình, Taeyeon thở phào vì nhiệt độ cô ấy đã trờ lại bình thường. Taeyeon khẽ mỉm cười.

- Thế nào, Tiffany?

- Uhm… tớ ko biết. nhưng Jessica thật sự làm tớ cảm thấy ấm áp.

- ấm áp?- taeyeon bật cười.- làm thế nào cậu lại thấy ấm áp khi mà chỉ đọc lại cuốn nhật kí chứ?

- Tớ nói thật đấy Taeyeon. Tớ có thể cảm nhận dc.

- …

Taeyeon im lặng.cô nhìn Tiffany, người vẫn chăm chú đọc nhật ký của mình và tủm tỉm cười, bất chợt, Taeyeon bỗng cảm thấy lo lắng. cô thở hắt ra, đứng lên và tiến lại gần bên cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra công viên đó.

- Tiffany.- Taeyeon miết nhẹ lên cửa kính mà hình ảnh chiếc xích đu Jessica ngồi lúc nãy tương ứng.

- Cậu…- cô hà hơi lên ô cửa.

- Ko nên để mọi thứ đi quá xa…- rồi dùng ngón trỏ chùi sạch đi vết mờ đó.

Sạch sẽ! ko còn bất cứ thứ gì đọng lại…

- Tớ hiểu Tae àh…

Tiffany ngưng đọc, gấp quyển sổ lại và ngửa đầu dựa ra sau. Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ một điều gì đấy…

Và đó là lời nói cuối cùng dc cất lên trước khi ko gian tĩnh lặng bao trùm tất cả…

Tiffany’s diary

Jessica rất xinh đẹp phải ko? Tớ biết mà.

Tuy là hôm qua cậu đã lỡ hẹn, nhưng tớ biết ko phải cậu cố ý đâu. Nhất định có lí do.

Nên Fany của ngày hôm qua đừng buồn nhé. Nghe Tae nói là cô ấy đã hẹn trưa mai gặp tớ. tớ đang rất nóng lòng đợi đến lúc đó đây.

Ps: tớ muốn gặp lại cậu, Jessica, ngày mai…

...

...

Trên đời này ko có gì là ngẫu nhiên cả, tất cả đều là đương nhiên… vì vậy, khi chúa đã sắp xếp cho ta gặp một ai đó, nghĩa là ta có trách nhiệm phải làm một thứ gì đó cho họ. đó chính là số phận của ta…

...

...

end chap 4

Ps: mình sr nếu câu văn nghe có hơi bị cụt [chắc vì cách nc của mình bt nó cũng cụt cụt nên ảnh hưởng tới cách viết]. mình sẽ sửa từ từ ^^ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro