30 Days To Love [Chap 23+24│End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 23

Ngày thứ 28

Soo Young khẽ đóng cánh cửa phòng bệnh lại, nhẹ nhàng đi vào và đặt các thứ đồ lỉnh kình mình vừa mua về lên bàn, cô lên tiếng hỏi cô gái tóc nâu:

-Cậu ấy vẫn chưa tỉnh à ?

-Ừa, nhưng đã hết sốt rồi – Jessica dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi rịn trên trán Yuri và vuốt ve tóc cô ấy. 

Tối hôm qua, Yuri đã khóc đến ngất đi bên cơ thể dần lạnh giá của Choi Min Su, bác sĩ chẩn đoán là do sự đả kích về tinh thần quá lớn khiến cô ấy không kiểm soát được cảm xúc của mình và nó gây ảnh hưởng xấu đến tim của Yuri. Jessica chắc rằng khi tỉnh lại Yuri sẽ không vui khi biết cô đã làm thủ tục nhập viện cho cô ấy, nhưng Jessica không còn cách nào khác khi tim của Yuri cứ yếu đi từng ngày thế này và nhất là họ đã tìm được một trái tim tương thích với cơ thể Yuri vào tối hôm qua.

Flash back

Bệnh viện Seoul vừa tiếp nhận một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch vì bị trúng đạn, viên đạn với lực đạo rất mạnh đã xuyên qua cơ thể và làm tổn thương đến dây thần kinh ở tủy sống khiến nạn nhân lâm vào tình trạng hôn mê vô cùng nguy hiểm. Vị bác sĩ già sau nhiều tiếng đồng hồ trong phòng mổ cũng thở dài bất lực bước ra ngoài. Ông ấy đã làm hết khả năng của mình nhưng dường như tất cả đều đang dần vuột khỏi tầm tay của họ. 

-Thưa bác sĩ đây là hồ sơ bệnh án của bệnh nhân lúc nãy. Người này đã đăng kí thủ tục hiến tim ạ.

Vị bác sĩ đỡ lấy sấp hồ sơ từ cô y tá và chậm rãi đọc từng chi tiết trong bệnh án, mắt ông chợt sáng lên khi nhìn thấy nhóm máu của bệnh nhân đó, là nhóm máu AB. Chẳng phải ông cũng có một bệnh nhân nhóm máu AB đang cần tim đó sao, nghĩ là làm vị bác sĩ nhanh chóng gấp hồ sơ lại và gấp rút tiến hành xét nghiệm kiểm tra. Tên của bệnh nhân bên ngoài sấp hồ sơ đó là Kwon Hyuk Joo.

3g21 sáng 

-Cô Jung, mời cô ngồi – vị bác sĩ lịch sự chỉ vào chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của mình cho cô gái vừa bước vào.

Jessica nghe theo lời của ông ấy ngồi xuống và lo lắng hỏi: “Tình hình của cậu ấy đang xấu đi phải không bác sĩ ”

Người đàn ông mặc áo blouse trắng khẽ thở dài, ông trầm giọng trả lời: “ Dường như tim của cô ấy đang chuyển biến xấu đi nhanh hơn so với dự kiến của tôi, nếu không nhập viện ngay bây giờ thì sẽ rất nguy hiểm.”

Jessica vặn vẹo hai bàn tay của mình vào nhau, cố lấy lại sự bình tĩnh của bản thân rồi gật đầu ra chiều đã hiểu ý của người đàn ông kia, vị bác sĩ khẽ đẩy một sấp hồ sơ xét nghiệm đến trước mắt Jessica, ông lại nói:

-Chúng tôi đã tìm được một trái tim thích hợp với cơ thể của cô Kwon, hoàn toàn có thể tiến hành phẫu thuật được nhưng duy có một điều….

Jessica vừa nghe Yuri có khả năng làm phẫu thuật được thì vui mừng vô cùng, hơi thở chợt chậm lại vài giây để lắng nghe từng lời nói của người đàn ông đối diện mình. Chỉ thấy ông ấy thở dài thêm một lần nữa, ánh mắt có phần khổ sở.

-Bệnh nhân này đang trong tình trạng hôn mê, tình hình của anh ấy đang vô cùng nguy kịch, có thể tử vong bất cứ lúc nào, nhưng…nhưng mẹ của anh ấy không đồng ý để hiến tim khi bệnh nhân qua đời. Mặc dù chúng tôi đã khuyên can bà ấy rất nhiều vẫn không khiến bà ấy lay động. Tôi rất tiếc.

Jessica chết lặng cả người, cô bấu chặt tay vào thành ghế để mong bản thân mình không gục ngã, lồng ngực cô đau nhói và khóe mắt thì cứ chực trào rơi lệ, họ đã tìm được một trái tim phù hợp cho Yuri nhưng lại không có sự đồng ý của người nhà bệnh nhân thì làm sao có thể tiến hành phẫu thuật được, thời gian còn lại của Yuri không còn nhiều nữa, nếu cậu ấy không được phẩu thuật thì có lẽ hai người họ sẽ phải đối mặt với sự chia ly thêm một lần nữa, nhưng lần này có nghĩa là mãi mãi.

Jessica cắn mạnh môi dưới của mình gần như bật máu, run run hỏi: “Tôi có thể hỏi bệnh nhân đó tên gì không ạ ? ”

-Anh ấy tên là Kwon Hyuk Joo, vừa nhập viện vào tối nay vì trúng đạn.

End flash back

Soo Young kéo một cái ghế lại ngồi gần Jessica, nhìn gương mặt mệt mỏi của cô gái đó cứ chăm chăm vào từng hơi thở của Yuri mà đau lòng thay cho họ. Cuộc đời đã quá bất công đối với Yuri, tại sao lại không cho cậu ấy cơ hội được sống bên cạnh người cậu ấy yêu. Sinh ly tử biệt là giới hạn chịu đựng đau đớn nhất của tình yêu đôi lứa, hà cớ gì phải bắt hai người họ trải qua điều tồi tệ ấy.

-Cậu sẽ nói gì khi cậu ấy tỉnh dậy – Jessica nghe câu hỏi của Soo Young thì thôi không vuốt tóc của Yuri nữa, nở một nụ cười buồn trả lời người bên cạnh.

-Thì nói với cậu ấy, bác Choi đã được an táng gần mộ của mẹ cậu ấy, anh Hyuk Joo vẫn bình an vô sự, còn ba của cậu ấy hiện đang nghỉ ở nhà.

-Sớm muộn gì cậu ấy cùng phát hiện là chúng ta nói dối thôi, cậu ấy rất thông minh, tớ nghĩ chỉ cần 3 ngày cậu ấy sẽ biết tất cả - Soo Young hất mặt về phía Yuri, cố nói vui vẻ để xoa dịu cái không khí ngột ngạt này.

-3 ngày à – Jessica cũng mỉm cười nghĩ ngợi – tớ nghĩ cậu ấy chỉ cần 3 phút thôi, Yul của tớ rất thông minh mà – Jessica nói rồi nắm lấy bàn tay Yuri và khẽ đặt lên đó một nụ hôn.

-Ừ, chỉ cần 3 phút thôi – Soo Young không hiểu tại sao mình lại bị lời nói của cô gái này làm cho khóe mắt cay cay đến như thế, vốn dĩ định làm cô ấy vui lên một chút. Ai ngờ lại thành ra thế này.

- Cậu không nghĩ đến chuyện sẽ đi thuyết phục mẹ của Kwon Hyuk Joo à – Soo Young chuyển chủ đề.

- Tớ đã gặp bà ấy tối qua rồi và bà ấy nói có chết cũng không đồng ý – Jessica buồn bã trả lời.

Flash back

7g sáng

Kim Hong Rae bước vào quán café của bệnh viện và đến ngồi đối diện với một cô gái trẻ, bà ta khó chịu lên tiếng: “ Cô tìm tôi có việc gì”

Jessica ngước nhìn người phụ nữ có dáng vẻ sang trọng và uy quyền đó rồi rụt rè nói: “ Chào bác, cháu là Jessica, cháu…”

-Tôi biết rồi, cô là người yêu của , có việc gì thì nói lẹ lên – Kim Hong Rae nạt ngang lời Jessica.

Jessica hít một hơi thật sâu và bắt đầu mở lời: “ Chắc bác không biết, bệnh nhân đang cần tim được hiến tặng đó chính là Yuri, thời gian của cậu ấy không còn nhiều nữa, cháu xin bác hãy chấp thuận để Yuri được phẫu thuật ạ”

Kim Hong Rae nghe Jessica nói xong thì giận tái cả mặt, bà ta nghiến răng cầm ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt Jesscia và hét lên: 

-Cô đang nghĩ gì thế hả, bảo tôi giết chết con trai tôi để lấy tim thay cho  à, cô nghĩ có người mẹ nào lại muốn lấy tim của con trai mình để cứu con riêng của chồng không hả.

Jessica nuốt nước mắt vào trong bất chấp mọi người trong quán đang bắt đầu xì xào chỉ chỏ về phía họ, cô vẫn cố nói: “Nhưng bác à, anh Hyuk Joo đã đăng kí hiến tim của mình vì muốn sau khi anh ấy mất sẽ có một người nào đó được cứu sống, anh ấy chắc chắn sẽ rất vui khi biết người đó là em gái của mình.

-Im miệng ngay cho tôi, con trai tôi sẽ không sao cả, nó sẽ tỉnh dậy. Tôi cấm cô nhắc đến chuyện này một lần nào nữa, nhất là với chồng của tôi, ông ấy vừa trải qua một cơn tai biến và ông ấy cần nghĩ ngơi. Đây là lần cuối tôi cảnh cáo cô đấy, đừng đến phiền gia đình tôi nữa,  có sống hay chết cũng không liên quan gì đến tôi.

Kim Hong Rae nói xong thì giận dữ bỏ đi, để lại Jessica vẫn ngồi thẩn thơ ở đó, cảm nhận vị mặn đang dần lan tỏa trên đầu môi của mình. 

Có lẽ chúng ta hết hy vọng thật rồi. Em phải làm thế nào đây, Yul à.

End flash back

Soo Young thở dài khi nghe Jessica kể lại, tối qua nếu không bận giải quyết vụ án của Choi Min Su chắc có lẽ cô đã ở bên Jessica lúc đó rồi, tuy không thuyết phục được người đàn bà đó cũng có thể ngăn không cho bà ta mắng chửi Jessica như thế.

-Cậu ấy vẫn chưa tỉnh à – Victoria vừa bước vào lên tiếng đã bị Soo Young đưa tay ngăn lại, cô kéo cô ấy ra ngoài và trả lại sự yên tĩnh cho hai người kia

Bàn tay của Yuri đặt trong lòng bàn tay cô gái tóc nâu khẽ cử động, Jessica nhìn biểu hiện trên gương mặt của người kia biết là Yuri sắp tỉnh, khi vầng trán cao cao đang nhăn lại và đôi chân mày khẽ nhíu vào nhau. Yuri từ từ mở mắt, chớp chớp vài cái để làm quen với ánh sáng đột ngột chiếu thẳng vào, cô mỉm cười yếu ớt với gương mặt mong chờ của cô gái tóc nâu. Jessica khẽ nói:

-Yul ngủ lâu quá đấy, tới giờ phải dậy rồi.

Yuri gật đầu trong vô thức rồi nhờ vào sự giúp đỡ của Jessica để ngồi dậy, cô cảm nhận cơ thể của mình sau vụ việc tối qua dường như đang yếu dần đi. Yuri nhìn ra ngoài cửa sổ, trời u ám quá, giống như ai đó đang buồn lắm vậy, vẫn hướng ánh nhìn phiền muộn ra bên ngoài, Yuri hỏi Jessica:

-Mọi việc thế nào rồi em ?

Jessica siết nhẹ lấy bàn tay của Yuri , cố tươi tỉnh trả lời: “ Ông ấy đang ở gần với mẹ Yul đấy, còn anh Hyuk Joo và bác trai thì vẫn ổn”

Yuri quay lại nhìn sâu vào ánh mắt của Jessica, cô biết cô ấy nói dối, Jessica từ trước tới giờ chưa bao giờ giỏi nói dối, Yuri nhận ra được cô ấy đang che dấu cô điều gì đó, chắc điều đó nếu cô biết được sẽ khiến Jessica đau lòng lắm, cuối cùng Yuri quyết định mỉm cười với cô ấy.

-Vậy à, thế thì tốt quá. Em lên đây nằm với Yul đi – Yuri nói xong thì dịch sang một bên chừa chỗ cho Jessica. Cô gái tóc nâu ngoan ngoãn nghe lời, nằm xuống cạnh Yuri và tựa đầu vào hõm cổ của cô ấy, hai người yên lặng một lúc rất lâu Jessica mới lên tiếng:

-Yul à, Yul nhập viện đi nhé.

-Không, Yul không thích – Yuri lắc đầu phản đối.

-Đừng vậy mà, nghe lời em đi. Chỉ một thời gian thôi, rồi sau đó chúng ta sẽ trở về nhà – Jessica dùng tay ôm lấy gương mặt đang cố nhắm ghiền đôi mắt để phản đối kia, mặc kệ lời năn nỉ của Jessica, Yuri vẫn một mực lắc đầu, đối với cô việc nhập viện tức là chấm dứt cuộc sống một cách nhàm chán. Yuri biết mình không còn sống được bao lâu nữa, cô chỉ muốn ở bên cạnh Jessica một cách trọn vẹn trong những ngày cuối cùng đó thay vì nhốt mình trong 4 bức tường đáng sợ này và đong đếm từng phút giây để được sống.

Jessica bất lực nhìn con người ngang bướng cứng đầu kia, có nói cách nào cũng không chịu nhập viện, đã vậy còn cứ nhắm chặt mắt mình lại để không nhìn cô nữa Jessica tức tối đánh mạnh vào vai người kia một cái rồi ngồi bật dậy, khoanh hai tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào gương mặt bướng bỉnh đó.

Yuri thấy Jessica đã thôi không nói nữa, cũng không chịu nằm trong vòng tay của cô, đoán biết chắc là cô ấy đang tức giận mình lắm. Cả hai im lặng một vài phút chợt tiếng nói của Jessica truyền đến tai Yuri, ngọt ngào nhưng lại có phần hơi giận dỗi:

-Vậy chúng ta kết hôn đi.

Mắt Yuri ngay lập tức mở lớn, cô bật dậy đối diện với Jessica và ngạc nhiên hỏi lại:

-Em vừa nói gì vậy.

-Chúng mình lấy nhau đi. Nếu Yul không chịu nhập viện vậy thì kết hôn, còn không kết hôn thì nhập viện. Yul chọn 1 trong 2 cái đi.

-Em đang đe dọa Yul đấy à, Jessica Jung.– Yuri nuốt ực một cái, khó khăn nói.

- Em đang cho Yul quyền chọn lựa đấy.

Yuri khó chịu nói: “ Vậy Yul không chọn cái nào hết, em cũng biết là Yul trước sau gì cũng chết, làm sao chúng ta có thể kết hôn với nhau được “

Nghe những lời nói bi quan của người kia và nhớ lại sự xỉ vả mà mình phải gánh chịu, Jessica tức muốn khóc lên được, cô giận dữ bước xuống giường và to tiếng đáp lại lời của Yuri:

-Yul đừng có trở nên ép người quá đáng có được không, tại sao cứ thích làm người ta đau lòng bằng kiểu nói như vậy chứ hả. 

Nhập viện thì có làm sao chứ, ít ra em cũng biết rằng Yul sẽ không bị những cơn đau bất chợt hành hạ, Yul nghĩ em vui lắm khi nhìn thấy Yul cứ thỉnh thoảng ngất đi hay ôm lấy ngực mình đau đớn hay sao.

Jessica dùng tay quệt mạnh giọt nước mắt của mình và quay lưng lại với người kia. Yuri sững sờ nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của Jessica, bây giờ cô mới để ý dường như tối qua cô ấy đã khóc rất nhiều, nét mệt mỏi vẫn còn vương lại trong đôi mắt kia. Đôi vai gầy nhỏ cứ nấc lên từng hồi khiến kẻ ngốc ngồi trên giường bệnh đau lòng vô cùng, đã hứa sẽ không làm cô ấy khóc vậy mà cuối cùng vẫn để cô ấy khóc vì mình. Kwon Yuri tự trách mình thật sự là một kẻ tồi tệ.

Yuri bước xuống giường đến bên cạnh Jessica và ôm lấy cô ấy từ phía sau, kéo sát cô ấy vào cơ thể mình, tựa cầm lên vai Jessica thì thầm dỗ dành:

-Sica của Yul nín đi đừng khóc nữa. Yul sai rồi. Xin lỗi em. Sau này Yul sẽ không nói như vậy nữa.

-Xin…lỗi…thì…thì có ích…gì chứ - Jessica vẫn ấm ức khóc và vùng khỏi vòng tay của Yuri.

Yuri thở dài chịu thua cô nàng của mình, lại ôm lấy cô ấy từ phía sau, cô siết chặt vòng tay bất chấp sự phản đối của cô gái kia: “Vậy em muốn Yul phải làm gì đây”

-Nói ra thì Yul có làm theo không hả - Jessica thôi không vùng vẫy nữa, đứng im cho người kia hôn lên đỉnh đầu của mình.

-Không làm theo mà được à – Yuri lại thở dài bất lực.

Jessica lúc này mới nở được một nụ cười nhẹ nhõm cô quay lại đối diện với Yuri và nói: “ Vậy Yul sẽ nhập viện nhé”. Yuri không còn cách nào khác đành gật đầu cam chịu. Jessica liền thưởng cho người kia một cái ôm, áp mặt vào ngực Yuri để tận hưởng hơi ấm mà cô biết mình sẽ cần cả đời này, Jessica khẽ thì thầm: “ Chỉ một thời gian thôi, rồi chúng mình cùng sống bên nhau tới 100 năm nhé.”

Yuri chợt thấy đôi mắt cay xè, cố kiềm nén giọt nước mắt chực rơi xuống, cô siết nhẹ Jessica trong vòng tay mình và thì thầm đáp lại:

-Ừ, chúng mình sẽ sống cùng nhau thêm 100 năm nữa.

----------------------------------

Vừa thấy Kim Hong Rae rời khỏi sau khi dặn dò hai vệ sĩ canh gác trước cửa phòng của chồng mình xong thì Soo Young và Victoria liền đi đến đó. Soo Young đưa thẻ cảnh sát của mình lên và nói với 2 anh chàng mặt vest đen có gương mặt khá ngầu:

-Tôi là đội trưởng đội điều tra của Sở cảnh sát Seoul tôi có vài lời muốn hỏi ông Kwon.

Hai anh chàng vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, rồi một người ái ngại nói với Soo Young: “Xin lỗi nhưng theo lệnh của phu nhân, ngài thượng nghị sĩ vẫn chưa được khỏe nên sẽ không tiếp chuyện với ai ạ”

Soo Young già đò bực tức, thở mạnh một cái rồi nghiến răng đe dọa hai anh chàng kia

-Các anh đang cản trở người thi hành công vụ đó, tôi được tin ngài nghị sĩ có việc cần trình báo nên mới tới tận đây, nếu có gì bất trắc xảy ra vì phía cảnh sát thiếu sót thông tin thì hai anh có chịu trách nhiệm không hả.

-Thẻ tác nghiệp của chúng tôi các anh cũng đã xem rồi, còn sợ gì mà không cho chúng tôi vào trong – Victoria mềm mỏng thuyết phục.

Hai anh chàng áo đen đưa mắt nhìn nhau lúng túng, rồi một anh chàng gật đầu và mở cửa để Soo Young và Victoria vào trong kèm theo lời dặn: “Xin cô mau lên dùm, nếu phu nhân mà về thì phiền cho chúng tôi lắm”

Soo Young và Victoria nhanh chóng đi vào và khép cửa lại, họ đến bên giường nơi có Kwon Dong Chul đang nằm bất động trên đó. Sau khi nghe tin con trai mình rơi vào hôn mê và có thể sẽ không qua khỏi, Kwon Dong Chul đã lên cơn đột quỵ khiến tất cả mọi người không thể trở tay kịp. Bác sĩ chẩn đoán mặc dù ông ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng phần đời còn lại sẽ gắn chặt với giường bệnh vì di chứng để lại đã khiến Kwon Dong Chul bị liệt nửa người. Vậy là chỉ trong vòng một buổi tối, có tới 3 người nhà họ Kwon nhập viện và đối mặt với cái chết. Đây có thể gọi là nhân quả báo ứng dành cho Kwon Dong Chul.

Victoria nghiêng đầu nói vào tai người đàn ông trên giường bằng chất giọng tha thiết cầu khẩn: “ Bác Kwon xin bác hãy tỉnh dậy và cứu lấy Yuri, cậu ấy đang cần một trái tim để phẫu thuật, người có trái tim phù hợp với cậu duy nhất trên đời chỉ có anh Hyuk Joo thôi, bác không muốn bị mất cả hai người con cùng một lúc phải không ạ. Xin bác hãy tỉnh dậy và cứu lấy Yuri” – Victoria cứ lặp đi lặp lại những lời lẽ như vậy với người đàn ông kia không biết bao nhiều lần, mặc dù ông ấy vẫn đang bất tỉnh nhưng cả hai người đều đang ôm một hy vọng mong manh là trong vô thức ông ấy sẽ nghe được tiếng nói của họ mà tỉnh dậy. Soo Young đứng nhìn Victoria đang làm một hành động gần như là vô vọng nhưng là tất cả những gì mà hai người họ có thể làm bây giờ để giúp Yuri.

---------------------------------

Trên một con đường vắng vẻ, Oh Eun Jung với dáng vẻ khác với ngày thường vội vã rảo bước thật nhanh đến chỗ hẹn của mình, vừa đi thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn về phía sau một cách cảnh giác. Lần theo địa chỉ được ghi trong tờ giấy, Eun Jung đứng trước một căn nhà có vẻ ngoài khá tồi tàn, cô hỏi thăm người chủ về người thanh niên mới đến đây vài ngày và được bà ấy chỉ lên căn phòng trên tầng thượng. Eun Jung đẩy cánh cửa và bước vào trong, đó là một căn phòng nhỏ ẩm thấp và cực kì dơ bẩn, anh của cô, Oh TaecYeon đang thả người ngồi trên chiếc ghế một cách bệ rạc, một tay nắm chặt chai rượu, một tay giơ lên vẫy chào cô một cách ngớ ngẩn.

Eun Jung nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Oh TaecYeon, lo lắng nói: “Sao anh lại về đây, cảnh sát đang truy tìm anh đấy “

Gã đàn ông râu ria xồm xoàng, mặt mày bơ phờ nghe thấy tiếng em gái mình nói thì cười hích hích một tràng dài rồi phe phẩy ngón tay trước mặt cô ấy một cách mất kiểm soát và nói bằng chất giọng nhè nhè của một tay nghiện rượu: 

-Đừng có lo…hức..hức…anh…canh kĩ lắm rồi…hức…em…có đem tiền đến không hả.

Eun Jung nhíu mày nhìn dáng vẻ của anh mình, trông anh ấy cứ như kẻ loạn trí vậy, Eun Jung ái ngại chìa ra một sấp tiền và căn dặn người kia: “ Anh cầm lấy nó và tìm một nơi nào đó trốn đi, nếu tiết kiệm thì số tiền này đủ cho anh dùng vài năm đó”

-Ba…híc…thế nào rồi…híc – Oh TaecYeon tỉnh bơ hỏi em mình.

-Ba…ba…vẫn khỏe – Eun Jung cúi gầm mặt xuống khi trả lời câu hỏi đó

Oh TaecYeon nhếch môi rồi lại kéo thành một tràng cười quái đản như nhạo báng lời của Eun Jung, hắn ta chồm tay lấy sấp tiền, loạng choạng đứng dậy, nốc cạn chai rượu và đập mạnh xuống sàn, tiếng thủy tinh vỡ tan nát khiến Oh TaecYeon bỗng chốc trở nên tình táo vô cùng hắn ta gầm lên:

-Kwon Yuri, tất cả những thứ này là do mày ban cho tao. Oh TaecYeon này thề, dù có xuống địa ngục tao cũng phải kéo mày theo cùng.

Eun Jung đưa ánh mắt sợ hãi nhìn con người trước mặt mình, dường như là một kẻ nào khác chứ không phải người anh trong trí nhớ của cô, một kẻ điên cuồng và khát máu. Eun Jung cảm thấy hối hận vô cùng khi đến đây, hành động bao che của cô đang vô tình đẩy anh trai của mình càng ngày càng lún vào hố sâu của tội ác.

-----------------------------------

-Hai cậu đến cùng nhau hả – Yuri vui vẻ bỏ miếng táo vào miệng và hỏi hai con người vừa mới bước vào.

-Cho tớ một miếng – Soo Young nhanh nhảu bay lại định giựt dĩa táo trước mặt Yuri thì ngay lập tức nhận được ngay một bàn tay ngay chính giữa mặt mình.

Yuri một tay chặn mặt Soo Young lại, một tay cầm dĩa táo tránh xa tầm kiểm soát của tên cao kều: “ Tránh ra ngay lập tức, cậu có biết Sica đã mất bao lâu để gọt được một trái táo thế này không hả. 2 tiếng đó”

Soo Young tức tối gạt tay Yuri ra và làu bàu chê trách kẻ keo kiệt kia, cô cầm một trái táo chưa gọt trên bàn cắn một cái rộp rõ to để dằn mặt. Yuri không thèm để ý đến biểu tình phản đối của Soo Young, vẫn điềm nhiên nhắm nháp miếng táo của mình. 

Victoria thở dài chịu thua với hai kẻ lớn đầu mà cứ như con nít, cô hỏi Yuri:

-Jessica đi đâu rồi ?

Yuri lắc đầu không biết, cô cũng đang tự hỏi cô nàng ấy nói là đi ra ngoài có chút việc mà lại đi lâu đến như thế, trời gần tối mất rồi. Vừa hay lúc đó bác sĩ điều trị của cô đi vào, ông ấy hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô môt lượt rồi có phần hài lòng nói:

-Thật may là cuối cùng cô đã đồng ý nhập viện.

-Tôi không còn sự lựa chọn nào khác cả, cô gái ấy quá lợi hại mà - Yuri nhún vai đầy cam chịu.

Victoria hùa theo vị bác sĩ và trách mắng Yuri: “Cậu còn nói nữa, cứng đầu vừa vừa thôi. Nếu không phải Jessica thì không biết chừng nào cậu mới nghe lời nữa”

Soo Young vẫn nhai dở miếng táo trong miệng, chỉ tay về phía Yuri và nói: “Đồ đầu đá”

-Yah, cậu đừng có thừa dịp nha.

-Sao chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi mà.

^$*&*)#*&(*@*#)*

Victoria bóp bóp trán mình ra chiều mệt mỏi trong khi vị bác sĩ chỉ đứng đó cười về cuộc đấu khẩu giữa hai người bạn này. Được một lúc thì ông đứng lên tạm biệt 3 người họ. Ông nói:

-Tinh thần là vấn đề quan trọng nhất, tôi tin cô sẽ có được sự lạc quan với những người bạn như thế này. Haizz – vị bác sĩ chợt thở dài rồi lại nói một hơi bất chấp gương mặt tái đi vì lo sợ của Soo Young và Victoria khi chỉ vừa nghe ông nói đến nửa câu – tình trạng của người thanh niên đó càng ngày càng xấu đi, nếu đến khi anh ấy qua đời mà người mẹ vẫn không chấp nhận đồng ý để anh ấy hiến tim thì thật là đáng tiếc. Mà thôi, chúng ta hãy cứ hi vọng là bà ấy sẽ đỏi ý, bây giờ cô nghỉ ngơi đi nhé.

Yuri chau mày khó hiểu vì lời nói vừa rồi của vị bác sĩ, có cái gì đó đang quay vòng trong đầu cô.

người thanh niên nào… hiến tim gì chứ…sao không ai nói với cô lời nào hết vậy.

Yuri đưa mắt nhìn từ Victoria và Soo Young, thấy hai người đó gương mặt cúi gầm xuống, Soo Young dường như còn có vẻ hơi bực bội với lời nói vừa rồi của vị bác sĩ. Yuri lên tiếng hỏi:

-Hai người đang giấu tôi điều gì à ?

Victoria lo sợ lấm lét nhìn con người đang ngồi ở trên giường, mỗi khi Yuri xưng hô như thế có nghĩa là Yuri đang rất giận, cô lại không muốn nhìn thấy cô ấy giận dữ chút nào, nó ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của Yuri. Khó chịu vì không ai trả lời câu hỏi của mình, Yuri cảm tưởng rằng mình đang như một kẻ ngốc, đến vấn đề liên quan đến sinh mạng của bản thân mà cũng mù mớ ngớ ngẩn như vậy, tại sao họ lại giấu cô, điều gì khiến họ trở nên khó nghĩ như vậy, cả Jessica nữa rõ ràng là có gì đó đã diễn ra trong lúc cô mê man bất tỉnh.

-Trả lời tôi đi, các người đang xem tôi là kẻ ngốc đó hả - Yuri tức giận gầm lên.

Soo Young đưa ánh mắt nhìn về phía Victoria, thấy cô nàng trao đổi với mình một lời đồng ý thì đành thở dài chịu thua, cô lên tiếng xoa dịu Yuri:

-Yuri cậu bình tĩnh đi, chuyện là như thế này….

Cùng lúc đó

-Cô đi ra đi, tôi không có gì để nói với cô cả – Kim Hong Rae khinh ghét xua đuổi cô gái tóc nâu ra khỏi phòng bệnh của chồng mình.

-Cháu xin bác, làm ơn cứu lấy cậu ấy đi ạ - Jessica vẫn cố nài nỉ người phụ nữ vô tình kia trong tuyệt vọng.

-Chuyện sống chết của  không liên quan gì đến tôi cả, tôi đã nể mặt ba của cô nên vẫn còn nói năng tử tế, nếu cô cứ làm phiền như vậy, kể cả việc gọi cảnh sát đến tôi cũng sẽ làm đấy – Kim Hong Rae chỉ thẳng mặt Jessica mà hét lên.

-Yuri cũng là con của bác trai mà, bác…

-Im đi,  là con của người đàn bà đó, không phải là con của tôi. Còn cô, cô không biết thân phận của mình à, cô là gì chứ hả, cô có tư cách gì mà đến đây nói chuyện với tôi.

Jessica vẫn kiên trì đứng bất động nghe hết lời mắng chửi này đến lời mắng chửi khác của Kim Hong Rae. Khi bà ta thôi không nói nữa, Jessica chợt quỳ xuống dập đầu trước người đàn bà kia và nói trong tiếng khóc:

-Cháu xin bác, làm ơn hãy cứu lấy cậu ấy đi ạ.

Nắm chặt bàn tay của mình đến gần như bật máu. Từng giọt nước mắt đau lòng rơi dài trên má khi Yuri nhìn thấy cảnh tưởng ấy, Jessica đã vì cô mà chấp nhận chịu tất cả mọi lời lẽ đay nghiến của người đàn bà kia. Cô ấy đã quỳ xuống và cô ấy đang khóc.

--------------------

Chap 24

Kim Hong Rae nhìn cô gái trẻ trước mắt mình mà sững người trong giây lát, bà ta không ngờ Jessica lại chịu hạ mình mà quỳ xuống như vậy. Dường như cô gái này yêu nó rất nhiều, Kim Hong Rae đang không biết phản ứng thế nào thì đột nhiên bà ta thấy nó, đứa con gái của người đàn bà đó. Kwon Yuri đang đi vào. Ánh mắt nó giống hệt với bà ta, luôn u buồn đến mức khiến người khác phải ám ảnh.

Yuri vẫn nắm chặt bàn tay của mình, bước nhanh từng bước đến đối diện với người phụ nữ kia. Cô giữ ánh nhìn xoáy thẳng vào bà ta.

Jessica nghe thấy tiếng chân ai đó đi vào, cô ngước lên nhìn thì thấy Yuri đã đứng đó, có cả Soo Young cùng Victoria nữa. Cô vội vàng đứng dậy và lo sợ rằng Yuri đã biết tất cả, đã nhìn thấy tất cả.

Yuri nhìn người phụ nữ kia một vài giây thì chợt quỳ xuống trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Cô ngẩng cao đầu nói với bà ấy:

-Bây giờ tôi quỳ xuống trước mặt bà không phải để van xin bà hãy cứu tôi. Mà tôi muốn xin bà đừng từ bỏ bất cứ hy vọng nào ở anh Hyuk Joo, anh ấy là một người tốt, tôi cũng không phải loại người mong chờ người khác chết để cứu lấy mạng sống của mình. Tôi cũng xin bà lần sau nếu Jessica có đến đừng dùng những lời lẽ như vậy để nói với cô ấy, hãy gọi tôi đến và mắng chửi tôi, đừng làm tổn thương đến cô ấy, đừng bắt cô ấy phải chịu những ấm ức như thế này.

Yuri nói xong thì bình tĩnh đứng dậy, đưa tay nắm lấy bàn tay Jessica và kéo cô ấy ra ngoài trước gương mặt vẫn còn sững sờ của Kim Hong Rae, ngày hôm nay Kwon Yuri đã vứt bỏ lòng kiêu hãnh của bản thân để quỳ trước người đàn bà mà cô khinh ghét nhất trên đời chỉ để mong được cùng Jessica chia sẽ không chỉ niềm vui mà còn cả nỗi buồn nữa. Ba người còn đứng lại trong căn phòng này đều nín lặng trước giây phút vừa rồi, vô tình họ đã không để ý, một ngón tay của Kwon Dong Chul khẽ cử động cùng giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt ông ta. 

-------------------------------

-Yul à, chúng ta đang đi đâu vậy – Jessica rụt rè hỏi Yuri, người từ nãy tới giờ vẫn im lặng không nói gì.

Yuri khoonh trả lời, vòng xe qua một khúc cua rồi mới quay lại nhìn Jessica bằng ánh mắt thật khiến người ta khó đoán biết là bản thân đang nghĩ gì, có chút gì đó đau lòng cũng có chút gì đó tức giận. Yuri nhìn Jessica một vài giây rồi lại quay đi, tập trung vào công việc lái xe của mình. Không phải Yuri đang giận Jessica nên không muốn nói chuyện với cô ấy mà là đang giận bản thân mình nên không biết phải mở lời với cô ấy như thế nào. 

Cả hai người lại tiếp tục chìm vào im lặng một lúc rất lâu nữa, Jessica tựa đầu vào kính xe và lặng lẽ cảm nhận từng cảnh vật bên ngoài vụt quá trước mắt mình, thỉnh thoảng cô quay lại nhìn Yuri rồi lại quay đi vì có vẻ người ấy không muốn nói chuyện lúc này. Từng giây phút trôi qua, Jessica để mặc cơn buồn ngủ xâm chiếm lấy tâm trí mình, trong mơ màng cô cảm nhận được những ngón tay thon dài của người kia đang đan vào những ngón tay mình, Jessica cũng vô thức siết chặt lấy bàn tay ấy rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

Yuri đậu xe trước bờ biển và nhìn cô gái bên cạnh đã thiếp đi từ lâu, tự hỏi có phải khi cô ấy ngủ là lúc cô ấy cảm thấy bình yên nhất trong suốt thời gian ở bên cạnh cô, những phiền muộn, toan tính và hận thù có đeo bám cô ấy vào trong giấc ngủ. Vẩn vơ với những câu hỏi không lời đáp trong đầu một hồi lâu thì Yuri cùng thiếp đi lúc nào không hay. Cả hai người họ tay nắm chặt tay, cùng tìm gặp nhau trong những giấc mơ tình yêu bên cạnh những tiếng sóng biển rì rầm như lời ru êm ái.

Ngày thứ 29

Jessica bị đánh thức bởi một bờ môi ấm áp đang dịu dàng đặt lên môi mình, cô khẽ mỉm cười trong giấc ngủ và đáp trả lại nụ hôn đó. Thật nhẹ nhàng, chậm rãi.

-Sao Yul có cách đánh thức người khác khôn quá vậy – Jessica cười tinh nghịch nói khi cả hai đã buông nhau ra.

Yuri không nói gì, chỉ cười hì hì rồi tránh sang một bên để Jessica nhìn cảnh vật trước mặt, nơi đây là một bãi biễn dài đang chào đón ánh bình minh, cả không gian như được nhuộm màu một đỏ huy hoàng, rực rỡ. 

-Mau xuống thôi em, không thì lỡ mất bình mình đó – Yuri vui vẻ mở cửa xe cho Jessica và đỡ cô ấy ra ngoài.

Cả hai đặt đôi chân trần của mình bước từng bước trên nền cát mịn và thẳng tiến ra biển, bãi cát dài in hằn dấu chân hai người sóng bước bên nhau như ghi lại hồi ức trên dòng thời gian. Mặt trời vừa lên đẹp rạng ngời như một nàng thiếu nữ căng tràn nhựa sống, được tô điểm thêm từng lớp mây ửng hồng vắt ngang phía xa càng làm đẹp thêm cho khung cảnh bình yên này. 

-Thì ra Yul đi suốt đêm để đến đây à.

Yuri kéo Jessica cùng ngồi xuống với mình và tươi cười hỏi cô ấy: “Có đẹp không”

Jessica gật đầu đồng ý, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy cảnh bình minh trên biển, không phải cô chưa từng ra biển để có dịp ngắm bình mình mà chỉ bởi vì chưa từng có ai đủ đặc biệt để cùng cô chia sẻ những khoảng khắc như thế này. Trong suốt 6 năm. Và chưa từng có một ai, trong suốt cả cuộc đời trừ Kwon Yuri.

Jessica tựa đầu lên vai Yuri và nói với cô ấy bằng chất giọng nhẹ nhàng tan lẫn vào trong gió:

-Yul à, hay là chúng mình lấy nhau đi nhé.

Yuri khẽ mỉm cười vì lời đề nghị của cô nàng bên cạnh, yêu thương hôn lên đỉnh đầu cô ấy rồi nói: “Nếu em cứ như vậy thì Yul sẽ thấy tội lỗi hơn đấy, em còn cả một tương lai trước mắt. Làm sao Yul lại nhẫn tâm bắt đầu điều mà bản thân mình biết sẽ không bao giờ có thể cùng em đi đến cuối cùng được.”

-Đừng nói như vậy mà, chỉ một thời gian thôi rồi chúng ta sẽ trở về nhà và bắt đầu cuộc sống của chúng ta.

Yuri cảm nhận được giọt nước mặt của Jessica đã vô tình chạm trúng bàn tay mình, cô dùng tay ôm lấy gương mặt cô ấy và khẽ lau đi những dòng lệ đó, dịu dàng nói:

-Tương lai là điều không thể nói trước được Sica à. Nếu như thật sự có một ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa thì em vẫn phải sống tiếp có nhớ không. Yul không bảo em quên chúng ta đi, em hãy để những kí ức trong một tháng qua vào nơi nào đó trong trái tim em, thỉnh thoảng nhớ về nó cũng được nhưng em vẫn phải sống tiếp và phải sống thật tốt đấy.

-Làm sao em có thể sống tốt được khi Yul không ở bên cạnh em.

Jessica lại khóc rồi, nhìn đôi mắt hoe đỏ của cô ấy thật khiến Yuri đau lòng, cố điều khiển cảm xúc để là người mạnh mẽ hơn trong chuyện này, Yuri ôm lấy cô ấy và dỗ dành: 

-Em sẽ làm được mà, phải sống cho cả phần của Yul nữa, đừng bỏ cuộc, cũng đừng tự biến mình thành một người cô độc. Khi gặp được một người nào đó tốt thì cũng đừng đuổi người ta đi, có biết không hả.

-Nói thì hay lắm, vậy nếu là Yul thì Yul có làm được như vậy không – Jessica vẫn khóc mà hỏi vặn lại người kia.

Yuri chỉ còn biết cười khổ, siết nhẹ thêm vòng tay của mình, lắc đầu nói:

-Em mạnh mẽ hơn Yul nhiều, chắc chắn em sẽ làm được.

-Em không làm được – Jessica kiên quyết nói.

Yuri thở dài thôi không nói nữa, cô gái này không biết lúc sinh ra có gì bất thường không mà sao lại cứng đầu như thế. Có lẽ Yuri phải tự mình lo liệu để nếu thật sự có một ngày Jessica chỉ còn lại một mình giữa những kỉ niệm của hai người họ, Yuri cũng có thể yên tâm rằng cô ấy sẽ sống tốt. Chờ cho Jessica thôi không khóc nữa. Yuri đỡ cô ấy đứng dậy và trêu ghẹo nói:

-Mặt mày lem luốc như mèo rồi kìa, có người con gái nào như em không, không lấy được người ta thì khóc thế hử.

Jessica đưa tay chùi mặt Yuri một cách thô bạo rồi đáp trả “Còn nói nữa, vì tại ai hả. Bản thân mình có hơn gì người ta đâu mà nói.”

-Bụi bay vào mắt đấy – Yuri trơ tráo cười hì hì.

-Ngụy biện.

-Đừng giận nữa, chúng ta đi dạo nha – Yuri xuống nước năn nỉ cô gái tóc nâu và nắm tay kéo cô ấy cùng đi với mình.

Cả hai người đi dạo bên cạnh nhau rất lâu, cùng đùa giỡn để tiếng cười hòa vào biển cả, cùng thích thú với những điều nhỏ nhặt như đón một đầu sóng bạc vô tình vỗ vào bờ, cái mát lạnh của nước biển khiến cả hai cùng cười như những đứa trê. Dòng chữ vừa ghi đã bị xóa nhòa mặc dù Jessica đã cố dùng tay chặn lại, điều này khiến Yuri được một phen cười nắc nẻ vì bản tính ngớ ngẩn bất thường của cô nàng. Đổi lại Jessica tặng cho con người đang gần như lăn ra đất mà cười kia vài cú đá dán nhãn hiệu Jessica Jung. Họ đùa giỡn rồi lại giận hờn, giận hờn rồi lại đùa giỡn, để tiếng cười và niềm vui xua đi tất cả những dự cảm của tương lai u ám.

------------------------------

-Bác sĩ tình trạng của ông ấy thể nào ạ - Kim Hong Rae lo lắng hỏi người đàn ông mặc áo blouse trắng vừa hoàn tất quá trình kiểm tra bệnh nhân.

-Ông ấy đã ổn rồi, tuy nhiên có vẻ sau này sẽ nói năng hơi khó khăn một chút vì lưỡi của ông ấy đã bị thụt vào trong, gia đình nên kiên nhẫn một thời gian.

Kim Hong Rae đưa ánh mắt về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn đang nhìn ra phía ngoài mà khóe mắt cay cay, lòng đau vô cùng. Bà không biết ông ấy có thể vượt qua được cứu shock này không, còn gì đả kích hơn khi một con người đầy kiêu hãnh, từng ngang dọc trên chính trường như Kwon Dong Chul giờ đây bỗng chốc biến thành một ông già bệnh tật. Tuy Kim Hong Rae nhiều năm rồi vẫn nói người bà hận nhất trên đời chính là Kwon Dong Chul nhưng rốt cuộc thì đó vẫn là người đàn ông mà bà ta yêu nhất trong cuộc đời này. Năm đó khi tất cả những gì mà Kwon Dong Chul có được chỉ là nhiệt huyết tuổi trẻ thì chính bà đã đem đến cho ông ấy một chỗ dựa vững chắc, đã dọn đường để ông ấy có được vinh quang như ngày nay, nhưng rồi Kim Hong Rae chỉ nhận được sự đau đớn với sự thật bẽ bàng rằng từ đầu tới cuối trong trái tim người đàn ông kia chưa hề có hình bóng của bà ta.

-Ông thấy thế nào rồi – Kim Hong Rae bước lại gần và hỏi chồng mình.

Kwon Dong Chul khó nhọc nói bằng giọng điệu ngượng nghịu của mình: “Bà…bà…đưa..tôi..đi thăm…thằng Hyuk Joo đi”

Kwon Dong Chul đến nhìn gương mặt của con mình mà ứa trào nước mắt, mếu máo khóc nức nở, không còn dáng vẻ đường hoàng, nghiêm nghị của một thượng nghĩ sĩ nữa mà giờ đây chỉ còn lại một người cha bất lực nhìn những đứa con của mình đang nằm trong tay của thần chết. Tất cả là nghiệt chướng do một mình ông tạo ra tại sao lại để những đứa con của ông phải gánh chịu, Hyuk Joo rồi cả Yuri nữa, tất cả chúng nó không có tội tình gì, tội duy nhất của chúng nó chính là sinh ra là con của Kwon Dong Chul này. Chưa một lần được hưởng trọn vẹn tình thương từ một người cha đam mê quyền lực, Kwon Dong Chul đã phí hoài cả cuộc đời của mình để được gì, không gì cả ngoài cái cảnh tượng đau lòng này.

-Hyuk… Joo… à, ba…xin lỗi...vì đã…. Không… làm… tròn… trách… nhiệm của một người… cha. Con …là đứa …con trai mà …không một …người cha… nào lại không muốn có được.

Kim Hong Rae nhìn thấy chồng mình tay ôm mặt khóc, bà ta cũng lẳng lặng khóc theo. Nhìn hơi thở ngày một thoi thóp của con trai mình có người mẹ nào lại không đau lòng, đứa trẻ đáng thương này sống cả đời toàn bị người ta tưởng rằng nó có tất cả nhưng thật ra nó lại thiếu đi thứ lớn nhất đó là tình cảm gia đình. Rồi bằng tâm tình của một người mẹ Kim Hong Rae chợt nhớ tới Kwon Yuri và những lời nói của nó tối hôm qua, đứa con gái của người đàn bà có lẽ cũng đáng thương như con trai của bà vậy.

-----------------------------

Soo Young đang lắng nghe các đồng nghiệp của mình trình bày về chi tiết của những vụ án liên quan đến nhà họ Oh. Một đống bầy nhầy, thối nát đã được khai quật đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng của gia đình danh giá ấy khiến người khác phải ngỡ ngàng. 

Một anh chàng áo đen tiếp tục bản báo cáo của mình bằng hình ảnh Oh TaecYeon được chiếu trên màn hình, đó dường như là hình ảnh được ghi nhận mới đây tại một cửa hàng bán súng săn. Soo Young chặn lại lời anh chàng ấy:

-Anh bảo hình ảnh này được chụp khi nào hả ?

-Dạ 2 ngày trước, một nhân chứng báo là đã gặp anh ta, khi chúng tôi đến kiểm tra camera của các cửa hàng trong khu vực đó thì đã phát hiện anh ta đến đây và mua một khẩu súng lục.

-Mua súng à – Soo Young liếm nhẹ môi mình nghĩ ngợi, một kẻ đang trốn lệnh truy nã như hắn ta lại ngang nhiên vào một cửa hàng và mua súng, trừ phi hắn đang muốn liều mạng để hãm hại ai đó một lần nữa.

Soo Young nghĩ đến đó thì lập tức đứng dậy ra lệnh cho tất cả mọi người: 

-Dẹp tất cả những vụ án linh tinh sang một bên, tập trung truy bắt cho bằng được Oh TaecYeon. Cử người theo sát Oh Eun Jung và biệt thự nhà họ Oh. Nếu có gì bất thường không được tự mình hành động mà phải báo cáo về cho tôi. Mọi người nghe rõ chưa.

Một tiếng chấp hành mệnh lệnh vang lớn lên và mọi người bắt đầu tản đi làm nhiệm vụ. Soo Young vẫn ngồi lại nhìn chăm chăm vào bức ảnh của Oh TaecYeon một lúc lâu rồi gọi điện báo cho Yuri, Victoria và cả 3 thằng nhóc. Nhắc đến Kwon Yuri làm cô tức điên lên được, cậu ta cùng Jessica biến mất từ tối hôm qua tới giờ mà vẫn không chịu liên lạc lại.

----------------------------

Jessica bước ra khỏi phòng tắm và lau khô tóc mình, trong khi Yuri đang ngồi trên giường nói chuyện điện thoại với ai đó vẻ mặt khá nghiêm trọng. Jessica ngồi xuống kế bên Yuri và hỏi khi cô ấy đã kết thúc cuộc gọi.

-Ai vậy Yul ?

-Là Soo Young – Yuri đỡ lấy chiếc khăn từ tay Jessica và lau tóc cho cô ấy.

-Có chuyện gì quan trọng à ?

Yuri ngần ngừ không nói một lúc rồi cũng quyết định kể lại toàn bộ nội dung câu chuyện giữa mình và Soo Young. Soo Young nói rằng ba của cô đã tỉnh lại, ông ấy nói là muốn gặp cô. Soo Young cũng bảo hai người họ hãy mau trở về vì Oh TaecYeon đã xuất hiện, có thể hắn ta đang mưu toan gì đó.

-Vậy mai chúng ta về à – Jessica quay lại hỏi Yuri.

-Em không thích à ? – Yuri nhìn vẻ tiếc nuối của cô nàng thật đáng yêu, cả ngày hôm nay họ đã được ở bên cạnh nhau một cách trọn vẹn, cùng dạo chơi trên biển rồi đi thăm thú tất cả mọi nơi, cùng đi chợ, cùng nấu bữa tối, cảm giác ấm áp như một đôi vợ chồng mới cưới vậy. Nhưng càng vui vẻ bao nhiêu thì Yuri lại càng sợ đến một ngày nào đó những kí ức này sẽ là lưỡi dao làm trái tim Jessica đau đớn. 

Jessica nằm xuống bên cạnh Yuri và rúc vào người cô ấy nói: “Sau này chúng ta sẽ đến đây thêm nhiều nhiều lần nữa phải không Yul. Chúng ta còn đến 100 năm nữa mà “

Yuri cười buồn và với tay tắt ngọn đèn bàn, thì thầm trả lời: “ Ừ, chúng ta sẽ đến đây thêm nhiều nhiều lần nữa “

Sica à, khi ánh mặt trời ngày mai tắt đi có nghĩa là thời hạn 30 ngày chúng ta bên nhau đã hết, giá như lúc ấy Yul xin được ở bên em 300 ngày hay 3000 ngày thì tốt biết mấy nhỉ, liệu lúc đó em có đồng ý không, Sica .

-----------------------------

-Hong Rae…à – Kwon Dong Chul gọi vợ mình bằng chất giọng ngọng nghịu như một đứa trẻ.

Kim Hong Rae dừng mọi việc đang làm và nhìn người đàn ông ấy chờ đợi, đột nhiên ông ấy nhoài người ra đằng trước và ngã nhào xuống, Kwon Dong Chul cố bám vào thành giường để quỷ thẳng dậy, ông gấp gáp nói với vợ mình gần như là sắp khóc:

-Tôi.. có.. lỗi ..với bà nhiều lắm…nhưng…Yuri…nó…không…có tội tình gì cả…tôi xin…xin bà…đừng để…tôi…mất thêm….đứa con nào nữa….Nếu thực sự…Hyuk Joo…nó…nó…không qua khỏi…xin bà…hãy cứu lấy Yuri…Tôi..xin bà…xin bà đấy…Kiếp sau…tôi sẽ…trả hết…trả hết…cho bà.

Kim Hong Rae bật khóc nức nở vì những lời lẽ van xin của Kwon Dong Chul, hình ảnh ông ấy van vỉ một cách đáng thương như vậy là điều mà bà không bao giờ muốn thấy. Cho dù người đàn ông này có từng vô tình, đối xử tệ bạc với bà như thế nào nhưng bà vẫn mong ông ấy có được những gì mà ông ấy muốn. Chứng kiến ông ấy đang quỳ trước mặt mình để xin bà cứu lấy đứa con riêng của ông ấy khiến bà vừa thương lại vừa giận.

Kim Hong Rae quỳ xuống đánh mạnh vào người đàn ông kia và trách mắng trong tiếng khóc:

-Ông đang cầu xin tôi để cứu lấy con của người đàn bà kia sao, tại sao ông lại ác như vậy chứ. Cả đời ông chỉ yêu mỗi mình bà ta thôi, bây giờ còn bắt tôi nhìn trái tim của con trai mình trong cơ thể nó. Sao ông ác như vậy.

Kwon Dong Chul nhìn thấy vợ mình gục khóc trên nền đất cũng quỳ thụp xuống ôm lấy bà ấy mà khóc theo. Từng giọt nước mắt rơi là từng ấy lần ông nấc nghẹn để nói câu xin lỗi bà ấy. Cả đời ông đã làm khổ bà ấy quá nhiều, chỉ mong kiếp sau nếu có gặp lại ông sẽ yêu thương bà ấy như chính tình yêu mà bao năm qua bà đã dành cho ông.

---------------------------

Oh TaecYeon giang hai tay mình ra và quay vòng tròn một cách cuồng loạn, hắn ta ngửa mặt lên trời như đang tự nói với chính mình:

-Kwon Yuri. Đây là ván bài cuối cùng của tao và mày. Mày có thấy nó đẹp không. Niềm kiêu hãnh Osan chính là ở đây. Tầng cao nhất có thể chạm đến cả bầu trời. Tao đã dày công chuẩn bị chỗ này cho mày thì mày phải biết ơn mà đến đây thật sớm đấy.

----------------------

Ngày thứ 30. Ngày cuối cùng.

9g22.Sáng.

Yuri đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh của Kwon Hyuk Joo và bước vào bên trong. Cô lặng lẽ nhìn gương mặt người anh cùng cha khác mẹ của mình, đây lần đầu tiên, lâu đến như vậy. Anh ấy không giống Kwon Dong Chul nhiều lắm, chỉ duy nhất đôi mắt là giống y hệt ông ấy.

-Oppa – Yuri mỉm cười gọi anh mình, cũng là lần đầu tiên, nhưng đáng tiếc là anh ấy không nghe được – anh có nhớ lần đầu tiên em đến nhà họ Kwon không, lúc chưa biết em là ai anh cứ tưởng là một cô bé đi lạc và đã đối xử với em rất tốt.

Yuri ngừng lại để nhìn người anh của mình, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở thì thều thào bất định, rồi cô lại nói tiếp: “Nhưng khi ba đưa em đến trước mặt hai người và nói với anh đây là con ông ấy thì anh đã tức giận mà vùng chạy đi. Và từ đó chúng ta ghét nhau, lúc chỉ là những đứa con nít mười mấy tuổi.”

Yuri chợt bật cười khi nhớ lại những lần họ vô tình chạm trán nhau trên đường, rồi những lần Kwon Hyuk Joo tìm đến trước cổng trường của Yuri, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đâu cũng khiến hai người họ thù ghét nhau đến độ choảng nhau vài lần. Rồi khi cả hai lớn lên, chẳng bao giờ gặp nhau họ nói được với nhau lời nào tử tế, quá bận rộn với những cảm xúc bất mãn của riêng mình để dừng lại suy nghĩ rằng, người này chính là người thân của mình, họ tốt hơn những gì mình đã nghĩ về họ. 

-Giá như chúng ta đừng tỏ ra cố chấp như thế thì tốt quá nhỉ, anh phải ráng khỏe lại đấy, em không thể đợi anh mãi để nói tiếng oppa được đâu. – Yuri nắm lấy tay Kwon Hyuk Joo đùa nghịch nói.

Bên ngoài Kim Hong Rae đứng lặng yên nghe cô gái ấy nói chuyện với con trai mình. Hóa ra nó cũng là một kẻ đáng thương, không như con trai bà có đầy đủ tình yêu của mẹ, nó đã sống trên đời và trưởng thành với chỉ duy nhất mình nó.

-------------------------------

3g21

Yuri lại cùng Jessica lẻn ra khỏi viện một lần nữa, mặc dù Jessica đã nhất quyết không đồng ý nhưng Yuri vẫn không chịu nghe lời cứ nằng nặc đòi đi, nếu không thì sẽ không chịu uống thuốc. Jessica đành lắc đầu chào thua con người ấy để mặc Yuri dẫn mình đi đâu thì đi. 

Yuri lái xe đến gần công viên Seoul và bảo Jessica hãy đợi mình ở trước cổng trong khi cô đi đỗ xe. Sau cơn bực bội nhất thời, Jessica chợt nhớ lại tình cảnh của 6 năm về trước, cũng tại nơi này, tại chính băng ghế này cũng vào một buổi chiều mùa hè cô đã đợi Yuri rất lâu nhưng người đó lại vô tình không đến. Jessica nhớ cô đã khóc rất nhiều, trái tim gần như vỡ nát vào buổi chiều mưa năm ấy. Cô nhớ mình đã ôm chặt hũ thủy tinh đầy sao ấy như đang giữ chính những mảnh vỡ trong tim mình. Jessica nhìn thấy một cô của tuổi 19 cứ giữ ánh nhìn về phía con đường trước mặt để mong chở hình bóng Yuri xuất hiện. 

Jessica của ngày hôm nay cũng đang hướng mắt về phía con đường năm xưa, để nhìn thấy một Kwon Yuri của tuổi 26 đang bước về phía mình, cô bật cười với gương mặt rạng rỡ của người đang đi đến, trên tay còn cầm một bó hoa hồng nữa. Yuri đến trước mắt Jessica và chìa hoa cho cô ấy, vui vẻ nói:

-Cậu đợi tớ có lâu không. Hoa này tặng cho cậu.

Jessica cầm lấy bó hoa, tỏ vẻ hờn dỗi trách móc người kia:

-Bắt người ta đợi lâu quá đấy. Tại sao bây giờ mới tới.

-Hì hì, đi mua hoa nên đến trễ - Yuri cười ngố rồi ngồi xuống bên cạnh Jessica.

Jessica nhìn người kia trán lấm tấm mồ hôi, không biết là có chạy đi để mua hoa không, đúng là không biết lo lắng cho sức khỏe của mình gì cả. 

-Cậu gọi tớ đến đây có việc gì – Yuri nói y như cả hai đang trải qua buổi chiều ngày hôm đó một lần nữa.

Jessica dùng ống tay áo lau những giọt mồ hôi trên trán Yuri rồi hỏi, câu hỏi mà 6 năm trước cô đã rất muốn hỏi người kia:

-Appa bắt tôi ngày mai phải sang Mỹ du học. Tôi muốn hỏi cậu là…là…cậu có yêu tôi không ?

Yuri nhìn sâu vào ánh mắt chờ đợi của Jessica, thì ra đây là câu hỏi mà cô ấy nói nhất định phải hỏi trực tiếp cô. Bây giờ Yuri sẽ cho cô ấy câu trả lời mà đáng ra cô phải nói từ 6 năm về trước. 

-Có, tớ yêu cậu. Jessica Jung, Kwon Yuri yêu cậu. Yêu từ rất lâu rồi.

Nói xong thì Yuri nghiêng người dịu dàng đặt môi mình lên môi Jessica cho một nụ hôn đầy ngọt ngào, yêu thương. Jessica cũng từ từ nhắm mắt lại để đắm chìm vào giây phút này. Một lần. Và mãi mãi.

Hãy giữ những kỉ niệm này em nhé. Xin lỗi vì đã từng làm tổn thương em. Nếu có kiếp sau thì hãy để Yul chạy theo em.Trọn đời.

----------------------------------

9g

Tại bệnh viện.

Hành lang khu vực cấp cứu đang trở nên náo động không ngừng, bệnh nhân có tên Kwon Hyuk Joo bỗng dưng lên cơn co giật, huyết áp lên xuống bất thường. Các y bác sĩ ngay lập tức đưa anh vào phòng cấp cứu, họ đang tích cực cứu chữa cho anh ấy nhưng dường như tất cả mọi nỗ lực của họ đều trở nên vô vọng. 

Mảnh linh hồn trong suốt của Kwon Hyuk Joo nhìn cơ thể của mình lần cuối rồi bước ra ngoài dập đầu tạ lỗi với người mẹ đã cả đời yêu thương anh cả đời, với người cha mà anh hy vọng ông sẽ được sống thanh thản trong quãng đời còn lại của mình, nói lời chào tạm biệt với người con gái anh yêu, Kwon Hyuk Joo biết rồi sau này cô ấy sẽ có được hạnh phúc và anh gửi lại trái tim của mình cho em gái anh, Kwon Hyuk Joo mỉm cười mãn nguyện nhìn tất cả mọi người rồi từ từ tan biến, ở trên cao chắc chắn anh sẽ phù hộ cho họ.

Cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩ buồn bã đứng trước mặt tất cả mọi người nói câu nói mà suốt đời ông chưa bao giờ muốn nói:

-Chúng tôi rất tiếc. Nhưng anh ấy đã đi rồi.

Kim Hong Rae ngã thụp người xuống đất, bà khóc nức nở và đấm mạnh vào lồng ngực để ngăn nỗi đau bóp nghẹn trái tim người mẹ. Đứa con trai của bà, gia tài duy nhất bà có được trên đời này nó đã đi mất rồi. Lúc đi nó có đau không, bây giờ nó ở đâu, nó sống trên đó có lạnh không.

-Hyuk Joo à….đứa con đáng thương của tôi, trời ơi… – Kim Hong Rae kêu gào thảm thiết không ngừng, nhìn cảnh tượng ấy tất cả mọi người có mặt ở đó đều đau lòng đến rơi nước mắt. Yuri khẽ lau đi giọt lệ của mình và đi đến siết nhẹ lấy tay ba mình an ủi. Khi nhận được tin nhắn của Hangeng cô cùng Jessica đã tức tốc trở về đây. Nhưng họ không ngờ khi anh Hyuk Joo lại ra đi nhanh như vậy.

Kim Hong Rae khóc nấc lên vài tiếng nữa, rồi qua khóe mắt bà ta chợt nhìn thấy Yuri đang quỳ bên cạnh chồng. Bà cố hớp lấy hơi thở của mình và nói ra điều mà bà biết sau này có lúc bà sẽ hối hận:

-Bác sĩ, hãy lấy tim của con trai tôi và thay cho bệnh nhân cần nó. Tôi đồng ý kí tên vào tờ giấy đó.

Tất cả mọi người ở đó đều quay lại ngạc nhiên nhìn người phụ nữ lúc nãy vừa khóc nức nở bây giờ đang đến bên cạnh chồng mình một cách vô cùng tỉnh táo. Kwon Dong Chul ú ớ nói ra những từ vô nghĩa như muốn xác nhận lại điều đó với vợ mình, bà ấy không trả lời ông chỉ quay qua nói với Kwon Yuri là:

-Đừng cảm ơn ta, ta không bao giờ chấp nhận lời cảm ơn đó đâu.

Nói rồi người phụ nữ ấy đẩy xe lăn của chồng mình và mạnh mẽ rời khỏi đó mặc dù từ đằng sau người ta vẫn nhìn thấy dáng lưng bà ấy nấc nghẹn lên từng hồi. Bà cầu phúc cho linh hồn con trai của mình được yên nghĩ và cũng cầu nguyện cho trái tim của nó có thể cứu sống đứa con gái của người phụ nữ kia

Yuri sững sờ đứng yên bất động vì những lời nói vừa rồi của Kim Hong Rae, bà ấy đã đồng ý để cô được phẫu thuật, nghĩa là cô cơ hội được sống. Yuri vô thức quay lại nhìn Jessica, thì thấy cô ấy nắm chặt lấy tay mình đầy tin tưởng. Cả 3 thằng nhóc và Victoria có mặt ở đó cũng vui mừng mỉm cười, Victoria vội lấy điện thoại và nhắn tin cho Soo Young biết, cô chắn hẳn cậu ấy sẽ rất vui khi nghe được tin tức này.

-----------------------------

10g30

-Yul ở yên đây nhé, em đi lấy tí đồ trong xe sẽ về liền – Jessica dỗ dành Yuri sau khi cô ấy vừa trải qua hàng loạt cuộc kiểm tra để có thể tiến hành phẫu thuật.

Yuri vội nắm tay Jessica lại và nói:

-Em đi đâu vậy, có lâu không ?

Jessica hôn lên trán Yuri, mỉm cười trấn an người yêu mình:

-Em sẽ về liền mà, ngoan đi nhé.

Nói rồi Jessica rời khỏi bàn tay Yuri khiến cô cảm thấy trống trải vô cùng, nhìn từng ngón tay rời khỏi hơi ấm ấy không hiểu sao nó lại dấy lên trong lòng cô sự lo lắng không ngừng, chắc có lẽ là do chuẩn bị bước vào ca phẫu thuật nên cô mới cảm thấy bất an như thế.

Soo Young vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy Jessica đi vào, cô thắc mắc hỏi:

-Cậu đi đâu đấy, Yuri đâu.

-Cậu ấy ở trong phòng cùng với bọn nhóc và Victoria, tớ đi lấy chút đồ rồi sẽ lên liền – Jessica vui vẻ ấn nút nhấn thang máy xuống nhà xe, giữa đường thang máy có dừng lại một chút để đón một người đàn ông ở tầng dưới, dường như ông ta cũng xuống nhà xe chung với Jessica.

Jessica vui vẻ đi trong nhà xe rộng lớn và tìm xe của Yuri, cô muốn tặng cho cậu ấy một thứ để Yuri vững tin trong cuộc phẫu thuật sắp tới. Đó là hũ thủy tinh năm nào của hai người, Jessica đã xếp lại tất cả những ngôi sao ấy trong những lúc cô rãnh rỗi và bỏ vào thêm những ngôi sao mới cho những kỉ niệm mới của họ. Xe của Yuri nằm ở phía trong góc, vì họ trở về khá trễ nên không còn nhiều chỗ để đỗ xe. Nhà xe khá vắng vẻ, Jessica chỉ nghe văng vẳng lại tiếng bước chân của ai đó đang vang vọng khắp không gian. Cô mở cốp xe của Yuri và chồm tay lấy chiếc hũ thủy tinh. 

Tiếng bước chân đã im bặt.

Jessica vừa định đóng nắp xe lại thì…

Một bàn tay lực lưỡng bỗng chặn lấy cổ cô và đôi bàn tay thô ráp của ai đó bịt chặt miệng Jessica lại. Cô cố kêu cứu nhưng người đàn ông đó đã khều khào lên tiếng với hơi thở nồng nặc mùi rượu.

-Đã lâu không gặp, phiền cô đi với tôi đến đây một tí.

Jessica sợ đến điếng người vì cô nhận ra giọng nói của người đàn ông đó, mặc dù anh ta đã biến dạng đến không thể nhận ra được nhưng giọng nói vẫn không hề thay đổi. Đó chính là Oh TaecYeon.

11g10

-Cậu ấy vẫn không nghe máy à.

-Chưa – Yuri tay nắm chặt điện thoại và đi qua đi lại trong lo lắng.

11g15

-Cậu đã gọi điện đến cho ông Jung chưa.

-Gọi rồi, ông ấy nói cậu ấy không có về nhà – Yuri đang như ngồi trên đống lửa, 30p nữa cô sẽ vào phòng phẫu thuật vậy mà bây giờ Jessica vẫn không có mặt ở đây, cô ấy nói là chỉ đi một lúc vậy mà đến giờ vẫn chưa về.

11g21

-Sao rồi, cậu ấy vẫn chưa về hả, có cần tớ…- Soo Young gấp gáp nói.

Rengggggggggggg

Tiếng chuông điện thoại của Yuri vang lên làm gián đoạn câu nói của Soo Young. Yuri nhìn vào màn hình và cau mày lại, số lạ. Cô nhấn nút và nghe thấy tiếng gió thổi rất mạnh, một giọng đàn ông vang lên:

-Xin chào, lâu rồi không gặp, mày vẫn khỏe chứ hả.

Yuri mắt trợn tròn, kinh hãi đến độ không thể thốt được nên lời, chẳng lẽ điều cô lo sợ nhất đã đến.

-Sao hả, mày không nhớ ra tao à. Vậy để tao nhắc mày nhớ nhé.

Yuri nghe một tiếng khóc ré lên đau đớn. Là của Jessica. Cô hoảng loạn gần như phát điên lên hét vào điện thoại:

-Thằng khốn, mày đã làm gì cô ấy hả. Thả cô ấy ra.

Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng cười hích hích đầy thích chí của một kẻ loạn óc, Oh TaecYeon nói như người say bằng chất giọng lè nhè của hắn:

-Đến đây và cứu nó đi. Đi một mình thôi, nếu gọi đứa bạn thân mày đến tao sẽ đẩy con người yêu quý báu của mày xuống dưới và chắc chắn mày sẽ không thích đống bầy nhầy đó đâu.

-Thằng khốn, mày không được làm gì cô ấy…- Yuri tức giận gầm gè trong điện thoại với tên kia.

Hắn ta lại cười rồi nói: “Tầng thượng của Osan, tao chờ mày ở đó. Không còn nhiều thời gian đâu.Tích tóc tích tóc. Há há há”

Yuri không còn đứng vững nữa, cô thả phịch người xuống đất cùng tiếng cộp của chiếc điện thoại. Jessica đang ở trong tay Oh TaecYeon, hắn ta sẽ làm hại cô ấy mất. Soo Young và Victoria lo lắng chạy lại khi nhìn thấy ánh mắt vô hồn của Yuri. Yuri nhìn cả hai người đó rồi nói: “ Jessica bị Oh TaecYeon bắt rồi”

-----------------------------

11g35

Oh TaecYeon khẽ liếc nhìn đồng hồ bằng ánh mắt đục ngầu màu máu, hắn ta đã bày cả một sân khấu rực rỡ ngày hôm nay chỉ để dành riêng cho Kwon Yuri thôi.

Một không gian rộng lớn chứa đầy thuốc nổ, chỉ cần nhấn nhẹ một cái kích nổ trong tay hắn, mọi thứ sẽ nổ tung, tan nát, không còn gì cả. Ngày hôm nay hắn đã xác định rằng mình sẽ chết, nhưng hắn đã nói rằng dù sẽ chết thì hắn cũng sẽ kéo Kwon Yuri và cả con người yêu của nó xuống cùng với hắn bằng mọi giá. Hít một hơi sâu để cảm nhận bầu không khí lành lạnh nhuốm mùi chết chóc này thật khiến Oh TaecYeon khoan khoái cả người, cảm giác y như 6 năm về trước khi hắn ta một dao đâm chết người đàn bà tên Shin Bong Su ấy, mùi máu khiến hắn thỏa mãn và vui sướng.

Yuri lạnh lùng bước ra khỏi thang máy và đứng đối diện với Oh TaecYeon. Một mình. 

Cô đưa ánh mắt nhìn về phía Jessica, cô ấy đang bị trói chặt vào một cái ghế gỗ để ở mép ngoài ban công, chỉ cần một cái đẩy nhẹ cô ấy chắc chắn sẽ rơi xuống. Jessica vừa khóc vừa nói ư ử như bảo rằng Yuri hãy chạy đi, đôi mắt cô ấy đầy nước mắt, trên mặt còn có vết bầm nữa. Đau lòng, căm phẫn, tức giận dâng đầy trong tâm trí Yuri, cô gầm lên với con thú dữ kia:

-Thằng khốn, nếu mày muốn đòi nợ hãy đến tìm tôi. Tại sao mày lại nhằm vào cô ấy hả.

Oh TaecYeon đi vòng vòng trước mặt Yuri và nói như một kẻ bệnh hoạn:

-Cả 3 chúng ta thì mới vui chứ, tối này chắc chắn sẽ là một đêm rực rỡ của Seoul đấy.

-Mày muốn gì ?

-Tao làm gì muốn gì, nhưng cái tay của tao thì muốn đấy, mày muốn tao đẩy cô ta xuống từ từ hay là nhanh chóng hả - Oh TaecYeon làm động tác giả đẩy Jessica rơi xuống làm Yuri lo sợ đến kinh hãi cả người, hắn ta thấy nét mặt lo lắng của Yuri thì lại cười thích chí một tràng dài, quăng một con dao dưới chân cô rồi hắn lại nói:

-Cầm nó lên đi và đâm từng nhát cho tao xem, nhớ là đâm từng nhát thôi đấy. Tao muốn nhìn thấy máu của mày.

Yuri nhặt con dao lên và đưa mắt nhìn Jessica lần nữa, cô ấy khóc nấc lên và lắc đầu liên tục có ý bảo cô đừng làm như vậy. Yuri nắm chặt con dao trong tay của mình đến nổi cả gân xanh, cô nói với Oh TaecYeon:

-Mày hãy thả cô ấy ra đi, rồi tao sẽ làm theo mọi lời nói của mày.

Oh TaecYeon cầm một con dao khác đặt lên cổ Jessica và cứa nhẹ một đường, dòng máu tươi chảy ra thấy ướt cả cô áo cô ấy, Oh TaecYeon ánh mắt trợn tròn, man rợ nói:

-Ở đây tao mới là người ra lệnh, mày không tự đâm mình, thì tao sẽ đâm nó.

Yuri hét lên: “Được rồi, tao làm, tao làm, đừng làm tổn thương đến cô ấy”

-Vậy thì tốt, bắt đầu từ chân phải của mày trước – Oh TaecYeon chỉ con dao dính máu vào chân phải của Yuri.

Phựt

Jessica khóc không ngừng khi thấy Yuri gục xuống đau đớn, máu đang chảy ra từ chỗ đâm ấy. Yuri mặt mày trắng bệch, cố thều thào nói với Oh TaecYeon:

-Thả cô ấy ra đi rồi tao sẽ làm mọi chuyện theo ý mày. Mày có muốn biết trước khi chết Lee Teuk đã nói gì về mày không hả.

Oh TaecYeon thích chí khi thấy dòng máu đỏ tươi của Yuri chảy ra, nó làm hắn ta phần khích và cuồng loạn, khi nghe thấy tên đồng bọn đã bị hắn ta thủ tiêu, hắn ta trở nên tò mò và lơ là đi từng bước đến bên cạnh Yuri, dẫm lên vết thương của cô ấy mà đè nghiến, hắn ta nói như ra lệnh:

-Nó nói gì hả ?

-AAAAA – Yuri gào lên trong đau đớn, rồi thở hồng hộc cố nói với Oh TaecYeon – hắn ta nói chỉ để cho duy nhất một mình mày nghe thôi.

Oh TaecYeon dẫm mạnh hơn nữa, Jessica cố vùng vẫy ra khỏi dây trói đến nỗi cổ tay cô tứa cả máu. Oh TaecYeon gầm gè nói:

“Mày muốn dụ tao à, nói dối nó đã chết bởi phát súng ngay đầu rồi làm gì còn có cơ hội nói”

-Mày không tin à, nó có nói đấy. Để tao ngồi dậy và tao sẽ nói cho mày nghe – Yuri cho tay vào túi rồi sau đó chống tay ngồi dậy.

Oh TaecYeon nghĩ là cô đã bị thương nên không lo sợ, hắn ta vẫn thản nhiên đứng đó chờ Yuri từ từ đứng dậy.

Yuri lờ mờ nhận ra hắn ta tay phải cầm dao, tay trái cầm kíp nổ, khi đứng thẳng người dậy, Yuri bất chợt xông vào nắm lấy tay trái của hắn mà cầm kíp nổ vứt ra xa. Oh TaecYeon gầm lên như con thú bị thương, hắn ta lao vào vật nhau với Yuri, tay cầm con dao cố đâm cô ấy. Với sức mạnh của một kẻ cuồng loạn cộng với việc Yuri đang bị thương hắn ta đã hoàn toàn thắng thế trong cuộc đấu này, hắn ta đâm một nhát thật mạnh vào vai phải của Yuri nhưng ngay lập tức bị Yuri đấm mạnh một cú vào mặt khiến hắn ta choáng váng. Oh TaecYeon nghe mùi máu càng trở nên điên cuồng hớn nữa, hắn ta bỏ mặt Yuri nằm ở đó và đứng lên đến bên chỗ Jessica. Hắn ta muốn đẩy cô ấy xuống, phải có vật tế cho một buổi tối đẹp đẽ như thế này. Yuri đưa ánh mắt cầu khẩn nhỉn Oh TaecYeon tiến từng bước đến bên cạnh Jessica, cô nhìn thấy Jessica đang nhìn cô, ánh mắt cô ấy đầy yêu thương và tha thiết như một lời tạm biệt

1 bước

2 bước 

3 bước

Một sải tay. Và....

BỤP

Viên đạn từ tòa nhà kế bên đã xuyên qua đầu Oh TaecYeon khiến hắn ta chết ngay lập tức, một viên đạn bắn nát đầu của tên tàn ác điên cuồng, khiến hắn chết một cách không hay không biết.

Trong những lọn tóc sau gáy của Oh TaecYeon giờ đây đang phủ đầy bột lân tinh chuyên dụng của cảnh sát. Hắn ta không biết rằng trong lúc vật nhau, Yuri đã bôi bột lân tinh lên đầu hắn làm tín hiệu để Soo Young từ đằng xa kết liễu đời hắn ta chỉ bằng một phát súng.

Yuri nhìn thấy Oh TaecYeon ngã xuống bên cạnh mình và nở một nụ cười yêế ớt trước ánh mắt ngạc nhiên của Jessica. Cô ấy chảy máu nhiều quá. Yuri muốn ôm cô ấy vào lòng để dỗ dành, an ủi. Nhưng Yuri chợt thấy mọi thứ nhòe đi trong mắt mình, cô cố gượng lại để thu vào hình ảnh của Jessica lần cuối nhưng không thể, màm đêm đã bao trùm lấy cô. Tất cả những gì mà Yuri thấy được lần cuối đó chính là ánh mắt kinh hoàng hoảng sợ của Jessica. Và cô không thích nó chút nào.

00g05

30 Ngày yêu đã hết.

-------------------------------

Ngày thứ 1

Jessica thu mình trong chiếc chăn lớn và chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, Victoria đang nắm chặt lấy bàn tay cô để trấn an nhưng cô biết cô ấy cũng lo lắng không kém gì mình. Mọi người đều tập trung chờ đợi ngoài phòng mổ, đã 8 tiếng trôi qua mà vẫn chưa có kết quả. Jessica thầm cầu nguyện trong đầu, mỗi phút giây trôi qua là mỗi lần ruột gan cô như đang bị thiêu đốt. Yuri đang ở bên trong đó chiến đấu để giành lấy sự sống của mình và tất cả những gì mà cô có thể làm được đó chính là chờ đợi. Bác sĩ nói rằng Yuri đã mất quá nhiều máu, cộng thêm việc quả tim xa rời cơ thể người quá lâu sẽ gây khó khăn trong việc phẫu thuật và cơ hội của họ còn lại là rất mong manh. 

Yul à, Yul phải cố lên đấy, Yul đã hứa sẽ cùng em sống đến một 100 nằm mà. Đừng bỏ cuộc nhé.

Kwon Yuri, cậu mà chết thì tôi cũng không tha cho cậu đâu. Nằng nặc đòi đi cứu Jessica cho bằng được để rồi thế này sao. Cậu đừng làm uổng phí phát súng của tôi chứ.

Yuri à, cậu phải cố lên. Tất cả mọi người đều đang chờ cậu đấy.

Yuri noona, cố lên.

Yuri…

Yuri…

Yuri…

------------------------------

Một trái tim mệt mỏi ngưng những nhịp đập cuối cùng và rời xa khỏi thân thể kia. Một trái tim được thay vào với tất cả những niềm tin và yêu thương. Nó đang cố gắng hòa hợp với cơ thể ấy, cố giành lại sự sống đang bị tử thần kéo đi.

1 nhịp

2 nhịp 

3 nhịp

Bụp bụp bụp

Biểu đồ lên xuống không ngừng khiến các bác sĩ reo vui trong chiến thắng, vị bác sĩ già khẽ gỡ kính của mình ra và nhìn cô gái đang nhắm ghiền đôi mắt. Cô gái này là người mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ ông gặp.

-----------------------------

Ngày thứ 2

Tôi đang ở đâu thế này.

Ngày thứ 3

Tại sao tất cả mọi thứ đều trắng xóa vậy.

Ngày thứ 4

Tôi nghe tiếng một người con gái gọi mình. Cô ấy đang cần tôi.

Ngày thứ 5

Cô ấy khóc rồi. Đừng khóc mà cô gái của tôi.

Ngày thứ 6.

Jessica nhìn đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền lại của Yuri mà đau như thắt lại, cô muốn nhìn thấy nó, cô nhớ đôi mắt đen láy của người ấy biết bao, nhớ những khi nó nhìn cô đầy yêu thương, nhớ cả những lúc nó trở nên lạnh lùng, cô độc nữa.

-Bác sĩ nói rằng ca mổ đã thành công nhưng tại sao bây giờ Yul vẫn chưa tỉnh, Yul không muốn nhìn thấy em nữa à, không muốn cùng nhau sống đến 100 năm nữa sao. 

Đôi môi mềm khẽ hôn vào trán. Giọt nước mắt lăn dài trên má tan trên môi. Mặn đắng. Ngọt ngào. Yêu thương. Lý do để cô tồn tại chính là người con gái này. Cả không gian trong tâm trí Yuri bỗng nhiên sáng bừng đầy màu sắc, cô cảm nhận được hơi ấm của Jessica, nghe được tiếng là rì rầm ngoài kia, thấy được ánh nắng đang nhảy múa xung quanh mình. 

1 ngón

2 ngón

Bàn tay Yuri chợt nắm lấy bàn tay của Jessica. Chính là yêu thương.

Jessica nín lặng nhìn từng cử động trên gương mặt Yuri, thậm chí cô còn không dám cử động mạnh. Vội dùng tay còn lại ngăn tiếng kêu của mình khi thấy người kia từ từ mở mắt và nhìn cô, Yuri mỉm cười yếu ớt nói với Jessica:

-Chào em, hình như tháng này có 31 ngày thì phải.

The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic